Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 216: Điều bất ngờ của Bùi Dực 2
Lộ Phỉ Tịch
12/02/2019
"Sinh nhật em.” Bùi Dực nhìn Tô Tử Bảo, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ
trên cổ tay, vừa mới qua 12h, “Vợ, sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng em lại
lớn một tuổi."
Tô Tử Bảo ngơ ngác nhìn bánh gato, lại nhìn nhìn Bùi Dực, sinh nhật cô? Đúng rồi, cô không nhớ rõ sinh nhật của Tô Tử Bảo, nhưng thật ra Bùi Dực giúp cô nhớ kỹ.
Khóc tránh muốn cô nhất định phải về trước 12h, thì ra là vì cho cô một bất ngờ.
Đèn phòng ngủ là anh cố ý làm vậy, cửa cũng là anh dùng điều khiển từ xa đóng lại, sau đó trốn ở bên cạnh ngăn tủ châm nến, ánh lửa lay động, kết quả làm cô sợ hết hồn.
Thật là bất ngờ, bất ngờ vô cùng lớn.
Cô không nghĩ tới, mình sẽ có một sinh nhật bất ngờ như vậy.
"Cảm ơn...” Hốc mắt Tô Tử Bảo ướt át, thầm nghĩ nhất định cô phải nhớ kỹ sinh nhật của Bùi Dực.
Bùi Dực cười về phía cô hết sức cưng chiều, “Mau ước nguyện, thổi ngọn nến."
"Ừ.” Tô Tử Bảo chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Tôi hi vọng mình có thể báo thù, tôi hi vọng kiếp này có thể bảo vệ người mình quan tâm, tôi hi vọng người thân bạn bè đều có thể bình an vui vẻ, tôi hi vọng Bùi Dực, vĩnh viễn hạnh phúc.
Tôi còn hi vọng, chúng tôi vẫn luôn tiếp tục như vậy. Luôn luôn.
Tô Tử Bảo mở mắt ra, thổi tắt những ngọn nến đó, lập tức phòng ngủ lâm vào trong bóng tối.
"Bùi Dực, bây giờ không nhìn thấy cái gì.” Tô Tử Bảo nhìn một mảnh tối đen như mực, liền muốn đứng dậy.
Lập tức Bùi Dực bắt lấy tay cô, “Em đừng động đậy, đừng dẫm đến bánh gato"
Trong phòng một mảnh đen kịt, nhưng mà anh nắm lấy tay cô, Tô Tử Bảo liền cảm thấy rất có cảm giác an toàn, chẳng sợ không nhìn thấy cái gì, cũng không sợ hãi.
Vì thế Tô Tử Bảo liền như vậy mặc anh nắm chặt tay mình.
Bùi Dực lấy điều khiển từ xa ra ấn vài cái, trong phòng ngủ mở ra rượu vang đỏ và ánh sáng ấm áp.
Ánh sáng lờ mờ, vừa lúc thích hợp bầu không khí lúc này. Lúc này Tô Tử Bảo mới phát hiện, ngoại trừ bánh gato, trên bàn còn đặt rượu vang đỏ.
Hai người bọn họ cũng lười đi phòng khách, trực tiếp ngồi xuống trên giường nhỏ trong phòng ngủ, bánh gato và rượu vang đặt trên bàn thấp nhỏ bé.
Hai người vừa uống rượu vừa ăn bánh gato, mùi vị ngọt ngào phiêu tán trong không khí.
Bùi Dực, người thứ nhất nói với cô sinh nhật vui vẻ, nhớ kỹ sinh nhật của cô, cố ý chuẩn bị điều bất ngờ, đối tốt với mình như vậy. Ban đầu lúc mới trở về không thấy anh còn có mấy phần mất mát, nhưng mà bây giờ cả người đều bị hạnh phúc to lớn lấp đầy.
"Bùi Dực, vì sao anh đối tốt với em như vậy, vì sao cố ý chuẩn bị những thứ này cho em.” Tô Tử Bảo uống một chút rượu vang đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rất đáng yêu.
Bùi Dực một bộ dáng đó là đương nhiên, lười biếng thưởng thức một ngụm rượu vang đỏ, “Bởi vì em là vợ của anh."
"Đệ nhất thiếu của Hải thành, khó trách nhiều phụ nữ thích anh như vậy, khó trách nhiều thiên kim tiểu thư đều sẵn lòng đoạt được như vậy.” Tô Tử Bảo mắt say lờ đờ híp lại, khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ để sát lại gần bên mặt Bùi Dực, “Không ai có thể từ chối cạm bẫy cưng chiều của anh."
Cho tới bây giờ Bùi Dực chưa bao giờ nói sẽ yêu một người, nhưng mà anh sẽ cưng chiều phụ nữ, cưng chiều đến trong lòng.
Khi bạn cho rằng mình vẫn còn duy trì lý trí, chờ bạn quay đầu lại, thì ra đã sớm vô tình rơi vào trong sự dịu dạng của anh.
Một tay Bùi Dực ôm lấy bả vai cô, một tay khác nhẹ nâng cằm cô lên, trong đôi mắt hẹp dài lóe ra ánh sáng mê người, bên môi gợi lên một nụ cười nghiêm nghị không đứng đắn lắm, “Vậy còn em?"
"Em không phải là người thứ nhất có thể gả vào sao? Còn hơn các cô ấy đều không lấy được giấy kết hôn, có phải đẳng cấp của em cao hơn nhiều hay không.” Tô Tử Bảo trêu chọc cười nói.
Bùi Dực sửng sốt, cười nhẹ, “Ừ."
Lại đột hiên cảm thấy cô vợ bé nhỏ này rất có vài phần đáng yêu.
Hai tay Tô Tử Bảo ôm lấy cổ anh, có một chút say, một chút yêu thích, bỗng chốc đẩy anh ngã xuống đất, môi đỏ mọng dán lên.
Tô Tử Bảo ngơ ngác nhìn bánh gato, lại nhìn nhìn Bùi Dực, sinh nhật cô? Đúng rồi, cô không nhớ rõ sinh nhật của Tô Tử Bảo, nhưng thật ra Bùi Dực giúp cô nhớ kỹ.
Khóc tránh muốn cô nhất định phải về trước 12h, thì ra là vì cho cô một bất ngờ.
Đèn phòng ngủ là anh cố ý làm vậy, cửa cũng là anh dùng điều khiển từ xa đóng lại, sau đó trốn ở bên cạnh ngăn tủ châm nến, ánh lửa lay động, kết quả làm cô sợ hết hồn.
Thật là bất ngờ, bất ngờ vô cùng lớn.
Cô không nghĩ tới, mình sẽ có một sinh nhật bất ngờ như vậy.
"Cảm ơn...” Hốc mắt Tô Tử Bảo ướt át, thầm nghĩ nhất định cô phải nhớ kỹ sinh nhật của Bùi Dực.
Bùi Dực cười về phía cô hết sức cưng chiều, “Mau ước nguyện, thổi ngọn nến."
"Ừ.” Tô Tử Bảo chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Tôi hi vọng mình có thể báo thù, tôi hi vọng kiếp này có thể bảo vệ người mình quan tâm, tôi hi vọng người thân bạn bè đều có thể bình an vui vẻ, tôi hi vọng Bùi Dực, vĩnh viễn hạnh phúc.
Tôi còn hi vọng, chúng tôi vẫn luôn tiếp tục như vậy. Luôn luôn.
Tô Tử Bảo mở mắt ra, thổi tắt những ngọn nến đó, lập tức phòng ngủ lâm vào trong bóng tối.
"Bùi Dực, bây giờ không nhìn thấy cái gì.” Tô Tử Bảo nhìn một mảnh tối đen như mực, liền muốn đứng dậy.
Lập tức Bùi Dực bắt lấy tay cô, “Em đừng động đậy, đừng dẫm đến bánh gato"
Trong phòng một mảnh đen kịt, nhưng mà anh nắm lấy tay cô, Tô Tử Bảo liền cảm thấy rất có cảm giác an toàn, chẳng sợ không nhìn thấy cái gì, cũng không sợ hãi.
Vì thế Tô Tử Bảo liền như vậy mặc anh nắm chặt tay mình.
Bùi Dực lấy điều khiển từ xa ra ấn vài cái, trong phòng ngủ mở ra rượu vang đỏ và ánh sáng ấm áp.
Ánh sáng lờ mờ, vừa lúc thích hợp bầu không khí lúc này. Lúc này Tô Tử Bảo mới phát hiện, ngoại trừ bánh gato, trên bàn còn đặt rượu vang đỏ.
Hai người bọn họ cũng lười đi phòng khách, trực tiếp ngồi xuống trên giường nhỏ trong phòng ngủ, bánh gato và rượu vang đặt trên bàn thấp nhỏ bé.
Hai người vừa uống rượu vừa ăn bánh gato, mùi vị ngọt ngào phiêu tán trong không khí.
Bùi Dực, người thứ nhất nói với cô sinh nhật vui vẻ, nhớ kỹ sinh nhật của cô, cố ý chuẩn bị điều bất ngờ, đối tốt với mình như vậy. Ban đầu lúc mới trở về không thấy anh còn có mấy phần mất mát, nhưng mà bây giờ cả người đều bị hạnh phúc to lớn lấp đầy.
"Bùi Dực, vì sao anh đối tốt với em như vậy, vì sao cố ý chuẩn bị những thứ này cho em.” Tô Tử Bảo uống một chút rượu vang đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rất đáng yêu.
Bùi Dực một bộ dáng đó là đương nhiên, lười biếng thưởng thức một ngụm rượu vang đỏ, “Bởi vì em là vợ của anh."
"Đệ nhất thiếu của Hải thành, khó trách nhiều phụ nữ thích anh như vậy, khó trách nhiều thiên kim tiểu thư đều sẵn lòng đoạt được như vậy.” Tô Tử Bảo mắt say lờ đờ híp lại, khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ để sát lại gần bên mặt Bùi Dực, “Không ai có thể từ chối cạm bẫy cưng chiều của anh."
Cho tới bây giờ Bùi Dực chưa bao giờ nói sẽ yêu một người, nhưng mà anh sẽ cưng chiều phụ nữ, cưng chiều đến trong lòng.
Khi bạn cho rằng mình vẫn còn duy trì lý trí, chờ bạn quay đầu lại, thì ra đã sớm vô tình rơi vào trong sự dịu dạng của anh.
Một tay Bùi Dực ôm lấy bả vai cô, một tay khác nhẹ nâng cằm cô lên, trong đôi mắt hẹp dài lóe ra ánh sáng mê người, bên môi gợi lên một nụ cười nghiêm nghị không đứng đắn lắm, “Vậy còn em?"
"Em không phải là người thứ nhất có thể gả vào sao? Còn hơn các cô ấy đều không lấy được giấy kết hôn, có phải đẳng cấp của em cao hơn nhiều hay không.” Tô Tử Bảo trêu chọc cười nói.
Bùi Dực sửng sốt, cười nhẹ, “Ừ."
Lại đột hiên cảm thấy cô vợ bé nhỏ này rất có vài phần đáng yêu.
Hai tay Tô Tử Bảo ôm lấy cổ anh, có một chút say, một chút yêu thích, bỗng chốc đẩy anh ngã xuống đất, môi đỏ mọng dán lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.