Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 89: Lỗi tại tôi đúng không? [ ác ma tuyệt vọng ]
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Nam Phong ngồi xuống cạnh chạm vai Giang Thừa Tuyên kéo người anh ta tựa vào mình.
Giang Thừa Tuyên bây giờ cứ như trẻ con cần phải được dỗ dành.
Giang Thừa Tuyên cứ thế tựa đầu vào vai Nam Phong nghẹn ngào vô hồn, Nam Phong thì cứ thế xoa xoa bờ vai Giang Thừa Tuyên an ủi....
Tối hôm đó....
Giang Thừa Tuyên lén hí cửa phòng Ngọc Đan thấy cô đang bấm điện thoại trên giường. Anh liền nghĩ chắc là cô đang nhắn tin với Tân Kính Dương, đôi mắt anh rũ xuống.
Ngọc Đan bất giác quay mặt lại hướng cửa thấy loáng thoáng dáng người đàn ông, cô nghĩ ngay tới Giang Thừa Tuyên, vội vàng đặt điện thoại xuống nệm, nghĩ bụng cần nói rõ với anh nỗi lòng của mình nhưng chưa kịp bước ra tới cửa thì cô nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Chính xác là điện thoại của Giang Thừa Tuyên đang reo.
Cùng lúc này Giang Thừa Tuyên nhanh chóng bắt máy ngay vừa để tránh Ngọc Đan phát hiện anh trước cửa phòng, vừa vì người gọi là người quan trọng thông báo tình hình của một người.
Cô khựng chân lại nhìn qua khe cửa khép hờ thấy anh đang nghe điện thoại.
Giang Thừa Tuyên vừa nói chuyện điện thoại vừa bước xuống cầu thang: " Lão phu nhân sao rồi?"
Đầu dây bên kia giọng thanh niên đáp lại: [ Tạm thời lão phu nhân qua khỏi cơn nguy kịch rồi ạ.]
" Tốt."
Ngọc Đan đứng ở đầu lan can cầu thang nghe được một phần cậu chuyện, trong lòng đầu cô bắt đầu dấy lên nghi ngờ, Giang Thừa Tuyên chắc chắn còn dấu cô nhiều việc tày trời.
Giang Thừa Tuyên ngồi trầm ngâm hồi lâu ở sofa, bỗng anh ngước lên lầu, Ngọc Đan cũng hết hồn, đúng thế ánh mắt cả hai đã chạm nhau.
Lần này Giang Thừa Tuyên không hề có thái độ hung dữ với Ngọc Đan, anh dùng ánh mắt chứa đựng ôn nhu ra hiệu cho Ngọc Đan bước xuống ngồi với anh.
Ngọc Đan hiểu ý, cô bước chậm rãi từng bậc thang xuống ngồi cạnh anh, góc độ này cô ngước lên thấy góc cạnh khuôn mặt lạnh lùng của Giang Thừa Tuyên.
Giang Thừa Tuyên cũng cảm nhận được cô gái bên cạnh đang ngắm nghía mặt mình.
Giang Thừa Tuyên quay qua hiếp mắt nhìn Ngọc Đan: " Khụ, em đã ngắm đủ chưa?"
Ngọc Đan bối rối trả lời: " Đâu có. "
" Ừ em ngoan ngoãn ở trong nhà dùm anh. "
Ngọc Đan tròn mắt nhìn anh nét mặt nghiêm túc của anh liền hỏi một cách ương bướng: " Tại sao em phải nghe anh? "
Giang Thừa Tuyên là lo sợ cô ra ngoài sẽ bị Tân Kiệt hại nên mới nói thế. Anh biết cô gái này đơn thuần không hề biết ngoài kia đầy cạm bẫy tranh đấu dẫn đến chết chóc.
Giang Thừa Tuyên nhìn Ngọc Đan, anh thở dài trả lời:
" Em là vợ anh, nghe lời anh một chúc đi. Anh thật sự đang rất mệt mỏi. " Anh vừa nói tay vừa ôm trán nét mặt hiện ra sự mệt mỏi.
Ngọc Đan trông thấy điệu bộ của anh, cô không cãi nữa ngoan ngoãn đưa tay lên xoa trán anh, ý muốn giúp anh bớt căng thẳng.
Giang Thừa Tuyên bất ngờ trước hành động của Ngọc Đan, mà cũng đúng thôi từ hôm anh bị cô tát bạt tay ở quán nước lớn, tiếp sau đó nhiều việc xảy đến anh mới sang phòng khác để giải quyết. Là việc liên quan đến cha mẹ cô thì sao anh để cô biết được.
Giang Thừa Tuyên chộp lấy bàn tay đang xoa trán mình nhỏ giọng nói: " Em từ sao đừng dùng bàn tay này tát vô mặt anh nữa được không?"
Ngọc Đan nghe câu nói chột dạ cô liền rụt tay lại, mắt lãng tránh bối rối đáp lời: " Tại anh chọc em nóng chi? "
Giang Thừa Tuyên tựa lưng sofa vắt chéo chân vừa nhịp vừa trả lời: " Ừ từ sau em không gặp tình nhân cũ của em là được. " nhếch mép
Giang Thừa Tuyên vừa dứt lời, anh phản ứng nhanh tay chụp bàn tay Ngọc Đan trên không trung. Ngọc Đan nghe câu chọc tức đúng là không kiềm được cảm xúc muốn tát vào mặt anh ngay. Anh thì bị ăn tát 4 lần rồi nên đã thu thập được kinh nghiệm thành ra đôi mắt cảnh giác khi thốt ra lời nói lời khiêu khích cô vợ nhỏ.
Ngọc Đan cũng đâu vừa, đúng là vợ chồng hợp nhau ngang ngạnh cả đôi. Cô ăn miếng trả miếng ngay : " Anh có kinh nghiệm né đòn rồi ha? " nhếch môi.
Giang Thừa Tuyên hậm hực buông bàn tay cô ra gằn giọng: " Em dám? "
Cứ thế vợ chồng đã làm lành, Vú Mai đứng trong bếp ngó ra thấy vợ chồng đang giỡn với nhau trên sofa, bà mỉm cười nghĩ thầm cuối cùng cũng chịu lắng nghe nhau rồi, đúng là bọn trẻ bây giờ xung đột đứa muốn được chiều chuộng, đứa thì ghen lên chả cần nghe giải thích......
Sáng hôm sau......
Giang Thừa Tuyên thức dậy sớm nhìn người con gái khuôn mặt thanh tú làn da trắng ngần đang gối đầu trên cánh tay mình, hai cơ thể trần trụi chạm nhau dưới lớp chăn ấm sau đêm hoan ái. Nhìn Ngọc Đan còn đang say giấc anh nhẹ nhàng nâng đầu cô lên rút từ từ cánh tay ra, đặt đầu cô tựa lên gối, rồi anh vén chăn chậm rãi bước xuống giường nhặt áo choàng ngủ dưới sàn mặc vào, anh tiến vào phòng tắm tiếng xả nước vang lên, những giọt nước tắm mát cho một body 8 múi siêu đẹp...
Một lúc sau anh bước ra thay âu phục chỉnh tề, bước xuống lầu anh không quên nói lời dặn Vú Mai coi sóc Ngọc Đan: " Vú Mai ở nhà đừng để Ngọc Đan ra ngoài, có gì thì gọi ngay cho tôi?"
Vú Mai nhìn sắc mặt nghiêm túc của Giang Thừa Tuyên bà càng thêm phần lo lắng cho Ngọc Đan. Bà hiểu Giang Thừa Tuyên là người mưu lược, dặn dò kĩ như vậy ắc sắp có chuyện gì sắp xảy đến. Bà gật đầu đáp lời: " Vâng thiếu gia."
Vú Mai vừa dứt lời thì Giang Thừa Tuyên cũng nhanh chóng ra xe.....
Một lúc sau,....
Tập Đoàn Giang Thị.
"Cốc cốc"
" Vào đi. "
"Cạch"
Nam Phong mở cửa bước vào đặt lên bàn sofa sấp tài liệu. Giang Thừa Tuyên đang ngồi ở bàn làm việc đảo mắt nhìn sấp tài liệu trên bàn sofa, anh nheo mắt hỏi:
" Lại chuyện gì nữa?"
Nam Phong ngồi ở sofa vừa lật sấp tài liệu xem vừa nói: " Anh tự lại xem đi. "
Câu nói này đúng khiến người nghe không khỏi tò mò.
Giang Thừa Tuyên bước chậm rãi lại, ngồi xuống cạnh Nam Phong, đập vô mắt anh là hồ sơ bệnh án của người phụ nữ trung niên bị tai nạn hôm đó.
Giang Thừa Tuyên giật mình sửng sốt.
Nam Phong thấy điệu bộ của Giang Thừa Tuyên chắc đang sốc rồi, anh đành nói tiếp.
" Giờ anh tính sao? có đưa bà âý trở về Hoa Thành điều trị không? "
Giang Thừa Tuyên đưa bàn tay chạm vào bàn tay đang giở trang bệnh án của Nam Phong đè xuống bàn khiến phát ra âm thanh nhỏ.
Giang Thừa Tuyên cúi gằm mặt trả lời: " Lỗi tại tôi đúng không? "
Giờ thì lại tới lượt Nam Phong giật mình sửng sốt, anh nhìn điệu bộ kèm lời nói này, anh cảm nhận có lẽ là Giang Thừa Tuyên đang tự trách bản thân.
Nam Phong nhanh chóng vuốt lưng nói lời ủi Giang Thừa Tuyên:
" Anh nghĩ nhiều rồi, đó là tai nạn thôi! "
" Nam Phong giờ tôi không biết đối diện sao với Ngọc Đan? " giọng khẽ
" Sau này Ngọc Đan sẽ hiểu cho anh, giờ quan trọng là anh tính sao? "
" Tạm thời cứ bên đó điều trị đi. "
Nam Phong vỗ vai Giang Thừa Tuyên, rồi gật đầu đáp: " Ừ "
Giang Thừa Tuyên bây giờ cứ như trẻ con cần phải được dỗ dành.
Giang Thừa Tuyên cứ thế tựa đầu vào vai Nam Phong nghẹn ngào vô hồn, Nam Phong thì cứ thế xoa xoa bờ vai Giang Thừa Tuyên an ủi....
Tối hôm đó....
Giang Thừa Tuyên lén hí cửa phòng Ngọc Đan thấy cô đang bấm điện thoại trên giường. Anh liền nghĩ chắc là cô đang nhắn tin với Tân Kính Dương, đôi mắt anh rũ xuống.
Ngọc Đan bất giác quay mặt lại hướng cửa thấy loáng thoáng dáng người đàn ông, cô nghĩ ngay tới Giang Thừa Tuyên, vội vàng đặt điện thoại xuống nệm, nghĩ bụng cần nói rõ với anh nỗi lòng của mình nhưng chưa kịp bước ra tới cửa thì cô nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Chính xác là điện thoại của Giang Thừa Tuyên đang reo.
Cùng lúc này Giang Thừa Tuyên nhanh chóng bắt máy ngay vừa để tránh Ngọc Đan phát hiện anh trước cửa phòng, vừa vì người gọi là người quan trọng thông báo tình hình của một người.
Cô khựng chân lại nhìn qua khe cửa khép hờ thấy anh đang nghe điện thoại.
Giang Thừa Tuyên vừa nói chuyện điện thoại vừa bước xuống cầu thang: " Lão phu nhân sao rồi?"
Đầu dây bên kia giọng thanh niên đáp lại: [ Tạm thời lão phu nhân qua khỏi cơn nguy kịch rồi ạ.]
" Tốt."
Ngọc Đan đứng ở đầu lan can cầu thang nghe được một phần cậu chuyện, trong lòng đầu cô bắt đầu dấy lên nghi ngờ, Giang Thừa Tuyên chắc chắn còn dấu cô nhiều việc tày trời.
Giang Thừa Tuyên ngồi trầm ngâm hồi lâu ở sofa, bỗng anh ngước lên lầu, Ngọc Đan cũng hết hồn, đúng thế ánh mắt cả hai đã chạm nhau.
Lần này Giang Thừa Tuyên không hề có thái độ hung dữ với Ngọc Đan, anh dùng ánh mắt chứa đựng ôn nhu ra hiệu cho Ngọc Đan bước xuống ngồi với anh.
Ngọc Đan hiểu ý, cô bước chậm rãi từng bậc thang xuống ngồi cạnh anh, góc độ này cô ngước lên thấy góc cạnh khuôn mặt lạnh lùng của Giang Thừa Tuyên.
Giang Thừa Tuyên cũng cảm nhận được cô gái bên cạnh đang ngắm nghía mặt mình.
Giang Thừa Tuyên quay qua hiếp mắt nhìn Ngọc Đan: " Khụ, em đã ngắm đủ chưa?"
Ngọc Đan bối rối trả lời: " Đâu có. "
" Ừ em ngoan ngoãn ở trong nhà dùm anh. "
Ngọc Đan tròn mắt nhìn anh nét mặt nghiêm túc của anh liền hỏi một cách ương bướng: " Tại sao em phải nghe anh? "
Giang Thừa Tuyên là lo sợ cô ra ngoài sẽ bị Tân Kiệt hại nên mới nói thế. Anh biết cô gái này đơn thuần không hề biết ngoài kia đầy cạm bẫy tranh đấu dẫn đến chết chóc.
Giang Thừa Tuyên nhìn Ngọc Đan, anh thở dài trả lời:
" Em là vợ anh, nghe lời anh một chúc đi. Anh thật sự đang rất mệt mỏi. " Anh vừa nói tay vừa ôm trán nét mặt hiện ra sự mệt mỏi.
Ngọc Đan trông thấy điệu bộ của anh, cô không cãi nữa ngoan ngoãn đưa tay lên xoa trán anh, ý muốn giúp anh bớt căng thẳng.
Giang Thừa Tuyên bất ngờ trước hành động của Ngọc Đan, mà cũng đúng thôi từ hôm anh bị cô tát bạt tay ở quán nước lớn, tiếp sau đó nhiều việc xảy đến anh mới sang phòng khác để giải quyết. Là việc liên quan đến cha mẹ cô thì sao anh để cô biết được.
Giang Thừa Tuyên chộp lấy bàn tay đang xoa trán mình nhỏ giọng nói: " Em từ sao đừng dùng bàn tay này tát vô mặt anh nữa được không?"
Ngọc Đan nghe câu nói chột dạ cô liền rụt tay lại, mắt lãng tránh bối rối đáp lời: " Tại anh chọc em nóng chi? "
Giang Thừa Tuyên tựa lưng sofa vắt chéo chân vừa nhịp vừa trả lời: " Ừ từ sau em không gặp tình nhân cũ của em là được. " nhếch mép
Giang Thừa Tuyên vừa dứt lời, anh phản ứng nhanh tay chụp bàn tay Ngọc Đan trên không trung. Ngọc Đan nghe câu chọc tức đúng là không kiềm được cảm xúc muốn tát vào mặt anh ngay. Anh thì bị ăn tát 4 lần rồi nên đã thu thập được kinh nghiệm thành ra đôi mắt cảnh giác khi thốt ra lời nói lời khiêu khích cô vợ nhỏ.
Ngọc Đan cũng đâu vừa, đúng là vợ chồng hợp nhau ngang ngạnh cả đôi. Cô ăn miếng trả miếng ngay : " Anh có kinh nghiệm né đòn rồi ha? " nhếch môi.
Giang Thừa Tuyên hậm hực buông bàn tay cô ra gằn giọng: " Em dám? "
Cứ thế vợ chồng đã làm lành, Vú Mai đứng trong bếp ngó ra thấy vợ chồng đang giỡn với nhau trên sofa, bà mỉm cười nghĩ thầm cuối cùng cũng chịu lắng nghe nhau rồi, đúng là bọn trẻ bây giờ xung đột đứa muốn được chiều chuộng, đứa thì ghen lên chả cần nghe giải thích......
Sáng hôm sau......
Giang Thừa Tuyên thức dậy sớm nhìn người con gái khuôn mặt thanh tú làn da trắng ngần đang gối đầu trên cánh tay mình, hai cơ thể trần trụi chạm nhau dưới lớp chăn ấm sau đêm hoan ái. Nhìn Ngọc Đan còn đang say giấc anh nhẹ nhàng nâng đầu cô lên rút từ từ cánh tay ra, đặt đầu cô tựa lên gối, rồi anh vén chăn chậm rãi bước xuống giường nhặt áo choàng ngủ dưới sàn mặc vào, anh tiến vào phòng tắm tiếng xả nước vang lên, những giọt nước tắm mát cho một body 8 múi siêu đẹp...
Một lúc sau anh bước ra thay âu phục chỉnh tề, bước xuống lầu anh không quên nói lời dặn Vú Mai coi sóc Ngọc Đan: " Vú Mai ở nhà đừng để Ngọc Đan ra ngoài, có gì thì gọi ngay cho tôi?"
Vú Mai nhìn sắc mặt nghiêm túc của Giang Thừa Tuyên bà càng thêm phần lo lắng cho Ngọc Đan. Bà hiểu Giang Thừa Tuyên là người mưu lược, dặn dò kĩ như vậy ắc sắp có chuyện gì sắp xảy đến. Bà gật đầu đáp lời: " Vâng thiếu gia."
Vú Mai vừa dứt lời thì Giang Thừa Tuyên cũng nhanh chóng ra xe.....
Một lúc sau,....
Tập Đoàn Giang Thị.
"Cốc cốc"
" Vào đi. "
"Cạch"
Nam Phong mở cửa bước vào đặt lên bàn sofa sấp tài liệu. Giang Thừa Tuyên đang ngồi ở bàn làm việc đảo mắt nhìn sấp tài liệu trên bàn sofa, anh nheo mắt hỏi:
" Lại chuyện gì nữa?"
Nam Phong ngồi ở sofa vừa lật sấp tài liệu xem vừa nói: " Anh tự lại xem đi. "
Câu nói này đúng khiến người nghe không khỏi tò mò.
Giang Thừa Tuyên bước chậm rãi lại, ngồi xuống cạnh Nam Phong, đập vô mắt anh là hồ sơ bệnh án của người phụ nữ trung niên bị tai nạn hôm đó.
Giang Thừa Tuyên giật mình sửng sốt.
Nam Phong thấy điệu bộ của Giang Thừa Tuyên chắc đang sốc rồi, anh đành nói tiếp.
" Giờ anh tính sao? có đưa bà âý trở về Hoa Thành điều trị không? "
Giang Thừa Tuyên đưa bàn tay chạm vào bàn tay đang giở trang bệnh án của Nam Phong đè xuống bàn khiến phát ra âm thanh nhỏ.
Giang Thừa Tuyên cúi gằm mặt trả lời: " Lỗi tại tôi đúng không? "
Giờ thì lại tới lượt Nam Phong giật mình sửng sốt, anh nhìn điệu bộ kèm lời nói này, anh cảm nhận có lẽ là Giang Thừa Tuyên đang tự trách bản thân.
Nam Phong nhanh chóng vuốt lưng nói lời ủi Giang Thừa Tuyên:
" Anh nghĩ nhiều rồi, đó là tai nạn thôi! "
" Nam Phong giờ tôi không biết đối diện sao với Ngọc Đan? " giọng khẽ
" Sau này Ngọc Đan sẽ hiểu cho anh, giờ quan trọng là anh tính sao? "
" Tạm thời cứ bên đó điều trị đi. "
Nam Phong vỗ vai Giang Thừa Tuyên, rồi gật đầu đáp: " Ừ "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.