Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 41: Ác Ma nổi giận.
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Biệt Thự riêng của Giang Thừa Tuyên.
" Thiếu gia ngài về rồi"
Đám người hầu cung kính chào nhưng họ rung rẫy, nét mặt hoản sợ nói nhỏ với nhau. " làm sao bây giờ." " Tại mày hết đó" .
Giang Thừa Tuyên sắc mặt khá vui vẻ, đi thẳng lên phòng, đẩy cửa vào. Không thấy Ngọc Đan đâu. Trên giường là tờ giấy ly hôn đã có chữ ký của anh.
Anh đờ ra, nụ cười đang hớn hở sau hai ngày công tác xa, về chỉ muốn ôm Ngọc Đan, bỗng lịm tắc.( cái quoái gì đây, mình ký nó hồi nào?, mà đúng là nét chữ ký của mình!)
Giang Thừa Tuyên mở tủ áo ra thì đúng là quần áo của Ngọc Đan đã không còn hiện diện trong tủ. Giang Thừa Tuyên tối sầm mặt lại. Nhanh như gió anh đã ngồi chéo chân ở sofa phòng khách, mặt đen kịnh hỏi gằng giọng. " Ai giải thích cho tôi chuyện này, Tay đập mạnh lên sàn tờ giấy đơn ly hôn."bốp" Đám người hầu run rẫy, toát mồi hôi lạnh.
Vú Mai bước trong bếp ra thấy đơn ly hôn trên bàn. Mặt trùng xuống bước chậm rãi lại gần vuốt lưng Giang Thừa Tuyên. Giang Thừa Tuyên sửng người vời bàn tay đang vỗ về trên lưng. Anh như diệu lại ngọn lửa đang bùn cháy trong lòng.
" Thiếu gia, tiểu thư chắc có nỗi khổ riêng!" .
" Vú Mai cho tôi biết cô ấy đi đâu rồi?" nhẹ giọng, tôn trọng Vú Mai.
" Tiểu thư đã về biệt thự Khiết gia rồi!"
Giang Thừa Tuyên lặp tức đứng dậy tiến ra cửa.
#
#
30 phút sau. Biệt thự Khiết gia.
Giang Thừa Tuyên tiến thẳng vô phòng khách, vẫn không thấy bóng dáng Ngọc Đan ngoài hành lý vali còn ở sofa. Anh cười nhạt ( Giỏi lắm Khiết Ngọc Đan cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi à!, Trò chơi này là cô muốn tôi sẽ chiều).
...
Tân Kính Dương đưa Ngọc Đan về trong sân biệt thự. " Anh Kính Dương em cảm ơn anh rất nhiều!"
" Em nhớ giao ước của chúng ta là được!" .
Tân Kính Dương lên xe rời đi. Ngọc Đan bước vào thấy lạ tại sao cửa Biệt thự lại mở toang, nhìn quanh thì Vú Mai đâu có về đây, vì cô đã nhờ Vú Mai ở lại chăm sốc cho Giang Thừa Tuyên.
Cô không mải mai nghi ngờ nữa, kéo vali lên phòng.
Cửa phòng chỉ khép hờ, áp tai qua khe cửa nghe bên trong hình như có tiếng nước "rào rào"'.
Cô hơi bất an, vì nhà này thờ cha mẹ cô, thì vốn đâu ai ở. Cô ngoái đầu nhìn đồng hồ to trên tường dưới lầu đã điểm đúng 19 giờ tối. Trong lòng nỗi sợ tràn lên não bộ. Vừa hay lúc này tất cả ánh sáng trong biệt thự điều tắt hết, tiếng nước chảy cũng im bặc. Tiếng gió rít từng cơn trong giang phòng. Cô mò mẩm trong bóng đêm mãi mới tới được chiếc giường êm ái. Ngã lưng thoải mái, chợt cô cảm thấy lạnh sống lưng vì tay cô đã chạm phải cái gì vừa tay mà còn mềm mềm.
Cô cảm thấy sợ ma thiệt, nhẹ nhành rút tay lại niệm phật liên hồi. " Ai di đà phật, cha mẹ sống khôn thác thiên phù hộ cho con gái ạ!" .
Ngọc Đan di chuyển tay lên xuống theo chiều dọc của giường. Cảm nhận mềm có rắn chắc có. Mềm mại của tóc có luôn, mắt mũi miệng tay cô cảm nhận ra có luôn. tay cô nhấp nhô nhịp nhàng trên khối lỏm có nhiều rãnh rắn chắc.
" Moẹ ơi con ma này hoàn hảo dữ vậy?"
có hơi thổi nóng lướt qua bàn tay cô.
" chết rồi không lẽ có người trên giường, chớ ma nào dài thoàng loàng vậy, hừ còn có cả hơi thở nóng, nhịp tim cũng có. "
" Khoang đã người ư!, không được tìm cái gì rọi sáng xem mới được, a..có rồi. "
" hè hè,.. mình thật là thông minh quá đi!"
Ngọc Đan lôi điện thoại trong túi quần âu lưng cao ra, bấm đèn pin sáng rọi thì há hóc mồm rơi điện thoại xuống sàn. "Bộp"
" Anh sao ...sao lại ở đây? . Ngọc Đan đã nhìn được Giang Thừa Tuyên nằm dài trên giường chỉ quấn mỗi khăn tắm màu trắng, nghiêng đầu nhếch lông mày, nở nụ cười giang xảo.
" Tôi đến nhà vợ không được sao?"
Giang Thừa Tuyên bạt dậy ôm chặt lấy Ngọc Đan vào lồng ngực nóng. Ánh sáng của điện thoại cũng không tệ soi rõ khuôn mặt cả hai kề sát vào nhau.
" Anh thả tôi ra!".
" Ai cho phép cô ly hôn Giang Thừa Tuyên này!" . gằng gọng , Vòng tay siết chặt eo của Ngọc Đan.
Giang Thừa Tuyên bỗng dưng thả lỏng tay ra. dang cánh tay kéo đầu Ngọc Đan gối lên.
" Cô đừng ồn nữa, ngủ đi!"
Ngọc Đan cũng từ từ cảm nhận hơi ấm từ anh. cô mơ màng ngủ thiết đi.
....
Sáng hôm sau.
Giang Thừa Tuyên dậy đã không thấy Ngọc Đan đâu, vội chạy nhanh xuống lầu. Ngọc Đan quay mặt lại ngước lên nhìn Giang Thừa Tuyên đang bước xuống cầu thang.
" Anh dậy rùi à, ăn sáng không?"
Giang Thừa Tuyên bước lại bế Ngọc Đan ngồi trọn vào lòng mình, nhếch lông mày, nở nụ cười gian xảo. " Cô tốt với tôi vậy sao?, không bỏ độc ám sát tôi chứ!".
" Anh bớt nghĩ xấu xa đi, ăn nhanh rồi về đi!".
Giang Thừa Tuyên nhìn trên bàn ăn là mì ly, anh cao mày. " Cô dám cho tôi ăn mì ly à!"
" Xin lỗi thưa đại thiếu gia ngoài mì ly ra thì món khác của tôi anh không ăn nỗi đâu!". Ngọc Đan khoanh tay vênh mặt.
Giang Thừa Tuyên nghe câu nói này liền cười ám muội.
" A... anh làm trò mèo gì vậy!". Ngọc Đan cảm giác ấm ở đùi.
Tay Giang Thừa Tuyên lướt nhẹ trên đùi cô, tiến dần vào vị trí bông hoa nhỏ. Ngọc Đan đỏ mặt, lập tức thoát ra khỏi lồng anh ta.
Giang Thừa Tuyên giơ hai tay trên không trung, nghiêng đầu nháy mắt trêu chọc.
" Tôi muốn ăn thử món khác của cô nói!"
" Biến thái! .. hứ, ăn nhanh rồi về cho!" gằng giọng bực bội. cầm ly mì đưa lên miệng Giang Thừa Tuyên một cách mạnh bạo, trừng mắt.
Giang Thừa Tuyên giật mình, anh ta không ngờ cô gái này dám trừng mắt với anh.
Giang Thừa Tuyên cầm lấy ly mì, đơ mặt ra nhìn ly mì chả có thịt cá gì cả, lại nhìn thấy những khúc hành lá nổi lình bình, anh trước giờ chưa từng ăn mì ly , mà càng không ăn hay ngửi được mùi hành lá. Anh nuốt nước miếng muốn nôn, trái cổ trượt xuống.
Ngọc Đan trông thấy nét mặt khó coi, như trẻ con của Giang Thừa Tuyên cô bụm miệng cười!.
" Anh sao vậy bộ khó ăn lắm hả?".
Giang Thừa Tuyên làm mặt xấu hổ, chỉ đũa vào những khúc hành xanh lè.
Ngọc Đan hiểu ý, cảm thấy Giang Thừa Tuyên có phần dễ thương. Một đường đường là một tổng tài, giàu bật nhất Hoa Thành lại cũng có lúc xấu hổ vì những khúc hành lá bé tý. Ngọc Đan gấp những khúc hành nhỏ ra." Anh có thể ăn rồi".
" Tôi muốn cô đút cơ" ! Giang Thừa Tuyên chột tay Ngọc Đan kéo mạnh về phía anh.
Ngọc Đan mắc cỡ. nhưng nghĩ dù sao cũng không thiệt gì, cô đút từng sợ mì vào khuôn miệng cuốn hút của anh ta.
...
Sau khi ăn xong.
Giang Thừa Tuyên và Ngọc Đan ngồi trên sofa nhìn nhau không biết nên nói với nhau những gì?.
Thì bỗng ngoài cửa là Tân Kính Dương cùng đoàn bưng quả mang sính lễ bước vào.
Tân Kiệt bước vô sau.
Giang Thừa Tuyên kinh ngạc. Đây rõ ràng là hiện thực, anh không tin vào mắt mình.
" Chuyện gì xảy ra vậy!" Bàn tay Giang Thừa Tuyên bấu chặn má Ngọc Đan.
Tân Kính Dương xông tới hắc mạnh tay Giang Thừa Tuyên ra, kéo Ngọc Đan ôm trọn vào lồng ngực mình. " Giang Thừa Tuyên anh đừng có quá đáng!"
Giang Thừa Tuyên trong thấy Ngọc Đan không đẩy Tân Kính Dương ra. Máu nóng càng sôi sụt, lập tức Tân Kính Dương ăn trọn cú đấm siêu mạnh vào má, văng mạnh ra, Tân Kính Dương phun mạnh toàn bộ máu trong họng ra, tay quệt sạch máu quanh mép miệng, nở nụ cười đắt ý, liếc Giang Thừa Tuyên.
Tân Kính Dương thấy Giang Thừa Tuyên đang siết chặt cú đấm, anh ta liền nhếch lông mày khiêu khích.
Giang Thừa Tuyên tiến đến muốn đánh tiếp. Ngọc Đan chen ở giữa cảng lại.
" Cô tránh ra mau!" quát to, cơn thịnh nộ quá cao anh không kiềm chế được cảm xúc hất tay mạnh khiến Ngọc Đan văng ra, thất thế vang mạnh đầu vào thành ghế sofa ngất xỉu.
Tân Kiệt chứng kiến nhếch mép cười đắc thắng, kết quả này với hắn rất hài lòng. Hắn ngồi trên sofa tận hưởng, đám người bưng quả ai này mồ hôi túa ra, họ đứng im không dám thở mạnh.
Giang Thừa Tuyên đơ ra nhìn, anh rõ không cố ý làm Ngọc Đan đau.
Tân Kính Dương vội vàng bế Ngọc Đan lướt qua đụng vào vai anh, trước ánh mắt anh, cô gái máu ở phần trán.
Giang Thừa Tuyên lòng gợi lên đau lòng. Anh siết chặn hai lòng bàn tay đến rỉ cả máu. Rõ ràng anh đâu có muốn ra nông nổi không cứu vãn được như vầy. Anh cảm thấy bầu trời tối đen bao trùm, anh không thể nhìn thấy người con gái anh yêu nữa!.
Giang Thừa Tuyên đang đờ đẫn trong suy nghĩ thì.
" Chủ tịch Giang, à mà không.. gọi đúng là Tổng giám đốc Giang" . Tân Kiệt ghé sát tai Giang Thừa Tuyên nói giọng gió, thổi một hơi thở vào tai Giang Thừa Tuyên.
Giang Thừa Tuyên bừng tỉnh, hiểu ra vấn đề. Tay anh nhanh chóng đã xách cổ Tân Kiệt lên không trung. Trừng mắt như sói dữ. " Lão già là ông bày trò sau lưng Giang Thừa Tuyên này, ông chán sống rồi à!" . những ngón tay tăng độ siết chặt.
Mặt Tân Kiệt bắt đầu tái mét. Giang Thừa Tuyên thả ra đột ngột, Tân Kiệt khụy gối dưới sàn ôm cổ ho sặc sụa.
Giang Thừa Tuyên khom xuống bấu mạnh càm Tân Kiệt.
" Lão già đòi đấu với Giang Thừa Tuyên này thì khoé mạng ông khó dữ đấy!"
" pằng.. pằng".. tiếng đạn
" kẻng .. kẻng.. xẻng" . chạm vào đồ vật.
Nhanh như chóp những mâm quả đỏ chót đã ăn trọn từng viên đạn từ súng ngắn của Giang Thừa Tuyên. Đám người bưng quả cũng xanh mặt.
Giang Thừa Tuyên bước ra cửa không quên quay lại trừng mắt sát khí cho vài viên xuống sàn xung quanh Tân Kiện đang khụy gối.
Tân Kiệt nghiếng răng không cam lòng. Dọng mạnh tay xuống sàn. " Khốn Kiếp!".
" Thiếu gia ngài về rồi"
Đám người hầu cung kính chào nhưng họ rung rẫy, nét mặt hoản sợ nói nhỏ với nhau. " làm sao bây giờ." " Tại mày hết đó" .
Giang Thừa Tuyên sắc mặt khá vui vẻ, đi thẳng lên phòng, đẩy cửa vào. Không thấy Ngọc Đan đâu. Trên giường là tờ giấy ly hôn đã có chữ ký của anh.
Anh đờ ra, nụ cười đang hớn hở sau hai ngày công tác xa, về chỉ muốn ôm Ngọc Đan, bỗng lịm tắc.( cái quoái gì đây, mình ký nó hồi nào?, mà đúng là nét chữ ký của mình!)
Giang Thừa Tuyên mở tủ áo ra thì đúng là quần áo của Ngọc Đan đã không còn hiện diện trong tủ. Giang Thừa Tuyên tối sầm mặt lại. Nhanh như gió anh đã ngồi chéo chân ở sofa phòng khách, mặt đen kịnh hỏi gằng giọng. " Ai giải thích cho tôi chuyện này, Tay đập mạnh lên sàn tờ giấy đơn ly hôn."bốp" Đám người hầu run rẫy, toát mồi hôi lạnh.
Vú Mai bước trong bếp ra thấy đơn ly hôn trên bàn. Mặt trùng xuống bước chậm rãi lại gần vuốt lưng Giang Thừa Tuyên. Giang Thừa Tuyên sửng người vời bàn tay đang vỗ về trên lưng. Anh như diệu lại ngọn lửa đang bùn cháy trong lòng.
" Thiếu gia, tiểu thư chắc có nỗi khổ riêng!" .
" Vú Mai cho tôi biết cô ấy đi đâu rồi?" nhẹ giọng, tôn trọng Vú Mai.
" Tiểu thư đã về biệt thự Khiết gia rồi!"
Giang Thừa Tuyên lặp tức đứng dậy tiến ra cửa.
#
#
30 phút sau. Biệt thự Khiết gia.
Giang Thừa Tuyên tiến thẳng vô phòng khách, vẫn không thấy bóng dáng Ngọc Đan ngoài hành lý vali còn ở sofa. Anh cười nhạt ( Giỏi lắm Khiết Ngọc Đan cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi à!, Trò chơi này là cô muốn tôi sẽ chiều).
...
Tân Kính Dương đưa Ngọc Đan về trong sân biệt thự. " Anh Kính Dương em cảm ơn anh rất nhiều!"
" Em nhớ giao ước của chúng ta là được!" .
Tân Kính Dương lên xe rời đi. Ngọc Đan bước vào thấy lạ tại sao cửa Biệt thự lại mở toang, nhìn quanh thì Vú Mai đâu có về đây, vì cô đã nhờ Vú Mai ở lại chăm sốc cho Giang Thừa Tuyên.
Cô không mải mai nghi ngờ nữa, kéo vali lên phòng.
Cửa phòng chỉ khép hờ, áp tai qua khe cửa nghe bên trong hình như có tiếng nước "rào rào"'.
Cô hơi bất an, vì nhà này thờ cha mẹ cô, thì vốn đâu ai ở. Cô ngoái đầu nhìn đồng hồ to trên tường dưới lầu đã điểm đúng 19 giờ tối. Trong lòng nỗi sợ tràn lên não bộ. Vừa hay lúc này tất cả ánh sáng trong biệt thự điều tắt hết, tiếng nước chảy cũng im bặc. Tiếng gió rít từng cơn trong giang phòng. Cô mò mẩm trong bóng đêm mãi mới tới được chiếc giường êm ái. Ngã lưng thoải mái, chợt cô cảm thấy lạnh sống lưng vì tay cô đã chạm phải cái gì vừa tay mà còn mềm mềm.
Cô cảm thấy sợ ma thiệt, nhẹ nhành rút tay lại niệm phật liên hồi. " Ai di đà phật, cha mẹ sống khôn thác thiên phù hộ cho con gái ạ!" .
Ngọc Đan di chuyển tay lên xuống theo chiều dọc của giường. Cảm nhận mềm có rắn chắc có. Mềm mại của tóc có luôn, mắt mũi miệng tay cô cảm nhận ra có luôn. tay cô nhấp nhô nhịp nhàng trên khối lỏm có nhiều rãnh rắn chắc.
" Moẹ ơi con ma này hoàn hảo dữ vậy?"
có hơi thổi nóng lướt qua bàn tay cô.
" chết rồi không lẽ có người trên giường, chớ ma nào dài thoàng loàng vậy, hừ còn có cả hơi thở nóng, nhịp tim cũng có. "
" Khoang đã người ư!, không được tìm cái gì rọi sáng xem mới được, a..có rồi. "
" hè hè,.. mình thật là thông minh quá đi!"
Ngọc Đan lôi điện thoại trong túi quần âu lưng cao ra, bấm đèn pin sáng rọi thì há hóc mồm rơi điện thoại xuống sàn. "Bộp"
" Anh sao ...sao lại ở đây? . Ngọc Đan đã nhìn được Giang Thừa Tuyên nằm dài trên giường chỉ quấn mỗi khăn tắm màu trắng, nghiêng đầu nhếch lông mày, nở nụ cười giang xảo.
" Tôi đến nhà vợ không được sao?"
Giang Thừa Tuyên bạt dậy ôm chặt lấy Ngọc Đan vào lồng ngực nóng. Ánh sáng của điện thoại cũng không tệ soi rõ khuôn mặt cả hai kề sát vào nhau.
" Anh thả tôi ra!".
" Ai cho phép cô ly hôn Giang Thừa Tuyên này!" . gằng gọng , Vòng tay siết chặt eo của Ngọc Đan.
Giang Thừa Tuyên bỗng dưng thả lỏng tay ra. dang cánh tay kéo đầu Ngọc Đan gối lên.
" Cô đừng ồn nữa, ngủ đi!"
Ngọc Đan cũng từ từ cảm nhận hơi ấm từ anh. cô mơ màng ngủ thiết đi.
....
Sáng hôm sau.
Giang Thừa Tuyên dậy đã không thấy Ngọc Đan đâu, vội chạy nhanh xuống lầu. Ngọc Đan quay mặt lại ngước lên nhìn Giang Thừa Tuyên đang bước xuống cầu thang.
" Anh dậy rùi à, ăn sáng không?"
Giang Thừa Tuyên bước lại bế Ngọc Đan ngồi trọn vào lòng mình, nhếch lông mày, nở nụ cười gian xảo. " Cô tốt với tôi vậy sao?, không bỏ độc ám sát tôi chứ!".
" Anh bớt nghĩ xấu xa đi, ăn nhanh rồi về đi!".
Giang Thừa Tuyên nhìn trên bàn ăn là mì ly, anh cao mày. " Cô dám cho tôi ăn mì ly à!"
" Xin lỗi thưa đại thiếu gia ngoài mì ly ra thì món khác của tôi anh không ăn nỗi đâu!". Ngọc Đan khoanh tay vênh mặt.
Giang Thừa Tuyên nghe câu nói này liền cười ám muội.
" A... anh làm trò mèo gì vậy!". Ngọc Đan cảm giác ấm ở đùi.
Tay Giang Thừa Tuyên lướt nhẹ trên đùi cô, tiến dần vào vị trí bông hoa nhỏ. Ngọc Đan đỏ mặt, lập tức thoát ra khỏi lồng anh ta.
Giang Thừa Tuyên giơ hai tay trên không trung, nghiêng đầu nháy mắt trêu chọc.
" Tôi muốn ăn thử món khác của cô nói!"
" Biến thái! .. hứ, ăn nhanh rồi về cho!" gằng giọng bực bội. cầm ly mì đưa lên miệng Giang Thừa Tuyên một cách mạnh bạo, trừng mắt.
Giang Thừa Tuyên giật mình, anh ta không ngờ cô gái này dám trừng mắt với anh.
Giang Thừa Tuyên cầm lấy ly mì, đơ mặt ra nhìn ly mì chả có thịt cá gì cả, lại nhìn thấy những khúc hành lá nổi lình bình, anh trước giờ chưa từng ăn mì ly , mà càng không ăn hay ngửi được mùi hành lá. Anh nuốt nước miếng muốn nôn, trái cổ trượt xuống.
Ngọc Đan trông thấy nét mặt khó coi, như trẻ con của Giang Thừa Tuyên cô bụm miệng cười!.
" Anh sao vậy bộ khó ăn lắm hả?".
Giang Thừa Tuyên làm mặt xấu hổ, chỉ đũa vào những khúc hành xanh lè.
Ngọc Đan hiểu ý, cảm thấy Giang Thừa Tuyên có phần dễ thương. Một đường đường là một tổng tài, giàu bật nhất Hoa Thành lại cũng có lúc xấu hổ vì những khúc hành lá bé tý. Ngọc Đan gấp những khúc hành nhỏ ra." Anh có thể ăn rồi".
" Tôi muốn cô đút cơ" ! Giang Thừa Tuyên chột tay Ngọc Đan kéo mạnh về phía anh.
Ngọc Đan mắc cỡ. nhưng nghĩ dù sao cũng không thiệt gì, cô đút từng sợ mì vào khuôn miệng cuốn hút của anh ta.
...
Sau khi ăn xong.
Giang Thừa Tuyên và Ngọc Đan ngồi trên sofa nhìn nhau không biết nên nói với nhau những gì?.
Thì bỗng ngoài cửa là Tân Kính Dương cùng đoàn bưng quả mang sính lễ bước vào.
Tân Kiệt bước vô sau.
Giang Thừa Tuyên kinh ngạc. Đây rõ ràng là hiện thực, anh không tin vào mắt mình.
" Chuyện gì xảy ra vậy!" Bàn tay Giang Thừa Tuyên bấu chặn má Ngọc Đan.
Tân Kính Dương xông tới hắc mạnh tay Giang Thừa Tuyên ra, kéo Ngọc Đan ôm trọn vào lồng ngực mình. " Giang Thừa Tuyên anh đừng có quá đáng!"
Giang Thừa Tuyên trong thấy Ngọc Đan không đẩy Tân Kính Dương ra. Máu nóng càng sôi sụt, lập tức Tân Kính Dương ăn trọn cú đấm siêu mạnh vào má, văng mạnh ra, Tân Kính Dương phun mạnh toàn bộ máu trong họng ra, tay quệt sạch máu quanh mép miệng, nở nụ cười đắt ý, liếc Giang Thừa Tuyên.
Tân Kính Dương thấy Giang Thừa Tuyên đang siết chặt cú đấm, anh ta liền nhếch lông mày khiêu khích.
Giang Thừa Tuyên tiến đến muốn đánh tiếp. Ngọc Đan chen ở giữa cảng lại.
" Cô tránh ra mau!" quát to, cơn thịnh nộ quá cao anh không kiềm chế được cảm xúc hất tay mạnh khiến Ngọc Đan văng ra, thất thế vang mạnh đầu vào thành ghế sofa ngất xỉu.
Tân Kiệt chứng kiến nhếch mép cười đắc thắng, kết quả này với hắn rất hài lòng. Hắn ngồi trên sofa tận hưởng, đám người bưng quả ai này mồ hôi túa ra, họ đứng im không dám thở mạnh.
Giang Thừa Tuyên đơ ra nhìn, anh rõ không cố ý làm Ngọc Đan đau.
Tân Kính Dương vội vàng bế Ngọc Đan lướt qua đụng vào vai anh, trước ánh mắt anh, cô gái máu ở phần trán.
Giang Thừa Tuyên lòng gợi lên đau lòng. Anh siết chặn hai lòng bàn tay đến rỉ cả máu. Rõ ràng anh đâu có muốn ra nông nổi không cứu vãn được như vầy. Anh cảm thấy bầu trời tối đen bao trùm, anh không thể nhìn thấy người con gái anh yêu nữa!.
Giang Thừa Tuyên đang đờ đẫn trong suy nghĩ thì.
" Chủ tịch Giang, à mà không.. gọi đúng là Tổng giám đốc Giang" . Tân Kiệt ghé sát tai Giang Thừa Tuyên nói giọng gió, thổi một hơi thở vào tai Giang Thừa Tuyên.
Giang Thừa Tuyên bừng tỉnh, hiểu ra vấn đề. Tay anh nhanh chóng đã xách cổ Tân Kiệt lên không trung. Trừng mắt như sói dữ. " Lão già là ông bày trò sau lưng Giang Thừa Tuyên này, ông chán sống rồi à!" . những ngón tay tăng độ siết chặt.
Mặt Tân Kiệt bắt đầu tái mét. Giang Thừa Tuyên thả ra đột ngột, Tân Kiệt khụy gối dưới sàn ôm cổ ho sặc sụa.
Giang Thừa Tuyên khom xuống bấu mạnh càm Tân Kiệt.
" Lão già đòi đấu với Giang Thừa Tuyên này thì khoé mạng ông khó dữ đấy!"
" pằng.. pằng".. tiếng đạn
" kẻng .. kẻng.. xẻng" . chạm vào đồ vật.
Nhanh như chóp những mâm quả đỏ chót đã ăn trọn từng viên đạn từ súng ngắn của Giang Thừa Tuyên. Đám người bưng quả cũng xanh mặt.
Giang Thừa Tuyên bước ra cửa không quên quay lại trừng mắt sát khí cho vài viên xuống sàn xung quanh Tân Kiện đang khụy gối.
Tân Kiệt nghiếng răng không cam lòng. Dọng mạnh tay xuống sàn. " Khốn Kiếp!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.