Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 86: Bầu không khí đối lập
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Anh không cần dạy tôi yêu vợ mình ra sao, nếu để nói chuyện sang nhượng, thì xong rồi đó, anh có thể cút rồi."
Tân Kính Dương ôm bụng đang đau đáp lời : " Được, tôi nói xong rồi. "
Dứt lời anh tiến thẳng ra cửa....
[...........]
Buổi tối
Biệt thự của Lãnh Thiên.
Từ sau khi Diệp Đình Kêu mất. Lãnh Thiên luôn an ủi và ở bên cạnh Tân Kính Tâm, cô cũng không ở căn chung cư kia nữa mà dọn qua biệt thự của anh ở. Hôm nay là ngày sinh nhật của cô, anh đã chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn để chúc cô tuổi mới.
Tâm Kính Tâm bước từ trên lầu xuống chân cô khựng lại, đưa mắt nhìn Lãnh Thiên đang gục đầu ngủ say giấc trên bàn ăn thịnh soạn có cả bánh kem và nến cắm dài theo mép bàn vuông vức.
Cô nheo mắt thở dài.
Lãnh Thiên anh không cần phải kỳ công làm thế này. Diệp Đình Kêu em nhớ anh.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh nụ cười toả nắng, cái ôm ôn nhu, nụ hôn ngọt ngào của cả hai, bất giác cô mỉm cười một mình.
Lãnh Thiên choàng tỉnh thấy cô đứng giữa cầu thang thơ thẫn anh liền gọi với lên :
" Kính Tâm em xuống đây, anh có thứ này đưa cho em. "
Cô nghe thấy câu nói này ngầm có điều gì đó sẽ sảy ra, cô bước nhanh xuống, cái làm cô bất ngờ không phải bánh kem ghi gì mà là Lãnh Thiên cầm trên tay một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
Gì đây không lẽ anh ấy cầu hôn mình sao ?
Thấy cô đứng đờ người, anh kéo tay cô ngồi xuống ghế cạnh anh.
" Em nghĩ anh cầu hôn em à ? "
" Ơ đâu có. "
" Ừ nó không phải của anh đâu ? " vừa nói vừa mở hộp ra.
Cô ngạc nhiên cầm sợi dây chuyền trong hộp lên ngắm nghía ngang tầm mắt, mặt dây chuyền ruby màu đỏ hình trái tim lấp lánh rất đẹp.
Cô chóp mắt long lanh nhìn anh.
" Lãnh Thiên đẹp quá ? "
Anh khoanh tay trả lời : " Ừ "
Cô bỗng kinh ngạc trong chiếc hộp nhỏ còn có mảnh giấy, cô giở ra xem thì giật mình nét chữ là của Diệp Đình Kêu.
Trong thư ghi [ Diệp Đình Kêu yêu Tân Kính Tâm đến khi tim ngừng đập trái đất ngừng quay. Quà sinh nhật sớm tặng em yêu. "
Nước mắt cô tuôn dòng trên đôi gò má, nhìn Lãnh Thiên đang ngây người nhìn cô.
" Lãnh Thiên cái này là sao ? "
" Anh tỉnh lại đã ra xe tìm nó, lúc trên xe Diệp Đình Kêu đã nhờ anh đưa cho em. Nhưng anh đã bảo anh ta tự đưa, không ngờ đó lại là lần cuối. "
" Nhưng bức thư này là viết tặng sinh nhật sớm mà ? "
" À cái này anh đoán là do anh ta sợ bị ám sát. "
" Anh nói cái gì ? "
" Em bĩnh tĩnh đi, hôm ở chung cư của em Diệp Đình Kêu biết anh trong tủ áo, cố tình câu giờ, khi anh ra về bị anh ta chặn đường. "
" Ơ rồi anh bị quánh hả ?
Câu nói của cô khiến ảnh sửng người, anh mỉm môi.
" Sao em không nghĩ anh quánh anh ta ? "
Cô ngượng ngừng biết anh cố tình trêu chọc.
" Ha, không trêu em nữa, hôm đó anh ta nói toàn điềm gở nào là anh làm thế thân cho anh ta, rồi nói mơ thấy cha em ám sát anh ta."
" Anh nói cái gì cha em sao có thể ? "
" Ừ anh cũng hy vọng là không phải cha em làm. Mà em cũng gan dám đưa áo anh ta cho anh mặc. "
Cô gãi cổ ái ngại : " Em đâu nghĩ anh Đình Kêu biết anh ở nhà em rồi còn đón đường anh. "
" Quà thì anh cũng đưa giúp anh ta rồi, sinh nhật này là tấm lòng của anh, chúc cô gái nhỏ của anh luôn đón nhận những vui vẻ. "
" Lãnh Thiên anh ? "
" Em đừng có rưng nước mắt nhìn anh thế, đưa dây chuyền đây anh đeo cho ? " nháy mắt
Anh nhanh tay cầm dây chuyền trên tay cô, choàng hai bàn tay ra sau gài chốt khoá. Bờ ngực to khoẻ của anh cứ kề di chuyển ngang tầm mắt cô khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh.
Sau khi anh đeo xong ngồi lại ghế thì thấy mặt cô ửng đỏ liền buông lời trêu chọc.
" Em ngại gì chứ? đâu phải em chưa thấy. " vừa nói tay vừa tháo cút áo bung ra khoe tám múi, nở nụ cười ám muội. "
Tân Kính Tâm nhớ lại từ lúc sống chung nhà mấy lần vô tình thấy anh ta tắm xong ở trần đi khắp nhà làm như cô vô hình vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh quát mắng : " Biến thái. "
" Thì em cũng ngắm nghía mà ? "
Cô cũng đâu vừa nhớ lại chuyện cũ ăn miếng trả miếng liền.
" Anh bây giờ là đang tự vả à? ngày trước em vuốt ve miếng xô ra không thèm, giờ bung áo mời gọi à? "
Anh bị nhột do nói trúng tim đem cứng họng ngay. Cô thấy điệu bộ anh cô cười phá hả hê.
Cứ thế buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của cô diễn ra trong không khí vui vẻ.....
Cùng lúc này thì bầu không khí bên biệt thự Giang Thừa Tuyên lại ảm đậm.
Ngọc Đan bước chậm rãi tới căn phòng mà Giang Thừa Tuyên đang ngủ. Đúng vậy cô và anh đã ngủ riêng từ hôm cô tát anh.
Cô đi qua đi lại tranh đấu nội tâm coi có nên gõ cửa không.
" Cạnh "
Tiếng cửa làm cô giật mình lùi bước về sau ngước lên nhìn góc cằm tuyệt đẹp của anh. Anh khá cao cô thì thấp bé nên góc độ anh đứng thẳng thì chỉ nhìn được nhiêu đó.
Anh không đối hoài gì cô vẫn giữa nguyên tư thế tượng đá gằn giọng hỏi : " Em lại muốn gì ? "
Cô ấm ức trước câu hỏi lạnh lùng cùng điệu bộ này, nước mắt lăn dài trượt trên đôi gò má bầu bĩnh. Cô cảm thấy tim mình quặn thắt lại.
Anh vẫn không thèm đếm xỉa đi thẳng xuống lầu lấy remote mở ti vi lên xem tin tức.
Anh khựng tay trên không trung tivi chiếu tin tức thế giới có tai nạn xe người phụ nữ trung niên bị chấn thương đầu nghiêm trọng. Anh bất giác cũng nhìn lên lầu thấy cô còn đang đứng đờ ở cửa, anh cũng đã đồng thời tắt tivi ngay.
May quá Ngọc Đan không thấy tin tức này.
Anh bốc điện thoại bấm số gọi ngay qua người ở anh Anh Quốc nhưng đầu dây bên kia lại bận.
Anh mất bình tĩnh đập bàn âm thanh chói tai vang lên, Ngọc Đan giật mình ngó xuống thấy nét mặt chứa đầy phẫn nộ của anh cô vô cùng kinh ngạc nghĩ thầm :
Anh ấy đang bức tức chuyện gì vậy ?
Cô định bước xuống bật thang thì khựng chân vì bắt trúng ánh mắt sắc lạnh của anh.
Anh quát lớn tiếng : " Em vào phòng ngay cho anh. "
Cô vẫn bước thêm mấy bước khẽ nói : " Thừa Tuyên có chuyện gì vậy ? "
Anh thấy cô vẫn lỳ bước xuống anh gằn giọng :
" Em không trở lên anh chặt chân em luôn đấy, mau lên trên. "
Ngọc Đan đơ cứng nhìn anh.
Phòng ngủ lúc này Vú Mai đang ngủ bị kinh động bởi tiếng cải nhau liền chạy ra xen vào can ngăn.
" Thiếu gia ngày nói vậy tiểu thư lại hiểu lầm ý người. "
" Vú Mai mang cô ấy lên lầu ngay cho tôi. "
Vừa lúc này điện thoại anh reo lên hiển thị tên của Nam Phong.
Cô cũng liếc thấy nên nghi vấn hiện đầy trong đầu.
Anh liếc thấy cả hai chưa liền nhíu mày lớn tiếng giọng điệu ra lệnh. " Còn không đi ? "
Đồng thời anh bắt máy nhanh:
Nam Phong lên tiếng hỏi rất nhanh: [ " Thừa Tuyên người phụ nữ trong tin tức đó là sao? trông rất giống ?.. ]
Nam Phong chưa kịp hỏi hết thì Giang Thừa Tuyên chen lời: " Lập tức phong toả tin tức trong nước ngay cho tôi. "
[ " Nhưng mà ? ]
" Làm ngay đi, đừng hỏi nhiều ? " nhíu mày
Nam Phong hiểu tính Giang Thừa Tuyên nên không hỏi nữa, anh trả lời hai tiếng ngắn gọn.
[ " Được rồi " ]
Tân Kính Dương ôm bụng đang đau đáp lời : " Được, tôi nói xong rồi. "
Dứt lời anh tiến thẳng ra cửa....
[...........]
Buổi tối
Biệt thự của Lãnh Thiên.
Từ sau khi Diệp Đình Kêu mất. Lãnh Thiên luôn an ủi và ở bên cạnh Tân Kính Tâm, cô cũng không ở căn chung cư kia nữa mà dọn qua biệt thự của anh ở. Hôm nay là ngày sinh nhật của cô, anh đã chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn để chúc cô tuổi mới.
Tâm Kính Tâm bước từ trên lầu xuống chân cô khựng lại, đưa mắt nhìn Lãnh Thiên đang gục đầu ngủ say giấc trên bàn ăn thịnh soạn có cả bánh kem và nến cắm dài theo mép bàn vuông vức.
Cô nheo mắt thở dài.
Lãnh Thiên anh không cần phải kỳ công làm thế này. Diệp Đình Kêu em nhớ anh.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh nụ cười toả nắng, cái ôm ôn nhu, nụ hôn ngọt ngào của cả hai, bất giác cô mỉm cười một mình.
Lãnh Thiên choàng tỉnh thấy cô đứng giữa cầu thang thơ thẫn anh liền gọi với lên :
" Kính Tâm em xuống đây, anh có thứ này đưa cho em. "
Cô nghe thấy câu nói này ngầm có điều gì đó sẽ sảy ra, cô bước nhanh xuống, cái làm cô bất ngờ không phải bánh kem ghi gì mà là Lãnh Thiên cầm trên tay một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
Gì đây không lẽ anh ấy cầu hôn mình sao ?
Thấy cô đứng đờ người, anh kéo tay cô ngồi xuống ghế cạnh anh.
" Em nghĩ anh cầu hôn em à ? "
" Ơ đâu có. "
" Ừ nó không phải của anh đâu ? " vừa nói vừa mở hộp ra.
Cô ngạc nhiên cầm sợi dây chuyền trong hộp lên ngắm nghía ngang tầm mắt, mặt dây chuyền ruby màu đỏ hình trái tim lấp lánh rất đẹp.
Cô chóp mắt long lanh nhìn anh.
" Lãnh Thiên đẹp quá ? "
Anh khoanh tay trả lời : " Ừ "
Cô bỗng kinh ngạc trong chiếc hộp nhỏ còn có mảnh giấy, cô giở ra xem thì giật mình nét chữ là của Diệp Đình Kêu.
Trong thư ghi [ Diệp Đình Kêu yêu Tân Kính Tâm đến khi tim ngừng đập trái đất ngừng quay. Quà sinh nhật sớm tặng em yêu. "
Nước mắt cô tuôn dòng trên đôi gò má, nhìn Lãnh Thiên đang ngây người nhìn cô.
" Lãnh Thiên cái này là sao ? "
" Anh tỉnh lại đã ra xe tìm nó, lúc trên xe Diệp Đình Kêu đã nhờ anh đưa cho em. Nhưng anh đã bảo anh ta tự đưa, không ngờ đó lại là lần cuối. "
" Nhưng bức thư này là viết tặng sinh nhật sớm mà ? "
" À cái này anh đoán là do anh ta sợ bị ám sát. "
" Anh nói cái gì ? "
" Em bĩnh tĩnh đi, hôm ở chung cư của em Diệp Đình Kêu biết anh trong tủ áo, cố tình câu giờ, khi anh ra về bị anh ta chặn đường. "
" Ơ rồi anh bị quánh hả ?
Câu nói của cô khiến ảnh sửng người, anh mỉm môi.
" Sao em không nghĩ anh quánh anh ta ? "
Cô ngượng ngừng biết anh cố tình trêu chọc.
" Ha, không trêu em nữa, hôm đó anh ta nói toàn điềm gở nào là anh làm thế thân cho anh ta, rồi nói mơ thấy cha em ám sát anh ta."
" Anh nói cái gì cha em sao có thể ? "
" Ừ anh cũng hy vọng là không phải cha em làm. Mà em cũng gan dám đưa áo anh ta cho anh mặc. "
Cô gãi cổ ái ngại : " Em đâu nghĩ anh Đình Kêu biết anh ở nhà em rồi còn đón đường anh. "
" Quà thì anh cũng đưa giúp anh ta rồi, sinh nhật này là tấm lòng của anh, chúc cô gái nhỏ của anh luôn đón nhận những vui vẻ. "
" Lãnh Thiên anh ? "
" Em đừng có rưng nước mắt nhìn anh thế, đưa dây chuyền đây anh đeo cho ? " nháy mắt
Anh nhanh tay cầm dây chuyền trên tay cô, choàng hai bàn tay ra sau gài chốt khoá. Bờ ngực to khoẻ của anh cứ kề di chuyển ngang tầm mắt cô khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh.
Sau khi anh đeo xong ngồi lại ghế thì thấy mặt cô ửng đỏ liền buông lời trêu chọc.
" Em ngại gì chứ? đâu phải em chưa thấy. " vừa nói tay vừa tháo cút áo bung ra khoe tám múi, nở nụ cười ám muội. "
Tân Kính Tâm nhớ lại từ lúc sống chung nhà mấy lần vô tình thấy anh ta tắm xong ở trần đi khắp nhà làm như cô vô hình vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh quát mắng : " Biến thái. "
" Thì em cũng ngắm nghía mà ? "
Cô cũng đâu vừa nhớ lại chuyện cũ ăn miếng trả miếng liền.
" Anh bây giờ là đang tự vả à? ngày trước em vuốt ve miếng xô ra không thèm, giờ bung áo mời gọi à? "
Anh bị nhột do nói trúng tim đem cứng họng ngay. Cô thấy điệu bộ anh cô cười phá hả hê.
Cứ thế buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của cô diễn ra trong không khí vui vẻ.....
Cùng lúc này thì bầu không khí bên biệt thự Giang Thừa Tuyên lại ảm đậm.
Ngọc Đan bước chậm rãi tới căn phòng mà Giang Thừa Tuyên đang ngủ. Đúng vậy cô và anh đã ngủ riêng từ hôm cô tát anh.
Cô đi qua đi lại tranh đấu nội tâm coi có nên gõ cửa không.
" Cạnh "
Tiếng cửa làm cô giật mình lùi bước về sau ngước lên nhìn góc cằm tuyệt đẹp của anh. Anh khá cao cô thì thấp bé nên góc độ anh đứng thẳng thì chỉ nhìn được nhiêu đó.
Anh không đối hoài gì cô vẫn giữa nguyên tư thế tượng đá gằn giọng hỏi : " Em lại muốn gì ? "
Cô ấm ức trước câu hỏi lạnh lùng cùng điệu bộ này, nước mắt lăn dài trượt trên đôi gò má bầu bĩnh. Cô cảm thấy tim mình quặn thắt lại.
Anh vẫn không thèm đếm xỉa đi thẳng xuống lầu lấy remote mở ti vi lên xem tin tức.
Anh khựng tay trên không trung tivi chiếu tin tức thế giới có tai nạn xe người phụ nữ trung niên bị chấn thương đầu nghiêm trọng. Anh bất giác cũng nhìn lên lầu thấy cô còn đang đứng đờ ở cửa, anh cũng đã đồng thời tắt tivi ngay.
May quá Ngọc Đan không thấy tin tức này.
Anh bốc điện thoại bấm số gọi ngay qua người ở anh Anh Quốc nhưng đầu dây bên kia lại bận.
Anh mất bình tĩnh đập bàn âm thanh chói tai vang lên, Ngọc Đan giật mình ngó xuống thấy nét mặt chứa đầy phẫn nộ của anh cô vô cùng kinh ngạc nghĩ thầm :
Anh ấy đang bức tức chuyện gì vậy ?
Cô định bước xuống bật thang thì khựng chân vì bắt trúng ánh mắt sắc lạnh của anh.
Anh quát lớn tiếng : " Em vào phòng ngay cho anh. "
Cô vẫn bước thêm mấy bước khẽ nói : " Thừa Tuyên có chuyện gì vậy ? "
Anh thấy cô vẫn lỳ bước xuống anh gằn giọng :
" Em không trở lên anh chặt chân em luôn đấy, mau lên trên. "
Ngọc Đan đơ cứng nhìn anh.
Phòng ngủ lúc này Vú Mai đang ngủ bị kinh động bởi tiếng cải nhau liền chạy ra xen vào can ngăn.
" Thiếu gia ngày nói vậy tiểu thư lại hiểu lầm ý người. "
" Vú Mai mang cô ấy lên lầu ngay cho tôi. "
Vừa lúc này điện thoại anh reo lên hiển thị tên của Nam Phong.
Cô cũng liếc thấy nên nghi vấn hiện đầy trong đầu.
Anh liếc thấy cả hai chưa liền nhíu mày lớn tiếng giọng điệu ra lệnh. " Còn không đi ? "
Đồng thời anh bắt máy nhanh:
Nam Phong lên tiếng hỏi rất nhanh: [ " Thừa Tuyên người phụ nữ trong tin tức đó là sao? trông rất giống ?.. ]
Nam Phong chưa kịp hỏi hết thì Giang Thừa Tuyên chen lời: " Lập tức phong toả tin tức trong nước ngay cho tôi. "
[ " Nhưng mà ? ]
" Làm ngay đi, đừng hỏi nhiều ? " nhíu mày
Nam Phong hiểu tính Giang Thừa Tuyên nên không hỏi nữa, anh trả lời hai tiếng ngắn gọn.
[ " Được rồi " ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.