Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí
Chương 88: Anh hùng, kiêu hùng. Khiến người vây xem
Du Nhân
07/05/2023
“Thời gian hoàn thành cụ thể.”
Vương Trực cân nhắc trong nháy mắt, khẽ cắn môi, nói như đinh đóng cột: “Chủ nhật tới.” Đây là thời gian ngắn nhất mà cậu ta có thể đảm bảo.
“Được. Trang bìa số đầu tiên sau khi cải biên của ‘ZARK’, tôi sẽ chụp. Nhớ kỹ, lễ khánh thành vừa kết thúc lập tức phát tin tức ra, cụ thể làm như thế nào, chắc hẳn anh đã biết.”
“Vâng.”
Đôi tay vô thức giao nhau rồi áp lên bụng, trên ngón tay út mảnh khảnh của bàn tay phải có một chiếc nhẫn tinh xảo sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Vốn dĩ, hôm nay cô chỉ muốn xử lý Chu Lâm, mượn chuyện này cởi bỏ nút thắt trong lòng Tiêu Mộ Lương, để anh ta một lần nữa tin tưởng vào cuộc sống. Còn về chuyện Đại Xuyên, sẵn tiện làm luôn thôi.
Bắt được tên gián điệp khác, đây coi như là niềm vui bất ngờ. Dạ Cô Tinh đã có kế hoạch công khai thân phận, định thu phục những người này. Lần trước, sỡ dĩ cô làm trò bắn chết gã mặt sẹo trước mặt những người này cũng là gián tiếp dọa sợ một trận.
Không giống với một đám người tạp nham Thái Phi Tượng kia, những người này đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Tuy rằng họ giết người đòi mạng, nhưng bọn họ lại tận tâm, trung thành. Mà người như vậy nếu có thể trở thành người của mình, trong tương lai Ám Dạ chắc chắn sẽ phát triển vô hạn!
Mỗi ngành sản xuất đều yêu cầu người giỏi, mà hắc bang càng như vậy.
Trong đầu Dạ Cô Tinh đã có kế hoạch sơ bộ. Lần này hội Tam Hợp ra tay càng khiến ý nghĩ của cô kiên định hơn. Hắc bang ở phía Bắc là địa bàn của nhà họ An, nhưng ở phía Nam không phải chỉ có một mình Tam Hợp!
Nếu nói phía Bắc, với tư thế mạnh mẽ của nhà họ An đã gắn kết thành một cục sắt, không có khả năng chia thành miếng. Phía Nam vẫn đang chia năm xẻ bảy, vậy thì việc cô phải làm, đó là góp gió thành bão!
Hơn cả một một miếng bánh, thứ bang Ám Dạ của cô muốn có là toàn bộ cái bánh!
Ánh mắt chầm chậm nhìn xa xăm, Dạ Cô Tinh chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này! Cô dường như đã tìm được hướng đi của đời mình, máu toàn thân cứ sôi sục phấn khích, như thể giây tiếp theo sẽ bùng nổ phá tan cơ thể, khiến trời đất nhuốm máu!
Khó làm anh hùng, khổ vì kiêu hùng, không bằng... hùng giữa hùng!
Cô muốn tạo một mảng trời trong giới hắc đạo phía Nam, một thế lực ngang ngửa với nhà họ An ở phía Bắc. Cô phải tạo ra cho bản thân và cả đứa bé trong bụng mình một thế giới vui vẻ hoàn toàn tự do!
Giữa đêm tối, trong kho hàng hoang ven sông, một kế hoạch giật gân, một âm mưu khổng lồ dần dần hình thành. Đến lúc này, hắc bang Hoa Hạ thay trời đổi đất, khúc nhạc dạo cải tổ vang lên một lần nữa. Không ai có thể dự đoán được, Ám Dạ hiện giờ danh tiếng mờ nhạt, ba năm sau cuối cùng sẽ trở thành sự tồn tại lớn mạnh đến mức nào….
Sánh ngang với An gia, rồi lại cao hơn cả An gia!
Còn nguyên nhân trong đó, người ngoài lại không thể biết…
……
Tâm trạng của Dạ Cô Tinh hôm nay rất tốt. Cô dậy từ sớm, tối qua trước giờ ký túc xá đóng cửa, cỗ vẫn kịp quay về trường học. Lúc đi đến cửa dưới lầu, đúng lúc gặp Lý Đại Hoa cầm chìa khóa đi ra ngoài, trông có vẻ là chuẩn bị khóa cửa.
Vừa thấy một người đứng ngoài cửa, dáng vẻ giống như đang chuẩn bị mở cửa, hai mắt Lý Đại Hoa trợn lên, chống eo giận dữ nói: “Ai đó? Đã trễ thế này, còn ở bên ngoài lắc lư cái gì?! Con gái nhà nào mà không biết xấu hổ gì hết. Đêm khuya mà cứ như sợ bản thân không được nhớ thương, ăn mặc hoa hòe diêm dúa, trêu hoa ghẹo nguyệt….”
“Bác quản lý, tôi không biết bản thân có thể trêu hoa ghẹo nguyệt không. Nhưng chắc chắn rằng, thật ra bác có bản lĩnh này đấy.” Dạ Cô Tinh mở cửa đi vào, đánh một đòn chẳng chút kiêng nể nào. Ánh mắt chầm chậm đưa về phía sau Lý Đại Hoa, như thể nơi đó có đồ gì kỳ quái vậy.
Lý Đại Hoa vừa thấy Dạ Cô Tinh, hai mắt co rụt lại, tự động ngậm miệng, không dám mở miệng nữa. Tất nhiên dáng vẻ làm loạn ồn ào kia cũng không dám lôi ra dùng nữa.
Lần trước, chính là cái con ranh chết tiệt kia khiến bà ta trở thành trò cười mất hết mặt mũi trước mặt sinh viên mấy tầng lầu, còn nói muốn gọi cảnh sát bắt bà ta. Lúc này, bà ta cũng không dám lên mặt với cô nữa, đến lúc đó người bị thiệt thòi lại chính là bản thân!
Nhìn đôi mắt giống như hồ ly kia, vừa nhìn đã biết không phải loại dễ đối phó rồi! Bà ta đã không thể chọc vào còn không trốn được chắc?
Tức thì bĩu môi, hậm hực xoay người, không ngờ lại bị một bóng đen lao thẳng tới trước mặt. Không biết sao lại xui xẻo đập trúng mũi bà ta, lại vùng vẫy chạy đi, để lại bà ta với vẻ mặt xám xịt: “Tao khinh… tao khinh… Cái đồ chết bầm nhà mày… Bà đập chết mày…”
Vừa mắng, cơ thể tròn trịa vừa nhảy về phía trước đưa tay muốn bắt tên thiêu thân dám chạm vào lửa kia.
Dạ Cô Tinh lập tức đi qua bên cạnh bà ta, nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu tựa như than thở: “Trêu hoa ghẹo nguyệt cũng tốt hơn thiêu thân…”
Chờ Lý Đại Hoa nhận ra đây là đang châm chọc bà ta, bóng dáng thiếu nữ tinh tế cao gầy đã biến mất ở chỗ rẽ…
“Cô Tinh, cùng nhau đi ăn sáng nhé?” Giọng nói cố tình hạ thấp của Kha Hiểu Yến vang lên, chỉ Giang Vũ Vi đang ngủ say ở đối diện, nhún vai đầy bất đắc dĩ.
Bây giờ ký túc xá cơ bản chỉ có hai người thường xuyên ở. Lăng Tuyết buổi tối không về ngủ đã là chuyện thường ngày, mà Dạ Cô Tinh vừa xin nghỉ nửa tháng, cho nên chỉ có Kha Hiểu Yến và Giang Vũ Vi ở lại đây.
Nhưng dường như cuộc sống khi ở cùng với Giang Vũ Vi dưới một mái hiên cũng không tốt lắm. Nếu không Kha Hiểu Yến cũng không bày ra vẻ mặt đều có cả bất đắc dĩ với ghét bỏ này.
“Được.” Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn buộc dây giày, ngẩng đầu cười với Kha Hiểu Yến đối diện.
Nụ cười này lại khiến Hiểu Yến thoáng ngẩn ngơ, vô thức kêu thành tiếng: “Cô... Cô Tinh, cậu cười lên thật sự rất, rất đẹp! Ôi chị đẹp của tôi! Trời ơi là trời…”
“Ồn ào quá! Ồn muốn chết! Còn để cho người khác ngủ không?!” Giang Vũ Vi bịt chặt lỗ tai lại, hai chân tức giận đập đập xuống giường. Lập tức âm thanh rầm rầm vang lên, mang theo ý muốn trút giận.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, nói với Kha Hiểu Yến: “Không phải muốn đi ăn sáng sao? Đi thôi…”
“Hả? Ồ… Cô Tinh, đợi tôi một chút…”
Hai người ăn sáng ở căn tin trường học, Dạ Cô Tinh chuẩn bị đến tòa nhà hành chính tìm Diêm Đông Bình ký giấy xin phép nghỉ, sẵn tiện đưa qua chỗ giáo vụ. Mà Kha Hiểu yến có tiết học sớm, cơm nước xong xuôi hai người đường ai nấy đi.
Kha Hiểu Yến vừa đi vừa nhảy chân sáo, dáng vẻ trẻ nhỏ nhí nhảnh, cực kỳ giống con chuột lúc phát hiện pho mát.
“Yến nhi, có chuyện gì vui thế?” Một cô nhóc ở đâu ra mở miệng hỏi.
“Hả? À… Hôm nay đại thần cười với chị, còn ăn sáng cùng chị… Hạnh phúc quá… Là lá la…”
Vẻ mặt em gái kia đầy khinh thường: "Bây giờ mấy tên nam sinh mẹ nó đều không phải thứ gì tốt, hoa ngôn xảo ngữ, lời ngon tiếng ngọt. Chị phải nhịn lại, ngàn vạn đừng nhảy hố!”
Kha Hiểu Yến sửng sốt: "Nhưng… Chị đã nhảy hố rồi, làm sao đây?”
“Vậy nhanh chóng nhảy ra lại!”
“Hả? Còn có kiểu có thể nhảy ra lại á?”
“Tất nhiên! Mau lên, thu hồi tâm, hồi hồn lại! Nín thở, nhảy một cái là được.”
Kha Hiểu Yến cắn môi, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực: "Nhưng chị không muốn ra đâu nha!”
Mặt em gái tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Yến nhi, tim chị phải cứng rắn lên! Nam sinh không có ai tốt cả, dựa trời dựa đất dựa vào bản thân…”
Kha Hiểu Yến cười hê hê: "Vậy vẫn may, đại thần là nữ…”
Lúc này rốt cuộc mặt em gái kia không chút cảm xúc, tránh xa mấy bước, kéo rộng khoảng cách.... Tôi không quen biết người này…
Lại nói đầu bên kia, Dạ Cô Tinh đi đến văn phòng, Diêm Đông Bình không ở đó. Cô nhìn đồng hồ, mới chưa đến 8 rưỡi, chế độ làm việc của giảng viên đại học tương đương với cấp bậc công chức. Trong tình huống bình thường, đều là sáng đi chiều về. Dạ Cô Tinh quyết định qua chỗ giáo vụ xin trả phép* trước, chỗ đó tám giờ đã bắt đầu làm việc.
*Trả phép: báo cáo với người phụ trách, đơn vị, trường học nơi bạn đang phụ trách về việc đã hết thời gian nghỉ phép theo quy định.
Lần trước cô tìm Diêm Đông Bình muốn xin nghỉ hai tuần, Diêm Đông Bình không nói lời nào, vung tay ký giấy xin phép nghỉ. Chỉ là dặn dò cô phải nhanh chóng nộp báo cáo phân tích số liệu thực nghiệm giai đoạn hai lên, đương nhiên cô cười ha hả gật đầu rồi.
Thật ra, đối với một người nghiêm khắc như Diêm Đông Bình mà nói, Dạ Cô Tinh được hưởng thụ sự đối đãi ở chỗ ông, chắc chắn là ngoại lệ duy nhất, không gì sánh được!
Cốc cốc cốc...
“Mời vào.” Giọng nói hơi nghiêm túc của chủ nhiệm giáo vụ vang lên. Nghe nói cô là em vợ của Diêm Đông Bình.
Dạ Cô Tinh đẩy cửa đi vào: "Chủ nhiệm Dương, em tới trả phép.”
“Ừm.” Dương Hiểu Vân khẽ nâng mắt, chỉ sang bên cạnh: "Đặt giấy xin nghỉ phép chỗ đó đi.”
Rõ ràng là biểu cảm lạnh lùng, vẻ mặt như thiếu nợ vậy.
Dạ Cô Tinh nhướng mày, cũng không để ý lắm. Cô cũng không phải tiền nhân dân tệ, không có năng lực khiến người gặp người thích. Có một số người, một số việc, cứ cười cho qua mà thôi.
Dương Hiểu Vân lại yên lặng đánh giá cô. Lần trước bà ta không ở đây, sau đó lại chỉ nghe thầy trực ban nói, giáo sư Diêm thế mà lại ký duyệt!
Phản ứng đầu tiên là nghĩ lại xem đại học B còn có giáo sư họ “Diêm” thứ hai không. Sau đó, lắc đầu, không có. Nhưng bà vẫn không tin, người anh rể kia vẫn luôn nghiêm khắc, ít khi cười nói. Ông không đồng ý với việc sinh viên ‘đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày’* nhất, vậy mà lại ký giấy xin phép nghỉ cho người khác?!
*Đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày: ẩn dụ về sự thiếu kiên trì trong học tập và làm việc, thường xuyên bị gián đoạn, không có khả năng kiên trì trong thời gian dài.
Đánh chết bà ta cũng không tin!
Dương Hiểu Vân lập tức lôi giấy xin phép ra, xác nhận nhiều lần mới phát hiện, thế giới này quá vi diệu.
Vừa thấy tên người xin nghỉ - Dạ Cô Tinh!
Ha! Người này bà ta chưa từng gặp, nhưng tên này thì bà biết! Còn không phải người mà lần trước anh rể nhờ bà ta kiểm tra thành tích thi lại sao! Khoảng thời gian trước, vì chuyện mời cô gia nhập phòng thí nghiệm này, trường học có đủ lại đồn đại vớ vẩn tràn ra, đều lọt hết vào tai chị bà!
Hôm nay đúng lúc là ngày cuối cùng trong kì nghỉ phép hai tuần của Dạ Cô Tinh, chắc chắn sẽ trở về trả phép!
Cho nên, Dương Hiểu Vân đổi ca với người trực, chờ cô ấy đến ở chỗ này!
Dương Hiểu Vân cầm lấy giấy xin phép, liếc mắt, nghiêm mặt dạy dỗ nói: “Bạn học, cô mặc kệ em bận bịu chuyện lớn gì, nhưng là sinh viên, cần phải tập trung tinh thần vào việc học tập. Không nên hở một tí thì xin nghỉ, hơn nữa lại là kiểu nghỉ dài hạn hai tuần như này!
Dạ Cô Tinh “vâng” một tiếng. Là một người làm công tác giáo dục, Dương Hiểu Vân tất nhiên có tư cách nói lời này. Còn cô là một học trò, nên cũng không có gì phản đối.
Vốn tưởng rằng dạy dỗ hai câu rồi thôi. Tình trạng học hành của mình trong lòng cô rất rõ ràng, không cần phải báo cáo với người khác. Ai ngờ Dương Hiểu Vân lại nổi khùng tại chỗ...
"Thái độ của em là sao đây?!" Giọng nói đột nhiên vút cao lên: “Dạy vài câu mà em lại còn không vui! Thật là không biết điều! Về viết bản kiểm điểm nộp lên đây!"
(còn tiếp)
Vương Trực cân nhắc trong nháy mắt, khẽ cắn môi, nói như đinh đóng cột: “Chủ nhật tới.” Đây là thời gian ngắn nhất mà cậu ta có thể đảm bảo.
“Được. Trang bìa số đầu tiên sau khi cải biên của ‘ZARK’, tôi sẽ chụp. Nhớ kỹ, lễ khánh thành vừa kết thúc lập tức phát tin tức ra, cụ thể làm như thế nào, chắc hẳn anh đã biết.”
“Vâng.”
Đôi tay vô thức giao nhau rồi áp lên bụng, trên ngón tay út mảnh khảnh của bàn tay phải có một chiếc nhẫn tinh xảo sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Vốn dĩ, hôm nay cô chỉ muốn xử lý Chu Lâm, mượn chuyện này cởi bỏ nút thắt trong lòng Tiêu Mộ Lương, để anh ta một lần nữa tin tưởng vào cuộc sống. Còn về chuyện Đại Xuyên, sẵn tiện làm luôn thôi.
Bắt được tên gián điệp khác, đây coi như là niềm vui bất ngờ. Dạ Cô Tinh đã có kế hoạch công khai thân phận, định thu phục những người này. Lần trước, sỡ dĩ cô làm trò bắn chết gã mặt sẹo trước mặt những người này cũng là gián tiếp dọa sợ một trận.
Không giống với một đám người tạp nham Thái Phi Tượng kia, những người này đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Tuy rằng họ giết người đòi mạng, nhưng bọn họ lại tận tâm, trung thành. Mà người như vậy nếu có thể trở thành người của mình, trong tương lai Ám Dạ chắc chắn sẽ phát triển vô hạn!
Mỗi ngành sản xuất đều yêu cầu người giỏi, mà hắc bang càng như vậy.
Trong đầu Dạ Cô Tinh đã có kế hoạch sơ bộ. Lần này hội Tam Hợp ra tay càng khiến ý nghĩ của cô kiên định hơn. Hắc bang ở phía Bắc là địa bàn của nhà họ An, nhưng ở phía Nam không phải chỉ có một mình Tam Hợp!
Nếu nói phía Bắc, với tư thế mạnh mẽ của nhà họ An đã gắn kết thành một cục sắt, không có khả năng chia thành miếng. Phía Nam vẫn đang chia năm xẻ bảy, vậy thì việc cô phải làm, đó là góp gió thành bão!
Hơn cả một một miếng bánh, thứ bang Ám Dạ của cô muốn có là toàn bộ cái bánh!
Ánh mắt chầm chậm nhìn xa xăm, Dạ Cô Tinh chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này! Cô dường như đã tìm được hướng đi của đời mình, máu toàn thân cứ sôi sục phấn khích, như thể giây tiếp theo sẽ bùng nổ phá tan cơ thể, khiến trời đất nhuốm máu!
Khó làm anh hùng, khổ vì kiêu hùng, không bằng... hùng giữa hùng!
Cô muốn tạo một mảng trời trong giới hắc đạo phía Nam, một thế lực ngang ngửa với nhà họ An ở phía Bắc. Cô phải tạo ra cho bản thân và cả đứa bé trong bụng mình một thế giới vui vẻ hoàn toàn tự do!
Giữa đêm tối, trong kho hàng hoang ven sông, một kế hoạch giật gân, một âm mưu khổng lồ dần dần hình thành. Đến lúc này, hắc bang Hoa Hạ thay trời đổi đất, khúc nhạc dạo cải tổ vang lên một lần nữa. Không ai có thể dự đoán được, Ám Dạ hiện giờ danh tiếng mờ nhạt, ba năm sau cuối cùng sẽ trở thành sự tồn tại lớn mạnh đến mức nào….
Sánh ngang với An gia, rồi lại cao hơn cả An gia!
Còn nguyên nhân trong đó, người ngoài lại không thể biết…
……
Tâm trạng của Dạ Cô Tinh hôm nay rất tốt. Cô dậy từ sớm, tối qua trước giờ ký túc xá đóng cửa, cỗ vẫn kịp quay về trường học. Lúc đi đến cửa dưới lầu, đúng lúc gặp Lý Đại Hoa cầm chìa khóa đi ra ngoài, trông có vẻ là chuẩn bị khóa cửa.
Vừa thấy một người đứng ngoài cửa, dáng vẻ giống như đang chuẩn bị mở cửa, hai mắt Lý Đại Hoa trợn lên, chống eo giận dữ nói: “Ai đó? Đã trễ thế này, còn ở bên ngoài lắc lư cái gì?! Con gái nhà nào mà không biết xấu hổ gì hết. Đêm khuya mà cứ như sợ bản thân không được nhớ thương, ăn mặc hoa hòe diêm dúa, trêu hoa ghẹo nguyệt….”
“Bác quản lý, tôi không biết bản thân có thể trêu hoa ghẹo nguyệt không. Nhưng chắc chắn rằng, thật ra bác có bản lĩnh này đấy.” Dạ Cô Tinh mở cửa đi vào, đánh một đòn chẳng chút kiêng nể nào. Ánh mắt chầm chậm đưa về phía sau Lý Đại Hoa, như thể nơi đó có đồ gì kỳ quái vậy.
Lý Đại Hoa vừa thấy Dạ Cô Tinh, hai mắt co rụt lại, tự động ngậm miệng, không dám mở miệng nữa. Tất nhiên dáng vẻ làm loạn ồn ào kia cũng không dám lôi ra dùng nữa.
Lần trước, chính là cái con ranh chết tiệt kia khiến bà ta trở thành trò cười mất hết mặt mũi trước mặt sinh viên mấy tầng lầu, còn nói muốn gọi cảnh sát bắt bà ta. Lúc này, bà ta cũng không dám lên mặt với cô nữa, đến lúc đó người bị thiệt thòi lại chính là bản thân!
Nhìn đôi mắt giống như hồ ly kia, vừa nhìn đã biết không phải loại dễ đối phó rồi! Bà ta đã không thể chọc vào còn không trốn được chắc?
Tức thì bĩu môi, hậm hực xoay người, không ngờ lại bị một bóng đen lao thẳng tới trước mặt. Không biết sao lại xui xẻo đập trúng mũi bà ta, lại vùng vẫy chạy đi, để lại bà ta với vẻ mặt xám xịt: “Tao khinh… tao khinh… Cái đồ chết bầm nhà mày… Bà đập chết mày…”
Vừa mắng, cơ thể tròn trịa vừa nhảy về phía trước đưa tay muốn bắt tên thiêu thân dám chạm vào lửa kia.
Dạ Cô Tinh lập tức đi qua bên cạnh bà ta, nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu tựa như than thở: “Trêu hoa ghẹo nguyệt cũng tốt hơn thiêu thân…”
Chờ Lý Đại Hoa nhận ra đây là đang châm chọc bà ta, bóng dáng thiếu nữ tinh tế cao gầy đã biến mất ở chỗ rẽ…
“Cô Tinh, cùng nhau đi ăn sáng nhé?” Giọng nói cố tình hạ thấp của Kha Hiểu Yến vang lên, chỉ Giang Vũ Vi đang ngủ say ở đối diện, nhún vai đầy bất đắc dĩ.
Bây giờ ký túc xá cơ bản chỉ có hai người thường xuyên ở. Lăng Tuyết buổi tối không về ngủ đã là chuyện thường ngày, mà Dạ Cô Tinh vừa xin nghỉ nửa tháng, cho nên chỉ có Kha Hiểu Yến và Giang Vũ Vi ở lại đây.
Nhưng dường như cuộc sống khi ở cùng với Giang Vũ Vi dưới một mái hiên cũng không tốt lắm. Nếu không Kha Hiểu Yến cũng không bày ra vẻ mặt đều có cả bất đắc dĩ với ghét bỏ này.
“Được.” Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn buộc dây giày, ngẩng đầu cười với Kha Hiểu Yến đối diện.
Nụ cười này lại khiến Hiểu Yến thoáng ngẩn ngơ, vô thức kêu thành tiếng: “Cô... Cô Tinh, cậu cười lên thật sự rất, rất đẹp! Ôi chị đẹp của tôi! Trời ơi là trời…”
“Ồn ào quá! Ồn muốn chết! Còn để cho người khác ngủ không?!” Giang Vũ Vi bịt chặt lỗ tai lại, hai chân tức giận đập đập xuống giường. Lập tức âm thanh rầm rầm vang lên, mang theo ý muốn trút giận.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, nói với Kha Hiểu Yến: “Không phải muốn đi ăn sáng sao? Đi thôi…”
“Hả? Ồ… Cô Tinh, đợi tôi một chút…”
Hai người ăn sáng ở căn tin trường học, Dạ Cô Tinh chuẩn bị đến tòa nhà hành chính tìm Diêm Đông Bình ký giấy xin phép nghỉ, sẵn tiện đưa qua chỗ giáo vụ. Mà Kha Hiểu yến có tiết học sớm, cơm nước xong xuôi hai người đường ai nấy đi.
Kha Hiểu Yến vừa đi vừa nhảy chân sáo, dáng vẻ trẻ nhỏ nhí nhảnh, cực kỳ giống con chuột lúc phát hiện pho mát.
“Yến nhi, có chuyện gì vui thế?” Một cô nhóc ở đâu ra mở miệng hỏi.
“Hả? À… Hôm nay đại thần cười với chị, còn ăn sáng cùng chị… Hạnh phúc quá… Là lá la…”
Vẻ mặt em gái kia đầy khinh thường: "Bây giờ mấy tên nam sinh mẹ nó đều không phải thứ gì tốt, hoa ngôn xảo ngữ, lời ngon tiếng ngọt. Chị phải nhịn lại, ngàn vạn đừng nhảy hố!”
Kha Hiểu Yến sửng sốt: "Nhưng… Chị đã nhảy hố rồi, làm sao đây?”
“Vậy nhanh chóng nhảy ra lại!”
“Hả? Còn có kiểu có thể nhảy ra lại á?”
“Tất nhiên! Mau lên, thu hồi tâm, hồi hồn lại! Nín thở, nhảy một cái là được.”
Kha Hiểu Yến cắn môi, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực: "Nhưng chị không muốn ra đâu nha!”
Mặt em gái tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Yến nhi, tim chị phải cứng rắn lên! Nam sinh không có ai tốt cả, dựa trời dựa đất dựa vào bản thân…”
Kha Hiểu Yến cười hê hê: "Vậy vẫn may, đại thần là nữ…”
Lúc này rốt cuộc mặt em gái kia không chút cảm xúc, tránh xa mấy bước, kéo rộng khoảng cách.... Tôi không quen biết người này…
Lại nói đầu bên kia, Dạ Cô Tinh đi đến văn phòng, Diêm Đông Bình không ở đó. Cô nhìn đồng hồ, mới chưa đến 8 rưỡi, chế độ làm việc của giảng viên đại học tương đương với cấp bậc công chức. Trong tình huống bình thường, đều là sáng đi chiều về. Dạ Cô Tinh quyết định qua chỗ giáo vụ xin trả phép* trước, chỗ đó tám giờ đã bắt đầu làm việc.
*Trả phép: báo cáo với người phụ trách, đơn vị, trường học nơi bạn đang phụ trách về việc đã hết thời gian nghỉ phép theo quy định.
Lần trước cô tìm Diêm Đông Bình muốn xin nghỉ hai tuần, Diêm Đông Bình không nói lời nào, vung tay ký giấy xin phép nghỉ. Chỉ là dặn dò cô phải nhanh chóng nộp báo cáo phân tích số liệu thực nghiệm giai đoạn hai lên, đương nhiên cô cười ha hả gật đầu rồi.
Thật ra, đối với một người nghiêm khắc như Diêm Đông Bình mà nói, Dạ Cô Tinh được hưởng thụ sự đối đãi ở chỗ ông, chắc chắn là ngoại lệ duy nhất, không gì sánh được!
Cốc cốc cốc...
“Mời vào.” Giọng nói hơi nghiêm túc của chủ nhiệm giáo vụ vang lên. Nghe nói cô là em vợ của Diêm Đông Bình.
Dạ Cô Tinh đẩy cửa đi vào: "Chủ nhiệm Dương, em tới trả phép.”
“Ừm.” Dương Hiểu Vân khẽ nâng mắt, chỉ sang bên cạnh: "Đặt giấy xin nghỉ phép chỗ đó đi.”
Rõ ràng là biểu cảm lạnh lùng, vẻ mặt như thiếu nợ vậy.
Dạ Cô Tinh nhướng mày, cũng không để ý lắm. Cô cũng không phải tiền nhân dân tệ, không có năng lực khiến người gặp người thích. Có một số người, một số việc, cứ cười cho qua mà thôi.
Dương Hiểu Vân lại yên lặng đánh giá cô. Lần trước bà ta không ở đây, sau đó lại chỉ nghe thầy trực ban nói, giáo sư Diêm thế mà lại ký duyệt!
Phản ứng đầu tiên là nghĩ lại xem đại học B còn có giáo sư họ “Diêm” thứ hai không. Sau đó, lắc đầu, không có. Nhưng bà vẫn không tin, người anh rể kia vẫn luôn nghiêm khắc, ít khi cười nói. Ông không đồng ý với việc sinh viên ‘đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày’* nhất, vậy mà lại ký giấy xin phép nghỉ cho người khác?!
*Đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày: ẩn dụ về sự thiếu kiên trì trong học tập và làm việc, thường xuyên bị gián đoạn, không có khả năng kiên trì trong thời gian dài.
Đánh chết bà ta cũng không tin!
Dương Hiểu Vân lập tức lôi giấy xin phép ra, xác nhận nhiều lần mới phát hiện, thế giới này quá vi diệu.
Vừa thấy tên người xin nghỉ - Dạ Cô Tinh!
Ha! Người này bà ta chưa từng gặp, nhưng tên này thì bà biết! Còn không phải người mà lần trước anh rể nhờ bà ta kiểm tra thành tích thi lại sao! Khoảng thời gian trước, vì chuyện mời cô gia nhập phòng thí nghiệm này, trường học có đủ lại đồn đại vớ vẩn tràn ra, đều lọt hết vào tai chị bà!
Hôm nay đúng lúc là ngày cuối cùng trong kì nghỉ phép hai tuần của Dạ Cô Tinh, chắc chắn sẽ trở về trả phép!
Cho nên, Dương Hiểu Vân đổi ca với người trực, chờ cô ấy đến ở chỗ này!
Dương Hiểu Vân cầm lấy giấy xin phép, liếc mắt, nghiêm mặt dạy dỗ nói: “Bạn học, cô mặc kệ em bận bịu chuyện lớn gì, nhưng là sinh viên, cần phải tập trung tinh thần vào việc học tập. Không nên hở một tí thì xin nghỉ, hơn nữa lại là kiểu nghỉ dài hạn hai tuần như này!
Dạ Cô Tinh “vâng” một tiếng. Là một người làm công tác giáo dục, Dương Hiểu Vân tất nhiên có tư cách nói lời này. Còn cô là một học trò, nên cũng không có gì phản đối.
Vốn tưởng rằng dạy dỗ hai câu rồi thôi. Tình trạng học hành của mình trong lòng cô rất rõ ràng, không cần phải báo cáo với người khác. Ai ngờ Dương Hiểu Vân lại nổi khùng tại chỗ...
"Thái độ của em là sao đây?!" Giọng nói đột nhiên vút cao lên: “Dạy vài câu mà em lại còn không vui! Thật là không biết điều! Về viết bản kiểm điểm nộp lên đây!"
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.