Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 102: Sân bay Hoa Thành [Cảm giác thân thuộc.]
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
Khung cảnh sân bay Hoa Thành.
Một cô gái xinh đẹp trong bộ vấy tiểu thư đơn giản mái tóc uốn xoăn nhẹ, kéo theo vali bước ra khỏi sân bay Hoa Thanh. Cô gái vẫy tay đón taxi rời đi, cùng lúc này bên kia đường một chiếc xe hơi sang trọng có vẻ cũng đang chờ ngươi thân. Người trong xe mặc âu phục sáng màu, đeo kính đen. Một người phụ nữ trung niên tiến lại mở cửa bước lên xe.
Trên xe chính là Giang Thừa Tuyên, còn người phụ nữ thì khuôn mặt có vẻ bị hủy dung nhẹ do tai nạn gì đó.
Giang Thừa Tuyên lên tiếng:
"Tôi đã tìm cho phu nhân một căn hộ an toàn để trú ẩn, bà tuyệt đối không được ra ngoài."
Người phụ nữ ngó ra đường phố nhộn nhịp, đôi mặt rũ xuống, khẽ giọng.
"Giang tổng cậu có phải là đang giam cầm tôi phải không?"
Giang Thừa Tuyên có vẻ rất tôn trọng người phụ nữa này, anh nói chuyện giọng rất nhẹ nhàng.
"Không phải tôi giam phu nhân, chỉ là muốn phu nhân an tâm điều trị thôi! Khi nào muốn ra ngoài tôi sẽ đích thân tới đưa phu nhân đi "
Người phụ nữ im lặng qua mặt ra ngắm đường phố sáng sớm rất nhộn nhịp.
Giang Thừa Tuyên quay qua nhìn Nam Phong.
"Nam Phong tôi không mong một lần nào nữa cậu tự ý đưa người của tôi ra khỏi nhà."
Nam Phong nghe thấy lời nói đầy chất cảnh cáo, anh nghiến chặt răng, cam chịu.
Xe Giang Thừa Tuyên dừng lại ở một chung cư sang trọng, chung cư Hoa Vương, cùng lúc này chiếc taxi chở cô gái kia cũng dừng trước chung cư.
Đồng thời cả hai bên đều bước xuống xe, Giang Thừa Tuyên đi giữa Nam Phong và người phụ nữ kia, họ lướt qua bỏ xa cô gái trẻ. Bất giác Giang Thừa Tuyên cảm nhận có sự quen thuộc lạ thường với cô gái anh vừa lướt qua, anh ngoái đầu lại nhìn thì đã không thấy cô gái đó bước sau mình nữa. Anh đành cho là bản thân ảo giác thôi.
Còn cô gái đang muốn bước vào thì nhận được cuộc gọi từ ai đó nên lại lên xe rời đi.
.......
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho người phụ nữ kia, Giang Thừa Tuyên về biệt thự, nằm trên giường gác tay lên trán suy nghĩ về bóng dáng loáng thoáng của cô gái anh gặp ở chung cư Hoa Vương, rõ ràng là người không thể là ảo giác, cảm giác rất khi đó rất thân thuộc.
"Nhất định mình phải điều tra xem cô gái đó là ai?"
"Cốc cốc"
"Vào đi"
Vú Mai từ ngoài bước vào, trên tay lay khay gồm món ăn sáng và ly sữa tươi, bà chậm rãi đặt chúng xuống bàn sofa.
"Thiếu gia cậu ăn sáng đi ạ, đã gần trưa rồi cậu chưa gì vào bụng!"
"Con cảm ơn Vú Mai, từ sau đừng gọi thiếu gia xa cách thế. Cứ gọi Thừa Tuyên hoặc con điều được, như Vú Mai đã xưng hô với Ngọc Đan ấy."
"Thiếu gia...?"
"Vú Mai bộ còn ghét con hại Khiết gia à, vẫn nghĩ con chiếm đoạt gia sản Khiết gia sao?"
Vú Mai thấy khuôn mặt rũ rượi của Giang Thừa Tuyên, bà ôm lấy anh vuốt ve an ủi.
"Không có, Thừa Tuyên cũng đã một năm trôi qua rồi còn đừng tự dằn vặt nữa! Vú Mai biết những gì còn làm là muốn bảo vệ Ngọc Đan thôi. Con bé vắng số tình duyên hai đứa đứt đoạn. Con nên quên con bé mà tìm một hạnh phúc mới."
"Không Vú Mai à, con yêu Ngọc Đan từ bé lận, đâu ai có thể thay thế được cô ấy."
Vú Mai biết không khuyên giải gì được chàng trai cứng đầu này, bởi vì trong một năm qua Giang Thừa Tuyên trở nên lạnh lùng tuyệt đối, ngoài công việc ra thì ăn uống hay bỏ cử, bà phải mang thức ăn vào tận phòng hết lời khuyên nhủ anh ta mới ăn, Giang Thừa Tuyên sau một năm trông gày gò hơn xưa.
Cùng lúc này ở nhà hàng Rose.
Cô gái xinh đẹp ở sân bay đã đến đây ngồi ở phòng ăn vip chờ ai đó.
"Cạnh."
Cửa mở ra, Tân Kính Dương bước vào, vừa tiến lại bàn vừa nói:
"Hiếu Vân, bay qua đây sao không gọi anh ra đón!"
"Hứ! chẳng phải anh lo bay về trước bỏ em lại sao?"
"Em là đang trách anh?"
"Không, cô gái nhỏ bé này sao dám trách ân nhân của mình!"
Tân Kính Dương vươn tay véo vào má Hiếu Vân.
"Miệng lưỡi của em ngày càng sắc xảo nha! Anh về là có việc. Còn em nữa đang yên đang lành lại đòi qua đây!"
"Thì du lịch cho biết, em nghe đồn Hoa Thành này nhiều cảnh đẹp lắm!"
"Được anh sẽ dắt em đi du lịch hết Hoa Thành, còn giờ em sẽ ở đâu?"
"À cái này thì anh khỏi lo trước khi qua đây em đặt thuê một căn hộ chung cư rồi!"
"Hiếu Vân, du lịch thôi em thuê căn hộ làm gì?khách sạn không tiện hơn sao?"
"Sao mà tiện, khách sạn sao giống nhà riêng mình được!"
Đôi mắt Tân Kính Dương bỗng hiện lên sư lo lắng, anh không muốn Hiếu Vân ở lâu nơi Hoa Thành này.
Một cô gái xinh đẹp trong bộ vấy tiểu thư đơn giản mái tóc uốn xoăn nhẹ, kéo theo vali bước ra khỏi sân bay Hoa Thanh. Cô gái vẫy tay đón taxi rời đi, cùng lúc này bên kia đường một chiếc xe hơi sang trọng có vẻ cũng đang chờ ngươi thân. Người trong xe mặc âu phục sáng màu, đeo kính đen. Một người phụ nữ trung niên tiến lại mở cửa bước lên xe.
Trên xe chính là Giang Thừa Tuyên, còn người phụ nữ thì khuôn mặt có vẻ bị hủy dung nhẹ do tai nạn gì đó.
Giang Thừa Tuyên lên tiếng:
"Tôi đã tìm cho phu nhân một căn hộ an toàn để trú ẩn, bà tuyệt đối không được ra ngoài."
Người phụ nữ ngó ra đường phố nhộn nhịp, đôi mặt rũ xuống, khẽ giọng.
"Giang tổng cậu có phải là đang giam cầm tôi phải không?"
Giang Thừa Tuyên có vẻ rất tôn trọng người phụ nữa này, anh nói chuyện giọng rất nhẹ nhàng.
"Không phải tôi giam phu nhân, chỉ là muốn phu nhân an tâm điều trị thôi! Khi nào muốn ra ngoài tôi sẽ đích thân tới đưa phu nhân đi "
Người phụ nữ im lặng qua mặt ra ngắm đường phố sáng sớm rất nhộn nhịp.
Giang Thừa Tuyên quay qua nhìn Nam Phong.
"Nam Phong tôi không mong một lần nào nữa cậu tự ý đưa người của tôi ra khỏi nhà."
Nam Phong nghe thấy lời nói đầy chất cảnh cáo, anh nghiến chặt răng, cam chịu.
Xe Giang Thừa Tuyên dừng lại ở một chung cư sang trọng, chung cư Hoa Vương, cùng lúc này chiếc taxi chở cô gái kia cũng dừng trước chung cư.
Đồng thời cả hai bên đều bước xuống xe, Giang Thừa Tuyên đi giữa Nam Phong và người phụ nữ kia, họ lướt qua bỏ xa cô gái trẻ. Bất giác Giang Thừa Tuyên cảm nhận có sự quen thuộc lạ thường với cô gái anh vừa lướt qua, anh ngoái đầu lại nhìn thì đã không thấy cô gái đó bước sau mình nữa. Anh đành cho là bản thân ảo giác thôi.
Còn cô gái đang muốn bước vào thì nhận được cuộc gọi từ ai đó nên lại lên xe rời đi.
.......
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho người phụ nữ kia, Giang Thừa Tuyên về biệt thự, nằm trên giường gác tay lên trán suy nghĩ về bóng dáng loáng thoáng của cô gái anh gặp ở chung cư Hoa Vương, rõ ràng là người không thể là ảo giác, cảm giác rất khi đó rất thân thuộc.
"Nhất định mình phải điều tra xem cô gái đó là ai?"
"Cốc cốc"
"Vào đi"
Vú Mai từ ngoài bước vào, trên tay lay khay gồm món ăn sáng và ly sữa tươi, bà chậm rãi đặt chúng xuống bàn sofa.
"Thiếu gia cậu ăn sáng đi ạ, đã gần trưa rồi cậu chưa gì vào bụng!"
"Con cảm ơn Vú Mai, từ sau đừng gọi thiếu gia xa cách thế. Cứ gọi Thừa Tuyên hoặc con điều được, như Vú Mai đã xưng hô với Ngọc Đan ấy."
"Thiếu gia...?"
"Vú Mai bộ còn ghét con hại Khiết gia à, vẫn nghĩ con chiếm đoạt gia sản Khiết gia sao?"
Vú Mai thấy khuôn mặt rũ rượi của Giang Thừa Tuyên, bà ôm lấy anh vuốt ve an ủi.
"Không có, Thừa Tuyên cũng đã một năm trôi qua rồi còn đừng tự dằn vặt nữa! Vú Mai biết những gì còn làm là muốn bảo vệ Ngọc Đan thôi. Con bé vắng số tình duyên hai đứa đứt đoạn. Con nên quên con bé mà tìm một hạnh phúc mới."
"Không Vú Mai à, con yêu Ngọc Đan từ bé lận, đâu ai có thể thay thế được cô ấy."
Vú Mai biết không khuyên giải gì được chàng trai cứng đầu này, bởi vì trong một năm qua Giang Thừa Tuyên trở nên lạnh lùng tuyệt đối, ngoài công việc ra thì ăn uống hay bỏ cử, bà phải mang thức ăn vào tận phòng hết lời khuyên nhủ anh ta mới ăn, Giang Thừa Tuyên sau một năm trông gày gò hơn xưa.
Cùng lúc này ở nhà hàng Rose.
Cô gái xinh đẹp ở sân bay đã đến đây ngồi ở phòng ăn vip chờ ai đó.
"Cạnh."
Cửa mở ra, Tân Kính Dương bước vào, vừa tiến lại bàn vừa nói:
"Hiếu Vân, bay qua đây sao không gọi anh ra đón!"
"Hứ! chẳng phải anh lo bay về trước bỏ em lại sao?"
"Em là đang trách anh?"
"Không, cô gái nhỏ bé này sao dám trách ân nhân của mình!"
Tân Kính Dương vươn tay véo vào má Hiếu Vân.
"Miệng lưỡi của em ngày càng sắc xảo nha! Anh về là có việc. Còn em nữa đang yên đang lành lại đòi qua đây!"
"Thì du lịch cho biết, em nghe đồn Hoa Thành này nhiều cảnh đẹp lắm!"
"Được anh sẽ dắt em đi du lịch hết Hoa Thành, còn giờ em sẽ ở đâu?"
"À cái này thì anh khỏi lo trước khi qua đây em đặt thuê một căn hộ chung cư rồi!"
"Hiếu Vân, du lịch thôi em thuê căn hộ làm gì?khách sạn không tiện hơn sao?"
"Sao mà tiện, khách sạn sao giống nhà riêng mình được!"
Đôi mắt Tân Kính Dương bỗng hiện lên sư lo lắng, anh không muốn Hiếu Vân ở lâu nơi Hoa Thành này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.