Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí
Chương 92: Thổ lộ của anh. Tình yêu của vương giả 2
Du Nhân
07/05/2023
Đi tắm, ngủ một giấc thật dài...
Dạ Cô Tinh bị đánh thức vì đói. Lúc mở mắt ra, sự mệt mỏi trước đây đã bị quét sạch. Cô vừa tập trung tư tưởng suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã tám giờ rưỡi tối rồi, ai đến đây vào lúc này vậy?
Lúc mở cửa, cô chỉ cảm thấy gió lạnh xông thẳng vào mặt. Còn không kịp phản ứng đã thấy một người đàn ông lách người chen vào trong phòng, nhấc chân đá một cái, cửa phòng đóng lại.
Dạ Cô Tinh chau mày: "An Tuyển... ô..." Cả người cô như bị sét đánh!
Nụ hôn của người đàn ông mang vẻ chiếm đoạt nguyên thủy nhất. Không có một chút kỹ xảo nào, chỉ như đang trút giận và đòi hỏi mà thô bạo cạy mở môi và răng của cô, mang theo một sức mạnh cường thế cùng bá đạo, không lý do, không nhượng bộ, thành công chiếm đoạt hơi thở của cô.
Não của Dạ Cô Tinh lập tức dừng lại, sững sờ tại chỗ, hai mắt đột nhiên trống rỗng. Khi cô phản ứng lại, đầu lưỡi của người đàn ông này đã đảo quanh miệng cô, từng bước từng bước lấn sâu vào.
Cô ra sức giãy dụa, vươn tay định đẩy vai người đàn ông ra. Nhưng dù cô có vùng vẫy điên cuồng như thế nào, người đàn ông vẫn bất động như núi, đứng hiên ngang trước mặt, ép cô thở không nổi.
Không ngờ lúc này, anh lại giữ hai tay cô ra sau gáy, dùng sức ghì một chút, hai người lại đột nhiên tiến lại gần hơn. Ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại che giấu một nét mê say. Ánh mắt của cô trong trẻo nhưng giờ phút này lại điểm thêm một chút phẫn nộ, nhưng nhiều hơn nữa là vẻ khiếp sợ.
Nụ hôn dài lâu và cuồng nhiệt. An Tuyển Hoàng giống như một con báo đang nổi cơn thịnh nộ, không cho cô có cơ hội phản kháng. Nụ hôn mạnh mẽ, độc đoán, bá đạo.
Dạ Cô Tinh bị anh một mực áp chế, cho đến khi mắt cô càng ngày càng tối, nhíu chặt mày, cô chỉ cảm thấy xung quanh quay cuồng.
Hai môi tách rời, mắt nhắm chặt, anh và cô nhất thời không nói gì.
Dạ Cô Tinh thở hổn hển, chau mày nhìn anh. Trong bóng tối mờ mịt, cô thấy mình đang ở gần người đàn ông. Đôi mắt anh tối hơn màn đêm, lúc này đang nhìn vào môi cô với ánh mắt như thiêu đốt. Tích tụ trong mắt anh là gió lốc, còn có một sự yên tĩnh của sấm sét trước cơn bão đang đến gần.
An Tuyển Hoàng đột nhiên cảm thấy mọi vướng bận trong lòng biến mất một cách kỳ lạ. Đôi mắt lim dim của người phụ nữ như tia sáng sóng sánh, đôi môi đỏ như hoa anh đào tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến cô càng thêm quyến rũ, hấp dẫn người đến hái.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một người phụ nữ gần như vậy. Không có cảm giác chán ghét như trong tưởng tượng, mà ngược lại thật tuyệt vời!
Cơn giận của Dạ Cô Tinh lại bốc thẳng lên, cô không thể kìm nén được nữa! Như vậy là cô đang bị.... cưỡng hôn!
“An Tuyển Hoàng, nửa đêm anh không ngủ, phát điên rồi à?” Cô gái nào đó hét lên.
Anh nhếch môi, khẽ nói: "Tôi không điên! Hôn em. Rồi cùng ngủ."
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh xanh mét, đầu ngón tay run lên: "Anh! Anh bị điên à?”
Người đàn ông nghiêm túc: "Không."
Cô cảm thấy rằng cô không thể giao tiếp với người đàn ông trước mặt mình! Không thể nói chuyện! Cứ nói cái gì, anh ta đều không hiểu! Nói anh ta không hiểu, nhưng lại như hiểu tất cả! Như có một ngụm máu nghẹn trong cổ họng cô, lên không được mà xuống cũng không xong! Dạ Cô Tinh cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa!
Hai vai rũ xuống, Dạ Cô Tinh bất lực: "An Tuyển Hoàng, tôi thật sự không hiểu. Anh đang nghĩ gì vậy, hơn nửa đêm anh chạy tới đây..."
“Em*!”
*Ở trong tiếng trung, 想xiang có nghĩa là nghĩ/nhớ.
Ở đây chị nhà ý nói “nghĩ gì”, anh nhà lại hiểu thành “Nhớ gì” ^^
Dạ Cô Tinh sững sờ, không hiểu.
An Tuyển Hoàng nói rõ: “Nhớ em!”. Ánh mắt anh còn rất nghiêm túc, như một cái vòng xoáy chói mắt, điểm tô hàng ngàn vì sao. Cứ như vậy, giống như xuyên qua không gian và thời gian, nhìn thẳng về phía cô. Sau khi cô rời đi, trong đầu anh sẽ thường phản chiếu bóng dáng của cô. Đêm nay nhìn thấy những bức ảnh đó, anh lại càng không thể nào ngồi yên được nữa.
Anh cảm thấy mọi thứ rất khác thường, nhưng... lại không thể kiểm soát được.
Mắt Dạ Cô Tinh ngưng lại, hơi thở chậm dần. Những lời yêu thương như vậy thốt ra từ người đàn ông trước mặt, không có xíu mùi vị tán tỉnh nào. Anh chỉ đang nói rõ sự thật rằng anh nhớ cô, chỉ là anh nhớ cô.
Một cảm giác phức tạp chợt trào dâng trong lòng cô, cảm xúc cuồn cuộn. Dạ Cô Tinh cũng không biết mình nên phản ứng thế nào nữa.
Tức giận? Cô không phải là một cô gái nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, không thể chịu đựng được cơn bão. Kinh tởm? Thành thật mà nói là không có... Thích? Ừm... Nhịp đập của tim có thể chứng minh điều đó.
Vừa lúc đó, anh lại nghiêng người về phía trước và ôm lấy cô. Cơ thể Dạ Cô Tinh cứng đờ, không hiểu sao trái tim nhảy dựng lên. Cô nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn một nhịp.
Lúc này Dạ Cô Tinh cũng không vùng vẫy nữa, bản thân cô cũng muốn biết rõ rằng cái cảm giác kỳ lạ trong lòng mình đến từ đâu.
Cô có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của người đàn ông này, cùng hơi thở lạnh lẽo bức người ấy. Ánh mắt Dạ Cô Tinh đông cứng, giống như không thể tiếp tục nữa, vô thức vươn tay đẩy anh ra.
Cú đẩy này, đầu ngón tay mát lạnh của cô chạm vào lồng ngực cường tráng của anh. Nhịp thở của An Tuyển Hoàng thay đổi, anh kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng trong tiềm thức vòng tay ôm cô càng nhanh hơn.
Anh hơi cúi đầu xuống, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ và dò hỏi, áp má vào mặt cô, khẽ cọ má vô cùng thân thiết. Giống như một cách thể hiện lòng tốt và sự ngưỡng mộ nguyên thủy nhất giữa các loài động vật.
Nhưng cuối cùng lại vùi vào giữa cổ cô, bàn tay to không ngừng xoa lưng cô, buồn tẻ nói: "Hình như tôi... thích em."
Dạ Cô Tinh đột nhiên sửng sốt rồi cười khổ. Trong tình huống này, đã sống hai kiếp, đây lần đầu tiên... cô được tỏ tình?
Đêm còn dài, người chưa ngủ, trăng sáng rọi.
Hai trái tim xa lạ từ từ tiến lại gần nhau, mò mẫm tìm lấy điểm cân bằng cho nhau. Mà câu chuyện cổ xưa của cả hai chỉ vừa mới bắt đầu...
Dạ Cô Tinh không có thói quen ngủ nướng. Đúng bảy giờ, cô mở mắt. Mặt trời chiếu vào cửa sổ, mang theo hơi ấm của mùa thu. Từng lỗ chân lông như đang được thư giãn nhờ ánh nắng ban mai. Cô duỗi lưng một cái, đột nhiên cả người cứng đờ....
Cô quay đầu lại, nhìn thấy lông mi của người đàn ông khẽ run lên, giống như sắp tỉnh lại. Dạ Cô Tinh xoay người ngồi dậy, An Tuyển Hoàng lập tức mở mắt ra, ánh mắt đen thẫm lay chuyển.
“Anh, anh leo lên giường của tôi khi nào?!” Vẻ mặt Dạ Cô Tinh kinh hãi, lông mày dựng lên, ánh sáng lạnh lùng chợt xẹt qua mắt cô.
Đêm hôm qua, mặc cho cô có nói tới khô cổ rát họng, anh vẫn không rời đi! Chỉ đứng ở một chỗ, giống như một bức tượng gỗ. Cứ dùng đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng đó còn kèm theo chút tủi thân! Giống như cô là một kẻ xấu xa, tội ác tày trời vậy.
Nhưng chính là vì loại tủi thân này, khiến cho cô thỏa hiệp! Sau đó nhớ lại, Dạ Cô Tinh chỉ muốn tự đánh chính mình!
Đối với người đàn ông này, không biết có phải do mang thai hay không. Chứ trong lòng cô có một sự mềm yếu mà cô không hề nhận ra.
Có vẻ như mọi chuyện đã khác sau khi anh nói một cách ngô nghê rằng "Hình như tôi thích em...”
Cho nên cuối cùng, cô vẫn để anh ở lại. Nhưng anh phải ngủ trong phòng khách! Trước khi đi ngủ, cô đã tự mình kiểm tra khóa cửa. Không ngờ sáng nay lại thấy tên này nằm trên giường của cô!
An Tuyển Hoàng ngồi dậy, lồng ngực trần trụi phơi dưới ánh nắng ban mai. Dạ Cô Tinh nuốt nước bọt, mở mắt ra, sau đó đột nhiên quay đầu lại chất vấn: "Sao anh lại trèo lên giường của tôi khi chưa được sự đồng ý?"
Anh nhíu mày một cái, nói: “Tôi muốn.”
Phụt... Dạ Cô Tinh cho rằng người đàn ông này đến từ sao Hỏa! Không phải là giống loài nào của Trái Đất!
“Anh có biết rằng, anh làm như vậy mà hoàn toàn không có sự đồng ý của tôi. Đó là một hành động không tôn trọng tôi không?” Dạ Cô Tinh khá là tức giận. Người đàn ông này không hiểu được mối quan hệ giữa hai người, lần nào cũng tự mình độc đoán bá đạo.
“Em là của tôi.” Dứt lời, anh thò tay qua eo cô, ôm cả người cô vào ngực mình. Bàn tay to lớn của anh đặt ở bụng cô nhẹ nhàng xoa. Dưới ánh mặt trời, mặt của anh lạnh lùng lại có một chút cố chấp, nhắc lại: “Em là của tôi!”
Dạ Cô Tinh nhìn chằm chằm vào người đàn ông có đôi mắt đen này. Lại lần nữa giật mình, cô đột nhiên dường như hiểu được người đàn ông này một chút. Anh không dễ dàng hứa hẹn hay nói bất cứ cái gì, nhưng mỗi câu nói ra đều là sự thật!
...
Tại Bệnh viện Nhân dân hàng đầu thủ đô, lúc sáng sớm, các bệnh nhân đi dạo, tập thể dục buổi sáng, túm năm tụm ba lại nói chuyện.
Tối hôm qua đã hẹn bác sĩ Trương, Dạ Cô Tinh đi ra ngoài từ sáng sớm. Nhưng hơi khác với những gì cô dự đoán, bởi vì bên cạnh cô còn có một người đàn ông!
Đôi mắt còn ngái ngủ, mới sáng sớm Minh Triệt đã bị gọi dậy, nhận lệnh đảm đương vai diễn làm tài xế! Tối hôm qua, gia chủ nổi giận vì phụ nữ, nhưng người đáng thương chịu khổ lại là cậu. Phải ở khách sạn một đêm, ngủ không nổi đến nỗi bị đau xương sống.
“Đi ăn sáng trước đi.” Người đàn ông ra lệnh, Minh Triệt quay đầu xe lại. Dạ Cô Tinh liếc nhìn người bên cạnh, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Tối hôm qua cô và anh lôi kéo nhau cả nửa ngày, cơm tối không ăn. Sáng nay dậy sớm đói đến mức ruột dán vào lưng, không ngờ người đàn ông này lại để ý....
Ba người giải quyết vấn đề ăn uống trước, sau đó đi cùng với An Tuyển Hoàng đến khoa sản, trên đường đi thu hút vô số ánh mắt.
Khí thế của An Tuyển Hoàng quá mạnh. Tuy Dạ Cô Tinh đã thu lại khí thế trên người rồi, nhưng ngoại hình nổi bật vẫn có thể thu hút mọi ánh nhìn mà không cần làm gì. Trước những ánh mắt khác nhau, hai người họ đều không chớp mắt lấy một cái, lạnh nhạt phóng khoáng. Mỗi một lần dơ tay nhấc chân của họ đều toát lên vẻ cao sang, uyển chuyển.
Một cặp trai tài gái sắc!
"Nhìn kìa! Người đàn ông đó thật đẹp trai! Thật phong độ! Anh ấy rất chu đáo và luôn bảo vệ vợ đó nha! Tôi thực sự muốn có một người chồng như vậy ..."
"Đừng làm trò nữa, được không? Nhìn xem cô ấy đẹp như thế nào, rồi tự xem lại bản thân mình đi!"
“Linh Linh... cô không thể ngừng đả kích tôi sao?”
“Không thể.” Linh Linh nhún vai, có vẻ như đang nói đùa vô tội. Nhưng sự khinh thường và mỉa mai thoáng qua dưới mắt cô ta là thật, chẳng qua là nó đã biến mất nhanh chóng không một chút dấu vết.
"Được rồi, chúng ta đừng tán gẫu nữa, tôi đi kiểm tra phòng, cô ở lại trông coi."
Linh Linh xua tay: “Đi đi, đi đi.” Nhưng ánh mắt cô lại rơi vào bóng lưng của An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh đang đi, đáy mắt xẹt qua một vẻ chán ghét.
Quả nhiên là gái điếm, thông đồng với nhau, sao mà đàn ông bây giờ ngu thế không biết? Mù quáng yêu mấy thứ như thế này! Không phải chỉ cần mặt dễ nhìn chút, làm nũng một xíu, yếu đuối tí tẹo thôi sao! Buồn nôn!
Một tia sáng âm u lướt qua đôi mắt, kế hoạch lóe lên, khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười tà mị...
Đúng vậy, cô ta là Tưởng Linh Linh, một trong hai y tá túc trực sảnh cấp cứu trong đêm hôm Vu Sâm đưa Dạ Cô Tinh đi khám bệnh.
Hai người đi đến bên ngoài khoa, nhìn thấy Trương Lợi đã nở nụ cười chờ ở cửa, Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu: "Bác sĩ Trương."
Còn sắc mặt An Tuyển Hoàng lạnh lùng, vẻ mặt nhàn nhạt, cả người phát ra khí lạnh như muốn giết người.
Một cảm giác ớn lạnh sau lưng, Trương Lợi hơi lùi lại, tránh khỏi phạm vi của áp lực cao ngất kia, cười hỏi Dạ Cô Tinh: "Vị này là cha của đứa trẻ đúng không?"
Không phải cô ấy nói chuyện phiếm, mà là lát nữa có một số chỗ kiểm tra cần có chữ ký của người nhà.
Lúc này An Tuyển Hoàng mới đưa mắt nhìn Trương Lợi, rồi lập tức rời mắt đi chỗ khác, đáp lại một tiếng "ừm" hiếm thấy.
Dạ Cô Tinh không có phản ứng gì quá lớn, những gì An Tuyển Hoàng nói đều là sự thật. Cô không cần phản bác, cũng không thể phản bác lại.
Lý do đồng ý cho An Tuyển Hoàng đi theo ngày hôm nay cũng là vì an toàn. Rốt cuộc thì có bao nhiêu người trong hội Tam Hợp ở thủ đô, và liệu bọn hắn đã bị thu dọn sạch sẽ hay chưa? Cô không có cách nào biết được. Điều duy nhất cô ấy có thể làm là ngăn chặn vấn đề trước khi chúng xảy ra!
Tính theo thời gian, ngày cô trọng sinh là ngày 5 tháng 9. Bây giờ là ngày 25 tháng 12, tức là hơn hai tháng, chưa đầy ba tháng.
Bình thường, mang thai được ba tháng là mới bắt đầu đến bệnh viện lập hồ sơ kiểm tra. Tuy nhiên, nhóc con của Dạ Cô Tinh luôn gặp sự cố, còn không chỉ dưới một lần bị động thai. Cho nên cô mới đi kiểm tra sớm hơn dự định một chút.
Lần này, cô không siêu âm. Trương Lợi chỉ khám sức khỏe ở mấy mục cơ bản nhất cho cô: "Không có vấn đề gì lớn cả. Hãy nhớ rằng, cô phải cẩn thận. Ba tháng đầu của thai kỳ là thời điểm nguy hiểm nhất".
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm. An Tuyển Hoàng đứng ở một bên giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, dáng người cao lớn vô cùng áp bách. Trương Lợi có chút không được tự nhiên. An Tuyển Hoàng đã thu mình lại rất nhiều, nhưng đối với người bình thường thì vẫn gặp áp lực như núi.
Dạ Cô Tinh cười nói xin lỗi với Trương Lợi, nhanh chóng kéo An Tuyển Hoàng ngồi xuống bên cạnh cô. Hai tay chạm nhau, bàn tay mềm và dài của người phụ nữ, còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp, bao phủ lòng bàn tay hơi lạnh của người đàn ông.
Thân hình cao lớn của anh hơi khựng lại, trong đáy mắt lướt qua một chút mềm mại, anh dùng tay mình bọc lấy tay của cô, quấn chặt rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Trương Lợi nhìn động tác nhỏ giữa hai người, mím môi cười trộm, thật là hạnh phúc nha….
Mọi việc xong xuôi, hai người cùng bước ra khỏi cửa bệnh viện. Trai xinh gái đẹp như bước ra từ tranh, chiếm hết sự chú ý của mọi người, từ già trẻ cho đến gái trai.
Vừa tới sảnh lớn, đột nhiên một giọng nữ sắc bén vang lên chặn họ lại: "Thưa ngài, xin chờ một chút!"
An Tuyển Hoàng không để ý gì mà chỉ ôm lấy Dạ Cô Tinh đi thẳng về phía trước. Anh là người đàn ông cao ngạo và tôn quý, việc xuất hiện cùng cô ở bệnh viện công lập như thế này đã là phá lệ rồi. Làm sao có thể để ý tới những người không liên quan chứ!
Nói trắng ra, chính là cảm thấy không xứng…. Ông đây thèm vào! Đến một cái liếc mắt cũng quá lười để bố thí.
Ngay cả Trương Lợi mà anh cũng không để ý tới, lấy đâu thời gian để ý người qua đường như này?
Dạ Cô Tinh cũng để anh tùy ý ôm mình, bước chân không ngừng lại, người đó cũng đâu có gọi cô!
Tưởng Linh Linh oán hận dậm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đuổi theo, chặn trước mặt bọn họ.
Ánh mắt An Tuyển Hoàng lạnh lùng tựa như đao băng phóng thẳng vào người đang chặn đường. Anh định nhấc chân đá cô ta ra, nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay bị siết chặt. Hóa ra Dạ Cô Tinh nhéo tay anh ta ra hiệu không nên hành động hấp tấp vào lúc này.
Anh lập tức thu lại khí thế bức người, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Trong suy nghĩ của anh, những kẻ cản đường sẽ bị giết không thương tiếc! Nhưng vì cô, anh sẵn sàng nhượng bộ.
Nếu Minh Triệt và Minh Chiêu có mặt, hai người họ nhất định sẽ ngạc nhiên tới rớt hàm. Bởi vì một khi gia chủ đã quyết định điều gì thì dù trên trời có sập xuống, anh cũng nhất định không thay đổi chút nào!
Sở dĩ vua được gọi là vua, vì vua sẽ không cúi đầu trước bất cứ điều gì, cũng không thỏa hiệp với bất kỳ ai!
Dạ Cô Tinh bị đánh thức vì đói. Lúc mở mắt ra, sự mệt mỏi trước đây đã bị quét sạch. Cô vừa tập trung tư tưởng suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã tám giờ rưỡi tối rồi, ai đến đây vào lúc này vậy?
Lúc mở cửa, cô chỉ cảm thấy gió lạnh xông thẳng vào mặt. Còn không kịp phản ứng đã thấy một người đàn ông lách người chen vào trong phòng, nhấc chân đá một cái, cửa phòng đóng lại.
Dạ Cô Tinh chau mày: "An Tuyển... ô..." Cả người cô như bị sét đánh!
Nụ hôn của người đàn ông mang vẻ chiếm đoạt nguyên thủy nhất. Không có một chút kỹ xảo nào, chỉ như đang trút giận và đòi hỏi mà thô bạo cạy mở môi và răng của cô, mang theo một sức mạnh cường thế cùng bá đạo, không lý do, không nhượng bộ, thành công chiếm đoạt hơi thở của cô.
Não của Dạ Cô Tinh lập tức dừng lại, sững sờ tại chỗ, hai mắt đột nhiên trống rỗng. Khi cô phản ứng lại, đầu lưỡi của người đàn ông này đã đảo quanh miệng cô, từng bước từng bước lấn sâu vào.
Cô ra sức giãy dụa, vươn tay định đẩy vai người đàn ông ra. Nhưng dù cô có vùng vẫy điên cuồng như thế nào, người đàn ông vẫn bất động như núi, đứng hiên ngang trước mặt, ép cô thở không nổi.
Không ngờ lúc này, anh lại giữ hai tay cô ra sau gáy, dùng sức ghì một chút, hai người lại đột nhiên tiến lại gần hơn. Ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại che giấu một nét mê say. Ánh mắt của cô trong trẻo nhưng giờ phút này lại điểm thêm một chút phẫn nộ, nhưng nhiều hơn nữa là vẻ khiếp sợ.
Nụ hôn dài lâu và cuồng nhiệt. An Tuyển Hoàng giống như một con báo đang nổi cơn thịnh nộ, không cho cô có cơ hội phản kháng. Nụ hôn mạnh mẽ, độc đoán, bá đạo.
Dạ Cô Tinh bị anh một mực áp chế, cho đến khi mắt cô càng ngày càng tối, nhíu chặt mày, cô chỉ cảm thấy xung quanh quay cuồng.
Hai môi tách rời, mắt nhắm chặt, anh và cô nhất thời không nói gì.
Dạ Cô Tinh thở hổn hển, chau mày nhìn anh. Trong bóng tối mờ mịt, cô thấy mình đang ở gần người đàn ông. Đôi mắt anh tối hơn màn đêm, lúc này đang nhìn vào môi cô với ánh mắt như thiêu đốt. Tích tụ trong mắt anh là gió lốc, còn có một sự yên tĩnh của sấm sét trước cơn bão đang đến gần.
An Tuyển Hoàng đột nhiên cảm thấy mọi vướng bận trong lòng biến mất một cách kỳ lạ. Đôi mắt lim dim của người phụ nữ như tia sáng sóng sánh, đôi môi đỏ như hoa anh đào tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến cô càng thêm quyến rũ, hấp dẫn người đến hái.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một người phụ nữ gần như vậy. Không có cảm giác chán ghét như trong tưởng tượng, mà ngược lại thật tuyệt vời!
Cơn giận của Dạ Cô Tinh lại bốc thẳng lên, cô không thể kìm nén được nữa! Như vậy là cô đang bị.... cưỡng hôn!
“An Tuyển Hoàng, nửa đêm anh không ngủ, phát điên rồi à?” Cô gái nào đó hét lên.
Anh nhếch môi, khẽ nói: "Tôi không điên! Hôn em. Rồi cùng ngủ."
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh xanh mét, đầu ngón tay run lên: "Anh! Anh bị điên à?”
Người đàn ông nghiêm túc: "Không."
Cô cảm thấy rằng cô không thể giao tiếp với người đàn ông trước mặt mình! Không thể nói chuyện! Cứ nói cái gì, anh ta đều không hiểu! Nói anh ta không hiểu, nhưng lại như hiểu tất cả! Như có một ngụm máu nghẹn trong cổ họng cô, lên không được mà xuống cũng không xong! Dạ Cô Tinh cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa!
Hai vai rũ xuống, Dạ Cô Tinh bất lực: "An Tuyển Hoàng, tôi thật sự không hiểu. Anh đang nghĩ gì vậy, hơn nửa đêm anh chạy tới đây..."
“Em*!”
*Ở trong tiếng trung, 想xiang có nghĩa là nghĩ/nhớ.
Ở đây chị nhà ý nói “nghĩ gì”, anh nhà lại hiểu thành “Nhớ gì” ^^
Dạ Cô Tinh sững sờ, không hiểu.
An Tuyển Hoàng nói rõ: “Nhớ em!”. Ánh mắt anh còn rất nghiêm túc, như một cái vòng xoáy chói mắt, điểm tô hàng ngàn vì sao. Cứ như vậy, giống như xuyên qua không gian và thời gian, nhìn thẳng về phía cô. Sau khi cô rời đi, trong đầu anh sẽ thường phản chiếu bóng dáng của cô. Đêm nay nhìn thấy những bức ảnh đó, anh lại càng không thể nào ngồi yên được nữa.
Anh cảm thấy mọi thứ rất khác thường, nhưng... lại không thể kiểm soát được.
Mắt Dạ Cô Tinh ngưng lại, hơi thở chậm dần. Những lời yêu thương như vậy thốt ra từ người đàn ông trước mặt, không có xíu mùi vị tán tỉnh nào. Anh chỉ đang nói rõ sự thật rằng anh nhớ cô, chỉ là anh nhớ cô.
Một cảm giác phức tạp chợt trào dâng trong lòng cô, cảm xúc cuồn cuộn. Dạ Cô Tinh cũng không biết mình nên phản ứng thế nào nữa.
Tức giận? Cô không phải là một cô gái nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, không thể chịu đựng được cơn bão. Kinh tởm? Thành thật mà nói là không có... Thích? Ừm... Nhịp đập của tim có thể chứng minh điều đó.
Vừa lúc đó, anh lại nghiêng người về phía trước và ôm lấy cô. Cơ thể Dạ Cô Tinh cứng đờ, không hiểu sao trái tim nhảy dựng lên. Cô nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn một nhịp.
Lúc này Dạ Cô Tinh cũng không vùng vẫy nữa, bản thân cô cũng muốn biết rõ rằng cái cảm giác kỳ lạ trong lòng mình đến từ đâu.
Cô có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của người đàn ông này, cùng hơi thở lạnh lẽo bức người ấy. Ánh mắt Dạ Cô Tinh đông cứng, giống như không thể tiếp tục nữa, vô thức vươn tay đẩy anh ra.
Cú đẩy này, đầu ngón tay mát lạnh của cô chạm vào lồng ngực cường tráng của anh. Nhịp thở của An Tuyển Hoàng thay đổi, anh kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng trong tiềm thức vòng tay ôm cô càng nhanh hơn.
Anh hơi cúi đầu xuống, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ và dò hỏi, áp má vào mặt cô, khẽ cọ má vô cùng thân thiết. Giống như một cách thể hiện lòng tốt và sự ngưỡng mộ nguyên thủy nhất giữa các loài động vật.
Nhưng cuối cùng lại vùi vào giữa cổ cô, bàn tay to không ngừng xoa lưng cô, buồn tẻ nói: "Hình như tôi... thích em."
Dạ Cô Tinh đột nhiên sửng sốt rồi cười khổ. Trong tình huống này, đã sống hai kiếp, đây lần đầu tiên... cô được tỏ tình?
Đêm còn dài, người chưa ngủ, trăng sáng rọi.
Hai trái tim xa lạ từ từ tiến lại gần nhau, mò mẫm tìm lấy điểm cân bằng cho nhau. Mà câu chuyện cổ xưa của cả hai chỉ vừa mới bắt đầu...
Dạ Cô Tinh không có thói quen ngủ nướng. Đúng bảy giờ, cô mở mắt. Mặt trời chiếu vào cửa sổ, mang theo hơi ấm của mùa thu. Từng lỗ chân lông như đang được thư giãn nhờ ánh nắng ban mai. Cô duỗi lưng một cái, đột nhiên cả người cứng đờ....
Cô quay đầu lại, nhìn thấy lông mi của người đàn ông khẽ run lên, giống như sắp tỉnh lại. Dạ Cô Tinh xoay người ngồi dậy, An Tuyển Hoàng lập tức mở mắt ra, ánh mắt đen thẫm lay chuyển.
“Anh, anh leo lên giường của tôi khi nào?!” Vẻ mặt Dạ Cô Tinh kinh hãi, lông mày dựng lên, ánh sáng lạnh lùng chợt xẹt qua mắt cô.
Đêm hôm qua, mặc cho cô có nói tới khô cổ rát họng, anh vẫn không rời đi! Chỉ đứng ở một chỗ, giống như một bức tượng gỗ. Cứ dùng đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng đó còn kèm theo chút tủi thân! Giống như cô là một kẻ xấu xa, tội ác tày trời vậy.
Nhưng chính là vì loại tủi thân này, khiến cho cô thỏa hiệp! Sau đó nhớ lại, Dạ Cô Tinh chỉ muốn tự đánh chính mình!
Đối với người đàn ông này, không biết có phải do mang thai hay không. Chứ trong lòng cô có một sự mềm yếu mà cô không hề nhận ra.
Có vẻ như mọi chuyện đã khác sau khi anh nói một cách ngô nghê rằng "Hình như tôi thích em...”
Cho nên cuối cùng, cô vẫn để anh ở lại. Nhưng anh phải ngủ trong phòng khách! Trước khi đi ngủ, cô đã tự mình kiểm tra khóa cửa. Không ngờ sáng nay lại thấy tên này nằm trên giường của cô!
An Tuyển Hoàng ngồi dậy, lồng ngực trần trụi phơi dưới ánh nắng ban mai. Dạ Cô Tinh nuốt nước bọt, mở mắt ra, sau đó đột nhiên quay đầu lại chất vấn: "Sao anh lại trèo lên giường của tôi khi chưa được sự đồng ý?"
Anh nhíu mày một cái, nói: “Tôi muốn.”
Phụt... Dạ Cô Tinh cho rằng người đàn ông này đến từ sao Hỏa! Không phải là giống loài nào của Trái Đất!
“Anh có biết rằng, anh làm như vậy mà hoàn toàn không có sự đồng ý của tôi. Đó là một hành động không tôn trọng tôi không?” Dạ Cô Tinh khá là tức giận. Người đàn ông này không hiểu được mối quan hệ giữa hai người, lần nào cũng tự mình độc đoán bá đạo.
“Em là của tôi.” Dứt lời, anh thò tay qua eo cô, ôm cả người cô vào ngực mình. Bàn tay to lớn của anh đặt ở bụng cô nhẹ nhàng xoa. Dưới ánh mặt trời, mặt của anh lạnh lùng lại có một chút cố chấp, nhắc lại: “Em là của tôi!”
Dạ Cô Tinh nhìn chằm chằm vào người đàn ông có đôi mắt đen này. Lại lần nữa giật mình, cô đột nhiên dường như hiểu được người đàn ông này một chút. Anh không dễ dàng hứa hẹn hay nói bất cứ cái gì, nhưng mỗi câu nói ra đều là sự thật!
...
Tại Bệnh viện Nhân dân hàng đầu thủ đô, lúc sáng sớm, các bệnh nhân đi dạo, tập thể dục buổi sáng, túm năm tụm ba lại nói chuyện.
Tối hôm qua đã hẹn bác sĩ Trương, Dạ Cô Tinh đi ra ngoài từ sáng sớm. Nhưng hơi khác với những gì cô dự đoán, bởi vì bên cạnh cô còn có một người đàn ông!
Đôi mắt còn ngái ngủ, mới sáng sớm Minh Triệt đã bị gọi dậy, nhận lệnh đảm đương vai diễn làm tài xế! Tối hôm qua, gia chủ nổi giận vì phụ nữ, nhưng người đáng thương chịu khổ lại là cậu. Phải ở khách sạn một đêm, ngủ không nổi đến nỗi bị đau xương sống.
“Đi ăn sáng trước đi.” Người đàn ông ra lệnh, Minh Triệt quay đầu xe lại. Dạ Cô Tinh liếc nhìn người bên cạnh, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Tối hôm qua cô và anh lôi kéo nhau cả nửa ngày, cơm tối không ăn. Sáng nay dậy sớm đói đến mức ruột dán vào lưng, không ngờ người đàn ông này lại để ý....
Ba người giải quyết vấn đề ăn uống trước, sau đó đi cùng với An Tuyển Hoàng đến khoa sản, trên đường đi thu hút vô số ánh mắt.
Khí thế của An Tuyển Hoàng quá mạnh. Tuy Dạ Cô Tinh đã thu lại khí thế trên người rồi, nhưng ngoại hình nổi bật vẫn có thể thu hút mọi ánh nhìn mà không cần làm gì. Trước những ánh mắt khác nhau, hai người họ đều không chớp mắt lấy một cái, lạnh nhạt phóng khoáng. Mỗi một lần dơ tay nhấc chân của họ đều toát lên vẻ cao sang, uyển chuyển.
Một cặp trai tài gái sắc!
"Nhìn kìa! Người đàn ông đó thật đẹp trai! Thật phong độ! Anh ấy rất chu đáo và luôn bảo vệ vợ đó nha! Tôi thực sự muốn có một người chồng như vậy ..."
"Đừng làm trò nữa, được không? Nhìn xem cô ấy đẹp như thế nào, rồi tự xem lại bản thân mình đi!"
“Linh Linh... cô không thể ngừng đả kích tôi sao?”
“Không thể.” Linh Linh nhún vai, có vẻ như đang nói đùa vô tội. Nhưng sự khinh thường và mỉa mai thoáng qua dưới mắt cô ta là thật, chẳng qua là nó đã biến mất nhanh chóng không một chút dấu vết.
"Được rồi, chúng ta đừng tán gẫu nữa, tôi đi kiểm tra phòng, cô ở lại trông coi."
Linh Linh xua tay: “Đi đi, đi đi.” Nhưng ánh mắt cô lại rơi vào bóng lưng của An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh đang đi, đáy mắt xẹt qua một vẻ chán ghét.
Quả nhiên là gái điếm, thông đồng với nhau, sao mà đàn ông bây giờ ngu thế không biết? Mù quáng yêu mấy thứ như thế này! Không phải chỉ cần mặt dễ nhìn chút, làm nũng một xíu, yếu đuối tí tẹo thôi sao! Buồn nôn!
Một tia sáng âm u lướt qua đôi mắt, kế hoạch lóe lên, khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười tà mị...
Đúng vậy, cô ta là Tưởng Linh Linh, một trong hai y tá túc trực sảnh cấp cứu trong đêm hôm Vu Sâm đưa Dạ Cô Tinh đi khám bệnh.
Hai người đi đến bên ngoài khoa, nhìn thấy Trương Lợi đã nở nụ cười chờ ở cửa, Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu: "Bác sĩ Trương."
Còn sắc mặt An Tuyển Hoàng lạnh lùng, vẻ mặt nhàn nhạt, cả người phát ra khí lạnh như muốn giết người.
Một cảm giác ớn lạnh sau lưng, Trương Lợi hơi lùi lại, tránh khỏi phạm vi của áp lực cao ngất kia, cười hỏi Dạ Cô Tinh: "Vị này là cha của đứa trẻ đúng không?"
Không phải cô ấy nói chuyện phiếm, mà là lát nữa có một số chỗ kiểm tra cần có chữ ký của người nhà.
Lúc này An Tuyển Hoàng mới đưa mắt nhìn Trương Lợi, rồi lập tức rời mắt đi chỗ khác, đáp lại một tiếng "ừm" hiếm thấy.
Dạ Cô Tinh không có phản ứng gì quá lớn, những gì An Tuyển Hoàng nói đều là sự thật. Cô không cần phản bác, cũng không thể phản bác lại.
Lý do đồng ý cho An Tuyển Hoàng đi theo ngày hôm nay cũng là vì an toàn. Rốt cuộc thì có bao nhiêu người trong hội Tam Hợp ở thủ đô, và liệu bọn hắn đã bị thu dọn sạch sẽ hay chưa? Cô không có cách nào biết được. Điều duy nhất cô ấy có thể làm là ngăn chặn vấn đề trước khi chúng xảy ra!
Tính theo thời gian, ngày cô trọng sinh là ngày 5 tháng 9. Bây giờ là ngày 25 tháng 12, tức là hơn hai tháng, chưa đầy ba tháng.
Bình thường, mang thai được ba tháng là mới bắt đầu đến bệnh viện lập hồ sơ kiểm tra. Tuy nhiên, nhóc con của Dạ Cô Tinh luôn gặp sự cố, còn không chỉ dưới một lần bị động thai. Cho nên cô mới đi kiểm tra sớm hơn dự định một chút.
Lần này, cô không siêu âm. Trương Lợi chỉ khám sức khỏe ở mấy mục cơ bản nhất cho cô: "Không có vấn đề gì lớn cả. Hãy nhớ rằng, cô phải cẩn thận. Ba tháng đầu của thai kỳ là thời điểm nguy hiểm nhất".
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm. An Tuyển Hoàng đứng ở một bên giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, dáng người cao lớn vô cùng áp bách. Trương Lợi có chút không được tự nhiên. An Tuyển Hoàng đã thu mình lại rất nhiều, nhưng đối với người bình thường thì vẫn gặp áp lực như núi.
Dạ Cô Tinh cười nói xin lỗi với Trương Lợi, nhanh chóng kéo An Tuyển Hoàng ngồi xuống bên cạnh cô. Hai tay chạm nhau, bàn tay mềm và dài của người phụ nữ, còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp, bao phủ lòng bàn tay hơi lạnh của người đàn ông.
Thân hình cao lớn của anh hơi khựng lại, trong đáy mắt lướt qua một chút mềm mại, anh dùng tay mình bọc lấy tay của cô, quấn chặt rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Trương Lợi nhìn động tác nhỏ giữa hai người, mím môi cười trộm, thật là hạnh phúc nha….
Mọi việc xong xuôi, hai người cùng bước ra khỏi cửa bệnh viện. Trai xinh gái đẹp như bước ra từ tranh, chiếm hết sự chú ý của mọi người, từ già trẻ cho đến gái trai.
Vừa tới sảnh lớn, đột nhiên một giọng nữ sắc bén vang lên chặn họ lại: "Thưa ngài, xin chờ một chút!"
An Tuyển Hoàng không để ý gì mà chỉ ôm lấy Dạ Cô Tinh đi thẳng về phía trước. Anh là người đàn ông cao ngạo và tôn quý, việc xuất hiện cùng cô ở bệnh viện công lập như thế này đã là phá lệ rồi. Làm sao có thể để ý tới những người không liên quan chứ!
Nói trắng ra, chính là cảm thấy không xứng…. Ông đây thèm vào! Đến một cái liếc mắt cũng quá lười để bố thí.
Ngay cả Trương Lợi mà anh cũng không để ý tới, lấy đâu thời gian để ý người qua đường như này?
Dạ Cô Tinh cũng để anh tùy ý ôm mình, bước chân không ngừng lại, người đó cũng đâu có gọi cô!
Tưởng Linh Linh oán hận dậm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đuổi theo, chặn trước mặt bọn họ.
Ánh mắt An Tuyển Hoàng lạnh lùng tựa như đao băng phóng thẳng vào người đang chặn đường. Anh định nhấc chân đá cô ta ra, nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay bị siết chặt. Hóa ra Dạ Cô Tinh nhéo tay anh ta ra hiệu không nên hành động hấp tấp vào lúc này.
Anh lập tức thu lại khí thế bức người, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Trong suy nghĩ của anh, những kẻ cản đường sẽ bị giết không thương tiếc! Nhưng vì cô, anh sẵn sàng nhượng bộ.
Nếu Minh Triệt và Minh Chiêu có mặt, hai người họ nhất định sẽ ngạc nhiên tới rớt hàm. Bởi vì một khi gia chủ đã quyết định điều gì thì dù trên trời có sập xuống, anh cũng nhất định không thay đổi chút nào!
Sở dĩ vua được gọi là vua, vì vua sẽ không cúi đầu trước bất cứ điều gì, cũng không thỏa hiệp với bất kỳ ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.