Trùng Sinh Được Chồng Yêu Chiều
Chương 42: Sẽ có quà cho em
lacyy
15/06/2024
Sau khi họp xong, Diệp Mạc Thần đi xuống sảnh dưới để gặp Lục Thư Lam, đồng thời anh cũng thấy Lý Gia Huệ ở đó, có vẻ bọn họ vừa nói chuyện xong…
“Lam Lam, em lên đây…”
Lục Thư Lam vừa nhìn thấy Diệp Mạc Thần liền hớn hở cười tươi, cô không thèm quan tâm Lý Gia Huệ nữa mà đi về phía anh, nhưng Lý Gia Huệ lại nhanh chân hơn, cô ta tiến về phía Diệp Mạc Thần trước cả Lục Thư Lam…
“Em đợi anh từ nãy đến giờ, cuối cùng anh cũng họp xong rồi, em có một số việc cần tham khảo ý kiến của anh…”
Lục Thư Lam đưa mắt nhìn Lý Gia Huệ rồi nhìn lại Diệp Mạc Thần, cô theo thói quen ôm lấy tay anh, sau đó mới lên tiếng…
“Nếu anh có việc thì em về trước nhé?”
Lý Gia Huệ biết Lục Thư Lam đang cố tình khiêu khích mình nhưng cô ta phải giả vờ như không để tâm, vì cô ta biết rõ, sau cùng Diệp Mạc Thần sẽ thuộc về cô ta…
“Công việc quan trọng, Lục tiểu thư nên về trước thì hơn…”
Diệp Mạc Thần nhìn Lý Gia Huệ chằm chằm khiến cô ta có chút chột dạ, sau đó anh đưa tay nắm lấy tay Lục Thư Lam…
“Công việc của tôi và cô khác nhau, nếu muốn xin ý kiến thì tìm đồng nghiệp cùng ban ngành với mình…”
Diệp Mạc Thần nói xong liền đưa Lục Thư Lam về văn phòng của mình, anh không thích Lục Thư Lam tiếp xúc quá nhiều với Lý Gia Huệ, cô ta không phải người tốt…
“Sau này em ít nói chuyện với cô ta thì hơn…”
Lục Thư Lam cảm thấy có gì đó sai sai, đáng lẽ ra người nên nói câu đó là cô mới đúng chứ? Sao bây giờ lại đổi thành Diệp Mạc Thần dặn dò cô rồi? Chẳng lẽ anh không ghen với con trai, mà lại ghen với con gái sao?
“Anh ghen à?”
Diệp Mạc Thần khó hiểu nhìn Lục Thư Lam, ngay cả cô cũng khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ cô nói sai điều gì rồi à?
“Không ghen, em ngồi xuống đi…”
Lục Thư Lam thở dài liền ngồi xuống trước mặt Diệp Mạc Thần, cô mở hộp cơm còn ấm ra rồi đưa đến trước mặt Diệp Mạc Thần…
“Anh mau ăn đi, em tự tay vào bếp để chuẩn bị cho anh đấy!”
Diệp Mạc Thần gật đầu, anh không thích vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng Lục Thư Lam lại chẳng quan tâm, cô cứ ngồi luyên thuyên bên tai anh…
“Thứ tư tuần sau là sinh nhật em đấy!”
Diệp Mạc Thần gật đầu, anh chỉ trả lời mấy chữ đơn giản…
“Anh biết!”
Lục Thư Lam nhăn mày nhìn Diệp Mạc Thần, nếu cô nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên cô nói cho anh biết về sinh nhật của mình, vậy tại sao anh lại biết được?
“Sao anh biết? Anh điều tra em à?”
Diệp Mạc Thần không hề do dự liền gật đầu, ít nhiều gì anh cũng phải biết một số thông tin cơ bản về vợ tương lai của mình, theo anh thấy thì việc này anh không hề sai.
“Vậy anh định tặng quà gì cho em?”
Lục Thư Lam chống hai tay lên bàn rồi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằn Diệp Mạc Thần, nhưng đáp lại cô là sự im lặng vô tận của anh…
“Nói cho em biết một chút đi? Hoặc gợi ý gì đó, em tự đoán cũng được…”
Diệp Mạc Thần vẫn không nói gì khiến Lục Thư Lam bất lực ngả người ra sau, chẳng lẽ anh không định tặng quà gì cho cô à?
“Anh không muốn nói chuyện thì em về trước đây…”
Lục Thư Lam phụng phịu đứng dậy muốn rời khỏi văn phòng thì nghe thấy tiếng Diệp Mạc Thần vang lên…
“Sẽ có quà cho em, đừng giận…”
Diệp Mạc Thần không biết cách dỗ dành Lục Thư Lam, cũng không biết nói lời ngon ngọt để khiến cô vui vẻ, nhưng mỗi câu anh nói ra, đều như một lời khẳng định chắc chắn về những chuyện anh sẽ làm cho cô.
Lục Thư Lam cảm thấy cô có chút thích Diệp Mạc Thần, vì anh thật sự rất tốt, anh không hứa hẹn đủ điều, anh cũng không phải người quá thiên về tình cảm, nhưng anh khiến cô yên tâm…
Đợi đến khi Lục Thư Lam đi, đồng nghiệp của Diệp Mạc Thần mới dám bước vào văn phòng, người này tên là Trương Đăng Hưng, đội phó đội đặc nhiệm…
“Cậu không nói cho cô ấy biết chuyện à?”
Diệp Mạc Thần lắc đầu, anh cảm thấy việc này không thật sự cần thiết, dù sao đi chăng nữa đây cũng chỉ là công việc mà anh thường làm…”
“Không cần thiết…”
Diệp Mạc Thần không muốn để Lục Thư Lam lo lắng, anh biết cô là người nhạy cảm, cô cũng dễ khóc, lỡ có chuyện gì xảy ra, cô chắc chắn không chịu nổi…
“Cậu cũng đừng nói gì cho cô ấy biết…”
Trương Đăng Hưng chán nản lắc đầu, nhiệm vụ mà cấp trên giao cho bọn họ đã khiến rất nhiều người thiệt mạng, tất cả những cảnh sát, đặc vụ nằm vùng đều được đưa về trong trạng thái bị đánh đập dã man, bị mất các bộ phận trên cơ thể, bị thiêu sống, tất cả đều bị tra tấn một cách kinh hoàng trước khi chết.
Trương Đăng Hưng thì không phải sợ, cậu không có vợ con, cha mẹ cũng mất sớm, nhưng Diệp Mạc Thần thì khác, trên anh còn có chị gái, bên cạnh anh là vị hôn thê, sao anh lại không sợ chứ?
“Lam Lam, em lên đây…”
Lục Thư Lam vừa nhìn thấy Diệp Mạc Thần liền hớn hở cười tươi, cô không thèm quan tâm Lý Gia Huệ nữa mà đi về phía anh, nhưng Lý Gia Huệ lại nhanh chân hơn, cô ta tiến về phía Diệp Mạc Thần trước cả Lục Thư Lam…
“Em đợi anh từ nãy đến giờ, cuối cùng anh cũng họp xong rồi, em có một số việc cần tham khảo ý kiến của anh…”
Lục Thư Lam đưa mắt nhìn Lý Gia Huệ rồi nhìn lại Diệp Mạc Thần, cô theo thói quen ôm lấy tay anh, sau đó mới lên tiếng…
“Nếu anh có việc thì em về trước nhé?”
Lý Gia Huệ biết Lục Thư Lam đang cố tình khiêu khích mình nhưng cô ta phải giả vờ như không để tâm, vì cô ta biết rõ, sau cùng Diệp Mạc Thần sẽ thuộc về cô ta…
“Công việc quan trọng, Lục tiểu thư nên về trước thì hơn…”
Diệp Mạc Thần nhìn Lý Gia Huệ chằm chằm khiến cô ta có chút chột dạ, sau đó anh đưa tay nắm lấy tay Lục Thư Lam…
“Công việc của tôi và cô khác nhau, nếu muốn xin ý kiến thì tìm đồng nghiệp cùng ban ngành với mình…”
Diệp Mạc Thần nói xong liền đưa Lục Thư Lam về văn phòng của mình, anh không thích Lục Thư Lam tiếp xúc quá nhiều với Lý Gia Huệ, cô ta không phải người tốt…
“Sau này em ít nói chuyện với cô ta thì hơn…”
Lục Thư Lam cảm thấy có gì đó sai sai, đáng lẽ ra người nên nói câu đó là cô mới đúng chứ? Sao bây giờ lại đổi thành Diệp Mạc Thần dặn dò cô rồi? Chẳng lẽ anh không ghen với con trai, mà lại ghen với con gái sao?
“Anh ghen à?”
Diệp Mạc Thần khó hiểu nhìn Lục Thư Lam, ngay cả cô cũng khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ cô nói sai điều gì rồi à?
“Không ghen, em ngồi xuống đi…”
Lục Thư Lam thở dài liền ngồi xuống trước mặt Diệp Mạc Thần, cô mở hộp cơm còn ấm ra rồi đưa đến trước mặt Diệp Mạc Thần…
“Anh mau ăn đi, em tự tay vào bếp để chuẩn bị cho anh đấy!”
Diệp Mạc Thần gật đầu, anh không thích vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng Lục Thư Lam lại chẳng quan tâm, cô cứ ngồi luyên thuyên bên tai anh…
“Thứ tư tuần sau là sinh nhật em đấy!”
Diệp Mạc Thần gật đầu, anh chỉ trả lời mấy chữ đơn giản…
“Anh biết!”
Lục Thư Lam nhăn mày nhìn Diệp Mạc Thần, nếu cô nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên cô nói cho anh biết về sinh nhật của mình, vậy tại sao anh lại biết được?
“Sao anh biết? Anh điều tra em à?”
Diệp Mạc Thần không hề do dự liền gật đầu, ít nhiều gì anh cũng phải biết một số thông tin cơ bản về vợ tương lai của mình, theo anh thấy thì việc này anh không hề sai.
“Vậy anh định tặng quà gì cho em?”
Lục Thư Lam chống hai tay lên bàn rồi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằn Diệp Mạc Thần, nhưng đáp lại cô là sự im lặng vô tận của anh…
“Nói cho em biết một chút đi? Hoặc gợi ý gì đó, em tự đoán cũng được…”
Diệp Mạc Thần vẫn không nói gì khiến Lục Thư Lam bất lực ngả người ra sau, chẳng lẽ anh không định tặng quà gì cho cô à?
“Anh không muốn nói chuyện thì em về trước đây…”
Lục Thư Lam phụng phịu đứng dậy muốn rời khỏi văn phòng thì nghe thấy tiếng Diệp Mạc Thần vang lên…
“Sẽ có quà cho em, đừng giận…”
Diệp Mạc Thần không biết cách dỗ dành Lục Thư Lam, cũng không biết nói lời ngon ngọt để khiến cô vui vẻ, nhưng mỗi câu anh nói ra, đều như một lời khẳng định chắc chắn về những chuyện anh sẽ làm cho cô.
Lục Thư Lam cảm thấy cô có chút thích Diệp Mạc Thần, vì anh thật sự rất tốt, anh không hứa hẹn đủ điều, anh cũng không phải người quá thiên về tình cảm, nhưng anh khiến cô yên tâm…
Đợi đến khi Lục Thư Lam đi, đồng nghiệp của Diệp Mạc Thần mới dám bước vào văn phòng, người này tên là Trương Đăng Hưng, đội phó đội đặc nhiệm…
“Cậu không nói cho cô ấy biết chuyện à?”
Diệp Mạc Thần lắc đầu, anh cảm thấy việc này không thật sự cần thiết, dù sao đi chăng nữa đây cũng chỉ là công việc mà anh thường làm…”
“Không cần thiết…”
Diệp Mạc Thần không muốn để Lục Thư Lam lo lắng, anh biết cô là người nhạy cảm, cô cũng dễ khóc, lỡ có chuyện gì xảy ra, cô chắc chắn không chịu nổi…
“Cậu cũng đừng nói gì cho cô ấy biết…”
Trương Đăng Hưng chán nản lắc đầu, nhiệm vụ mà cấp trên giao cho bọn họ đã khiến rất nhiều người thiệt mạng, tất cả những cảnh sát, đặc vụ nằm vùng đều được đưa về trong trạng thái bị đánh đập dã man, bị mất các bộ phận trên cơ thể, bị thiêu sống, tất cả đều bị tra tấn một cách kinh hoàng trước khi chết.
Trương Đăng Hưng thì không phải sợ, cậu không có vợ con, cha mẹ cũng mất sớm, nhưng Diệp Mạc Thần thì khác, trên anh còn có chị gái, bên cạnh anh là vị hôn thê, sao anh lại không sợ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.