Chương 24: Tra nam và cà rốt.
Du Tử Tuế Tuế
20/07/2020
P/s: cà rốt rất tốt cho sức khỏe, các reader nhà mình cũng nên siêng dùng chúng nhoaaa!!!
Trời còn chưa sáng thì tiếng khóc của trẻ con vang lên, Cam Ninh ở cạnh mơ mơ màng màng xốc chăn lên tính rời giường đi xem bọn chúng thì Chung Duy Cảnh đắp lại chăn thay cô, “Để anh đi.” Sau đó anh xoay người rời giường. Hai cái nôi đều đặt ở trong phòng ngủ bọn họ, Chung Duy Cảnh bước hai bước là tới trước cái nôi nho nhỏ.
“Đúng là con gái nhìn có vẻ yếu ớt.” Chung Duy Cảnh híp mắt liếc nhìn một cái, con gái đang khóc, anh trai bên cạnh vất vả trợn tròn đôi mắt to nhìn anh, Chung Duy Cảnh thở dài, thật cẩn thận ôm lấy con gái đi dạo trong phòng. Bởi vì có con trai để so sánh, Chung Duy Cảnh mới biết được con gái mình thật sự quá khó hầu hạ.
Lúc ngủ phải có Cam Ninh ôm mới chịu ngủ, còn Chung Duyên lại hoàn toàn ngược lại, bình thường rất im lặng, nếu khóc thì nhất định là đói bụng hoặc là muốn đi tiểu, điều này Chung Duy Cảnh không dám nói cho Cam Ninh, sợ hù dọa cô. Kể ra thì vì bản thân Chung Duy Cảnh đặc biệt cho nên năng lực thừa nhận tương đối cao một chút, bình thường lúc không có việc gì thì chăm chú nhìn con. Sự thăm dò này cuối cùng chấm dứt khi anh phát hiện đứa con thông minh của mình cũng sẽ đái dầm.
“Đưa Cam Điền cho em, anh đi ngủ trước đi.” Lúc Cam Ninh bất ngờ lên tiếng khiến Chung Duy Cảnh đang buồn ngủ lập tức tỉnh lại, “Không sao, dù sao ngày mai cũng không đi làm.” Cam Điền là tên của cô con gái trong lòng anh, chuyện đặt tên này anh và Cam Ninh đều không có kinh nghiệm, nhưng có một điều Chung Duy Cảnh nhất định kiên trì, đó là hai đứa trẻ thì nhất định phải có một đứa theo họ của Cam Ninh.
Cam Ninh không rõ vì sao anh muốn làm như vậy, nhưng trong lòng cũng rất vui, bình thường đa số nhà trai đều không đồng ý cho đứa bé theo họ mẹ. Cho nên khi anh đề nghị để con gái theo họ của cô, suy nghĩ nửa ngày thì quyết định gọi là Cam Điền. Con trai thì theo họ của Chung Duy Cảnh, tên một chữ “Duyên”, giống như trước đây.
Chung Duy Cảnh tiếp tục ôm con bước thong thả, Cam Điền đã ngừng khóc, nhưng lại mở to hai mắt nhìn anh.
Liếc mắt nhìn cái nôi con nít bên cạnh một cái, Chung Duyên đang ngủ. Bởi vì biết Cam Ninh sinh hai đứa nhỏ vất vả đến mức nào, cho nên lúc đặt tên Chung Duy Cảnh mới kiên trì để một trong hai đứa bé theo họ mẹ.
Đây là con của cả hai người bọn họ, không nên để một mình anh độc chiếm. Chung Duy Cảnh hiểu rất rõ bản thân mình không cho Cam Ninh được gì nhiều, nhưng chỉ cần anh có thể cho, anh đều cố gắng hết sức.
Ngày hôm qua đã nói với Vương Vũ buổi sáng hôm nay không đến công ty bởi vì hôm nay là đầy tháng của Chung Duyên và Cam Điền. Trước đó Chung Duy Cảnh không biết rằng đầy tháng là một ngày rất quan trọng, đây là do sau khi hai đứa nhỏ được sinh ra anh xem bù một ít tư liệu mới biết được.
Theo lý là phải mời khách về nhà cùng nhau chúc mừng nhưng Chung Duy Cảnh không chọn được ai, đang lúc đánh răng Chung Duy Cảnh đột nhiên nghĩ đến anh còn chưa hỏi qua Cam Ninh có mời khách hay không, “Em có mời ai đến nhà không?” Chung Duy Cảnh cất bàn chải đánh răng rồi đi đến cửa phòng bếp hỏi người phụ nữ đang bận rộn ở kia.
Cam Ninh đang rửa rau, “Không có, chỉ có bốn người chúng ta.” Đặt ớt xanh đã rửa sạch sang một bên, Cam Ninh cầm trái cà rốt quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Chung Duy Cảnh, “Về sau anh cũng học ăn cà rốt, ít nhất phải biểu hiện ra trước mặt hai đứa nhỏ là anh thích ăn cà rốt.” Cô biết rất nhiều đứa trẻ đều không thích ăn ớt xanh và cà rốt, với ớt xanh thì cha đứa bé có thể làm một tấm gương tốt, nhưng với cà rốt thì lại không được.
“Hẳn là bây giờ bọn chúng còn không biết đây là cà rốt đâu nhỉ?” Chung Duy Cảnh xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy có chút đau đầu. Anh cảm thấy hương vị của cà rốt rất kỳ dị, bình thường anh không ăn cà rốt, “Chờ sau khi bọn chúng biết đây là cà rốt thì anh ăn là được.” Chung Duy Cảnh nói xong xoay người trở về phòng, Cam Ninh vội vàng kêu anh dừng lại, “Giáo dục thì phải bắt đầu từ lúc nhỏ.”
Chung Duy Cảnh có chút mệt mỏi, “Anh biết rồi.” Sau khi thấy Cam Ninh mỉm cười thỏa mãn thì Chung Duy Cảnh bổ sung thêm một câu, “Em nhìn thấy chuyện kì quặc đó ở đâu vậy?” Lúc cô vừa nói nghe không có gì, nhưng vừa nghĩ lại Chung Duy Cảnh cảm thấy một chút cũng không muốn nghe cô trả lời lại.
Có lẽ bởi vì lấy được dũng khí, khó có được Cam Ninh kiên cường một lần, “Trên sách giáo khoa nói như vậy.” Chung Duy Cảnh yên lặng nhìn cô một cái rồi trở về phòng thay quần áo. Quả nhiên anh không nên ủng hộ cô đọc sách, nhất định sau này phải quản lí xem rốt cuộc cô mua loại sách gì.
“A a… a a… a… a a a a a… ” Chung Duy Cảnh còn chưa kịp mở cửa phòng thì chợt nghe thấy bên âm thanh bên trong, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng đẩy cửa ra chạy tới. Kết quả tay chân hai đứa bé đang vung loạn xạ, miệng thì cũng có lúc phát ra âm thanh kỳ quái. “Hai đứa đang nói chuyện với nhau sao?” Chung Duy Cảnh mông lung hỏi, kỳ thật chính xác mà nói thì là độc thoại, bởi vì căn bản là hai bảo bối không có khả năng trả lời anh.
Chung Duy Cảnh thở dài đang định xoay người xếp chăn, người thức dậy muộn thì phải xếp chăn đã thành quy định bất thành văn, thành thật mà nói thì bây giờ Chung Duy Cảnh rất hài lòng với việc xếp chăn của mình.
“?” Vẻ mặt Chung tiên sinh kinh ngạc cộng thêm nghi vấn nhìn chằm chằm Chung Duyên.
Sau đó Chung Duy Cảnh vô cùng may mắn khi trước khi xoay người đi đã quay đầu lại nhìn thoáng qua con trai mình, bởi vì ngay lúc thoáng qua ấy, anh nhìn thấy Chung Duyên tự kỷ nháy mắt. Tình huống này rõ ràng không giống bình thường. Rõ ràng trên khuôn mặt không có khả năng có biểu cảm đó lại có thể làm cho Chung Duy Cảnh có một loại cảm giác dường như rất nghiêm túc, thật lòng.
Nhắm mắt lại rồi Chung Duy Cảnh từ từ nhìn chằm chằm Chung Duyên đang nằm trong nôi, nói, “Nếu như vừa rồi con trả lời câu nói của cha, hai mắt của các con vừa nháy, không phải là nói…” Đột nhiên Chung Duy Cảnh phát hiện dường như anh cũng không có biện pháp để chứng minh vừa rồi Chung Duyên “tương tác” với chính mình.
“Đây là mấy?” Chung Duy Cảnh vươn ba ngón tay, đây là phương pháp duy nhất anh có thể nghĩ đến lúc này, tuy rằng cảm thấy khó tin nhưng anh thật sự nhìn thấy đôi mắt to như chuông đồng của con trai nằm trên giường nháy nháy ba cái. Chung Duy Cảnh bị dọa kinh hãi lại chuyển mục tiêu chú ý sang người Cam Điềm ở bên cạnh. Con gái bé nhỏ mím môi muốn khóc nhưng lại không khóc. Chung Duy Cảnh vội vàng đưa núm vú cho cô bé, sau đó nhìn bé con chằm chằm một lúc lâu mới xác nhận bé và con trai hoàn toàn không giống nhau.
Xếp xong chăn, Chung Duy Cảnh chậm rãi trải hai tấm đệm trẻ con ra ngoài ban công, đây là nơi hoạt động chủ yếu của bọn nhỏ, cũng là nơi có ánh sáng tốt nhất khắp cả phòng. Lúc Cam Ninh ra khỏi phòng bếp, Chung Duy Cảnh đứng bên cạnh nôi nhìn chằm chằm Chung Duyên đến ngẩn người, cậu bé nho nhỏ cũng trừng đôi mắt đen như mực nhìn cha của mình. “Ăn cơm.” Cam Ninh gọi anh, lúc này Chung Duy Cảnh mới chậm chạp đi đến bàn ăn.
“Anh làm sao vậy?” Cam Ninh đưa chén cơm cho anh, tùy ý hỏi, mới sáng sớm mà đã thất thần. Chung Duy Cảnh lắc đầu, rất có thâm ý nhìn thoáng qua Cam Ninh, lo lắng nửa ngày vẫn không nói chuyện đó cho người phụ nữ này nghe.
Tuy rằng khiếp sợ rất nhiều nhưng Chung Duy Cảnh vẫn tìm được chuyện an ủi bản thân, bởi vì có “trí nhớ” trước kia nên anh vẫn lo lắng cho Chung Duyên, xem ra bây giờ anh có thể quăng vấn đề đó quăng ra sau đầu.
Bây giờ điều anh nên lo là làm thế nào để đứa con “khác người” kia của họ không bị người khác phát hiện, thậm chí là đối với người phụ nữ này, anh sợ dọa đến cô. May mắn là theo tình hình hiện tại có vẻ Chung Duyên cũng không tính cho bà mẹ Cam Ninh này biết.
Ăn xong cơm trưa, Cam Ninh lấy ra máy chụp ảnh mượn được, kiên quyết muốn chụp một tấm ảnh gia đình. Chung Duy Cảnh không thích chụp ảnh, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Cam Ninh anh lại gật đầu. Lúc gật đầu anh đột nhiên nghĩ rằng dường như người phụ nữ đang nghịch máy ảnh ở trước mặt này ngày càng nắm được điểm yếu của mình.
Kết quả cuối cùng là Chung Duy Cảnh bế Cam Điền, còn Cam Ninh bế Chung Duyên, dường như hai đứa trẻ đều rất vui vẻ, Chung Duy Cảnh phát hiện dường như Chung Duyên rất nể mặt mẹ, hôm nay cậu nhóc cũng cố gắng làm cho bản thân mình thay đổi nhanh một chút nhưng xem ra không có biểu cảm gì đặc biệt.
Lúc Chung Duy Cảnh lái xe đến công ty được nửa đường, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, rốt cuộc Chung Duyên hiện tại có phải là đứa nhỏ kia hay không?
Trời còn chưa sáng thì tiếng khóc của trẻ con vang lên, Cam Ninh ở cạnh mơ mơ màng màng xốc chăn lên tính rời giường đi xem bọn chúng thì Chung Duy Cảnh đắp lại chăn thay cô, “Để anh đi.” Sau đó anh xoay người rời giường. Hai cái nôi đều đặt ở trong phòng ngủ bọn họ, Chung Duy Cảnh bước hai bước là tới trước cái nôi nho nhỏ.
“Đúng là con gái nhìn có vẻ yếu ớt.” Chung Duy Cảnh híp mắt liếc nhìn một cái, con gái đang khóc, anh trai bên cạnh vất vả trợn tròn đôi mắt to nhìn anh, Chung Duy Cảnh thở dài, thật cẩn thận ôm lấy con gái đi dạo trong phòng. Bởi vì có con trai để so sánh, Chung Duy Cảnh mới biết được con gái mình thật sự quá khó hầu hạ.
Lúc ngủ phải có Cam Ninh ôm mới chịu ngủ, còn Chung Duyên lại hoàn toàn ngược lại, bình thường rất im lặng, nếu khóc thì nhất định là đói bụng hoặc là muốn đi tiểu, điều này Chung Duy Cảnh không dám nói cho Cam Ninh, sợ hù dọa cô. Kể ra thì vì bản thân Chung Duy Cảnh đặc biệt cho nên năng lực thừa nhận tương đối cao một chút, bình thường lúc không có việc gì thì chăm chú nhìn con. Sự thăm dò này cuối cùng chấm dứt khi anh phát hiện đứa con thông minh của mình cũng sẽ đái dầm.
“Đưa Cam Điền cho em, anh đi ngủ trước đi.” Lúc Cam Ninh bất ngờ lên tiếng khiến Chung Duy Cảnh đang buồn ngủ lập tức tỉnh lại, “Không sao, dù sao ngày mai cũng không đi làm.” Cam Điền là tên của cô con gái trong lòng anh, chuyện đặt tên này anh và Cam Ninh đều không có kinh nghiệm, nhưng có một điều Chung Duy Cảnh nhất định kiên trì, đó là hai đứa trẻ thì nhất định phải có một đứa theo họ của Cam Ninh.
Cam Ninh không rõ vì sao anh muốn làm như vậy, nhưng trong lòng cũng rất vui, bình thường đa số nhà trai đều không đồng ý cho đứa bé theo họ mẹ. Cho nên khi anh đề nghị để con gái theo họ của cô, suy nghĩ nửa ngày thì quyết định gọi là Cam Điền. Con trai thì theo họ của Chung Duy Cảnh, tên một chữ “Duyên”, giống như trước đây.
Chung Duy Cảnh tiếp tục ôm con bước thong thả, Cam Điền đã ngừng khóc, nhưng lại mở to hai mắt nhìn anh.
Liếc mắt nhìn cái nôi con nít bên cạnh một cái, Chung Duyên đang ngủ. Bởi vì biết Cam Ninh sinh hai đứa nhỏ vất vả đến mức nào, cho nên lúc đặt tên Chung Duy Cảnh mới kiên trì để một trong hai đứa bé theo họ mẹ.
Đây là con của cả hai người bọn họ, không nên để một mình anh độc chiếm. Chung Duy Cảnh hiểu rất rõ bản thân mình không cho Cam Ninh được gì nhiều, nhưng chỉ cần anh có thể cho, anh đều cố gắng hết sức.
Ngày hôm qua đã nói với Vương Vũ buổi sáng hôm nay không đến công ty bởi vì hôm nay là đầy tháng của Chung Duyên và Cam Điền. Trước đó Chung Duy Cảnh không biết rằng đầy tháng là một ngày rất quan trọng, đây là do sau khi hai đứa nhỏ được sinh ra anh xem bù một ít tư liệu mới biết được.
Theo lý là phải mời khách về nhà cùng nhau chúc mừng nhưng Chung Duy Cảnh không chọn được ai, đang lúc đánh răng Chung Duy Cảnh đột nhiên nghĩ đến anh còn chưa hỏi qua Cam Ninh có mời khách hay không, “Em có mời ai đến nhà không?” Chung Duy Cảnh cất bàn chải đánh răng rồi đi đến cửa phòng bếp hỏi người phụ nữ đang bận rộn ở kia.
Cam Ninh đang rửa rau, “Không có, chỉ có bốn người chúng ta.” Đặt ớt xanh đã rửa sạch sang một bên, Cam Ninh cầm trái cà rốt quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Chung Duy Cảnh, “Về sau anh cũng học ăn cà rốt, ít nhất phải biểu hiện ra trước mặt hai đứa nhỏ là anh thích ăn cà rốt.” Cô biết rất nhiều đứa trẻ đều không thích ăn ớt xanh và cà rốt, với ớt xanh thì cha đứa bé có thể làm một tấm gương tốt, nhưng với cà rốt thì lại không được.
“Hẳn là bây giờ bọn chúng còn không biết đây là cà rốt đâu nhỉ?” Chung Duy Cảnh xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy có chút đau đầu. Anh cảm thấy hương vị của cà rốt rất kỳ dị, bình thường anh không ăn cà rốt, “Chờ sau khi bọn chúng biết đây là cà rốt thì anh ăn là được.” Chung Duy Cảnh nói xong xoay người trở về phòng, Cam Ninh vội vàng kêu anh dừng lại, “Giáo dục thì phải bắt đầu từ lúc nhỏ.”
Chung Duy Cảnh có chút mệt mỏi, “Anh biết rồi.” Sau khi thấy Cam Ninh mỉm cười thỏa mãn thì Chung Duy Cảnh bổ sung thêm một câu, “Em nhìn thấy chuyện kì quặc đó ở đâu vậy?” Lúc cô vừa nói nghe không có gì, nhưng vừa nghĩ lại Chung Duy Cảnh cảm thấy một chút cũng không muốn nghe cô trả lời lại.
Có lẽ bởi vì lấy được dũng khí, khó có được Cam Ninh kiên cường một lần, “Trên sách giáo khoa nói như vậy.” Chung Duy Cảnh yên lặng nhìn cô một cái rồi trở về phòng thay quần áo. Quả nhiên anh không nên ủng hộ cô đọc sách, nhất định sau này phải quản lí xem rốt cuộc cô mua loại sách gì.
“A a… a a… a… a a a a a… ” Chung Duy Cảnh còn chưa kịp mở cửa phòng thì chợt nghe thấy bên âm thanh bên trong, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng đẩy cửa ra chạy tới. Kết quả tay chân hai đứa bé đang vung loạn xạ, miệng thì cũng có lúc phát ra âm thanh kỳ quái. “Hai đứa đang nói chuyện với nhau sao?” Chung Duy Cảnh mông lung hỏi, kỳ thật chính xác mà nói thì là độc thoại, bởi vì căn bản là hai bảo bối không có khả năng trả lời anh.
Chung Duy Cảnh thở dài đang định xoay người xếp chăn, người thức dậy muộn thì phải xếp chăn đã thành quy định bất thành văn, thành thật mà nói thì bây giờ Chung Duy Cảnh rất hài lòng với việc xếp chăn của mình.
“?” Vẻ mặt Chung tiên sinh kinh ngạc cộng thêm nghi vấn nhìn chằm chằm Chung Duyên.
Sau đó Chung Duy Cảnh vô cùng may mắn khi trước khi xoay người đi đã quay đầu lại nhìn thoáng qua con trai mình, bởi vì ngay lúc thoáng qua ấy, anh nhìn thấy Chung Duyên tự kỷ nháy mắt. Tình huống này rõ ràng không giống bình thường. Rõ ràng trên khuôn mặt không có khả năng có biểu cảm đó lại có thể làm cho Chung Duy Cảnh có một loại cảm giác dường như rất nghiêm túc, thật lòng.
Nhắm mắt lại rồi Chung Duy Cảnh từ từ nhìn chằm chằm Chung Duyên đang nằm trong nôi, nói, “Nếu như vừa rồi con trả lời câu nói của cha, hai mắt của các con vừa nháy, không phải là nói…” Đột nhiên Chung Duy Cảnh phát hiện dường như anh cũng không có biện pháp để chứng minh vừa rồi Chung Duyên “tương tác” với chính mình.
“Đây là mấy?” Chung Duy Cảnh vươn ba ngón tay, đây là phương pháp duy nhất anh có thể nghĩ đến lúc này, tuy rằng cảm thấy khó tin nhưng anh thật sự nhìn thấy đôi mắt to như chuông đồng của con trai nằm trên giường nháy nháy ba cái. Chung Duy Cảnh bị dọa kinh hãi lại chuyển mục tiêu chú ý sang người Cam Điềm ở bên cạnh. Con gái bé nhỏ mím môi muốn khóc nhưng lại không khóc. Chung Duy Cảnh vội vàng đưa núm vú cho cô bé, sau đó nhìn bé con chằm chằm một lúc lâu mới xác nhận bé và con trai hoàn toàn không giống nhau.
Xếp xong chăn, Chung Duy Cảnh chậm rãi trải hai tấm đệm trẻ con ra ngoài ban công, đây là nơi hoạt động chủ yếu của bọn nhỏ, cũng là nơi có ánh sáng tốt nhất khắp cả phòng. Lúc Cam Ninh ra khỏi phòng bếp, Chung Duy Cảnh đứng bên cạnh nôi nhìn chằm chằm Chung Duyên đến ngẩn người, cậu bé nho nhỏ cũng trừng đôi mắt đen như mực nhìn cha của mình. “Ăn cơm.” Cam Ninh gọi anh, lúc này Chung Duy Cảnh mới chậm chạp đi đến bàn ăn.
“Anh làm sao vậy?” Cam Ninh đưa chén cơm cho anh, tùy ý hỏi, mới sáng sớm mà đã thất thần. Chung Duy Cảnh lắc đầu, rất có thâm ý nhìn thoáng qua Cam Ninh, lo lắng nửa ngày vẫn không nói chuyện đó cho người phụ nữ này nghe.
Tuy rằng khiếp sợ rất nhiều nhưng Chung Duy Cảnh vẫn tìm được chuyện an ủi bản thân, bởi vì có “trí nhớ” trước kia nên anh vẫn lo lắng cho Chung Duyên, xem ra bây giờ anh có thể quăng vấn đề đó quăng ra sau đầu.
Bây giờ điều anh nên lo là làm thế nào để đứa con “khác người” kia của họ không bị người khác phát hiện, thậm chí là đối với người phụ nữ này, anh sợ dọa đến cô. May mắn là theo tình hình hiện tại có vẻ Chung Duyên cũng không tính cho bà mẹ Cam Ninh này biết.
Ăn xong cơm trưa, Cam Ninh lấy ra máy chụp ảnh mượn được, kiên quyết muốn chụp một tấm ảnh gia đình. Chung Duy Cảnh không thích chụp ảnh, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Cam Ninh anh lại gật đầu. Lúc gật đầu anh đột nhiên nghĩ rằng dường như người phụ nữ đang nghịch máy ảnh ở trước mặt này ngày càng nắm được điểm yếu của mình.
Kết quả cuối cùng là Chung Duy Cảnh bế Cam Điền, còn Cam Ninh bế Chung Duyên, dường như hai đứa trẻ đều rất vui vẻ, Chung Duy Cảnh phát hiện dường như Chung Duyên rất nể mặt mẹ, hôm nay cậu nhóc cũng cố gắng làm cho bản thân mình thay đổi nhanh một chút nhưng xem ra không có biểu cảm gì đặc biệt.
Lúc Chung Duy Cảnh lái xe đến công ty được nửa đường, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, rốt cuộc Chung Duyên hiện tại có phải là đứa nhỏ kia hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.