Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 121: Kết thúc ân oán hào môn
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Tân Kiệt lùi về sau vài bước, là ông đang run sợ trong lòng, vốn chẳng lạ gì tính khí quyết đoán của Giang Thừa Tuyên, lời anh ta thốt ra là đang phán tử ông sao?
Thì ra Giang Thừa Tuyên đã điều khiển Tân Kiệt lên sân thượng của biệt thự. Độ cao này đối với Tân Kiệt là vạn mét, bởi ông mắc chứng sợ độ cao.
Giang Thừa Tuyên bắt ghế mây ngồi chểnh chệ nhìn Tân Kiệt đang run sợ. Anh gõ gõ nồng súng ngắn trong lòng bàn tay, tạo ra âm thanh hù doạ Tân Kiệt.
Giang Thừa Tuyên cười lạnh: "Được rồi...lão già muốn trăng trối gì không?" Dứt lời ném điện thoại trả lại cho Tân Kiệt.
Tân Kiệt nhìn điện thoại trượt dài đậu lại ở mũi giầy mình. Thằng nhảy ranh này muốn giết mình thật sao? Nghĩ ngợi đôi chút Tân Kiệt khẽ nói: "Được rồi..." Liếc trộm thấy Giang Thừa Tuyên nghe điện thoại ai đó nên lơ là phòng bị. Tân Kiệt tiến nhanh lại chộp súng của Giang Thừa Tuyên quẳng khỏi sân thượng.
"Rắc." Tân Kiệt lên đạn cho súng của mình, nhanh chóng đặt mũi súng chạm ngực Giang Thừa Tuyên.
Kỳ lạ thay Giang Thừa Tuyên cười phá lên. "Ha...ha...!" rồi nhúng vai, khuôn mặt tỏ ra bình thản lạ thường.
Điều này nghĩ tới so lui Tân Kiệt trưng ra vẻ mặt cau có: "Khốn kiếp." Ấn mạnh súng sâu vào lớp áo vest anh, rồi gầm giọng: "Nhảy ranh, mày điên à...đừng tưởng tao không dám tiễn mày chầu trời! !
Lời vừa thốt ra hết cũng là lúc Tân Kiệt hiểu ra thái độ khi dễ ông vừa rồi, tiếng bước chân dưới lầu dần dần rõ hơn truyền đến tai người nghe.
Hoá ra Giang Thừa Tuyên gọi cứu binh sao, âm thanh rõ ràng là không phải chỉ có một người.
Tân Kiệt bắt đầu hoang mang, tuy nhiên vẫn kiêng quyết muốn kết liễu tên ác ma trước mặt, chẳng sai vào đâu được chỉ vì tên ác ma này đã giết người ông yêu nhất, yêu đến mức "nhất kiến chung tình." Người đó chính là Kim Nhã, chính xác đó là mẹ của Ngọc Đan.
Giết Khiết Du độc chiếm gia sản, và sống cùng Kim Nhã là mục đích ban đầu của ông. Không ngờ Giang Thừa Tuyên dùng thế lực xen vào phá hoại kế hoạch đó.
Hình ảnh ngón tay từ từ chạm cò...
"Dừng tay..." Ách...Tân Kiệt hướng theo tiếng nói của người phụ nữ, đúng thế ông xác định rõ tai mình không nghe nhầm.
Tân Kiệt đứng hình, run giọng hỏi người phụ nữa quen thuộc đứng ở đầu cầu thang...Ông nhận định rõ dáng vóc này với người ông yêu là một, tuy khuôn mặt xinh đẹp kia bị hủy một bên rồi.
"Kim Nhã...là...là em thật sao?" Tân Kiệt nhìn người phụ nữ kia rồi đảo qua nhìn Giang Thừa Tuyên muốn tìm câu trả lời.
Giang Thừa Tuyên cười kiêu ngạo rồi nói: "Tôi không tàn ác như ông...Nếu ông không cố chấp giành giật người không thuộc về mình..." Kéo hơi dài, liếc mắt chỉ người phụ nữ kia. Tất nhiên Tân Kiệt cũng bất giác hướng theo.
Giang Thừa Tuyên tiếp lời còn dang dở: "Thì có lẽ không hại chết người yêu của con gái nhỉ?"
Tân Kiệt khựng người nhớ lại âm mưu giết Diệp Đình Kêu, vừa hay những lời vừa rồi đã lọt vào tai Tân Kính Tâm.
Tân Kính Tâm đi cùng Lãnh Thiên chân vừa chạm thềm sân thượng đã nghe rõ không sót chữ nào.
Hoá ra chính cha mình giết anh Đình Kêu sao? Tân Kính Tân vừa nghĩ vừa bước nặng nề lại gần Tân Kiệt, nước mắt đã nhoà đi hình ảnh người cha trước mặt cô, môi mấp mấy hỏi: "Là cha làm thật sao?...ngưng lời chờ đợi câu trả lời từ người cha mà cô yêu thương kính trọng nhất...
Tân Kiệt đơ ra, não bộ bây gì rối loạn, trả lời phải hay không đều vô ích.
Đợi mãi chưa được giải đáp thắc mắt, ngầm hiểu là sự thật rồi, Tâm Kính Tân xoay bước muốn rời khỏi. Cô không thể chấp nhận sự thật đau thấu tâm can này.
Cha mình thật tàn nhẫn, hạ thủ không lưu tình cha con sao? Giờ mình hiểu rõ nỗi thống khổ của anh Kính Dương rồi.
Tân Kính Tâm tiến lên một bước thì Tân Kiệt cũng vọt lên đứng trước mặt cô...
"Cha tránh ra!!" Tân Kính Tâm cụp mắt né tránh, lách sang bên bước đi.
Tân Kính Tâm hận chính mình hại chết Diệp Đình Kêu, bởi kế hoạch chiếm cổ phần Khiết Thị đồng thời hại luôn cơ nghiệp Tân Thị của cha mình, có sự tham gia của cô nên Diệp Đình Kêu dễ dàng nghe theo kế hoạch của anh trai Tân Kính Dương.
Tân Kính Dương ngày đó đã hợp tác với Nam Phong tức là hợp tác với Kỳ Hạo Lãnh Phong nuốt trọn cổ phần công ty Tân Thị...Từ đó Tân Kiệt oán hận Diệp Đình Kêu, đồng thời biết được Diệp Đình Kêu vì trả thù cho em gái Diệp Lâm mà mưu hại mình, nên một mũi tên trúng hai con nhạn. Mượn cái chết của Diệp Đình Kêu đổ tội cho tên phản phúc Trịnh Tiêu Diễn. Ủ mưu bắn chết Diệp Đình Kêu.
"Kính Tâm con ghét cha sao?" Đôi mắt đầy khẩn cầu nếu kéo tay con gái lại. Giây phút này ông sợ cô con gái cưng trả lời "ghét"
Tuy nhiên ông đã nghĩ quá nhẹ tội lỗi của mình, cô con gái của ông, khẽ nói trong đau khổ.
"Cha sao?" Tân Kính Tâm thốt ra hai chữ đó, rồi nấc nghẹt vài cái, nước mắt trượt dài trên đôi gò má bầu bĩnh, bờ môi run run nên giọng nói cũng chập chờn: "Không...xứng...tôi...tôi không bao giờ muốn thấy...mặt ông."
Dứt lời Tân Kính Tâm lướt nhanh qua khỏi cha mình, cô lần lượt biến mất khỏi tầm mắt mọi người đang vây quanh cha con mình.
Lãnh Thiên nhìn theo dáng người con gái đầy đau khổ chạy khuất khỏi cầu thang, rồi quay qua vừa bước tới Giang Thừa Tuyên vừa đánh lời: "Thừa Tuyên anh không sao chứ?"
Giang Thừa Tuyên bắt lấy ánh mắt thâm tình của Lãnh Thiên, liền nhướng mày, tay cũng chỉ hướng cầu thang, giọng uy quyền cất lên: "Đi đi."
Lãnh Thiên nghiêng đầu thắc mắc: "Ý Chú là gì?"
Giang Thừa Tuyên không ngờ bình thường Lãnh Thiên nhanh trí hiểu rõ ý mình, mà sao bây giờ trao cho mình khuôn mặt ngây ngốc này, liền vỗ vai Lãnh Thiên. "Còn không mau đuổi theo người con gái cháu yêu."
Giang Thừa Tuyên biết đứa cháu trai này, phần tính cách có đôi chút giống mình, yêu người ta mà không biểu lộ rõ tình cảm, rồi khi mất đi mới thông được não bộ, thấu được nỗi đau. Anh chẳng giỏi dang gì mà đọc được suy nghĩ người khác, chẳng qua do bản thân từng trải qua điều kinh khủng đó.
Lãnh Thiên rời đi rồi. Giang Thừa Tuyên bước tới Tân Kiệt, một cách vô cùng tự nhiên nói: "Mọi thứ kết thúc rồi." Ngưng lời dịch ánh mắt sang Kim Nhã.
Kim Nhã hiểu ý bước lại, Giang Thừa Tuyên mỉm cười hài lòng nói tiếp: "Mẹ khuyên ông ta quy hàng đi."
Tân Kiệt ngoan cố chạm mũi súng vào lưng Giang Thừa Tuyên. Bước chân khựng lại, ngoái đầu nhìn ông, khuôn mặt anh phảng phất u ám.
Kim Nhã cắm mắt vào dịch súng vào mình: "Tân Kiệt...anh còn chưa dừng tay."
Tân Kiệt trừng mắt: "Em muốn chết sao?"
"Ừ." Kim nhã ừ một tiếng lạnh lẽo cả lòng ông.
"Độp." Tiếng khẩu súng chạm sàn.
Hạ súng rồi, buông tay rồi sao? Kim Nhã nhìn khẩu súng dưới chân mình, rồi ngẩng nhìn khuôn mặt không mang chút chống đối nào...
Ngang sau sau đó cảnh sát đến áp giải khỏi biệt thự.
Giang Thừa Tuyên trên sân thượng hướng mắt theo xe cảnh sát xa dần, nhếch mép thoả mãn...
Thì ra Giang Thừa Tuyên đã điều khiển Tân Kiệt lên sân thượng của biệt thự. Độ cao này đối với Tân Kiệt là vạn mét, bởi ông mắc chứng sợ độ cao.
Giang Thừa Tuyên bắt ghế mây ngồi chểnh chệ nhìn Tân Kiệt đang run sợ. Anh gõ gõ nồng súng ngắn trong lòng bàn tay, tạo ra âm thanh hù doạ Tân Kiệt.
Giang Thừa Tuyên cười lạnh: "Được rồi...lão già muốn trăng trối gì không?" Dứt lời ném điện thoại trả lại cho Tân Kiệt.
Tân Kiệt nhìn điện thoại trượt dài đậu lại ở mũi giầy mình. Thằng nhảy ranh này muốn giết mình thật sao? Nghĩ ngợi đôi chút Tân Kiệt khẽ nói: "Được rồi..." Liếc trộm thấy Giang Thừa Tuyên nghe điện thoại ai đó nên lơ là phòng bị. Tân Kiệt tiến nhanh lại chộp súng của Giang Thừa Tuyên quẳng khỏi sân thượng.
"Rắc." Tân Kiệt lên đạn cho súng của mình, nhanh chóng đặt mũi súng chạm ngực Giang Thừa Tuyên.
Kỳ lạ thay Giang Thừa Tuyên cười phá lên. "Ha...ha...!" rồi nhúng vai, khuôn mặt tỏ ra bình thản lạ thường.
Điều này nghĩ tới so lui Tân Kiệt trưng ra vẻ mặt cau có: "Khốn kiếp." Ấn mạnh súng sâu vào lớp áo vest anh, rồi gầm giọng: "Nhảy ranh, mày điên à...đừng tưởng tao không dám tiễn mày chầu trời! !
Lời vừa thốt ra hết cũng là lúc Tân Kiệt hiểu ra thái độ khi dễ ông vừa rồi, tiếng bước chân dưới lầu dần dần rõ hơn truyền đến tai người nghe.
Hoá ra Giang Thừa Tuyên gọi cứu binh sao, âm thanh rõ ràng là không phải chỉ có một người.
Tân Kiệt bắt đầu hoang mang, tuy nhiên vẫn kiêng quyết muốn kết liễu tên ác ma trước mặt, chẳng sai vào đâu được chỉ vì tên ác ma này đã giết người ông yêu nhất, yêu đến mức "nhất kiến chung tình." Người đó chính là Kim Nhã, chính xác đó là mẹ của Ngọc Đan.
Giết Khiết Du độc chiếm gia sản, và sống cùng Kim Nhã là mục đích ban đầu của ông. Không ngờ Giang Thừa Tuyên dùng thế lực xen vào phá hoại kế hoạch đó.
Hình ảnh ngón tay từ từ chạm cò...
"Dừng tay..." Ách...Tân Kiệt hướng theo tiếng nói của người phụ nữ, đúng thế ông xác định rõ tai mình không nghe nhầm.
Tân Kiệt đứng hình, run giọng hỏi người phụ nữa quen thuộc đứng ở đầu cầu thang...Ông nhận định rõ dáng vóc này với người ông yêu là một, tuy khuôn mặt xinh đẹp kia bị hủy một bên rồi.
"Kim Nhã...là...là em thật sao?" Tân Kiệt nhìn người phụ nữ kia rồi đảo qua nhìn Giang Thừa Tuyên muốn tìm câu trả lời.
Giang Thừa Tuyên cười kiêu ngạo rồi nói: "Tôi không tàn ác như ông...Nếu ông không cố chấp giành giật người không thuộc về mình..." Kéo hơi dài, liếc mắt chỉ người phụ nữ kia. Tất nhiên Tân Kiệt cũng bất giác hướng theo.
Giang Thừa Tuyên tiếp lời còn dang dở: "Thì có lẽ không hại chết người yêu của con gái nhỉ?"
Tân Kiệt khựng người nhớ lại âm mưu giết Diệp Đình Kêu, vừa hay những lời vừa rồi đã lọt vào tai Tân Kính Tâm.
Tân Kính Tâm đi cùng Lãnh Thiên chân vừa chạm thềm sân thượng đã nghe rõ không sót chữ nào.
Hoá ra chính cha mình giết anh Đình Kêu sao? Tân Kính Tân vừa nghĩ vừa bước nặng nề lại gần Tân Kiệt, nước mắt đã nhoà đi hình ảnh người cha trước mặt cô, môi mấp mấy hỏi: "Là cha làm thật sao?...ngưng lời chờ đợi câu trả lời từ người cha mà cô yêu thương kính trọng nhất...
Tân Kiệt đơ ra, não bộ bây gì rối loạn, trả lời phải hay không đều vô ích.
Đợi mãi chưa được giải đáp thắc mắt, ngầm hiểu là sự thật rồi, Tâm Kính Tân xoay bước muốn rời khỏi. Cô không thể chấp nhận sự thật đau thấu tâm can này.
Cha mình thật tàn nhẫn, hạ thủ không lưu tình cha con sao? Giờ mình hiểu rõ nỗi thống khổ của anh Kính Dương rồi.
Tân Kính Tâm tiến lên một bước thì Tân Kiệt cũng vọt lên đứng trước mặt cô...
"Cha tránh ra!!" Tân Kính Tâm cụp mắt né tránh, lách sang bên bước đi.
Tân Kính Tâm hận chính mình hại chết Diệp Đình Kêu, bởi kế hoạch chiếm cổ phần Khiết Thị đồng thời hại luôn cơ nghiệp Tân Thị của cha mình, có sự tham gia của cô nên Diệp Đình Kêu dễ dàng nghe theo kế hoạch của anh trai Tân Kính Dương.
Tân Kính Dương ngày đó đã hợp tác với Nam Phong tức là hợp tác với Kỳ Hạo Lãnh Phong nuốt trọn cổ phần công ty Tân Thị...Từ đó Tân Kiệt oán hận Diệp Đình Kêu, đồng thời biết được Diệp Đình Kêu vì trả thù cho em gái Diệp Lâm mà mưu hại mình, nên một mũi tên trúng hai con nhạn. Mượn cái chết của Diệp Đình Kêu đổ tội cho tên phản phúc Trịnh Tiêu Diễn. Ủ mưu bắn chết Diệp Đình Kêu.
"Kính Tâm con ghét cha sao?" Đôi mắt đầy khẩn cầu nếu kéo tay con gái lại. Giây phút này ông sợ cô con gái cưng trả lời "ghét"
Tuy nhiên ông đã nghĩ quá nhẹ tội lỗi của mình, cô con gái của ông, khẽ nói trong đau khổ.
"Cha sao?" Tân Kính Tâm thốt ra hai chữ đó, rồi nấc nghẹt vài cái, nước mắt trượt dài trên đôi gò má bầu bĩnh, bờ môi run run nên giọng nói cũng chập chờn: "Không...xứng...tôi...tôi không bao giờ muốn thấy...mặt ông."
Dứt lời Tân Kính Tâm lướt nhanh qua khỏi cha mình, cô lần lượt biến mất khỏi tầm mắt mọi người đang vây quanh cha con mình.
Lãnh Thiên nhìn theo dáng người con gái đầy đau khổ chạy khuất khỏi cầu thang, rồi quay qua vừa bước tới Giang Thừa Tuyên vừa đánh lời: "Thừa Tuyên anh không sao chứ?"
Giang Thừa Tuyên bắt lấy ánh mắt thâm tình của Lãnh Thiên, liền nhướng mày, tay cũng chỉ hướng cầu thang, giọng uy quyền cất lên: "Đi đi."
Lãnh Thiên nghiêng đầu thắc mắc: "Ý Chú là gì?"
Giang Thừa Tuyên không ngờ bình thường Lãnh Thiên nhanh trí hiểu rõ ý mình, mà sao bây giờ trao cho mình khuôn mặt ngây ngốc này, liền vỗ vai Lãnh Thiên. "Còn không mau đuổi theo người con gái cháu yêu."
Giang Thừa Tuyên biết đứa cháu trai này, phần tính cách có đôi chút giống mình, yêu người ta mà không biểu lộ rõ tình cảm, rồi khi mất đi mới thông được não bộ, thấu được nỗi đau. Anh chẳng giỏi dang gì mà đọc được suy nghĩ người khác, chẳng qua do bản thân từng trải qua điều kinh khủng đó.
Lãnh Thiên rời đi rồi. Giang Thừa Tuyên bước tới Tân Kiệt, một cách vô cùng tự nhiên nói: "Mọi thứ kết thúc rồi." Ngưng lời dịch ánh mắt sang Kim Nhã.
Kim Nhã hiểu ý bước lại, Giang Thừa Tuyên mỉm cười hài lòng nói tiếp: "Mẹ khuyên ông ta quy hàng đi."
Tân Kiệt ngoan cố chạm mũi súng vào lưng Giang Thừa Tuyên. Bước chân khựng lại, ngoái đầu nhìn ông, khuôn mặt anh phảng phất u ám.
Kim Nhã cắm mắt vào dịch súng vào mình: "Tân Kiệt...anh còn chưa dừng tay."
Tân Kiệt trừng mắt: "Em muốn chết sao?"
"Ừ." Kim nhã ừ một tiếng lạnh lẽo cả lòng ông.
"Độp." Tiếng khẩu súng chạm sàn.
Hạ súng rồi, buông tay rồi sao? Kim Nhã nhìn khẩu súng dưới chân mình, rồi ngẩng nhìn khuôn mặt không mang chút chống đối nào...
Ngang sau sau đó cảnh sát đến áp giải khỏi biệt thự.
Giang Thừa Tuyên trên sân thượng hướng mắt theo xe cảnh sát xa dần, nhếch mép thoả mãn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.