Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 30: Nhìn thấy được nhưng không ăn được (2)
Lộ Phỉ Tịch
18/06/2018
Tô Tử Bảo trợn mắt há mồm, 200 triệu tiền đầu tư, tài sản 100 triệu, 25% cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị, đây chính là của hồi môn của cô.
Nhưng mà, không đúng, khoản tiền này, từ đầu đến cuối mẹ đều không nói là cô có thể tùy ý khống chế. Cũng chính là nói, những thứ này trên danh nghĩa là của cô, nhưng cô lại không có quyền sử dụng?
"Mẹ, mật mã của thẻ ngân hàng ngân hàng Thụy Sĩ là gì ạ, bố mẹ vẫn chưa nói cho con biết." Tô Tử Bảo vẻ mặt vô tội.
Tô Kiến Quốc trầm giọng nói, "Biết ngay là con có ý định gì đó mà, bố nói cho con biết, giấy tờ đất, sổ tiết kiệm gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ còn đừng mơ tới, từ lúc trước khi con được 3 tuổi đã không thể dùng được rồi. Lợi nhuận của tập đoàn Tô Thị mỗi năm đều gửi ở thẻ ngân hàng Thụy Sĩ, người quản lý tài sản mỗi tháng sẽ gửi 10 vạn vào tài khoản cá nhân của con, con phung phí quen thói rồi, nếu như để con tự ý dùng, thì gia sản có lớn đến đâu cũng bị con phá hết!"
Không phải chứ! Nhìn thấy được mà ăn không được, vậy thì cô sao còn có thể lợi dụng món tiền này để tiến vào kinh doanh, để đấu với Hạ Thừa Diệp chứ?
"Con đảm bảo sẽ không tiêu bừa, con muốn tạo dựng sự nghiệp!" Tô Tử Bảo thần khẩn nói.
Tô Kiến Quốc không hề nể tình, "Không được! Con thì có thể tạo dựng được cái sự nghiệp gì chứ, còn chưa tốt nghiệp đại học, cũng chẳng đến công ty đi làm, định làm loạn cái gì chứ."
"Mẹ!" Tô Tử Bảo biết tìm đến bố cũng vô dụng, liền dùng vẻ đáng thương nhìn về phía mẹ.
Nhưng mà không ngờ rằng Lâm Tuyết Kiều vẫn luôn cưng chiều Tô Tử Bảo đối với vấn đề này, lại đứng về phía Tô Kiến Quốc, "Không được! Những việc khác mẹ đều có thể đáp ứng con, nhưng cái này thì không được. Nếu như con chê mỗi tháng 10 vạn tiền tiêu là vẫn còn ít, vậy thì mẹ sẽ bảo bên đó gửi cho con nhiều hơn một chút, nhưng mà khởi nghiệp thì không được. Bảo Bảo à, con không biết rằng thương trường như chiến trường đâu, không phải là chuyện đùa. Ngoan, đừng gây chuyện nữa. Đợi lát nữa mẹ đưa con đi dạo, nhìn trúng thứ gì thì mua thứ đó, mẹ thanh toán hết."
"Mẹ! Con cũng muốn!" Tô Gia Hân lập tức giơ tay.
Lâm Tuyết Kiều cười haha, "Được, cùng đi, cùng đi."
Tô Tử Bảo thở dài, đúng vậy, dựa vào hành vi của Tô Tử Bảo trước đây, Tô Kiến Quốc trừ phi là đầu óc có vấn đề, bằng không chắc chắn là không thể đưa khoản tiền này cho Tô Tử Bảo được.
Nhưng mà không có khoản vốn lúc đầu, thì cô khiến Hạ Thừa Diệp chết kiểu gì đây, lẽ nào phải bắt đầu từ việc bán ca khúc sao? Vậy thì đừng nói đến 3 năm, 30 năm cũng chưa chắc đã đánh bại được anh ta.
Khoảng thời gian ăn sáng tiếp theo, Tô Tử Bảo vẫn cố gắng thuyết phục, nhưng mà thái độ của bố mẹ vẫn rất kiên quyết, ngay đến cả Tô Gia Hân cũng khuyên cô, Tô Tử Bảo rốt cuộc cũng hiểu ra, khoản bất động sản và tài khoản trị giá 100 triệu kia, chính là khoản tiền bảo đảm cho cuộc sống sau này của cô, ngộ nhỡ sau này hai người bọn họ mất rồi, thì vẫn còn khoản tiền này để lại cho Tô Tử Bảo, vì vậy khoản tiền này tuyệt đối không thể động vào được.
Còn khoản đầu tư 200 triệu kia, có thể suy nghĩ một chút.
Nhưng mà, không đúng, khoản tiền này, từ đầu đến cuối mẹ đều không nói là cô có thể tùy ý khống chế. Cũng chính là nói, những thứ này trên danh nghĩa là của cô, nhưng cô lại không có quyền sử dụng?
"Mẹ, mật mã của thẻ ngân hàng ngân hàng Thụy Sĩ là gì ạ, bố mẹ vẫn chưa nói cho con biết." Tô Tử Bảo vẻ mặt vô tội.
Tô Kiến Quốc trầm giọng nói, "Biết ngay là con có ý định gì đó mà, bố nói cho con biết, giấy tờ đất, sổ tiết kiệm gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ còn đừng mơ tới, từ lúc trước khi con được 3 tuổi đã không thể dùng được rồi. Lợi nhuận của tập đoàn Tô Thị mỗi năm đều gửi ở thẻ ngân hàng Thụy Sĩ, người quản lý tài sản mỗi tháng sẽ gửi 10 vạn vào tài khoản cá nhân của con, con phung phí quen thói rồi, nếu như để con tự ý dùng, thì gia sản có lớn đến đâu cũng bị con phá hết!"
Không phải chứ! Nhìn thấy được mà ăn không được, vậy thì cô sao còn có thể lợi dụng món tiền này để tiến vào kinh doanh, để đấu với Hạ Thừa Diệp chứ?
"Con đảm bảo sẽ không tiêu bừa, con muốn tạo dựng sự nghiệp!" Tô Tử Bảo thần khẩn nói.
Tô Kiến Quốc không hề nể tình, "Không được! Con thì có thể tạo dựng được cái sự nghiệp gì chứ, còn chưa tốt nghiệp đại học, cũng chẳng đến công ty đi làm, định làm loạn cái gì chứ."
"Mẹ!" Tô Tử Bảo biết tìm đến bố cũng vô dụng, liền dùng vẻ đáng thương nhìn về phía mẹ.
Nhưng mà không ngờ rằng Lâm Tuyết Kiều vẫn luôn cưng chiều Tô Tử Bảo đối với vấn đề này, lại đứng về phía Tô Kiến Quốc, "Không được! Những việc khác mẹ đều có thể đáp ứng con, nhưng cái này thì không được. Nếu như con chê mỗi tháng 10 vạn tiền tiêu là vẫn còn ít, vậy thì mẹ sẽ bảo bên đó gửi cho con nhiều hơn một chút, nhưng mà khởi nghiệp thì không được. Bảo Bảo à, con không biết rằng thương trường như chiến trường đâu, không phải là chuyện đùa. Ngoan, đừng gây chuyện nữa. Đợi lát nữa mẹ đưa con đi dạo, nhìn trúng thứ gì thì mua thứ đó, mẹ thanh toán hết."
"Mẹ! Con cũng muốn!" Tô Gia Hân lập tức giơ tay.
Lâm Tuyết Kiều cười haha, "Được, cùng đi, cùng đi."
Tô Tử Bảo thở dài, đúng vậy, dựa vào hành vi của Tô Tử Bảo trước đây, Tô Kiến Quốc trừ phi là đầu óc có vấn đề, bằng không chắc chắn là không thể đưa khoản tiền này cho Tô Tử Bảo được.
Nhưng mà không có khoản vốn lúc đầu, thì cô khiến Hạ Thừa Diệp chết kiểu gì đây, lẽ nào phải bắt đầu từ việc bán ca khúc sao? Vậy thì đừng nói đến 3 năm, 30 năm cũng chưa chắc đã đánh bại được anh ta.
Khoảng thời gian ăn sáng tiếp theo, Tô Tử Bảo vẫn cố gắng thuyết phục, nhưng mà thái độ của bố mẹ vẫn rất kiên quyết, ngay đến cả Tô Gia Hân cũng khuyên cô, Tô Tử Bảo rốt cuộc cũng hiểu ra, khoản bất động sản và tài khoản trị giá 100 triệu kia, chính là khoản tiền bảo đảm cho cuộc sống sau này của cô, ngộ nhỡ sau này hai người bọn họ mất rồi, thì vẫn còn khoản tiền này để lại cho Tô Tử Bảo, vì vậy khoản tiền này tuyệt đối không thể động vào được.
Còn khoản đầu tư 200 triệu kia, có thể suy nghĩ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.