Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 144: Giả vờ 1
Lộ Phỉ Tịch
28/08/2018
Giữa trưa, trên chiếc bàn ăn bày đầy những món đồ ăn tinh tế, lão gia tử Bùi nghiêm ngồi ở vị trí chủ chốt, những người khác bao gồm Hạ Thừa
Diệp cùng Bạch Phương Phi đã ngồi xuống xung quanh.
"A Bảo à, sao nhìn có vẻ còn gầy hơn cả tháng trước rồi thế này? Có phải là Bùi Dực đối xử với con không tốt không?" Bùi Nghiêm là người đầu tiên hỏi đến Tô Tử Bảo, trên gương mặt nghiêm khắc hiện lên sự ôn hòa khó có được.
Ông vừa hỏi ra câu này liền khiến cho mấy người phụ nữ ngồi quanh đó đều cảm thấy không vui.
Bùi Nghiêm cùng ông của Tô Tử Bảo là bạn bè lâu năm, mà hôn sự của Bùi Dực cùng Tô Tử Bảo cũng là do hai người này định đoạt, Tô Tử Bảo lần trước liền phát hiện ra rồi, lão gia tử đối với chính mình còn thân thiết hơn so với Bạch Lăng Tuyết bọn họ.
Tô Tử Bảo ngọt ngào cười nói, "Ông hiểu lầm rồi, sao có thể như vậy được ạ. Bùi Dực đối với con rất tốt, con có thể thể chất ăn mãi mà không mập, mỗi ngày Bùi Dực cũng bảo quản gia làm rất nhiều món ăn ngon, chỉ là ăn mãi mà không mập thôi ạ."
"Đúng đấy, ông à, con trước nay chỉ toàn là nuông chiều vợ con, làm sao có thể đối xử không tốt với cô ấy được chứ. Đúng không, Bảo Bảo?" Bùi Dực hướng về phía Tô Tử Bảo nhướng nhướng lông mi, vẻ mặt kiêu ngạo.
Tô Tử Bảo nhẹ nhàng đá anh một cước, sẵng giọng, "Ông cùng tất cả mọi người còn đang ở đây, vậy mà còn không biết quy củ như vậy."
"Ông, ông xem, là cô ấy khi dễ cháu, ông thấy không." Bùi Dực lập tức chỉ vào Tô Tử Bảo lên án.
Bùi Nghiêm buồn cười, cười ha ha, "Nên như vậy, điều trị ngươi! A Bảo con cứ điều trị nó đến nơi đến chốn vào, nếu như nó không nghe lời, ông sẽ cho cháu hả giận."
"Vâng, thưa ông!" Tô Tử Bảo hướng về phía Bùi Dực giương cằm lên, đáp ứng đặc biệt vang dội.
Nhìn thấy bộ dạng đùa giỡn của cặp vợ chồng này, Bùi nghiêm liên tục gật đầu cười.
Người ngồi trong bàn đành phải cười theo ông.
Tô Tử Bảo sớm đã biết, đứa cháu nhà Bùi gia này, đời này, sẽ luôn lễ phép kính cẩn trước mặt Bùi Nghiêm, ngay đến cả Bùi Dĩnh Vũ kiêu ngạo, ngang ngạnh cũng sợ người ông này nhất, lão gia tử quản giáo vô cùng nghiêm, mỗi lần đánh người đều sẽ dùng thước mà các thầy đồ ngày xưa dùng, đã đánh gẫy vài cái thước rồi.
Duy chỉ có cưng chiều Bùi Dực hơn cả, cũng có thể là do anh là đứa cháu trai nhỏ nhất. Bùi Dực lớn như vậy rồi mà vẫn còn dám đừa giỡn với lão gia tử, đổi lại là người khác thì chắc chẳng ai dám.
"A Bảo à, sao nhìn có vẻ còn gầy hơn cả tháng trước rồi thế này? Có phải là Bùi Dực đối xử với con không tốt không?" Bùi Nghiêm là người đầu tiên hỏi đến Tô Tử Bảo, trên gương mặt nghiêm khắc hiện lên sự ôn hòa khó có được.
Ông vừa hỏi ra câu này liền khiến cho mấy người phụ nữ ngồi quanh đó đều cảm thấy không vui.
Bùi Nghiêm cùng ông của Tô Tử Bảo là bạn bè lâu năm, mà hôn sự của Bùi Dực cùng Tô Tử Bảo cũng là do hai người này định đoạt, Tô Tử Bảo lần trước liền phát hiện ra rồi, lão gia tử đối với chính mình còn thân thiết hơn so với Bạch Lăng Tuyết bọn họ.
Tô Tử Bảo ngọt ngào cười nói, "Ông hiểu lầm rồi, sao có thể như vậy được ạ. Bùi Dực đối với con rất tốt, con có thể thể chất ăn mãi mà không mập, mỗi ngày Bùi Dực cũng bảo quản gia làm rất nhiều món ăn ngon, chỉ là ăn mãi mà không mập thôi ạ."
"Đúng đấy, ông à, con trước nay chỉ toàn là nuông chiều vợ con, làm sao có thể đối xử không tốt với cô ấy được chứ. Đúng không, Bảo Bảo?" Bùi Dực hướng về phía Tô Tử Bảo nhướng nhướng lông mi, vẻ mặt kiêu ngạo.
Tô Tử Bảo nhẹ nhàng đá anh một cước, sẵng giọng, "Ông cùng tất cả mọi người còn đang ở đây, vậy mà còn không biết quy củ như vậy."
"Ông, ông xem, là cô ấy khi dễ cháu, ông thấy không." Bùi Dực lập tức chỉ vào Tô Tử Bảo lên án.
Bùi Nghiêm buồn cười, cười ha ha, "Nên như vậy, điều trị ngươi! A Bảo con cứ điều trị nó đến nơi đến chốn vào, nếu như nó không nghe lời, ông sẽ cho cháu hả giận."
"Vâng, thưa ông!" Tô Tử Bảo hướng về phía Bùi Dực giương cằm lên, đáp ứng đặc biệt vang dội.
Nhìn thấy bộ dạng đùa giỡn của cặp vợ chồng này, Bùi nghiêm liên tục gật đầu cười.
Người ngồi trong bàn đành phải cười theo ông.
Tô Tử Bảo sớm đã biết, đứa cháu nhà Bùi gia này, đời này, sẽ luôn lễ phép kính cẩn trước mặt Bùi Nghiêm, ngay đến cả Bùi Dĩnh Vũ kiêu ngạo, ngang ngạnh cũng sợ người ông này nhất, lão gia tử quản giáo vô cùng nghiêm, mỗi lần đánh người đều sẽ dùng thước mà các thầy đồ ngày xưa dùng, đã đánh gẫy vài cái thước rồi.
Duy chỉ có cưng chiều Bùi Dực hơn cả, cũng có thể là do anh là đứa cháu trai nhỏ nhất. Bùi Dực lớn như vậy rồi mà vẫn còn dám đừa giỡn với lão gia tử, đổi lại là người khác thì chắc chẳng ai dám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.