Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 7: Một phần sự thật về Tân Kính Dương.
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Anh ta đậu xe bên đường chờ Ngọc Đan về, vì từ chiều anh đến đón cô. Cha mẹ Ngọc Đan vốn được Giang Thừa Tuyên xin phép đưa Ngọc Đan đi chơi, nên họ nói dối với Tân Kính Dương là con gái họ đi chơi với cô bạn Diệp Lâm. Tất nhiên là anh không tin, nên ngồi trong xe đợi chiều giờ.
Tân Kính Dương nghĩ thầm. Anh được lắm Giang Thừa Tuyên. Dám dành Ngọc Đan với tôi sao?.. .
Bàn tay siết chặt phát ra tiếng....
#
#
Biệt Thự riêng Tân Kính Dương.
Tại một căn phòng vô cùng sang trọng. Tân Kính Dương thô bạo đè hai tay Ngọc Đan xuống giường. Nét mặt đầy u ám, gằng giọng hỏi.
" Em với Giang Thừa Tuyên là sao? "
Hôm nay Tân Kính Dương đến nhà xin phép Cha Mẹ Ngọc Đan đưa cô đi dạo. Cha Mẹ Ngọc Đan vốn cũng không ưng mối quan hệ này vì con mình đã có vị hôn phu. Huống hồ Tân Kính Dương nổi tiếng ăn chơi trác táng.
Nhưng vì Ngọc Đan chọn Kính Dương nên họ phải chiều lòng con gái cưng mình trước, rồi từ từ khuyên nhũ sau.
Ngọc Đan sau khi sống lại, cô luôn bị sự ấm áp của Tân Kính Dương làm rối não không thoát ra được. Cô phải công nhận dù sống lại, biết sau này anh ta hại gia đình mình tan nát, thậm chí giết cô.
Nhưng sự thật trước đây cô yêu anh ta là thật. Tận một năm hẹn hò, những ấm áp quan tâm, thậm chí bị cô mắng mà anh ta vẫn ôn nhu, chiều chuộng, đâu dễ gì từ một người cô yêu rất nhiêù mà giờ lại hết yêu ngay được.
Cô chấp nhận vẫn hẹn hò rồi từ từ chấm dứt với anh ta. Nên đã đồng ý ra ngoài cùng anh ta. Sau khi đi dạo. Anh ta đưa cô về nhà ăn tối.
Anh ta nhớ tới hôm qua trông thấy Giang Thừa Tuyên đưa cô về. Nên đột ngột nổi giận sốc vác cô lên phòng, rồi cớ sự đè cô xuống giường .
Cô hoản loạn vùng vẫy dùng chân đạp anh ta té xuống sàn. Không ổn rồi hình như anh ta đang mất kiểm soát.
" Anh bĩnh tĩnh chút được không? "
Anh ta ngồi dậy ôm chầm lấy cô, nói với giọng nghẹt ngào.
" Em đừng bỏ anh, Ngọc Đan anh rất yêu em."
Cô cảm nhận được người anh ta đang run rẫy nhưng đang sắp mất thứ gì đó quan trọng. Càng ngày càng ôm chặt người cô hơn, cô gần như không thể hô hấp.
Cô đưa tay đẩy nhẹ vào ngực anh, anh cảm nhận được từ từ thả cô ra khỏi lồng ngực mình. Anh xoay người nhẹ nhàng nắm bàn tay cô. Hai người ngồi song song cùng nhau trên giường.
Cô nghiêng mặt nhìn anh ta mắt đỏ hoe vài giọt lệ còn đọng trên khoé mắt. Anh ta khóc sao?. không tin được diễn biến cuộc sống mình thay đổi sau khi không lên giường với anh ta, không là vợ anh ta lại nhiều vậy, Trước mình toàn làm theo ý, chả quan tâm để ý cảm xúc anh ta, nên không biết anh ta có bộ dạng này.
Anh quay qua nhìn thẳng vào mắt cô.
" Em trả lời anh đi?" giọng nhẹ nhàng.
" Em có hôn ước với Giang Thừa Tuyên" trả lời không do dự.
Cô thầm nghĩ đằng nào chả phải cho anh ta biết, chấm dứt giờ càng tốt.
Anh bỗng giật mình, rồi nhếch mép cười nhẹ nét mặt u ám. Anh nghĩ lúc trước mình nghe Ngọc Đan nói có hôn ước từ bé với con trai bạn của Cha Mẹ cô ấy, không ngờ là Giang Thừa Tuyên.
" Ra vậy, Em đừng quên em là người yêu của anh." nói nhận mạnh .
" Dạ, em biết rồi. Anh có thể đưa em về được rồi chứ?."
Cô tìm cớ thoát thân, tạm thời cứ chiều ý anh ta.
Cô đứng dậy rút bàn tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh. Anh nhìn bàn tay cô rơi khỏi tay mình, bỗng cảm thấy mất mát. Đau lòng.
Lúc này Anh thấy những mảnh chai rượu và ly vỡ dưới sàn, do lúc vác cô vào, cô vùng vẫy chân quơ trúng chai tự rượu và ly ở tủ đầu giường. Anh vội phản ứng đưa tay đỡ người cô, khi chân trần của cô giẫm trúng nước rượu trước té về hướng đầy miễn thủy tinh.
" Á" . Nguy rồi. Cô chỉ kịp la lên một tiếng.
Anh ôm cô nằm trọn đè lên người anh. Lưng anh tiếp sàn đầy miễn kia. Cơn đau truyền nhanh đến từng sớ thịt cảm giác đau thấu. Anh cảm nhận da thịt bị những vật nhọn đấm thấu. Đau đến mặt anh nhăn nhúm lại. Tay vẫn ôm chặt cô trong lồng ngực ấm nóng.
" Em không sao chứ? " Giọng yếu ớt, vì đang cố chịu đau."
Cô phản ứng ngồi bật dậy, nhìn thấy loang lỗ những vệt máu đỏ hoà vào rượu trắng dưới sàn, lo lắng vội đỡ anh ngồi dậy.
" Anh ổn không, máu.. máu nhiều quá. huhu. "
Cô vừa nói vừa khóc, tay chạm vai đỡ anh mà không tài nào nỗi .Hai lòng bàn tay cũng các đốt ngón tay của cô lại dính đầy máu tươi. Cô vốn tiểu thư cưng chiều đâu có sức mạnh mà đỡ được một người to lớn.
" Ngốc này anh chưa chết khóc gì?" véo má cô.
Anh nâng tay lên véo má cô,Trong mắt anh cô bây giờ cứ hệt như đứa con nít khóc nhoè.
" Em còn không đứng dậy khỏi chân anh thì anh chết thật đấy !"
Tay anh chỉ xuống hai chân bị cô ngồi tê cứng ngắt.
Cô nhìn theo tay anh giật mình đứng dậy. Cảm thấy hơi quê.
" Anh còn đùa được chắc sống dai em về đây" .
Cô đứng dậy vùng vằng nhanh chân bước ra cửa.
" Này em không có lương tâm với người yêu em à. bé ngổ ngáo" .
Cô sựng chân lại. Anh ta nói mình ngổ ngáo sao?, con người này, miệng lưỡi ranh mảnh thật.Thôi bỏ đi dù sao cũng tại mình anh ta mới bị thương thế.
Cô bước lại cố gắng đỡ anh ta lên giường.
" Anh ngồi đây, tủ y tế của anh đâu?, em rửa vết thương."
" Ừ " cười nhẹ.
Anh trong lòng khoái chí, tay chỉ hướng tủ áo.
" Góc tủ áo đấy."
Cô bước nhanh lại lấy xong leo lên giường ngồi sau lưng anh ta, nhìn tấm lưng áo trắng loang lỗ, lắm chấm vệt đỏ của máu. Nhiều máu vậy chắc anh ấy chịu đau nãy giờ .
" Anh cởi áo ra đi"
Mặt cô đỏ ngại khi thốt ra lời nói này.
" Anh đau tháo nút không nỗi em giúp anh đi!"
" Anh cố tình đúng không? " giọng cáo gắt.
" Không, anh cố ý."
Khoé miệng cong lên. Là anh cố ý trêu cô.
Cô bước xuống giường đứng tháo cút áo cho anh, Hai quả gò bồng căng tròn cứ đảo qua lại trước mắt anh. Vì anh đang ngồi thấy rõ nét khe ngực lấp ló trong áo kiểu cổ vuông, anh nuốt nước miếng trái cổ trượt lên xuống. Anh kiềm nén dục vọng. Cô đang cấm đầu khom sát xuống tháo từng nút áo cho anh bất giác thấy cổ trái cổ anh trượt lên xuống, giật mình ngước lên nhìn thẳng mặt thấy anh ta đang đỏ mặt.
" Anh có ý đồ phải không?"
" Anh không có". Dối lòng.
Cô nhẹ nhàng tách hàng áo ra . Body 8 múi siêu đẹp hiện ra sáng lấp lánh khiến cô đứng hình. Anh ta có body hoàn hảo thật. Bất giác cô tự đưa tay sờ vào body này, những đầu ngón tay xinh xắn luồng theo ngốc ngách của các rãnh múi cơ rắn rỏi hoàn hảo.
Anh cảm nhận bàn tay mát lạnh đang sờ bụng mình. Anh giật mình. Cô ấy làm gì vậy, còn tiếp tục sờ nữa e mình sẽ bốc hoả, không kiềm chế nỗi dục vọng ăn cô ấy ngay lất tức quá.
Anh bắt đầu trêu cô.
" Em là đang dê anh à"
" Á , đâu.. đâu có. "
Cô giật mình trả lời lắp bắp rồi nhảy nhanh lên giường, ngồi kéo áo sau lưng xuống từ từ cẩn thận sờ chạm ngón tay vào những vết thương.
Điều khiến cô sửng sốt là ngoài vết thương từ miễn thủy tinh ra, thì vẫn còn những vết thương chưa lành hẳn. Cô đưa tay sờ nhẹ vào những vết thương đó. Đây là vết roi mây thì phải, ai lại có thể đánh anh ta tàn nhẫn như vầy được chứ? .
" Lưng của anh". hỏi nhỏ giọng nghẹn.
"Sao em? " hỏi tỉnh bơ.
" Những vết thương cũ này khá sâu, là roi mây đúng không?"
Cô ấy để ý sao. " Ừ "
" Ai lại mạnh tay vậy? "
Cô cẩn thận dùng bông gạt rửa từng vết thương.
" Cha Anh"
" Hả?".
Cô ngạc nhiên, khựng tay đang rửa vết thương một giây.
" Vì em đấy!"
" Anh nói vì em!"
" Ừ, thật ra anh biết em từ lúc anh 12 tuổi khi cha anh dắt qua nhà Khiết Gia. Anh nhiều lần nhờ tài xế riêng chở qua nhà em, đứng ngoài rào nhìn em chơi trong sân đấy.
Năm Em 17 tuổi anh mới dàn cảnh cố ý té trước xe riêng chở đại tiểu thư ngổ ngáo đấy. Cái anh không ngờ là em đơn thuần dễ dàng bước xuống xe đỡ anh đấy. Chứ em đâu xem ai ra gì anh nhìn ngoài sân vào toàn thấy em đánh mắng người hầu, tài xế riêng không ra gì luôn, hì."
" Anh .. gằng giọng, tức xịt khói.
Mà cô nghĩ lại thì tại khi đó thấy anh ta đẹp trai lấp lánh quá. Lần đầu mê trai luôn mà.
Anh ta nói vậy là thật sao?, vậy tại sao lại hạ xuân dược hại mình, rồi sai Diệp Lâm ép chết mình.
" À, Anh muốn hỏi em?"
" Hỏi em chuyện gì? "
" Hôm ở bữa tiệc anh tổ chức em bị trúng xuân dược thì em đã đi đâu?. Em nói thật đi? .
Hôm sau anh thấy em có vẻ tinh thần ổn định nên không hỏi rõ. "
" Em được người tốt cứu thôi! "
" Tốt, ý em nói anh người xấu nên bữa đó em bỏ chạy sao?".
Cô đấu tranh tư tưởng không biết trả lời anh ta tốt hay xấu, rõ ràng chính anh ta hạ thuốc cô.
" Không có, em không tỉnh táo mà."
" Ừ , Diệp Lâm được cha anh sai hạ xuân dược anh và em."
" Diệp Lâm, ủa khoan nghĩa là anh cũng trúng xuân dược" .
" Ừ, anh ra muốn đưa em về cho an toàn, mà em thấy anh như sợ ma hét to rồi chạy mất."
Cô ngồi sau lưng trừng mắt liếc, bĩu môi về phía trước tỏ vẻ không tin, tay tức vố ý chậm mạnh vô vết thương đang thoa thuốc.
Anh đau phát ra tiếng " A".
" Em tính giết anh à?"
" Không, một nam một nữ trúng xuân dược, ở với anh mà an toàn sao? "
" Ý em là anh sẽ thịt em không nhả xương luôn à? .
" Chứ sao?". phùng má
Vừa nói tay vừa dán, thoáng chốc lưng chi chít toàn băng cá nhân. Thành quả tấm lưng trắng ngần giờ y chang tổ ong. Giường đầy những mảnh vụn keo tháo của băng cá nhân.
"Xong"
Cô la to, đắc ý như hoàn thành tác phẩm hoàn hảo, phủi phủi, xoa xoa hai lồng bàn tay vào nhau.
"Anh định làm gì"
Anh quay ra sau tay chống xuống giường chồm trên người cô. Ai dè tay chạm trúng đóng giấy keo cá nhân.
Anh quay lại là tính hôn cô mà tụt cảm xúc ngang xương. Anh ngó xuống bàn tay mình, thì đập vào mắt anh ga giường toàn băng vụn của băng keo cá nhân, nét mặt anh tối sầm lại.
" Em làm cái trò gì vậy? "
Đơ vài giây đầu anh nhảy số liền. Hiểu ra cô tiểu thư ngốc nghếch này chắc đã làm lưng anh tơi tả khó coi rồi. Anh đơ cứng vẻ mặt bất lực nhìn cô gái trước mặt. Anh tự vả trán mình.
Cảm thấy sai lầm khi không gọi bác sỹ riêng tới băng vết thương.
Tân Kính Dương nghĩ thầm. Anh được lắm Giang Thừa Tuyên. Dám dành Ngọc Đan với tôi sao?.. .
Bàn tay siết chặt phát ra tiếng....
#
#
Biệt Thự riêng Tân Kính Dương.
Tại một căn phòng vô cùng sang trọng. Tân Kính Dương thô bạo đè hai tay Ngọc Đan xuống giường. Nét mặt đầy u ám, gằng giọng hỏi.
" Em với Giang Thừa Tuyên là sao? "
Hôm nay Tân Kính Dương đến nhà xin phép Cha Mẹ Ngọc Đan đưa cô đi dạo. Cha Mẹ Ngọc Đan vốn cũng không ưng mối quan hệ này vì con mình đã có vị hôn phu. Huống hồ Tân Kính Dương nổi tiếng ăn chơi trác táng.
Nhưng vì Ngọc Đan chọn Kính Dương nên họ phải chiều lòng con gái cưng mình trước, rồi từ từ khuyên nhũ sau.
Ngọc Đan sau khi sống lại, cô luôn bị sự ấm áp của Tân Kính Dương làm rối não không thoát ra được. Cô phải công nhận dù sống lại, biết sau này anh ta hại gia đình mình tan nát, thậm chí giết cô.
Nhưng sự thật trước đây cô yêu anh ta là thật. Tận một năm hẹn hò, những ấm áp quan tâm, thậm chí bị cô mắng mà anh ta vẫn ôn nhu, chiều chuộng, đâu dễ gì từ một người cô yêu rất nhiêù mà giờ lại hết yêu ngay được.
Cô chấp nhận vẫn hẹn hò rồi từ từ chấm dứt với anh ta. Nên đã đồng ý ra ngoài cùng anh ta. Sau khi đi dạo. Anh ta đưa cô về nhà ăn tối.
Anh ta nhớ tới hôm qua trông thấy Giang Thừa Tuyên đưa cô về. Nên đột ngột nổi giận sốc vác cô lên phòng, rồi cớ sự đè cô xuống giường .
Cô hoản loạn vùng vẫy dùng chân đạp anh ta té xuống sàn. Không ổn rồi hình như anh ta đang mất kiểm soát.
" Anh bĩnh tĩnh chút được không? "
Anh ta ngồi dậy ôm chầm lấy cô, nói với giọng nghẹt ngào.
" Em đừng bỏ anh, Ngọc Đan anh rất yêu em."
Cô cảm nhận được người anh ta đang run rẫy nhưng đang sắp mất thứ gì đó quan trọng. Càng ngày càng ôm chặt người cô hơn, cô gần như không thể hô hấp.
Cô đưa tay đẩy nhẹ vào ngực anh, anh cảm nhận được từ từ thả cô ra khỏi lồng ngực mình. Anh xoay người nhẹ nhàng nắm bàn tay cô. Hai người ngồi song song cùng nhau trên giường.
Cô nghiêng mặt nhìn anh ta mắt đỏ hoe vài giọt lệ còn đọng trên khoé mắt. Anh ta khóc sao?. không tin được diễn biến cuộc sống mình thay đổi sau khi không lên giường với anh ta, không là vợ anh ta lại nhiều vậy, Trước mình toàn làm theo ý, chả quan tâm để ý cảm xúc anh ta, nên không biết anh ta có bộ dạng này.
Anh quay qua nhìn thẳng vào mắt cô.
" Em trả lời anh đi?" giọng nhẹ nhàng.
" Em có hôn ước với Giang Thừa Tuyên" trả lời không do dự.
Cô thầm nghĩ đằng nào chả phải cho anh ta biết, chấm dứt giờ càng tốt.
Anh bỗng giật mình, rồi nhếch mép cười nhẹ nét mặt u ám. Anh nghĩ lúc trước mình nghe Ngọc Đan nói có hôn ước từ bé với con trai bạn của Cha Mẹ cô ấy, không ngờ là Giang Thừa Tuyên.
" Ra vậy, Em đừng quên em là người yêu của anh." nói nhận mạnh .
" Dạ, em biết rồi. Anh có thể đưa em về được rồi chứ?."
Cô tìm cớ thoát thân, tạm thời cứ chiều ý anh ta.
Cô đứng dậy rút bàn tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh. Anh nhìn bàn tay cô rơi khỏi tay mình, bỗng cảm thấy mất mát. Đau lòng.
Lúc này Anh thấy những mảnh chai rượu và ly vỡ dưới sàn, do lúc vác cô vào, cô vùng vẫy chân quơ trúng chai tự rượu và ly ở tủ đầu giường. Anh vội phản ứng đưa tay đỡ người cô, khi chân trần của cô giẫm trúng nước rượu trước té về hướng đầy miễn thủy tinh.
" Á" . Nguy rồi. Cô chỉ kịp la lên một tiếng.
Anh ôm cô nằm trọn đè lên người anh. Lưng anh tiếp sàn đầy miễn kia. Cơn đau truyền nhanh đến từng sớ thịt cảm giác đau thấu. Anh cảm nhận da thịt bị những vật nhọn đấm thấu. Đau đến mặt anh nhăn nhúm lại. Tay vẫn ôm chặt cô trong lồng ngực ấm nóng.
" Em không sao chứ? " Giọng yếu ớt, vì đang cố chịu đau."
Cô phản ứng ngồi bật dậy, nhìn thấy loang lỗ những vệt máu đỏ hoà vào rượu trắng dưới sàn, lo lắng vội đỡ anh ngồi dậy.
" Anh ổn không, máu.. máu nhiều quá. huhu. "
Cô vừa nói vừa khóc, tay chạm vai đỡ anh mà không tài nào nỗi .Hai lòng bàn tay cũng các đốt ngón tay của cô lại dính đầy máu tươi. Cô vốn tiểu thư cưng chiều đâu có sức mạnh mà đỡ được một người to lớn.
" Ngốc này anh chưa chết khóc gì?" véo má cô.
Anh nâng tay lên véo má cô,Trong mắt anh cô bây giờ cứ hệt như đứa con nít khóc nhoè.
" Em còn không đứng dậy khỏi chân anh thì anh chết thật đấy !"
Tay anh chỉ xuống hai chân bị cô ngồi tê cứng ngắt.
Cô nhìn theo tay anh giật mình đứng dậy. Cảm thấy hơi quê.
" Anh còn đùa được chắc sống dai em về đây" .
Cô đứng dậy vùng vằng nhanh chân bước ra cửa.
" Này em không có lương tâm với người yêu em à. bé ngổ ngáo" .
Cô sựng chân lại. Anh ta nói mình ngổ ngáo sao?, con người này, miệng lưỡi ranh mảnh thật.Thôi bỏ đi dù sao cũng tại mình anh ta mới bị thương thế.
Cô bước lại cố gắng đỡ anh ta lên giường.
" Anh ngồi đây, tủ y tế của anh đâu?, em rửa vết thương."
" Ừ " cười nhẹ.
Anh trong lòng khoái chí, tay chỉ hướng tủ áo.
" Góc tủ áo đấy."
Cô bước nhanh lại lấy xong leo lên giường ngồi sau lưng anh ta, nhìn tấm lưng áo trắng loang lỗ, lắm chấm vệt đỏ của máu. Nhiều máu vậy chắc anh ấy chịu đau nãy giờ .
" Anh cởi áo ra đi"
Mặt cô đỏ ngại khi thốt ra lời nói này.
" Anh đau tháo nút không nỗi em giúp anh đi!"
" Anh cố tình đúng không? " giọng cáo gắt.
" Không, anh cố ý."
Khoé miệng cong lên. Là anh cố ý trêu cô.
Cô bước xuống giường đứng tháo cút áo cho anh, Hai quả gò bồng căng tròn cứ đảo qua lại trước mắt anh. Vì anh đang ngồi thấy rõ nét khe ngực lấp ló trong áo kiểu cổ vuông, anh nuốt nước miếng trái cổ trượt lên xuống. Anh kiềm nén dục vọng. Cô đang cấm đầu khom sát xuống tháo từng nút áo cho anh bất giác thấy cổ trái cổ anh trượt lên xuống, giật mình ngước lên nhìn thẳng mặt thấy anh ta đang đỏ mặt.
" Anh có ý đồ phải không?"
" Anh không có". Dối lòng.
Cô nhẹ nhàng tách hàng áo ra . Body 8 múi siêu đẹp hiện ra sáng lấp lánh khiến cô đứng hình. Anh ta có body hoàn hảo thật. Bất giác cô tự đưa tay sờ vào body này, những đầu ngón tay xinh xắn luồng theo ngốc ngách của các rãnh múi cơ rắn rỏi hoàn hảo.
Anh cảm nhận bàn tay mát lạnh đang sờ bụng mình. Anh giật mình. Cô ấy làm gì vậy, còn tiếp tục sờ nữa e mình sẽ bốc hoả, không kiềm chế nỗi dục vọng ăn cô ấy ngay lất tức quá.
Anh bắt đầu trêu cô.
" Em là đang dê anh à"
" Á , đâu.. đâu có. "
Cô giật mình trả lời lắp bắp rồi nhảy nhanh lên giường, ngồi kéo áo sau lưng xuống từ từ cẩn thận sờ chạm ngón tay vào những vết thương.
Điều khiến cô sửng sốt là ngoài vết thương từ miễn thủy tinh ra, thì vẫn còn những vết thương chưa lành hẳn. Cô đưa tay sờ nhẹ vào những vết thương đó. Đây là vết roi mây thì phải, ai lại có thể đánh anh ta tàn nhẫn như vầy được chứ? .
" Lưng của anh". hỏi nhỏ giọng nghẹn.
"Sao em? " hỏi tỉnh bơ.
" Những vết thương cũ này khá sâu, là roi mây đúng không?"
Cô ấy để ý sao. " Ừ "
" Ai lại mạnh tay vậy? "
Cô cẩn thận dùng bông gạt rửa từng vết thương.
" Cha Anh"
" Hả?".
Cô ngạc nhiên, khựng tay đang rửa vết thương một giây.
" Vì em đấy!"
" Anh nói vì em!"
" Ừ, thật ra anh biết em từ lúc anh 12 tuổi khi cha anh dắt qua nhà Khiết Gia. Anh nhiều lần nhờ tài xế riêng chở qua nhà em, đứng ngoài rào nhìn em chơi trong sân đấy.
Năm Em 17 tuổi anh mới dàn cảnh cố ý té trước xe riêng chở đại tiểu thư ngổ ngáo đấy. Cái anh không ngờ là em đơn thuần dễ dàng bước xuống xe đỡ anh đấy. Chứ em đâu xem ai ra gì anh nhìn ngoài sân vào toàn thấy em đánh mắng người hầu, tài xế riêng không ra gì luôn, hì."
" Anh .. gằng giọng, tức xịt khói.
Mà cô nghĩ lại thì tại khi đó thấy anh ta đẹp trai lấp lánh quá. Lần đầu mê trai luôn mà.
Anh ta nói vậy là thật sao?, vậy tại sao lại hạ xuân dược hại mình, rồi sai Diệp Lâm ép chết mình.
" À, Anh muốn hỏi em?"
" Hỏi em chuyện gì? "
" Hôm ở bữa tiệc anh tổ chức em bị trúng xuân dược thì em đã đi đâu?. Em nói thật đi? .
Hôm sau anh thấy em có vẻ tinh thần ổn định nên không hỏi rõ. "
" Em được người tốt cứu thôi! "
" Tốt, ý em nói anh người xấu nên bữa đó em bỏ chạy sao?".
Cô đấu tranh tư tưởng không biết trả lời anh ta tốt hay xấu, rõ ràng chính anh ta hạ thuốc cô.
" Không có, em không tỉnh táo mà."
" Ừ , Diệp Lâm được cha anh sai hạ xuân dược anh và em."
" Diệp Lâm, ủa khoan nghĩa là anh cũng trúng xuân dược" .
" Ừ, anh ra muốn đưa em về cho an toàn, mà em thấy anh như sợ ma hét to rồi chạy mất."
Cô ngồi sau lưng trừng mắt liếc, bĩu môi về phía trước tỏ vẻ không tin, tay tức vố ý chậm mạnh vô vết thương đang thoa thuốc.
Anh đau phát ra tiếng " A".
" Em tính giết anh à?"
" Không, một nam một nữ trúng xuân dược, ở với anh mà an toàn sao? "
" Ý em là anh sẽ thịt em không nhả xương luôn à? .
" Chứ sao?". phùng má
Vừa nói tay vừa dán, thoáng chốc lưng chi chít toàn băng cá nhân. Thành quả tấm lưng trắng ngần giờ y chang tổ ong. Giường đầy những mảnh vụn keo tháo của băng cá nhân.
"Xong"
Cô la to, đắc ý như hoàn thành tác phẩm hoàn hảo, phủi phủi, xoa xoa hai lồng bàn tay vào nhau.
"Anh định làm gì"
Anh quay ra sau tay chống xuống giường chồm trên người cô. Ai dè tay chạm trúng đóng giấy keo cá nhân.
Anh quay lại là tính hôn cô mà tụt cảm xúc ngang xương. Anh ngó xuống bàn tay mình, thì đập vào mắt anh ga giường toàn băng vụn của băng keo cá nhân, nét mặt anh tối sầm lại.
" Em làm cái trò gì vậy? "
Đơ vài giây đầu anh nhảy số liền. Hiểu ra cô tiểu thư ngốc nghếch này chắc đã làm lưng anh tơi tả khó coi rồi. Anh đơ cứng vẻ mặt bất lực nhìn cô gái trước mặt. Anh tự vả trán mình.
Cảm thấy sai lầm khi không gọi bác sỹ riêng tới băng vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.