Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư
Chương 53: Vương Lâm
Manh Manh
14/07/2023
Sáng hôm sau, Diễm Tinh tỉnh dậy đã là hơn 8 giờ. Cô ngồi trên giường,
lắc nhẹ đầu cho tỉnh ngủ rồi mới bước vào phòng tắm. Sửa soạn còn xuôi,
cô đi xuống nhà. Hôm nay cô tính đến Hạo Tinh một chuyến, xong sẽ đến
thăm ông nội. Cô sợ chủ nhật này cô sẽ sang Mỹ, cho nên hôm nay có thời
gian thì đi thăm ông một chút. Chuyện vừa rồi cô ra mặt, chính là muốn
gián tiếp thông báo, sắp tới cô sẽ chú ý hơn đến Hạo Tinh và cô chuẩn bị tiếp quản Hạo Tinh.
Ăn sáng xong xuôi, cô gọi Tiểu Mỹ đi cùng cô đến Hạo Tinh.
Hạo Tinh, công ty giải trí đứng hàng đầu trong nước. Nơi đây có rất nhiều nghệ sỹ muốn vào và cũng là nơi quy tụ những nghệ sỹ danh tiếng nhất. Diễm Tinh hôm nay mặc một chiếc áo croptop kết hợp với chiếc quần jean khiến cô trẻ trung và năng động. Tóc dài được xõa tùy ý trên vai.
Người ở Hạo Tinh nhìn vị vừa vào cửa là tiểu thư nhà mình, liền ngay lập tức tiến đến chào hỏi. Hôm nay là ngày gì mà đích thân tiểu thư đến đây thế này.
"Tiểu thư ạ!"
"Chị cứ làm việc đi, tôi lên tìm giám đốc Vương một chút." Diễm Tinh gật nhẹ đầu nói với cô nhân viên.
"Vâng, tiểu thư có cần đồ uống gì không ạ?" Cô lễ tân cúi đầu nói.
"Không cần đâu, tôi đến một chút rồi đi." Diễm Tinh lắc nhẹ đầu, đi đến thang máy chuyên dụng rồi vào.
Sau khi cửa thang máy đóng lại người ở bên dưới mới lộ ra vẻ bất ngờ trên gương mặt. Tiểu thư của họ hiếm khi xuất hiện như vậy, có nhiều người ở Hạo Tinh còn chưa biết mặt cô. Hôm nay Diễm Tinh lại công khai xuất hiện tại Hạo Tinh, không phải là tiểu thư có ý định về đây tiếp quản đó chứ. Nhưng cho dù thế nào, họ cũng phải công nhận rằng tiểu thư của họ so với bất kì nữ minh tinh nào thì cũng đẹp hơn mấy phần.
Diễm Tinh đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, hôm nay cô đến đây đột ngột cho nên giám đốc Vương không có thời gian để chuẩn bị. Cô cũng nhìn rõ được rốt cuộc tin tức mình nhận được có đúng hay không.
Lúc này, vị giám đốc họ Vương kia cũng chưa biết tiểu thư Triệu gia đến đây. Ông ta vẫn ngồi trong phòng làm việc, miệng cười rộng đến tận mang tai. Là một người đàn ông trung niên, ông ta hơi béo một chút, trên mặt lúc này viết rõ hai chữ vô lại. Công việc này mang lại cho ông ta rất nhiều lợi ích. Tiểu thư nhỏ tuổi kia chưa đồng ý tiếp quản Hạo Tinh, còn nhị thiếu gia dù lúc đầu tiếp quản thay đã thanh lọc toàn bộ trên dưới Hạo Tinh một lượt nhưng mà nhị thiếu bận cả việc của Hạo Tinh lẫn tổng bộ Triệu Thị. Việc bên này hầu như do ông ta thay thế tiếp quản. Ở nơi đây, ông ta chính là to nhất.
Ngay lúc ông ta ngồi vừa cười vừa cầm chiếc thẻ đen trên tay, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Làm ông ta giật nảy mình, quát lớn: "Tôi đã bảo bây giờ không muốn nhìn mặt ai cơ mà, có muốn bị đuổi việc không hả?"
Nhưng trả lời ông ta là tiếng mở cửa. Một cô gái xinh đẹp trẻ trung bước vào bên trong. Ông ta nhìn Diễm Tinh đến ngây người, thật ra mặt của Diễm Tinh ông ta chưa từng được gặp. Nhưng là tiểu thư của Triệu gia, người nắm Hạo Tinh trong tay thì ông ta không thể không biết.
Bỗng nhiên thấy vị chủ nhân nhỏ tuổi của Hạo Tinh xuất hiện, Vương Lâm bị bất ngờ. Nhưng lại nghĩ đến cô gái này chưa trải sự đời, mới có 18 tuổi. Chắc hôm nay có hứng thú nên mới muốn đến chơi, ông ta lại thả lỏng. Vương Lâm tươi cười niềm nở, đứng lên tiếp đón Diễm Tinh.
"Tiểu thư, sao hôm nay người đến không báo trước để Vương mỗ đón tiếp người. Mời tiểu thư ngồi." Sau đó ông ta quay sang thư ký đang đứng ngoài cửa kia quát: "Mau mang trà và điểm tâm vào cho tiểu thư."
Cô thư ký kia nghe Vương Lâm quát liền vội vàng lui ra bên ngoài chuẩn bị trà bánh.
Diễm Tinh mỉm cười nhìn Vương Lâm ngồi xuống ghế, dịu dàng nói: "Vương đổng!"
"Dạ." Vương Lâm cười cười nhìn Diễm Tinh. Trong lòng lại thầm nghĩ, vị này nếu làm nghệ sĩ của Hạo Tinh chắc chắn sẽ mang về lợi nhuận rất lớn. Ông ta từ lâu đã cho rằng mình là người lớn nhất Hạo Tinh, cũng dần dần mặc định Hạo Tinh là của ông ta. Cho nên đối với Diễm Tinh dù bên ngoài ông ta tỏ vẻ không có gì nhưng trong lòng không tiếp nhận cô.
Diễm Tinh nhướng mày, vẫn giọng nói ngọt ngào đó: "Hôm nay đến đây là tôi muốn xem Hạo Tinh dạo này hoạt động ra sao. Nghe nói, Hạo Tinh mới ra mắt thêm nghệ sĩ mới?"
"Đúng vậy ạ." Vương Lâm gật đầu.
Diễm Tinh cũn gật đầu, đôi con ngươi đen láy chuyển động, cô đứng dậy, đi chậm rãi đến chiếc bàn làm việc của ông ta, vừa đi vừa nói: "Nghe nói, đây còn là người quen của Vương đổng."
Tay cầm tách cafe của Vương Lâm khi nghe thấy câu này của Diễm Tinh hơi run nhẹ. Sao con nhóc này lại có thể biết được chuyện đấy?
"Chỉ là có mấy lần gặp mặt thôi ạ, cũng không được tính là quen biết."
"Vậy sao? Hmmm, Vương đổng."
"Dạ." Vương Lâm nghe giọng nói này, trong lòng bất chợt cảm thấy bất an.
"Số tiền ông kiếm được từ những lần như thế này, có nhiều không?" Diễm Tinh mỉm cười, giọng đều đều không mang theo chút tức giận nào. Giống như hiện tại cô chỉ đang nói chuyện phiếm. Ánh mắt nhìn Vương Lâm vẫn rất thiện chí.
Nhưng câu nói này của Diễm Tinh lại khiến hô hấp của Vương Lâm dừng trong giây lát. Ông ta ngay lập tức quỳ xuống trước mặt cô, cúi đầu nói: "Tiểu thư, tiểu thư, tôi thật sự chỉ hồ đồ một lần này, sẽ không có lần sau đâu ạ."
"Kìa, sao Vương đổng lại quỳ như vậy, tổn thọ tôi mất, nào đứng lên đi. A Mỹ, chị đỡ Vương đổng đứng dậy đi." Diễm Tinh nhíu mày, giọng nói ngọt ngào giống như gió xuân đánh thẳng vào lòng Vương Lâm, khiến ông ta toát mồ hôi hột.
"Tiểu thư, là tôi đã làm sai, mong tiểu thư cho tôi một cơ hội sửa chữa." Ông ta tránh thoát khỏi bàn tay của Tiểu Mỹ, tiếp tục cúi đầu nói.
Diễm Tinh cười nhẹ: "Vương Lâm, có phải ông nghĩ rằng tôi còn trẻ, có thể dễ dàng qua mặt tôi?"
"Tiểu thư, tôi..." Vương Lâm không dám thừa nhận, cũng không dám phủ nhận. Lời nói của ông ta mắc kẹt trong cổ họng nói không được mà nuốt cũng không xong.
"Ông muốn biến Hạo Tinh thành của ông sao?" Biểu cảm trên mặt Diễm Tinh vẫn một bộ dáng tươi cười như vậy, mềm yếu giống như chỉ một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến cô bị tổn thương.
"Không ạ, tôi tuyệt đối không có ý đó." Vương Lâm sợ hãi kêu lên.
Diễm Tinh lúc này đã ngồi xuống chiếc ghế giám đốc của ông ta. Cô nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ trước mặt mình. Bộ dáng so với lúc nãy khi vừa gặp cô thật khác một trời một vực. Đáy mắt cô hiện lên sự khinh bỉ.
"Chiếc ghế giám đốc này, ông ngồi hơi lâu rồi thì phải!" Cô nhìn thẳng vào Vương Lâm, bàn tay lướt trên bàn, qua những tập tài liệu rồi dừng ở chiếc thẻ đen, miệng cười nhưng mắt không cười nói.
"Tiểu thư, tôi thật sự là chỉ có một lần này. Mong tiểu thư tin tưởng, từ nay về sau tôi sẽ dốc sức cho tiểu thư." Vương Lâm nghe Diễm Tinh có ý muốn phế chức của ông ta, ông ta liền cuống lên nói.
Diễm Tinh không nói gì, tầm mắt vẫn dừng ở trên người ông ta, ánh mắt không có gì bất thường, không lạnh lẽo chỉ có ý cười nhàn nhạt. Còn Vương Lâm, thấy Diễm Tinh không nói gì thì trong lòng sinh ra lo sợ. Không phải thật sự muốn đem ông quẳng đi đấy chứ.
Sau khoảng 10 phút, Diễm Tinh mới đạm cười lên tiếng: "Vậy mong Vương đổng đừng làm tôi thất vọng nữa."
Nghe được câu này của Diễm Tinh, Vương Lâm giống như được đặc xá cả người mềm nhũn ngồi dưới đất không dám ngẩng cổ lên nhìn vị thiếu nữ trước mặt. Chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Vâng ạ, tôi quyết không làm tiểu thư thất vọng."
"Chuyện nghệ sĩ mới của công ty vừa rồi, mong rằng Vương đổng sẽ đưa ra giải quyết ổn thỏa."
"Chắc chắn ạ, sẽ giải quyết ngay trong ngày hôm nay ạ." Vương Lâm gật đầu như mổ thóc nói.
"Vậy được rồi, hôm nay đến đây chỉ muốn nói với Vương đổng mấy chuyện này thôi. Không có chuyện gì nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước đây." Diễm Tinh nghe được đáp án mình mong muốn, từ chiếc ghế giám đốc đứng lên nhẹ giọng nói.
"Vâng ạ, để tôi tiễn tiểu thư ạ." Vương Lâm thấy Diễm Tinh muốn về, ngay lập tức đứng dậy khom người nói.
Diễm Tinh lắc nhẹ đầu: "Không cần, tôi không thích quá phô trương. Vương đổng nên tập trung vào công việc của mình đi. À, còn một chuyện, từ nay về sau mọi hoạt động của Hạo Tinh, tôi sẽ trực tiếp quản lý. Cho nên, Vương đổng, số tiền ông nhận được từ việc làm ăn kia. Tôi thấy rất chướng mắt, nên giải quyết cho tốt, đừng để tôi bắt gặp lần thứ hai. Cũng đừng nghĩ làm thế nào để qua mặt được tôi, vì như vậy sẽ khiến ông càng thảm hơn đấy." Cô đi đến trước mặt Vương Lâm, chỉnh lại chiếc áo vest vừa rồi vì ông ta quỳ có hơi lệch đi.
"Tôi đã biết ạ." Vương Lâm toát mồ hôi hột nhìn cô gái cười tươi như hoa trước mặt da gà một lần nữa dựng lên.
Diễm Tinh lúc này mới đi ra ngoài, từ nãy đến giờ trên gương mặt cô vẫn phảng phất nắng xuân, không chút tức giận.
Thấy Diễm Tinh đã đi, Vương Lâm lúc này mới ngồi bệt xuống dưới sofa, thở gấp mấy hơi.
Thật đáng sợ, quá đáng sợ. Bây giờ ông ta mới chân chính nhận thức được cái gì gọi là sát khí. Hóa ra, sát khí không phải chỉ có trong ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao, không cần phải tỏa ra bốn phía. Mà sát khí cũng có thể nằm trong gió xuân dào dạt, mà loại này còn đáng sợ hơn nằm trong lớp băng dày rất nhiều. Ở một khoảnh khắc ông ta cảm nhận rõ ràng rằng, thiếu nữ tươi cười vô hại trước mặt ông ta động sát tâm, còn là nhắm thẳng vào ông ta. Hóa ra cô gái trẻ này cái gì cũng biết. Nhưng cái gì cũng không nói, đợi đến khi nắm được điểm yếu của ông ta rồi mới bắt đầu ra tay. Ông ta còn tưởng rằng mình thông minh, làm gì cũng không ai biết. Hóa ra chính bản thân lại rơi vào bẫy của người ta từ lâu rồi. Nghĩ đến những điều Diễm Tinh vừa nói, Vương Lâm xốc lại tinh thận lồm cồm bò dậy bắt đầu xử lý công việc. Ông ta biết, từ bây giờ ông ta sẽ không có những khoảnh khác an nhàn như nửa tiếng trước nữa rồi. Vị chủ nhân thật sự đã trở về, nếu ông ta còn không chăm chỉ làm việc, chắc chắn chủ nhân có khuôn mặt như tiên hạ phàm kia sẽ đá ông ta đi không chút thương tiếc.
Diễm Tinh ra bên ngoài, ý cười mới dần thu lại, trên mặt viết rất rõ mấy chữ: "Mất hứng."
"Tiểu thư, thứ cho thuộc hạ hỏi chuyện vượt quá khuôn phép ạ." Tiểu Mỹ đi bên cạnh Diễm Tinh, đến khi vào thang máy mới nói.
"Chị cứ hỏi đi." Diễm Tinh gật đầu.
"Sao tiểu thư lại tha cho ông ta ạ? Nếu có một lần ông ta chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Tiểu thư không lo ông ta tiếp tục phạm sai lầm sao ạ?"
Diễm Tinh cười cười, lắc đầu: "Em chính là muốn ông ta phạm sai lầm. Lần này đến, em chỉ muốn cảnh cáo, không muốn làm mọi chuyện quá mức. Nhưng cũng phải để cho người khác biết em không phải quả hồng mềm để tùy ý người khác nắn bóp. Vương Lâm nếu là người thông minh, vậy tốt nhất nên biết rõ chủ nhân thật sự của ông ta là ai. Người trả lương cho ông ta là ai, và ai hiện tại đang nắm rõ điểm yếu của ông ta, cho nên ông ta phải an phận mà sống và làm việc cho em. Còn không biết điều, em cũng không ngại tiễn ông ta một đoạn."
Tiểu Mỹ nghe vậy xong rốt cuộc đã hiểu ra. Đôi khi thay một người mới vào chưa chắc đã bằng nắm chặt người cũ trong tay. Vương Lâm bị tiểu thư nắm chặt đồng nghĩa với việc từ nay ông ta sẽ phải làm việc cho tiểu thư. Với người như vậy, sai bảo sẽ dễ dàng hơn nhiều so với một người mới. Họ sẽ phải tốn công sức điều tra lại từ đầu.
"Tôi đã hiểu rồi ạ." Tiểu Mỹ cười nhẹ nói.
Diễm Tinh gật đầu, sau đó nói tiếp: "Bây giờ chúng ta đến chỗ ông nội em một chút. Buổi chiều sẽ về nhà, em còn mấy đồ cần phải mang theo. Chị cũng cần chuẩn bị đồ đạc mà, dù chúng ta đi ít ngày nhưng thứ cần mang thì vẫn phải mang chứ."
Ăn sáng xong xuôi, cô gọi Tiểu Mỹ đi cùng cô đến Hạo Tinh.
Hạo Tinh, công ty giải trí đứng hàng đầu trong nước. Nơi đây có rất nhiều nghệ sỹ muốn vào và cũng là nơi quy tụ những nghệ sỹ danh tiếng nhất. Diễm Tinh hôm nay mặc một chiếc áo croptop kết hợp với chiếc quần jean khiến cô trẻ trung và năng động. Tóc dài được xõa tùy ý trên vai.
Người ở Hạo Tinh nhìn vị vừa vào cửa là tiểu thư nhà mình, liền ngay lập tức tiến đến chào hỏi. Hôm nay là ngày gì mà đích thân tiểu thư đến đây thế này.
"Tiểu thư ạ!"
"Chị cứ làm việc đi, tôi lên tìm giám đốc Vương một chút." Diễm Tinh gật nhẹ đầu nói với cô nhân viên.
"Vâng, tiểu thư có cần đồ uống gì không ạ?" Cô lễ tân cúi đầu nói.
"Không cần đâu, tôi đến một chút rồi đi." Diễm Tinh lắc nhẹ đầu, đi đến thang máy chuyên dụng rồi vào.
Sau khi cửa thang máy đóng lại người ở bên dưới mới lộ ra vẻ bất ngờ trên gương mặt. Tiểu thư của họ hiếm khi xuất hiện như vậy, có nhiều người ở Hạo Tinh còn chưa biết mặt cô. Hôm nay Diễm Tinh lại công khai xuất hiện tại Hạo Tinh, không phải là tiểu thư có ý định về đây tiếp quản đó chứ. Nhưng cho dù thế nào, họ cũng phải công nhận rằng tiểu thư của họ so với bất kì nữ minh tinh nào thì cũng đẹp hơn mấy phần.
Diễm Tinh đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, hôm nay cô đến đây đột ngột cho nên giám đốc Vương không có thời gian để chuẩn bị. Cô cũng nhìn rõ được rốt cuộc tin tức mình nhận được có đúng hay không.
Lúc này, vị giám đốc họ Vương kia cũng chưa biết tiểu thư Triệu gia đến đây. Ông ta vẫn ngồi trong phòng làm việc, miệng cười rộng đến tận mang tai. Là một người đàn ông trung niên, ông ta hơi béo một chút, trên mặt lúc này viết rõ hai chữ vô lại. Công việc này mang lại cho ông ta rất nhiều lợi ích. Tiểu thư nhỏ tuổi kia chưa đồng ý tiếp quản Hạo Tinh, còn nhị thiếu gia dù lúc đầu tiếp quản thay đã thanh lọc toàn bộ trên dưới Hạo Tinh một lượt nhưng mà nhị thiếu bận cả việc của Hạo Tinh lẫn tổng bộ Triệu Thị. Việc bên này hầu như do ông ta thay thế tiếp quản. Ở nơi đây, ông ta chính là to nhất.
Ngay lúc ông ta ngồi vừa cười vừa cầm chiếc thẻ đen trên tay, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Làm ông ta giật nảy mình, quát lớn: "Tôi đã bảo bây giờ không muốn nhìn mặt ai cơ mà, có muốn bị đuổi việc không hả?"
Nhưng trả lời ông ta là tiếng mở cửa. Một cô gái xinh đẹp trẻ trung bước vào bên trong. Ông ta nhìn Diễm Tinh đến ngây người, thật ra mặt của Diễm Tinh ông ta chưa từng được gặp. Nhưng là tiểu thư của Triệu gia, người nắm Hạo Tinh trong tay thì ông ta không thể không biết.
Bỗng nhiên thấy vị chủ nhân nhỏ tuổi của Hạo Tinh xuất hiện, Vương Lâm bị bất ngờ. Nhưng lại nghĩ đến cô gái này chưa trải sự đời, mới có 18 tuổi. Chắc hôm nay có hứng thú nên mới muốn đến chơi, ông ta lại thả lỏng. Vương Lâm tươi cười niềm nở, đứng lên tiếp đón Diễm Tinh.
"Tiểu thư, sao hôm nay người đến không báo trước để Vương mỗ đón tiếp người. Mời tiểu thư ngồi." Sau đó ông ta quay sang thư ký đang đứng ngoài cửa kia quát: "Mau mang trà và điểm tâm vào cho tiểu thư."
Cô thư ký kia nghe Vương Lâm quát liền vội vàng lui ra bên ngoài chuẩn bị trà bánh.
Diễm Tinh mỉm cười nhìn Vương Lâm ngồi xuống ghế, dịu dàng nói: "Vương đổng!"
"Dạ." Vương Lâm cười cười nhìn Diễm Tinh. Trong lòng lại thầm nghĩ, vị này nếu làm nghệ sĩ của Hạo Tinh chắc chắn sẽ mang về lợi nhuận rất lớn. Ông ta từ lâu đã cho rằng mình là người lớn nhất Hạo Tinh, cũng dần dần mặc định Hạo Tinh là của ông ta. Cho nên đối với Diễm Tinh dù bên ngoài ông ta tỏ vẻ không có gì nhưng trong lòng không tiếp nhận cô.
Diễm Tinh nhướng mày, vẫn giọng nói ngọt ngào đó: "Hôm nay đến đây là tôi muốn xem Hạo Tinh dạo này hoạt động ra sao. Nghe nói, Hạo Tinh mới ra mắt thêm nghệ sĩ mới?"
"Đúng vậy ạ." Vương Lâm gật đầu.
Diễm Tinh cũn gật đầu, đôi con ngươi đen láy chuyển động, cô đứng dậy, đi chậm rãi đến chiếc bàn làm việc của ông ta, vừa đi vừa nói: "Nghe nói, đây còn là người quen của Vương đổng."
Tay cầm tách cafe của Vương Lâm khi nghe thấy câu này của Diễm Tinh hơi run nhẹ. Sao con nhóc này lại có thể biết được chuyện đấy?
"Chỉ là có mấy lần gặp mặt thôi ạ, cũng không được tính là quen biết."
"Vậy sao? Hmmm, Vương đổng."
"Dạ." Vương Lâm nghe giọng nói này, trong lòng bất chợt cảm thấy bất an.
"Số tiền ông kiếm được từ những lần như thế này, có nhiều không?" Diễm Tinh mỉm cười, giọng đều đều không mang theo chút tức giận nào. Giống như hiện tại cô chỉ đang nói chuyện phiếm. Ánh mắt nhìn Vương Lâm vẫn rất thiện chí.
Nhưng câu nói này của Diễm Tinh lại khiến hô hấp của Vương Lâm dừng trong giây lát. Ông ta ngay lập tức quỳ xuống trước mặt cô, cúi đầu nói: "Tiểu thư, tiểu thư, tôi thật sự chỉ hồ đồ một lần này, sẽ không có lần sau đâu ạ."
"Kìa, sao Vương đổng lại quỳ như vậy, tổn thọ tôi mất, nào đứng lên đi. A Mỹ, chị đỡ Vương đổng đứng dậy đi." Diễm Tinh nhíu mày, giọng nói ngọt ngào giống như gió xuân đánh thẳng vào lòng Vương Lâm, khiến ông ta toát mồ hôi hột.
"Tiểu thư, là tôi đã làm sai, mong tiểu thư cho tôi một cơ hội sửa chữa." Ông ta tránh thoát khỏi bàn tay của Tiểu Mỹ, tiếp tục cúi đầu nói.
Diễm Tinh cười nhẹ: "Vương Lâm, có phải ông nghĩ rằng tôi còn trẻ, có thể dễ dàng qua mặt tôi?"
"Tiểu thư, tôi..." Vương Lâm không dám thừa nhận, cũng không dám phủ nhận. Lời nói của ông ta mắc kẹt trong cổ họng nói không được mà nuốt cũng không xong.
"Ông muốn biến Hạo Tinh thành của ông sao?" Biểu cảm trên mặt Diễm Tinh vẫn một bộ dáng tươi cười như vậy, mềm yếu giống như chỉ một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến cô bị tổn thương.
"Không ạ, tôi tuyệt đối không có ý đó." Vương Lâm sợ hãi kêu lên.
Diễm Tinh lúc này đã ngồi xuống chiếc ghế giám đốc của ông ta. Cô nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ trước mặt mình. Bộ dáng so với lúc nãy khi vừa gặp cô thật khác một trời một vực. Đáy mắt cô hiện lên sự khinh bỉ.
"Chiếc ghế giám đốc này, ông ngồi hơi lâu rồi thì phải!" Cô nhìn thẳng vào Vương Lâm, bàn tay lướt trên bàn, qua những tập tài liệu rồi dừng ở chiếc thẻ đen, miệng cười nhưng mắt không cười nói.
"Tiểu thư, tôi thật sự là chỉ có một lần này. Mong tiểu thư tin tưởng, từ nay về sau tôi sẽ dốc sức cho tiểu thư." Vương Lâm nghe Diễm Tinh có ý muốn phế chức của ông ta, ông ta liền cuống lên nói.
Diễm Tinh không nói gì, tầm mắt vẫn dừng ở trên người ông ta, ánh mắt không có gì bất thường, không lạnh lẽo chỉ có ý cười nhàn nhạt. Còn Vương Lâm, thấy Diễm Tinh không nói gì thì trong lòng sinh ra lo sợ. Không phải thật sự muốn đem ông quẳng đi đấy chứ.
Sau khoảng 10 phút, Diễm Tinh mới đạm cười lên tiếng: "Vậy mong Vương đổng đừng làm tôi thất vọng nữa."
Nghe được câu này của Diễm Tinh, Vương Lâm giống như được đặc xá cả người mềm nhũn ngồi dưới đất không dám ngẩng cổ lên nhìn vị thiếu nữ trước mặt. Chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Vâng ạ, tôi quyết không làm tiểu thư thất vọng."
"Chuyện nghệ sĩ mới của công ty vừa rồi, mong rằng Vương đổng sẽ đưa ra giải quyết ổn thỏa."
"Chắc chắn ạ, sẽ giải quyết ngay trong ngày hôm nay ạ." Vương Lâm gật đầu như mổ thóc nói.
"Vậy được rồi, hôm nay đến đây chỉ muốn nói với Vương đổng mấy chuyện này thôi. Không có chuyện gì nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước đây." Diễm Tinh nghe được đáp án mình mong muốn, từ chiếc ghế giám đốc đứng lên nhẹ giọng nói.
"Vâng ạ, để tôi tiễn tiểu thư ạ." Vương Lâm thấy Diễm Tinh muốn về, ngay lập tức đứng dậy khom người nói.
Diễm Tinh lắc nhẹ đầu: "Không cần, tôi không thích quá phô trương. Vương đổng nên tập trung vào công việc của mình đi. À, còn một chuyện, từ nay về sau mọi hoạt động của Hạo Tinh, tôi sẽ trực tiếp quản lý. Cho nên, Vương đổng, số tiền ông nhận được từ việc làm ăn kia. Tôi thấy rất chướng mắt, nên giải quyết cho tốt, đừng để tôi bắt gặp lần thứ hai. Cũng đừng nghĩ làm thế nào để qua mặt được tôi, vì như vậy sẽ khiến ông càng thảm hơn đấy." Cô đi đến trước mặt Vương Lâm, chỉnh lại chiếc áo vest vừa rồi vì ông ta quỳ có hơi lệch đi.
"Tôi đã biết ạ." Vương Lâm toát mồ hôi hột nhìn cô gái cười tươi như hoa trước mặt da gà một lần nữa dựng lên.
Diễm Tinh lúc này mới đi ra ngoài, từ nãy đến giờ trên gương mặt cô vẫn phảng phất nắng xuân, không chút tức giận.
Thấy Diễm Tinh đã đi, Vương Lâm lúc này mới ngồi bệt xuống dưới sofa, thở gấp mấy hơi.
Thật đáng sợ, quá đáng sợ. Bây giờ ông ta mới chân chính nhận thức được cái gì gọi là sát khí. Hóa ra, sát khí không phải chỉ có trong ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao, không cần phải tỏa ra bốn phía. Mà sát khí cũng có thể nằm trong gió xuân dào dạt, mà loại này còn đáng sợ hơn nằm trong lớp băng dày rất nhiều. Ở một khoảnh khắc ông ta cảm nhận rõ ràng rằng, thiếu nữ tươi cười vô hại trước mặt ông ta động sát tâm, còn là nhắm thẳng vào ông ta. Hóa ra cô gái trẻ này cái gì cũng biết. Nhưng cái gì cũng không nói, đợi đến khi nắm được điểm yếu của ông ta rồi mới bắt đầu ra tay. Ông ta còn tưởng rằng mình thông minh, làm gì cũng không ai biết. Hóa ra chính bản thân lại rơi vào bẫy của người ta từ lâu rồi. Nghĩ đến những điều Diễm Tinh vừa nói, Vương Lâm xốc lại tinh thận lồm cồm bò dậy bắt đầu xử lý công việc. Ông ta biết, từ bây giờ ông ta sẽ không có những khoảnh khác an nhàn như nửa tiếng trước nữa rồi. Vị chủ nhân thật sự đã trở về, nếu ông ta còn không chăm chỉ làm việc, chắc chắn chủ nhân có khuôn mặt như tiên hạ phàm kia sẽ đá ông ta đi không chút thương tiếc.
Diễm Tinh ra bên ngoài, ý cười mới dần thu lại, trên mặt viết rất rõ mấy chữ: "Mất hứng."
"Tiểu thư, thứ cho thuộc hạ hỏi chuyện vượt quá khuôn phép ạ." Tiểu Mỹ đi bên cạnh Diễm Tinh, đến khi vào thang máy mới nói.
"Chị cứ hỏi đi." Diễm Tinh gật đầu.
"Sao tiểu thư lại tha cho ông ta ạ? Nếu có một lần ông ta chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Tiểu thư không lo ông ta tiếp tục phạm sai lầm sao ạ?"
Diễm Tinh cười cười, lắc đầu: "Em chính là muốn ông ta phạm sai lầm. Lần này đến, em chỉ muốn cảnh cáo, không muốn làm mọi chuyện quá mức. Nhưng cũng phải để cho người khác biết em không phải quả hồng mềm để tùy ý người khác nắn bóp. Vương Lâm nếu là người thông minh, vậy tốt nhất nên biết rõ chủ nhân thật sự của ông ta là ai. Người trả lương cho ông ta là ai, và ai hiện tại đang nắm rõ điểm yếu của ông ta, cho nên ông ta phải an phận mà sống và làm việc cho em. Còn không biết điều, em cũng không ngại tiễn ông ta một đoạn."
Tiểu Mỹ nghe vậy xong rốt cuộc đã hiểu ra. Đôi khi thay một người mới vào chưa chắc đã bằng nắm chặt người cũ trong tay. Vương Lâm bị tiểu thư nắm chặt đồng nghĩa với việc từ nay ông ta sẽ phải làm việc cho tiểu thư. Với người như vậy, sai bảo sẽ dễ dàng hơn nhiều so với một người mới. Họ sẽ phải tốn công sức điều tra lại từ đầu.
"Tôi đã hiểu rồi ạ." Tiểu Mỹ cười nhẹ nói.
Diễm Tinh gật đầu, sau đó nói tiếp: "Bây giờ chúng ta đến chỗ ông nội em một chút. Buổi chiều sẽ về nhà, em còn mấy đồ cần phải mang theo. Chị cũng cần chuẩn bị đồ đạc mà, dù chúng ta đi ít ngày nhưng thứ cần mang thì vẫn phải mang chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.