Chương 52
Bạch Lục
17/08/2016
"Hoàng hậu nương
nương đến ——" giọng thông báo the thé của thái giám vang lên, truyền đến tai của các phi tần, tất cả đều quay mặt nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Liền thấy Lưu hoàng hậu mặc một bộ trang phục lộng lẫy cùng với sáu cung nữ và mười binh lính theo bảo vệ đang chầm chậm đi tới, khuôn mặt ôn hòa, nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, bước đi một cách ung dung hoa lệ. d!iend;anle/qu*ydo&n Chỉ trong chốc lát, đi tới vị trí còn trống trên đầu nhẹ nhàng chỉnh sửa quần áo, ngồi xuống.
Các phi tần đang ngồi, ngay từ lúc Lưu hoàng hậu còn chưa đi tới đã đứng lên, trừ Lý Mỹ Nhân đang quỳ, không ai khác biệt cả.
Lưu hoàng hậu mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Nhanh ngồi xuống đi, chúng ta đều là tỷ muội một nhà, không cần phải như thế." Đợi các phi tần ngồi xuống như lời của nàng, nàng lại tiếp tục nói: "Hãy nhìn xem, đúng là Ngự Hoa Viên, người ngắm hoa, hoa cũng khen người, các muội so với hoa còn xinh đẹp rực rỡ hơn."
"Dù là hoa, cũng phân biệt đẹp xấu, hoàng hậu nương nương đoan trang thùy mị, xinh đẹp nho nhã, nghiêng nước nghiêng thành, là người đứng đầu, nô tì thấy mình không thể bằng người nên cảm thấy rất xấu hổ." Quách Thục Nghi cười nói.
Lời này của nàng, ở trong lòng Di chiêu nghi và Thẩm Cẩn Huyên bị xem là lời buồn cười dối trá, nhất là mới vừa xảy ra chuyện của Lý Mỹ Nhân, như vậy không phải là càng buồn cười hơn sao?
Không nói hai người bọn họ, chính người trong cuộc là Lý Mỹ Nhân đang quỳ dưới đất kia, bàn về cho nhan sắc cũng hơn Lưu hoàng hậu mấy phần, còn có Uyển Dung hoa, Diệp phân nghi, tất cả đều là số một số hai, bàn về tướng mạo Lưu hoàng hậu khó có thể giành phần hơn.
Thẩm Cẩn Huyên đặt ly trà xuống, hai ngón tay thon dài cầm một miếng bánh nhỏ tinh xảo cho vào trong miệng, hương thơm tràn ngập trong miệng, ngọt mà không ngán, ăn xong miếng này nàng lại cầm lên miếng khác, bữa tiệc của hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương sai người chuẩn bị điểm tâm, dù là ra sao thì bên trong cũng sẽ không có độc chứ?
Nàng ăn không ngừng, tổng cộng có sáu đĩa nhỏ đựng cái loại điểm tâm khác nhau được đặt trên chiếc bàn ở trước mặt nàng, mỗi cái đĩa Thẩm Cẩn Huyên đều ăn hai ba chỗ, chỉ cảm thấy vị của những món nhỏ này không giống nhau, mỗi thứ mỗi vẻ, giống như các nữ nhân trong hậu cung, mỗi người một dáng vẻ, bản lĩnh động lòng người, mỗi người đều có một đặc điểm tính tình riêng, mỗi người đều mang lại cảm giác khác nhau, như vậy có thể thấy được hoàng đế bệ hạ có rất nhiều mỹ nhân.
Thẩm Cẩn Huyên nhớ tới hắn, không nhịn được hơi cong môi lên.
"Miệng của ngươi thật ngọt, cũng rất hiểu chuyện, Bổn cung rất vui vẻ." Lưu hoàng hậu cười, tầm mắt rơi xuống người Lý Mỹ Nhân, nàng hơi nhíu mày lại, cất giọng hỏi, trong giọng nói cũng có chút không vui, nhưng trước sau đều bình tĩnh như không có việc gì xảy ra: "Đây là thế nào, đã xảy ra chuyện gì?"
Lời của nàng mang giọng điệu cứng rắn, cung nữ Thụ Môi đứng thẳng bên người lập tức cúi xuống bên tai nàng, báo cho Lưu hoàng hậu người này chính là Lý Mỹ Nhân.
Thẩm Cẩn Huyên thấy thế trong lòng cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ ngày đó Lý Mỹ Nhân cho Lưu hoàng hậu một bạt tay lớn như vậy, nàng thật sự không biết nàng ta? d@ienda%nleq u,ydo~n Chẳng qua cũng là làm dáng thôi, để người khác nhìn thấy, cho là nàng không âm thầm điều tra Lý Mỹ Nhân, liền nghĩ nàng là một hoàng hậu tốt, có tấm lòng vị tha rộng mở.
Hoàng hậu nương nương vẫn như cũ, ngoài mặt lại thể hiện một chút, năm nay trong cung không có tới người mới, nàng nghĩ mình có thể lừa gạt được ai?
Thẩm Cẩn Huyên không nói một lời, chỉ chờ những người khác lên tiếng, nàng ngồi xem là được rồi.
Di chiêu nghi không ít lần phải trải qua việc bị người khác nói lại chuyện có liên quan đến nàng, khoát tay ý bảo cung nữ phía sau nàng mở lời, giải thích với hoàng hậu nương nương, đầu tiên Bích Hồng gật đầu với chủ tử nhà mình, bày tỏ đã nhận lệnh, mới bước ra phía trước, hành lễ với Lưu hoàng hậu: "Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an."
"Khởi bẩm nương nương, trước khi ngài đến, Lý Mỹ Nhân bệnh lâu ở trong viện mấy năm, bị quên quy định trong cung, nói năng lỗ mãng, cử chỉ vô lễ, xúc phạm chiêu nghi nương nương, vì vậy, chiêu nghi nương nương mới phạt nàng quỳ dưới đất nửa canh giờ."
Chuyện không liên quan đến Thẩm Cẩn Huyên, nhưng nàng cũng biết lời Bích Hồng bẩm báo rõ ràng là hoàn toàn bịa đặt, gắn đại một tội danh, Lý Mỹ Nhân nói một câu không suy nghĩ, xúc phạm đến người khác.
Chỉ là hoàng hậu biết Di chiêu nghi ở chức vị cao, hơn nữa nàng rất phách lối, là người ngông cuồng, ngay cả bây giờ không có hoàng đế bệ hạ sủng ái che chở, cũng có mấy ai dám đắc tội với nàng?
Nhà mẹ của nàng là Hữu Thừa Tướng.
Thừa Tướng Kỳ quốc phân biệt trái phải, lấy bên phải làm đầu, phụ thân Lưu hoàng hậu Lưu Thừa là Tả Thừa Tướng (bên trái), bởi vì mẹ của Lưu hoàng hậu cùng Thái hậu có quan hệ thân mật, khiến cho quan hệ của Lưu Thừa Tướng và Thái Thượng Hoàng tốt hơn một chút, mới khiến Mục Diễm tin tưởng Lưu Thừa Tướng hơn một chút. nhưng dù nói thế nào, Hữu Thừa Tướng vẫn có uy tín hơn, cho nên nữ nhi bảo bối ông thương yêu nhất là Di chiêu nghi, ở trong hậu cung phách lối giống như ở trong phủ Thừa tướng, nhưng cũng không phải là không có lý do.
Không có phi tần dám bỏ qua mặt mũi của nàng.
"Đã như vậy, phạt cũng phạt rồi, Lý Mỹ Nhân chắc hẳn đã nhớ sự dạy dỗ lần này." Câu nói kế tiếp hiển nhiên là đối với Lý Mỹ Nhân nói: "Đứng lên đi, Bổn cung nhìn sắc mặt ngươi không được tốt, vẫn có thể tham gia yến tiệc chứ? Nếu không thể thì trở về nghỉ ngơi đi."
Đây là Lưu hoàng hậu muốn diễn mình là một người rất khoan dung độ lượng sao?
Ngay từ lúc Lý Mỹ Nhân quyết định đến Minh Huyên các chặn đường Hoàng đế cũng đã xem sinh mạng như vật ngoài thân rồi, dù sao nàng ở trong cung ba năm bị bệnh ở trên giường, nhìn rõ bộ mặt của cung nữ thái giám, sống không bằng chết, muốn kết thân với Thẩm Cẩn Huyên, lại phát hiện người ta căn bản cũng không cần làm bạn với nàng.
Hiển nhiên cũng là cá nhớ thù, là nàng đánh giá cao lòng dạ của người trong hậu cung.
Sai một ly, đi một dặm, tất nhiên là không có khả năng cứu vãn. Nhưng không nghĩ đến hoàng hậu nương nương cũng là cá quen mặt, không ít nhất là trên mặt hiền hòa.
Lý Mỹ Nhân được cung nữ của nàng đỡ dậy, quỳ gối hành lễ: "Tạ hoàng hậu nương nương đã rủ lòng thương . . . . . Nô tì không sao. . . . . ."
Không sao?
Hơi thở mong manh còn không sao.
Thẩm Cẩn Huyên nhìn dung nhan xinh đẹp đang tái nhợt yếu đuối của Lý Mỹ Nhân một cái, nói với nàng thì nàng cũng không tin, chắc hẳn nàng lại muốn mượn cơ hội này dựa vào Lưu hoàng hậu để leo lên chức cao. d^iend#an/leq*uyd~on Mặc kệ mục đích của Lưu hoàng hậu như thế nào, dù sao cũng có thể giữ được mạng nhỏ của nàng, nói không chừng sau này còn có thể cho nàng cơ hội phục vụ hoàng đế bệ hạ, đây cũng là điều tốt, so với việc Lưu hoàng hậu có thể mang đến cơ hội của nàng, bị lợi dụng cũng không đáng nhắc tới rồi.
Ăn bánh nhiều đến nỗi cổ họng cũng khát khô, vậy là đủ rồi.
Thẩm Cẩn Huyên giơ tay lên, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại hướng lên trời, giơ lên độ cao thấp hơn vai một chút, cổ tay hơi vặn một chút khiến cho các ngón tay xinh đẹp đang dính dầu mỡ hơi hướng về phía sau.
Hoa Thải nhìn thấy, khẽ khom lưng vội móc khăn ra, một tay nàng nâng bàn tay dính không ít điểm tâm của Thẩm Cẩn Huyên lên, tay còn lại nắm chiếc khăn tơ lụa mềm mại cẩn thận lau cho nàng.
Không lâu lắm, Hoa Thải nhỏ giọng nói: "Đã xong rồi, nương nương."
Thẩm Cẩn Huyên nghe vậy thu tay lại, đảo mắt tới bàn tiệc trước mặt, dùng sức bưng ly sứ gốm đựng trà được tô điểm hoa văn xinh đẹp, thong thả đưa đến bên môi, khẽ nhấp một chút nước trà tinh khiết và thơm ngon, làm trơn cổ.
Ánh mắt Uyển Dung Hoa trùng hợp rơi vào trên người Lý Mỹ Nhân xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, ánh mắt khó tránh khỏi việc hạ thấp nàng, liền nhìn chỗ khác, đem tầm mắt rơi xuống Huyên muội muội bên người nàng, thật sự là từng cử động lúc vui sướng đều làm cho lòng người kinh sợ.
Thẩm Cẩn Huyên nhận thấy được nàng nhìn chăm chú, quay mặt nhìn nàng, khóe mắt khẽ nhìn, lông mày cũng cao lên, môi đỏ mọng mỉm cười, trong mắt gợn sóng lăn tăn, cười như không cười, có mấy phần say?
Những sợi tóc bên tai của nàng, ánh mắt của nàng như được phủ lên một màng sương mỏng, sâu thẳm, thần bí mê ly, làm cho người theo dõi bị lôi cuốn.
Vẻ đẹp của nàng khác biệt so với mọi người, hình như xinh đẹp quá cũng không tốt, nhìn diêm dúa, lẳng lơ, mị hoặc, hào phóng không câu nệ.
Ai có thể che dấu được sự mê hoặc động lòng người như thế?
Khó trách hoàng đế bệ hạ cưng chiều không ngán.
Uyển Dung hoa nhìn vào ánh mắt của nàng, giống như đã hiểu rõ mọi chuyện, cười lên.
Thẩm Cẩn Huyên thấy Uyển Dung hoa liền không nhịn được muốn nói chuyện với nàng, khoảng cách giữa hai bàn khá xa, nhưng cũng có lỗ hổng nhỏ, nàng nhẹ nhàng di chuyển tới, khẽ nói: "Tại sao tỷ tỷ lại không ăn những món điểm tâm này? Muội thấy ăn rất ngon đấy."
Uyển Dung Hoa sợ động tác của nàng quá mạnh, liên lụy đến vết thương trên vai, liền quay người đến gần nàng, vội vàng nghênh đón: "Muội thật nhiều lời, đừng lộn xộn nữa. Tỷ không thích đồ ngọt."
Thẩm Cẩn Huyên cười khanh khách hai tiếng, giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng giòn tai: "Uyển tỷ tỷ có biết truyền thuyết Hoa Nhị kiều không?" Thấy Uyển Dung hoa lắc đầu đáp lại, nàng mới nói tiếp: "Vậy thì chờ lát nữa dùng bữa xong, muội sẽ nói cho tỷ nghe, còn có Diệp tỷ tỷ nữa, được không?"
"Tốt tốt tốt, đều tốt, nhanh ngồi thẳng, để hoàng hậu nhìn lại nói muội không chú ý dáng vẻ của mình."
Nàng ánh mắt lơ đãng lộ ra vẻ nhu tình, ánh mắt khiến cho người ta không dứt ra được, muốn bắt lấy, chú ý đến, nhớ kỹ sự mê hoặc của nàng, vô tội lại đẹp đẽ.
Quả nhiên là một bảo bối.
Uyển Dung hoa nhìn thiếu nữ ngây thơ như một bé gái trước mắt mình, trong lòng tổng kết.
Thẩm Cẩn Huyên thấy nàng đồng ý, trong lòng vui mừng, toét miệng cười, lại đem suy nghĩ đặt trên người Lý Mỹ Nhân thì mới phát hiện, thì ra là người ta đã được cung nữ của mình dắt dìu bước khập khễnh cũng ngồi xuống rồi, giọng nói Lưu hoàng hậu ôn hòa ở vị trí cao nhất vang lên, Thẩm Cẩn Huyên quay mặt đi xem.
"Buổi tiệc ngắm hoa ngày hôm nay, Bổn cung có hai việc muốn nói với mọi người một chút, thứ nhất: khu vực cửa biển đang gặp thiên tai lũ lụt, tình hình nghiêm trọng, chúng ta ở hậu cung, không biết dân gian khó khăn thế nào, nhưng cũng muốn dốc hết sức mình để giúp đỡ, thắt chặt tình cảm với dân chúng, Bổn cung đã mang rất trang sức đã lâu không sử dụng nhiều, để Thụ Môi sai người đem đi bán đổi lấy ngân phiếu."
Đã nói nhiều như thế rồi, ai còn không hiểu đây chính là cố ý.
Thẩm Cẩn Huyên không thèm để ý những thứ vật ngoại thân này, bữa tiệc kết thúc, sau khi trở về dĩ nhiên là dọn dẹp thật tốt một phen, trừ đồ cưới cùng với một số vật dụng nhỏ xinh mà Hoàng đế ban cho, những lễ vật mà người trong cung cho nàng đều có thể dọn dẹp bán đi một chút, làm như vậy không phải là để xua nịnh Lưu hoàng hậu, là vì hoàng đế bệ hạ của nàng, vì con dân của hắn, cũng vì nàng có thể chuộc tội.
Nàng đang suy nghĩ thì đã có người lên tiếng nói với Lưu hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương hãy yên tâm, đợi xong bữa ăn này, nô tì nguyện lấy chút năng lực yếu kém của mình, vì ngài và bệ hạ chia sẻ chút nỗi phiền muộn."
Vẫn là cái miệng ngọt ngào của Quách Thục Nghi.
Quả nhiên là miệng ngọt.
Thẩm Cẩn Huyên chỉ là cười, vẫn như cũ không nói.
"Được, các ngươi có lòng nhớ là tốt rồi, còn chuyện thứ hai. . . . . ."
Liền thấy Lưu hoàng hậu mặc một bộ trang phục lộng lẫy cùng với sáu cung nữ và mười binh lính theo bảo vệ đang chầm chậm đi tới, khuôn mặt ôn hòa, nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, bước đi một cách ung dung hoa lệ. d!iend;anle/qu*ydo&n Chỉ trong chốc lát, đi tới vị trí còn trống trên đầu nhẹ nhàng chỉnh sửa quần áo, ngồi xuống.
Các phi tần đang ngồi, ngay từ lúc Lưu hoàng hậu còn chưa đi tới đã đứng lên, trừ Lý Mỹ Nhân đang quỳ, không ai khác biệt cả.
Lưu hoàng hậu mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Nhanh ngồi xuống đi, chúng ta đều là tỷ muội một nhà, không cần phải như thế." Đợi các phi tần ngồi xuống như lời của nàng, nàng lại tiếp tục nói: "Hãy nhìn xem, đúng là Ngự Hoa Viên, người ngắm hoa, hoa cũng khen người, các muội so với hoa còn xinh đẹp rực rỡ hơn."
"Dù là hoa, cũng phân biệt đẹp xấu, hoàng hậu nương nương đoan trang thùy mị, xinh đẹp nho nhã, nghiêng nước nghiêng thành, là người đứng đầu, nô tì thấy mình không thể bằng người nên cảm thấy rất xấu hổ." Quách Thục Nghi cười nói.
Lời này của nàng, ở trong lòng Di chiêu nghi và Thẩm Cẩn Huyên bị xem là lời buồn cười dối trá, nhất là mới vừa xảy ra chuyện của Lý Mỹ Nhân, như vậy không phải là càng buồn cười hơn sao?
Không nói hai người bọn họ, chính người trong cuộc là Lý Mỹ Nhân đang quỳ dưới đất kia, bàn về cho nhan sắc cũng hơn Lưu hoàng hậu mấy phần, còn có Uyển Dung hoa, Diệp phân nghi, tất cả đều là số một số hai, bàn về tướng mạo Lưu hoàng hậu khó có thể giành phần hơn.
Thẩm Cẩn Huyên đặt ly trà xuống, hai ngón tay thon dài cầm một miếng bánh nhỏ tinh xảo cho vào trong miệng, hương thơm tràn ngập trong miệng, ngọt mà không ngán, ăn xong miếng này nàng lại cầm lên miếng khác, bữa tiệc của hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương sai người chuẩn bị điểm tâm, dù là ra sao thì bên trong cũng sẽ không có độc chứ?
Nàng ăn không ngừng, tổng cộng có sáu đĩa nhỏ đựng cái loại điểm tâm khác nhau được đặt trên chiếc bàn ở trước mặt nàng, mỗi cái đĩa Thẩm Cẩn Huyên đều ăn hai ba chỗ, chỉ cảm thấy vị của những món nhỏ này không giống nhau, mỗi thứ mỗi vẻ, giống như các nữ nhân trong hậu cung, mỗi người một dáng vẻ, bản lĩnh động lòng người, mỗi người đều có một đặc điểm tính tình riêng, mỗi người đều mang lại cảm giác khác nhau, như vậy có thể thấy được hoàng đế bệ hạ có rất nhiều mỹ nhân.
Thẩm Cẩn Huyên nhớ tới hắn, không nhịn được hơi cong môi lên.
"Miệng của ngươi thật ngọt, cũng rất hiểu chuyện, Bổn cung rất vui vẻ." Lưu hoàng hậu cười, tầm mắt rơi xuống người Lý Mỹ Nhân, nàng hơi nhíu mày lại, cất giọng hỏi, trong giọng nói cũng có chút không vui, nhưng trước sau đều bình tĩnh như không có việc gì xảy ra: "Đây là thế nào, đã xảy ra chuyện gì?"
Lời của nàng mang giọng điệu cứng rắn, cung nữ Thụ Môi đứng thẳng bên người lập tức cúi xuống bên tai nàng, báo cho Lưu hoàng hậu người này chính là Lý Mỹ Nhân.
Thẩm Cẩn Huyên thấy thế trong lòng cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ ngày đó Lý Mỹ Nhân cho Lưu hoàng hậu một bạt tay lớn như vậy, nàng thật sự không biết nàng ta? d@ienda%nleq u,ydo~n Chẳng qua cũng là làm dáng thôi, để người khác nhìn thấy, cho là nàng không âm thầm điều tra Lý Mỹ Nhân, liền nghĩ nàng là một hoàng hậu tốt, có tấm lòng vị tha rộng mở.
Hoàng hậu nương nương vẫn như cũ, ngoài mặt lại thể hiện một chút, năm nay trong cung không có tới người mới, nàng nghĩ mình có thể lừa gạt được ai?
Thẩm Cẩn Huyên không nói một lời, chỉ chờ những người khác lên tiếng, nàng ngồi xem là được rồi.
Di chiêu nghi không ít lần phải trải qua việc bị người khác nói lại chuyện có liên quan đến nàng, khoát tay ý bảo cung nữ phía sau nàng mở lời, giải thích với hoàng hậu nương nương, đầu tiên Bích Hồng gật đầu với chủ tử nhà mình, bày tỏ đã nhận lệnh, mới bước ra phía trước, hành lễ với Lưu hoàng hậu: "Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an."
"Khởi bẩm nương nương, trước khi ngài đến, Lý Mỹ Nhân bệnh lâu ở trong viện mấy năm, bị quên quy định trong cung, nói năng lỗ mãng, cử chỉ vô lễ, xúc phạm chiêu nghi nương nương, vì vậy, chiêu nghi nương nương mới phạt nàng quỳ dưới đất nửa canh giờ."
Chuyện không liên quan đến Thẩm Cẩn Huyên, nhưng nàng cũng biết lời Bích Hồng bẩm báo rõ ràng là hoàn toàn bịa đặt, gắn đại một tội danh, Lý Mỹ Nhân nói một câu không suy nghĩ, xúc phạm đến người khác.
Chỉ là hoàng hậu biết Di chiêu nghi ở chức vị cao, hơn nữa nàng rất phách lối, là người ngông cuồng, ngay cả bây giờ không có hoàng đế bệ hạ sủng ái che chở, cũng có mấy ai dám đắc tội với nàng?
Nhà mẹ của nàng là Hữu Thừa Tướng.
Thừa Tướng Kỳ quốc phân biệt trái phải, lấy bên phải làm đầu, phụ thân Lưu hoàng hậu Lưu Thừa là Tả Thừa Tướng (bên trái), bởi vì mẹ của Lưu hoàng hậu cùng Thái hậu có quan hệ thân mật, khiến cho quan hệ của Lưu Thừa Tướng và Thái Thượng Hoàng tốt hơn một chút, mới khiến Mục Diễm tin tưởng Lưu Thừa Tướng hơn một chút. nhưng dù nói thế nào, Hữu Thừa Tướng vẫn có uy tín hơn, cho nên nữ nhi bảo bối ông thương yêu nhất là Di chiêu nghi, ở trong hậu cung phách lối giống như ở trong phủ Thừa tướng, nhưng cũng không phải là không có lý do.
Không có phi tần dám bỏ qua mặt mũi của nàng.
"Đã như vậy, phạt cũng phạt rồi, Lý Mỹ Nhân chắc hẳn đã nhớ sự dạy dỗ lần này." Câu nói kế tiếp hiển nhiên là đối với Lý Mỹ Nhân nói: "Đứng lên đi, Bổn cung nhìn sắc mặt ngươi không được tốt, vẫn có thể tham gia yến tiệc chứ? Nếu không thể thì trở về nghỉ ngơi đi."
Đây là Lưu hoàng hậu muốn diễn mình là một người rất khoan dung độ lượng sao?
Ngay từ lúc Lý Mỹ Nhân quyết định đến Minh Huyên các chặn đường Hoàng đế cũng đã xem sinh mạng như vật ngoài thân rồi, dù sao nàng ở trong cung ba năm bị bệnh ở trên giường, nhìn rõ bộ mặt của cung nữ thái giám, sống không bằng chết, muốn kết thân với Thẩm Cẩn Huyên, lại phát hiện người ta căn bản cũng không cần làm bạn với nàng.
Hiển nhiên cũng là cá nhớ thù, là nàng đánh giá cao lòng dạ của người trong hậu cung.
Sai một ly, đi một dặm, tất nhiên là không có khả năng cứu vãn. Nhưng không nghĩ đến hoàng hậu nương nương cũng là cá quen mặt, không ít nhất là trên mặt hiền hòa.
Lý Mỹ Nhân được cung nữ của nàng đỡ dậy, quỳ gối hành lễ: "Tạ hoàng hậu nương nương đã rủ lòng thương . . . . . Nô tì không sao. . . . . ."
Không sao?
Hơi thở mong manh còn không sao.
Thẩm Cẩn Huyên nhìn dung nhan xinh đẹp đang tái nhợt yếu đuối của Lý Mỹ Nhân một cái, nói với nàng thì nàng cũng không tin, chắc hẳn nàng lại muốn mượn cơ hội này dựa vào Lưu hoàng hậu để leo lên chức cao. d^iend#an/leq*uyd~on Mặc kệ mục đích của Lưu hoàng hậu như thế nào, dù sao cũng có thể giữ được mạng nhỏ của nàng, nói không chừng sau này còn có thể cho nàng cơ hội phục vụ hoàng đế bệ hạ, đây cũng là điều tốt, so với việc Lưu hoàng hậu có thể mang đến cơ hội của nàng, bị lợi dụng cũng không đáng nhắc tới rồi.
Ăn bánh nhiều đến nỗi cổ họng cũng khát khô, vậy là đủ rồi.
Thẩm Cẩn Huyên giơ tay lên, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại hướng lên trời, giơ lên độ cao thấp hơn vai một chút, cổ tay hơi vặn một chút khiến cho các ngón tay xinh đẹp đang dính dầu mỡ hơi hướng về phía sau.
Hoa Thải nhìn thấy, khẽ khom lưng vội móc khăn ra, một tay nàng nâng bàn tay dính không ít điểm tâm của Thẩm Cẩn Huyên lên, tay còn lại nắm chiếc khăn tơ lụa mềm mại cẩn thận lau cho nàng.
Không lâu lắm, Hoa Thải nhỏ giọng nói: "Đã xong rồi, nương nương."
Thẩm Cẩn Huyên nghe vậy thu tay lại, đảo mắt tới bàn tiệc trước mặt, dùng sức bưng ly sứ gốm đựng trà được tô điểm hoa văn xinh đẹp, thong thả đưa đến bên môi, khẽ nhấp một chút nước trà tinh khiết và thơm ngon, làm trơn cổ.
Ánh mắt Uyển Dung Hoa trùng hợp rơi vào trên người Lý Mỹ Nhân xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, ánh mắt khó tránh khỏi việc hạ thấp nàng, liền nhìn chỗ khác, đem tầm mắt rơi xuống Huyên muội muội bên người nàng, thật sự là từng cử động lúc vui sướng đều làm cho lòng người kinh sợ.
Thẩm Cẩn Huyên nhận thấy được nàng nhìn chăm chú, quay mặt nhìn nàng, khóe mắt khẽ nhìn, lông mày cũng cao lên, môi đỏ mọng mỉm cười, trong mắt gợn sóng lăn tăn, cười như không cười, có mấy phần say?
Những sợi tóc bên tai của nàng, ánh mắt của nàng như được phủ lên một màng sương mỏng, sâu thẳm, thần bí mê ly, làm cho người theo dõi bị lôi cuốn.
Vẻ đẹp của nàng khác biệt so với mọi người, hình như xinh đẹp quá cũng không tốt, nhìn diêm dúa, lẳng lơ, mị hoặc, hào phóng không câu nệ.
Ai có thể che dấu được sự mê hoặc động lòng người như thế?
Khó trách hoàng đế bệ hạ cưng chiều không ngán.
Uyển Dung hoa nhìn vào ánh mắt của nàng, giống như đã hiểu rõ mọi chuyện, cười lên.
Thẩm Cẩn Huyên thấy Uyển Dung hoa liền không nhịn được muốn nói chuyện với nàng, khoảng cách giữa hai bàn khá xa, nhưng cũng có lỗ hổng nhỏ, nàng nhẹ nhàng di chuyển tới, khẽ nói: "Tại sao tỷ tỷ lại không ăn những món điểm tâm này? Muội thấy ăn rất ngon đấy."
Uyển Dung Hoa sợ động tác của nàng quá mạnh, liên lụy đến vết thương trên vai, liền quay người đến gần nàng, vội vàng nghênh đón: "Muội thật nhiều lời, đừng lộn xộn nữa. Tỷ không thích đồ ngọt."
Thẩm Cẩn Huyên cười khanh khách hai tiếng, giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng giòn tai: "Uyển tỷ tỷ có biết truyền thuyết Hoa Nhị kiều không?" Thấy Uyển Dung hoa lắc đầu đáp lại, nàng mới nói tiếp: "Vậy thì chờ lát nữa dùng bữa xong, muội sẽ nói cho tỷ nghe, còn có Diệp tỷ tỷ nữa, được không?"
"Tốt tốt tốt, đều tốt, nhanh ngồi thẳng, để hoàng hậu nhìn lại nói muội không chú ý dáng vẻ của mình."
Nàng ánh mắt lơ đãng lộ ra vẻ nhu tình, ánh mắt khiến cho người ta không dứt ra được, muốn bắt lấy, chú ý đến, nhớ kỹ sự mê hoặc của nàng, vô tội lại đẹp đẽ.
Quả nhiên là một bảo bối.
Uyển Dung hoa nhìn thiếu nữ ngây thơ như một bé gái trước mắt mình, trong lòng tổng kết.
Thẩm Cẩn Huyên thấy nàng đồng ý, trong lòng vui mừng, toét miệng cười, lại đem suy nghĩ đặt trên người Lý Mỹ Nhân thì mới phát hiện, thì ra là người ta đã được cung nữ của mình dắt dìu bước khập khễnh cũng ngồi xuống rồi, giọng nói Lưu hoàng hậu ôn hòa ở vị trí cao nhất vang lên, Thẩm Cẩn Huyên quay mặt đi xem.
"Buổi tiệc ngắm hoa ngày hôm nay, Bổn cung có hai việc muốn nói với mọi người một chút, thứ nhất: khu vực cửa biển đang gặp thiên tai lũ lụt, tình hình nghiêm trọng, chúng ta ở hậu cung, không biết dân gian khó khăn thế nào, nhưng cũng muốn dốc hết sức mình để giúp đỡ, thắt chặt tình cảm với dân chúng, Bổn cung đã mang rất trang sức đã lâu không sử dụng nhiều, để Thụ Môi sai người đem đi bán đổi lấy ngân phiếu."
Đã nói nhiều như thế rồi, ai còn không hiểu đây chính là cố ý.
Thẩm Cẩn Huyên không thèm để ý những thứ vật ngoại thân này, bữa tiệc kết thúc, sau khi trở về dĩ nhiên là dọn dẹp thật tốt một phen, trừ đồ cưới cùng với một số vật dụng nhỏ xinh mà Hoàng đế ban cho, những lễ vật mà người trong cung cho nàng đều có thể dọn dẹp bán đi một chút, làm như vậy không phải là để xua nịnh Lưu hoàng hậu, là vì hoàng đế bệ hạ của nàng, vì con dân của hắn, cũng vì nàng có thể chuộc tội.
Nàng đang suy nghĩ thì đã có người lên tiếng nói với Lưu hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương hãy yên tâm, đợi xong bữa ăn này, nô tì nguyện lấy chút năng lực yếu kém của mình, vì ngài và bệ hạ chia sẻ chút nỗi phiền muộn."
Vẫn là cái miệng ngọt ngào của Quách Thục Nghi.
Quả nhiên là miệng ngọt.
Thẩm Cẩn Huyên chỉ là cười, vẫn như cũ không nói.
"Được, các ngươi có lòng nhớ là tốt rồi, còn chuyện thứ hai. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.