Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 126: NGOẠI TRUYỆN ĐAM MỸ [ Anh trai song sinh của Ác Ma ]
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Giang Thừa Tinh là Vâng Trạch Vũ con trai nuôi không nói đúng hơn là Vâng Gia đã bắt cóc anh thế chỗ cho đứa con đã mất của họ. Vâng Gia thuộc giới quý tộc bên đất nước Anh. Từ nhỏ mắc bệnh tự kĩ, năm 15 tuổi bị bạn học ức hiếp, may có sự xuất hiện của một chàng thiếu niên giỏi võ đã cứu anh. Anh trốn vào góc chụp một bức anh chàng trai đó.
Duyên số gặp lại lần hai khi cha chàng trai đó dắt theo cậu ta sang Vâng Gia bàn chuyện trị bệnh tự kĩ của anh...Anh nhất kiến chung tình bỏ sang Trung Quốc làm bác sỹ tư cho Giang Thừa Tuyên lấy tên giả là Lâm Tuyền.
- Kỳ Hạo Lãnh Phong lấy tên giả là Nam Phong hòng tiếp cận Giang Thừa Tuyên làm thư ký. Vì năm đó cậu cứu Vâng Trạch Vũ nhưng bị đánh te tua may Giang Thừa Tuyên xuất hiện giãy vây.
Vâng Trạch Vũ bỏ 8 năm theo đuổi âm thầm Kỳ Hạo Lãnh Phong bảo vệ cậu.
Kỳ Hạo Lãnh Phong sau khi nhận ra Vâng Trạch Vũ yêu mình, cậu đã không quan tâm mà lợi dụng tình cảm đó để tiếp cận Giang Thừa Tuyên. Là anh em song sinh khuôn mặt có nét giống nhau nên Kỳ Hạo Lãnh Phong mượn bóng tưởng hình, sống chung thân mật...
- Trịnh Tiêu Diễn thanh mai trúc mã của Vâng Trạch Vũ, thích thầm Vâng Trạch Vũ. Cậu bỏ Anh Quốc bay sang Trung Quốc ẩn thân làm thư ký, mong tìm tung tích của Vâng Trạch Vũ.
Câu chuyện tình yêu đồng giới: "Anh yêu em, em lại đi yêu một người không thể thuộc về em."
"Cậu yêu anh anh lại đi yêu một kẻ vô tâm."
Tựa đề truyện: Lần Này Hãy Để Em Yêu Anh.
Xế chiều.
Sân bay S ở thành phố YOU thuộc nước ANH.
Một người đàn ông phong cách ăn mặc thư sinh. Áo sơ mi trắng phối quần âu đen, Mái tóc đen tuyền. Dáng người cao ráo khiến những hành khách đi chung dáng mắt ngắm nghía...
"Á!"
Vâng Trạch Vũ vựa xuống máy bay đã bị một người thanh niên trẻ đeo kính râm, đội mũ, mặc áo khoát vest tà dài, quẹt trúng người anh chao đảo được người đó nắm giữ lại.
"Ờ cảm ơn nhé!"
Vâng Trạch Vũ vỗ vai cảm ơn người đó rồi quay người kéo vali lướt qua, bỗng người đó chộp lấy tay đang cầm vali kéo anh ngã vào lòng. Anh hốt hoảng đẩy ra.
"Này này...anh bạn làm gì vậy?"
"Trạch Vũ anh quên em rồi hả?"
"Khoang đã giọng nói này! Cậu là..."
Người đàn ông tháo kính râm bỏ nón ra, khuôn mặt Tuấn Mĩ hiện ra. Vâng Trạch Vũ ngớ người nhận ra là cậu nhóc thuở nhỏ của anh.
"Trịnh Tiêu Diễn là là em sao?"
"Đúng, em đây, anh chịu trở về bên em rồi!"
Dứt lời Trịnh Tiêu Diễn khoát tay kéo Vâng Trạch Vũ lên xe đậu sẵn bên đường, Vâng Trạch Vũ không kịp nói gì, thì chàng trai nhỏ ân cần thắt dây an toàn cho anh, đặt lên môi anh một nụ hôn bá đạo.
"Tiêu Diễn em dám!"
Trịnh Tiêu Diễn cười ám muội: "Em cái gì chả dám, có cưỡng hi*p anh là chưa làm thôi!"
Vâng Trạch Vũ siết chặt nắm đấm, trong lòng thật muốn đấm thằng nhải ranh này, nhưng phút chốc anh đã mềm lòng, bởi thằng nhóc đó móc trong túi ra một chiếc hộp. Mở ra là một chiếc đồng hồ nam phong cách châu âu.
"Tặng anh, sinh nhật vui vẻ!"
Vâng Trạch Vũ không nhớ hôm nay là sinh nhật mình, vậy mà thằng nhóc này nhớ. Quà này chung quy là anh không thể nhận. Tâm tư thằng nhóc này thích anh nó đã công khai bên Trung Quốc. Anh không thể cho nó nuôi hy vọng diễn vong về mình.
"Anh cảm ơn, quà này anh không nhận đâu!"
Trịnh Tiêu Diễn chộp cổ tay thon dài đeo vào, mặc kệ người được đeo có vùng vằng.
"Em làm gì vậy?"
"Em không để anh tự tiện từ chối em đâu, em lớn rồi, em yêu anh thì em theo đuổi."
"Nhải ranh tý tuổi, yêu với chả đương!" Vâng Trạch Vũ nói lời nào thì cũng không lọt tai Trịnh Tiêu Diễn. Anh muốn đẩy cửa lao xuống.
Trịnh Tiêu Diễn ngồi ở ghế lái nhìn qua gương trong thấy liền dùng giọng u ám:
"Vâng...Trạch...Vũ...anh thử xuống xe coi, em e là anh không ngồi nữa mà nằm dưới thân em đấy!"
"Nhóc con em dám hâm doạ anh!"
Trịnh Tiêu Diễn trao ánh mắt sắc lẽm qua gương hậu cảnh cáo người ngồi sau.
"Anh cứ thử xem!"
Vâng Trạch Vũ ngồi im như cún, Trịnh Tiêu diễn nhếch mép hài lòng.
"Ngoan lắm, như thế phải được cưng nhiều không?"
Lý do Vâng Trạch Vũ không chống đối nữa, là vì võ công của Trịnh Tiêu Diễn cao hơn anh. Thể lực thân hình sau một năm gặp lại này khá vạm vỡ.
Một lúc sau xe đậu lại trước một biệt thư sang trọng tầm cỡ. Thiết kế theo phong cách cổ điển hoàng gia.
"Em đưa anh về nhà em làm gì?"
Trịnh Tiêu Diễn bước xuống ân cần mở cửa cho Vâng Trạch Vũ.
"Anh yên tâm em không có ăn thịt anh đâu mà lo vậy?"
Vâng Trạch Vũ bước vào khung cảnh bên trong sang xịn, lấp lánh. Trịnh Tiêu Diễn đưa anh vào một căn phòng đang diễn ra tiệc rượu. Trên bàn trung tâm của phòng là một chiếc bánh kem, trên bánh là dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật anh Vâng Trạch Vũ. I Love You."
Điều này đúng là làm Vâng Trạch Vũ bất ngờ, 24 mùa xuân qua rồi đây là lần đầu anh đón sinh nhật bằng bánh kem.
Mình đã bỏ 8 năm xa cha mẹ chạy theo tình yêu của con tim. Kết quả mình đã thất bại, mọi hi sinh của mình vẫn không chiếm được trái tim của Kỳ Hạo Lãnh Phong. Có lẽ mình nên dừng lại nghĩ về thằng nhóc này.
"Anh ngồi đi em ra ngoài tý, em sẽ quay vào ngay thôi."
Nhìn theo bóng lưng xa dần của Trịnh Tiêu Diễn, Vâng Trạch Vũ giây phút nào đó đã buông xuôi ý nghĩ tìm Kỳ Hạo Lãnh Phong.
Ý định ban đầu khi anh từ dã cha mẹ ruột bay về đây sống với thân phận con trai nhà họ Vâng. Cốt yếu là muốn tiếp tục theo đuổi Kỳ Hạo Lãnh Phong.
Duyên số gặp lại lần hai khi cha chàng trai đó dắt theo cậu ta sang Vâng Gia bàn chuyện trị bệnh tự kĩ của anh...Anh nhất kiến chung tình bỏ sang Trung Quốc làm bác sỹ tư cho Giang Thừa Tuyên lấy tên giả là Lâm Tuyền.
- Kỳ Hạo Lãnh Phong lấy tên giả là Nam Phong hòng tiếp cận Giang Thừa Tuyên làm thư ký. Vì năm đó cậu cứu Vâng Trạch Vũ nhưng bị đánh te tua may Giang Thừa Tuyên xuất hiện giãy vây.
Vâng Trạch Vũ bỏ 8 năm theo đuổi âm thầm Kỳ Hạo Lãnh Phong bảo vệ cậu.
Kỳ Hạo Lãnh Phong sau khi nhận ra Vâng Trạch Vũ yêu mình, cậu đã không quan tâm mà lợi dụng tình cảm đó để tiếp cận Giang Thừa Tuyên. Là anh em song sinh khuôn mặt có nét giống nhau nên Kỳ Hạo Lãnh Phong mượn bóng tưởng hình, sống chung thân mật...
- Trịnh Tiêu Diễn thanh mai trúc mã của Vâng Trạch Vũ, thích thầm Vâng Trạch Vũ. Cậu bỏ Anh Quốc bay sang Trung Quốc ẩn thân làm thư ký, mong tìm tung tích của Vâng Trạch Vũ.
Câu chuyện tình yêu đồng giới: "Anh yêu em, em lại đi yêu một người không thể thuộc về em."
"Cậu yêu anh anh lại đi yêu một kẻ vô tâm."
Tựa đề truyện: Lần Này Hãy Để Em Yêu Anh.
Xế chiều.
Sân bay S ở thành phố YOU thuộc nước ANH.
Một người đàn ông phong cách ăn mặc thư sinh. Áo sơ mi trắng phối quần âu đen, Mái tóc đen tuyền. Dáng người cao ráo khiến những hành khách đi chung dáng mắt ngắm nghía...
"Á!"
Vâng Trạch Vũ vựa xuống máy bay đã bị một người thanh niên trẻ đeo kính râm, đội mũ, mặc áo khoát vest tà dài, quẹt trúng người anh chao đảo được người đó nắm giữ lại.
"Ờ cảm ơn nhé!"
Vâng Trạch Vũ vỗ vai cảm ơn người đó rồi quay người kéo vali lướt qua, bỗng người đó chộp lấy tay đang cầm vali kéo anh ngã vào lòng. Anh hốt hoảng đẩy ra.
"Này này...anh bạn làm gì vậy?"
"Trạch Vũ anh quên em rồi hả?"
"Khoang đã giọng nói này! Cậu là..."
Người đàn ông tháo kính râm bỏ nón ra, khuôn mặt Tuấn Mĩ hiện ra. Vâng Trạch Vũ ngớ người nhận ra là cậu nhóc thuở nhỏ của anh.
"Trịnh Tiêu Diễn là là em sao?"
"Đúng, em đây, anh chịu trở về bên em rồi!"
Dứt lời Trịnh Tiêu Diễn khoát tay kéo Vâng Trạch Vũ lên xe đậu sẵn bên đường, Vâng Trạch Vũ không kịp nói gì, thì chàng trai nhỏ ân cần thắt dây an toàn cho anh, đặt lên môi anh một nụ hôn bá đạo.
"Tiêu Diễn em dám!"
Trịnh Tiêu Diễn cười ám muội: "Em cái gì chả dám, có cưỡng hi*p anh là chưa làm thôi!"
Vâng Trạch Vũ siết chặt nắm đấm, trong lòng thật muốn đấm thằng nhải ranh này, nhưng phút chốc anh đã mềm lòng, bởi thằng nhóc đó móc trong túi ra một chiếc hộp. Mở ra là một chiếc đồng hồ nam phong cách châu âu.
"Tặng anh, sinh nhật vui vẻ!"
Vâng Trạch Vũ không nhớ hôm nay là sinh nhật mình, vậy mà thằng nhóc này nhớ. Quà này chung quy là anh không thể nhận. Tâm tư thằng nhóc này thích anh nó đã công khai bên Trung Quốc. Anh không thể cho nó nuôi hy vọng diễn vong về mình.
"Anh cảm ơn, quà này anh không nhận đâu!"
Trịnh Tiêu Diễn chộp cổ tay thon dài đeo vào, mặc kệ người được đeo có vùng vằng.
"Em làm gì vậy?"
"Em không để anh tự tiện từ chối em đâu, em lớn rồi, em yêu anh thì em theo đuổi."
"Nhải ranh tý tuổi, yêu với chả đương!" Vâng Trạch Vũ nói lời nào thì cũng không lọt tai Trịnh Tiêu Diễn. Anh muốn đẩy cửa lao xuống.
Trịnh Tiêu Diễn ngồi ở ghế lái nhìn qua gương trong thấy liền dùng giọng u ám:
"Vâng...Trạch...Vũ...anh thử xuống xe coi, em e là anh không ngồi nữa mà nằm dưới thân em đấy!"
"Nhóc con em dám hâm doạ anh!"
Trịnh Tiêu Diễn trao ánh mắt sắc lẽm qua gương hậu cảnh cáo người ngồi sau.
"Anh cứ thử xem!"
Vâng Trạch Vũ ngồi im như cún, Trịnh Tiêu diễn nhếch mép hài lòng.
"Ngoan lắm, như thế phải được cưng nhiều không?"
Lý do Vâng Trạch Vũ không chống đối nữa, là vì võ công của Trịnh Tiêu Diễn cao hơn anh. Thể lực thân hình sau một năm gặp lại này khá vạm vỡ.
Một lúc sau xe đậu lại trước một biệt thư sang trọng tầm cỡ. Thiết kế theo phong cách cổ điển hoàng gia.
"Em đưa anh về nhà em làm gì?"
Trịnh Tiêu Diễn bước xuống ân cần mở cửa cho Vâng Trạch Vũ.
"Anh yên tâm em không có ăn thịt anh đâu mà lo vậy?"
Vâng Trạch Vũ bước vào khung cảnh bên trong sang xịn, lấp lánh. Trịnh Tiêu Diễn đưa anh vào một căn phòng đang diễn ra tiệc rượu. Trên bàn trung tâm của phòng là một chiếc bánh kem, trên bánh là dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật anh Vâng Trạch Vũ. I Love You."
Điều này đúng là làm Vâng Trạch Vũ bất ngờ, 24 mùa xuân qua rồi đây là lần đầu anh đón sinh nhật bằng bánh kem.
Mình đã bỏ 8 năm xa cha mẹ chạy theo tình yêu của con tim. Kết quả mình đã thất bại, mọi hi sinh của mình vẫn không chiếm được trái tim của Kỳ Hạo Lãnh Phong. Có lẽ mình nên dừng lại nghĩ về thằng nhóc này.
"Anh ngồi đi em ra ngoài tý, em sẽ quay vào ngay thôi."
Nhìn theo bóng lưng xa dần của Trịnh Tiêu Diễn, Vâng Trạch Vũ giây phút nào đó đã buông xuôi ý nghĩ tìm Kỳ Hạo Lãnh Phong.
Ý định ban đầu khi anh từ dã cha mẹ ruột bay về đây sống với thân phận con trai nhà họ Vâng. Cốt yếu là muốn tiếp tục theo đuổi Kỳ Hạo Lãnh Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.