Chương 22: Ăn chút dấm chua
Phượng Sơ Minh
16/11/2020
“Tới giờ uống thuốc rồi!” Ngoài cửa xuất hiện một y tá tươi cười như gió xuân, “Sáng nay nhân lúc mọi người không để ý cậu đã không chịu uống thuốc, lớn rồi, không nên làm thế đâu!”
Văn Khang lập tức cầm lấy viên thuốc, cam đoan, “Yên tâm đi, ta sẽ giám sát cậu ta uống!”
Văn Khang cầm viên thuốc và nước tới gần.
Thiếu Hoa nhìn thấy lập tức nở nụ cười vô cùng đáng yêu vô cùng ngọt ngào, “Tiểu Khang, anh đẹp trai thật nha!”
Văn Khang gật đầu, mỉm cười, “Ta vốn rất đẹp trai, không ngờ cuối cùng ngươi cũng phát hiện được điểm này, ta thấy vui lắm, nhưng mà… Cho dù ta có đẹp đến đâu đi nữa, ngươi cũng phải uống thuốc mới được!”
“Tôi cũng đã nịnh bợ anh tới vậy rồi, anh còn ép tôi uống thuốc…” Thiếu Hoa nhìn Văn Khang bằng ánh mắt lên án, thấy trốn không được, cậu đành bịt chặt cái mũi, nuốt vào. Kế đó, mặt nhăn đến nỗi có thể kẹp chết hai con muỗi.
Cô y tá xinh đẹp thấy thế cũng gật đầu với Văn Khang một cái, ý bảo y ra ngoài.
Văn Khang không biết chuyện gì, đành đi theo cô nàng tới vườn hoa dưới lầu.
“Tôi có mấy cô bạn thân muốn gặp anh đó!”
Trong vườn bỗng nhảy xổ ra mấy MM xinh đẹp.
“Đại minh tinh, ký cho tôi một chữ nha!” Đưa quyển sổ lên.
“Anh có thể nói cho tôi biết kỹ thuật đá bóng của anh học được ở đâu không?” Vô cùng sùng bái.
“Tối nay chúng ta đi uống cà phê nha?” Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chủ động mời mọc.
Hiện tại Văn Khang cũng đã có chút danh tiếng, cứ nghĩ mà xem, sau cái hôm thi đấu đó, báo chí đã đăng ầm ầm vụ xuất hiện một diễn viên kiêm cầu thủ bóng đá xuất sắc, làm thầy huấn luyện hai đội, thủ môn, bình luận viên, mấy fans hâm một cũng vì y mà lần lượt té xỉu mấy người, đến nỗi cáng y tế và xe cứu thương cũng không đủ dùng, hiệu quả như thế dù không muốn nổi tiếng cũng không được, thậm chí còn vang dội đánh bom cảm tử mấy lần nữa chứ!
Văn Khang ở bệnh viện còn chưa đến hai ngày, đã có người nhanh chóng phát hiện y chính là nhân vật trong bản tin, vì thế họ bắt đầu vạch ra sách lược tấn công thần tượng.
Bước đầu tiên, hẹn ra ngoài trò chuyện, tâm tình.
Bước thứ hai, cùng nhau đi ăn cơm, tản bộ này nọ.
Bước thứ ba, cùng đi du lịch.
Sau đó…
Mỹ nữ cười híp cả mắt.
Văn Khang vừa ký tên xong, lập tức nhận được lời mời đi uống cà phê của mỹ nữ.
Chuyện mấy cô gái ở thời đại này thích ăn mặc đồi phong bại tục, ngôn hành cử chỉ ngả ngớn phóng đãng, còn không biết liêm sỉ hẹn hò với đàn ông thanh niên, Văn Khang quả thật là không cách nào quen được. Hơn nữa, trước giờ trong lòng y chỉ có một mình Thiếu Hoa, nên y luôn lãnh đạm thờ ơ với những cô nàng ưu ái đến mình, giờ lại nhận được lời mời của mỹ nữ, y vừa định từ chối, trong lơ đễnh, y nhìn thấy bóng dáng của ai đó bên cửa sổ lầu ba, đột nhiên y lại nảy ra một chủ ý.
Tên Thiếu Hoa này không thích những thứ đưa tới cửa mà lại khoái giành với người khác, chẳng lẽ ở trong mắt cậu ta, thứ phải giành giật, không dễ dàng có được mới đáng giá hay sao?
Người này, đúng là cần phải cho một bài học mới được. Văn Khang ai oán, suy nghĩ một hồi, lập tức nở nụ cười với mỹ nữ đang đứng đối diện với mình.
Trong tích tắc, trái tím nhỏ bé của mỹ nữ như bay tới tận trời xanh, mắt in hình trái tim nhìn chằm chằm anh chàng đẹp trai trước mặt. Không ngờ anh đẹp trai này lại không kiêu căng mà bình dị gần gũi tới vậy! Xem ánh mắt anh ta nhìn mỹ nữ kìa, vừa dịu dàng vừa ấm áp, khóe miệng nở nụ cười mê người, nói ra câu nào, hấp dẫn, đáng yêu câu đó nha!
Mấy mỹ nữ thỏa mãn vây quanh ríu rít với anh đẹp trai còn Văn Khang thì đang mừng thầm trong bụng.
Trên phòng bệnh ở lầu ba, Thiếu Hoa ở sát cửa sổ nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao, trong lòng lại thấy phiền muộn. Văn Khang được người khác yêu thích theo lẽ cậu nên vui mới phải. Nhưng giờ cậu đang cô độc ở bệnh viện dưỡng thương, cậu đang khát vọng có người đến làm bạn với mình, không ngờ lại phát hiện người này chỉ lo xúm xít cười nói với mỹ nữ, còn cậu, chỉ có thể nằm ở xa xa nhìn, dường như có một cảm giác mất mát khó nói thành lời đang nảy lên trong lòng cậu, giống như cậu đã bị bỏ rơi.
Lúc Văn Khang trở vào phòng bệnh, lại nhìn thấy vẻ mặt thối như cái gì đó của Thiếu Hoa.
“Sao vậy?” Văn Khang nhìn cậu, cười tủm tỉm, “Sao lại không vui? Lúc ăn cơm trưa ngươi vẫn rất tốt mà!”
“Hừ!” Thiếu Hoa tức giận trừng ai đó một cái, “Anh còn biết xem tôi có vui hay không à? Vậy mà tôi còn tưởng anh có mỹ nữ vây quanh quên hết tất cả rồi chứ!”
Văn Khang mỉm cười, “Mấy cô gái đó đến xin chữ ký của ta thôi!”
“Giờ anh nổi tiếng rồi, cả ngày phải vất vả ký tên!”
“Có nhiều cô gái xinh đẹp thích mình như vậy, sao ta có thể cự tuyệt người ta chứ?”
“Hơ, anh không thể cự tuyệt người ta bởi vì người ta xinh đẹp!” Thiếu Hoa bĩu môi, giọng điệu châm chọc, “Nếu sau này có cô nào đó hẹn anh đi ăn cơm, tản, bộ, nắm tay gì gì đó, anh cũng không thể cự tuyệt phải không?”
Văn Khang nhìn vẻ mặt tức giận của cậu, mỉm cười, “Từ chối lời mời của phụ nữ đúng là không có phong độ đàn ông, không phải phong tục ở thế giới này là như vậy hay sao?”
“Vậy anh đi tìm mấy cô đó đi, đừng ở đây lãng phí thời gian với tôi làm gì!”
“Uhm, vậy ta đi đây! Cô đầu sợi mì khi nãy hẹn ta đi xem phim, ta phải ăn mặc chỉn chu một chút, càng đẹp càng tốt!” Văn Khang nói xong lập tức bỏ chạy lấy người, còn không quên đóng cửa lại giúp ai đó.
Thiếu Hoa tức giận đến mặt trắng bệch, khổ nỗi giờ chân cậu đang bị thương nên cậu không thể chạy theo đánh cho y một trận. Cuối cùng, đành phải cắn cắn áo gối, trong bụng không ngừng mắng, “Đồ chết bầm, quả nhiên là thứ nhiệt tình ba phút, còn bảo thích tôi thật lòng, xem đi, vừa thấy người đẹp đã mê đến nỗi không nhớ được mình họ gì!”
Cắn áo gối xong lại nện xuống giường, sau đó lấy con dao gọt hoa quả đâm đâm trái táo, vừa đâm vừa mắng, “Đâm chết anh, chọt chết anh, chém chết anh!”
Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp cầm lấy con dao, bên tai cũng vang tới giọng trêu tức, “Ngươi có thể đâm chết ta!”
Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy quả là tên Văn Khang đáng ghét đó, lập tức đấm cho y một quyền, mắng to, “Cút đi, không phải anh muốn đi xem phim với cô gái xinh đẹp nào đó hay sao? Còn quay lại làm gì?”
“Ngươi nhỏ mọn quá đi!” Văn Khang chụp lấy nắm đấm của Thiếu Hoa, “Ta đang chọc ngươi đó!”
“Chọc tôi gì chứ? Rõ ràng là anh nhân lúc tôi bị thương không động đậy được ức hiếp tôi!” Thiếu Hoa đưa tay gõ lên đầu Văn Khang mấy cái, “Mấy ngày không đánh anh, anh coi tôi là trái hồng dập à?”
“Ngươi sao có thể là trái hồng dập được, ngươi rõ ràng chính là trái hồng đông lạnh, đập đầu ta sưng to một cục, đau quá!” Văn Khang xoa xoa đầu, làm ra vẻ hiền lành, đáng yêu.
Thiếu Hoa quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến ai đó.
“Tự đưa đến cửa ngươi không thèm, lại thích đi giành đồ với người khác, vậy ta sẽ chờ ngươi giành!”
“Hứ, ai thèm chứ!” Thiếu Hoa vẫn không thèm để ý tới.
Văn Khang ở phía sau ôm nhẹ lấy cậu, cảm giác thân thể trong lòng vẫn còn đang giãy giụa, y lập tức ôm chặt hơn, hơi thở nóng rực phả vào tai Thiếu Hoa, “Ngươi luôn trốn tránh ta, rốt cuộc thì ngươi muốn trốn tới khi nào đây? Ở trong lòng ngươi, ta là gì chứ? Chẳng lẽ ngươi chờ đến lúc ta trở thành một quả bóng cao su bị người khác cướp đi, ngươi mới biết quý trọng, mới có thể liều lĩnh giành giật hay sao?”
Thiếu Hoa nghe xong, không thốt thành lời. Đúng vậy, sau này anh ta sẽ rất nổi tiếng, có lẽ cũng sẽ trở thành diễn viên này diễn viên nọ, ở trường cũng sẽ trở thành người nổi bật hấp dẫn ánh mắt của kẻ khác, về sau anh ta sẽ có rất nhiều mỹ nữ vây quanh và tình huống hôm nay sẽ không còn lạ nữa, sớm hay muộn gì anh ta cũng sẽ bị người khác cướp đi, con tim của anh ta cũng sẽ chuyển sang cho người khác.
Văn Khang thấy cậu không nói gì, hiểu ý, nói tiếp, “Ta biết, ngươi không thích ta đóng phim! Trước đây, lúc xem TV, ngươi từng nói diễn viên có rất nhiều tin đồn thất thiệt, tình cảm cũng không lành mạnh gì, ta hỏi ngươi tại sao, ngươi nói là trong lúc đóng phim, cũng không tránh khỏi tình trạng giả riết thành thật. Nhưng tình cảm đó sẽ không dài lâu, một khi diễn xong một vở diễn, không cần diễn tiếp nữa, tình cảm sẽ không còn, cho nên ngươi luôn không thích cái nghề này! Ta có thể nói thật với ngươi là ta sẽ không bao giờ như thế, tình yêu của ta với ngươi sẽ mãi mãi không thay đổi, nếu như ngươi lo lắng, về sau ta sẽ không đóng phim nữa!”
“Cái gì?” Đầu óc Thiếu Hoa trở nên trống rỗng, giờ Văn Khang đang là một ngôi sao mới nổi, được rất nhiều người xem trọng, tương lai rộng mở, vậy mà anh ta lại từ bỏ chỉ vì muốn cậu yên lòng.
“Ta nói thật đó, ngươi không thích ta sẽ không đóng phim nữa, ngươi cảm thấy tình cảm của diễn viên thay đổi thất thường, ta sẽ không làm diễn viên. Chờ ta kiếm đủ tiền để ngươi trả nợ cho Lâm tiên sinh, ta sẽ không làm nghề này nữa, về sau cũng sẽ không có mỹ nữ vây quanh!”
“Nhưng, anh đang nổi tiếng, tương lai sau này của anh…”
“Có tương lai nào quan trọng bằng ngươi chứ!” Văn Khang kiên quyết, không thừa thãi lại hiển hiện tâm ý rõ ràng.
Thiếu Hoa nghe thấy vô cùng cảm động, những bức rứt trong lòng cũng được giải tỏa, cơ thể nhuyễn xuống ngay.
Văn Khang ôm chặt cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào vai y, một bày tay vuốt ve mái tóc cậu.
“Yên tâm đi, ta sẽ luôn ở cạnh ngươi, không có ngươi, sẽ giống như mì gói không có bột nêm, như nồi không có nắp…”
“Ớ, anh nói gì vậy? Muốn ăn đòn phải không!” Thiếu Hoa mỉm cười, gõ đầu y một cái.
Trong thời gian Thiếu Hoa nằm viện, Văn Khang phải chạy hai đầu, vừa chạy tới bệnh viện chăm sóc cho người yêu, vừa phải về nhà chăm nom bà cụ, chịu không ít khổ cực. Tuy ngoài miệng Thiếu Hoa không nói gì, nhưng thật ra trong lòng cậu lại luôn cảm động, áy náy.
Một tuần sau, Thiếu hoa xuất viện. Sáng sớm, Văn Khang mang tới một cây nạng chống, Lâm Phượng cũng đã tới đón người. Văn Khang nhìn thấy người nọ, mặt lập tức méo xẹo, nhưng khổ nỗi, y lại không biết làm thủ tục xuất viện gì hết, nên đành phải để anh ta làm chút việc cho Thiếu Hoa, sau đó còn phải ngồi xe anh ta về nhà.
Bước vào khu chung cư, choáng váng, ở cửa thang máy lại tiếp tục dán tờ giấy ‘Thang máy đang sữa chữa’. Văn Khang nhịn không được, tức giận mắng, “Đồ chết dẫm, mới chỉnh sửa được mấy ngày lại không chạy được, không biết mấy tên công nhân đó làm ăn thế nào, kiểu này nên lôi ra ngoài đánh mấy roi mới phải!”
Lâm Phượng khó xử nhìn lên mấy chục tầng lầu phía trên.
Văn Khang không thèm nói lời nào, lập tức cõng Thiếu Hoa, cầm cây nạng, leo mười tầng lầu.
Cõng một người trèo mười tầng lầu đương nhiên sẽ mệt hơn lúc rinh túi bột rất nhiều, Thiếu Hoa thấy trán y đổ mồ hôi lả tả, vừa xót vừa thương, lấy tay áo lau lau cho y.
Cuối cùng cũng lê được tới nhà, Văn Khang thả Thiếu Hoa xuống, thở ra một hơi. Chiêu Tài và Tiến Bảo thấy chủ nhân về tới lập tức nhào lại, mấy ngày không gặp chủ nhân, hai đứa nhớ người chết được, thế là mỗi con một chân vừa liếm vừa không ngừng kêu ‘meo meo’.
Lâm Phượng ở phía sau nhìn Văn Khang bằng ánh mắt cổ quái, không giống như dáng vẻ khinh thường trước đây. Xong, anh ta lại nhìn sang Thiếu Hoa vẫn luôn để tầm mắt trên người Văn Khang, ánh mắt đó đầy vẻ đau lòng, dịu dàng.
Lâm Phượng bỗng cảm thấy khó chịu, không muốn tiếp tục ở lại nữa nên dặn dò Thiếu Hoa mấy câu rồi trở về.
Anh ta vừa đi khỏi, Thiếu Hoa lập tức im lặng, ngả người xuống sô pha, chui chui vào lòng Văn Khang làm nũng, cho đến khi tìm được một chỗ êm ái trên đùi y, một lát sau, cậu như con mèo nhỏ cơm no ngái ngủ.
Văn Khang chỉnh chỉnh người cậu lại, để cậu có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Lúc ngủ, Thiếu Hoa rất ngoan ngoãn, dịu dàng, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo dữ dằn như trước nữa. Văn Khang mỉm cười nhìn cậu, lấy tay chọt chọt mặt cậu, xong lại vân vê lên vành tai, ngón tay lơ đãng lướt qua bờ môi đỏ mọng.
Thiếu Hoa cảm thấy ngứa ngứa, nhưng cậu vẫn không mở mắt ra, nhếch miệng, ngủ tiếp.
Nụ cười trên mặt Văn Khang ngày càng sâu, bấy giờ, y bắt đầu suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng, bước tiếp theo y phải làm gì đây? Làm sao có thể cho món ngon vào miệng? Đến kiếp này, y không muốn ép buộc, không nghĩ tới cảm giác của người yêu, y muốn Thiếu Hoa phải hoàn toàn tự nguyện, hoàn toàn chấp nhận, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt lưỡng tình tương duyệt.
Không thể ép buộc, vậy nên dùng cách mềm mỏng nào đây? Người này luôn dịu dàng lễ độ với những người khác, chỉ có những lúc ở cùng với y cậu ta mới dữ dằn, kiêu ngạo, thậm chí còn bạo lực dã man! Được đãi ngộ đặc biệt khác người như vậy, không biết y nên buồn hay nên cảm thấy hạnh phúc nữa đây.
Quan trọng là làm sao dụ dỗ Thiếu Hoa tự động hiến thân? Làm sao đây?
Dù bên ngoài Thiếu Hoa rất dữ dằn, nhưng trong lòng lại vô cùng nhân hậu, thích ăn mềm không ăn cứng, có lẽ y nên công kích thẳng vào nhược điểm này của cậu ta.
Tỷ như…
Đầu óc Văn Khang xoay chuyển, nhớ lại những thước phim làm rung động lòng người mà y đã xem được trong sách, trong máy tính, trong TV!
“Tiểu Hoa, ta bị bệnh nan y, sống không được bao lâu nữa, trên đời này điều khiến ta không yên lòng nhất chính là ngươi!” Nhìn Thiếu Hoa bằng ánh mắt thâm tình, sau đó cho rơi ít nước mắt, nêu không rơi được thì có thể quẹt chút hành tây vào ngón tay trợ giúp.
“Trước lúc chết, ta có một tâm nguyện duy nhất là…”
Vừa mới nghĩ tới đấy, đã bị Văn Khang kiên quyết phủ định.
Trời ạ, đây là đoạn phim chó má nào thế nhỉ? Thiếu Hoa nghe xong, phản ứng đầu tiên nhất định không phải cởi quần áo mà là lập tức cõng y vọt tới bệnh viện cấp cứu, đến lúc đó vừa phải bị châm đâm vừa phải uống thuốc đắng lại vừa phải nuốt mấy thứ đại tiện gì gì đó, đúng thật là bi kịch nha!
Văn Khang lập tức cầm lấy viên thuốc, cam đoan, “Yên tâm đi, ta sẽ giám sát cậu ta uống!”
Văn Khang cầm viên thuốc và nước tới gần.
Thiếu Hoa nhìn thấy lập tức nở nụ cười vô cùng đáng yêu vô cùng ngọt ngào, “Tiểu Khang, anh đẹp trai thật nha!”
Văn Khang gật đầu, mỉm cười, “Ta vốn rất đẹp trai, không ngờ cuối cùng ngươi cũng phát hiện được điểm này, ta thấy vui lắm, nhưng mà… Cho dù ta có đẹp đến đâu đi nữa, ngươi cũng phải uống thuốc mới được!”
“Tôi cũng đã nịnh bợ anh tới vậy rồi, anh còn ép tôi uống thuốc…” Thiếu Hoa nhìn Văn Khang bằng ánh mắt lên án, thấy trốn không được, cậu đành bịt chặt cái mũi, nuốt vào. Kế đó, mặt nhăn đến nỗi có thể kẹp chết hai con muỗi.
Cô y tá xinh đẹp thấy thế cũng gật đầu với Văn Khang một cái, ý bảo y ra ngoài.
Văn Khang không biết chuyện gì, đành đi theo cô nàng tới vườn hoa dưới lầu.
“Tôi có mấy cô bạn thân muốn gặp anh đó!”
Trong vườn bỗng nhảy xổ ra mấy MM xinh đẹp.
“Đại minh tinh, ký cho tôi một chữ nha!” Đưa quyển sổ lên.
“Anh có thể nói cho tôi biết kỹ thuật đá bóng của anh học được ở đâu không?” Vô cùng sùng bái.
“Tối nay chúng ta đi uống cà phê nha?” Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chủ động mời mọc.
Hiện tại Văn Khang cũng đã có chút danh tiếng, cứ nghĩ mà xem, sau cái hôm thi đấu đó, báo chí đã đăng ầm ầm vụ xuất hiện một diễn viên kiêm cầu thủ bóng đá xuất sắc, làm thầy huấn luyện hai đội, thủ môn, bình luận viên, mấy fans hâm một cũng vì y mà lần lượt té xỉu mấy người, đến nỗi cáng y tế và xe cứu thương cũng không đủ dùng, hiệu quả như thế dù không muốn nổi tiếng cũng không được, thậm chí còn vang dội đánh bom cảm tử mấy lần nữa chứ!
Văn Khang ở bệnh viện còn chưa đến hai ngày, đã có người nhanh chóng phát hiện y chính là nhân vật trong bản tin, vì thế họ bắt đầu vạch ra sách lược tấn công thần tượng.
Bước đầu tiên, hẹn ra ngoài trò chuyện, tâm tình.
Bước thứ hai, cùng nhau đi ăn cơm, tản bộ này nọ.
Bước thứ ba, cùng đi du lịch.
Sau đó…
Mỹ nữ cười híp cả mắt.
Văn Khang vừa ký tên xong, lập tức nhận được lời mời đi uống cà phê của mỹ nữ.
Chuyện mấy cô gái ở thời đại này thích ăn mặc đồi phong bại tục, ngôn hành cử chỉ ngả ngớn phóng đãng, còn không biết liêm sỉ hẹn hò với đàn ông thanh niên, Văn Khang quả thật là không cách nào quen được. Hơn nữa, trước giờ trong lòng y chỉ có một mình Thiếu Hoa, nên y luôn lãnh đạm thờ ơ với những cô nàng ưu ái đến mình, giờ lại nhận được lời mời của mỹ nữ, y vừa định từ chối, trong lơ đễnh, y nhìn thấy bóng dáng của ai đó bên cửa sổ lầu ba, đột nhiên y lại nảy ra một chủ ý.
Tên Thiếu Hoa này không thích những thứ đưa tới cửa mà lại khoái giành với người khác, chẳng lẽ ở trong mắt cậu ta, thứ phải giành giật, không dễ dàng có được mới đáng giá hay sao?
Người này, đúng là cần phải cho một bài học mới được. Văn Khang ai oán, suy nghĩ một hồi, lập tức nở nụ cười với mỹ nữ đang đứng đối diện với mình.
Trong tích tắc, trái tím nhỏ bé của mỹ nữ như bay tới tận trời xanh, mắt in hình trái tim nhìn chằm chằm anh chàng đẹp trai trước mặt. Không ngờ anh đẹp trai này lại không kiêu căng mà bình dị gần gũi tới vậy! Xem ánh mắt anh ta nhìn mỹ nữ kìa, vừa dịu dàng vừa ấm áp, khóe miệng nở nụ cười mê người, nói ra câu nào, hấp dẫn, đáng yêu câu đó nha!
Mấy mỹ nữ thỏa mãn vây quanh ríu rít với anh đẹp trai còn Văn Khang thì đang mừng thầm trong bụng.
Trên phòng bệnh ở lầu ba, Thiếu Hoa ở sát cửa sổ nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao, trong lòng lại thấy phiền muộn. Văn Khang được người khác yêu thích theo lẽ cậu nên vui mới phải. Nhưng giờ cậu đang cô độc ở bệnh viện dưỡng thương, cậu đang khát vọng có người đến làm bạn với mình, không ngờ lại phát hiện người này chỉ lo xúm xít cười nói với mỹ nữ, còn cậu, chỉ có thể nằm ở xa xa nhìn, dường như có một cảm giác mất mát khó nói thành lời đang nảy lên trong lòng cậu, giống như cậu đã bị bỏ rơi.
Lúc Văn Khang trở vào phòng bệnh, lại nhìn thấy vẻ mặt thối như cái gì đó của Thiếu Hoa.
“Sao vậy?” Văn Khang nhìn cậu, cười tủm tỉm, “Sao lại không vui? Lúc ăn cơm trưa ngươi vẫn rất tốt mà!”
“Hừ!” Thiếu Hoa tức giận trừng ai đó một cái, “Anh còn biết xem tôi có vui hay không à? Vậy mà tôi còn tưởng anh có mỹ nữ vây quanh quên hết tất cả rồi chứ!”
Văn Khang mỉm cười, “Mấy cô gái đó đến xin chữ ký của ta thôi!”
“Giờ anh nổi tiếng rồi, cả ngày phải vất vả ký tên!”
“Có nhiều cô gái xinh đẹp thích mình như vậy, sao ta có thể cự tuyệt người ta chứ?”
“Hơ, anh không thể cự tuyệt người ta bởi vì người ta xinh đẹp!” Thiếu Hoa bĩu môi, giọng điệu châm chọc, “Nếu sau này có cô nào đó hẹn anh đi ăn cơm, tản, bộ, nắm tay gì gì đó, anh cũng không thể cự tuyệt phải không?”
Văn Khang nhìn vẻ mặt tức giận của cậu, mỉm cười, “Từ chối lời mời của phụ nữ đúng là không có phong độ đàn ông, không phải phong tục ở thế giới này là như vậy hay sao?”
“Vậy anh đi tìm mấy cô đó đi, đừng ở đây lãng phí thời gian với tôi làm gì!”
“Uhm, vậy ta đi đây! Cô đầu sợi mì khi nãy hẹn ta đi xem phim, ta phải ăn mặc chỉn chu một chút, càng đẹp càng tốt!” Văn Khang nói xong lập tức bỏ chạy lấy người, còn không quên đóng cửa lại giúp ai đó.
Thiếu Hoa tức giận đến mặt trắng bệch, khổ nỗi giờ chân cậu đang bị thương nên cậu không thể chạy theo đánh cho y một trận. Cuối cùng, đành phải cắn cắn áo gối, trong bụng không ngừng mắng, “Đồ chết bầm, quả nhiên là thứ nhiệt tình ba phút, còn bảo thích tôi thật lòng, xem đi, vừa thấy người đẹp đã mê đến nỗi không nhớ được mình họ gì!”
Cắn áo gối xong lại nện xuống giường, sau đó lấy con dao gọt hoa quả đâm đâm trái táo, vừa đâm vừa mắng, “Đâm chết anh, chọt chết anh, chém chết anh!”
Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp cầm lấy con dao, bên tai cũng vang tới giọng trêu tức, “Ngươi có thể đâm chết ta!”
Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy quả là tên Văn Khang đáng ghét đó, lập tức đấm cho y một quyền, mắng to, “Cút đi, không phải anh muốn đi xem phim với cô gái xinh đẹp nào đó hay sao? Còn quay lại làm gì?”
“Ngươi nhỏ mọn quá đi!” Văn Khang chụp lấy nắm đấm của Thiếu Hoa, “Ta đang chọc ngươi đó!”
“Chọc tôi gì chứ? Rõ ràng là anh nhân lúc tôi bị thương không động đậy được ức hiếp tôi!” Thiếu Hoa đưa tay gõ lên đầu Văn Khang mấy cái, “Mấy ngày không đánh anh, anh coi tôi là trái hồng dập à?”
“Ngươi sao có thể là trái hồng dập được, ngươi rõ ràng chính là trái hồng đông lạnh, đập đầu ta sưng to một cục, đau quá!” Văn Khang xoa xoa đầu, làm ra vẻ hiền lành, đáng yêu.
Thiếu Hoa quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến ai đó.
“Tự đưa đến cửa ngươi không thèm, lại thích đi giành đồ với người khác, vậy ta sẽ chờ ngươi giành!”
“Hứ, ai thèm chứ!” Thiếu Hoa vẫn không thèm để ý tới.
Văn Khang ở phía sau ôm nhẹ lấy cậu, cảm giác thân thể trong lòng vẫn còn đang giãy giụa, y lập tức ôm chặt hơn, hơi thở nóng rực phả vào tai Thiếu Hoa, “Ngươi luôn trốn tránh ta, rốt cuộc thì ngươi muốn trốn tới khi nào đây? Ở trong lòng ngươi, ta là gì chứ? Chẳng lẽ ngươi chờ đến lúc ta trở thành một quả bóng cao su bị người khác cướp đi, ngươi mới biết quý trọng, mới có thể liều lĩnh giành giật hay sao?”
Thiếu Hoa nghe xong, không thốt thành lời. Đúng vậy, sau này anh ta sẽ rất nổi tiếng, có lẽ cũng sẽ trở thành diễn viên này diễn viên nọ, ở trường cũng sẽ trở thành người nổi bật hấp dẫn ánh mắt của kẻ khác, về sau anh ta sẽ có rất nhiều mỹ nữ vây quanh và tình huống hôm nay sẽ không còn lạ nữa, sớm hay muộn gì anh ta cũng sẽ bị người khác cướp đi, con tim của anh ta cũng sẽ chuyển sang cho người khác.
Văn Khang thấy cậu không nói gì, hiểu ý, nói tiếp, “Ta biết, ngươi không thích ta đóng phim! Trước đây, lúc xem TV, ngươi từng nói diễn viên có rất nhiều tin đồn thất thiệt, tình cảm cũng không lành mạnh gì, ta hỏi ngươi tại sao, ngươi nói là trong lúc đóng phim, cũng không tránh khỏi tình trạng giả riết thành thật. Nhưng tình cảm đó sẽ không dài lâu, một khi diễn xong một vở diễn, không cần diễn tiếp nữa, tình cảm sẽ không còn, cho nên ngươi luôn không thích cái nghề này! Ta có thể nói thật với ngươi là ta sẽ không bao giờ như thế, tình yêu của ta với ngươi sẽ mãi mãi không thay đổi, nếu như ngươi lo lắng, về sau ta sẽ không đóng phim nữa!”
“Cái gì?” Đầu óc Thiếu Hoa trở nên trống rỗng, giờ Văn Khang đang là một ngôi sao mới nổi, được rất nhiều người xem trọng, tương lai rộng mở, vậy mà anh ta lại từ bỏ chỉ vì muốn cậu yên lòng.
“Ta nói thật đó, ngươi không thích ta sẽ không đóng phim nữa, ngươi cảm thấy tình cảm của diễn viên thay đổi thất thường, ta sẽ không làm diễn viên. Chờ ta kiếm đủ tiền để ngươi trả nợ cho Lâm tiên sinh, ta sẽ không làm nghề này nữa, về sau cũng sẽ không có mỹ nữ vây quanh!”
“Nhưng, anh đang nổi tiếng, tương lai sau này của anh…”
“Có tương lai nào quan trọng bằng ngươi chứ!” Văn Khang kiên quyết, không thừa thãi lại hiển hiện tâm ý rõ ràng.
Thiếu Hoa nghe thấy vô cùng cảm động, những bức rứt trong lòng cũng được giải tỏa, cơ thể nhuyễn xuống ngay.
Văn Khang ôm chặt cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào vai y, một bày tay vuốt ve mái tóc cậu.
“Yên tâm đi, ta sẽ luôn ở cạnh ngươi, không có ngươi, sẽ giống như mì gói không có bột nêm, như nồi không có nắp…”
“Ớ, anh nói gì vậy? Muốn ăn đòn phải không!” Thiếu Hoa mỉm cười, gõ đầu y một cái.
Trong thời gian Thiếu Hoa nằm viện, Văn Khang phải chạy hai đầu, vừa chạy tới bệnh viện chăm sóc cho người yêu, vừa phải về nhà chăm nom bà cụ, chịu không ít khổ cực. Tuy ngoài miệng Thiếu Hoa không nói gì, nhưng thật ra trong lòng cậu lại luôn cảm động, áy náy.
Một tuần sau, Thiếu hoa xuất viện. Sáng sớm, Văn Khang mang tới một cây nạng chống, Lâm Phượng cũng đã tới đón người. Văn Khang nhìn thấy người nọ, mặt lập tức méo xẹo, nhưng khổ nỗi, y lại không biết làm thủ tục xuất viện gì hết, nên đành phải để anh ta làm chút việc cho Thiếu Hoa, sau đó còn phải ngồi xe anh ta về nhà.
Bước vào khu chung cư, choáng váng, ở cửa thang máy lại tiếp tục dán tờ giấy ‘Thang máy đang sữa chữa’. Văn Khang nhịn không được, tức giận mắng, “Đồ chết dẫm, mới chỉnh sửa được mấy ngày lại không chạy được, không biết mấy tên công nhân đó làm ăn thế nào, kiểu này nên lôi ra ngoài đánh mấy roi mới phải!”
Lâm Phượng khó xử nhìn lên mấy chục tầng lầu phía trên.
Văn Khang không thèm nói lời nào, lập tức cõng Thiếu Hoa, cầm cây nạng, leo mười tầng lầu.
Cõng một người trèo mười tầng lầu đương nhiên sẽ mệt hơn lúc rinh túi bột rất nhiều, Thiếu Hoa thấy trán y đổ mồ hôi lả tả, vừa xót vừa thương, lấy tay áo lau lau cho y.
Cuối cùng cũng lê được tới nhà, Văn Khang thả Thiếu Hoa xuống, thở ra một hơi. Chiêu Tài và Tiến Bảo thấy chủ nhân về tới lập tức nhào lại, mấy ngày không gặp chủ nhân, hai đứa nhớ người chết được, thế là mỗi con một chân vừa liếm vừa không ngừng kêu ‘meo meo’.
Lâm Phượng ở phía sau nhìn Văn Khang bằng ánh mắt cổ quái, không giống như dáng vẻ khinh thường trước đây. Xong, anh ta lại nhìn sang Thiếu Hoa vẫn luôn để tầm mắt trên người Văn Khang, ánh mắt đó đầy vẻ đau lòng, dịu dàng.
Lâm Phượng bỗng cảm thấy khó chịu, không muốn tiếp tục ở lại nữa nên dặn dò Thiếu Hoa mấy câu rồi trở về.
Anh ta vừa đi khỏi, Thiếu Hoa lập tức im lặng, ngả người xuống sô pha, chui chui vào lòng Văn Khang làm nũng, cho đến khi tìm được một chỗ êm ái trên đùi y, một lát sau, cậu như con mèo nhỏ cơm no ngái ngủ.
Văn Khang chỉnh chỉnh người cậu lại, để cậu có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Lúc ngủ, Thiếu Hoa rất ngoan ngoãn, dịu dàng, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo dữ dằn như trước nữa. Văn Khang mỉm cười nhìn cậu, lấy tay chọt chọt mặt cậu, xong lại vân vê lên vành tai, ngón tay lơ đãng lướt qua bờ môi đỏ mọng.
Thiếu Hoa cảm thấy ngứa ngứa, nhưng cậu vẫn không mở mắt ra, nhếch miệng, ngủ tiếp.
Nụ cười trên mặt Văn Khang ngày càng sâu, bấy giờ, y bắt đầu suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng, bước tiếp theo y phải làm gì đây? Làm sao có thể cho món ngon vào miệng? Đến kiếp này, y không muốn ép buộc, không nghĩ tới cảm giác của người yêu, y muốn Thiếu Hoa phải hoàn toàn tự nguyện, hoàn toàn chấp nhận, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt lưỡng tình tương duyệt.
Không thể ép buộc, vậy nên dùng cách mềm mỏng nào đây? Người này luôn dịu dàng lễ độ với những người khác, chỉ có những lúc ở cùng với y cậu ta mới dữ dằn, kiêu ngạo, thậm chí còn bạo lực dã man! Được đãi ngộ đặc biệt khác người như vậy, không biết y nên buồn hay nên cảm thấy hạnh phúc nữa đây.
Quan trọng là làm sao dụ dỗ Thiếu Hoa tự động hiến thân? Làm sao đây?
Dù bên ngoài Thiếu Hoa rất dữ dằn, nhưng trong lòng lại vô cùng nhân hậu, thích ăn mềm không ăn cứng, có lẽ y nên công kích thẳng vào nhược điểm này của cậu ta.
Tỷ như…
Đầu óc Văn Khang xoay chuyển, nhớ lại những thước phim làm rung động lòng người mà y đã xem được trong sách, trong máy tính, trong TV!
“Tiểu Hoa, ta bị bệnh nan y, sống không được bao lâu nữa, trên đời này điều khiến ta không yên lòng nhất chính là ngươi!” Nhìn Thiếu Hoa bằng ánh mắt thâm tình, sau đó cho rơi ít nước mắt, nêu không rơi được thì có thể quẹt chút hành tây vào ngón tay trợ giúp.
“Trước lúc chết, ta có một tâm nguyện duy nhất là…”
Vừa mới nghĩ tới đấy, đã bị Văn Khang kiên quyết phủ định.
Trời ạ, đây là đoạn phim chó má nào thế nhỉ? Thiếu Hoa nghe xong, phản ứng đầu tiên nhất định không phải cởi quần áo mà là lập tức cõng y vọt tới bệnh viện cấp cứu, đến lúc đó vừa phải bị châm đâm vừa phải uống thuốc đắng lại vừa phải nuốt mấy thứ đại tiện gì gì đó, đúng thật là bi kịch nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.