Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 166: Xin lỗi, tớ kết hôn rồi 2
Lộ Phỉ Tịch
14/10/2018
Giữa hai người có một cái bàn trà, phía trên bầy đồ uống trà rất tinh
xảo, nước được nấu sôi ở trong ấm, Thẩm Hề tiếp nhận khuông nhạc, cùng
theo giai điệu, nhịp điệu hừ một cái, cầm lấy bút máy bắt đầu viết lời.
Tô Tử Bảo cũng không quấy rầy anh, cầm lấy dụng cụ ở trước mặt bắt đầu pha trà, động tác ưu nhã, khéo léo như một bậc thầy về pha trà vậy, có một sự mỹ cảm rất tự nhiên.
Thẩm Hề viết ca từ, ngẩng đầu nhìn Tô Tử Bảo, bỗng dưng sững sờ. Động tác thật sự rất quen mắt, rất giống một người.
Tô Tử Bảo vẫn chưa hề phát hiện ra, đợi đến lúc pha trà xong đặt ở trước mặt Thẩm Hề, mới phát hiện ra đối phương dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn cô.
"Sao thế tôi làm phiền đến anh rồi sao. Dùng trà cần yên tĩnh, uống trà có lẽ cũng có thể giúp anh có thêm linh cảm?" Tô Tử Bảo nhìn anh, nói.
Đây thật ra là lời nói lúc trước của Thẩm Hề. Thẩm Hề thích uống trà, trà có thể cho anh linh cảm. Tô Tử lúc trước vì muốn kéo Thẩm Hề vào làm biên kịch, ngẫu nhiên mà tạo ra được vô số kịch bản, còn cố ý học được trà nghệ. Về sau hai người đã thành bạn bè, Tô Tử thường đến pha trà, tài nghệ pha trà cực cao, rất thú vị.
Thẩm Hề nâng…ly trà, "Lúc cô pha trà, rất giống Tô Tử."
Tô Tử Bảo sững sờ, che giấu cười cười, "Bị anh phát hiện ra rồi. Thực ra kỹ năng pha trà tôi cũng học được từ cô ấy đấy, vì vậy giống thì cũng bình thường. Buổi chiều tôi còn có tiết, về phần viết lời phiền anh viết xong thì đưa cho Tống Anh Kiệt, chọn người thu âm là xong."Thẩm Hề đưa mắt nhìn Tô Tử Bảo rời đi, cúi đầu uống một ngụm trà, tiếp tục viết.
Anh cũng không biết rốt cuộc anh đang làm cái gì. Tô Tử sẽ không chết vô ích, anh nhất định sẽ tra ra chân tướng cuối cùng.
Nhất định.
Thời gian lên lớp rất nhiều, Tô Tử Bảo cùng Lê Hàn kề vai sát cánh đi cùng nhau trên đường. Bởi vì tính cách khá hợp nhau, nên bây giờ hai người đã trở thành bạn thân.
"Lê Hàn thì ra đúng là học sinh giỏi, lần trước mất tiết, tớ đã xem vở ghi của cậu rồi bổ sung rồi." Tô Tử Bảo cười nói.
Lê Hàn tùy ý nói, "Không cần khách khí."
"Đúng rồi, còn chuyện meco mà lần trước cậu bảo tớ hỏi, bởi vì gần đây chúng ta hợp tác cùng văn hóa Thời Quang, cũng thường xuyên liên hệ với Bùi Hàn Văn. Có một lần nhắc tới việc này, tớ hỏi qua một chút, nhưng mà Bùi Hàn Văn nói, anh ấy chưa từng thấy tổng giám đốc của meco bao giờ, cũng không biết tại sao meco lại muốn thu mua văn hóa Thời Quang." Tô Tử Bảo nói, "Lúc đó đến ký hợp đồng chỉ là một người phụ trách của meco, anh ta cũng là về sau mới biết được, thì ra phía sau là tập đoàn meco."
Tô Tử Bảo cũng không quấy rầy anh, cầm lấy dụng cụ ở trước mặt bắt đầu pha trà, động tác ưu nhã, khéo léo như một bậc thầy về pha trà vậy, có một sự mỹ cảm rất tự nhiên.
Thẩm Hề viết ca từ, ngẩng đầu nhìn Tô Tử Bảo, bỗng dưng sững sờ. Động tác thật sự rất quen mắt, rất giống một người.
Tô Tử Bảo vẫn chưa hề phát hiện ra, đợi đến lúc pha trà xong đặt ở trước mặt Thẩm Hề, mới phát hiện ra đối phương dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn cô.
"Sao thế tôi làm phiền đến anh rồi sao. Dùng trà cần yên tĩnh, uống trà có lẽ cũng có thể giúp anh có thêm linh cảm?" Tô Tử Bảo nhìn anh, nói.
Đây thật ra là lời nói lúc trước của Thẩm Hề. Thẩm Hề thích uống trà, trà có thể cho anh linh cảm. Tô Tử lúc trước vì muốn kéo Thẩm Hề vào làm biên kịch, ngẫu nhiên mà tạo ra được vô số kịch bản, còn cố ý học được trà nghệ. Về sau hai người đã thành bạn bè, Tô Tử thường đến pha trà, tài nghệ pha trà cực cao, rất thú vị.
Thẩm Hề nâng…ly trà, "Lúc cô pha trà, rất giống Tô Tử."
Tô Tử Bảo sững sờ, che giấu cười cười, "Bị anh phát hiện ra rồi. Thực ra kỹ năng pha trà tôi cũng học được từ cô ấy đấy, vì vậy giống thì cũng bình thường. Buổi chiều tôi còn có tiết, về phần viết lời phiền anh viết xong thì đưa cho Tống Anh Kiệt, chọn người thu âm là xong."Thẩm Hề đưa mắt nhìn Tô Tử Bảo rời đi, cúi đầu uống một ngụm trà, tiếp tục viết.
Anh cũng không biết rốt cuộc anh đang làm cái gì. Tô Tử sẽ không chết vô ích, anh nhất định sẽ tra ra chân tướng cuối cùng.
Nhất định.
Thời gian lên lớp rất nhiều, Tô Tử Bảo cùng Lê Hàn kề vai sát cánh đi cùng nhau trên đường. Bởi vì tính cách khá hợp nhau, nên bây giờ hai người đã trở thành bạn thân.
"Lê Hàn thì ra đúng là học sinh giỏi, lần trước mất tiết, tớ đã xem vở ghi của cậu rồi bổ sung rồi." Tô Tử Bảo cười nói.
Lê Hàn tùy ý nói, "Không cần khách khí."
"Đúng rồi, còn chuyện meco mà lần trước cậu bảo tớ hỏi, bởi vì gần đây chúng ta hợp tác cùng văn hóa Thời Quang, cũng thường xuyên liên hệ với Bùi Hàn Văn. Có một lần nhắc tới việc này, tớ hỏi qua một chút, nhưng mà Bùi Hàn Văn nói, anh ấy chưa từng thấy tổng giám đốc của meco bao giờ, cũng không biết tại sao meco lại muốn thu mua văn hóa Thời Quang." Tô Tử Bảo nói, "Lúc đó đến ký hợp đồng chỉ là một người phụ trách của meco, anh ta cũng là về sau mới biết được, thì ra phía sau là tập đoàn meco."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.