Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma
Chương 79: Sao này anh đừng chọc tức anh ấy! [ Em là trùng sinh ]
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
27/08/2023
(" Mai ở nhà hàng Rose ") dứt lời Tân Kính Dương tắt máy.
Nam Phong thấy nét mặt khó coi của Giang Thừa Tuyên liền hỏi.
" Tân Kính Dương gọi à, có việc gì thế?" .
Anh phát tay ra hiệu cho Nam Phong ra ngoài.
" Tôi cần yên tĩnh"
[.......]
Nhà nhà khách sạn Rose
8 giờ
Theo đúng giờ hẹn Giang Thừa Tuyên dừng xe trước nhà hàng Rose. Anh theo lễ tân dẫn đường lên lầu dừng lại tại một căn phòng vip. Anh gõ cửa bước vào thì thấy Tân Kính Dương đang ngồi thảnh thơi nâng tách cà phê vừa chạm môi.
Tân Kính Dương quay ra thấy Giang Thừa Tuyên siết chặt lòng bàn tay trừng ánh mắt sắt lạnh nhìn mình, anh đặt tách cà phê chạm mặt bàn, nhếch mép.
" Giang tổng đến rồi, ngồi xuống nói chuyện. Tôi không có hảo ý nói chuyện bằng nắm đấm. "
Giang Thừa Tuyên tiết chế cảm xúc, ngồi xuống tựa lưng sofa nhếch mép.
" Anh đang bày trò gì ? " .
" Giang tổng anh là đang đề cao tôi à ?."
Giang Thừa Tuyên ngây người, trong suy nghĩ của anh thì Tân Kính Dương hôm nay khác với trước kia rất nhiều. Trước kia anh ta rõ ràng là một người không màng tới tiến thân gì ngoài việc ăn chơi trác táng và là phá gia chi tử. Từ khi nào mà lại trở nên thủ đoạn lấn sân sâu vào lĩnh vực kinh doanh thế này.
Giang Thừa Tuyền gằng giọng. " Nói ?"
Tân Kính Dương vắt chéo chân vừa nhịp vừa trả lời nhẹ nhàng.
" Tôi nói rồi anh trả Ngọc Đan về với tôi, toàn bộ Tập Đoàn Đan Dương và Tập Đoàn Khiết Thị thuộc về anh hết."
Giang Thừa Tuyên vốn thông minh biết là cái bẫy thôi, rõ là muốn gài bẫy anh cướp công ty anh ta.
" Tôi không có hứng thú với thứ công ty phế vật của anh."
Tân Kính Dương gắt giọng: " Anh ?"
Giang Thừa Tuyên nhanh tay bóp chặt cổ đối phương dùng lực đè mạnh xuống nệm sofa nét mặt u ám gằng giọng.
" Lật bài ngửa luôn đi, tôi không thích dài dòng. Nhanh ký ly hôn Ngọc Đan không thì cả Tập Đoàn Đan Dương của anh sẽ biến mất trên thị trường Hoa Thành, tôi cũng không ngại cho Tân Gia khuynh gia bại sản luôn đâu."
Tân Kính Dương không thể thở được, cổ anh bị siết quá chặt khiến mặt anh tái nhợt.
Vừa lúc này Ngọc Đan bước nhẹ vào đứng nhìn thẳng vào hai người đàn ông đè nhau trên sofa.
Giang Thừa Tuyên bất giác thấy đôi chân của một cô gái, anh ngước nhìn từ chân lên mặt nhận ra là Ngọc Đan anh vội buông Tân Kính Duong ra đứng dậy chỉnh lại âu phục.
Anh nghiêm mặt hỏi.
" Em tại sao lại đến đây?".
" Em nghe hết rồi, Thừa Tuyên em không ngờ anh là người thủ đoạn và không giữ lời. "
Ngọc Đan bước lướt qua người anh nhanh tay đỡ Tân Kính Dương ngồi dậy, tay sờ lên cổ hằn những dấu ngón tay, và trán còn quấn băng trắng do tai nạn xe hôm trước.
" Kính Dương anh không sao chứ?".
Giây phút cô bước lướt qua khỏi người anh là anh đã thấy mất mát rồi, thêm hành động ôn nhu lo lắng kèm cái tên gọi thân mật Kính Dương.
Anh thật sự đau lòng, đôi mắt rũ xuống siết chặt tay phát ra âm thanh của các đốt ngón tay tạo nên.
Tân Kính Dương trông thấy dáng vẻ của Giang Thừa Tuyên liền nở nụ cười đầy bí hiểm.
Thật ra chính Tân Kính Dương cố ý nhờ người gọi điện thoại cho Ngọc Đan nói Giang Thừa Tuyên sẽ đến gặp anh tại nhà hàng Rose. Khi nảy thấy cô tới thông qua cửa khép hờ, anh liền nói lời khiêu khích khiến Giang Thừa Tuyên nói ra lời lẽ đe doạ anh.
Giang Thừa Tuyên tiến lại chộp tay giật mạnh Ngọc Đan ngã vào lòng mình trừng mắt sắc lạnh nhìn Tân Kính Dương.
Anh lớn tiếng.
" Tân Kính Dương anh đừng vờ vịt. "
Ngọc Đan xô anh ra. " Thừa Tuyên anh có thôi đi chưa, anh nghĩ ai cũng mưu mô tàn độc như anh hả?"
Anh khựng người, gắt gỏng. " Em biết em đang nói gì không?".
Lúc nảy núp ngoài cửa Ngọc Đan chỉ nghe được khúc:
[" thì cả Tập Đoàn Đan Dương của anh sẽ biến mất trên thị trường Hoa Thành, tôi cũng không ngại cho Tân Gia khuynh gia bại sản luôn đâu."]
Tân Kính Dương đứng sau lưng Ngọc Đan cười nhếch môi, nhướng mày.
Giang Thừa Tuyên không còn kiềm chế được cảm xúc tức giận, anh túm cổ áo Tân Kính Dương nâng lên.
" Khốn kiếp".
Ngọc Đan đẩy anh ra ngăn vào giữa, trưng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh nói to.
" Anh về đi."
" Ngọc Đan em nói vậy là ý gì?".
Cùng lúc này Tân Kính Dương giả vờ chao đảo Ngọc Đan quay qua lo lắng đỡ anh ta tựa lưng sofa.
Giang Thừa Tuyên nét mặt trùng xuống nghĩ trong lòng. Là cô ấy còn yêu Tân Kính Dương sao?, cô ấy không thèm nghe mình giải thích, thậm chí còn đuổi mình về.
Anh thả lỏng tay đang siết chặt nhìn hai người trước mặt cứ như đôi tình nhân.
Anh quay lưng bỏ về.
Ngọc Đan qua ra thấy dáng lưng Giang Thừa Tuyên khuất khỏi cửa, đôi mắt đượm buồn. Cô chỉ là lo lắng tính nóng của anh thì sẽ đánh nhau với Tân Kính Dương như mấy lần trước nên khi nghe điện thoại người đó nói hai người họ ở đây cô liền đến.
Tân Kính Dương vươn tay vuốt nhẹ gò má cô khiến cô giật mình quay qua nhìn anh đang mỉm cười ôn nhu với cô.
Tân Kính Dương nắm bàn tay cô nói khẽ. " Ngọc Đan em trở về với anh được không, Giang Thừa Tuyên không tốt như em nghĩ đâu?".
Không tốt, anh ấy có ý gì?.
" Em yêu anh ấy, tin anh ấy cũng vậy, sao này anh đừng chọc tức anh ấy."
"Em nói gì vậy?".
" Vết thương của anh đã khỏi rồi, anh giả vờ làm gì?. "
Ngọc Đan nhìn mép băng bị tuột ra, cô vươn tay giật ra. Tân Kính Dương đơ người, anh không ngờ cô tin mắt phát hiện ra vậy.
" Anh đừng nhìn em như vậy, em là trùng sinh, mánh khoé của anh em còn nhớ hết."
Tân Kính Dương vả trán nhớ ra những trò này ngày trước hay dùng để trêu ghẹo cho cô lo lắng cho anh.....
Nam Phong thấy nét mặt khó coi của Giang Thừa Tuyên liền hỏi.
" Tân Kính Dương gọi à, có việc gì thế?" .
Anh phát tay ra hiệu cho Nam Phong ra ngoài.
" Tôi cần yên tĩnh"
[.......]
Nhà nhà khách sạn Rose
8 giờ
Theo đúng giờ hẹn Giang Thừa Tuyên dừng xe trước nhà hàng Rose. Anh theo lễ tân dẫn đường lên lầu dừng lại tại một căn phòng vip. Anh gõ cửa bước vào thì thấy Tân Kính Dương đang ngồi thảnh thơi nâng tách cà phê vừa chạm môi.
Tân Kính Dương quay ra thấy Giang Thừa Tuyên siết chặt lòng bàn tay trừng ánh mắt sắt lạnh nhìn mình, anh đặt tách cà phê chạm mặt bàn, nhếch mép.
" Giang tổng đến rồi, ngồi xuống nói chuyện. Tôi không có hảo ý nói chuyện bằng nắm đấm. "
Giang Thừa Tuyên tiết chế cảm xúc, ngồi xuống tựa lưng sofa nhếch mép.
" Anh đang bày trò gì ? " .
" Giang tổng anh là đang đề cao tôi à ?."
Giang Thừa Tuyên ngây người, trong suy nghĩ của anh thì Tân Kính Dương hôm nay khác với trước kia rất nhiều. Trước kia anh ta rõ ràng là một người không màng tới tiến thân gì ngoài việc ăn chơi trác táng và là phá gia chi tử. Từ khi nào mà lại trở nên thủ đoạn lấn sân sâu vào lĩnh vực kinh doanh thế này.
Giang Thừa Tuyền gằng giọng. " Nói ?"
Tân Kính Dương vắt chéo chân vừa nhịp vừa trả lời nhẹ nhàng.
" Tôi nói rồi anh trả Ngọc Đan về với tôi, toàn bộ Tập Đoàn Đan Dương và Tập Đoàn Khiết Thị thuộc về anh hết."
Giang Thừa Tuyên vốn thông minh biết là cái bẫy thôi, rõ là muốn gài bẫy anh cướp công ty anh ta.
" Tôi không có hứng thú với thứ công ty phế vật của anh."
Tân Kính Dương gắt giọng: " Anh ?"
Giang Thừa Tuyên nhanh tay bóp chặt cổ đối phương dùng lực đè mạnh xuống nệm sofa nét mặt u ám gằng giọng.
" Lật bài ngửa luôn đi, tôi không thích dài dòng. Nhanh ký ly hôn Ngọc Đan không thì cả Tập Đoàn Đan Dương của anh sẽ biến mất trên thị trường Hoa Thành, tôi cũng không ngại cho Tân Gia khuynh gia bại sản luôn đâu."
Tân Kính Dương không thể thở được, cổ anh bị siết quá chặt khiến mặt anh tái nhợt.
Vừa lúc này Ngọc Đan bước nhẹ vào đứng nhìn thẳng vào hai người đàn ông đè nhau trên sofa.
Giang Thừa Tuyên bất giác thấy đôi chân của một cô gái, anh ngước nhìn từ chân lên mặt nhận ra là Ngọc Đan anh vội buông Tân Kính Duong ra đứng dậy chỉnh lại âu phục.
Anh nghiêm mặt hỏi.
" Em tại sao lại đến đây?".
" Em nghe hết rồi, Thừa Tuyên em không ngờ anh là người thủ đoạn và không giữ lời. "
Ngọc Đan bước lướt qua người anh nhanh tay đỡ Tân Kính Dương ngồi dậy, tay sờ lên cổ hằn những dấu ngón tay, và trán còn quấn băng trắng do tai nạn xe hôm trước.
" Kính Dương anh không sao chứ?".
Giây phút cô bước lướt qua khỏi người anh là anh đã thấy mất mát rồi, thêm hành động ôn nhu lo lắng kèm cái tên gọi thân mật Kính Dương.
Anh thật sự đau lòng, đôi mắt rũ xuống siết chặt tay phát ra âm thanh của các đốt ngón tay tạo nên.
Tân Kính Dương trông thấy dáng vẻ của Giang Thừa Tuyên liền nở nụ cười đầy bí hiểm.
Thật ra chính Tân Kính Dương cố ý nhờ người gọi điện thoại cho Ngọc Đan nói Giang Thừa Tuyên sẽ đến gặp anh tại nhà hàng Rose. Khi nảy thấy cô tới thông qua cửa khép hờ, anh liền nói lời khiêu khích khiến Giang Thừa Tuyên nói ra lời lẽ đe doạ anh.
Giang Thừa Tuyên tiến lại chộp tay giật mạnh Ngọc Đan ngã vào lòng mình trừng mắt sắc lạnh nhìn Tân Kính Dương.
Anh lớn tiếng.
" Tân Kính Dương anh đừng vờ vịt. "
Ngọc Đan xô anh ra. " Thừa Tuyên anh có thôi đi chưa, anh nghĩ ai cũng mưu mô tàn độc như anh hả?"
Anh khựng người, gắt gỏng. " Em biết em đang nói gì không?".
Lúc nảy núp ngoài cửa Ngọc Đan chỉ nghe được khúc:
[" thì cả Tập Đoàn Đan Dương của anh sẽ biến mất trên thị trường Hoa Thành, tôi cũng không ngại cho Tân Gia khuynh gia bại sản luôn đâu."]
Tân Kính Dương đứng sau lưng Ngọc Đan cười nhếch môi, nhướng mày.
Giang Thừa Tuyên không còn kiềm chế được cảm xúc tức giận, anh túm cổ áo Tân Kính Dương nâng lên.
" Khốn kiếp".
Ngọc Đan đẩy anh ra ngăn vào giữa, trưng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh nói to.
" Anh về đi."
" Ngọc Đan em nói vậy là ý gì?".
Cùng lúc này Tân Kính Dương giả vờ chao đảo Ngọc Đan quay qua lo lắng đỡ anh ta tựa lưng sofa.
Giang Thừa Tuyên nét mặt trùng xuống nghĩ trong lòng. Là cô ấy còn yêu Tân Kính Dương sao?, cô ấy không thèm nghe mình giải thích, thậm chí còn đuổi mình về.
Anh thả lỏng tay đang siết chặt nhìn hai người trước mặt cứ như đôi tình nhân.
Anh quay lưng bỏ về.
Ngọc Đan qua ra thấy dáng lưng Giang Thừa Tuyên khuất khỏi cửa, đôi mắt đượm buồn. Cô chỉ là lo lắng tính nóng của anh thì sẽ đánh nhau với Tân Kính Dương như mấy lần trước nên khi nghe điện thoại người đó nói hai người họ ở đây cô liền đến.
Tân Kính Dương vươn tay vuốt nhẹ gò má cô khiến cô giật mình quay qua nhìn anh đang mỉm cười ôn nhu với cô.
Tân Kính Dương nắm bàn tay cô nói khẽ. " Ngọc Đan em trở về với anh được không, Giang Thừa Tuyên không tốt như em nghĩ đâu?".
Không tốt, anh ấy có ý gì?.
" Em yêu anh ấy, tin anh ấy cũng vậy, sao này anh đừng chọc tức anh ấy."
"Em nói gì vậy?".
" Vết thương của anh đã khỏi rồi, anh giả vờ làm gì?. "
Ngọc Đan nhìn mép băng bị tuột ra, cô vươn tay giật ra. Tân Kính Dương đơ người, anh không ngờ cô tin mắt phát hiện ra vậy.
" Anh đừng nhìn em như vậy, em là trùng sinh, mánh khoé của anh em còn nhớ hết."
Tân Kính Dương vả trán nhớ ra những trò này ngày trước hay dùng để trêu ghẹo cho cô lo lắng cho anh.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.