Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 21: Thứ Bùi tam thiếu tôi sợ nhất chính là phiền phức (1)
Lộ Phỉ Tịch
18/06/2018
Tô Tử Bảo cũng cảm thấy ánh mắt mà Hàn Ly nhìn mình có gì đó khác
thường, trong lòng liền cảm thấy lo lắng, Hàn Ly liền nhào tới.
Hai tay bị đè lại, Tô Tử Bảo không cử động được, "Hàn Ly, anh làm cái gì đấy? Anh điên rồi à!"
"Nếu như tôi là bố của con cô, thì cô sẽ phải gả cho tôi, cô muốn gả cho Bùi Dực! Nằm mơ đi!" Hàn Ly cười lạnh, tiến lên muôn hôn cô.
Tô Tử Bảo nói, "Anh điên rồi, bây giờ là thời đại nào rồi, còn cho rằng có thai thì phải kết hôn sao. Cho dù tôi không cẩn thận mà có thai, tôi cũng sẽ phá bỏ chứ không lấy loại người như anh!"
"Tôi mặc kệ!" Hàn Ly giống như phát điên, đã bị sự tham lam khống chế mất rồi.
Tô Tử Bảo cho dù có trùng sinh thì dù gì cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, căn bản không phải là đối thủ của anh ta, may mà bộ áo cưới đắt tiền kia bền chắc, anh ta nhất thời không xé rách được, muốn cởi ra cũng rất phiền toái.
Thừa dịp Hàn Ly lấy con dao muốn rạch nát áo cưới, Tô Tử Bảo liền chớp thời cơ đạp vào hạ bộ của hắn, anh ta liền cong người lên đau đớn, sắc mặt nhăn nhó.
Tô Tử Bảo liền thừa cơ chạy ra ngoài!
Nhưng mà vừa mới chạy được một bước, đối phương lại kéo lấy đuôi váy của cô, Tô Tử Bảo bụp một tiếng liền ngã ra đất.
"Đồ tiện nhân như cô lại dám đá tôi!" Hàn Ly bởi vì chịu một đá quá đau nên lúc này đây mồ hôi đầm đìa, phẫn nộ đè lên Tô Tử Bảo, giơ tay muốn tát cô.
Còn chưa đợi anh ta động thủ, cửa phòng liền ầm một cái, Bùi Dực mặc một bộ lễ phục màu trắng liền xuất hiện ở cửa.
"Bùi Dực, cứu em!" Tô Tử Bảo vội vàng hét lên. Còn đang cho rằng là mẹ tới, không ngờ lại là anh ấy.
Anh mặc một bộ âu phục màu trắng được cắt may khéo léo, khuôn mặt anh tuấn vẽ ra một nụ cười lạnh, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tàn nhẫn.
Hàn Ly vốn đang cả kinh, lúc này lập tức nói, "Chúng tôi đang yêu đương vụng trộm! Là cô ấy quyến rũ tôi trước!"
Con mẹ nó, lúc này rồi vẫn còn muốn kéo mình cùng xuống nước.
"Ồ, vậy sao? Yêu đương vụng trộm?" Bùi Dực bước vào thuận tay đóng cửa lại, đi đến trước mặt của Tô Tử Bảo, một cước đá lăn Hàn Ly ra.
Tô Tử Bảo vội vàng bò lên, đang muốn giải thích với Bùi Dực là không phải cô đang yêu đương vụng trộm gì cả, thì liền nhìn thấy đối phương đấm lên mặt Hàn Ly, hung dữ nói, "Anh là cái thá gì, mà xứng để yêu đương vụng trộm với người phụ nữ của Bùi Dực tôi!"
"Là....Là cô ấy quyến rũ tôi trước...."Hàn Ly lúc này liền đem tất cả mọi thứ đổ lên người Tô Tử Bảo. Xem ra Bùi Dực chỉ là người qua đường, không biết được ngọn ngành câu chuyện.
Bùi Dực nắm lấy cổ áo của anh ta, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tàn ác, liền lên gối thúc vào bụng hắn ta, "Vậy sao? Nói lại một lần nữa xem nào!"
Hàn Ly đau đến run rẩy, người đầm đìa mồ hôi, nói chuyện cũng không được lưu loát nữa rồi, "Cô ấy...quyến rũ tôi...."
Hai tay bị đè lại, Tô Tử Bảo không cử động được, "Hàn Ly, anh làm cái gì đấy? Anh điên rồi à!"
"Nếu như tôi là bố của con cô, thì cô sẽ phải gả cho tôi, cô muốn gả cho Bùi Dực! Nằm mơ đi!" Hàn Ly cười lạnh, tiến lên muôn hôn cô.
Tô Tử Bảo nói, "Anh điên rồi, bây giờ là thời đại nào rồi, còn cho rằng có thai thì phải kết hôn sao. Cho dù tôi không cẩn thận mà có thai, tôi cũng sẽ phá bỏ chứ không lấy loại người như anh!"
"Tôi mặc kệ!" Hàn Ly giống như phát điên, đã bị sự tham lam khống chế mất rồi.
Tô Tử Bảo cho dù có trùng sinh thì dù gì cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, căn bản không phải là đối thủ của anh ta, may mà bộ áo cưới đắt tiền kia bền chắc, anh ta nhất thời không xé rách được, muốn cởi ra cũng rất phiền toái.
Thừa dịp Hàn Ly lấy con dao muốn rạch nát áo cưới, Tô Tử Bảo liền chớp thời cơ đạp vào hạ bộ của hắn, anh ta liền cong người lên đau đớn, sắc mặt nhăn nhó.
Tô Tử Bảo liền thừa cơ chạy ra ngoài!
Nhưng mà vừa mới chạy được một bước, đối phương lại kéo lấy đuôi váy của cô, Tô Tử Bảo bụp một tiếng liền ngã ra đất.
"Đồ tiện nhân như cô lại dám đá tôi!" Hàn Ly bởi vì chịu một đá quá đau nên lúc này đây mồ hôi đầm đìa, phẫn nộ đè lên Tô Tử Bảo, giơ tay muốn tát cô.
Còn chưa đợi anh ta động thủ, cửa phòng liền ầm một cái, Bùi Dực mặc một bộ lễ phục màu trắng liền xuất hiện ở cửa.
"Bùi Dực, cứu em!" Tô Tử Bảo vội vàng hét lên. Còn đang cho rằng là mẹ tới, không ngờ lại là anh ấy.
Anh mặc một bộ âu phục màu trắng được cắt may khéo léo, khuôn mặt anh tuấn vẽ ra một nụ cười lạnh, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tàn nhẫn.
Hàn Ly vốn đang cả kinh, lúc này lập tức nói, "Chúng tôi đang yêu đương vụng trộm! Là cô ấy quyến rũ tôi trước!"
Con mẹ nó, lúc này rồi vẫn còn muốn kéo mình cùng xuống nước.
"Ồ, vậy sao? Yêu đương vụng trộm?" Bùi Dực bước vào thuận tay đóng cửa lại, đi đến trước mặt của Tô Tử Bảo, một cước đá lăn Hàn Ly ra.
Tô Tử Bảo vội vàng bò lên, đang muốn giải thích với Bùi Dực là không phải cô đang yêu đương vụng trộm gì cả, thì liền nhìn thấy đối phương đấm lên mặt Hàn Ly, hung dữ nói, "Anh là cái thá gì, mà xứng để yêu đương vụng trộm với người phụ nữ của Bùi Dực tôi!"
"Là....Là cô ấy quyến rũ tôi trước...."Hàn Ly lúc này liền đem tất cả mọi thứ đổ lên người Tô Tử Bảo. Xem ra Bùi Dực chỉ là người qua đường, không biết được ngọn ngành câu chuyện.
Bùi Dực nắm lấy cổ áo của anh ta, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tàn ác, liền lên gối thúc vào bụng hắn ta, "Vậy sao? Nói lại một lần nữa xem nào!"
Hàn Ly đau đến run rẩy, người đầm đìa mồ hôi, nói chuyện cũng không được lưu loát nữa rồi, "Cô ấy...quyến rũ tôi...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.