Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 110: Lấy được USB 3
Lộ Phỉ Tịch
27/07/2018
Cô đã sớm không muốn và cũng không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, bây giờ ở cùng Bùi Dực như vậy là đã tốt lắm rồi.
"Ồ, vợ, sao anh lại cảm thấy trong ánh mắt của em, có một sự thấy chết không sờn thế này?"
Bùi Dực vừa dứt lời, Tô Tử Bảo liền xoay người lên trên, đổi thành cô áp lên người anh, đôi môi xinh đẹp đè lên môi của Bùi Dực. Khuôn mặt đỏ bừng, còn nỗ lực giả vờ như không thèm để ý.
Bùi Dực đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cười ôm cổ cô, từ từ thưởng thức hương vị của cô, thích, còn muốn thêm nữa.
Thời gian dần qua, trong phòng chỉ còn lại thanh âm hai người đang hôn nhau triền miên.
Qua một hồi lâu, Tô Tử Bảo mặt đỏ tới mang tai từ trên người của Bùi Dực đứng lên, mà Bùi Dực bên môi câu dẫn ra một vòng cười khổ.
Cô vợ nhỏ của anh, chỉ phụ trách châm lửa, mà không chịu trách nhiệm giải quyết.
Nhưng mà hương vị của cô, còn khiến anh mê muội hơn nhiều so với vô số những người phụ nữ mà anh đã gặp qua.
Cao ốc Thế Kỷ, tầng mười bảy.
Liễu Thiên Thiên kinh hồn bạt vía nhìn cái cửa bị đạp hỏng, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ, "Tại sao Bùi Thiếu lại vừa vặn ở đây như vậy? Tô Tử Bảo thì có thể khi dễ được, nhưng mà Bùi Thiếu, đắc tội anh thì sẽ không có được kết cục tốt đẹp. Cho dù có là những công tử nhà giàu khác, thì anh cũng có thể đánh cho đến thổ huyết. Nếu như anh ta biết chúng ta ra tay với Tô Tử Bảo, có khi nào sẽ tìm người đánh tôi không?"
Bùi Dực là đệ nhất công tử của Hải Thành, thủ đoạn để giáo huấn người khác khiến người ta nghe mà đã sợ mất mật.
"Sợ cái gì, cho dù tên bảo vệ kia có khai ra chúng ta, thì cũng không có bằng chứng, Tô Tử Bảo nếu báo cảnh sát, thì chúng ta sẽ nói là cô ta vu oan! Hơn nữa nếu vụ này bị làm lớn ra, thì thanh danh của Tô gia đại tiểu thư cũng xong rồi. Em yên tâm, chị chắc chắn cô ta sẽ không báo cảnh sát đâu. Về phần Bùi Thiếu..." Tô Lệ Nhã nhớ tới người đàn ông có khuôn mặt tà mị, nói, "Tốt nhất là dạo này chúng ta đừng ra ngoài, đừng chọc giận anh ta, thì anh ta cũng sẽ không thật sự tới Liễu gia tìm em gây chuyện đâu! Hơn nữa Bùi Thiếu không đánh phụ nữ."
Liễu Thiên Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vẫn bất mãn, "Thật sự không biết là Bùi Thiếu vậy mà cũng ở đây, còn bị anh ta phát hiện, uổng công bao nhiêu công sức của em đều bị lãng phí rồi, khiến cho tiện nhân Tô Tử Bảo kia tránh được một kiếp rồi."
"Cho dù Tô Tử Bảo có biết cũng không làm gì được chúng ta, sợ cái gì, lần này không được, chúng ta còn có lần sau." Tô Lệ Nhã trong mắt tràn đầy ác độc, "Thiên Thiên, mấy ngày này em cứ chuyên tâm lo việc đính hôn đi, về sau chúng ta lại tìm cơ hội giết chết cô ta."
Liễu Thiên Thiên gật đầu, "Vâng."
"Ồ, vợ, sao anh lại cảm thấy trong ánh mắt của em, có một sự thấy chết không sờn thế này?"
Bùi Dực vừa dứt lời, Tô Tử Bảo liền xoay người lên trên, đổi thành cô áp lên người anh, đôi môi xinh đẹp đè lên môi của Bùi Dực. Khuôn mặt đỏ bừng, còn nỗ lực giả vờ như không thèm để ý.
Bùi Dực đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cười ôm cổ cô, từ từ thưởng thức hương vị của cô, thích, còn muốn thêm nữa.
Thời gian dần qua, trong phòng chỉ còn lại thanh âm hai người đang hôn nhau triền miên.
Qua một hồi lâu, Tô Tử Bảo mặt đỏ tới mang tai từ trên người của Bùi Dực đứng lên, mà Bùi Dực bên môi câu dẫn ra một vòng cười khổ.
Cô vợ nhỏ của anh, chỉ phụ trách châm lửa, mà không chịu trách nhiệm giải quyết.
Nhưng mà hương vị của cô, còn khiến anh mê muội hơn nhiều so với vô số những người phụ nữ mà anh đã gặp qua.
Cao ốc Thế Kỷ, tầng mười bảy.
Liễu Thiên Thiên kinh hồn bạt vía nhìn cái cửa bị đạp hỏng, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ, "Tại sao Bùi Thiếu lại vừa vặn ở đây như vậy? Tô Tử Bảo thì có thể khi dễ được, nhưng mà Bùi Thiếu, đắc tội anh thì sẽ không có được kết cục tốt đẹp. Cho dù có là những công tử nhà giàu khác, thì anh cũng có thể đánh cho đến thổ huyết. Nếu như anh ta biết chúng ta ra tay với Tô Tử Bảo, có khi nào sẽ tìm người đánh tôi không?"
Bùi Dực là đệ nhất công tử của Hải Thành, thủ đoạn để giáo huấn người khác khiến người ta nghe mà đã sợ mất mật.
"Sợ cái gì, cho dù tên bảo vệ kia có khai ra chúng ta, thì cũng không có bằng chứng, Tô Tử Bảo nếu báo cảnh sát, thì chúng ta sẽ nói là cô ta vu oan! Hơn nữa nếu vụ này bị làm lớn ra, thì thanh danh của Tô gia đại tiểu thư cũng xong rồi. Em yên tâm, chị chắc chắn cô ta sẽ không báo cảnh sát đâu. Về phần Bùi Thiếu..." Tô Lệ Nhã nhớ tới người đàn ông có khuôn mặt tà mị, nói, "Tốt nhất là dạo này chúng ta đừng ra ngoài, đừng chọc giận anh ta, thì anh ta cũng sẽ không thật sự tới Liễu gia tìm em gây chuyện đâu! Hơn nữa Bùi Thiếu không đánh phụ nữ."
Liễu Thiên Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vẫn bất mãn, "Thật sự không biết là Bùi Thiếu vậy mà cũng ở đây, còn bị anh ta phát hiện, uổng công bao nhiêu công sức của em đều bị lãng phí rồi, khiến cho tiện nhân Tô Tử Bảo kia tránh được một kiếp rồi."
"Cho dù Tô Tử Bảo có biết cũng không làm gì được chúng ta, sợ cái gì, lần này không được, chúng ta còn có lần sau." Tô Lệ Nhã trong mắt tràn đầy ác độc, "Thiên Thiên, mấy ngày này em cứ chuyên tâm lo việc đính hôn đi, về sau chúng ta lại tìm cơ hội giết chết cô ta."
Liễu Thiên Thiên gật đầu, "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.