Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí
Chương 119: Tư lợi của cô. Đi tới tổ chức Dạ
Du Nhân
21/05/2023
Bóng đêm nặng nề, sương đêm ngày càng dày hơn.
Lúc Dạ Cô Tinh và Dạ Thất đến thành phố A đã gần mười giờ đêm. Vừa ra khỏi sảnh sân bay đã trông thấy Vương Trực đang dựa vào xe, làn khói thuốc bốc lên giữa những kẽ tay. Ánh mắt cậu ta rối rắm khó nén nổi nét nghiêm trọng.
Vừa trông thấy Dạ Cô Tinh, sự nặng nề trên khuôn mặt cậu ta liền tan biến. Cậu mỉm cười, thoáng cái, vẫn là cậu ấy - chàng trai hăng hái sôi nổi, không sợ trời chẳng sợ đất.
Vương Trực tiến lên xách hành lý, nhìn thấy Dạ Thất bỗng nhiên sững sờ: “Nhiếp ảnh gia sâu rau?!”
Vương Trực từng gặp qua Dạ Thất, chính vào ngày Dạ Cô Tinh gắng sức vượt qua các đối thủ khác để đạt được vị trí nhân vật trang bìa, cậu ta cũng ở đó. Hôm đó Dạ Thất mặc cả cây quần áo màu xanh lam, phong cách trang phục Hawaii có lẽ đã gây ấn tượng mạnh với Vương Trực, khiến cho cậu nhớ rõ mồn một đến thế.
Tại sao chứ?
Bời vì đó là lần đầu tiên cậu ta gặp một người đàn ông ăn mặc không khác gì con sâu vừa ăn rau xanh, thực sự khiến cậu ta cảm thấy buồn nôn!
“Này này này, gọi ai đấy? Ai là sâu rau?” Dạ Thất trợn trừng hai mắt, hất cằm, bày ra tư thế nhất quyết không bỏ qua cho Vương Trực.
Vương Trực cũng là một thanh niên lang bạt tràn đầy sức trẻ, không quan tâm đến điều gì, không sợ chết, chẳng sợ sống. Trong mắt lóe lên tia sắc bén, cười tinh nghịch: “Ai hỏi thì nói người ấy.”
“Cậu!” Dạ Thất đưa tay lên, thật sự muốn tát bay tên này. Anh ta liếc trộm Dạ Cô Tinh, thấy sắc mặt cô tối sầm lại, ánh mắt sắc bén liền hậm hực thu tay về.
Được, anh nhịn! Coi như là nể mặt Dạ Cô Tinh...
Vương Trực cũng biết chừng mực, ngừng công kích đối phương, vội vã mời hai người họ lên xe.
Tại buổi họp báo, sau khi hoàn thành xong nghi thức bàn giao với Cố Mộng xong, Vương Trực vội vã di chuyển về phía nam, đến sớm hơn Dạ Cô Tinh một ngày.
Thứ nhất, là do cậu ta háo hức muốn biết tình hình hiện tại ở phía nam. Thứ hai, cậu cũng lo lắng chuẩn bị chỗ ăn ngủ cho Dạ Cô Tinh.
Nhóm ba người đi vào khách sạn, Dạ Cô Tinh đứng trước cửa sổ, nói ra câu đầu tiên kể từ khi đến thành phố A, giọng điệu có chút nặng nề: “Rốt cuộc phía bên Đàm Hào xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương Trực liếc nhìn Dạ Thất bên cạnh, muốn nói lại thôi.
“Không đáng lo ngại, là người của mình.”
Dạ Thất nhướng mày thị uy nhìn Vương Trực, trong lòng dậy lên một tình cảm ấm áp…. “người của mình”.
Đáy mắt Vương Trực xẹt qua một nét nặng nề, sắc mặt thu lại, mở miệng khó khăn: “Lúc anh Hào đang thôn tính băng Lão Hằng thì bị bọn họ phát hiện. Sau đó điên cuồng phản kháng, dẫn đến số anh em trong tổ chức bị thương không ít...”
“Bang Lão Hằng?” Dạ Cô Tinh nhướn mày.
“Là một bang phái nhỏ ở địa phương của thành phố A, nhưng không có gì đặc biệt...”
Chính vì vậy nên Đàm Hào mới lựa chọn lấy nó để bắt đầu. Nào ngờ lại chọn phải quả trứng sắt, nhưng vẫn không giải quyết được, cuối cùng lại là tiểu thư tự ra tay....
“Lý do?” Trước mắt thế lực ở phương nam của bang Ám Dạ, cô không tin người của Đàm Hào đến một tiểu bang phái xử lý cũng không xong. Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Quả nhiên...
“Vũ khí của bọn họ rất lợi hại, cũng khá… kì lạ.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên quay đầu lại, nheo mắt lạnh lùng: “Nói rõ hơn đi.”
“Súng ống mà họ sử dụng về hình thức không khác gì những loại súng ống thông thường. Nhưng một phát lại giống như hai viên đạn cùng bắn một lúc. Thậm chí sức mạnh của một viên đó còn mạnh hơn cả hai viên đạn của súng ống thông thường. Rất nhiều anh em của chúng ta bị thương cũng chính là do nguyên nhân này.”
Dạ Cô tinh nhướng mày kinh ngạc, hai viên cùng bắn một lúc? Điều này cô chưa từng nghe đến trước đây....
Ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt trầm tư của Dạ Thất, có vẻ anh ta cũng không biết.
“Có hàng mẫu không?” Cô cần phải xem qua mới có thể đưa ra phán đoán.
“Có, anh Hào đang cầm.”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm trong phút chốc: “Tôi đã nắm được tình hình đại khái, hôm nay đến đây đã. Anh nhớ về thông báo lại với anh Hào, ngày mai triệu tập tất cả các anh em tổ chức Dạ lại, tôi có chuyện cần tuyên bố.”
“Được.”
Đợi Vương Trực rời đi, Dạ Cô Tinh cẩn thận liếc quanh phòng một lần. Mặc dù biết rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng cẩn thận sẽ bắt được ve sầu*. Chuyện liên quan đến tổ Dạ tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài, bằng không sẽ rước họa vào thân!
*Cẩn thận sẽ bắt được ve sầu: dùng để ẩn dụ rằng nếu cẩn thận thì sẽ không dễ mắc sai lầm, còn có thể tiếp tục phát triển, ổn định lâu dài.
Sắc mặt của Dạ Thất cũng trở nên cẩn trọng hơn. Nói thật, trong lòng anh ta có rất nhiều điều hoài nghi. Tại sao từ đầu đến chân lại biến thành bộ dạng này. Cho dù mười năm đã trôi qua nhưng vẻ ngoài của một người cũng không thể nào thay đổi lớn đến thế. Cứ cho là phẫu thuật thẩm mỹ đi chăng nữa, tuổi tác cũng không có cách nào thay đổi được. Tính theo thời gian mười sáu người bọn họ xa cách, đến nay Nhất Nhất cũng phải 28 29 tuổi rồi. Nhưng cô gái trước mặt này, thế nào cũng thấy không quá độ tuổi hai mươi.
Còn nữa, ban đầu khi sư phụ cử bọn họ đến các nơi trên thế giới đã ra lệnh. Nếu không có ám hiệu triệu tập sáp*, thì không được phép tự ý tụ tập. Vì cẩn thận, bọn họ còn phải giấu kín hành tung của mình. Chính vì thế mà mười năm nay, mười sáu người từng thân thiết gắn bó cũng không liên lạc gì với nhau, cũng không có cách nào liên lạc được.
*Ám hiệu sáp: Ám hiệu riêng của tổ Dạ. Như một hình vẽ khắc, được khắc trên bông tai của Dạ Cô Tinh như một ám hiệu.
Vậy mà hiện giờ, anh ta đột nhiên nhìn thấy ám hiệu sáp?!
Hôm chụp hình trang bìa đó, từ cái nhìn đầu tiên anh đã thấy trên vành tai cô gái là hai chiếc sáp đỏ tươi như máu. Ngay lúc ấy anh ta như bị sét đánh ngang tai. Nhưng với bao nhiêu năm kinh nghiệm, rất nhanh sau đó anh đã điềm tĩnh lại. Những thắc mắc trong lòng ngày càng nhiều, đôi sáp đó là ám hiệu của tổ Dạ. Trước đây anh ta từng nhìn thấy trên chiếc Ai Tinh Bàn mà sư phụ yêu thích nhất có khắc hình này. Có thể nói hình ảnh ấy đã được khắc sâu trong tâm trí của mười sáu người đó rồi!
Cho nên, nhất định anh ta không thể nhận nhầm được!
Cứ như thế, những hoài nghi lấp đầy suy nghĩ của anh. Thậm chí anh ta cứ như trở lại thời gian ở Thụy Điển, như một tên điên không ăn không ngủ theo dõi Dạ Cô Tinh suốt ba ngày ba đêm. Nếu lỡ không tìm được đáp án, ngờ vực trong lòng anh ta ngày một thêm sâu. Cô ta là Nhất Nhất sao? Tại sao lại có lệnh sáp? Nếu quả thật là cô ấy, đã mười năm trôi qua rồi, tại sao cô lại muốn triệu tập mọi người? Nếu như không phải cô ấy, vậy tại sao lại biết lệnh sáp, sự thật là thế nào?
Quá nhiều câu hỏi, quá nhiều uẩn khúc quấn quanh anh ta, dường như khiến anh phát điên.
Cuối cùng, vào đêm nay khi bị ép lộ thân phận, Dạ Thất có cảm giác được cởi bỏ đống khúc mắc kia. Nhưng trong khoảnh khắc khi anh ta gọi “tiểu Diệp Tử”, chạm vào ánh mắt vừa mừng rỡ vui vẻ rồi lại bi thương của cô gái, anh ta đã rõ mười mươi, cô chính là Nhất Nhất. Là cô bé rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng lại đem mác “sư tỷ” để bắt nạt anh, giằng lấy đĩa thịt của anh ta để ăn. Nhưng khi nhìn thấy người khác bắt nạt anh ta, lại ra mặt giúp đỡ anh đánh người ta!
Hai người quen biết nhau, tình thân tương phùng. Đáng lẽ phải có rất nhiều điều muốn nói với nhau nhưng vẫn chẳng có cơ hội! Trên máy bay lắm người nhiều chuyện. Thân phận của bọn họ cũng đặc biệt, không thể không cẩn thận. Khi đến khách sạn, Vương Trực lại có chuyện cần báo cáo, vì thế mới kéo dài đến bây giờ.
“Cô/anh…” Hai người nói cùng một lúc.
Dạ Cô Tinh cười bất đắc dĩ: “Tôi biết anh muốn hỏi gì, nhưng có quan trọng không? Tôi là Dạ Nhất, là người cùng các anh huấn huấn luyện, cùng nhau chịu khổ, cùng nhau trưởng thành.” Dừng lại một chút, trong mắt cô ánh lên sự trêu chọc: “Đương nhiên, cũng là sư tỷ của các anh!”
Đúng vậy! Bất kể cô có trở thành thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là Nhất Nhất, là nòng cốt của nhóm người của bọn họ. Hiện giờ lại tiếp nhận vị trí của sư phụ, trở thành tổ trưởng tổ Dạ.
Nhưng mà, Dạ Thất vẫn có chút muốn điên. Sư tỷ! Sư tỷ cái gì! Rõ ràng nhỏ hơn đa số bọn họ, chỉ vì nhận thầy sớm hơn, mọi người phải gọi cô một tiếng “chị”! Quả thực, quả thực là quá, quá…… ức hiếp người rồi!
“Thất Thất ngoan, gọi chị nghe thử xem nào.” Sự xấu xa trong mắt Dạ Cô Tinh ngày càng mạnh mẽ, nở nụ cười tà ác.
Mặt Dạ Thất trắng bệch, trước mắt như có một đám quạ đen bay qua..... các các* ……
*Các..các: Tiếng quạ kêu
“Được rồi, nói tình hình của anh dạo gần đây đi.” Dạ Cô Tinh không trêu anh ta nữa. Có một số việc cô vốn định nghe theo sắp xếp của sư phụ, vì nước vì dân, hết lòng phục vụ. Nhưng sau khi Diệp Tử trả giá bằng tất cả mọi thứ, kết cục nhận được lại là thế nào?
Trong mắt cô lóe lên vẻ lạnh lẽo. Nếu vận mệnh đã an bài cho cô sống lại, kiếp này cô không muốn vì quốc gia, cũng không muốn vì danh lợi, chỉ muốn ích kỷ cho bản thân! Đưa tay vuốt ve bụng dưới, trong đầu cô chợt lóe lên hình dáng người đàn ông, còn có... vì anh và đứa con nữa.
Nếu đã định sẵn không thể làm anh hùng, không bằng nếm thử chút mùi vị của một kiêu hùng* đi!
* Kiêu hùng: người ngang ngược có dã tâm, nhân vật trí dũng kiệt xuất.
Dạ Thất chợt sửng sốt, ngơ ngác nhìn dáng vẻ uy nghiêm trong đôi mắt của người con gái trước mặt. Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy mình như đang nhìn thấy anh hùng võ lâm, khí thế ngất trời, hào khí mây bay. Dáng vẻ phóng khoáng như muốn nuốt chửng núi sông, chinh phục cả thế giới!
Dạ Cô Tinh chậm rãi mỉm cười, ánh mắt nhìn anh ta như có thâm ý, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là khẽ thở dài, thì thầm: “Thất Thất, kiếp này tôi muốn ích kỷ một lần....”
“Cô…” Cả người Dạ Thất chấn động, kiếp này…là có ý gì? Lúc này anh ta dường như lại ngửi thấy một luồng hơi thở đau thương. Đó là một loại hơi thở tuyệt vọng sau khi bị phản bội. Nhất Nhất, bao nhiêu năm qua rốt cuộc điều gì đã xảy ra với cô?
Tại sao anh ta lại bất an và... đau lòng đến thế.
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt nhìn về xa xăm. Cảnh đêm ngoài cửa sổ nồng đậm, ánh đèn mờ ảo, giống như đang khóc bi thương cho kiếp sống đầy cô đơn cùng hiu quạnh của cô: “Xin lỗi, tôi nghĩ, tôi không thể hoàn thành phó thác của sư phụ rồi. Đất nước này và thiên hạ, tôi không bảo vệ được, cũng không muốn bảo vệ nữa.....”
Ban đầu khi Dạ Cơ Sơn sáng lập ra tổ Dạ, Hoa Hạ mới xây dựng lại đất nước không lâu, vẫn còn đang rất yếu, loạn trong giặc ngoài liên miên. Vì nước, vì dân, Dạ Cơ Sơn được bạn cũ giao phó thành lập tổ Dạ, chuyển làm công tác tình báo, dốc hết tâm huyết củng cố chính quyền. Thậm chí còn đích thân huấn luyện mười sáu thành viên của tổ Dạ, cử họ đến nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới để thu thập tình báo. Thông qua những năm vừa rồi không ngừng phát triển, lực lượng này thậm chí còn xâm nhập đến cơ cấu bên trong trung ương, chính phủ của các quốc gia.
Kiếp trước, cô lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Nhưng thiên hạ này báo đáp lại cho cô cái gì?
Thời khắc viên đạn kia bắn vào tim, Diệp Tử mới biết được cô sai rồi, quá sai lầm!
Sư phụ cũng sai rồi! Ông đã xem nhẹ sự tham lam và ích kỷ của lòng người, xem thường tính đa nghi cùng giả dối của con người. Những năm gần đây, tổ Dạ đã sớm biến thành cái gai trong mắt của một số người, không sớm loại bỏ thì họ vẫn sẽ còn bất an.
Đáng thương cho mười sáu người bọn họ, vẫn đang hy sinh bản thân, trả giá trong âm thầm.
Cô đã từ hố sâu này thoát ra. Cho nên, cô hy vọng bọn họ đều có thể thoát ra, sống cho bản thân mình, hưởng thụ cuộc sống, mà không phải vì thu thập những cái gọi là “tình báo”, đeo mặt nạ đối mặt với mọi người. Tất cả đều là diễn kịch, tất cả đều là ngụy trang!
“Nhất Nhất, cô có ý gì?” Tay anh ta đang run rẩy.
“Thất Thất, thật ra anh hiểu hết, không phải sao? Anh cũng muốn phản kháng. Nhưng vì báo đáp ơn nghĩa dưỡng dục của sư phụ, anh vẫn đang kìm nén, đang ép chính mình làm việc mình không thích!”
Dạ Thất như bị sét đánh, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng cứ như vậy bị bại lộ dưới ánh mặt trời, không có không chịu nổi, không có xấu hổ, anh ta chỉ là cảm thấy như giải thoát rồi.
Bao nhiêu năm nay, anh ta ẩn nấp trong hoàng gia Thụy Điển, mạo hiểm sinh mệnh đào móc cái gọi là bí mật hoàng gia, bí mật chính trị. Đã quen nhìn thấy sự bẩn thỉu và xấu hổ ẩn sau vẻ lộng lẫy. Anh ta chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, giống như cuộc đời không còn gì lưu luyến. Vì vậy, anh ta đam mê nghề nhiếp ảnh, sử dụng ống kính để ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ và thuần khiết nhất, tìm kiếm sự an ủi và nuôi dưỡng tâm hồn từ trong mỗi bức ảnh.
Anh ta mệt mỏi, bi thương, thậm chí đã từng nghĩ ôm những bức ảnh này, cứ thế ngủ vùi dưới lòng đất, vĩnh viễn không tỉnh lại, hóa thành mục nát, máu thịt hòa tan vào đất, lặng lẽ biến mất trên thế gian.
Anh ta thậm chí không tìm được bất kỳ động lực hay lý do nào để sống tiếp.
Dạ Cô Tinh dường như nhìn thấy được sự u sầu trong mắt anh ta. Hóa ra không phải chỉ có mình cô mà tất cả đều giống nhau, đều trói buộc tâm hồn trong xiềng xích trách nhiệm. Nhưng Diệp Tử đã dùng mạng sống của mình để giải thoát bản thân, mới trở thành Dạ Cô Tinh như bây giờ. Dạ Thất gặp được Dạ Cô Tinh của hiện tại, cuối cùng cũng bắt đầu đối mặt với trái tim của chính mình.
“Thất Thất, tôi đã nói đến mức này, anh hãy suy nghĩ kỹ đi....” Nói xong cô xoay người trở về phòng mình.
Trong bóng đêm, dưới ánh trăng sáng, người đàn ông như một pho tượng điêu khắc, đột nhiên cười điên cuồng. Tiếng cười thê lương, giống như tưởng niệm cùng tang thương. Nhưng lại tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có....
Đồng hồ sinh học của Dạ Cô Tinh rất chuẩn xác, bảy giờ sáng rời giường, rửa mặt chải đầu, thay bộ quần áo thoải mái của đàn ông đã chuẩn bị trước đó. Mái tóc búi cao, buộc tỉ mỉ sau đầu, đội mũ lưỡi trai. Dáng người cao ráo, yểu điệu. Ai nhìn qua sẽ thấy đây là một anh chàng phong lưu.
Khoảnh khắc mở cửa ra, cửa phòng đối diện cũng mở ra, Dạ Thất đã mặc quần áo chỉnh tề, dáng vẻ đầy sức sống. Giữa hai đầu lông mày tràn đầy năng lượng, hoàn toàn khác với bộ dáng phiền muộn tối qua.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, cười như không cười: “Nghĩ kỹ rồi?”
Thất Dạ cười hê hê: “Còn phải nghĩ sao? Đi theo Nhất Nhất chắc chắn sẽ có thịt để ăn!”
Suy ngẫm trong giây lát, Dạ Cô Tinh cười nhạt: “Muốn có thịt phải làm việc.”
Lời này của cô cũng không phải nói đùa. Hiện giờ thế lực trên tay cô đang bước đầu hình thành, đang cần người quản lý lúc bành trướng. Lao động cấp cao đưa tới cửa, đồ ngốc mới không cần!
“Xì! Tôi nhìn giống kẻ ăn miễn phí lắm à!”
“Vậy là tốt rồi.” Nói xong, cô cất bước rời đi.
Dạ Thất chạy nhanh đuổi theo: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, chúng ta đi đâu thế?”
“Tổ chức Dạ.”
“Muốn đánh lộn sao?” Người nào đó xắn tay áo.
“Tạm thời không cần.”
“Thế phải đợi bao lâu?”
“Sắp rồi.”
“Sắp là bao lâu?”
“... Im đi.”
Hai người xuống lầu tụ hợp cùng Vương Trực. Trước khi lên xe, Dạ Cô Tinh giơ tay ngăn cản Vương Trực đang chuẩn bị đi lên ghế lái, quay sang Dạ Thất, trầm giọng nói: "Anh lái đi."
Dạ Thất nhún vai, vì được ăn thịt anh rất sẵn lòng!
Vương Trực và Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sau. Dạ Thất khởi động xe, chiếc xe thương vụ màu đen sang trọng rời đi.
Vương Trực thấy hành động của Dạ Cô Tinh thì vô cùng khó hiểu. Nhưng khi nhìn trong gương chiếu hậu thấy hai chiếc xe theo đuôi, cậu ta lập tức rõ ràng, quăng cho Dạ Thất một ánh mắt dò xét.
Tiểu thư không để cậu ta lái xe chứng tỏ kỹ năng của cậu ta không đủ để thoát khỏi hai chiếc xe phía sau. Nhưng… cái người cà lơ phất phơ này có thể làm được sao?
Không có một chút khó chịu hay xấu hổ, tâm tình của Vương Trực rất tốt. Dạ Cô Tinh không cho cậu lái xe, không phải vì coi thường hay không tin cậu ta, bởi vì năng lực của cậu không đủ mà thôi!
Chỉ có vậy thôi! Cậu ta sẽ không có quá nhiều suy nghĩ hay ý tưởng gì.
Chính vì vậy ở một phương diện khác, Vương Trực tin tưởng cô vô điều kiện, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Dạ Cô Tinh coi trọng cậu ta như thế.
Dạ Cô Tinh thắt dây an toàn, lạnh lùng liếc nhìn hai chiếc ô tô màu đen trong kính chiếu hậu, trầm giọng nói với Dạ Thất: "Loại bỏ bọn chúng đi.” Sau đó đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái: “Ba phút”.
Mắt Dạ Thất sáng lên, anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng….
Vừa đạp chân ga mạnh hết cỡ, chiếc xe vẫn đang lạng lách trên đường đột nhiên phóng ra như một mũi tên rời cung. Tốc độ nhanh đến kinh người, động tác sang số gọn gàng, bẻ lái dồn dập, khiến Vương Trực nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Dạ Thất cũng thật gian xảo, lái xe đến nơi có nhiều người qua lại. Quẹo vào chỗ đường xấu, hai chiếc xe phía sau dĩ nhiên rung lắc dữ dội, cong queo uốn éo. Nhưng chiếc xe họ đang ngồi lại uyển chuyển như cá bơi khe núi!
Chỉ qua một vài lượt rẽ, một vài lần chuyển làn, cộng với vai trò của đèn tín hiệu giao thông khu vực trung tâm thành phố, cảnh sát giao thông la hét, đã thành công làm khuất tầm nhìn hai chiếc xe phía sau.
Vương Trực nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này mới kinh ngạc. Không hơn không kém, vừa đủ ba phút!
Sau đó ánh mắt cậu ta nhìn Dạ Thất cũng thay đổi từ sự nghi ngờ ban đầu sang thích thú như bây giờ, mang theo một chút sắc thái sùng bái. Đàn ông mà, đều dựa vào thực lực mà nói chuyện!
Tôn thờ kẻ mạnh là bản tính trời sinh của đàn ông. Bởi vì họ sinh ra đã khao khát quyền lực, tốc độ và đam mê!
Sùng bái kẻ mạnh, đi theo kẻ mạnh là bản năng! Cũng giống như An Tuyển Hoàng... người đàn ông đó bẩm sinh là bậc vương giả. Tất cả mọi người đều cam tâm quỳ rạp dưới chân anh, cúi đầu xưng thần. Ngay cả những người xuất sắc như Minh Chiêu, Minh Triệt, Nguyệt Vô Tình cũng vậy.
“Xuống xe, đổi người.” Dạ Cô Tinh nghiêm nghị lên tiếng. Trụ sở của Ám Dạ là bí mật, đây là lần đầu tiên cô và Dạ Thất tới đó, tốt nhất nên để Vương Trực dẫn đường.
Hai người nhanh chóng đổi vị trí cho nhau, Dạ Cô Tinh nhìn vào kính chiếu hậu đã không thấy dấu vết của hai chiếc xe theo sau.
Giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia nghi ngờ, có thể là ai đây?
Cô và Dạ Thất tận tối hôm qua mới đến thành phố A, Vương Trực chỉ đến sớm hơn bọn họ một ngày. Cô cũng chưa chủ động liên lạc với Đàm Hào. Nghĩ đến đây, có lẽ không phải là người của bang Lão Hằng.
Về phía An Tuyển Hoàng, cô đã bàn giao qua, rằng đừng cử ai đi theo cô. Vì An Tuyển Hoàng đã đồng ý, nếu không có sự chấp thuận của cô, anh sẽ không nói dối mà cử người theo cô.
Vậy, đến cùng là người nào?
Mà lúc này, sau khi thoát khỏi cảnh sát giao thông, bên trong hai chiếc xe đuổi theo nhưng đã mất dấu, cô gái trừng lớn mắt giận dữ, trong mắt hiện lên lửa giận. Người đàn ông thì nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lạc Địch xuống xe, hung hăng đá vào cửa xe của Tư Kình Dận: "Cút xuống đây cho bà!"
Lông mày Tư Kình Dận gắt gao nhíu lại, mở cửa bước xuống xe, giọng điệu có chút nóng giận: "Cô lại phát điên cái gì đấy?"
Lạc Địch lạnh lùng cười: "Tôi nổi điên? Tôi thấy là anh nổi điên mới đúng! Dọc đường đuổi theo tới tận thành phố A, lại ở dưới khách sạn theo dõi cả một đêm. Anh ăn no rảnh rỗi không có việc làm hay sao?! Nhận lỗi sao? Từ khi nào hộ pháp Tư như anh biến thành loại người nhu nhược, ăn nói khép nép với người khác như vậy chứ?"
Tư Kình Dận cũng bị lời nói cô kích thích, không khỏi chế nhạo, châm chọc nói: "Lạc Địch, tại sao đến bây giờ cô còn không rõ sự thật? Cô vẫn nhìn thấy thái độ của gia chủ đối với cô gái kia coi trọng như thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ ràng sao?"
Lạc Địch cười chắc nịch hỏi: "Anh chắc không? Gia chủ coi trọng, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ trong bụng của cô ta. Khi tiểu chủ nhân được sinh ra an toàn, cô ta sẽ không còn giá trị lợi dụng. Anh cho rằng gia chủ sẽ vì một cô gái mà xử phạt thuộc hạ?"
Tư Kình Dận nhìn cô như nhìn một người điên, người phụ nữ này không có não à? Nếu không phải vì cô gái đó, liệu chủ nhân có biến tầng ba của biệt thự thành khoa sản hay không? Nếu không phải vì cô gái đó, chủ nhân có cố ý để Minh Chiêu đi bảo vệ cô ta sao? Nếu không phải vì cô gái đó, anh sẽ bị phạt nặng vậy sao?!
"Lạc Địch, không muốn nhận thêm roi đòn thì làm theo lời tôi nói, xin lỗi cô ấy cho tốt."
"Xin lỗi?!" Lạc Địch nhìn người đàn ông trước mặt đầy mỉa mai: "Anh như vậy là đang đùa hay sao? Cô ta là cái gì chứ? Anh muốn xin lỗi thì tự đi, xin lỗi, tôi không theo được!"
Dứt lời, cô xoay người muốn đi.
Tư Kình Dận lắc đầu thở dài một hơi: "Cô gái kia không đơn giản, cô không phải đối thủ của cô ta."
Lạc Địch dừng lại nhưng không quay đầu: "Nếu anh đưa tôi đến đây là để cho tôi giống như anh ăn nói khép nép, xin lỗi cô ta thì tôi khuyên anh từ bỏ đi. Bởi vì có chết, tôi-cũng-sẽ-không-đi! Nếu anh muốn cảnh báo với tôi cô ta lợi hại như thế nào, thì tôi đã nhận được lời cảnh báo của anh rồi. Không có gì nói nữa, tôi đi trước."
Không dừng lại thêm, Lạc Địch phóng xe rời đi.
Tư Kình Dật nhìn bóng xe đang dần đi xa, khói bụi bay lên đầy trời. Trong ánh mắt anh phức tạp nhưng cuối cùng bất lực thở dài: "Lạc Địch, chính cô tự chọn đường chết mà đi, tôi chỉ có thể nói đến thế thôi. Tôi chỉ hy vọng cô tự lo tốt cho bản thân ... "
Sau đó, anh nổ máy lái xe về phía khách sạn. Nếu như mất dấu người, vậy chỉ có thể ôm cây đợi thỏ. Bất luận như thế nào anh cũng phải gặp mặt cô một lần...
Nói về bên tổ chức Dạ, đêm qua Đàm Hào nhận được một cuộc gọi từ Vương Trực. Anh nghe nói vị kia sẽ đến, tranh thủ thời gian suốt đêm thông báo xuống bên dưới, nói rằng lão đại sẽ đến. Sáng sớm, các lãnh đạo cao cấp của tổ chức Dạ đã sẵn sàng đón tiếp!
Trong số các thủ lĩnh cấp cao, ngoài những người mặc áo đen ở bến tàu phía bắc thành phố ngày đó, còn có một số thế lực nhỏ phía nam bày tỏ ý định đầu hàng. Đó là kết quả của việc Đàm Hào dẫn dắt người dân tỉnh Giang Tây đi mở mang bờ cõi.
Không phục thì đánh, đánh cho đến khi phục mới thôi!
“Đến rồi!” Bên ngoài phòng họp vang lên tiếng thông báo, tất cả mọi người đều đã chờ sẵn sàng, vẻ mặt trịnh trọng!
Ánh mắt không hẹn mà cùng hướng tầm nhìn về phía cửa ra vào ...
Lúc Dạ Cô Tinh và Dạ Thất đến thành phố A đã gần mười giờ đêm. Vừa ra khỏi sảnh sân bay đã trông thấy Vương Trực đang dựa vào xe, làn khói thuốc bốc lên giữa những kẽ tay. Ánh mắt cậu ta rối rắm khó nén nổi nét nghiêm trọng.
Vừa trông thấy Dạ Cô Tinh, sự nặng nề trên khuôn mặt cậu ta liền tan biến. Cậu mỉm cười, thoáng cái, vẫn là cậu ấy - chàng trai hăng hái sôi nổi, không sợ trời chẳng sợ đất.
Vương Trực tiến lên xách hành lý, nhìn thấy Dạ Thất bỗng nhiên sững sờ: “Nhiếp ảnh gia sâu rau?!”
Vương Trực từng gặp qua Dạ Thất, chính vào ngày Dạ Cô Tinh gắng sức vượt qua các đối thủ khác để đạt được vị trí nhân vật trang bìa, cậu ta cũng ở đó. Hôm đó Dạ Thất mặc cả cây quần áo màu xanh lam, phong cách trang phục Hawaii có lẽ đã gây ấn tượng mạnh với Vương Trực, khiến cho cậu nhớ rõ mồn một đến thế.
Tại sao chứ?
Bời vì đó là lần đầu tiên cậu ta gặp một người đàn ông ăn mặc không khác gì con sâu vừa ăn rau xanh, thực sự khiến cậu ta cảm thấy buồn nôn!
“Này này này, gọi ai đấy? Ai là sâu rau?” Dạ Thất trợn trừng hai mắt, hất cằm, bày ra tư thế nhất quyết không bỏ qua cho Vương Trực.
Vương Trực cũng là một thanh niên lang bạt tràn đầy sức trẻ, không quan tâm đến điều gì, không sợ chết, chẳng sợ sống. Trong mắt lóe lên tia sắc bén, cười tinh nghịch: “Ai hỏi thì nói người ấy.”
“Cậu!” Dạ Thất đưa tay lên, thật sự muốn tát bay tên này. Anh ta liếc trộm Dạ Cô Tinh, thấy sắc mặt cô tối sầm lại, ánh mắt sắc bén liền hậm hực thu tay về.
Được, anh nhịn! Coi như là nể mặt Dạ Cô Tinh...
Vương Trực cũng biết chừng mực, ngừng công kích đối phương, vội vã mời hai người họ lên xe.
Tại buổi họp báo, sau khi hoàn thành xong nghi thức bàn giao với Cố Mộng xong, Vương Trực vội vã di chuyển về phía nam, đến sớm hơn Dạ Cô Tinh một ngày.
Thứ nhất, là do cậu ta háo hức muốn biết tình hình hiện tại ở phía nam. Thứ hai, cậu cũng lo lắng chuẩn bị chỗ ăn ngủ cho Dạ Cô Tinh.
Nhóm ba người đi vào khách sạn, Dạ Cô Tinh đứng trước cửa sổ, nói ra câu đầu tiên kể từ khi đến thành phố A, giọng điệu có chút nặng nề: “Rốt cuộc phía bên Đàm Hào xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương Trực liếc nhìn Dạ Thất bên cạnh, muốn nói lại thôi.
“Không đáng lo ngại, là người của mình.”
Dạ Thất nhướng mày thị uy nhìn Vương Trực, trong lòng dậy lên một tình cảm ấm áp…. “người của mình”.
Đáy mắt Vương Trực xẹt qua một nét nặng nề, sắc mặt thu lại, mở miệng khó khăn: “Lúc anh Hào đang thôn tính băng Lão Hằng thì bị bọn họ phát hiện. Sau đó điên cuồng phản kháng, dẫn đến số anh em trong tổ chức bị thương không ít...”
“Bang Lão Hằng?” Dạ Cô Tinh nhướn mày.
“Là một bang phái nhỏ ở địa phương của thành phố A, nhưng không có gì đặc biệt...”
Chính vì vậy nên Đàm Hào mới lựa chọn lấy nó để bắt đầu. Nào ngờ lại chọn phải quả trứng sắt, nhưng vẫn không giải quyết được, cuối cùng lại là tiểu thư tự ra tay....
“Lý do?” Trước mắt thế lực ở phương nam của bang Ám Dạ, cô không tin người của Đàm Hào đến một tiểu bang phái xử lý cũng không xong. Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Quả nhiên...
“Vũ khí của bọn họ rất lợi hại, cũng khá… kì lạ.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên quay đầu lại, nheo mắt lạnh lùng: “Nói rõ hơn đi.”
“Súng ống mà họ sử dụng về hình thức không khác gì những loại súng ống thông thường. Nhưng một phát lại giống như hai viên đạn cùng bắn một lúc. Thậm chí sức mạnh của một viên đó còn mạnh hơn cả hai viên đạn của súng ống thông thường. Rất nhiều anh em của chúng ta bị thương cũng chính là do nguyên nhân này.”
Dạ Cô tinh nhướng mày kinh ngạc, hai viên cùng bắn một lúc? Điều này cô chưa từng nghe đến trước đây....
Ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt trầm tư của Dạ Thất, có vẻ anh ta cũng không biết.
“Có hàng mẫu không?” Cô cần phải xem qua mới có thể đưa ra phán đoán.
“Có, anh Hào đang cầm.”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm trong phút chốc: “Tôi đã nắm được tình hình đại khái, hôm nay đến đây đã. Anh nhớ về thông báo lại với anh Hào, ngày mai triệu tập tất cả các anh em tổ chức Dạ lại, tôi có chuyện cần tuyên bố.”
“Được.”
Đợi Vương Trực rời đi, Dạ Cô Tinh cẩn thận liếc quanh phòng một lần. Mặc dù biết rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng cẩn thận sẽ bắt được ve sầu*. Chuyện liên quan đến tổ Dạ tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài, bằng không sẽ rước họa vào thân!
*Cẩn thận sẽ bắt được ve sầu: dùng để ẩn dụ rằng nếu cẩn thận thì sẽ không dễ mắc sai lầm, còn có thể tiếp tục phát triển, ổn định lâu dài.
Sắc mặt của Dạ Thất cũng trở nên cẩn trọng hơn. Nói thật, trong lòng anh ta có rất nhiều điều hoài nghi. Tại sao từ đầu đến chân lại biến thành bộ dạng này. Cho dù mười năm đã trôi qua nhưng vẻ ngoài của một người cũng không thể nào thay đổi lớn đến thế. Cứ cho là phẫu thuật thẩm mỹ đi chăng nữa, tuổi tác cũng không có cách nào thay đổi được. Tính theo thời gian mười sáu người bọn họ xa cách, đến nay Nhất Nhất cũng phải 28 29 tuổi rồi. Nhưng cô gái trước mặt này, thế nào cũng thấy không quá độ tuổi hai mươi.
Còn nữa, ban đầu khi sư phụ cử bọn họ đến các nơi trên thế giới đã ra lệnh. Nếu không có ám hiệu triệu tập sáp*, thì không được phép tự ý tụ tập. Vì cẩn thận, bọn họ còn phải giấu kín hành tung của mình. Chính vì thế mà mười năm nay, mười sáu người từng thân thiết gắn bó cũng không liên lạc gì với nhau, cũng không có cách nào liên lạc được.
*Ám hiệu sáp: Ám hiệu riêng của tổ Dạ. Như một hình vẽ khắc, được khắc trên bông tai của Dạ Cô Tinh như một ám hiệu.
Vậy mà hiện giờ, anh ta đột nhiên nhìn thấy ám hiệu sáp?!
Hôm chụp hình trang bìa đó, từ cái nhìn đầu tiên anh đã thấy trên vành tai cô gái là hai chiếc sáp đỏ tươi như máu. Ngay lúc ấy anh ta như bị sét đánh ngang tai. Nhưng với bao nhiêu năm kinh nghiệm, rất nhanh sau đó anh đã điềm tĩnh lại. Những thắc mắc trong lòng ngày càng nhiều, đôi sáp đó là ám hiệu của tổ Dạ. Trước đây anh ta từng nhìn thấy trên chiếc Ai Tinh Bàn mà sư phụ yêu thích nhất có khắc hình này. Có thể nói hình ảnh ấy đã được khắc sâu trong tâm trí của mười sáu người đó rồi!
Cho nên, nhất định anh ta không thể nhận nhầm được!
Cứ như thế, những hoài nghi lấp đầy suy nghĩ của anh. Thậm chí anh ta cứ như trở lại thời gian ở Thụy Điển, như một tên điên không ăn không ngủ theo dõi Dạ Cô Tinh suốt ba ngày ba đêm. Nếu lỡ không tìm được đáp án, ngờ vực trong lòng anh ta ngày một thêm sâu. Cô ta là Nhất Nhất sao? Tại sao lại có lệnh sáp? Nếu quả thật là cô ấy, đã mười năm trôi qua rồi, tại sao cô lại muốn triệu tập mọi người? Nếu như không phải cô ấy, vậy tại sao lại biết lệnh sáp, sự thật là thế nào?
Quá nhiều câu hỏi, quá nhiều uẩn khúc quấn quanh anh ta, dường như khiến anh phát điên.
Cuối cùng, vào đêm nay khi bị ép lộ thân phận, Dạ Thất có cảm giác được cởi bỏ đống khúc mắc kia. Nhưng trong khoảnh khắc khi anh ta gọi “tiểu Diệp Tử”, chạm vào ánh mắt vừa mừng rỡ vui vẻ rồi lại bi thương của cô gái, anh ta đã rõ mười mươi, cô chính là Nhất Nhất. Là cô bé rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng lại đem mác “sư tỷ” để bắt nạt anh, giằng lấy đĩa thịt của anh ta để ăn. Nhưng khi nhìn thấy người khác bắt nạt anh ta, lại ra mặt giúp đỡ anh đánh người ta!
Hai người quen biết nhau, tình thân tương phùng. Đáng lẽ phải có rất nhiều điều muốn nói với nhau nhưng vẫn chẳng có cơ hội! Trên máy bay lắm người nhiều chuyện. Thân phận của bọn họ cũng đặc biệt, không thể không cẩn thận. Khi đến khách sạn, Vương Trực lại có chuyện cần báo cáo, vì thế mới kéo dài đến bây giờ.
“Cô/anh…” Hai người nói cùng một lúc.
Dạ Cô Tinh cười bất đắc dĩ: “Tôi biết anh muốn hỏi gì, nhưng có quan trọng không? Tôi là Dạ Nhất, là người cùng các anh huấn huấn luyện, cùng nhau chịu khổ, cùng nhau trưởng thành.” Dừng lại một chút, trong mắt cô ánh lên sự trêu chọc: “Đương nhiên, cũng là sư tỷ của các anh!”
Đúng vậy! Bất kể cô có trở thành thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là Nhất Nhất, là nòng cốt của nhóm người của bọn họ. Hiện giờ lại tiếp nhận vị trí của sư phụ, trở thành tổ trưởng tổ Dạ.
Nhưng mà, Dạ Thất vẫn có chút muốn điên. Sư tỷ! Sư tỷ cái gì! Rõ ràng nhỏ hơn đa số bọn họ, chỉ vì nhận thầy sớm hơn, mọi người phải gọi cô một tiếng “chị”! Quả thực, quả thực là quá, quá…… ức hiếp người rồi!
“Thất Thất ngoan, gọi chị nghe thử xem nào.” Sự xấu xa trong mắt Dạ Cô Tinh ngày càng mạnh mẽ, nở nụ cười tà ác.
Mặt Dạ Thất trắng bệch, trước mắt như có một đám quạ đen bay qua..... các các* ……
*Các..các: Tiếng quạ kêu
“Được rồi, nói tình hình của anh dạo gần đây đi.” Dạ Cô Tinh không trêu anh ta nữa. Có một số việc cô vốn định nghe theo sắp xếp của sư phụ, vì nước vì dân, hết lòng phục vụ. Nhưng sau khi Diệp Tử trả giá bằng tất cả mọi thứ, kết cục nhận được lại là thế nào?
Trong mắt cô lóe lên vẻ lạnh lẽo. Nếu vận mệnh đã an bài cho cô sống lại, kiếp này cô không muốn vì quốc gia, cũng không muốn vì danh lợi, chỉ muốn ích kỷ cho bản thân! Đưa tay vuốt ve bụng dưới, trong đầu cô chợt lóe lên hình dáng người đàn ông, còn có... vì anh và đứa con nữa.
Nếu đã định sẵn không thể làm anh hùng, không bằng nếm thử chút mùi vị của một kiêu hùng* đi!
* Kiêu hùng: người ngang ngược có dã tâm, nhân vật trí dũng kiệt xuất.
Dạ Thất chợt sửng sốt, ngơ ngác nhìn dáng vẻ uy nghiêm trong đôi mắt của người con gái trước mặt. Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy mình như đang nhìn thấy anh hùng võ lâm, khí thế ngất trời, hào khí mây bay. Dáng vẻ phóng khoáng như muốn nuốt chửng núi sông, chinh phục cả thế giới!
Dạ Cô Tinh chậm rãi mỉm cười, ánh mắt nhìn anh ta như có thâm ý, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là khẽ thở dài, thì thầm: “Thất Thất, kiếp này tôi muốn ích kỷ một lần....”
“Cô…” Cả người Dạ Thất chấn động, kiếp này…là có ý gì? Lúc này anh ta dường như lại ngửi thấy một luồng hơi thở đau thương. Đó là một loại hơi thở tuyệt vọng sau khi bị phản bội. Nhất Nhất, bao nhiêu năm qua rốt cuộc điều gì đã xảy ra với cô?
Tại sao anh ta lại bất an và... đau lòng đến thế.
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt nhìn về xa xăm. Cảnh đêm ngoài cửa sổ nồng đậm, ánh đèn mờ ảo, giống như đang khóc bi thương cho kiếp sống đầy cô đơn cùng hiu quạnh của cô: “Xin lỗi, tôi nghĩ, tôi không thể hoàn thành phó thác của sư phụ rồi. Đất nước này và thiên hạ, tôi không bảo vệ được, cũng không muốn bảo vệ nữa.....”
Ban đầu khi Dạ Cơ Sơn sáng lập ra tổ Dạ, Hoa Hạ mới xây dựng lại đất nước không lâu, vẫn còn đang rất yếu, loạn trong giặc ngoài liên miên. Vì nước, vì dân, Dạ Cơ Sơn được bạn cũ giao phó thành lập tổ Dạ, chuyển làm công tác tình báo, dốc hết tâm huyết củng cố chính quyền. Thậm chí còn đích thân huấn luyện mười sáu thành viên của tổ Dạ, cử họ đến nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới để thu thập tình báo. Thông qua những năm vừa rồi không ngừng phát triển, lực lượng này thậm chí còn xâm nhập đến cơ cấu bên trong trung ương, chính phủ của các quốc gia.
Kiếp trước, cô lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Nhưng thiên hạ này báo đáp lại cho cô cái gì?
Thời khắc viên đạn kia bắn vào tim, Diệp Tử mới biết được cô sai rồi, quá sai lầm!
Sư phụ cũng sai rồi! Ông đã xem nhẹ sự tham lam và ích kỷ của lòng người, xem thường tính đa nghi cùng giả dối của con người. Những năm gần đây, tổ Dạ đã sớm biến thành cái gai trong mắt của một số người, không sớm loại bỏ thì họ vẫn sẽ còn bất an.
Đáng thương cho mười sáu người bọn họ, vẫn đang hy sinh bản thân, trả giá trong âm thầm.
Cô đã từ hố sâu này thoát ra. Cho nên, cô hy vọng bọn họ đều có thể thoát ra, sống cho bản thân mình, hưởng thụ cuộc sống, mà không phải vì thu thập những cái gọi là “tình báo”, đeo mặt nạ đối mặt với mọi người. Tất cả đều là diễn kịch, tất cả đều là ngụy trang!
“Nhất Nhất, cô có ý gì?” Tay anh ta đang run rẩy.
“Thất Thất, thật ra anh hiểu hết, không phải sao? Anh cũng muốn phản kháng. Nhưng vì báo đáp ơn nghĩa dưỡng dục của sư phụ, anh vẫn đang kìm nén, đang ép chính mình làm việc mình không thích!”
Dạ Thất như bị sét đánh, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng cứ như vậy bị bại lộ dưới ánh mặt trời, không có không chịu nổi, không có xấu hổ, anh ta chỉ là cảm thấy như giải thoát rồi.
Bao nhiêu năm nay, anh ta ẩn nấp trong hoàng gia Thụy Điển, mạo hiểm sinh mệnh đào móc cái gọi là bí mật hoàng gia, bí mật chính trị. Đã quen nhìn thấy sự bẩn thỉu và xấu hổ ẩn sau vẻ lộng lẫy. Anh ta chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, giống như cuộc đời không còn gì lưu luyến. Vì vậy, anh ta đam mê nghề nhiếp ảnh, sử dụng ống kính để ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ và thuần khiết nhất, tìm kiếm sự an ủi và nuôi dưỡng tâm hồn từ trong mỗi bức ảnh.
Anh ta mệt mỏi, bi thương, thậm chí đã từng nghĩ ôm những bức ảnh này, cứ thế ngủ vùi dưới lòng đất, vĩnh viễn không tỉnh lại, hóa thành mục nát, máu thịt hòa tan vào đất, lặng lẽ biến mất trên thế gian.
Anh ta thậm chí không tìm được bất kỳ động lực hay lý do nào để sống tiếp.
Dạ Cô Tinh dường như nhìn thấy được sự u sầu trong mắt anh ta. Hóa ra không phải chỉ có mình cô mà tất cả đều giống nhau, đều trói buộc tâm hồn trong xiềng xích trách nhiệm. Nhưng Diệp Tử đã dùng mạng sống của mình để giải thoát bản thân, mới trở thành Dạ Cô Tinh như bây giờ. Dạ Thất gặp được Dạ Cô Tinh của hiện tại, cuối cùng cũng bắt đầu đối mặt với trái tim của chính mình.
“Thất Thất, tôi đã nói đến mức này, anh hãy suy nghĩ kỹ đi....” Nói xong cô xoay người trở về phòng mình.
Trong bóng đêm, dưới ánh trăng sáng, người đàn ông như một pho tượng điêu khắc, đột nhiên cười điên cuồng. Tiếng cười thê lương, giống như tưởng niệm cùng tang thương. Nhưng lại tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có....
Đồng hồ sinh học của Dạ Cô Tinh rất chuẩn xác, bảy giờ sáng rời giường, rửa mặt chải đầu, thay bộ quần áo thoải mái của đàn ông đã chuẩn bị trước đó. Mái tóc búi cao, buộc tỉ mỉ sau đầu, đội mũ lưỡi trai. Dáng người cao ráo, yểu điệu. Ai nhìn qua sẽ thấy đây là một anh chàng phong lưu.
Khoảnh khắc mở cửa ra, cửa phòng đối diện cũng mở ra, Dạ Thất đã mặc quần áo chỉnh tề, dáng vẻ đầy sức sống. Giữa hai đầu lông mày tràn đầy năng lượng, hoàn toàn khác với bộ dáng phiền muộn tối qua.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, cười như không cười: “Nghĩ kỹ rồi?”
Thất Dạ cười hê hê: “Còn phải nghĩ sao? Đi theo Nhất Nhất chắc chắn sẽ có thịt để ăn!”
Suy ngẫm trong giây lát, Dạ Cô Tinh cười nhạt: “Muốn có thịt phải làm việc.”
Lời này của cô cũng không phải nói đùa. Hiện giờ thế lực trên tay cô đang bước đầu hình thành, đang cần người quản lý lúc bành trướng. Lao động cấp cao đưa tới cửa, đồ ngốc mới không cần!
“Xì! Tôi nhìn giống kẻ ăn miễn phí lắm à!”
“Vậy là tốt rồi.” Nói xong, cô cất bước rời đi.
Dạ Thất chạy nhanh đuổi theo: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, chúng ta đi đâu thế?”
“Tổ chức Dạ.”
“Muốn đánh lộn sao?” Người nào đó xắn tay áo.
“Tạm thời không cần.”
“Thế phải đợi bao lâu?”
“Sắp rồi.”
“Sắp là bao lâu?”
“... Im đi.”
Hai người xuống lầu tụ hợp cùng Vương Trực. Trước khi lên xe, Dạ Cô Tinh giơ tay ngăn cản Vương Trực đang chuẩn bị đi lên ghế lái, quay sang Dạ Thất, trầm giọng nói: "Anh lái đi."
Dạ Thất nhún vai, vì được ăn thịt anh rất sẵn lòng!
Vương Trực và Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sau. Dạ Thất khởi động xe, chiếc xe thương vụ màu đen sang trọng rời đi.
Vương Trực thấy hành động của Dạ Cô Tinh thì vô cùng khó hiểu. Nhưng khi nhìn trong gương chiếu hậu thấy hai chiếc xe theo đuôi, cậu ta lập tức rõ ràng, quăng cho Dạ Thất một ánh mắt dò xét.
Tiểu thư không để cậu ta lái xe chứng tỏ kỹ năng của cậu ta không đủ để thoát khỏi hai chiếc xe phía sau. Nhưng… cái người cà lơ phất phơ này có thể làm được sao?
Không có một chút khó chịu hay xấu hổ, tâm tình của Vương Trực rất tốt. Dạ Cô Tinh không cho cậu lái xe, không phải vì coi thường hay không tin cậu ta, bởi vì năng lực của cậu không đủ mà thôi!
Chỉ có vậy thôi! Cậu ta sẽ không có quá nhiều suy nghĩ hay ý tưởng gì.
Chính vì vậy ở một phương diện khác, Vương Trực tin tưởng cô vô điều kiện, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Dạ Cô Tinh coi trọng cậu ta như thế.
Dạ Cô Tinh thắt dây an toàn, lạnh lùng liếc nhìn hai chiếc ô tô màu đen trong kính chiếu hậu, trầm giọng nói với Dạ Thất: "Loại bỏ bọn chúng đi.” Sau đó đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái: “Ba phút”.
Mắt Dạ Thất sáng lên, anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng….
Vừa đạp chân ga mạnh hết cỡ, chiếc xe vẫn đang lạng lách trên đường đột nhiên phóng ra như một mũi tên rời cung. Tốc độ nhanh đến kinh người, động tác sang số gọn gàng, bẻ lái dồn dập, khiến Vương Trực nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Dạ Thất cũng thật gian xảo, lái xe đến nơi có nhiều người qua lại. Quẹo vào chỗ đường xấu, hai chiếc xe phía sau dĩ nhiên rung lắc dữ dội, cong queo uốn éo. Nhưng chiếc xe họ đang ngồi lại uyển chuyển như cá bơi khe núi!
Chỉ qua một vài lượt rẽ, một vài lần chuyển làn, cộng với vai trò của đèn tín hiệu giao thông khu vực trung tâm thành phố, cảnh sát giao thông la hét, đã thành công làm khuất tầm nhìn hai chiếc xe phía sau.
Vương Trực nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này mới kinh ngạc. Không hơn không kém, vừa đủ ba phút!
Sau đó ánh mắt cậu ta nhìn Dạ Thất cũng thay đổi từ sự nghi ngờ ban đầu sang thích thú như bây giờ, mang theo một chút sắc thái sùng bái. Đàn ông mà, đều dựa vào thực lực mà nói chuyện!
Tôn thờ kẻ mạnh là bản tính trời sinh của đàn ông. Bởi vì họ sinh ra đã khao khát quyền lực, tốc độ và đam mê!
Sùng bái kẻ mạnh, đi theo kẻ mạnh là bản năng! Cũng giống như An Tuyển Hoàng... người đàn ông đó bẩm sinh là bậc vương giả. Tất cả mọi người đều cam tâm quỳ rạp dưới chân anh, cúi đầu xưng thần. Ngay cả những người xuất sắc như Minh Chiêu, Minh Triệt, Nguyệt Vô Tình cũng vậy.
“Xuống xe, đổi người.” Dạ Cô Tinh nghiêm nghị lên tiếng. Trụ sở của Ám Dạ là bí mật, đây là lần đầu tiên cô và Dạ Thất tới đó, tốt nhất nên để Vương Trực dẫn đường.
Hai người nhanh chóng đổi vị trí cho nhau, Dạ Cô Tinh nhìn vào kính chiếu hậu đã không thấy dấu vết của hai chiếc xe theo sau.
Giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia nghi ngờ, có thể là ai đây?
Cô và Dạ Thất tận tối hôm qua mới đến thành phố A, Vương Trực chỉ đến sớm hơn bọn họ một ngày. Cô cũng chưa chủ động liên lạc với Đàm Hào. Nghĩ đến đây, có lẽ không phải là người của bang Lão Hằng.
Về phía An Tuyển Hoàng, cô đã bàn giao qua, rằng đừng cử ai đi theo cô. Vì An Tuyển Hoàng đã đồng ý, nếu không có sự chấp thuận của cô, anh sẽ không nói dối mà cử người theo cô.
Vậy, đến cùng là người nào?
Mà lúc này, sau khi thoát khỏi cảnh sát giao thông, bên trong hai chiếc xe đuổi theo nhưng đã mất dấu, cô gái trừng lớn mắt giận dữ, trong mắt hiện lên lửa giận. Người đàn ông thì nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lạc Địch xuống xe, hung hăng đá vào cửa xe của Tư Kình Dận: "Cút xuống đây cho bà!"
Lông mày Tư Kình Dận gắt gao nhíu lại, mở cửa bước xuống xe, giọng điệu có chút nóng giận: "Cô lại phát điên cái gì đấy?"
Lạc Địch lạnh lùng cười: "Tôi nổi điên? Tôi thấy là anh nổi điên mới đúng! Dọc đường đuổi theo tới tận thành phố A, lại ở dưới khách sạn theo dõi cả một đêm. Anh ăn no rảnh rỗi không có việc làm hay sao?! Nhận lỗi sao? Từ khi nào hộ pháp Tư như anh biến thành loại người nhu nhược, ăn nói khép nép với người khác như vậy chứ?"
Tư Kình Dận cũng bị lời nói cô kích thích, không khỏi chế nhạo, châm chọc nói: "Lạc Địch, tại sao đến bây giờ cô còn không rõ sự thật? Cô vẫn nhìn thấy thái độ của gia chủ đối với cô gái kia coi trọng như thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ ràng sao?"
Lạc Địch cười chắc nịch hỏi: "Anh chắc không? Gia chủ coi trọng, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ trong bụng của cô ta. Khi tiểu chủ nhân được sinh ra an toàn, cô ta sẽ không còn giá trị lợi dụng. Anh cho rằng gia chủ sẽ vì một cô gái mà xử phạt thuộc hạ?"
Tư Kình Dận nhìn cô như nhìn một người điên, người phụ nữ này không có não à? Nếu không phải vì cô gái đó, liệu chủ nhân có biến tầng ba của biệt thự thành khoa sản hay không? Nếu không phải vì cô gái đó, chủ nhân có cố ý để Minh Chiêu đi bảo vệ cô ta sao? Nếu không phải vì cô gái đó, anh sẽ bị phạt nặng vậy sao?!
"Lạc Địch, không muốn nhận thêm roi đòn thì làm theo lời tôi nói, xin lỗi cô ấy cho tốt."
"Xin lỗi?!" Lạc Địch nhìn người đàn ông trước mặt đầy mỉa mai: "Anh như vậy là đang đùa hay sao? Cô ta là cái gì chứ? Anh muốn xin lỗi thì tự đi, xin lỗi, tôi không theo được!"
Dứt lời, cô xoay người muốn đi.
Tư Kình Dận lắc đầu thở dài một hơi: "Cô gái kia không đơn giản, cô không phải đối thủ của cô ta."
Lạc Địch dừng lại nhưng không quay đầu: "Nếu anh đưa tôi đến đây là để cho tôi giống như anh ăn nói khép nép, xin lỗi cô ta thì tôi khuyên anh từ bỏ đi. Bởi vì có chết, tôi-cũng-sẽ-không-đi! Nếu anh muốn cảnh báo với tôi cô ta lợi hại như thế nào, thì tôi đã nhận được lời cảnh báo của anh rồi. Không có gì nói nữa, tôi đi trước."
Không dừng lại thêm, Lạc Địch phóng xe rời đi.
Tư Kình Dật nhìn bóng xe đang dần đi xa, khói bụi bay lên đầy trời. Trong ánh mắt anh phức tạp nhưng cuối cùng bất lực thở dài: "Lạc Địch, chính cô tự chọn đường chết mà đi, tôi chỉ có thể nói đến thế thôi. Tôi chỉ hy vọng cô tự lo tốt cho bản thân ... "
Sau đó, anh nổ máy lái xe về phía khách sạn. Nếu như mất dấu người, vậy chỉ có thể ôm cây đợi thỏ. Bất luận như thế nào anh cũng phải gặp mặt cô một lần...
Nói về bên tổ chức Dạ, đêm qua Đàm Hào nhận được một cuộc gọi từ Vương Trực. Anh nghe nói vị kia sẽ đến, tranh thủ thời gian suốt đêm thông báo xuống bên dưới, nói rằng lão đại sẽ đến. Sáng sớm, các lãnh đạo cao cấp của tổ chức Dạ đã sẵn sàng đón tiếp!
Trong số các thủ lĩnh cấp cao, ngoài những người mặc áo đen ở bến tàu phía bắc thành phố ngày đó, còn có một số thế lực nhỏ phía nam bày tỏ ý định đầu hàng. Đó là kết quả của việc Đàm Hào dẫn dắt người dân tỉnh Giang Tây đi mở mang bờ cõi.
Không phục thì đánh, đánh cho đến khi phục mới thôi!
“Đến rồi!” Bên ngoài phòng họp vang lên tiếng thông báo, tất cả mọi người đều đã chờ sẵn sàng, vẻ mặt trịnh trọng!
Ánh mắt không hẹn mà cùng hướng tầm nhìn về phía cửa ra vào ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.