Trùng Sinh Được Chồng Yêu Chiều
Chương 47: Kiếp nào cũng vậy!
lacyy
18/07/2024
Để kế hoạch thuận lợn giống như kiếp trước, Đường Hoài Vũ còn ra lệnh cho thuộc hạ đặt rất nhiều thuốc nổ trong rừng, ngoài ra còn thuê hẳn một đội lính bắn tỉa để chờ Diệp Mạc Thần đến.
Đường Hoài Vũ đoán rằng Lục Thư Lam không hề yêu thương Diệp Mạc Thần như cô thể hiện, hắn nghĩ cô đồng ý kết hôn với Diệp Mạc Thần chỉ đơn giản là muốn chọc tức hắn. Dù sao kiếp trước Lục Thư Lam cũng là một người hèn nhát, ngu muội, kể cả việc cô có trọng sinh đi chăng nữa thì cô cũng không thể thay đổi mọi thứ được.
Lục Thư Lam mất Diệp Mạc Thần sẽ như rắn mất đầu, lúc đó hắn hoàn toàn có thể xử lý cô được, hắn vẫn là người chiến thắng cuối cùng…
Đường Hoài Vũ đứng bên trong căn cứ, hắn vẫn rất đắc ý về kế hoạch do mình bày ra, nhưng chưa đầy mười phút sau, lại có một tên thuộc hạ chạy vào trong căn cứ…
“Không…không hay rồi, bọn chúng không tiến vào khi rừng, bọn cớm đó di chuyển bằng trực thăng…”
Đường Hoài Vũ nhăn mày khó hiểu, hắn liền đi theo tên đàn em ra ngoài, lúc này tầm mắt của hắn tối sầm lại, tiếng cánh quạt của trực thăng như muốn thổi bay toàn bộ khu rừng…
“Mẹ kiếp…!”
Một cơn mưa đạn dội thẳng từ phía trên xuống, khiến thuộc hạ của Đường Hoài Vũ gục xuống không ít, vì tiếng trực thăng quá lớn khiến đám thuộc hạ bên dưới bị phân tâm, chúng liên tục bắn lên trời nhưng lại không trúng, một số khác thì chạy vào trong căn cứ rồi chốt cửa lại…
Đường Hoài Vũ cảm thấy tình hình không đúng, hắn nhanh chóng gọi điện cho Lưu Thái Văn để xin thêm thuộc hạ viện trợ, nhưng ông ta lại không nghe máy…
Đội của Diệp Mạc Thần phá cửa xông vào bên trong, lúc này cuộc xả súng liên hoàn tiếp tục diễn ra, cả hai bên đều có người bị thương, nhưng do thuộc hạ của Đường Hoài Vũ đã chết gần hết ở bên ngoài, vậy nên bên trong cũng không còn bao nhiêu người. Cho đến khi tên cuối cùng bị bắn hạ…
Đường Hoài Vũ nhìn Diệp Mạc Thần đang tiến về phía mình liền nở một nụ cười lớn, hắn không phục, càng không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy…
“Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy, mày si tình thật đấy! Mày đều vì cô ta mà giết tao!”
Diệp Mạc Thần không hiểu Đường Hoài Vũ đang muốn nói gì, nhưng chung quy là ám chỉ đến Lục Thư Lam, mà anh lại không muốn phí thời gian để trò chuyện với loại người này…
“Mày đã làm gì cô ấy?”
Đường Hoài Vũ lại cười lớn, hắn cũng là kẻ sắp chết rồi, cần gì phải giấu giếm thêm nữa…
“Tao đã giết cô ta đấy! Đâm cô ta ba nhát, đốt xác cô ta thành tro tàn, nhưng không trách tao được, phải trách loại người như cô ta yêu tao quá!”
Diệp Mạc Thần nắm chặt súng trong tay liền đưa về phía Đường Hoài Vũ, anh muốn giết hắn ngay lập tức, nhưng đồng đội của anh lại cản lại…
“Cậu không được phép giết người…!”
Đường Hoài Vũ cười lớn, hắn cười Diệp Mạc Thần là kẻ nhu nhược, chỉ cần bóp còi là được mà, kiếp trước anh ta làm rất tốt còn gì…
“Chơi lại đồ của tao có thích không? Tất cả mọi thứ về cô ta đều thuộc về tao, mày chỉ xứng đáng dùng lại đồ thừa của tao thôi…!”
Đường Hoài Vũ vừa nói xong, hắn cảm giác cơ thể dường như không phải của mình nữa, lúc hắn ngã xuống đất, vô tình nhìn thấy hình bóng của Thanh Dao…
Đường Hoài Vũ là kẻ điên, nhưng hắn không hề biết Thanh Dao còn điên hơn hắn, cô ta yêu hắn thật lòng, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của hắn, nhưng cuối cùng người mà hắn để tâm lại chính là Lục Thư Lam, hắn không hề quên Lục Thư Lam một chút nào…
“Người không thuộc về tôi, vậy thì chết đi…!”
Cảnh sát nhanh chóng tiến đến bắt những tên còn sống lại, đội phá thuốc nổ chuyên nghiệp cũng đến nơi để tiến hành tháo gỡ, còn Diệp Mạc Thần đã an vị trên trực thăng để trở về tổng cục.
Lúc Đường Hoài Vũ gọi cho Lưu Thái Văn để xin thêm thuộc hạ hỗ trợ nhưng ông ta không nghe máy, đơn giản là vì ông ta cũng không còn sống để có thể lên tiếng nữa rồi.
Lưu Thái Khôi không thể làm gì cho Lục Thư Lam, nhưng cậu có thể giúp cô một chút, cậu chỉ cần loại bỏ ông ta và anh trai của mình, một bước lên nắm quyền thế giới ngầm ở khu vực Đông Nam Á này là được…
Lưu Thái Văn có thể nghi ngờ người ngoài, nhưng đối với người nhà lại vô cùng thoải mái, cộng thêm việc tin tưởng hoàn toàn Đường Hoài Vũ mà ông ta chấp nhận dùng bữa tối với con trai, nào ngờ đâu hôm nay lại chính là ngày cuối cùng của đời mình.
Ban đầu Lưu Thái Khôi không định hại anh trai, nhưng cậu không thể lên nắm quyền nếu anh trai còn sống, đây là quy luật của thế giới ngầm, vậy nên cậu chỉ có thể nhẫn tâm một chút thôi…
“Phía Đường Hoài Vũ thế nào rồi?”
Trợ lý mỉm cười gật đầu…
“Cậu đã đặt niềm tin vào đúng người…”
Lưu Thái Khôi không cần một người cha suốt ngày trì chiết, cậu ta cần một ánh trăng sáng giống Lục Thư Lam, vậy nên cậu ta có thể làm tất cả mọi thứ để ánh trăng đó sáng mãi…
Đường Hoài Vũ đoán rằng Lục Thư Lam không hề yêu thương Diệp Mạc Thần như cô thể hiện, hắn nghĩ cô đồng ý kết hôn với Diệp Mạc Thần chỉ đơn giản là muốn chọc tức hắn. Dù sao kiếp trước Lục Thư Lam cũng là một người hèn nhát, ngu muội, kể cả việc cô có trọng sinh đi chăng nữa thì cô cũng không thể thay đổi mọi thứ được.
Lục Thư Lam mất Diệp Mạc Thần sẽ như rắn mất đầu, lúc đó hắn hoàn toàn có thể xử lý cô được, hắn vẫn là người chiến thắng cuối cùng…
Đường Hoài Vũ đứng bên trong căn cứ, hắn vẫn rất đắc ý về kế hoạch do mình bày ra, nhưng chưa đầy mười phút sau, lại có một tên thuộc hạ chạy vào trong căn cứ…
“Không…không hay rồi, bọn chúng không tiến vào khi rừng, bọn cớm đó di chuyển bằng trực thăng…”
Đường Hoài Vũ nhăn mày khó hiểu, hắn liền đi theo tên đàn em ra ngoài, lúc này tầm mắt của hắn tối sầm lại, tiếng cánh quạt của trực thăng như muốn thổi bay toàn bộ khu rừng…
“Mẹ kiếp…!”
Một cơn mưa đạn dội thẳng từ phía trên xuống, khiến thuộc hạ của Đường Hoài Vũ gục xuống không ít, vì tiếng trực thăng quá lớn khiến đám thuộc hạ bên dưới bị phân tâm, chúng liên tục bắn lên trời nhưng lại không trúng, một số khác thì chạy vào trong căn cứ rồi chốt cửa lại…
Đường Hoài Vũ cảm thấy tình hình không đúng, hắn nhanh chóng gọi điện cho Lưu Thái Văn để xin thêm thuộc hạ viện trợ, nhưng ông ta lại không nghe máy…
Đội của Diệp Mạc Thần phá cửa xông vào bên trong, lúc này cuộc xả súng liên hoàn tiếp tục diễn ra, cả hai bên đều có người bị thương, nhưng do thuộc hạ của Đường Hoài Vũ đã chết gần hết ở bên ngoài, vậy nên bên trong cũng không còn bao nhiêu người. Cho đến khi tên cuối cùng bị bắn hạ…
Đường Hoài Vũ nhìn Diệp Mạc Thần đang tiến về phía mình liền nở một nụ cười lớn, hắn không phục, càng không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy…
“Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy, mày si tình thật đấy! Mày đều vì cô ta mà giết tao!”
Diệp Mạc Thần không hiểu Đường Hoài Vũ đang muốn nói gì, nhưng chung quy là ám chỉ đến Lục Thư Lam, mà anh lại không muốn phí thời gian để trò chuyện với loại người này…
“Mày đã làm gì cô ấy?”
Đường Hoài Vũ lại cười lớn, hắn cũng là kẻ sắp chết rồi, cần gì phải giấu giếm thêm nữa…
“Tao đã giết cô ta đấy! Đâm cô ta ba nhát, đốt xác cô ta thành tro tàn, nhưng không trách tao được, phải trách loại người như cô ta yêu tao quá!”
Diệp Mạc Thần nắm chặt súng trong tay liền đưa về phía Đường Hoài Vũ, anh muốn giết hắn ngay lập tức, nhưng đồng đội của anh lại cản lại…
“Cậu không được phép giết người…!”
Đường Hoài Vũ cười lớn, hắn cười Diệp Mạc Thần là kẻ nhu nhược, chỉ cần bóp còi là được mà, kiếp trước anh ta làm rất tốt còn gì…
“Chơi lại đồ của tao có thích không? Tất cả mọi thứ về cô ta đều thuộc về tao, mày chỉ xứng đáng dùng lại đồ thừa của tao thôi…!”
Đường Hoài Vũ vừa nói xong, hắn cảm giác cơ thể dường như không phải của mình nữa, lúc hắn ngã xuống đất, vô tình nhìn thấy hình bóng của Thanh Dao…
Đường Hoài Vũ là kẻ điên, nhưng hắn không hề biết Thanh Dao còn điên hơn hắn, cô ta yêu hắn thật lòng, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của hắn, nhưng cuối cùng người mà hắn để tâm lại chính là Lục Thư Lam, hắn không hề quên Lục Thư Lam một chút nào…
“Người không thuộc về tôi, vậy thì chết đi…!”
Cảnh sát nhanh chóng tiến đến bắt những tên còn sống lại, đội phá thuốc nổ chuyên nghiệp cũng đến nơi để tiến hành tháo gỡ, còn Diệp Mạc Thần đã an vị trên trực thăng để trở về tổng cục.
Lúc Đường Hoài Vũ gọi cho Lưu Thái Văn để xin thêm thuộc hạ hỗ trợ nhưng ông ta không nghe máy, đơn giản là vì ông ta cũng không còn sống để có thể lên tiếng nữa rồi.
Lưu Thái Khôi không thể làm gì cho Lục Thư Lam, nhưng cậu có thể giúp cô một chút, cậu chỉ cần loại bỏ ông ta và anh trai của mình, một bước lên nắm quyền thế giới ngầm ở khu vực Đông Nam Á này là được…
Lưu Thái Văn có thể nghi ngờ người ngoài, nhưng đối với người nhà lại vô cùng thoải mái, cộng thêm việc tin tưởng hoàn toàn Đường Hoài Vũ mà ông ta chấp nhận dùng bữa tối với con trai, nào ngờ đâu hôm nay lại chính là ngày cuối cùng của đời mình.
Ban đầu Lưu Thái Khôi không định hại anh trai, nhưng cậu không thể lên nắm quyền nếu anh trai còn sống, đây là quy luật của thế giới ngầm, vậy nên cậu chỉ có thể nhẫn tâm một chút thôi…
“Phía Đường Hoài Vũ thế nào rồi?”
Trợ lý mỉm cười gật đầu…
“Cậu đã đặt niềm tin vào đúng người…”
Lưu Thái Khôi không cần một người cha suốt ngày trì chiết, cậu ta cần một ánh trăng sáng giống Lục Thư Lam, vậy nên cậu ta có thể làm tất cả mọi thứ để ánh trăng đó sáng mãi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.