Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 117: Chọc giận Ác Ma.
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Sau một hồi lâu cả ba bàn bạc cùng nhau, Tân Kính Dương ra về.
[.......]
Biệt thự riêng của Giang Thừa Tuyên.
Tối hôm đó...
Trong phòng Giang Thừa Tuyên. Lâm Tuyền ngồi cạnh giường Hiếu Vân đang ngủ mê, Lâm Tuyền tiêm thuốc vào tĩnh mạnh, muốn giúp Hiếu Vân nhớ lại.
Sau khi tiêm thuốc xong, Lâm Tuyền bước xuống phòng khách, nói chuyện cùng Giang Thừa Tuyên. Tầm một tuần nữa, trí nhớ Hiếu Vân sẽ dần hồi phục...
Ngày hôm sau Hiếu Vân vô tình phát hiện ra ảnh cưới của Giang Thừa Tuyên và Ngọc Đan, và số vật dụng của Ngọc Đan ở một căn phòng cuối hành lang. Hiểu ra cô vợ cũ của Giang Thừa Tuyên có khuôn mặt giống cô như khuôn đúc.
"Cạch."
Giang Thừa Tuyên đẩy cửa vào bước tới, Hiếu Vân lùi về sau né tránh.
"Hiếu Vân...nghe anh nói."
Hiếu Vân giận dữ đẩy anh ra, gắt gỏng nói: "Nói gì? Cười mỉa mai đưa di ảnh Ngọc Đan lên trước tầm mắt anh, rồi nói tiếp: "Đây là Ngọc Đan đúng không? Anh yêu cô ấy mới tốt với em."
"Em nghe anh giải thích, anh yêu em, chuyện này là..."
Hiếu Vân chen lời: "Là anh yêu Ngọc Đan, tôi có khuôn mặt giống cô ấy. Dã dối..."
Giang Thừa Tuyên ôm cô vào lòng vỗ về: "Nghe anh được không?"
Hiếu Vân đẩy Giang Thừa Tuyên bỏ xuống lầu gặp Tân Kính Dương ngồi ở phòng khách. Tân Kính Dương xoay lại nhìn nháy mắt ngỏ ý bảo Hiếu Vân ngồi nói chuyện.
"Anh Kính Dương...sao anh ở đây?"
"Em ngồi xuống đi, anh muốn nói chuyện với em."
"Được ra ngoài nói chuyện." Hiếu Vân nắm tay anh muốn kéo đi bị Giang Thừa Tuyên níu lại.
"Hiếu Vân...em làm trò gì vậy?"
Hiếu Vân trừng mắt chống đối, hất tay Giang Thừa Tuyên ra.
Giang Thừa Tuyên phẫn nộ siết chặt cổ tay Hiếu Vân, gằn giọng: "Em muốn đi cùng anh ta."
Hiếu Vân tức giận gật đầu, châm thêm lửa nóng trong lòng Giang Thừa Tuyên. Xông lên muốn đánh tình địch. Bị cô can ra, khiến Giang Thừa Tuyên nghĩ cô đang bên vực tình địch, máu ghen dâng cao, dùng vũ lực đánh trúng người Tân Kính Dương....
Hiếu Vân lỡ tay tát trúng má Giang Thừa Tuyên. "Chát."
Giang Thừa Tuyên nâng tay sờ má đau, trừng mắt lạnh nhìn Hiếu Vân và tình địch: "Em tát anh...em vì anh ta..."
Tân Kính Dương chen lời nói giúp: "Thừa Tuyên anh bình tĩnh, nghe tôi nói."
Giang Thừa Tuyên không đoái hoài lời nói của tình địch, cúi người vác Hiếu Vân tiến lên lầu mặc kệ phản kháng của cô, lưng bị đánh tơi tả, anh cắn răng chịu đựng, lên phòng ném thẳng cô lên giường.
Dưới lầu Vú Mai khuyên nhủ Tân Kính Dương nghĩ cũng nên để khi khác nói chuyện. Giang Thừa Tuyên lạnh lùng hay ghen, Hiếu Vân bướng bĩnh, anh ở lại họ lại xung đột nặng hơn. Tân Kính Dương là người hiểu chuyện, nhìn xa trong rộng nên đành bỏ về...
Trong phòng...
Hiếu Vân ngẩn lên, lúc này gương mặt quen thuộc trước mắt kia trở nên xa lạ và tối tăm, một nỗi sợ hãi cuốn quanh cơ thể cô.
"Em yêu Tân Kính Dương đúng không? Lý do bấy lâu cự tuyệt anh phải không? Em vừa vì hắn ta mà tát anh."
Ánh mắt cô rũ xuống, cô không muốn Giang Thừa Tuyên thấy sự tức giận trong ánh mắt của mình, sao vậy, đây là thế nào, cô cảm thấy có lỗi với Giang Thừa Tuyên, rốt cuộc đây là như thế nào?
Cái tát vừa rồi trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh thân quen { một cô gái giống cô tát Giang Thừa Tuyên, câu nói: "Em từ sao đừng dùng bàn tay này tát vô mặt anh nữa được không?"}
"Không nói lời nào có nghĩa là thừa nhận sao? Nhếch miệng lên như tảng đá đóng băng, ánh đèn chiếu rọi mờ ảo giống nụ cười ma quỷ khiến người ta vô cùng sợ hãi.
"Giang Thừa Tuyên...anh buông ra."
Không gian chật hẹp, trên nền gạch trắng rải rác quần áo nam nữ lộn xộn, trên giường cô gái bị cà vạt trói chặt hai tay, cơ thể trắng ngần không ngừng giãy giụa, vùng vẫy, những có vẻ yếu ớt bất lực.
Đầu anh ghé vào trước ngực cô, đôi môi ghé vào nhũ hồng, các ngón tay đang tự ý trêu đùa nhũ hồng bên kia.
"Đừng...Giang Thừa Tuyên, anh buông ra, buông em ra mau!" Gương mặt trắng như tuyết không biết vì là tức giận hay vì xấu hổ, dần dần ửng hồng đáng yêu.
Anh không để ý tới sự tức giận của cô, đầu lưỡi dần dần lướt qua nhũ hồng, mỗi lần giống như mang theo luồng điện, làm cơ thể anh run rẩy.
"Dừng lại ngay..."
Giang Thừa Tuyên ngẩng đầu cười lạnh lùng: " Một năm qua Tân Kính Dương cũng thế này với em sao? Tay chạm trên thân thể ** nhạy cảm của em thế này đúng không? Dứt lời, khẽ cắn xuống nhũ hoa.
"Này!" Hiếu Vân bắt đầu đau đớn nhíu mày, đôi môi mím chặt vào.
"Rất đau à! Một lát nữa em sẽ thấy đau hơn, ôn lại ký ức của em với anh." Ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo hướng xuống phía dưới, cơ thể tuyệt đẹp dưới thân khiến anh càng thêm ghen tức: "Người đàn ông kia thật đúng là may mắn, rốt cuộc ai mới là người chiếm hữu hoàn toàn thể xác và tâm hồn em!"
Thời gian vừa qua ở cùng nhau anh chiều ý cô, chưa từng bất kỳ hành đồng nào vượt giới hạn, vì một phần xa cách đã một năm, phần nữa do cô đã mất trí nhớ, anh muốn cô nhớ ra anh hoặc bắt đầu yêu anh thì hoà hợp thể xác.
Hiện giờ...
Người anh yêu nhất, chiều chuộng nhất lại vì người đàn ông kia mà tát anh. Nhớ lại trước khi mất trí nhớ, cô cũng vì người đàn ông kia mà giận dữ tát anh giữa quán nước đông người.Đã vậy người đàn ông kia lại hai lần là người yêu đầu tiên của vợ mình.
Đúng là làm người ta tức giận, nghĩ tới đây, anh cương quyết tách hai chân đang khép chặt của cô ra.
"Đừng, đừng mà, dừng lại! Giang Thừa Tuyên!"
Sớm chả nghe thấy tiếng của cô, Trong đầu anh giờ tràn ngập hình ảnh cô ra sức bảo vệ tình dịch, còn vì người đàn ông đó mà tát vào mặt anh.
[.......]
Biệt thự riêng của Giang Thừa Tuyên.
Tối hôm đó...
Trong phòng Giang Thừa Tuyên. Lâm Tuyền ngồi cạnh giường Hiếu Vân đang ngủ mê, Lâm Tuyền tiêm thuốc vào tĩnh mạnh, muốn giúp Hiếu Vân nhớ lại.
Sau khi tiêm thuốc xong, Lâm Tuyền bước xuống phòng khách, nói chuyện cùng Giang Thừa Tuyên. Tầm một tuần nữa, trí nhớ Hiếu Vân sẽ dần hồi phục...
Ngày hôm sau Hiếu Vân vô tình phát hiện ra ảnh cưới của Giang Thừa Tuyên và Ngọc Đan, và số vật dụng của Ngọc Đan ở một căn phòng cuối hành lang. Hiểu ra cô vợ cũ của Giang Thừa Tuyên có khuôn mặt giống cô như khuôn đúc.
"Cạch."
Giang Thừa Tuyên đẩy cửa vào bước tới, Hiếu Vân lùi về sau né tránh.
"Hiếu Vân...nghe anh nói."
Hiếu Vân giận dữ đẩy anh ra, gắt gỏng nói: "Nói gì? Cười mỉa mai đưa di ảnh Ngọc Đan lên trước tầm mắt anh, rồi nói tiếp: "Đây là Ngọc Đan đúng không? Anh yêu cô ấy mới tốt với em."
"Em nghe anh giải thích, anh yêu em, chuyện này là..."
Hiếu Vân chen lời: "Là anh yêu Ngọc Đan, tôi có khuôn mặt giống cô ấy. Dã dối..."
Giang Thừa Tuyên ôm cô vào lòng vỗ về: "Nghe anh được không?"
Hiếu Vân đẩy Giang Thừa Tuyên bỏ xuống lầu gặp Tân Kính Dương ngồi ở phòng khách. Tân Kính Dương xoay lại nhìn nháy mắt ngỏ ý bảo Hiếu Vân ngồi nói chuyện.
"Anh Kính Dương...sao anh ở đây?"
"Em ngồi xuống đi, anh muốn nói chuyện với em."
"Được ra ngoài nói chuyện." Hiếu Vân nắm tay anh muốn kéo đi bị Giang Thừa Tuyên níu lại.
"Hiếu Vân...em làm trò gì vậy?"
Hiếu Vân trừng mắt chống đối, hất tay Giang Thừa Tuyên ra.
Giang Thừa Tuyên phẫn nộ siết chặt cổ tay Hiếu Vân, gằn giọng: "Em muốn đi cùng anh ta."
Hiếu Vân tức giận gật đầu, châm thêm lửa nóng trong lòng Giang Thừa Tuyên. Xông lên muốn đánh tình địch. Bị cô can ra, khiến Giang Thừa Tuyên nghĩ cô đang bên vực tình địch, máu ghen dâng cao, dùng vũ lực đánh trúng người Tân Kính Dương....
Hiếu Vân lỡ tay tát trúng má Giang Thừa Tuyên. "Chát."
Giang Thừa Tuyên nâng tay sờ má đau, trừng mắt lạnh nhìn Hiếu Vân và tình địch: "Em tát anh...em vì anh ta..."
Tân Kính Dương chen lời nói giúp: "Thừa Tuyên anh bình tĩnh, nghe tôi nói."
Giang Thừa Tuyên không đoái hoài lời nói của tình địch, cúi người vác Hiếu Vân tiến lên lầu mặc kệ phản kháng của cô, lưng bị đánh tơi tả, anh cắn răng chịu đựng, lên phòng ném thẳng cô lên giường.
Dưới lầu Vú Mai khuyên nhủ Tân Kính Dương nghĩ cũng nên để khi khác nói chuyện. Giang Thừa Tuyên lạnh lùng hay ghen, Hiếu Vân bướng bĩnh, anh ở lại họ lại xung đột nặng hơn. Tân Kính Dương là người hiểu chuyện, nhìn xa trong rộng nên đành bỏ về...
Trong phòng...
Hiếu Vân ngẩn lên, lúc này gương mặt quen thuộc trước mắt kia trở nên xa lạ và tối tăm, một nỗi sợ hãi cuốn quanh cơ thể cô.
"Em yêu Tân Kính Dương đúng không? Lý do bấy lâu cự tuyệt anh phải không? Em vừa vì hắn ta mà tát anh."
Ánh mắt cô rũ xuống, cô không muốn Giang Thừa Tuyên thấy sự tức giận trong ánh mắt của mình, sao vậy, đây là thế nào, cô cảm thấy có lỗi với Giang Thừa Tuyên, rốt cuộc đây là như thế nào?
Cái tát vừa rồi trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh thân quen { một cô gái giống cô tát Giang Thừa Tuyên, câu nói: "Em từ sao đừng dùng bàn tay này tát vô mặt anh nữa được không?"}
"Không nói lời nào có nghĩa là thừa nhận sao? Nhếch miệng lên như tảng đá đóng băng, ánh đèn chiếu rọi mờ ảo giống nụ cười ma quỷ khiến người ta vô cùng sợ hãi.
"Giang Thừa Tuyên...anh buông ra."
Không gian chật hẹp, trên nền gạch trắng rải rác quần áo nam nữ lộn xộn, trên giường cô gái bị cà vạt trói chặt hai tay, cơ thể trắng ngần không ngừng giãy giụa, vùng vẫy, những có vẻ yếu ớt bất lực.
Đầu anh ghé vào trước ngực cô, đôi môi ghé vào nhũ hồng, các ngón tay đang tự ý trêu đùa nhũ hồng bên kia.
"Đừng...Giang Thừa Tuyên, anh buông ra, buông em ra mau!" Gương mặt trắng như tuyết không biết vì là tức giận hay vì xấu hổ, dần dần ửng hồng đáng yêu.
Anh không để ý tới sự tức giận của cô, đầu lưỡi dần dần lướt qua nhũ hồng, mỗi lần giống như mang theo luồng điện, làm cơ thể anh run rẩy.
"Dừng lại ngay..."
Giang Thừa Tuyên ngẩng đầu cười lạnh lùng: " Một năm qua Tân Kính Dương cũng thế này với em sao? Tay chạm trên thân thể ** nhạy cảm của em thế này đúng không? Dứt lời, khẽ cắn xuống nhũ hoa.
"Này!" Hiếu Vân bắt đầu đau đớn nhíu mày, đôi môi mím chặt vào.
"Rất đau à! Một lát nữa em sẽ thấy đau hơn, ôn lại ký ức của em với anh." Ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo hướng xuống phía dưới, cơ thể tuyệt đẹp dưới thân khiến anh càng thêm ghen tức: "Người đàn ông kia thật đúng là may mắn, rốt cuộc ai mới là người chiếm hữu hoàn toàn thể xác và tâm hồn em!"
Thời gian vừa qua ở cùng nhau anh chiều ý cô, chưa từng bất kỳ hành đồng nào vượt giới hạn, vì một phần xa cách đã một năm, phần nữa do cô đã mất trí nhớ, anh muốn cô nhớ ra anh hoặc bắt đầu yêu anh thì hoà hợp thể xác.
Hiện giờ...
Người anh yêu nhất, chiều chuộng nhất lại vì người đàn ông kia mà tát anh. Nhớ lại trước khi mất trí nhớ, cô cũng vì người đàn ông kia mà giận dữ tát anh giữa quán nước đông người.Đã vậy người đàn ông kia lại hai lần là người yêu đầu tiên của vợ mình.
Đúng là làm người ta tức giận, nghĩ tới đây, anh cương quyết tách hai chân đang khép chặt của cô ra.
"Đừng, đừng mà, dừng lại! Giang Thừa Tuyên!"
Sớm chả nghe thấy tiếng của cô, Trong đầu anh giờ tràn ngập hình ảnh cô ra sức bảo vệ tình dịch, còn vì người đàn ông đó mà tát vào mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.