Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 95: Ác ma nói lời cảm ơn. [Tân Kính Dương cứu kịp thời]
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
"Lâm Tuyền này không có người em máu lạnh vô tình như em, em cút đi." Dứt lời Lâm Tuyền xoay lưng lo tìm kiếm Nam Phong.
Câu nói của Lâm Tuyền khiến Giang Thừa Tuyên chạnh lòng. Anh đứng đờ đẫn.
Tân Kiệt trong thấy điệu bộ Giang Thừa Tuyên hắn nhếch mép cười đắc ý.
"Reng reng"
Bỗng tiếng chuông điện thoại của Giang Thừa Tuyên reo lên, anh bốc điện thoại lên xem là một dãy số lạ gọi đến. Anh nheo mắt không muốn bắt máy vì trong lòng anh đang rối bời tìm Nam Phong nãy giờ không ra. Người gọi đến cứ tắt rùi liên tục muốn cháy máy, anh hậm hực bắt máy.
"Ai vậy phiền quá." To tiếng
[Là tôi.] Giọng điềm tĩnh
Vừa cất giọng là Giang Thừa Tuyên đã nhận ra ngay giọng của tình địch của mình, đúng chính xác giọng trong điện thoại là của Tân Kính Dương.
Đôi mắt của Giang Thừa Tuyên cụp xuống, nét mặt hiện lên sự khó chịu.
[Này đâu rồi?Giang Thừa Tuyên anh nghe tôi nói chứ?]
Giang Thừa Tuyên liếc mắt nhìn khuôn mặt tự đắc của Tân Kiệt đang nhìn mình. Anh quay mặt hướng khác nhíu mày, đáp lời:
"Tôi không bị điếc, cái gì nói lẹ đi?"
.............
Một lúc sau...
Xe Giang Thừa Tuyên cùng xe Lâm Tuyền đã có mặt tại một ngôi nhà nhỏ cách biệt thự của Tân Kiệt không xa.
Cả hai đồng thời bước xuống xe, đảo mắt nhìn xung quanh khá vắng vẻ.
Họ tiến thẳng vào căn nhà mà trong điện thoại Tân Kính Dương đã nói: [ Nam Phong đang ở căn nhà địa chỉ số 13, Du Hưng, Tam Sương.]
Giang Thừa Tuyên đi trước Lâm Tuyền nên anh đẩy cửa vào, đập vào mắt anh là nhà trống không, không có gì ngoài nền nhà láng bóng.
Giang Thừa Tuyên nổi điên đập mạnh nắm tay vào tường phát ra âm thanh va đập.
"Ầm"
Giang Thừa Tuyên nét mặt giận dữ, nghiến răng nói lớn:
"Tân Kính Dương khốn kiếp, chắc chắn vì cứu cha hắn nên lừa chúng ta."
Trái với sự mất bình tĩnh của Giang Thừa Tuyên thì Lâm Tuyền lại rất điềm tĩnh, anh bước chậm rãi khắp nhà, đảo mắt từ bốn bức tường lẫn nền nhà nhẵn bóng.
Lâm Tuyền từ khi bước vào đã cảm thấy ngôi nhà này rất đặc biệt vì bàn ghế, sofa, nói chung là nội thất đều không có, vậy mà nền nhà lại rất sạch sẽ như thường xuyên có người lau dọn, suy ra chắc chắc có người ở và có căn phòng bí mật. Thế nên anh đã đảo mấy vòng để tìm vị trí căn phòng ẩn.
Cuối cùng anh cùng tìm được vị trí khác lạ ngay chậu cây duy nhất trong nhà.
Lâm Tuyền cúi nhìn công tắt trên tường vừa đưa tay ngoắt em trai của mình lại xem.
" Thừa Tuyên là ở đây."
Lâm Tuyền cùng Giang Thừa Tuyên nhanh chóng nhấn vào nút nhỏ trên tường khuất sau chậu cây, quả nhiên nền nhà một mãn to vuông vứt bật lên. Họ nhìn xuống dưới quả nhiên là nội thất tất cả đều trong căn phòng khách lòng dưới đất.
Giang Thừa Tuyên đã bĩnh tĩnh lại nhìn Lâm Tuyền, ánh mắt sáng trưng bắt đầu nói lời khen ngợi anh trai của mình:
" Anh hai, anh giỏi thật!"
Lâm Tuyền lúc này trong lòng chỉ có ý muốn nhanh chóng tìm ra người quan trọng nhất đời anh, lời tán thưởng chỉ là thừa đối với anh.
"Nhanh xuống tìm người, ở đó mà khen với thưởng."
Nhanh chóng cả hai đã bước xuống từng bậc thang. Ở phòng khách họ đảo mặt tìm căn phòng ngủ. Họ thấy chỉ có ba căn phòng, liền đi lần lượt từng căn phòng tìm.
" cạch"
" Cạch"
"Cạch"
Đẩy cửa vào căn phòng cuối cùng, cả hai đều kinh hồn, đập vào mắt họ là những mảnh vải trắng nhỏ rải rác cùng áo sơ mi trắng rách te tua nằm trên sàn ngước mắt lên thì thấy Nam Phong trần trụi phần trên được khoác áo vest che lại, Nam Phong đang tựa người trong lòng của Tân Kính Dương ngủ say.
Tân Kính Dương trông thấy nét mặt thẫn thờ của cả hai có lẽ đang nghĩ thật sự đã chuyện xảy ra tồi tệ với Nam Phong, chợt đột ngột họ chuyển sang ánh mắt đầy phẫn nộ.
Tân Kính Dương liền tròn mắt nhìn thẳng vào mắt họ, rồi lên tiếng phân bua:
"Này hai người đừng có nhìn tôi kiểu muốn giết người vậy? Cậu ta không sao đâu, chưa bị gì cả, lúc nãy tôi đánh ngất cậu ta, do cứ muốn tới cứu các người."
- Kể lại sự việc sảy ra cùng lúc với sự việc ở biệt thự Tân gia:
Tân Kính Dương đang ở cùng Ngọc Đan thì anh nhận được cuộc gọi từ mẹ ruột của anh.
" Ai lo con nghe nè mẹ."
[Kính Dương cha..cha con..] Giọng hốt hoảng, ngập ngừng không ra tiếng.
"Mẹ bình tĩnh nói rõ con nghe, lão già đó lại gây chuyện tày trời gì?" Nhướng mày.
Thật sự không phải khen con trai nhà Tân Kiệt. Mỗi lần nghe nhắc tới cha mình, toàn nghĩ ông ta làm chuyện xấu xa.
[Cha con, hình như bắt cóc ai đó, có cậu trai trẻ đến tìm cha con, họ đang giằng co trên lầu.]
"Mẹ nói cái gì?"
Tân Kính Dương giật mình hét lớn kèm đập bàn mà quên có Ngọc Đan ngồi kế bên.
Ngọc Đan trố mắt nhìn anh, anh hết hồn vội đứng dậy bước ra cửa nói tiếp:
"Lão ta bắt ai, mẹ nói con nghe?"
[Mẹ không biết.]
"Mẹ cái gì cũng không biết, biết khóc thôi à?"giọng gắt gỏng.
Bên kia đầu dây là tiếng mẹ anh khóc, bà thật sự khóc rồi. Tân Kính Dương nghe rõ tiếng khóc nấc, chợt nhận ra bản thân nôn nóng quá nên đã lỡ lời. Anh vội nói lời an ủi mẹ mình.
" Mẹ con xin lỗi, con không nên nạt nộ mẹ."
[Ừ không sao đâu, quang trọng là bây giờ Giang Thừa Tuyên dắt vệ sỹ rất đông đang tiến vào.]
"Cái gì, vậy mẹ cho con biết lão già kia thả người chưa?"
Đầu giây bên mẹ anh im lặng hồi lâu rồi đáp lời.
[Chưa biết người đó ở đâu, nhưng nghe cha con nói tìm muộn thì e là cậu ta sẽ bị điên.]
"Được rồi mẹ yên tâm đi con biết ở đâu rồi!"
Dứt lời Tân Kính Dương nhanh chóng ra xe lái đến căn nhà bí mật của Tân Kiệt.
Ở kiếp trước anh từng bị Tân Kiệt giam giữ ở đây nên đã không kịp thời đi cứu Ngọc Đan.
Quả nhiên không ngoài dự đón của anh Tân Kiệt lệnh cho một đám lưu manh muốn làm nhục Nam Phong. Anh xông vào phòng đánh đám lưu manh kia chạy hết. Nhanh chóng tháo dây trói tay chân của Nam Phong.
Tân Kính Dương nhìn bộ dạng trần trụi cơ thể trên của Nam Phong, anh vội vàng cởi áo vest của mình khoác lên người anh ta rồi hối thúc rời khỏi nơi nguy hiểm này:
" Nhanh tôi đưa cậu ra khỏi đây, rồi báo cho Giang Thừa Tuyên rút khỏi nhà cha tôi."
" Anh nói cái gì? Thừa Tuyên ở nhà cha anh, tôi phải đi cứu anh ta. "Đứng nhanh dậy khỏi giường.
"Nam Phong cậu điên à?Cha tôi mới bị nguy hiểm đấy, cậu an phận dùm tôi, đẹp trai mà sao bướng dữ vậy? "
Đúng vậy, tuy Tân Kính Dương nghịch với cha mình, nhưng dù sao bản thân anh cũng không hề muốn cha mình chết.
Ông cũng là đấng sinh thành ra anh trên cõi đời này, vì vậy khi nghe Giang Thừa Tuyên đã tới nhà cha mình tìm người, rồi anh cũng hiểu tính nết chăm chọc của cha mình, thì thế nào Giang Thừa Tuyên nóng tính lên không ngại tiễn ông ta chầu diêm vương luôn. Anh mới tức tốc đến ngôi nhà này cứu người trước rồi sẽ báo cho Giang Thừa Tuyên rút người đi.
Nam Phong khựng chân lại quay đầu lườm ánh mắt quạu quọ chỉa thẳng vào ánh mắt Tân Kính Dương.
Tuy Tân Kính Dương chỉ gặp Nam Phong được mấy lần nhưng anh vẫn rất ấn tượng bởi nét đẹp phi giới tính của Nam Phong.
"Này anh nói vậy ý gì? tôi đẹp hay bướng có lấy mạn cha anh chưa?"
Dứt lời Nam Phong quay lưng muốn rời đi ngay lập tức.
Tân Kính Dương cản lại mà Nam Phong quá lỳ lợm quay lưng đi nên anh vươn tay đánh vào gáy Nam Phong. Cú đánh đúng huyệt đạo khiến đối phương ngất xỉu ngay.
.....
Lâm Tuyền nghe lời phân trần của Tân Kính Dương, trong lòng anh thờ phào nhẹ nhỏm, anh không quên quay qua lườm thằng em trai gây hoạ của mình, anh gằn gọng cảnh cáo:
"May cho em đấy, Nam Phong mà xảy ra chuyện tồi tệ kia, anh chém chết em rồi."
Giang Thừa Tuyên tiếp thu lời hâm doạ từ anh mình mà sửng người luôn. Anh nhận ra đứa em trai ruột như anh không bằng một góc của Nam Phong trong lòng anh trai mình vừa nghĩ vừa liếc nhìn thân thể của Nam Phong, anh tặc lưỡi một cái.
Tân Kính Dương thấy Lâm Tuyền bước lại anh liền hiểu ý, đứng dậy nhường ví trí của mình cho Lâm Tuyền.
Tân Kính Dương thấy mọi chuyện đã coi như là ổn rồi, anh nhẹ lòng muốn rời đi, đang bước thì Giang Thừa Tuyên đưa cách tay ra chặn anh lại, anh nhíu mày nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Giang Thừa Tuyên, liền nghĩ thầm cái thằng nhóc con này muốn làm trò gì đây.
Tân Kính Dương vốn hơn Giang Thừa Tuyên hai tuổi, trong mắt anh thì Giang Thừa Tuyên tính khí cứ ngang ngạnh, trẻ con.
Tân Kính Dương quay mặt nhìn thân thể Nam Phong rồi xoay lại nhìn nét mặt lạnh lùng của Giang Thừa Tuyên, đôi mắt anh sáng lên, nhếch mép bắt đầu nói lời trêu chọc:
"Này không phải muốn đánh tôi, vì tôi trông thấy thân thể vệ sỹ cưng của anh đấy chứ?"
Lâm Tuyền sửng người khi nghe câu nói ẩn ý chăm chọc em trai mình, anh ngước lên nhìn dáng người phía sau của Tân Kính Dương, anh mỉm môi một cái. Trong lòng khen ngợi Tân Kính Dương. Thằng nhóc này quả đúng là xéo sắc. Đúng là tình địch nặng ký với thằng em trai hướng nội của mình đây.
Giang Thừa Tuyên không động tay động chân đánh đối phương, mặt vẫn lạnh tanh, miệng thốt ra ba chữ ngắn gọn:
"Cảm ơn anh."
Nghe ba chữ từ miệng ác ma.
Cả Tân Kính Dương và Lâm Tuyền đều bất ngờ há hốc mồm, đúng thế trong lòng họ con người kêu ngạo như Giang Thừa Tuyên sao lại thốt ra được ngữ điệu nhẹ nhàng cảm ơn người khác thế này, huống hồ gì người nhận được lời cảm ơn lại là tình địch không đội trời chung.
Tân Kính Dương nở cười ôn nhu mà không quên nói những lời chăm chọc:
"Thừa Tuyên anh chặn tôi chỉ để nói ba chữ này thôi à? Anh cười với tôi cái tôi sẽ cảm thấy chân thành hơn đấy."
Giang Thừa Tuyên vẫn giữa sắc mặt lạnh dù ai nói ngã nói nghiêng:
"Tân Kính Dương, tôi chưa đủ chân thành vì chưa đấm vào mặt anh à!" Gằn giọng.
Giang Thừa Tuyên vốn thật lòng biết ơn Tân Kính Dương vì nếu anh ta không cứu kịp thì Nam Phong chắc chắn sẽ trãi qua việc tồi tệ. Anh sẽ day dứt cả đời, còn anh hai của anh sẽ không tha thứ cho anh, thậm chí có thể sẽ từ mặt anh luôn.
Lâm Tuyền cõng Nam Phong chen giữa tách hai ông thần thích chọc nhau, cất tiếng:
"Rồi hai người tính ngủ ở đây luôn à? Lớn hết cả rồi, chửng chạc lên dùm cái."
Cả hai quay qua trừng mắt nhìn Lâm Tuyền rồi đông thanh đáp:
"Tôi chững chạc nha!" Tân Kính Dương lớn tiếng"
"Anh không bênh em." Giang Thừa Tuyên gắt giọng.
Lâm Tuyền lắc đầu ngán ngẩm tiếng thẳng ra cửa....
Câu nói của Lâm Tuyền khiến Giang Thừa Tuyên chạnh lòng. Anh đứng đờ đẫn.
Tân Kiệt trong thấy điệu bộ Giang Thừa Tuyên hắn nhếch mép cười đắc ý.
"Reng reng"
Bỗng tiếng chuông điện thoại của Giang Thừa Tuyên reo lên, anh bốc điện thoại lên xem là một dãy số lạ gọi đến. Anh nheo mắt không muốn bắt máy vì trong lòng anh đang rối bời tìm Nam Phong nãy giờ không ra. Người gọi đến cứ tắt rùi liên tục muốn cháy máy, anh hậm hực bắt máy.
"Ai vậy phiền quá." To tiếng
[Là tôi.] Giọng điềm tĩnh
Vừa cất giọng là Giang Thừa Tuyên đã nhận ra ngay giọng của tình địch của mình, đúng chính xác giọng trong điện thoại là của Tân Kính Dương.
Đôi mắt của Giang Thừa Tuyên cụp xuống, nét mặt hiện lên sự khó chịu.
[Này đâu rồi?Giang Thừa Tuyên anh nghe tôi nói chứ?]
Giang Thừa Tuyên liếc mắt nhìn khuôn mặt tự đắc của Tân Kiệt đang nhìn mình. Anh quay mặt hướng khác nhíu mày, đáp lời:
"Tôi không bị điếc, cái gì nói lẹ đi?"
.............
Một lúc sau...
Xe Giang Thừa Tuyên cùng xe Lâm Tuyền đã có mặt tại một ngôi nhà nhỏ cách biệt thự của Tân Kiệt không xa.
Cả hai đồng thời bước xuống xe, đảo mắt nhìn xung quanh khá vắng vẻ.
Họ tiến thẳng vào căn nhà mà trong điện thoại Tân Kính Dương đã nói: [ Nam Phong đang ở căn nhà địa chỉ số 13, Du Hưng, Tam Sương.]
Giang Thừa Tuyên đi trước Lâm Tuyền nên anh đẩy cửa vào, đập vào mắt anh là nhà trống không, không có gì ngoài nền nhà láng bóng.
Giang Thừa Tuyên nổi điên đập mạnh nắm tay vào tường phát ra âm thanh va đập.
"Ầm"
Giang Thừa Tuyên nét mặt giận dữ, nghiến răng nói lớn:
"Tân Kính Dương khốn kiếp, chắc chắn vì cứu cha hắn nên lừa chúng ta."
Trái với sự mất bình tĩnh của Giang Thừa Tuyên thì Lâm Tuyền lại rất điềm tĩnh, anh bước chậm rãi khắp nhà, đảo mắt từ bốn bức tường lẫn nền nhà nhẵn bóng.
Lâm Tuyền từ khi bước vào đã cảm thấy ngôi nhà này rất đặc biệt vì bàn ghế, sofa, nói chung là nội thất đều không có, vậy mà nền nhà lại rất sạch sẽ như thường xuyên có người lau dọn, suy ra chắc chắc có người ở và có căn phòng bí mật. Thế nên anh đã đảo mấy vòng để tìm vị trí căn phòng ẩn.
Cuối cùng anh cùng tìm được vị trí khác lạ ngay chậu cây duy nhất trong nhà.
Lâm Tuyền cúi nhìn công tắt trên tường vừa đưa tay ngoắt em trai của mình lại xem.
" Thừa Tuyên là ở đây."
Lâm Tuyền cùng Giang Thừa Tuyên nhanh chóng nhấn vào nút nhỏ trên tường khuất sau chậu cây, quả nhiên nền nhà một mãn to vuông vứt bật lên. Họ nhìn xuống dưới quả nhiên là nội thất tất cả đều trong căn phòng khách lòng dưới đất.
Giang Thừa Tuyên đã bĩnh tĩnh lại nhìn Lâm Tuyền, ánh mắt sáng trưng bắt đầu nói lời khen ngợi anh trai của mình:
" Anh hai, anh giỏi thật!"
Lâm Tuyền lúc này trong lòng chỉ có ý muốn nhanh chóng tìm ra người quan trọng nhất đời anh, lời tán thưởng chỉ là thừa đối với anh.
"Nhanh xuống tìm người, ở đó mà khen với thưởng."
Nhanh chóng cả hai đã bước xuống từng bậc thang. Ở phòng khách họ đảo mặt tìm căn phòng ngủ. Họ thấy chỉ có ba căn phòng, liền đi lần lượt từng căn phòng tìm.
" cạch"
" Cạch"
"Cạch"
Đẩy cửa vào căn phòng cuối cùng, cả hai đều kinh hồn, đập vào mắt họ là những mảnh vải trắng nhỏ rải rác cùng áo sơ mi trắng rách te tua nằm trên sàn ngước mắt lên thì thấy Nam Phong trần trụi phần trên được khoác áo vest che lại, Nam Phong đang tựa người trong lòng của Tân Kính Dương ngủ say.
Tân Kính Dương trông thấy nét mặt thẫn thờ của cả hai có lẽ đang nghĩ thật sự đã chuyện xảy ra tồi tệ với Nam Phong, chợt đột ngột họ chuyển sang ánh mắt đầy phẫn nộ.
Tân Kính Dương liền tròn mắt nhìn thẳng vào mắt họ, rồi lên tiếng phân bua:
"Này hai người đừng có nhìn tôi kiểu muốn giết người vậy? Cậu ta không sao đâu, chưa bị gì cả, lúc nãy tôi đánh ngất cậu ta, do cứ muốn tới cứu các người."
- Kể lại sự việc sảy ra cùng lúc với sự việc ở biệt thự Tân gia:
Tân Kính Dương đang ở cùng Ngọc Đan thì anh nhận được cuộc gọi từ mẹ ruột của anh.
" Ai lo con nghe nè mẹ."
[Kính Dương cha..cha con..] Giọng hốt hoảng, ngập ngừng không ra tiếng.
"Mẹ bình tĩnh nói rõ con nghe, lão già đó lại gây chuyện tày trời gì?" Nhướng mày.
Thật sự không phải khen con trai nhà Tân Kiệt. Mỗi lần nghe nhắc tới cha mình, toàn nghĩ ông ta làm chuyện xấu xa.
[Cha con, hình như bắt cóc ai đó, có cậu trai trẻ đến tìm cha con, họ đang giằng co trên lầu.]
"Mẹ nói cái gì?"
Tân Kính Dương giật mình hét lớn kèm đập bàn mà quên có Ngọc Đan ngồi kế bên.
Ngọc Đan trố mắt nhìn anh, anh hết hồn vội đứng dậy bước ra cửa nói tiếp:
"Lão ta bắt ai, mẹ nói con nghe?"
[Mẹ không biết.]
"Mẹ cái gì cũng không biết, biết khóc thôi à?"giọng gắt gỏng.
Bên kia đầu dây là tiếng mẹ anh khóc, bà thật sự khóc rồi. Tân Kính Dương nghe rõ tiếng khóc nấc, chợt nhận ra bản thân nôn nóng quá nên đã lỡ lời. Anh vội nói lời an ủi mẹ mình.
" Mẹ con xin lỗi, con không nên nạt nộ mẹ."
[Ừ không sao đâu, quang trọng là bây giờ Giang Thừa Tuyên dắt vệ sỹ rất đông đang tiến vào.]
"Cái gì, vậy mẹ cho con biết lão già kia thả người chưa?"
Đầu giây bên mẹ anh im lặng hồi lâu rồi đáp lời.
[Chưa biết người đó ở đâu, nhưng nghe cha con nói tìm muộn thì e là cậu ta sẽ bị điên.]
"Được rồi mẹ yên tâm đi con biết ở đâu rồi!"
Dứt lời Tân Kính Dương nhanh chóng ra xe lái đến căn nhà bí mật của Tân Kiệt.
Ở kiếp trước anh từng bị Tân Kiệt giam giữ ở đây nên đã không kịp thời đi cứu Ngọc Đan.
Quả nhiên không ngoài dự đón của anh Tân Kiệt lệnh cho một đám lưu manh muốn làm nhục Nam Phong. Anh xông vào phòng đánh đám lưu manh kia chạy hết. Nhanh chóng tháo dây trói tay chân của Nam Phong.
Tân Kính Dương nhìn bộ dạng trần trụi cơ thể trên của Nam Phong, anh vội vàng cởi áo vest của mình khoác lên người anh ta rồi hối thúc rời khỏi nơi nguy hiểm này:
" Nhanh tôi đưa cậu ra khỏi đây, rồi báo cho Giang Thừa Tuyên rút khỏi nhà cha tôi."
" Anh nói cái gì? Thừa Tuyên ở nhà cha anh, tôi phải đi cứu anh ta. "Đứng nhanh dậy khỏi giường.
"Nam Phong cậu điên à?Cha tôi mới bị nguy hiểm đấy, cậu an phận dùm tôi, đẹp trai mà sao bướng dữ vậy? "
Đúng vậy, tuy Tân Kính Dương nghịch với cha mình, nhưng dù sao bản thân anh cũng không hề muốn cha mình chết.
Ông cũng là đấng sinh thành ra anh trên cõi đời này, vì vậy khi nghe Giang Thừa Tuyên đã tới nhà cha mình tìm người, rồi anh cũng hiểu tính nết chăm chọc của cha mình, thì thế nào Giang Thừa Tuyên nóng tính lên không ngại tiễn ông ta chầu diêm vương luôn. Anh mới tức tốc đến ngôi nhà này cứu người trước rồi sẽ báo cho Giang Thừa Tuyên rút người đi.
Nam Phong khựng chân lại quay đầu lườm ánh mắt quạu quọ chỉa thẳng vào ánh mắt Tân Kính Dương.
Tuy Tân Kính Dương chỉ gặp Nam Phong được mấy lần nhưng anh vẫn rất ấn tượng bởi nét đẹp phi giới tính của Nam Phong.
"Này anh nói vậy ý gì? tôi đẹp hay bướng có lấy mạn cha anh chưa?"
Dứt lời Nam Phong quay lưng muốn rời đi ngay lập tức.
Tân Kính Dương cản lại mà Nam Phong quá lỳ lợm quay lưng đi nên anh vươn tay đánh vào gáy Nam Phong. Cú đánh đúng huyệt đạo khiến đối phương ngất xỉu ngay.
.....
Lâm Tuyền nghe lời phân trần của Tân Kính Dương, trong lòng anh thờ phào nhẹ nhỏm, anh không quên quay qua lườm thằng em trai gây hoạ của mình, anh gằn gọng cảnh cáo:
"May cho em đấy, Nam Phong mà xảy ra chuyện tồi tệ kia, anh chém chết em rồi."
Giang Thừa Tuyên tiếp thu lời hâm doạ từ anh mình mà sửng người luôn. Anh nhận ra đứa em trai ruột như anh không bằng một góc của Nam Phong trong lòng anh trai mình vừa nghĩ vừa liếc nhìn thân thể của Nam Phong, anh tặc lưỡi một cái.
Tân Kính Dương thấy Lâm Tuyền bước lại anh liền hiểu ý, đứng dậy nhường ví trí của mình cho Lâm Tuyền.
Tân Kính Dương thấy mọi chuyện đã coi như là ổn rồi, anh nhẹ lòng muốn rời đi, đang bước thì Giang Thừa Tuyên đưa cách tay ra chặn anh lại, anh nhíu mày nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Giang Thừa Tuyên, liền nghĩ thầm cái thằng nhóc con này muốn làm trò gì đây.
Tân Kính Dương vốn hơn Giang Thừa Tuyên hai tuổi, trong mắt anh thì Giang Thừa Tuyên tính khí cứ ngang ngạnh, trẻ con.
Tân Kính Dương quay mặt nhìn thân thể Nam Phong rồi xoay lại nhìn nét mặt lạnh lùng của Giang Thừa Tuyên, đôi mắt anh sáng lên, nhếch mép bắt đầu nói lời trêu chọc:
"Này không phải muốn đánh tôi, vì tôi trông thấy thân thể vệ sỹ cưng của anh đấy chứ?"
Lâm Tuyền sửng người khi nghe câu nói ẩn ý chăm chọc em trai mình, anh ngước lên nhìn dáng người phía sau của Tân Kính Dương, anh mỉm môi một cái. Trong lòng khen ngợi Tân Kính Dương. Thằng nhóc này quả đúng là xéo sắc. Đúng là tình địch nặng ký với thằng em trai hướng nội của mình đây.
Giang Thừa Tuyên không động tay động chân đánh đối phương, mặt vẫn lạnh tanh, miệng thốt ra ba chữ ngắn gọn:
"Cảm ơn anh."
Nghe ba chữ từ miệng ác ma.
Cả Tân Kính Dương và Lâm Tuyền đều bất ngờ há hốc mồm, đúng thế trong lòng họ con người kêu ngạo như Giang Thừa Tuyên sao lại thốt ra được ngữ điệu nhẹ nhàng cảm ơn người khác thế này, huống hồ gì người nhận được lời cảm ơn lại là tình địch không đội trời chung.
Tân Kính Dương nở cười ôn nhu mà không quên nói những lời chăm chọc:
"Thừa Tuyên anh chặn tôi chỉ để nói ba chữ này thôi à? Anh cười với tôi cái tôi sẽ cảm thấy chân thành hơn đấy."
Giang Thừa Tuyên vẫn giữa sắc mặt lạnh dù ai nói ngã nói nghiêng:
"Tân Kính Dương, tôi chưa đủ chân thành vì chưa đấm vào mặt anh à!" Gằn giọng.
Giang Thừa Tuyên vốn thật lòng biết ơn Tân Kính Dương vì nếu anh ta không cứu kịp thì Nam Phong chắc chắn sẽ trãi qua việc tồi tệ. Anh sẽ day dứt cả đời, còn anh hai của anh sẽ không tha thứ cho anh, thậm chí có thể sẽ từ mặt anh luôn.
Lâm Tuyền cõng Nam Phong chen giữa tách hai ông thần thích chọc nhau, cất tiếng:
"Rồi hai người tính ngủ ở đây luôn à? Lớn hết cả rồi, chửng chạc lên dùm cái."
Cả hai quay qua trừng mắt nhìn Lâm Tuyền rồi đông thanh đáp:
"Tôi chững chạc nha!" Tân Kính Dương lớn tiếng"
"Anh không bênh em." Giang Thừa Tuyên gắt giọng.
Lâm Tuyền lắc đầu ngán ngẩm tiếng thẳng ra cửa....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.