Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí
Chương 20: Âm Mưu Trong Phòng Bệnh, Cuộc Gặp Mặt Trong Tiệm
Du Nhân
06/04/2021
" Nhìn vào tình hình trước mắt hiện giờ của anh lòng nghi kị của Tạ Chí Hoa đối với anh đã được giảm đi , lại còn muốn giúp đỡ anh .
"Cho nên , đây mới chính là lý do ngày hôm đó cô bỏ đi ư ?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười , rót ra một ly nước cắm thêm ống hút đưa qua cho anh ," Hiển nhiên , khổ nhục kế vẫn có tác dụng, không phải vậy ư ?"
Sâm đón lấy , mí mắt cụp xuống." Có lẽ ...... tôi sẽ chết ".
Lầu 4 của quán bar Lam Mị là phòng tiếp khách chuyên dùng của Long Vương , cách âm cực kỳ tốt , hơn nữa những người trong bang hội không được gọi đến đều không được bước vào .
Nếu như ngày hôm đó không phải một tên lính lác nào đó uống say đi nhầm xông vào , sau đó làm kinh động đến cả bang hội , lập tức đưa anh đến bệnh viện , vậy thì anh sẽ bị sốc vì mất máu quá nhiều mà chết đi.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh bỗng trở nên mạnh mẽ lên , cười nhạt hỏi ngược lại :" Không phải lúc ấy anh quyết tâm muốn được chết sao ? Bây giờ ngược lại trách tôi thấy chết không cứu ?”
Sâm im lặng cười khổ , đúng a , lúc ấy bản thân một lòng muốn chết đi , giờ lại làm sao trách người ta thấy chết mà không cứu chứ ?
Chỉ là , anh lại đáng chết mà phát hiện ra , thì ra bản thân mình lại quan tâm đến những gì cô không để ý đến .
" Người có thể cứu được anh chỉ có chính anh mà thôi ". Dạ Cô Tinh thoáng chốc im lặng , chậm rãi mở miệng , như đang ngụy trang giải thích .
Sâm bỗng nhiên ngẩng đầu , ánh mắt sáng ngời nhìn lấy Dạ Cô Tinh , một quầng đen từ trong mắt hiện lên trong lòng có chút vừa hạnh phúc vừa sợ .
Thì ra , Cô ấy để ý ......
Đè nén những ngũ vị tạp trần trong lòng xuống ,ô Sâm tiếp tục nói:" Tiếp sau chúng ta nên làm thế nào ?”
Không phải tôi nên làm thế nào " , mà là " chúng ta nên làm thế nào", Có một số việc đang âm thầm lặng lẽ mà phát sinh ......
Có lẽ chính Ô Sâm cũng không để ý rằng mình đã mở lòng với người phụ nữ trước mắt này suốt bao nhiêu năm trời , đợi đến khi hoàn toàn giác ngộ, biết được tấm chân tình của mình , lúc ấy anh đã lún sâu vào vũng bùn không cách nào thoát ra được.
Đáng buồn ? Đáng than ?
Đáng cười ? Đáng tiếc ?
Nhiều năm về sau , đứng dưới gốc cây hòe già ở quê nhà , ngước mắt nhìn về hướng Kinh Đô xa xăm ,Ô Sâm nhiều lần tự hỏi , cuộc đời này , gặp được Dạ Cô Tinh người phụ nữ bí ẩn này là chuyện bị thương hay là hạnh phúc đây ?
Anh đã nghĩ rất lâu , lâu đến nỗi thời gian đằng đẳng trôi qua mấy bể nương dâu , nhưng vẫn không ra được câu trả lời .
Thôi bỏ đi , bỏ đi .
Hạnh phúc cũng được , bị thương cũng tốt , tóm lại không hối hận là đúng rồi .........
Chí ít , chúng ta cũng từng kề vai sát cánh cùng đánh đổi cả một bầu trời , cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trở ngại , cùng vươn lên trùng trùng đỉnh cao , chỉ bằng xương máu đã tạo nên vô số lịch sử huy hoàng.
Trong cuộc đời này , có được những hồi ức bên nhau khó quên , anh đã thỏa mãn lắm rồi ....
* Việc cấp bách trước mắt là , sức khỏe của anh phải nhanh chóng hồi phục , sớm tiếp quản Hội Hải Long , để tránh đêm dài lắm mộng ".
* Được”.
" Còn nữa , giúp tôi chuẩn bị từ chi phiếu 30 triệu , càng nhanh càng tốt ". Dạ Cô Tinh từ trong túi lấy ra một món đồ , giao cho Ô Sâm." Đây là viên kim cương Wittelsbach , tạm thời giao cho anh bảo quản ".
"Y tá ,Ô Thiếu vẫn không chịu hợp tác với cô sao ?" Tiểu Đệ đứng canh ngoài cửa vừa nhìn thấy Dạ Cô Tinh từ bên trong bước ra , anh ta vội vàng sốt sắng đón lấy , vẻ mặt đầy tha thiết mở miệng hỏi thăm.
Dạ Cô Tinh nhíu mày " Có vẻ cậu rất quan tâm đến người bệnh ?”
"Đó là đương nhiên !" Tiểu Đệ đắc ý mỉm cười , vẻ mặt tự hào , Ô Thiếu là người tôi sùng bái nhất ! Rất đàn ông !”
" Cậu tên là gì ?”
" Đi không đổi tên , ngồi không đổi họ , Vương Trực là tôi !” Nói xong hướng Dạ Cô Tinh cười hì hì , theo thói quen sờ vào cái đầu bóng loáng của mình , " Cô cũng có thể gọi tôi là Tiểu Hắc ".
" Tiểu Hắc ?" Con người này nhìn trắng trắng lại sạch sẽ , khuôn mặt lanh lợi , cùng với tên " hắc " quả là không ăn khớp gì với nhau .
* Hì hì .... không tệ phải không ? Là tự tôi đặt cho mình cái tên này đấy ! Anh Hắc, Anh Hắc , khỏi phải nói có bao nhiêu khí phách a!"
" Nói như vậy cậu có rất nhiều đàn em nữa ?”
Nụ cười Vương Trực khẽ thu lại , ánh mắt lóe lên về cảnh giác , sau đó lại cười nói:" Cô y tá này , cô đây là oan uổng tôi rồi ," Tiểu Đệ” chỉ có trong các bang phái xã hội đen mới xưng hô như vậy , nhưng chúng tôi là con cái của gia đình tử tế . Nhiều lắm cũng chỉ là mấy tên lâu la , mấy đứa hàng xóm thường ngày thích đùa giỡn như vậy !"
Dạ Cô Tinh gật gật đầu , trong mắt lướt lên vẻ hài lòng.
Lanh lợi nhưng không láu cá , thông minh mà không hạ lưu , cười không thâm hiểm , tình cảnh giác cao , là một người đáng dùng.
* Bệnh nhân đã được tiêm thuốc và uống thuốc , chú ý đến việc thông gió trong phòng bệnh , mấy ngày gần đây nên nằm ở trên giường ít đi lại , kiêng thuốc lá , kiêng rượu ....."
Vương Trực vừa nghe , ghi nhớ trong lòng , vừa gật đầu cảm tạ với Dạ Cô Tinh .
Có trời mới biết , tính cách của Ô Thiếu quá là cộc cằn , chỉ ngắn ngủi ba ngày đã mắng tám cô y tá bỏ chạy , ngay cả Chủ Hoa cũng đều mặt mũi xám xịt .
* Vẫn là chị có bản lĩnh ...... Cô đi từ từ , đi từ từ ..."
Đưa mắt nhìn Dạ Cô Tinh đi xa dần , Vương Trực vừa mới thu lại ánh mắt lại nghe thấy âm thanh truyền ra từ phòng bệnh " thần tượng" , anh ta mới vội vàng đẩy cửa tiến vào .
" Ô Thiếu " Người đó rõ ràng vẫn yên lặng nằm trên giường bệnh , ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ , sâu thẳm mà xa xăm , thế nhưng Vương Trực vẫn nhạy bén cảm thấy có những thứ đã khác rồi .
* Giúp tôi mời Chú Hoa đến đây , nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc , nên phải đến đây một chuyến ".
" Vâng !" Câu trả lời của Vương Trực đặc biệt lớn , cả người phấn chấn lên.
Cuối cùng Ô Thiếu đã nghĩ thông suốt rồi ! A di đà phật .....
Dạ Cô Tinh rời khỏi bệnh viện , rẽ qua hai hay ba giao lộ , chưa đến mười phút đã đến tiệm cà phê theo cuộc hẹn với Vương Thạch .
Gọi một ly Mocha yên tĩnh nếm thử , Dạ Cô Tinh tỏ ra đầy vẻ nhẫn nại .
Với vẻ ngoài nổi bật cô nhanh chóng thu hút nhiều tròng mắt đến từ những sinh vật giống đực trong tiệm , tự nhiên, cũng sẽ nhận được địch ý từ sinh vật giống cái .
Ngay cả khi đối mặt với những ánh mắt khác nhau , là địch hay là bạn , nhưng về mặt của cô không vì thế mà thay đổi , động tác tạo nhã, mỗi một động tác đều toát lên vẻ thư thái , quả thật rất xinh đẹp .
Ánh mắt của giống đực lấp lánh sáng mấy phần thì giống cái địch ý không giảm , mà ngược lại có xu hướng càng mãnh liệt.
Vậy nhưng tất cả những thứ này không quan hệ gì với cô , được trùng sinh một kiếp , nội tâm của cô sớm đã lớn mạnh đến mức lửa nước bất xâm , đôi mắt lạnh lùng vô tình thì làm sao có thể rung động được chứ ?
Lòng dạ sắt đá cũng được , vô tâm vô tình cũng tốt , kiếp này cô muốn tự do tuyệt đối !
Cô muốn được tự do tuyệt đối !
Kẻ ngáng đường phải chết !
"Xin lỗi , xin lỗi ... xe đang đi giữa đường thì đột nhiên có vấn đề ....." Vương Thạch kéo chiếc ghế ngồi đối diện , đầu đầy mồ hôi chảy ròng ròng , áo sơ mi rối tung , dáng vẻ nhếch nhác đó không thể tả nỗi .
Dạ Cô Tinh liếc nhìn đồng hồ treo tường," Ông đã trễ vừa vặn 15 phút ".
Vương Thạch cười xin lỗi , " Chiếc xe đó luôn làm khó tôi , gần đây lại đến thời kỳ mãn kinh , khiến tôi cũng bó tay ..... làm ơn , cho một ly Latte , thêm một phần bánh gato kem.”
Rõ ràng biết xe có vấn đề , thì phải xuất phát sớm một chút , hoặc cũng có thể gọi xe taxi, đi xe buýt, ngồi tàu điện ngầm , ở Kinh Đô có rất nhiều phương tiện di chuyển , cũng không bắt buộc nhất định phải lái xe riêng ra ngoài , lý do đến trễ của Vương Thạch hiển nhiên rất không thuyết phục .
Dạ Cô Tinh nhàn nhã khoanh tay lại , mày khẽ nhướng." Ông không tin tôi ?"
Tay Vương Thạch đang gấp lại cổ áo khựng lại một chút , rất nhanh liền trở lại bình thường , anh nhìn Dạ Cô Tinh cười nói: “ Bọn trẻ con thời nay nhất định phải muốn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến thế sao ?"
" Trẻ Con ?”
"Cô còn đang đi học đúng không ?”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu .
Vương Thạch thu lại nụ cười trên gương mặt , nghiêm mặt nói: “ Tuy rằng điều kiện nhà cô tốt , muốn giúp đỡ tôi , thế nhưng sự việc lại không đơn giản như Cô nghĩ . Vũng đục trong giới giải trí quá sâu , ba mẹ cô sẽ không ..."
“Tôi là cô nhi ".
" Cái gì ?”
“ Tôi lớn lên trong cô nhi viện , không cha không mẹ ".
Vương Thạch kinh ngạc , anh cho rằng Dạ Cô Tinh là tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó không hiểu gì về nỗi khổ nhân gian , lần đó hai người trò chuyện , Cô hứa giúp anh lấy được K Kính hoa thủy nguyệt trong tay Tần Tuấn về , đổi lại cô muốn 20 năm của anh, buồn cười là người ta thường nói có bệnh thì vái tứ phương , ấy vậy mà anh đồng ý thật .
Sau khi về đến nhà , anh bình tĩnh suy nghĩ lại trong lòng không nhịn được thầm mắng , đã là người 30 mấy tuổi đầu lại còn có thể ngốc nghếch như vậy ?!
Tối đó , anh tỉnh lại từ trong giấc mơ , dáng vẻ lúc hấp hối của Tiểu Nguyệt hiện lên trong đầu anh hết lần này đến lần khác , anh hận ! Anh không cam tâm !
Tuy nhiên , một người không có gì như anh , thì làm gì có năng lực nào .
Chỉ một câu nói của Tần Tuấn cũng có thể khiến cho anh hoàn toàn chôn vùi trong giới đạo diễn , sẽ không có nhà chế tác vì kịch bản của anh mà đầu tư , cũng sẽ không một ai mời anh đảm nhiệm chức vị đạo diễn , dù cho anh không lấy một xu nào .
Rõ ràng biết lời hứa của cô gái chỉ là lời hứa suông , rõ ràng cũng đã cảnh cáo chính bản thân mình không được quá vọng tưởng rõ ràng đã bỏ cuộc rồi ......
Vậy nhưng cuối cùng anh vẫn đến . Mặc dù vậy , trong thâm tâm anh biết đây có lẽ sẽ là một cuộc trò chuyện vô nghĩa .
- Anh bây giờ mâu thuẫn muốn phát điên lên mất !
"Cho nên , đây mới chính là lý do ngày hôm đó cô bỏ đi ư ?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười , rót ra một ly nước cắm thêm ống hút đưa qua cho anh ," Hiển nhiên , khổ nhục kế vẫn có tác dụng, không phải vậy ư ?"
Sâm đón lấy , mí mắt cụp xuống." Có lẽ ...... tôi sẽ chết ".
Lầu 4 của quán bar Lam Mị là phòng tiếp khách chuyên dùng của Long Vương , cách âm cực kỳ tốt , hơn nữa những người trong bang hội không được gọi đến đều không được bước vào .
Nếu như ngày hôm đó không phải một tên lính lác nào đó uống say đi nhầm xông vào , sau đó làm kinh động đến cả bang hội , lập tức đưa anh đến bệnh viện , vậy thì anh sẽ bị sốc vì mất máu quá nhiều mà chết đi.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh bỗng trở nên mạnh mẽ lên , cười nhạt hỏi ngược lại :" Không phải lúc ấy anh quyết tâm muốn được chết sao ? Bây giờ ngược lại trách tôi thấy chết không cứu ?”
Sâm im lặng cười khổ , đúng a , lúc ấy bản thân một lòng muốn chết đi , giờ lại làm sao trách người ta thấy chết mà không cứu chứ ?
Chỉ là , anh lại đáng chết mà phát hiện ra , thì ra bản thân mình lại quan tâm đến những gì cô không để ý đến .
" Người có thể cứu được anh chỉ có chính anh mà thôi ". Dạ Cô Tinh thoáng chốc im lặng , chậm rãi mở miệng , như đang ngụy trang giải thích .
Sâm bỗng nhiên ngẩng đầu , ánh mắt sáng ngời nhìn lấy Dạ Cô Tinh , một quầng đen từ trong mắt hiện lên trong lòng có chút vừa hạnh phúc vừa sợ .
Thì ra , Cô ấy để ý ......
Đè nén những ngũ vị tạp trần trong lòng xuống ,ô Sâm tiếp tục nói:" Tiếp sau chúng ta nên làm thế nào ?”
Không phải tôi nên làm thế nào " , mà là " chúng ta nên làm thế nào", Có một số việc đang âm thầm lặng lẽ mà phát sinh ......
Có lẽ chính Ô Sâm cũng không để ý rằng mình đã mở lòng với người phụ nữ trước mắt này suốt bao nhiêu năm trời , đợi đến khi hoàn toàn giác ngộ, biết được tấm chân tình của mình , lúc ấy anh đã lún sâu vào vũng bùn không cách nào thoát ra được.
Đáng buồn ? Đáng than ?
Đáng cười ? Đáng tiếc ?
Nhiều năm về sau , đứng dưới gốc cây hòe già ở quê nhà , ngước mắt nhìn về hướng Kinh Đô xa xăm ,Ô Sâm nhiều lần tự hỏi , cuộc đời này , gặp được Dạ Cô Tinh người phụ nữ bí ẩn này là chuyện bị thương hay là hạnh phúc đây ?
Anh đã nghĩ rất lâu , lâu đến nỗi thời gian đằng đẳng trôi qua mấy bể nương dâu , nhưng vẫn không ra được câu trả lời .
Thôi bỏ đi , bỏ đi .
Hạnh phúc cũng được , bị thương cũng tốt , tóm lại không hối hận là đúng rồi .........
Chí ít , chúng ta cũng từng kề vai sát cánh cùng đánh đổi cả một bầu trời , cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trở ngại , cùng vươn lên trùng trùng đỉnh cao , chỉ bằng xương máu đã tạo nên vô số lịch sử huy hoàng.
Trong cuộc đời này , có được những hồi ức bên nhau khó quên , anh đã thỏa mãn lắm rồi ....
* Việc cấp bách trước mắt là , sức khỏe của anh phải nhanh chóng hồi phục , sớm tiếp quản Hội Hải Long , để tránh đêm dài lắm mộng ".
* Được”.
" Còn nữa , giúp tôi chuẩn bị từ chi phiếu 30 triệu , càng nhanh càng tốt ". Dạ Cô Tinh từ trong túi lấy ra một món đồ , giao cho Ô Sâm." Đây là viên kim cương Wittelsbach , tạm thời giao cho anh bảo quản ".
"Y tá ,Ô Thiếu vẫn không chịu hợp tác với cô sao ?" Tiểu Đệ đứng canh ngoài cửa vừa nhìn thấy Dạ Cô Tinh từ bên trong bước ra , anh ta vội vàng sốt sắng đón lấy , vẻ mặt đầy tha thiết mở miệng hỏi thăm.
Dạ Cô Tinh nhíu mày " Có vẻ cậu rất quan tâm đến người bệnh ?”
"Đó là đương nhiên !" Tiểu Đệ đắc ý mỉm cười , vẻ mặt tự hào , Ô Thiếu là người tôi sùng bái nhất ! Rất đàn ông !”
" Cậu tên là gì ?”
" Đi không đổi tên , ngồi không đổi họ , Vương Trực là tôi !” Nói xong hướng Dạ Cô Tinh cười hì hì , theo thói quen sờ vào cái đầu bóng loáng của mình , " Cô cũng có thể gọi tôi là Tiểu Hắc ".
" Tiểu Hắc ?" Con người này nhìn trắng trắng lại sạch sẽ , khuôn mặt lanh lợi , cùng với tên " hắc " quả là không ăn khớp gì với nhau .
* Hì hì .... không tệ phải không ? Là tự tôi đặt cho mình cái tên này đấy ! Anh Hắc, Anh Hắc , khỏi phải nói có bao nhiêu khí phách a!"
" Nói như vậy cậu có rất nhiều đàn em nữa ?”
Nụ cười Vương Trực khẽ thu lại , ánh mắt lóe lên về cảnh giác , sau đó lại cười nói:" Cô y tá này , cô đây là oan uổng tôi rồi ," Tiểu Đệ” chỉ có trong các bang phái xã hội đen mới xưng hô như vậy , nhưng chúng tôi là con cái của gia đình tử tế . Nhiều lắm cũng chỉ là mấy tên lâu la , mấy đứa hàng xóm thường ngày thích đùa giỡn như vậy !"
Dạ Cô Tinh gật gật đầu , trong mắt lướt lên vẻ hài lòng.
Lanh lợi nhưng không láu cá , thông minh mà không hạ lưu , cười không thâm hiểm , tình cảnh giác cao , là một người đáng dùng.
* Bệnh nhân đã được tiêm thuốc và uống thuốc , chú ý đến việc thông gió trong phòng bệnh , mấy ngày gần đây nên nằm ở trên giường ít đi lại , kiêng thuốc lá , kiêng rượu ....."
Vương Trực vừa nghe , ghi nhớ trong lòng , vừa gật đầu cảm tạ với Dạ Cô Tinh .
Có trời mới biết , tính cách của Ô Thiếu quá là cộc cằn , chỉ ngắn ngủi ba ngày đã mắng tám cô y tá bỏ chạy , ngay cả Chủ Hoa cũng đều mặt mũi xám xịt .
* Vẫn là chị có bản lĩnh ...... Cô đi từ từ , đi từ từ ..."
Đưa mắt nhìn Dạ Cô Tinh đi xa dần , Vương Trực vừa mới thu lại ánh mắt lại nghe thấy âm thanh truyền ra từ phòng bệnh " thần tượng" , anh ta mới vội vàng đẩy cửa tiến vào .
" Ô Thiếu " Người đó rõ ràng vẫn yên lặng nằm trên giường bệnh , ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ , sâu thẳm mà xa xăm , thế nhưng Vương Trực vẫn nhạy bén cảm thấy có những thứ đã khác rồi .
* Giúp tôi mời Chú Hoa đến đây , nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc , nên phải đến đây một chuyến ".
" Vâng !" Câu trả lời của Vương Trực đặc biệt lớn , cả người phấn chấn lên.
Cuối cùng Ô Thiếu đã nghĩ thông suốt rồi ! A di đà phật .....
Dạ Cô Tinh rời khỏi bệnh viện , rẽ qua hai hay ba giao lộ , chưa đến mười phút đã đến tiệm cà phê theo cuộc hẹn với Vương Thạch .
Gọi một ly Mocha yên tĩnh nếm thử , Dạ Cô Tinh tỏ ra đầy vẻ nhẫn nại .
Với vẻ ngoài nổi bật cô nhanh chóng thu hút nhiều tròng mắt đến từ những sinh vật giống đực trong tiệm , tự nhiên, cũng sẽ nhận được địch ý từ sinh vật giống cái .
Ngay cả khi đối mặt với những ánh mắt khác nhau , là địch hay là bạn , nhưng về mặt của cô không vì thế mà thay đổi , động tác tạo nhã, mỗi một động tác đều toát lên vẻ thư thái , quả thật rất xinh đẹp .
Ánh mắt của giống đực lấp lánh sáng mấy phần thì giống cái địch ý không giảm , mà ngược lại có xu hướng càng mãnh liệt.
Vậy nhưng tất cả những thứ này không quan hệ gì với cô , được trùng sinh một kiếp , nội tâm của cô sớm đã lớn mạnh đến mức lửa nước bất xâm , đôi mắt lạnh lùng vô tình thì làm sao có thể rung động được chứ ?
Lòng dạ sắt đá cũng được , vô tâm vô tình cũng tốt , kiếp này cô muốn tự do tuyệt đối !
Cô muốn được tự do tuyệt đối !
Kẻ ngáng đường phải chết !
"Xin lỗi , xin lỗi ... xe đang đi giữa đường thì đột nhiên có vấn đề ....." Vương Thạch kéo chiếc ghế ngồi đối diện , đầu đầy mồ hôi chảy ròng ròng , áo sơ mi rối tung , dáng vẻ nhếch nhác đó không thể tả nỗi .
Dạ Cô Tinh liếc nhìn đồng hồ treo tường," Ông đã trễ vừa vặn 15 phút ".
Vương Thạch cười xin lỗi , " Chiếc xe đó luôn làm khó tôi , gần đây lại đến thời kỳ mãn kinh , khiến tôi cũng bó tay ..... làm ơn , cho một ly Latte , thêm một phần bánh gato kem.”
Rõ ràng biết xe có vấn đề , thì phải xuất phát sớm một chút , hoặc cũng có thể gọi xe taxi, đi xe buýt, ngồi tàu điện ngầm , ở Kinh Đô có rất nhiều phương tiện di chuyển , cũng không bắt buộc nhất định phải lái xe riêng ra ngoài , lý do đến trễ của Vương Thạch hiển nhiên rất không thuyết phục .
Dạ Cô Tinh nhàn nhã khoanh tay lại , mày khẽ nhướng." Ông không tin tôi ?"
Tay Vương Thạch đang gấp lại cổ áo khựng lại một chút , rất nhanh liền trở lại bình thường , anh nhìn Dạ Cô Tinh cười nói: “ Bọn trẻ con thời nay nhất định phải muốn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến thế sao ?"
" Trẻ Con ?”
"Cô còn đang đi học đúng không ?”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu .
Vương Thạch thu lại nụ cười trên gương mặt , nghiêm mặt nói: “ Tuy rằng điều kiện nhà cô tốt , muốn giúp đỡ tôi , thế nhưng sự việc lại không đơn giản như Cô nghĩ . Vũng đục trong giới giải trí quá sâu , ba mẹ cô sẽ không ..."
“Tôi là cô nhi ".
" Cái gì ?”
“ Tôi lớn lên trong cô nhi viện , không cha không mẹ ".
Vương Thạch kinh ngạc , anh cho rằng Dạ Cô Tinh là tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó không hiểu gì về nỗi khổ nhân gian , lần đó hai người trò chuyện , Cô hứa giúp anh lấy được K Kính hoa thủy nguyệt trong tay Tần Tuấn về , đổi lại cô muốn 20 năm của anh, buồn cười là người ta thường nói có bệnh thì vái tứ phương , ấy vậy mà anh đồng ý thật .
Sau khi về đến nhà , anh bình tĩnh suy nghĩ lại trong lòng không nhịn được thầm mắng , đã là người 30 mấy tuổi đầu lại còn có thể ngốc nghếch như vậy ?!
Tối đó , anh tỉnh lại từ trong giấc mơ , dáng vẻ lúc hấp hối của Tiểu Nguyệt hiện lên trong đầu anh hết lần này đến lần khác , anh hận ! Anh không cam tâm !
Tuy nhiên , một người không có gì như anh , thì làm gì có năng lực nào .
Chỉ một câu nói của Tần Tuấn cũng có thể khiến cho anh hoàn toàn chôn vùi trong giới đạo diễn , sẽ không có nhà chế tác vì kịch bản của anh mà đầu tư , cũng sẽ không một ai mời anh đảm nhiệm chức vị đạo diễn , dù cho anh không lấy một xu nào .
Rõ ràng biết lời hứa của cô gái chỉ là lời hứa suông , rõ ràng cũng đã cảnh cáo chính bản thân mình không được quá vọng tưởng rõ ràng đã bỏ cuộc rồi ......
Vậy nhưng cuối cùng anh vẫn đến . Mặc dù vậy , trong thâm tâm anh biết đây có lẽ sẽ là một cuộc trò chuyện vô nghĩa .
- Anh bây giờ mâu thuẫn muốn phát điên lên mất !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.