Chương 67
Bạch Lục
04/09/2016
Trong phòng giam u
ám, một người yếu ớt nằm trên đám cỏ hỗn loạn, tóc không buộc che hết
mặt, không thấy rõ tướng mạo hắn, nhưng có thể nhìn thấy áo tù nhân của
hắn gần như tan tành thành mảnh vải giống như chỉ để phủ lên người,
nhuộm đầy vết máu, trên da thịt lõa lồ có những vết thương trải rộng,
thịt hồng lật ra ngoài, hết sức đáng sợ.
Trong phòng giam oi bức ẩm ướt, con chuột, con kiến gây tai hoạ, không biết hắn ngủ mê man đã bao lâu, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên có từng đợt tiếng nói chuyện và tiếng bước chân vang lên, dần dần, có hai cai ngục tốt song song đứng ở trước cửa phòng giam nhốt nam nhân, trong đó một người móc cái chìa khóa bên hông ra mở khóa, sau khi cửa mở một người khác đi vào trước, hắn đi tới mà nam nhân đó vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, khom lưng muốn đỡ hắn dậy, tay đưa tới nhưng lại chậm chạp không rơi xuống, hắn biết cả người nam nhân này chỗ nào cũng trải rộng những vết thương cũ chưa khỏi hẳn và vết thương mới thương, nếu bây giờ hắn chạm vào, nhất định hắn sẽ rất đau đớn.
Đang lúc do dự, người lúc trước mở cửa cũng đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ai. . . . . . Nhanh lên đi, cấp trên vẫn chờ ta nói về quá khứ của ngươi đấy."
Nghe nói đến đây, ngục tốt (lính coi ngục) khẽ cắn răng đặt tay lên vai nam nhân, lật người hắn, mặt của nam nhân tái nhợt không có chút máu lộ ra, chính là Đoan Vương của Tư Quốc từng một thời huy hoàng.
Mà ở đây, lại là phòng giam bí mật tồn tại trong hoàng cung Tư Quốc.
Đoan Vương còn chưa khôi phục ý thức, dù dọc đường được hai ngục tốt này đỡ đi cuối cùng trói hắn lên cái cọc hình chữ thập, đầu hắn vẫn mềm nhũn buông xuống.
Bảy ngày trước, tay hắn cầm binh phù một mình đi vào hang hổ, sử dụng binh phù này đổi được thuốc giải cho con trai, nhưng mà Đoan Vương không nghĩ rằng Phó Dập lại trở mặt như thes, khi hắn trên đường trở về Kỳ Quốc lại sớm bố trí mai phục, dễ dàng bắt hắn trở lại.
Một gáo nước lạnh giội vào đầu, Đoan Vương cau mày mở mắt, ánh mắt rời rạc.
"Đoan Vương, ngài cần gì tự làm khổ mình chứ? Chỉ cần ngài nói hết những chuyện tình ngài hiểu được về Kỳ Quốc,thì sẽ không cần chịu những gian khổ này nữa."
Người khuyên nhủ chờ lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, đành phải giơ roi vung xuống ——
Kỳ Quốc.
Một khi tin tức xuất binh chinh phạt Tư Quốc truyền ra, liền dẫn đến sóng to gió lớn, ngày hôm đó trên triều đình, trong lời nói tất cả đều là vây quanh chuyện tiến hành.
Mục Diễm ngồi đàng hoàng trên ghế rồng, môi mỏng khẽ nhếch: "Cửa biển gặp thiên tai lớn, vì cứu tế trẫm điều binh lính đi mua lương, nhất thời quốc khố trống rỗng, mà lúc này chủ động tấn công Tư Quốc, chắc chắn ngoài dự liệu của Tư Quốc, chúng ái khanh, các ngươi nghĩ sao?"
Một người bước ra khỏi hàng sau khi hành lễ nói: "Tư Quốc chính là kẻ khởi xướng làm cho cửa biển nạn lụt, khắp thiên hạ đều biết, đứng đầu ngũ quốc, nếu không nghiêm trị mà thờ ơ, sẽ làm cho dân chúng thất vọng đau khổ rất nhiều, nước láng giềng cũng sẽ xao động, thần cho là, lúc này xuất binh là thời cơ tốt nhất! Triều đình ta tiền lực hùng hậu, ngân lượng phát ra giúp nạn thiên tai không đáng kể, Bệ Hạ ngài vẫn khéo léo giấu thực lực triều đình ta chưa bao giờ lộ ra, lúc này xuất binh, nước hắn chỉ cho là chúng ta phô trương thanh thế, cũng lấy phương thức ứng chiến giằng co lâu dài, có thể ngoài dự kiến mãnh liệt săn đuổi đánh nhanh thắng nhanh, nhất định có thể dừng lại phách lối đã lâu liên tục khiêu khích ta của Tư Quốc!"
Tại buổi nói chuyện mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, bàn bạc sôi nổi, cũng nói ra ý tưởng của bản nhân Mục Diễm.
"Được, tốt! Trẫm mang quân chinh phạt Tư Quốc!"
"Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mười ngày sau, thành lâu.
Thẩm Cẩn Huyên nâng cái bụng bự, kiễng chân nhìn về phía con ngựa cao to mỉm cười nhìn nam nhân của nàng, tâm tình vốn nặng nề chẳng biết tại sao bỗng nhiên có cảm giác sáng tỏ thông suốt, nàng khẽ mỉm cười.
Hai người xa xa nhìn nhau mấy giây, rốt cuộc Mục Diễm cũng dời tầm mắt, nữ nhân ngầm thỏa mãn với tình yêu, dịu dàng mỉm cười khắc sâu vào lòng, hắn nhắm hai mắt lại rồi mở ra, cũng không cách nào gạt đi khuôn mặt của nàng trong mắt. Tay dùng sức kéo dây cương, đầu ngựa quay lại, tập hợp không khí ở đan điền* sau đó hắn ra lệnh một tiếng: "Xuất binh!"
*Đan điền: là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người.
Huyên Nhi, đợi ta thắng lợi trở về, chắc hẳn con của chúng ta cũng ra đời. . . . . .
Ở thời khắc quan trọng này không thể làm bạn với nàng, Mục Diễm cả đời tiếc nuối.
Tiếng vó ngựa cộc cộc vang lên, vô trật tự nhưng lại chỉnh tề truyền vào trong tai Thẩm Cẩn Huyên đứng trên cổng thành, chấn động lòng người và cả vùng đất cùng run rẩy.
Cùng lúc đó, tại Tư Quốc, cảnh tượng giống nhau như đúc, ngàn vạn nhân mã mênh mông cuồn cuộn đi tới, cầm đầu là tướng quân khí thế ngẩng cao.
Cửa biển lụt lũ làm cho tai họa của Kỳ quốc xảy ra trước mắt, khiến cho người khác không thể không tin lúc này chính là thời điểm Kỳ Quốc suy yếu nhất. Nhưng vốn là tính toán của Phó Dập từng bước một quật ngã Kỳ Quốc, cũng không định sau nạn lụt xuất binh, vậy mà hắn phải thay đổi chiến lược khác, thế nhưng khắp thiên hạ đều biết Kỳ Quốc xảy ra nạn lụt là hắn ở sau lưng giở trò quỷ, như vậy, hắn liền bị ép vào thế bị động, Kỳ Quốc và thiên hạ quăng ra hai lựa chọn cho hắn lựa chọn: một, là trực tiếp xuất binh; hai, nhận lỗi, chính là không đánh mà hàng.
Cho nên, hắn chỉ có thể xuất binh đánh một trận với Kỳ quốc, mà kết quả trận đánh này, không phải Kỳ Quốc bị diệt, thì Tư Quốc mất.
Phó Dập nửa người dựa trên giường, trong tay đang cầm quyển sách, diện mạo hắn nho nhã, phong cách cũng tĩnh lặng, nếu thay long bào thành một bộ trường sam thanh lịch, hiển nhiên chính là một thư sinh nho nhã yếu ớt, nhưng mà, người, luôn không thể chỉ nhìn tướng mạo.
Một thái giám từ ngoài phòng bước nhanh vào, chỉ nghe hắn được Phó Dập miễn lễ sau bẩm báo nói: "Khởi bẩm Bệ Hạ, Đoan Vương đã theo ngài an bài ở Tiêu Vườn, thái y đã đến chữa trị."
Phó Dập không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, tầm mắt chưa bao giờ dời khỏi quyển sách.
Chỉ chốc lát sau, lại có người vào bẩm báo: "Bệ hạ, Phùng tướng quân truyền thư nói, có điềm báo trước quân ta và quân địch đều làm trò cười cho thiên hạ gặp."
Chiến tranh sắp khai hỏa, Phó Dập để quyển sách trên tay xuống, cầm ly trà lên nhấp một ngụm trà, vẫy người nọ lui xuống, vẫn người ngồi bên người của hắn từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, động cũng không động một cái, xinh đẹp giống như một bức họa.
Nhìn đường cong gò má đẹp đẽ của nàng, Phó Dập chợt phiền não, hắn tự tay nắm cằm của nàng làm mặt của nàng quay sang, vì vậy cặp mắt kia cực kỳ giống một người khác trong mắt liền có bóng dáng của hắn, chỉ là bất đồng, ánh mắt Dung Doãn nhìn về phía hắn không thâm tình quyến luyến như Thẩm Cẩn Huyên. Môi Phó Dập khẽ nhúc nhích, hầu kết cũng lên xuống hai cái, cổ họng phát ra một tiếng thật thấp kêu: "Huyên Nhi. . . . . ."
Ngươi rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh ta.
Sau đó, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
Ban đầu đưa Thẩm Cẩn Huyên đi, là quyết định mà Phó Dập hối hận nhất kiếp này, hắn không trách Thẩm Cẩn Huyên chưa bao giờ truyền về tin tức có liên quan Kỳ quốc, mặc dù nàng đã chủ động đồng ý, nhưng nàng khó tránh khỏi thất vọng, nói không chừng khi hắn nói để cho nàng lấy chồng ở Kỳ Quốc xa xôi để nằm vùng thì nàng đối với hắn đã thất vọng rồi, bởi vì cực kỳ thất vọng, cho nên đồng ý gả đến Kỳ Quốc, cách xa hắn, dùng khoảng cách để trừng phạt hắn, để cho hắn mọi lúc nhớ đến nàng, để cho hắn cả ngày lẫn đêm đều đắm chìm trong hối hận và khó ngủ.
Chỉ là, Thẩm Cẩn Huyên không phải là không nói ý định ban đầu của hắn cho Hoàng đế Kỳ Quốc Mục Diễm sao? Điều này nói rõ nàng còn thương hắn, không phải sao?
Cho nên, Huyên Nhi, ta chờ ngươi trở lại bên cạnh ta.
Ánh mắt của Dung Doãn và Thẩm Cẩn Huyên tương tự là một trùng hợp hết sức thú vị, nàng vốn là tai mắt của Kỳ quốc, vẫn thân phận của cung nữ không gây chú ý ẫn núp trong hoàng cung Tư Quốc, cho đến một ngày, nàng vô tình gặp được Phó Dập ở Ngự Hoa Viên, trình diễn tiết mục ‘Ma Tước biến thành Phượng Hoàng’ chọc không biết bao nhiêu nữ nhân ghen ghét, như vậy cũng tốt, có thể đến gần Phó Dập hơn nữa.
Vì không để cho Phó Dập hoài nghi, Dung Doãn vẫn ngụy trang không nguyện ý gần gũi với Phó Dập. Nàng biểu hiện chán ghét Phó Dập, chống cự Phó Dập, vậy mà thân là vua một nước thế nhưng Phó Dập chưa bao giờ tức giận nàng vô lễ, cho đến khi nàng hiểu được, hắn tha thứ mến yêu nàng, dung túng vô biên, tất cả vì nàng có một đôi mắt xinh đẹp, cực kỳ giống một người tên là Thẩm Cẩn Huyên, hôm nay là phi tử Kỳ Quốc đã từng là Minh Huyên Quận Chúa của Tư Quốc.
Quả thật trùng hợp này quá buồn cười không phải sao?
Dung Doãn chỉ có thể cười to ba tiếng, nói một câu trời cũng giúp ta.
Chỉ là bất kỳ một nữ nhân nào bị làm thế thân cũng sẽ không dễ chịu, cho nên nàng càng lạnh nhạt với Phó Dập, dù vậy, Phó Dập cũng trước sau như một mê muội giống như luyến tiếc không bỏ được nàng.
Dung Doãn mất hồn nghĩ, bỗng nhiên cảm giác có cái gì đó ấm áp mềm mại rơi trên môi mình, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, lấy cánh tay chống đỡ trước ngực nam nhân đang đè trên người nàng, nghiêng đầu rời khỏi môi hắn, lạnh giọng nhắc nhở: "Còn là ban ngày."
Nhưng tròng mắt nàng không nhìn hắn, mặt trắng nõn ửng đỏ phiếm nhàn nhạt cợt nhã, đôi môi ngon miệng vui vẻ khép lại, hàm răng ẩn núp trong đó thỉnh thoảng lộ ra một điểm nhỏ, đáng yêu mê người như vậy, Phó Dập khó nhịn nhớ nhung, * càng thêm kêu gào thiêu đốt, làm sao còn trông nom buổi tối hay là ban ngày?
"Dung, cho ta!" Phó Dập cường ngạnh ra lệnh, cánh tay bóp chặt hông mảnh mai mềm mại của Dung Doãn, lấy nóng bỏng của chính mình không cho từ chối chống đỡ giữa chân của nàng, Dung Doãn cam chịu nhắm mắt lại, lông mi dài mà cong bất lực run rẩy, làm người thương yêu.
"Mở cặp mắt của ngươi ra, nhìn ta cho thật kỹ. . . . . ." Nói xong, Phó Dập một động thân, liền tiến vào nàng.
Dung Doãn đúng như hắn mong muốn, mở con mắt đẹp nén lệ quang, bên trong chứa đựng xấu hổ và căm hận trong khoảng thời gian ngắn cũng lộ rõ. Phó Dập chậm rãi ra vào lúc thấy mắt nàng hô hấp chợt cứng lại, động tác cũng dừng lại, một hồi lâu, mới cúi đầu hôn một cái vào mắt Dung Doãn: "Thôi, ngươi nghĩ như thế nào thì như thế đi, trẫm. . . . . . Không miễn cưỡng ngươi nữa." Nói xong, cứ như vậy thối lui, lại ởi một giây kế tiếp lần nữa điên cuồng vào.
Dung Doãn bị đâm cả người giống như tan rã, trong môi đỏ phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào mê hoặc người, liền cảm thấy nam nhân trên người càng mạnh mẽ hơn, sau đó nàng nâng cánh tay vòng lên vai hắn, đầu ngón tay đâm thật sâu vào trong da hắn. . . .
Bình thường sau khi kết thúc chuyện như vậy, Dung Doãn không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào bên trong, nhìn dáng vẻ nàng nhếch nhác, lần này cũng giống như vậy. Bọn cung nữ thái giám chờ đợi bên ngoài đều cho rằng nàng xấu hổ, chỉ ở bên trong thu dọn sửa sang, mang thùng tắm gỗ đưa vào liền vội vàng lui ra, tiếp tục trông coi ngoài cửa, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng nước chảy bên trong truyền ra, nhưng mà trên thực tế, Dung Doãn đang viết thư:
"Bệ Hạ đích thân xuất binh, Đoan Vương trọng thương, dời đến Tiêu Vườn, thái y chữa trị; Phùng tướng quân, hiếu tử."
Trong phòng giam oi bức ẩm ướt, con chuột, con kiến gây tai hoạ, không biết hắn ngủ mê man đã bao lâu, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên có từng đợt tiếng nói chuyện và tiếng bước chân vang lên, dần dần, có hai cai ngục tốt song song đứng ở trước cửa phòng giam nhốt nam nhân, trong đó một người móc cái chìa khóa bên hông ra mở khóa, sau khi cửa mở một người khác đi vào trước, hắn đi tới mà nam nhân đó vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, khom lưng muốn đỡ hắn dậy, tay đưa tới nhưng lại chậm chạp không rơi xuống, hắn biết cả người nam nhân này chỗ nào cũng trải rộng những vết thương cũ chưa khỏi hẳn và vết thương mới thương, nếu bây giờ hắn chạm vào, nhất định hắn sẽ rất đau đớn.
Đang lúc do dự, người lúc trước mở cửa cũng đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ai. . . . . . Nhanh lên đi, cấp trên vẫn chờ ta nói về quá khứ của ngươi đấy."
Nghe nói đến đây, ngục tốt (lính coi ngục) khẽ cắn răng đặt tay lên vai nam nhân, lật người hắn, mặt của nam nhân tái nhợt không có chút máu lộ ra, chính là Đoan Vương của Tư Quốc từng một thời huy hoàng.
Mà ở đây, lại là phòng giam bí mật tồn tại trong hoàng cung Tư Quốc.
Đoan Vương còn chưa khôi phục ý thức, dù dọc đường được hai ngục tốt này đỡ đi cuối cùng trói hắn lên cái cọc hình chữ thập, đầu hắn vẫn mềm nhũn buông xuống.
Bảy ngày trước, tay hắn cầm binh phù một mình đi vào hang hổ, sử dụng binh phù này đổi được thuốc giải cho con trai, nhưng mà Đoan Vương không nghĩ rằng Phó Dập lại trở mặt như thes, khi hắn trên đường trở về Kỳ Quốc lại sớm bố trí mai phục, dễ dàng bắt hắn trở lại.
Một gáo nước lạnh giội vào đầu, Đoan Vương cau mày mở mắt, ánh mắt rời rạc.
"Đoan Vương, ngài cần gì tự làm khổ mình chứ? Chỉ cần ngài nói hết những chuyện tình ngài hiểu được về Kỳ Quốc,thì sẽ không cần chịu những gian khổ này nữa."
Người khuyên nhủ chờ lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, đành phải giơ roi vung xuống ——
Kỳ Quốc.
Một khi tin tức xuất binh chinh phạt Tư Quốc truyền ra, liền dẫn đến sóng to gió lớn, ngày hôm đó trên triều đình, trong lời nói tất cả đều là vây quanh chuyện tiến hành.
Mục Diễm ngồi đàng hoàng trên ghế rồng, môi mỏng khẽ nhếch: "Cửa biển gặp thiên tai lớn, vì cứu tế trẫm điều binh lính đi mua lương, nhất thời quốc khố trống rỗng, mà lúc này chủ động tấn công Tư Quốc, chắc chắn ngoài dự liệu của Tư Quốc, chúng ái khanh, các ngươi nghĩ sao?"
Một người bước ra khỏi hàng sau khi hành lễ nói: "Tư Quốc chính là kẻ khởi xướng làm cho cửa biển nạn lụt, khắp thiên hạ đều biết, đứng đầu ngũ quốc, nếu không nghiêm trị mà thờ ơ, sẽ làm cho dân chúng thất vọng đau khổ rất nhiều, nước láng giềng cũng sẽ xao động, thần cho là, lúc này xuất binh là thời cơ tốt nhất! Triều đình ta tiền lực hùng hậu, ngân lượng phát ra giúp nạn thiên tai không đáng kể, Bệ Hạ ngài vẫn khéo léo giấu thực lực triều đình ta chưa bao giờ lộ ra, lúc này xuất binh, nước hắn chỉ cho là chúng ta phô trương thanh thế, cũng lấy phương thức ứng chiến giằng co lâu dài, có thể ngoài dự kiến mãnh liệt săn đuổi đánh nhanh thắng nhanh, nhất định có thể dừng lại phách lối đã lâu liên tục khiêu khích ta của Tư Quốc!"
Tại buổi nói chuyện mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, bàn bạc sôi nổi, cũng nói ra ý tưởng của bản nhân Mục Diễm.
"Được, tốt! Trẫm mang quân chinh phạt Tư Quốc!"
"Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mười ngày sau, thành lâu.
Thẩm Cẩn Huyên nâng cái bụng bự, kiễng chân nhìn về phía con ngựa cao to mỉm cười nhìn nam nhân của nàng, tâm tình vốn nặng nề chẳng biết tại sao bỗng nhiên có cảm giác sáng tỏ thông suốt, nàng khẽ mỉm cười.
Hai người xa xa nhìn nhau mấy giây, rốt cuộc Mục Diễm cũng dời tầm mắt, nữ nhân ngầm thỏa mãn với tình yêu, dịu dàng mỉm cười khắc sâu vào lòng, hắn nhắm hai mắt lại rồi mở ra, cũng không cách nào gạt đi khuôn mặt của nàng trong mắt. Tay dùng sức kéo dây cương, đầu ngựa quay lại, tập hợp không khí ở đan điền* sau đó hắn ra lệnh một tiếng: "Xuất binh!"
*Đan điền: là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người.
Huyên Nhi, đợi ta thắng lợi trở về, chắc hẳn con của chúng ta cũng ra đời. . . . . .
Ở thời khắc quan trọng này không thể làm bạn với nàng, Mục Diễm cả đời tiếc nuối.
Tiếng vó ngựa cộc cộc vang lên, vô trật tự nhưng lại chỉnh tề truyền vào trong tai Thẩm Cẩn Huyên đứng trên cổng thành, chấn động lòng người và cả vùng đất cùng run rẩy.
Cùng lúc đó, tại Tư Quốc, cảnh tượng giống nhau như đúc, ngàn vạn nhân mã mênh mông cuồn cuộn đi tới, cầm đầu là tướng quân khí thế ngẩng cao.
Cửa biển lụt lũ làm cho tai họa của Kỳ quốc xảy ra trước mắt, khiến cho người khác không thể không tin lúc này chính là thời điểm Kỳ Quốc suy yếu nhất. Nhưng vốn là tính toán của Phó Dập từng bước một quật ngã Kỳ Quốc, cũng không định sau nạn lụt xuất binh, vậy mà hắn phải thay đổi chiến lược khác, thế nhưng khắp thiên hạ đều biết Kỳ Quốc xảy ra nạn lụt là hắn ở sau lưng giở trò quỷ, như vậy, hắn liền bị ép vào thế bị động, Kỳ Quốc và thiên hạ quăng ra hai lựa chọn cho hắn lựa chọn: một, là trực tiếp xuất binh; hai, nhận lỗi, chính là không đánh mà hàng.
Cho nên, hắn chỉ có thể xuất binh đánh một trận với Kỳ quốc, mà kết quả trận đánh này, không phải Kỳ Quốc bị diệt, thì Tư Quốc mất.
Phó Dập nửa người dựa trên giường, trong tay đang cầm quyển sách, diện mạo hắn nho nhã, phong cách cũng tĩnh lặng, nếu thay long bào thành một bộ trường sam thanh lịch, hiển nhiên chính là một thư sinh nho nhã yếu ớt, nhưng mà, người, luôn không thể chỉ nhìn tướng mạo.
Một thái giám từ ngoài phòng bước nhanh vào, chỉ nghe hắn được Phó Dập miễn lễ sau bẩm báo nói: "Khởi bẩm Bệ Hạ, Đoan Vương đã theo ngài an bài ở Tiêu Vườn, thái y đã đến chữa trị."
Phó Dập không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, tầm mắt chưa bao giờ dời khỏi quyển sách.
Chỉ chốc lát sau, lại có người vào bẩm báo: "Bệ hạ, Phùng tướng quân truyền thư nói, có điềm báo trước quân ta và quân địch đều làm trò cười cho thiên hạ gặp."
Chiến tranh sắp khai hỏa, Phó Dập để quyển sách trên tay xuống, cầm ly trà lên nhấp một ngụm trà, vẫy người nọ lui xuống, vẫn người ngồi bên người của hắn từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, động cũng không động một cái, xinh đẹp giống như một bức họa.
Nhìn đường cong gò má đẹp đẽ của nàng, Phó Dập chợt phiền não, hắn tự tay nắm cằm của nàng làm mặt của nàng quay sang, vì vậy cặp mắt kia cực kỳ giống một người khác trong mắt liền có bóng dáng của hắn, chỉ là bất đồng, ánh mắt Dung Doãn nhìn về phía hắn không thâm tình quyến luyến như Thẩm Cẩn Huyên. Môi Phó Dập khẽ nhúc nhích, hầu kết cũng lên xuống hai cái, cổ họng phát ra một tiếng thật thấp kêu: "Huyên Nhi. . . . . ."
Ngươi rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh ta.
Sau đó, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
Ban đầu đưa Thẩm Cẩn Huyên đi, là quyết định mà Phó Dập hối hận nhất kiếp này, hắn không trách Thẩm Cẩn Huyên chưa bao giờ truyền về tin tức có liên quan Kỳ quốc, mặc dù nàng đã chủ động đồng ý, nhưng nàng khó tránh khỏi thất vọng, nói không chừng khi hắn nói để cho nàng lấy chồng ở Kỳ Quốc xa xôi để nằm vùng thì nàng đối với hắn đã thất vọng rồi, bởi vì cực kỳ thất vọng, cho nên đồng ý gả đến Kỳ Quốc, cách xa hắn, dùng khoảng cách để trừng phạt hắn, để cho hắn mọi lúc nhớ đến nàng, để cho hắn cả ngày lẫn đêm đều đắm chìm trong hối hận và khó ngủ.
Chỉ là, Thẩm Cẩn Huyên không phải là không nói ý định ban đầu của hắn cho Hoàng đế Kỳ Quốc Mục Diễm sao? Điều này nói rõ nàng còn thương hắn, không phải sao?
Cho nên, Huyên Nhi, ta chờ ngươi trở lại bên cạnh ta.
Ánh mắt của Dung Doãn và Thẩm Cẩn Huyên tương tự là một trùng hợp hết sức thú vị, nàng vốn là tai mắt của Kỳ quốc, vẫn thân phận của cung nữ không gây chú ý ẫn núp trong hoàng cung Tư Quốc, cho đến một ngày, nàng vô tình gặp được Phó Dập ở Ngự Hoa Viên, trình diễn tiết mục ‘Ma Tước biến thành Phượng Hoàng’ chọc không biết bao nhiêu nữ nhân ghen ghét, như vậy cũng tốt, có thể đến gần Phó Dập hơn nữa.
Vì không để cho Phó Dập hoài nghi, Dung Doãn vẫn ngụy trang không nguyện ý gần gũi với Phó Dập. Nàng biểu hiện chán ghét Phó Dập, chống cự Phó Dập, vậy mà thân là vua một nước thế nhưng Phó Dập chưa bao giờ tức giận nàng vô lễ, cho đến khi nàng hiểu được, hắn tha thứ mến yêu nàng, dung túng vô biên, tất cả vì nàng có một đôi mắt xinh đẹp, cực kỳ giống một người tên là Thẩm Cẩn Huyên, hôm nay là phi tử Kỳ Quốc đã từng là Minh Huyên Quận Chúa của Tư Quốc.
Quả thật trùng hợp này quá buồn cười không phải sao?
Dung Doãn chỉ có thể cười to ba tiếng, nói một câu trời cũng giúp ta.
Chỉ là bất kỳ một nữ nhân nào bị làm thế thân cũng sẽ không dễ chịu, cho nên nàng càng lạnh nhạt với Phó Dập, dù vậy, Phó Dập cũng trước sau như một mê muội giống như luyến tiếc không bỏ được nàng.
Dung Doãn mất hồn nghĩ, bỗng nhiên cảm giác có cái gì đó ấm áp mềm mại rơi trên môi mình, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, lấy cánh tay chống đỡ trước ngực nam nhân đang đè trên người nàng, nghiêng đầu rời khỏi môi hắn, lạnh giọng nhắc nhở: "Còn là ban ngày."
Nhưng tròng mắt nàng không nhìn hắn, mặt trắng nõn ửng đỏ phiếm nhàn nhạt cợt nhã, đôi môi ngon miệng vui vẻ khép lại, hàm răng ẩn núp trong đó thỉnh thoảng lộ ra một điểm nhỏ, đáng yêu mê người như vậy, Phó Dập khó nhịn nhớ nhung, * càng thêm kêu gào thiêu đốt, làm sao còn trông nom buổi tối hay là ban ngày?
"Dung, cho ta!" Phó Dập cường ngạnh ra lệnh, cánh tay bóp chặt hông mảnh mai mềm mại của Dung Doãn, lấy nóng bỏng của chính mình không cho từ chối chống đỡ giữa chân của nàng, Dung Doãn cam chịu nhắm mắt lại, lông mi dài mà cong bất lực run rẩy, làm người thương yêu.
"Mở cặp mắt của ngươi ra, nhìn ta cho thật kỹ. . . . . ." Nói xong, Phó Dập một động thân, liền tiến vào nàng.
Dung Doãn đúng như hắn mong muốn, mở con mắt đẹp nén lệ quang, bên trong chứa đựng xấu hổ và căm hận trong khoảng thời gian ngắn cũng lộ rõ. Phó Dập chậm rãi ra vào lúc thấy mắt nàng hô hấp chợt cứng lại, động tác cũng dừng lại, một hồi lâu, mới cúi đầu hôn một cái vào mắt Dung Doãn: "Thôi, ngươi nghĩ như thế nào thì như thế đi, trẫm. . . . . . Không miễn cưỡng ngươi nữa." Nói xong, cứ như vậy thối lui, lại ởi một giây kế tiếp lần nữa điên cuồng vào.
Dung Doãn bị đâm cả người giống như tan rã, trong môi đỏ phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào mê hoặc người, liền cảm thấy nam nhân trên người càng mạnh mẽ hơn, sau đó nàng nâng cánh tay vòng lên vai hắn, đầu ngón tay đâm thật sâu vào trong da hắn. . . .
Bình thường sau khi kết thúc chuyện như vậy, Dung Doãn không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào bên trong, nhìn dáng vẻ nàng nhếch nhác, lần này cũng giống như vậy. Bọn cung nữ thái giám chờ đợi bên ngoài đều cho rằng nàng xấu hổ, chỉ ở bên trong thu dọn sửa sang, mang thùng tắm gỗ đưa vào liền vội vàng lui ra, tiếp tục trông coi ngoài cửa, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng nước chảy bên trong truyền ra, nhưng mà trên thực tế, Dung Doãn đang viết thư:
"Bệ Hạ đích thân xuất binh, Đoan Vương trọng thương, dời đến Tiêu Vườn, thái y chữa trị; Phùng tướng quân, hiếu tử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.