Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 38: Khoan đã... mình chưa chuẩn bị tâm lý.
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Biệt Thự riêng của Giang Thừa Tuyên.
" Thiếu Gia" hỏi đồng thanh.Đám hầu gái thấy Giang Thừa Tuyên từ ngoài bước vô sắc mặt khá mệt mỏi, nhưng vẫn kèm theo lạnh lùng , đôi mắt đang bừng lửa đỏ.
Họ toát mồ hôi hột, đứng dạt qua một bên né lối đi cho Giang Thừa Tuyên. Họ lo cho sức khoẻ của Giang Thừa Tuyên vì đã một ngày một đêm thiếu gia họ đích thân đi tìm tung tích của Khiết tiểu thư.
Giang Thừa Tuyên ngồi xuống Sofa quơ tất cả vật dụng ly tách trên bàn rơi xuống sàn. "xoảng xoảng".
" Các người cút hết đi, Ngọc Đan đi đâu cũng không biết! " hét to muốn long trời lỡ đất.
Đám hầu gái lui cả xuống bên, tránh chọc tức thiếu gia đang giận dữ.
Đang ngã lưng dài gác tay lên trán vì mệt mỏi đau đầu. Thì Giang Thừa Tuyên nghe tiếng bước chân. " bộp "bộp" .
Anh bật ngồi dậy ngó ra. thấy chính là Ngọc Đan trong bộ vấy ngắn cổ vuông tay áo bồng rất xinh đẹp ngọt ngào.
Không do dự, bao lo lắng bực tức dường như tan biến. Giang Thừa Thuyên tiến nhanh lại thoáng chốc Ngọc Đan bị siết chặt trong cái ôm mạnh bạo của anh. Ngọc Đan cảm nhận được người Giang Thừa Tuyên Đan đang run rẫy. Ngọc Đan bị ôm cổ họng nghẹn cứng mang trên đôi vai của anh, cô phải cố nhón chân mới thở được.
" Khiết Ngọc Đan, em đi đâu gần hai ngày tròn rồi đấy!" gằng giọng phẫn nộ.
" Giang Thừa Tuyên, anh buông em ra cái đã, em hết thở được rồi" .giọng run khàn đặc.
Giang Thừa Tuyên giật mình ngó xuống thấy chân Ngọc Đan đang cố nhón lên trong đôi giày búp bê nhỏ. Anh mừng quá nên quên mình cao 1m88 còn Ngọc Đan có 1m55.
Anh thả tay ra, đứng thẳng vịn hai vai nhỏ của Ngọc Đan, còn Ngọc Đan đang thở hòng hộc, mũi chân tê buốt.
Giang Thừa Tuyên không do dự bế cô vào đặt nhẹ nhàng xuống sofa.
Nhìn những miễn sành, miễn ly dưới sàn, anh chao mày khó chịu hét to. " người đâu dọn sạch cho tôi."
Một hầu gái chạy ra dọn sạch sẽ.
Ngọc Đan nhìn Giang Thừa Tuyên tính tình này khác hẳn, không như thường ngày.
( Anh ta là giận mình sao?, cũng đúng mình từ chiều hôm qua đến tối hôm nay mới về mà!).
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh Giang Thừa Tuyên mặc lạnh lùng hỏi Ngọc Đan.
" Nói.. em đi đâu?" gằng giọng.
Ngọc Đan nội tâm không biết tìm lý do gì cho hợp lý. Cô nhìn Giang Thừa Tuyên không thốt nên lời.
" Em biết anh lo lắng không hả?, chỉ có đồn công an với bệnh viện là anh chưa lục tìm em thôi! Em có biết được cách dùng điện thoại sao cho anh gọi được không hả?"
Ngọc Đan ( cái gì anh ta tìm mình mấy hôm nay à! Mình,...điện thoại mình hết bin mà không hay! ).
" Em xin lỗi anh!" .
Thôi bỏ đi. " Em còn sống là được rồi! " Giang Thừa Tuyên phẩy tay, mặt giận dỗi không thèm nhìn Ngọc Đan.
Giang Thừa Tuyên đứng dậy quay lưng đặt bước muốn lên lầu thì khựng lại khi nghe Ngọn Đan nói.
" Giang Thừa Tuyên mình ly hôn đi!".
Giang Thừa Tuyên không tin vào tai đã nghe được gì. Anh quay mặt lại. Đôi mắt cụp xuống, gằng giọng chậm từng từ " Em nói cái gì?" .
Ngọc Đan trả lời thản nhiên bất cần. " ly hôn".
" Á, Giang Thừa Tuyên anh buông ra."
Giang Thừa Tuyên tức giận đè mạnh Ngọc Đan xuống sofa, bàn tay bấu chặt cằm cô cắn mạnh lên môi cô đến khi máu rỉ ra, " ùm ùm" Ngọc Đan không nói gì được. " tách" . Anh thả môi cô ra quệt máu trên môi cô chấm vào ngực trái áo sơ mi trắng. " Em nhớ cho kỹ vị trí của em là trong tim anh!".
Giang Thừa Tuyên nhỏm dậy khỏi người Ngọc Đan. Anh ngồi ngay ngắn.
Ngọc Đan ngồi dậy chỉnh lại áo sọc sệt. ( Dù sao cũng không được mền lòng lúc này!, Phải đưa lá đơn ly hôn mà Kỳ Hạo Lãnh Phong chuẩn bị sẵn).
Kể lại là hôm qua lúc rời đi thì Kỳ Hạo Lãnh Phong có để lại trên bàn cho Ngọc Đan là đơn xin ly hôn đã soạn sẵn. Khi khóc xong ngước mặt lên cô giật mình với nó, cô không nghĩ anh ta chu đáo đến nỗi đơn ly hôn mà cũng soạn giúp cô. Tên tuổi của cô và Giang Thừa Tuyên không sai chi tiết nào.
" Anh ký đi" Ngọc Đan lấy trong túi xách tờ giấy đặt lên bàn.
Giang Thừa Tuyên đang khoanh tay. nhìn trên bàn tờ giấy dòng chữ đơn xin ly hôn. Anh chưng hửng, không ngờ là thật Ngọc Đan muốn ly hôn. Đơn cũng viết sẵn hết luôn chỉ chờ chữ ký nữa hoàn tất.
Anh xách mạnh cổ Ngọc Đan lên cao, chân cô đơ cứng trên không trung, hô hấp bị chặn đứng. Muốn phát ra tiếng càng không thể.
Ngọc Đan nhìn vào mắt Giang Thừa Tuyên sắc lẻm như dao gâm. ( lẻ nào anh ấy muốn giết mình à!)
" Tôi tìm em mà đêm ngày không ngủ, giờ em nhảnh nha quay về với mảnh giấy lộn kia à!. gằng giọng nghiếng răng từng từ một.
" Đây là cách em báo đáp tôi hả?" hét to vung tay đẩy mạnh Ngọc Đan ngã xuống ghế sofa.
Giang Thừa Tuyên nhếch mép lạnh lùng nói. " Em nên nhớ rõ tôi là Giang Thừa Tuyên, nổi danh ác ma, giết người không sợ đi tù đâu!"
Giang Thừa Tuyên cầm tờ giấy ly hôn vỗ vỗ nó vào mặt Ngọc Đan. Mặt anh kề xác mặt cô, nở nụ cười ám muội. " Em muốn ly hôn thì nên hỏi cho rõ Giang Thừa Tuyên tôi có đồng ý không?" giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang lại cho người nghe cảm giác lạnh sống lưng.
Cùng lúc này điện thoại trong túi Giang Thừa Tuyên vang lên. tiếng nhạc chuông lời hát " Ác ma là tui, ác ma dễ thương..."
Ngọc Đan bật cười . ( trời đất, nhạc chuông thế cũng được à! )
Giang Thừa Tuyên sựng lại, cảm giác hơi ngại, nhưng nghe điện thoại quan trọng hơn.
Anh ta bước ra ngoài. ( " Nói đi, là ai!" ) .
( " Giang Thừa Tuyên anh nghe máy có xem số gọi đến không vậy" ) Người thanh niên bên kia giọng nói giỡn cợt.
Giang Thừa Tuyên liền nhìn tên người gọi Lâm Tuyền.
" Lâm Tuyền nói đi, khuya rồi gọi tôi làm gì? "
("Tôi hỏi anh Ngọc Đan về đến nhà chưa?")
Giang Thừa Tuyên mặt tối sầm lại nhìn hướng vào Ngọc Đan.
" Nói sao Anh biết Ngọc Đan về?" Giang Thừa Tuyên gắt gỏng.
(" Cái đó không quan trọng tôi chỉ muốn nói anh cẩn thận Nam..! ") tút tút mất tính hiệu. Giang Thừa Tuyên giật mình gọi lại để nghe cho rõ, nhưng đầu dây bên kia (" thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...")
" Đáng ghét! " nghiếng răng.
...
Giang Thừa Tuyên đi thẳng lên lầu. Ngọc Đan ngồi ngơ ngác. ( Anh ta vậy là sao?, tha cho mình rồi anh) .
" Tiểu thư" . giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Ngọc Đan.
" Vú Mai, sao Vú ở đây? " Ngọc Đan quay người lại nắm tay kéo Vú Mai ngồi xuống sofa.
" Hôm qua tới nay Vú Mai đi cùng thiếu gia tìm tiểu thư bất kể trời đang bão lớn đó! "
Ngọc Đan sửng người. ( Anh ta vậy mà đích thân đi tìm mình sao?, là rất lo cho mình sao?)
" Tiểu thư đừng bốc đồng nữa, Vú mai thấy thiếu gia rất yêu tiểu thư, Vú Mai ở trong nghe hết rồi. tại sao con muốn ly hôn chứ?" .
" Cái này con..con không nói được, chỉ là phải ly hôn!, khuya rồi Vú Mai nghỉ phòng nào vậy cho con ngủ cùng với!" .
" Chuyện này.. sao... được!" nói ấp úng vì Vú Mai nhìn lên lầu Thấy Giang Thừa Tuyên trong bộ áo choàng ngủ khoanh tay tựa thành cầu thang trừng mắt hung dữ nhìn bà.
Giang Thừa Tuyên mỉm môi cười gian xảo. ( Em giỏi lắm dám muốn ngủ riêng hả, coi anh dạy bảo em đây!).
" bộp " bộp" tiếng bước chân.
" Ây, Giang Thừa Tuyên, anh đừng hở cái vác tôi như bao tải chứ! " Bị vác lênh vai, Ngọc Đan đánh vào lưng để anh ta thả xuống nhưng bất thành.
Giang Thừa Tuyên ném mạnh Ngọc Đan lên giường. Anh ta bước ra khỏi phòng.
Ngọc Đan ngồi dậy nhìn ngó không thấy anh ta đâu ngạc nhiên. ( ủa đi đâu rồi!).
..
[ 5 phút sau. ]
Giang Thừa Tuyên bước vào trên tay cầm một chiếc hộp giấy màu đen. Ném thẳng vô mặt Ngọc Đan. Đè sát cô xuống nệm nhếch mép tay cầm tờ giấy ly hôn kẹp cây viết máy. Đưa ngang tầm mắt cô. " Muốn tôi ký cũng được thôi, cô làm đúng bổn phận làm vợ đi."
" Sao chứ, bổn phận làm vợ ?". Ngọc Đan đơ người chưa hiểu ẩn ý.
" Nhanh lên, cầm nó! " Giang Thừa Tuyên đảo mắt nhìn chiếc hộp nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô.
Ngọc Đan cầm lên mở hộp ra đập vô mắt cô là bộ đồ ngủ sexy màu đỏ gồm áo dây hở lưng hở ngực, quần đùi xẻ cao tới hông, tất cả phối viền ren đen, chưa hết còn có cài tai thỏ màu đen ma mị.
Giang Thừa Tuyên thấy biểu cảm ngốc luôn rồi của Ngọc Đan anh ta cười mỉm. ( Sợ anh mày chưa?)
Ngọc Đan đơ người luôn. mắt tròn xoe. ( Không phải Giang Thừa Tuyên biến thái vậy chứ!).
Giang Thừa Tuyên nằm dài trên giường khoanh tay chờ đợi. " Tôi không có lòng kiêng nhẫn đâu?. Muốn ly hôn thì nhanh cái chân lẹ cái tay lên."
Ngọc Đan đứng dậy đi nhanh vô phòng tắm đóng cửa " Rầm".
Lúc này Giang Thừa Tuyên bật dậy, lòng đầy bất ngờ. Nét mặt anh như trẻ con ( Vậy cũng chịu luôn hả?... Khoang đã mình chưa chuẩn bị tâm lý!).
.. ..
Cùng lúc này bên kia khoảng trời ..
Căn biệt thự trong vườn trái cây.
Trong căn phòng trên tầng cao. Gió thổi khá mạnh khiến rèm cửa lượn sóng kèm tiếng gió rít.
" Nam Phong, em bỏ tay ra mau, bỏ tay ra!, trèo xuống nhanh!".
Nam Phong đang một tay đè chặt hai tay Lâm Tuyền trên đầu giường, tay còn lại cầm chiếc điện thoại đã bị Nam Phong tắt nguồn. Nam Phong ngồi trên đè chặt thân dưới của Lâm Tuyền.
Kể lại: Khi nảy Lâm Tuyền đang nói chuyện điện thoại với Giang Thừa Tuyên, đến khúc nói tên Nam Phong thì điện thoại bị giật mất. Lâm Tuyền khá bất ngờ lui về sau mắt nhìn Nam Phong cảnh giác, tay thò ra sau lưng chộp tấm ảnh trên tủ đầu giường kéo nhẹ học tủ cho vào cất, để tránh Nam Phong thấy. Nam Phong thẳng đà đẩy Lâm Tuyền ngã nhàu xuống giường nên có cảnh hiện tại.
" Lâm Tuyền anh dám điều tra việc tôi đang làm, gan của anh không bé như tôi nghĩ nhỉ?".
" Sao em biết chỗ này?" Lâm Tuyền dùng sức cựa quậy.
Nam Phong bỗng đỏ mặt, chỗ thân dưới chạm nhau. " Anh đừng có cựa quậy dưới người tôi! " gằng giọng .
Nam Phong nhìn cơ ngực và những múi cơ bụng lấp ló tuyệt đẹp trong chéo áo choàng ngủ. ( Không ngờ Lâm Tuyền cơ thể lại hấp dẫn vậy! )
Lâm Tuyền chả để ý cảm xúc gì của Nam Phong cả. Điều anh cần và quan tâm lúc này là không bị Nam Phong giữa chặt nữa. Bị đè 5 phút rồi ai không quạo.
" Con khỉ khô nhà em, đè anh tê người luôn rồi kêu anh mày không nằm im à?" Lâm Tuyền nói giọng cáo gắt.
" Anh khôn hồn nằm im dưới thân tôi!. Hậu quả khác tôi không chịu trách nhiệm đâu?. "
Lúc này Lâm Tuyền nhận thấy mặt và vành tai Nam Phong ửng đỏ hiểu ra.
" Em không phải là động dục rồi chứ!" nhếch mép mỉm cười ma mị.
" Anh....!" Nam Phong nghiếng răng, trèo xuống ngồi mép giường.
Lâm Tuyền cũng nhỏm dậy.
" Được rồi nói đi sao em biết chỗ anh ở!"
" Tôi vô tình thấy anh đưa Ngọc Đan về đây tối qua."
" Em theo dõi anh." Lâm Tuyền .
" Không tôi theo sau Ngọc Đan, tính lại đỡ cô ấy thì anh xuất hiện!".
" Theo sau, vậy em âm mưu gì với Ngọc Đan đúng không? ".
Nam Phong lỡ miệng nói theo sau Ngọc Đan đành suy nghĩ cách lãng tránh.
" Anh không cầm biết nhiều, tôi đến đây không kịp anh sẽ nói gì với Giang Thừa Tuyên?".
" Anh chỉ hỏi thăm sức khoẻ cậu ta thôi" Lâm Tuyền cười gượng.
( Mình vẫn nên điều tra thêm cho rõ đã. )
..
Nam Phong đứng dậy hai tay đặt trong túi quần đi rảo khắp phòng, nhìn từng cách bày trí khá gọn ghẽ. trên bàn chỉ có một chiếc ly thủy tinh chạm khắc rất tinh xảo, kệ sách thì toàn sách y khoa, áo blue trắng mán ở cửa tủ áo. Nam Phong mỉm cười với Lâm Tuyền. " Anh ở đây một mình à?"
" Ừ, nếu em muốn ở cùng anh sẵn lòng chịu thiệt cho em ngủ chung giường" . Vừa nói vừa tựa lưng đầu giường dang rộng hai cánh tay mời gọi.
Nam Phong mặt chuyển sang u ám.
" Lý do gì anh lại ở khu ngoại ô thành phố này?"
" Anh thích!".
Nam Phong bất lực không thèm đo co nữa bước ra cửa đóng một cái "rầm ".
" Thiếu Gia" hỏi đồng thanh.Đám hầu gái thấy Giang Thừa Tuyên từ ngoài bước vô sắc mặt khá mệt mỏi, nhưng vẫn kèm theo lạnh lùng , đôi mắt đang bừng lửa đỏ.
Họ toát mồ hôi hột, đứng dạt qua một bên né lối đi cho Giang Thừa Tuyên. Họ lo cho sức khoẻ của Giang Thừa Tuyên vì đã một ngày một đêm thiếu gia họ đích thân đi tìm tung tích của Khiết tiểu thư.
Giang Thừa Tuyên ngồi xuống Sofa quơ tất cả vật dụng ly tách trên bàn rơi xuống sàn. "xoảng xoảng".
" Các người cút hết đi, Ngọc Đan đi đâu cũng không biết! " hét to muốn long trời lỡ đất.
Đám hầu gái lui cả xuống bên, tránh chọc tức thiếu gia đang giận dữ.
Đang ngã lưng dài gác tay lên trán vì mệt mỏi đau đầu. Thì Giang Thừa Tuyên nghe tiếng bước chân. " bộp "bộp" .
Anh bật ngồi dậy ngó ra. thấy chính là Ngọc Đan trong bộ vấy ngắn cổ vuông tay áo bồng rất xinh đẹp ngọt ngào.
Không do dự, bao lo lắng bực tức dường như tan biến. Giang Thừa Thuyên tiến nhanh lại thoáng chốc Ngọc Đan bị siết chặt trong cái ôm mạnh bạo của anh. Ngọc Đan cảm nhận được người Giang Thừa Tuyên Đan đang run rẫy. Ngọc Đan bị ôm cổ họng nghẹn cứng mang trên đôi vai của anh, cô phải cố nhón chân mới thở được.
" Khiết Ngọc Đan, em đi đâu gần hai ngày tròn rồi đấy!" gằng giọng phẫn nộ.
" Giang Thừa Tuyên, anh buông em ra cái đã, em hết thở được rồi" .giọng run khàn đặc.
Giang Thừa Tuyên giật mình ngó xuống thấy chân Ngọc Đan đang cố nhón lên trong đôi giày búp bê nhỏ. Anh mừng quá nên quên mình cao 1m88 còn Ngọc Đan có 1m55.
Anh thả tay ra, đứng thẳng vịn hai vai nhỏ của Ngọc Đan, còn Ngọc Đan đang thở hòng hộc, mũi chân tê buốt.
Giang Thừa Tuyên không do dự bế cô vào đặt nhẹ nhàng xuống sofa.
Nhìn những miễn sành, miễn ly dưới sàn, anh chao mày khó chịu hét to. " người đâu dọn sạch cho tôi."
Một hầu gái chạy ra dọn sạch sẽ.
Ngọc Đan nhìn Giang Thừa Tuyên tính tình này khác hẳn, không như thường ngày.
( Anh ta là giận mình sao?, cũng đúng mình từ chiều hôm qua đến tối hôm nay mới về mà!).
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh Giang Thừa Tuyên mặc lạnh lùng hỏi Ngọc Đan.
" Nói.. em đi đâu?" gằng giọng.
Ngọc Đan nội tâm không biết tìm lý do gì cho hợp lý. Cô nhìn Giang Thừa Tuyên không thốt nên lời.
" Em biết anh lo lắng không hả?, chỉ có đồn công an với bệnh viện là anh chưa lục tìm em thôi! Em có biết được cách dùng điện thoại sao cho anh gọi được không hả?"
Ngọc Đan ( cái gì anh ta tìm mình mấy hôm nay à! Mình,...điện thoại mình hết bin mà không hay! ).
" Em xin lỗi anh!" .
Thôi bỏ đi. " Em còn sống là được rồi! " Giang Thừa Tuyên phẩy tay, mặt giận dỗi không thèm nhìn Ngọc Đan.
Giang Thừa Tuyên đứng dậy quay lưng đặt bước muốn lên lầu thì khựng lại khi nghe Ngọn Đan nói.
" Giang Thừa Tuyên mình ly hôn đi!".
Giang Thừa Tuyên không tin vào tai đã nghe được gì. Anh quay mặt lại. Đôi mắt cụp xuống, gằng giọng chậm từng từ " Em nói cái gì?" .
Ngọc Đan trả lời thản nhiên bất cần. " ly hôn".
" Á, Giang Thừa Tuyên anh buông ra."
Giang Thừa Tuyên tức giận đè mạnh Ngọc Đan xuống sofa, bàn tay bấu chặt cằm cô cắn mạnh lên môi cô đến khi máu rỉ ra, " ùm ùm" Ngọc Đan không nói gì được. " tách" . Anh thả môi cô ra quệt máu trên môi cô chấm vào ngực trái áo sơ mi trắng. " Em nhớ cho kỹ vị trí của em là trong tim anh!".
Giang Thừa Tuyên nhỏm dậy khỏi người Ngọc Đan. Anh ngồi ngay ngắn.
Ngọc Đan ngồi dậy chỉnh lại áo sọc sệt. ( Dù sao cũng không được mền lòng lúc này!, Phải đưa lá đơn ly hôn mà Kỳ Hạo Lãnh Phong chuẩn bị sẵn).
Kể lại là hôm qua lúc rời đi thì Kỳ Hạo Lãnh Phong có để lại trên bàn cho Ngọc Đan là đơn xin ly hôn đã soạn sẵn. Khi khóc xong ngước mặt lên cô giật mình với nó, cô không nghĩ anh ta chu đáo đến nỗi đơn ly hôn mà cũng soạn giúp cô. Tên tuổi của cô và Giang Thừa Tuyên không sai chi tiết nào.
" Anh ký đi" Ngọc Đan lấy trong túi xách tờ giấy đặt lên bàn.
Giang Thừa Tuyên đang khoanh tay. nhìn trên bàn tờ giấy dòng chữ đơn xin ly hôn. Anh chưng hửng, không ngờ là thật Ngọc Đan muốn ly hôn. Đơn cũng viết sẵn hết luôn chỉ chờ chữ ký nữa hoàn tất.
Anh xách mạnh cổ Ngọc Đan lên cao, chân cô đơ cứng trên không trung, hô hấp bị chặn đứng. Muốn phát ra tiếng càng không thể.
Ngọc Đan nhìn vào mắt Giang Thừa Tuyên sắc lẻm như dao gâm. ( lẻ nào anh ấy muốn giết mình à!)
" Tôi tìm em mà đêm ngày không ngủ, giờ em nhảnh nha quay về với mảnh giấy lộn kia à!. gằng giọng nghiếng răng từng từ một.
" Đây là cách em báo đáp tôi hả?" hét to vung tay đẩy mạnh Ngọc Đan ngã xuống ghế sofa.
Giang Thừa Tuyên nhếch mép lạnh lùng nói. " Em nên nhớ rõ tôi là Giang Thừa Tuyên, nổi danh ác ma, giết người không sợ đi tù đâu!"
Giang Thừa Tuyên cầm tờ giấy ly hôn vỗ vỗ nó vào mặt Ngọc Đan. Mặt anh kề xác mặt cô, nở nụ cười ám muội. " Em muốn ly hôn thì nên hỏi cho rõ Giang Thừa Tuyên tôi có đồng ý không?" giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang lại cho người nghe cảm giác lạnh sống lưng.
Cùng lúc này điện thoại trong túi Giang Thừa Tuyên vang lên. tiếng nhạc chuông lời hát " Ác ma là tui, ác ma dễ thương..."
Ngọc Đan bật cười . ( trời đất, nhạc chuông thế cũng được à! )
Giang Thừa Tuyên sựng lại, cảm giác hơi ngại, nhưng nghe điện thoại quan trọng hơn.
Anh ta bước ra ngoài. ( " Nói đi, là ai!" ) .
( " Giang Thừa Tuyên anh nghe máy có xem số gọi đến không vậy" ) Người thanh niên bên kia giọng nói giỡn cợt.
Giang Thừa Tuyên liền nhìn tên người gọi Lâm Tuyền.
" Lâm Tuyền nói đi, khuya rồi gọi tôi làm gì? "
("Tôi hỏi anh Ngọc Đan về đến nhà chưa?")
Giang Thừa Tuyên mặt tối sầm lại nhìn hướng vào Ngọc Đan.
" Nói sao Anh biết Ngọc Đan về?" Giang Thừa Tuyên gắt gỏng.
(" Cái đó không quan trọng tôi chỉ muốn nói anh cẩn thận Nam..! ") tút tút mất tính hiệu. Giang Thừa Tuyên giật mình gọi lại để nghe cho rõ, nhưng đầu dây bên kia (" thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...")
" Đáng ghét! " nghiếng răng.
...
Giang Thừa Tuyên đi thẳng lên lầu. Ngọc Đan ngồi ngơ ngác. ( Anh ta vậy là sao?, tha cho mình rồi anh) .
" Tiểu thư" . giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Ngọc Đan.
" Vú Mai, sao Vú ở đây? " Ngọc Đan quay người lại nắm tay kéo Vú Mai ngồi xuống sofa.
" Hôm qua tới nay Vú Mai đi cùng thiếu gia tìm tiểu thư bất kể trời đang bão lớn đó! "
Ngọc Đan sửng người. ( Anh ta vậy mà đích thân đi tìm mình sao?, là rất lo cho mình sao?)
" Tiểu thư đừng bốc đồng nữa, Vú mai thấy thiếu gia rất yêu tiểu thư, Vú Mai ở trong nghe hết rồi. tại sao con muốn ly hôn chứ?" .
" Cái này con..con không nói được, chỉ là phải ly hôn!, khuya rồi Vú Mai nghỉ phòng nào vậy cho con ngủ cùng với!" .
" Chuyện này.. sao... được!" nói ấp úng vì Vú Mai nhìn lên lầu Thấy Giang Thừa Tuyên trong bộ áo choàng ngủ khoanh tay tựa thành cầu thang trừng mắt hung dữ nhìn bà.
Giang Thừa Tuyên mỉm môi cười gian xảo. ( Em giỏi lắm dám muốn ngủ riêng hả, coi anh dạy bảo em đây!).
" bộp " bộp" tiếng bước chân.
" Ây, Giang Thừa Tuyên, anh đừng hở cái vác tôi như bao tải chứ! " Bị vác lênh vai, Ngọc Đan đánh vào lưng để anh ta thả xuống nhưng bất thành.
Giang Thừa Tuyên ném mạnh Ngọc Đan lên giường. Anh ta bước ra khỏi phòng.
Ngọc Đan ngồi dậy nhìn ngó không thấy anh ta đâu ngạc nhiên. ( ủa đi đâu rồi!).
..
[ 5 phút sau. ]
Giang Thừa Tuyên bước vào trên tay cầm một chiếc hộp giấy màu đen. Ném thẳng vô mặt Ngọc Đan. Đè sát cô xuống nệm nhếch mép tay cầm tờ giấy ly hôn kẹp cây viết máy. Đưa ngang tầm mắt cô. " Muốn tôi ký cũng được thôi, cô làm đúng bổn phận làm vợ đi."
" Sao chứ, bổn phận làm vợ ?". Ngọc Đan đơ người chưa hiểu ẩn ý.
" Nhanh lên, cầm nó! " Giang Thừa Tuyên đảo mắt nhìn chiếc hộp nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô.
Ngọc Đan cầm lên mở hộp ra đập vô mắt cô là bộ đồ ngủ sexy màu đỏ gồm áo dây hở lưng hở ngực, quần đùi xẻ cao tới hông, tất cả phối viền ren đen, chưa hết còn có cài tai thỏ màu đen ma mị.
Giang Thừa Tuyên thấy biểu cảm ngốc luôn rồi của Ngọc Đan anh ta cười mỉm. ( Sợ anh mày chưa?)
Ngọc Đan đơ người luôn. mắt tròn xoe. ( Không phải Giang Thừa Tuyên biến thái vậy chứ!).
Giang Thừa Tuyên nằm dài trên giường khoanh tay chờ đợi. " Tôi không có lòng kiêng nhẫn đâu?. Muốn ly hôn thì nhanh cái chân lẹ cái tay lên."
Ngọc Đan đứng dậy đi nhanh vô phòng tắm đóng cửa " Rầm".
Lúc này Giang Thừa Tuyên bật dậy, lòng đầy bất ngờ. Nét mặt anh như trẻ con ( Vậy cũng chịu luôn hả?... Khoang đã mình chưa chuẩn bị tâm lý!).
.. ..
Cùng lúc này bên kia khoảng trời ..
Căn biệt thự trong vườn trái cây.
Trong căn phòng trên tầng cao. Gió thổi khá mạnh khiến rèm cửa lượn sóng kèm tiếng gió rít.
" Nam Phong, em bỏ tay ra mau, bỏ tay ra!, trèo xuống nhanh!".
Nam Phong đang một tay đè chặt hai tay Lâm Tuyền trên đầu giường, tay còn lại cầm chiếc điện thoại đã bị Nam Phong tắt nguồn. Nam Phong ngồi trên đè chặt thân dưới của Lâm Tuyền.
Kể lại: Khi nảy Lâm Tuyền đang nói chuyện điện thoại với Giang Thừa Tuyên, đến khúc nói tên Nam Phong thì điện thoại bị giật mất. Lâm Tuyền khá bất ngờ lui về sau mắt nhìn Nam Phong cảnh giác, tay thò ra sau lưng chộp tấm ảnh trên tủ đầu giường kéo nhẹ học tủ cho vào cất, để tránh Nam Phong thấy. Nam Phong thẳng đà đẩy Lâm Tuyền ngã nhàu xuống giường nên có cảnh hiện tại.
" Lâm Tuyền anh dám điều tra việc tôi đang làm, gan của anh không bé như tôi nghĩ nhỉ?".
" Sao em biết chỗ này?" Lâm Tuyền dùng sức cựa quậy.
Nam Phong bỗng đỏ mặt, chỗ thân dưới chạm nhau. " Anh đừng có cựa quậy dưới người tôi! " gằng giọng .
Nam Phong nhìn cơ ngực và những múi cơ bụng lấp ló tuyệt đẹp trong chéo áo choàng ngủ. ( Không ngờ Lâm Tuyền cơ thể lại hấp dẫn vậy! )
Lâm Tuyền chả để ý cảm xúc gì của Nam Phong cả. Điều anh cần và quan tâm lúc này là không bị Nam Phong giữa chặt nữa. Bị đè 5 phút rồi ai không quạo.
" Con khỉ khô nhà em, đè anh tê người luôn rồi kêu anh mày không nằm im à?" Lâm Tuyền nói giọng cáo gắt.
" Anh khôn hồn nằm im dưới thân tôi!. Hậu quả khác tôi không chịu trách nhiệm đâu?. "
Lúc này Lâm Tuyền nhận thấy mặt và vành tai Nam Phong ửng đỏ hiểu ra.
" Em không phải là động dục rồi chứ!" nhếch mép mỉm cười ma mị.
" Anh....!" Nam Phong nghiếng răng, trèo xuống ngồi mép giường.
Lâm Tuyền cũng nhỏm dậy.
" Được rồi nói đi sao em biết chỗ anh ở!"
" Tôi vô tình thấy anh đưa Ngọc Đan về đây tối qua."
" Em theo dõi anh." Lâm Tuyền .
" Không tôi theo sau Ngọc Đan, tính lại đỡ cô ấy thì anh xuất hiện!".
" Theo sau, vậy em âm mưu gì với Ngọc Đan đúng không? ".
Nam Phong lỡ miệng nói theo sau Ngọc Đan đành suy nghĩ cách lãng tránh.
" Anh không cầm biết nhiều, tôi đến đây không kịp anh sẽ nói gì với Giang Thừa Tuyên?".
" Anh chỉ hỏi thăm sức khoẻ cậu ta thôi" Lâm Tuyền cười gượng.
( Mình vẫn nên điều tra thêm cho rõ đã. )
..
Nam Phong đứng dậy hai tay đặt trong túi quần đi rảo khắp phòng, nhìn từng cách bày trí khá gọn ghẽ. trên bàn chỉ có một chiếc ly thủy tinh chạm khắc rất tinh xảo, kệ sách thì toàn sách y khoa, áo blue trắng mán ở cửa tủ áo. Nam Phong mỉm cười với Lâm Tuyền. " Anh ở đây một mình à?"
" Ừ, nếu em muốn ở cùng anh sẵn lòng chịu thiệt cho em ngủ chung giường" . Vừa nói vừa tựa lưng đầu giường dang rộng hai cánh tay mời gọi.
Nam Phong mặt chuyển sang u ám.
" Lý do gì anh lại ở khu ngoại ô thành phố này?"
" Anh thích!".
Nam Phong bất lực không thèm đo co nữa bước ra cửa đóng một cái "rầm ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.