Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 115: Anh muốn giết em...hay tự sát. [ chờ kết quả sau 2 tuần.]
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Ừ." Giang Thừa Tuyên ừ nhẹ một tiếng rồi khoác tay qua eo Hiếu Vân ghị chặt vào lòng thỏ thẻ: "Anh nguyện chờ em cả đời, em ngủ đi vợ yêu."
Giang Thừa Tuyên khép dần mi mắt, khoé môi cong nhẹ.
Sáng hôm sau Giang Lục Kỳ đến biệt thự của Giang Thừa Tuyên rất sớm. Ngồi uống trà đợi con trai ở phòng khách.
Giang Thừa Tuyên bước xuống khá giật mình, nhìn đồng hồ chỉ mới điểm 7 giờ 00 phút, ngồi xuống đối diện cha mình, nheo mắt hỏi:
"Cha...sao lại tới nhà con, đã vậy còn khá sớm."
Giang Lục Kỳ đặt tách trà xuống, nhếch môi một cái, chuyền ánh mắt thâm thúy, cất lời:
"Cha muốn nói chuyện của Thừa Tinh và con."
Giang Thừa Tuyên bất ngờ, cha anh chưa bao giờ xen vào việc anh làm cả, sai trái phạm pháp anh chưa từng nhúng tay. Kinh doanh trên thương trường là quan minh chính đại, chưa mang điều tiếng xấu xa gì cho gia tộc. Chả lẽ chuyện anh trai là đồng tính cha đã biết.
"Cha, anh hai có chuyện gì sao?"
Giang Lục Kỳ nét mặt trùng xuống, khẽ nói: "Con không nên ra lệnh vệ sỹ canh giữa nhất cử nhất động của anh trai như vậy."
"Cha à...đó là con đang bảo vệ anh hai thôi."
"Thừa Tuyên...con là vì thư ký Nam Phong nên giam cầm anh trai đúng không?"
Giang Thừa Tuyên nâng tách trà vừa chạm môi đã phải đặt xuống.
"Cha đã biết những gì, ai nói với cha?"
"Thừa Tinh nó yêu thằng nhóc Nam Phong, con đang chia cắt chúng nó."
Nghe đến đây, Giang Thừa Tuyên hiểu ngay là anh trai đã nói với cha.
"Cha nghe anh hai nói sao? Chuyện không đơn giản đâu."
Giang Lục Kỳ nét mặt đầy khó hiểu nhìn đứa con trai đầy lạnh lùng trước mắt.
"Cha không hiểu rõ cớ sự, nhưng anh hai con đã khóc cầu xin cha. Cha biết anh trai con đồng tính chắc con không chấp nhận được..nhưng.."
Giang Lục Kỳ chưa kịp nói hết câu thì Giang Thừa Tuyên đã chen lời:
"Cha không biết Nam Phong đã làm những việc tày trời gì đâu. Chính cậu ta đã lợi dụng tình cảm của anh hai, hại Ngọc Đan mất trí nhớ rồi."
Giang Thừa Tuyên vốn không định nói ra chuyện tình cảm riêng tư của anh trai. Anh rất thương anh trai nên đã nhiều lần tha thứ cho Nam Phong, cho người âm thầm bảo vệ. Một năm qua đau khổ mà anh trai gánh chịu vì Nam Phong, khiến anh tự trách mình, bởi nếu không có anh chắc Nam Phong sẽ cảm nhận được tình cảm, và yêu anh trai mình một cách chân thành.
Giang Lục Kỳ không tin được nhưng gì tai mình nghe được. Bởi ông cũng nhiều lần tiếp xúc nói chuyện với Nam Phong. Ấn tượng trong đầu ông là một cậu trai mang nét đẹp phi giới tính, nho nhã, có nụ cười toả nắng, răng khểnh rất duyên. Nam Phong lại từng cứu mạng và giúp con trai ông, điều hành Tập Đoàn Giang Thị, và giữ vững Tập Đoàn Khiết Thị đang bị tranh đấu của Tân Kiệt gian ác.
Trong lúc con trai mình bị thương ngủ trong một tháng dài nó xoay chuyển tình thế Khiết Thị, thằng bé Nam Phong này quá giỏi. Sau bây giờ mình mới thấy điều bất ổn vậy? Nếu với tài năng và độ thông minh đó thì đáng nhẻ thằng bé mở cả một công ty ngang ngửa Giang Thị rồi. Sao phải làm thư ký cho con trai lạnh lùng của mình.
"Con nói Ngọc Đan sao? con bé mất rồi mà?"
"Suỵt" Giang Thừa Tuyên ra dấu nhỏ tiếng, lỡ lời nhắc về Ngọc Đan.
"Cha chuyện đó con giải thích sau, bây giờ chuyện nói chuyện của anh hai."
Giang Lục Kỳ là người tinh ý và cẩn trọng nên cũng không hỏi tới, giờ giúp đứa con trai lớn là trên hết.
"Thừa Tuyên, con nên rút hết vệ sỹ đi, Thừa Tinh nó xuống tinh thần rất nhiều, còn tiếp e là..."
Giang Thừa Tuyên nét mặt đầy chưng hửng, hỏi gấp gáp: "Cha nói anh hai, sẽ điên sao? không thể nào. Nam Phong không xứng với tình cảm của anh hai, người Nam Phong yêu là con, đó là lý do con đuổi cậu ta."
Giang Lục Kỳ sốc, không ngờ đây mới chính là lý do Thừa Tuyên kiên quyết nhốt Thừa Tinh ở Giang Gia.
Giang Thừa Tuyên nói tiếp: "Cha yên tâm, con có dự liệu của con, sau hai tuần nữa cha sẽ rõ. Cha về đi, tý nữa con sẽ sang gặp anh hai."
Giang Lục Kỳ đành nghe lời con trai, đừng lên ra về. Giang Thừa Tuyên nhìn theo dáng cha bước lên xe, rồi bất giác khoé miệng cong lên.
Hiếu Vân trên lầu bước xuống, ngồi cạnh anh.
"Thừa Tuyên...sao không cho em chào cha anh một tiếng vậy?"
Hiếu Vân tròn mắt nhìn khuôn mặt lạnh băng của Giang Thừa Tuyên.
"Tạm thời chưa được, chiều nay em đưa mẹ đi khoay khoả nha. Giờ anh sang nhà cha xíu."
Dứt lời Giang Thừa Tuyên rời đi, Hiếu Vân bước lên lầu sửa soạn cùng mẹ Giang Thừa Tuyên ra ngoài. Một lát sau bước xuống cả hai giật mình thấy Tân Kính Dương ngồi ở sofa.
Họ ngồi xuống đối diện.
Hiếu Vân hỏi: "Kính Dương sao anh đến đây?"
Tân Kính Dương không để ý câu hỏi, bởi ánh mắt và tâm trí của anh đã chú ý vào người phụ nữ trung niên bên cạnh Hiếu Vân, cúi đầu kính trọng chào hỏi:
"Con chào bác gái."
Người phụ nữ cũng thấy chàng trai trước mắt khá quen, trong đâù hiện lên hình ảnh cô gái khuôn mặt giống Hiếu Vân cùng chàng trai này về chào bà trong một căn phòng khách sang trọng. Hiếu Vân cùng Tân Kính Dương thấy sắc mặt tái méc, tay ôm đầu của bà, nhanh tay đỡ.
Hiếu Vân nét mặt đầy lo lắng hỏi: "Mẹ...mẹ ổn không?"
"Mẹ không sao."
Tân Kính Dương ngạc nhiên hỏi: "Hiếu Vân em gọi đây là mẹ sao?"
"Đúng rồi anh...đây là mẹ của anh Thừa Tuyên."
Tân Kính Dương nghe "mẹ anh Thừa Tuyên" hiểu ra đôi chút lý do Giang Thừa Tuyên năm đó sắp xếp tang lễ khá long trọng cho mẹ Ngọc Đan, ánh mắt sáng lên nhếch mép một cái, rồi nói:
"Ừ, có vẻ bác gái mất ký ức đúng không?"
Hiếu Vân tròn mắt hỏi: "Đúng rồi, sao anh đón trúng vậy?"
Tân Kính Dương thấy Vú Mai đứng cạnh bèn nháy mắt ra dấu lên tiếng nhờ: Vú Mai phiền bà có thể chăm sóc bác gái."
Song dời mắt nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của Hiếu Vân nói tiếp: "Hiếu Vân ra ngoài với anh xíu, anh đưa em đến một nơi."
Mẹ Giang Thừa Tuyên thấy Hiếu Vân nhìn mình lưỡng lự, bèn nói: "Hiếu Vân, cứ đi đi con, mẹ khoẻ không sao đâu."
[.......]
Cùng lúc này.
Khung cảnh biệt thự Giang Gia.
Trong căn phòng trên lầu hai.
"Cạch."
Thừa Thừa Tuyên đẩy cửa vào thấy Lâm Tuyền ngồi co ro bên gốc giường.
Vệ sỹ cung kính nói: "Giang Tổng, đại thiếu thiếu gia sớm giờ không chịu ăn uống gì cả."
Giang Thừa Tuyên khuôn mặt lạnh đảo mắt quét qua bàn thức ăn thịnh soạn chưa động đũa, híp mắt đồng thời phất tay ra dấu vệ sỹ hiểu ý cúi người lui ra khép nhẹ cửa.
Giang Thừa Tuyên đặt hai tay vào túi quần âu, cúi đầu kề sát mặt anh trai khẽ nói:
"Anh hai...anh đang biểu tình với em à?"
Nhếch mép một cái, đôi mắt đầy thâm thúy, rồi chuyển giọng lạnh: "Một là anh hai ăn chúng...hai là..."
Giang Thừa Tuyên ngưng lời vươn súng ngắn lên đồng thời tiếng lên đạn dội vang trong phòng đang yên tĩnh, tiếp lời: "Viên đạn này cắm thẳng vào đầu Nam Phong."
Lâm Tuyền bị tiếng đạn kinh động tâm hồn lơ đễnh ngẩn lên nhìn em trai chằm chằm: "Thừa Tuyên...em uy hiếp anh à..."
Giang Thừa Tuyên điêu luyện xoay súng trên tay, lườm ánh mắt đầy khiêu khích, mỉm môi một cái cúi chạm miệng sát vành tai anh trai, thỏ thẻ:
"Em nói là thực hành luôn, không thích mèo vờn chuột đâu. Anh hai ngoan ngoãn chăm sóc bản thân đi. Còn ý định nhờ cha can dự em không chắc Nam Phong còn thở..."
Dứt câu đứng thẳng, nheo mắt xác định trọng tâm cước cò viên đạn xuyên qua bình gốm cổ to ở gốc cửa chính. Âm thanh nổ súng hoà vào tiếng miễn bình gốm tung toé chạm sàn. Âm thanh khiến kinh hồn người nghe.
Lâm Tuyền bật dậy muốn chộp lấy khẩu súng, đôi mắt tinh tường của Giang Thừa Tuyên nhận thấy, nhanh tay chớp lấy cổ tay anh trai, ép chặt xuống nệm, trừng mắt sắt lạnh cắm vào đôi mắt đầy căm phẫn của anh trai, nghiêng đầu gằn giọng:
"Anh muốn giết em...hay tự sát?"
Ấn mạnh hai tay anh trai nghiếng răng một cái rồi tiếp lời: "Tên khốn Nam Phong nuốt sạch não bộ của anh rồi à..."
"Thừa Tuyên...em quá máu lạnh."
Giang Thừa Tuyên chèn súng vào bàn tay anh trai, nâng chỉa thẳng vào ngực mình, cụp mắt nói:
"Vậy anh hai cước cò đi, rồi nắm tay Nam Phong giẫm lên xác em."
Tay Giang Thừa Tuyên áp chặt tay cầm súng của Lâm Tuyền. Nhịp tim Giang Thừa Tuyên đạp to rõ khiến Lâm Tuyền run run tay.
Mới đầu muốn bắn em trai thật, giờ sợ mất em trai, tay thả lỏng, đôi mắt vô hồn.
Giang Thừa Tuyền nhổm dậy, cất súng vào túi, đỡ chân anh trai lên giường, đắp chăn kỹ càng, giọng khẽ khàng: "Anh hai nghỉ ngơi đi, tý mẹ lên, anh không nên để mẹ trông bộ dạng này."
Dứt lời Giang Thừa Tuyên quay lưng bước ra tới cửa ngoái đầu nhìn nét mặt sầu não của anh trai, đôi mắt lạnh chuyển sang đầy khổ tâm, lẩm bẩm:
"Anh hai, em xin lỗi...Mong rằng qua hai tuần kết quả sẽ tốt cho anh."
Cửa khép dần dáng người Giang Thừa Tuyên nhỏ dần khỏi tầm mắt người nhìn....
Giang Thừa Tuyên khép dần mi mắt, khoé môi cong nhẹ.
Sáng hôm sau Giang Lục Kỳ đến biệt thự của Giang Thừa Tuyên rất sớm. Ngồi uống trà đợi con trai ở phòng khách.
Giang Thừa Tuyên bước xuống khá giật mình, nhìn đồng hồ chỉ mới điểm 7 giờ 00 phút, ngồi xuống đối diện cha mình, nheo mắt hỏi:
"Cha...sao lại tới nhà con, đã vậy còn khá sớm."
Giang Lục Kỳ đặt tách trà xuống, nhếch môi một cái, chuyền ánh mắt thâm thúy, cất lời:
"Cha muốn nói chuyện của Thừa Tinh và con."
Giang Thừa Tuyên bất ngờ, cha anh chưa bao giờ xen vào việc anh làm cả, sai trái phạm pháp anh chưa từng nhúng tay. Kinh doanh trên thương trường là quan minh chính đại, chưa mang điều tiếng xấu xa gì cho gia tộc. Chả lẽ chuyện anh trai là đồng tính cha đã biết.
"Cha, anh hai có chuyện gì sao?"
Giang Lục Kỳ nét mặt trùng xuống, khẽ nói: "Con không nên ra lệnh vệ sỹ canh giữa nhất cử nhất động của anh trai như vậy."
"Cha à...đó là con đang bảo vệ anh hai thôi."
"Thừa Tuyên...con là vì thư ký Nam Phong nên giam cầm anh trai đúng không?"
Giang Thừa Tuyên nâng tách trà vừa chạm môi đã phải đặt xuống.
"Cha đã biết những gì, ai nói với cha?"
"Thừa Tinh nó yêu thằng nhóc Nam Phong, con đang chia cắt chúng nó."
Nghe đến đây, Giang Thừa Tuyên hiểu ngay là anh trai đã nói với cha.
"Cha nghe anh hai nói sao? Chuyện không đơn giản đâu."
Giang Lục Kỳ nét mặt đầy khó hiểu nhìn đứa con trai đầy lạnh lùng trước mắt.
"Cha không hiểu rõ cớ sự, nhưng anh hai con đã khóc cầu xin cha. Cha biết anh trai con đồng tính chắc con không chấp nhận được..nhưng.."
Giang Lục Kỳ chưa kịp nói hết câu thì Giang Thừa Tuyên đã chen lời:
"Cha không biết Nam Phong đã làm những việc tày trời gì đâu. Chính cậu ta đã lợi dụng tình cảm của anh hai, hại Ngọc Đan mất trí nhớ rồi."
Giang Thừa Tuyên vốn không định nói ra chuyện tình cảm riêng tư của anh trai. Anh rất thương anh trai nên đã nhiều lần tha thứ cho Nam Phong, cho người âm thầm bảo vệ. Một năm qua đau khổ mà anh trai gánh chịu vì Nam Phong, khiến anh tự trách mình, bởi nếu không có anh chắc Nam Phong sẽ cảm nhận được tình cảm, và yêu anh trai mình một cách chân thành.
Giang Lục Kỳ không tin được nhưng gì tai mình nghe được. Bởi ông cũng nhiều lần tiếp xúc nói chuyện với Nam Phong. Ấn tượng trong đầu ông là một cậu trai mang nét đẹp phi giới tính, nho nhã, có nụ cười toả nắng, răng khểnh rất duyên. Nam Phong lại từng cứu mạng và giúp con trai ông, điều hành Tập Đoàn Giang Thị, và giữ vững Tập Đoàn Khiết Thị đang bị tranh đấu của Tân Kiệt gian ác.
Trong lúc con trai mình bị thương ngủ trong một tháng dài nó xoay chuyển tình thế Khiết Thị, thằng bé Nam Phong này quá giỏi. Sau bây giờ mình mới thấy điều bất ổn vậy? Nếu với tài năng và độ thông minh đó thì đáng nhẻ thằng bé mở cả một công ty ngang ngửa Giang Thị rồi. Sao phải làm thư ký cho con trai lạnh lùng của mình.
"Con nói Ngọc Đan sao? con bé mất rồi mà?"
"Suỵt" Giang Thừa Tuyên ra dấu nhỏ tiếng, lỡ lời nhắc về Ngọc Đan.
"Cha chuyện đó con giải thích sau, bây giờ chuyện nói chuyện của anh hai."
Giang Lục Kỳ là người tinh ý và cẩn trọng nên cũng không hỏi tới, giờ giúp đứa con trai lớn là trên hết.
"Thừa Tuyên, con nên rút hết vệ sỹ đi, Thừa Tinh nó xuống tinh thần rất nhiều, còn tiếp e là..."
Giang Thừa Tuyên nét mặt đầy chưng hửng, hỏi gấp gáp: "Cha nói anh hai, sẽ điên sao? không thể nào. Nam Phong không xứng với tình cảm của anh hai, người Nam Phong yêu là con, đó là lý do con đuổi cậu ta."
Giang Lục Kỳ sốc, không ngờ đây mới chính là lý do Thừa Tuyên kiên quyết nhốt Thừa Tinh ở Giang Gia.
Giang Thừa Tuyên nói tiếp: "Cha yên tâm, con có dự liệu của con, sau hai tuần nữa cha sẽ rõ. Cha về đi, tý nữa con sẽ sang gặp anh hai."
Giang Lục Kỳ đành nghe lời con trai, đừng lên ra về. Giang Thừa Tuyên nhìn theo dáng cha bước lên xe, rồi bất giác khoé miệng cong lên.
Hiếu Vân trên lầu bước xuống, ngồi cạnh anh.
"Thừa Tuyên...sao không cho em chào cha anh một tiếng vậy?"
Hiếu Vân tròn mắt nhìn khuôn mặt lạnh băng của Giang Thừa Tuyên.
"Tạm thời chưa được, chiều nay em đưa mẹ đi khoay khoả nha. Giờ anh sang nhà cha xíu."
Dứt lời Giang Thừa Tuyên rời đi, Hiếu Vân bước lên lầu sửa soạn cùng mẹ Giang Thừa Tuyên ra ngoài. Một lát sau bước xuống cả hai giật mình thấy Tân Kính Dương ngồi ở sofa.
Họ ngồi xuống đối diện.
Hiếu Vân hỏi: "Kính Dương sao anh đến đây?"
Tân Kính Dương không để ý câu hỏi, bởi ánh mắt và tâm trí của anh đã chú ý vào người phụ nữ trung niên bên cạnh Hiếu Vân, cúi đầu kính trọng chào hỏi:
"Con chào bác gái."
Người phụ nữ cũng thấy chàng trai trước mắt khá quen, trong đâù hiện lên hình ảnh cô gái khuôn mặt giống Hiếu Vân cùng chàng trai này về chào bà trong một căn phòng khách sang trọng. Hiếu Vân cùng Tân Kính Dương thấy sắc mặt tái méc, tay ôm đầu của bà, nhanh tay đỡ.
Hiếu Vân nét mặt đầy lo lắng hỏi: "Mẹ...mẹ ổn không?"
"Mẹ không sao."
Tân Kính Dương ngạc nhiên hỏi: "Hiếu Vân em gọi đây là mẹ sao?"
"Đúng rồi anh...đây là mẹ của anh Thừa Tuyên."
Tân Kính Dương nghe "mẹ anh Thừa Tuyên" hiểu ra đôi chút lý do Giang Thừa Tuyên năm đó sắp xếp tang lễ khá long trọng cho mẹ Ngọc Đan, ánh mắt sáng lên nhếch mép một cái, rồi nói:
"Ừ, có vẻ bác gái mất ký ức đúng không?"
Hiếu Vân tròn mắt hỏi: "Đúng rồi, sao anh đón trúng vậy?"
Tân Kính Dương thấy Vú Mai đứng cạnh bèn nháy mắt ra dấu lên tiếng nhờ: Vú Mai phiền bà có thể chăm sóc bác gái."
Song dời mắt nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của Hiếu Vân nói tiếp: "Hiếu Vân ra ngoài với anh xíu, anh đưa em đến một nơi."
Mẹ Giang Thừa Tuyên thấy Hiếu Vân nhìn mình lưỡng lự, bèn nói: "Hiếu Vân, cứ đi đi con, mẹ khoẻ không sao đâu."
[.......]
Cùng lúc này.
Khung cảnh biệt thự Giang Gia.
Trong căn phòng trên lầu hai.
"Cạch."
Thừa Thừa Tuyên đẩy cửa vào thấy Lâm Tuyền ngồi co ro bên gốc giường.
Vệ sỹ cung kính nói: "Giang Tổng, đại thiếu thiếu gia sớm giờ không chịu ăn uống gì cả."
Giang Thừa Tuyên khuôn mặt lạnh đảo mắt quét qua bàn thức ăn thịnh soạn chưa động đũa, híp mắt đồng thời phất tay ra dấu vệ sỹ hiểu ý cúi người lui ra khép nhẹ cửa.
Giang Thừa Tuyên đặt hai tay vào túi quần âu, cúi đầu kề sát mặt anh trai khẽ nói:
"Anh hai...anh đang biểu tình với em à?"
Nhếch mép một cái, đôi mắt đầy thâm thúy, rồi chuyển giọng lạnh: "Một là anh hai ăn chúng...hai là..."
Giang Thừa Tuyên ngưng lời vươn súng ngắn lên đồng thời tiếng lên đạn dội vang trong phòng đang yên tĩnh, tiếp lời: "Viên đạn này cắm thẳng vào đầu Nam Phong."
Lâm Tuyền bị tiếng đạn kinh động tâm hồn lơ đễnh ngẩn lên nhìn em trai chằm chằm: "Thừa Tuyên...em uy hiếp anh à..."
Giang Thừa Tuyên điêu luyện xoay súng trên tay, lườm ánh mắt đầy khiêu khích, mỉm môi một cái cúi chạm miệng sát vành tai anh trai, thỏ thẻ:
"Em nói là thực hành luôn, không thích mèo vờn chuột đâu. Anh hai ngoan ngoãn chăm sóc bản thân đi. Còn ý định nhờ cha can dự em không chắc Nam Phong còn thở..."
Dứt câu đứng thẳng, nheo mắt xác định trọng tâm cước cò viên đạn xuyên qua bình gốm cổ to ở gốc cửa chính. Âm thanh nổ súng hoà vào tiếng miễn bình gốm tung toé chạm sàn. Âm thanh khiến kinh hồn người nghe.
Lâm Tuyền bật dậy muốn chộp lấy khẩu súng, đôi mắt tinh tường của Giang Thừa Tuyên nhận thấy, nhanh tay chớp lấy cổ tay anh trai, ép chặt xuống nệm, trừng mắt sắt lạnh cắm vào đôi mắt đầy căm phẫn của anh trai, nghiêng đầu gằn giọng:
"Anh muốn giết em...hay tự sát?"
Ấn mạnh hai tay anh trai nghiếng răng một cái rồi tiếp lời: "Tên khốn Nam Phong nuốt sạch não bộ của anh rồi à..."
"Thừa Tuyên...em quá máu lạnh."
Giang Thừa Tuyên chèn súng vào bàn tay anh trai, nâng chỉa thẳng vào ngực mình, cụp mắt nói:
"Vậy anh hai cước cò đi, rồi nắm tay Nam Phong giẫm lên xác em."
Tay Giang Thừa Tuyên áp chặt tay cầm súng của Lâm Tuyền. Nhịp tim Giang Thừa Tuyên đạp to rõ khiến Lâm Tuyền run run tay.
Mới đầu muốn bắn em trai thật, giờ sợ mất em trai, tay thả lỏng, đôi mắt vô hồn.
Giang Thừa Tuyền nhổm dậy, cất súng vào túi, đỡ chân anh trai lên giường, đắp chăn kỹ càng, giọng khẽ khàng: "Anh hai nghỉ ngơi đi, tý mẹ lên, anh không nên để mẹ trông bộ dạng này."
Dứt lời Giang Thừa Tuyên quay lưng bước ra tới cửa ngoái đầu nhìn nét mặt sầu não của anh trai, đôi mắt lạnh chuyển sang đầy khổ tâm, lẩm bẩm:
"Anh hai, em xin lỗi...Mong rằng qua hai tuần kết quả sẽ tốt cho anh."
Cửa khép dần dáng người Giang Thừa Tuyên nhỏ dần khỏi tầm mắt người nhìn....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.