Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí
Chương 83: Sự bá đạo của anh. Em là của tôi 2
Du Nhân
07/05/2023
Vẻ mặt sắc bén, cô duỗi tay muốn đẩy An Tuyển Hoàng ra. Cô cần đi gặp bác sĩ, hiện tại và ngay lập tức.
Ai ngờ lúc này, người đàn ông từ đầu đến cuối cứ bất động như một ngọn núi, lại bị cô đẩy nhẹ mà ngã về phía sau. Cô hơi kinh ngạc, nhưng vẫn xoay người rời đi. Chỉ nhờ ánh đèn thoáng qua mới nhìn thấy người đàn ông ôm ngực với vẻ mặt đau đớn.
“Tôi có thể cứu đứa bé.” Ngay cả khi đau đớn, giọng nói của người đàn ông vẫn kiềm chế lại, vẫn vững vàng.
Dạ Cô Tinh dừng chân lại, sắc mặt tái nhợt. Cô đột nhiên quay đầu lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, giữa lông mày dường như ngưng tụ vẻ vô cùng đau đớn. Nhưng hai tay lại kiên quyết bảo vệ bụng dưới của mình: "Anh..."
Ánh mắt khẽ lay động, thế giới như đang quay cuồng trước mắt. Khi cô định thần lại thì rơi vào vòng tay to lớn của người đàn ông. Hơi thở lạnh lùng phả vào mặt, độc đoán, kiêu ngạo, bất khuất và độc quyền.
Trong lúc bối rối, Dạ Cô Tinh khẽ nâng mắt, chỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông dưới ánh trăng. Đôi môi mỏng mím chặt, nhưng một đôi mắt đen sâu thẳm vô biên dường như có một loại quyến rũ thu hút lòng người, lạnh lùng cùng ngạo mạn độc đoán, bên trong bá đạo là sự ung dung.
Cô không giãy giụa, thậm chí có cảm giác ỷ lại, có cầu xin, níu lấy tay áo của người đàn ông, như nắm lấy sợi rơm cứu mạng duy nhất. Chỉ mong anh có thể thực hiện lời hứa... cứu con cô...
Một giây trước khi hoàn toàn bất tỉnh, đôi lông mày cau có của Dạ Cô Tinh vẫn không hề giãn ra. Cô không biết quyết định táo bạo và mạo hiểm này là đúng hay sai. Nhưng cô không còn cách nào khác ...
...
Không khí ẩm ướt mặn mòi mang theo nét khô hanh của mặt trời. Gió lùa vào cửa sổ mang theo một chút mát lạnh...
Sáng sớm, ánh nắng ban mai ló dạng, mọi vật bừng tỉnh, âm thanh sóng vỗ vào vách đá ào ào. Một dãy biệt thự độc lập mọc sừng sững ở ven biển, thế như trút nước mà thành. Rất phù hợp với phong thái luôn trịch thượng, lạnh lùng, kiêu ngạo mà nhìn từ trên cao xuống của chủ nhân.
Trên tầng hai, ở phòng ngủ chính, cửa sổ hơi hé ra.
Ánh nắng len lỏi vào căn phòng một cách tinh nghịch, dịu dàng ôm lấy cô gái đang say giấc trên chiếc giường lớn màu đen. Khuôn mặt tuyệt đẹp và làn da trắng nõn, hai hàng lông mi lúc này như hai chiếc quạt lông tơ đang phe phẩy, như thể cô ấy sắp thức giấc.
Dạ Cô Tinh đột nhiên mở mắt, tất cả các dây thần kinh kéo căng, mọi lỗ chân lông đều đề cao cảnh giác. Không còn đôi mắt buồn ngủ, mơ hồ và giọng khàn khi cô mới tỉnh dậy. Một đôi con ngươi đen lập tức trở nên trong veo sáng ngời, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập cảnh giác, nghi hoặc, suy nghĩ... mọi cảm xúc tâm tình đều như lướt qua.
Vô thức đưa tay ra vuốt ve bụng dưới, vẻ mặt nghiêm trọng. Cô từ từ dời tầm mắt xuống, lúc này, một đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của cô. Trong vẻ khô ráo còn có nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo độc nhất của người đàn ông này. Nhưng lại có vẻ lưu luyến mà không thể giải thích được. Kiểu an ủi thầm lặng này, giống như trấn an một chút gì đó. Xem ra giày vò một ngày nhóc con này mới bình yên ngủ, một giấc ngủ cũng được no nê.
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, trong người cũng không còn cảm thấy khó chịu. May quá, bảo vệ được rồi...
Chậc... nhưng tay của người đàn ông này ...
Cô định đưa tay lên định hất ra, nhưng phát hiện tay trái đang truyền nước, tay phải yếu ớt buông thõng xuống. Cô hít một hơi thật sâu, cơn đau vì vết thương bị rách chợt ập đến, băng gạc trắng quấn quanh cánh tay phải dần chảy ra màu đỏ tươi.
.....là vết thương bị mảnh đạn sượt qua trong lúc đánh nhau ngày hôm qua.
An Tuyển Hoàng đã tỉnh một giây trước khi Dạ Cô Tinh mở mắt. Anh không biết tại sao mình lại không muốn thức dậy, cứ như anh đang lưu luyến điều gì đó.
Anh chưa bao giờ có mong muốn, dục vọng đến gần một người... phụ nữ, mạnh mẽ như vậy.
Thật khó tin và phi lý, nhưng đó là sự thật.
Khi mùi máu tanh nồng ập đến, cuối cùng anh không thể giả vờ nữa. Gần như vô thức mở trừng mắt ra, nhưng bắt gặp đôi mắt mỉm cười của cô gái nọ.
“Không giả vờ nữa?” Cô cười xấu xa.
Nhưng mà, anh chợt nhăn mày, ánh mắt lướt qua vết máu trên cánh tay cô. Cảm giác tức giận không thể giải thích nổi, anh đi tới cửa, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Em cũng không cần phải như thế."
Dạ Cô Tinh sửng sốt, cô đã làm gì? Cô dời tầm mắt đến vết thương trên cánh tay phải. Nghĩ đến ánh mắt của người đàn ông vừa mới dừng lại ở đây. Anh ta sẽ không nghĩ rằng cô đang cố ý làm tổn thương bản thân để dụ dỗ anh dậy đó chứ???
Một lúc sau, cửa phòng lại bị đẩy ra, người đàn ông mặt đen bước vào trước, theo sau là một mỹ nam xinh đẹp như hoa.
Minh Triệt cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu. Từ đêm qua khi cậu ta nhìn thấy gia chủ bế một người phụ nữ về, thế giới đã thay đổi. Cậu cảm thấy mình như đang nằm mơ!
Dụi mắt, rồi lại dụi mắt. Cậu ta chắc chắn mình nhìn không nhầm. Gia chủ vẫn là gia chủ của trước kia, bá đạo, lạnh lùng như cũ. Chẳng qua là trong ngực có thêm một người phụ nữ.
Cậu ta và Minh Chiêu ngây ngốc tại chỗ. Nhưng cậu không sao, bởi vì có thể đoán được một chút, lại chuẩn bị tâm lý phần nào rồi. Anh chàng Minh Chiêu còn tệ hơn cậu nhiều, lập tức hóa đá, giống như bị sét đánh, chậc chậc... Bao nhiêu năm không gặp anh ta lại lộ ra bộ dáng kia.
Bình tĩnh nhất chỗ đó chính là Nguyệt Vô Tình. Anh ta dường như đã đoán được từ lâu. Nhưng lại cẩn thận nhìn chằm chằm người phụ nữ trong vòng tay gia chủ, như muốn nhìn thấu người ta.
“Làm việc."
"A? Ah ..." Minh Triệt đột nhiên định thần lại và bước tới kiểm tra cho Dạ Cô Tinh. Trong quá trình này, Dạ Cô Tinh rất hợp tác. Không hề hoảng sợ lạ lẫm như đang ở trong một nơi xa lạ.
Minh Triệt hơi kinh ngạc, ánh mắt tối sầm lại, người phụ nữ này...
“Như thế nào?” Nhìn thấy Minh Triệt rút kim tiêm ra từng chút một, Dạ Cô Tinh hỏi. Nhưng ánh mắt lại bình tĩnh nhìn chằm chằm An Tuyển Hoàng, người đang đứng im không nói gì. Nếu người đàn ông này không lợi dụng lúc cô hôn mê rồi ra tay, bây giờ lại càng không. Đã đến nước này, cô cũng đã hiểu đạo lý của Tắc An Chi*.
*Một câu nói của Trung Quốc. Ngụ ý là cô sẽ đón nhận mọi thứ khi chúng đến, vì cô là người đưa ra lựa chọn, nên cũng sẽ phải giải quyết.
Minh Triệt có cảm giác mình bị người khác sai bảo miễn phí, cong môi nói nghiêm túc: "Tình hình tạm thời ổn định. Thai nhi đã bị động hai lần liên tiếp. Người mẹ mất rất nhiều máu, cuối cùng vẫn bình an vô sự. Tôi chỉ có thể nói rằng đứa trẻ này mạng lớn!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, kể từ khi biết tin mình có thai và quyết định giữ đứa trẻ, cô đã rất cẩn thận. Mặc dù đêm qua lại đấu súng và đánh nhau nhưng cô đã rất chú ý. Mỗi lần ra tay ở phía trước vẫn luôn căn chuẩn vị trí, hạn chế tối đa tác động nơi vùng bụng. Nhưng cú ngã vừa rồi hơi bất ngờ, may mà mọi thứ vẫn chưa muộn...
Dưới ánh mặt trời, cô gái khẽ cong môi, thân thể như được tắm trong vầng hào quang. Một loại hào quang gọi là "bản năng của người mẹ" dần bao phủ lấy cô. Khuôn mặt trong trẻo lập tức trở nên mềm mại, phản chiếu vẻ đẹp vốn đã tuyệt mỹ của cô, đẹp không sao tả được.
Minh Triệt sửng sốt. Hô hấp của An Tuyển Hoàng cũng như ngưng trệ, anh vô thức bước lại gần, từ từ ngồi xổm dưới ánh nhìn kinh hoàng của Minh Triệt. Bàn tay to lớn thử chạm thăm dò bụng dưới của Dạ Cô Tinh. Ánh mắt thành khẩn, nhưng lại không khiêm tốn. Giống như báo gấm trời sinh tính săn mồi, thoáng cái đã thu chặt móng vuốt, không phải thỏa hiệp mà là... cam tâm tình nguyện!
Dạ Cô Tinh cũng sửng sốt, cô muốn đẩy tay người đàn ông này, nhưng lại đụng phải một đôi mắt đen sâu thẳm, khiến cô quên hết mọi hành động.
Người đàn ông vô thức tiến lại gần, khuôn mặt lạnh lùng trong phút chốc trở nên mềm mại dưới ánh mặt trời. Nhưng vẻ thờ ơ của anh ta dường như đã khắc sâu vào xương. Lúc này, anh ta đang cố hết sức thu lại, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt người phụ nữ. Đôi môi đang mím chặt mấp máy nhưng vẫn ngoan cố nói: "Con... của tôi."
“Cái gì?!” Lần này người thốt lên chính là Minh Triệt, cứ như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy tới tận nóc nhà.
Dạ Cô Tinh chỉ cười mỉm, bình tĩnh phân tích với người đàn ông: "Anh này, tôi rất biết ơn vì anh đã cứu tôi... và đứa nhỏ. Anh có thể ăn vớ vẩn nhưng không thể nói bậy. Trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau. Lần đầu tiên gặp mặt đã không thân thiện cho lắm. Đứa nhỏ trong bụng tôi làm sao có thể là của anh được? Tôi thấy anh đã nhận nhầm người rồi. "
Minh Triệt đứng một bên gật đầu mạnh, phân tích của cô ấy rất có lý! Hợp lý...
"Hai tháng trước." An Tuyển Hoàng chỉ vào vị trí xương bả vai của mình: "Em lấy từ chỗ này một viên đạn. Đêm đó, tôi..."
“Anh, anh nói gì vậy ?!” Dạ Cô Tinh như bị sét đánh. Một linh cảm xấu đột nhiên xuất hiện, khi người đàn ông này nhắc đến “hai tháng trước.”
“Ở phía sau thắt lưng bên phải của em có một vết bớt hình ngôi sao sáu cánh..."
Dạ Cô Tinh đột nhiên hóa đá.
...
"Xong rồi! Xong rồi! Đã xảy ra chuyện! Toi rồi! Thế là toi rồi!" Minh Triệt tự hỏi bản thân. Cậu đã sống hai mươi lăm năm rồi, nhưng chưa bao giờ thất thố như hôm nay!
Tuy nhiên bình thường hành vi của cậu phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết. Lần đầu tiên bị bùng nổ dữ tợn bởi thông tin ngoài dự đoán như ngày hôm nay!
Gia chủ tự mình ôm một người phụ nữ làm cho cậu kinh hãi. Càng khiếp sợ hơn khi biết anh cô nam quả nữ qua đêm với một người phụ nữ. Nhưng khi nghe nói có thêm một tiểu thiếu gia, cậu hoàn toàn ngớ ngẩn luôn rồi!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Minh Chiêu vừa nghe thấy tiếng, trong lòng cũng căng thẳng, lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị.
"Đã xảy ra chuyện lớn..." Ánh mắt Minh Triệt đờ đẫn, vẻ mặt vô cùng lúng túng, khó xử.
Minh Chiêu dùng bàn tay vỗ vào khuôn mặt sáng như hoa đào của Minh Triệt.... bốp....
Minh Triệt nhảy dựng lên, tức sùi bọt mép: "Anh làm cái quái gì vậy?!"
"Cậu tỉnh rồi à? Vậy nói rõ cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đi!" Minh Chiêu như hét lên, rút súng khỏi lòng ngực, cảnh giác ngắm nghía xung quanh.
Minh Triệt khẽ nuốt nước bọt: “Chúng... chúng ta…có một tiểu chủ tử?” Nói thật, cậu ta vẫn không thể tiếp nhận nổi.
Minh Chiêu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, không có nguy hiểm là tốt rồi. Anh cất nửa khẩu súng vào trong túi. Nhưng động tác tay anh ta đột nhiên dừng lại, giống như sợ hãi mà nhảy vọt lên, quay đầu lại với Minh Triệt: "Cậu... cậu nói lại xem?!"
“Hình... hình như gia chủ có một đứa con..."
"Cậu... cậu nói cái gì?!"
Nguyệt Vô Tình bưng ly cafe đi tới bên cạnh hai người, cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ để lại một câu: "Thật là ngạc nhiên."
Minh Triệt và Minh Chiêu nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
“Nguyệt thần côn, anh nói đi, anh đã biết rồi đúng không?!"
"Hộ pháp Nguyệt, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Tiểu Tình nhi..."
"Hộ pháp đại nhân à..."
.....
Gió thổi mây bay, đường cao tốc Bắc Thâm thuộc đường cao tốc vành đai ngoài thủ đô. Do có nhiều khúc cua và đường vòng nên người lái xe thường ít chọn con đường này để an toàn hơn. Ngoài ra nó còn quay ra núi và thung lũng, ít người ở. Cho nên cũng ít có người đi tới, nhưng hôm nay bỗng trở nên náo nhiệt và ồn ào.
Ai ngờ lúc này, người đàn ông từ đầu đến cuối cứ bất động như một ngọn núi, lại bị cô đẩy nhẹ mà ngã về phía sau. Cô hơi kinh ngạc, nhưng vẫn xoay người rời đi. Chỉ nhờ ánh đèn thoáng qua mới nhìn thấy người đàn ông ôm ngực với vẻ mặt đau đớn.
“Tôi có thể cứu đứa bé.” Ngay cả khi đau đớn, giọng nói của người đàn ông vẫn kiềm chế lại, vẫn vững vàng.
Dạ Cô Tinh dừng chân lại, sắc mặt tái nhợt. Cô đột nhiên quay đầu lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, giữa lông mày dường như ngưng tụ vẻ vô cùng đau đớn. Nhưng hai tay lại kiên quyết bảo vệ bụng dưới của mình: "Anh..."
Ánh mắt khẽ lay động, thế giới như đang quay cuồng trước mắt. Khi cô định thần lại thì rơi vào vòng tay to lớn của người đàn ông. Hơi thở lạnh lùng phả vào mặt, độc đoán, kiêu ngạo, bất khuất và độc quyền.
Trong lúc bối rối, Dạ Cô Tinh khẽ nâng mắt, chỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông dưới ánh trăng. Đôi môi mỏng mím chặt, nhưng một đôi mắt đen sâu thẳm vô biên dường như có một loại quyến rũ thu hút lòng người, lạnh lùng cùng ngạo mạn độc đoán, bên trong bá đạo là sự ung dung.
Cô không giãy giụa, thậm chí có cảm giác ỷ lại, có cầu xin, níu lấy tay áo của người đàn ông, như nắm lấy sợi rơm cứu mạng duy nhất. Chỉ mong anh có thể thực hiện lời hứa... cứu con cô...
Một giây trước khi hoàn toàn bất tỉnh, đôi lông mày cau có của Dạ Cô Tinh vẫn không hề giãn ra. Cô không biết quyết định táo bạo và mạo hiểm này là đúng hay sai. Nhưng cô không còn cách nào khác ...
...
Không khí ẩm ướt mặn mòi mang theo nét khô hanh của mặt trời. Gió lùa vào cửa sổ mang theo một chút mát lạnh...
Sáng sớm, ánh nắng ban mai ló dạng, mọi vật bừng tỉnh, âm thanh sóng vỗ vào vách đá ào ào. Một dãy biệt thự độc lập mọc sừng sững ở ven biển, thế như trút nước mà thành. Rất phù hợp với phong thái luôn trịch thượng, lạnh lùng, kiêu ngạo mà nhìn từ trên cao xuống của chủ nhân.
Trên tầng hai, ở phòng ngủ chính, cửa sổ hơi hé ra.
Ánh nắng len lỏi vào căn phòng một cách tinh nghịch, dịu dàng ôm lấy cô gái đang say giấc trên chiếc giường lớn màu đen. Khuôn mặt tuyệt đẹp và làn da trắng nõn, hai hàng lông mi lúc này như hai chiếc quạt lông tơ đang phe phẩy, như thể cô ấy sắp thức giấc.
Dạ Cô Tinh đột nhiên mở mắt, tất cả các dây thần kinh kéo căng, mọi lỗ chân lông đều đề cao cảnh giác. Không còn đôi mắt buồn ngủ, mơ hồ và giọng khàn khi cô mới tỉnh dậy. Một đôi con ngươi đen lập tức trở nên trong veo sáng ngời, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập cảnh giác, nghi hoặc, suy nghĩ... mọi cảm xúc tâm tình đều như lướt qua.
Vô thức đưa tay ra vuốt ve bụng dưới, vẻ mặt nghiêm trọng. Cô từ từ dời tầm mắt xuống, lúc này, một đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của cô. Trong vẻ khô ráo còn có nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo độc nhất của người đàn ông này. Nhưng lại có vẻ lưu luyến mà không thể giải thích được. Kiểu an ủi thầm lặng này, giống như trấn an một chút gì đó. Xem ra giày vò một ngày nhóc con này mới bình yên ngủ, một giấc ngủ cũng được no nê.
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, trong người cũng không còn cảm thấy khó chịu. May quá, bảo vệ được rồi...
Chậc... nhưng tay của người đàn ông này ...
Cô định đưa tay lên định hất ra, nhưng phát hiện tay trái đang truyền nước, tay phải yếu ớt buông thõng xuống. Cô hít một hơi thật sâu, cơn đau vì vết thương bị rách chợt ập đến, băng gạc trắng quấn quanh cánh tay phải dần chảy ra màu đỏ tươi.
.....là vết thương bị mảnh đạn sượt qua trong lúc đánh nhau ngày hôm qua.
An Tuyển Hoàng đã tỉnh một giây trước khi Dạ Cô Tinh mở mắt. Anh không biết tại sao mình lại không muốn thức dậy, cứ như anh đang lưu luyến điều gì đó.
Anh chưa bao giờ có mong muốn, dục vọng đến gần một người... phụ nữ, mạnh mẽ như vậy.
Thật khó tin và phi lý, nhưng đó là sự thật.
Khi mùi máu tanh nồng ập đến, cuối cùng anh không thể giả vờ nữa. Gần như vô thức mở trừng mắt ra, nhưng bắt gặp đôi mắt mỉm cười của cô gái nọ.
“Không giả vờ nữa?” Cô cười xấu xa.
Nhưng mà, anh chợt nhăn mày, ánh mắt lướt qua vết máu trên cánh tay cô. Cảm giác tức giận không thể giải thích nổi, anh đi tới cửa, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Em cũng không cần phải như thế."
Dạ Cô Tinh sửng sốt, cô đã làm gì? Cô dời tầm mắt đến vết thương trên cánh tay phải. Nghĩ đến ánh mắt của người đàn ông vừa mới dừng lại ở đây. Anh ta sẽ không nghĩ rằng cô đang cố ý làm tổn thương bản thân để dụ dỗ anh dậy đó chứ???
Một lúc sau, cửa phòng lại bị đẩy ra, người đàn ông mặt đen bước vào trước, theo sau là một mỹ nam xinh đẹp như hoa.
Minh Triệt cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu. Từ đêm qua khi cậu ta nhìn thấy gia chủ bế một người phụ nữ về, thế giới đã thay đổi. Cậu cảm thấy mình như đang nằm mơ!
Dụi mắt, rồi lại dụi mắt. Cậu ta chắc chắn mình nhìn không nhầm. Gia chủ vẫn là gia chủ của trước kia, bá đạo, lạnh lùng như cũ. Chẳng qua là trong ngực có thêm một người phụ nữ.
Cậu ta và Minh Chiêu ngây ngốc tại chỗ. Nhưng cậu không sao, bởi vì có thể đoán được một chút, lại chuẩn bị tâm lý phần nào rồi. Anh chàng Minh Chiêu còn tệ hơn cậu nhiều, lập tức hóa đá, giống như bị sét đánh, chậc chậc... Bao nhiêu năm không gặp anh ta lại lộ ra bộ dáng kia.
Bình tĩnh nhất chỗ đó chính là Nguyệt Vô Tình. Anh ta dường như đã đoán được từ lâu. Nhưng lại cẩn thận nhìn chằm chằm người phụ nữ trong vòng tay gia chủ, như muốn nhìn thấu người ta.
“Làm việc."
"A? Ah ..." Minh Triệt đột nhiên định thần lại và bước tới kiểm tra cho Dạ Cô Tinh. Trong quá trình này, Dạ Cô Tinh rất hợp tác. Không hề hoảng sợ lạ lẫm như đang ở trong một nơi xa lạ.
Minh Triệt hơi kinh ngạc, ánh mắt tối sầm lại, người phụ nữ này...
“Như thế nào?” Nhìn thấy Minh Triệt rút kim tiêm ra từng chút một, Dạ Cô Tinh hỏi. Nhưng ánh mắt lại bình tĩnh nhìn chằm chằm An Tuyển Hoàng, người đang đứng im không nói gì. Nếu người đàn ông này không lợi dụng lúc cô hôn mê rồi ra tay, bây giờ lại càng không. Đã đến nước này, cô cũng đã hiểu đạo lý của Tắc An Chi*.
*Một câu nói của Trung Quốc. Ngụ ý là cô sẽ đón nhận mọi thứ khi chúng đến, vì cô là người đưa ra lựa chọn, nên cũng sẽ phải giải quyết.
Minh Triệt có cảm giác mình bị người khác sai bảo miễn phí, cong môi nói nghiêm túc: "Tình hình tạm thời ổn định. Thai nhi đã bị động hai lần liên tiếp. Người mẹ mất rất nhiều máu, cuối cùng vẫn bình an vô sự. Tôi chỉ có thể nói rằng đứa trẻ này mạng lớn!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, kể từ khi biết tin mình có thai và quyết định giữ đứa trẻ, cô đã rất cẩn thận. Mặc dù đêm qua lại đấu súng và đánh nhau nhưng cô đã rất chú ý. Mỗi lần ra tay ở phía trước vẫn luôn căn chuẩn vị trí, hạn chế tối đa tác động nơi vùng bụng. Nhưng cú ngã vừa rồi hơi bất ngờ, may mà mọi thứ vẫn chưa muộn...
Dưới ánh mặt trời, cô gái khẽ cong môi, thân thể như được tắm trong vầng hào quang. Một loại hào quang gọi là "bản năng của người mẹ" dần bao phủ lấy cô. Khuôn mặt trong trẻo lập tức trở nên mềm mại, phản chiếu vẻ đẹp vốn đã tuyệt mỹ của cô, đẹp không sao tả được.
Minh Triệt sửng sốt. Hô hấp của An Tuyển Hoàng cũng như ngưng trệ, anh vô thức bước lại gần, từ từ ngồi xổm dưới ánh nhìn kinh hoàng của Minh Triệt. Bàn tay to lớn thử chạm thăm dò bụng dưới của Dạ Cô Tinh. Ánh mắt thành khẩn, nhưng lại không khiêm tốn. Giống như báo gấm trời sinh tính săn mồi, thoáng cái đã thu chặt móng vuốt, không phải thỏa hiệp mà là... cam tâm tình nguyện!
Dạ Cô Tinh cũng sửng sốt, cô muốn đẩy tay người đàn ông này, nhưng lại đụng phải một đôi mắt đen sâu thẳm, khiến cô quên hết mọi hành động.
Người đàn ông vô thức tiến lại gần, khuôn mặt lạnh lùng trong phút chốc trở nên mềm mại dưới ánh mặt trời. Nhưng vẻ thờ ơ của anh ta dường như đã khắc sâu vào xương. Lúc này, anh ta đang cố hết sức thu lại, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt người phụ nữ. Đôi môi đang mím chặt mấp máy nhưng vẫn ngoan cố nói: "Con... của tôi."
“Cái gì?!” Lần này người thốt lên chính là Minh Triệt, cứ như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy tới tận nóc nhà.
Dạ Cô Tinh chỉ cười mỉm, bình tĩnh phân tích với người đàn ông: "Anh này, tôi rất biết ơn vì anh đã cứu tôi... và đứa nhỏ. Anh có thể ăn vớ vẩn nhưng không thể nói bậy. Trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau. Lần đầu tiên gặp mặt đã không thân thiện cho lắm. Đứa nhỏ trong bụng tôi làm sao có thể là của anh được? Tôi thấy anh đã nhận nhầm người rồi. "
Minh Triệt đứng một bên gật đầu mạnh, phân tích của cô ấy rất có lý! Hợp lý...
"Hai tháng trước." An Tuyển Hoàng chỉ vào vị trí xương bả vai của mình: "Em lấy từ chỗ này một viên đạn. Đêm đó, tôi..."
“Anh, anh nói gì vậy ?!” Dạ Cô Tinh như bị sét đánh. Một linh cảm xấu đột nhiên xuất hiện, khi người đàn ông này nhắc đến “hai tháng trước.”
“Ở phía sau thắt lưng bên phải của em có một vết bớt hình ngôi sao sáu cánh..."
Dạ Cô Tinh đột nhiên hóa đá.
...
"Xong rồi! Xong rồi! Đã xảy ra chuyện! Toi rồi! Thế là toi rồi!" Minh Triệt tự hỏi bản thân. Cậu đã sống hai mươi lăm năm rồi, nhưng chưa bao giờ thất thố như hôm nay!
Tuy nhiên bình thường hành vi của cậu phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết. Lần đầu tiên bị bùng nổ dữ tợn bởi thông tin ngoài dự đoán như ngày hôm nay!
Gia chủ tự mình ôm một người phụ nữ làm cho cậu kinh hãi. Càng khiếp sợ hơn khi biết anh cô nam quả nữ qua đêm với một người phụ nữ. Nhưng khi nghe nói có thêm một tiểu thiếu gia, cậu hoàn toàn ngớ ngẩn luôn rồi!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Minh Chiêu vừa nghe thấy tiếng, trong lòng cũng căng thẳng, lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị.
"Đã xảy ra chuyện lớn..." Ánh mắt Minh Triệt đờ đẫn, vẻ mặt vô cùng lúng túng, khó xử.
Minh Chiêu dùng bàn tay vỗ vào khuôn mặt sáng như hoa đào của Minh Triệt.... bốp....
Minh Triệt nhảy dựng lên, tức sùi bọt mép: "Anh làm cái quái gì vậy?!"
"Cậu tỉnh rồi à? Vậy nói rõ cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đi!" Minh Chiêu như hét lên, rút súng khỏi lòng ngực, cảnh giác ngắm nghía xung quanh.
Minh Triệt khẽ nuốt nước bọt: “Chúng... chúng ta…có một tiểu chủ tử?” Nói thật, cậu ta vẫn không thể tiếp nhận nổi.
Minh Chiêu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, không có nguy hiểm là tốt rồi. Anh cất nửa khẩu súng vào trong túi. Nhưng động tác tay anh ta đột nhiên dừng lại, giống như sợ hãi mà nhảy vọt lên, quay đầu lại với Minh Triệt: "Cậu... cậu nói lại xem?!"
“Hình... hình như gia chủ có một đứa con..."
"Cậu... cậu nói cái gì?!"
Nguyệt Vô Tình bưng ly cafe đi tới bên cạnh hai người, cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ để lại một câu: "Thật là ngạc nhiên."
Minh Triệt và Minh Chiêu nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
“Nguyệt thần côn, anh nói đi, anh đã biết rồi đúng không?!"
"Hộ pháp Nguyệt, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Tiểu Tình nhi..."
"Hộ pháp đại nhân à..."
.....
Gió thổi mây bay, đường cao tốc Bắc Thâm thuộc đường cao tốc vành đai ngoài thủ đô. Do có nhiều khúc cua và đường vòng nên người lái xe thường ít chọn con đường này để an toàn hơn. Ngoài ra nó còn quay ra núi và thung lũng, ít người ở. Cho nên cũng ít có người đi tới, nhưng hôm nay bỗng trở nên náo nhiệt và ồn ào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.