Chương 66: Cuộc sống nông thôn
A Lỗ Ping
16/05/2021
Ba năm sau.
Trên bầu trời trong veo điểm vài đám mây trắng bồng bềnh, gió nhẹ thoảng qua khiến không khí phảng phất hương hoa.
Trên vùng núi yên tĩnh có một ngôi làng nhỏ, những bông hoa cải dầu màu vàng nhạt, trải khắp cánh đồng, nơi đó có rất nhiều nông dân đang làm ruộng.
Trên con đường núi, một người đàn ông cao lớn cầm bó hoa bách hợp trên tay chậm rãi đi phía trước, theo sau anh là hai đứa bé con cao đến cây cải dầu ven đường.
Hai bé con mặc quần áo giống hệt nhau, nhìn sơ qua thì thấy khá giản dị nhưng đó đều là những bộ trang phục được may riêng, rất khó mua được ở ngoài thị trường.
Đột nhiên, đứa trẻ đi giữa ngã xuống, bé trai phía sau định kéo nó lên.
Cố gắng nửa ngày nhưng sức nhỏ cũng không thể kéo được bé con kia lên, mà còn khiến cả hai đứa nhỏ cùng nhau ngã xuống.
Người đàn ông đi trước không biết chuyện đang xảy ra ở sau nên cứ ung dung đi về phía trước.
Đứa trẻ rơi ngã xuống đầu tiên bĩu môi như muốn khóc nhìn bóng lưng người đàn ông đi phía trước.
Sau đó, đứa nhỏ còn lại chớp mắt mấy cái, liền từ trên mặt đất đứng dậy, nhẹ nhàng đáng yêu nói: "Bắc Bắc, đứng dậy đi, chúng ta nhất định phải đuổi kịp ba ba."
"Ừ! "Bắc Bắc gật đầu, sau đó chống tay đứng dậy, nắm lấy tay bé con còn lại nghiêm túc nói, 'Đúng vậy, Nam Nam nói rất đúng, chúng ta phải đuổi kịp ba ba"
Hai đứa nhỏ cùng nắm tay nhau đi về phía người đàn ông.
Tuy nhiên, những bước chân bé nhỏ đi nhanh được 1 lúc thì lại đi chậm lại.
"Nam Nam, em mệt quá." Bắc Bắc dừng lại nhìn Nam Nam, người mặc bộ quần áo giống hệt mình nũng nịu nói.
"Anh cũng mệt đó, chúng ta muốn ba ba bồng lên cơ." Nam Nam nhìn Bắc Bắc, sau đó đưa mắt về phía người đàn ông đi đằng trước hét lên: "Ba ba, chúng con rất mệt, chúng con muốn ba ba ôm."
"Nhưng mà, ba ba chỉ là một. Làm sao ôm được hai người chúng ta chứ?"
Bắc Bắc suy nghĩ một chút, nắm lấy tay Nam Nam, mạnh mẽ gật đầu: "Tụi mình tự đi đi, ba ba nói nếu là việc riêng của bản thân thì phải tự mình làm."
'Đúng rồi, là một người đàn ông, Bắc Bắc không cần ôm đâu', Nam Nam nắm tay Bắc Bắc, định nhấc chân lên đi thì thấy người đàn ông đi phía trước đã quay lại và ngồi xổm bên cạnh tụi nhỏ.
Chiếc kính râm lớn che đi khuôn mặt của người đàn ông, một khuôn góc cạnh sắc bén, cương nghị và đầy nam tính.
Chiếc cổ trắng nõn lộ ra, xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi, trông vô cùng gợi cảm, mái tóc hơi dài bồng bềnh trên trán càng làm tăng thêm vẻ mềm mại cho người đàn ông.
"Ba ba ôm!" Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, đôi môi mỏng gợi cảm dưới kính râm hơi nhếch lên, thể hiện tâm trạng đang rất tốt của người đàn ông.
"Được rồi, được rồi, ba ba ôm!" Nam Nam và Bắc Bắc cười rạng rỡ, cùng nhau nhào vào lòng người đàn ông.
Người đàn ông đưa hoa bách hợp cho Bắc Bắc, sau đó cúi xuống ôm lấy hai đứa trẻ: "Oa, hai bé con ăn gì mà nặng thế!"
"Không phải, tụi con không nặng chút nào." Nam Nam và Bắc Bắc đồng thanh nói.
"Được rồi, không nặng không nặng, là lỗi của ba ba, là do ba ba không đủ sức nên nghĩ tụi con nặng." Người đàn ông hôn lên má hai đứa nhỏ, sau đó đi tiếp về phía trước..
Người đàn ông ôm hai đứa bé cho đến khi bước vào một nghĩa trang trên sườn núi mới dừng lại.
Đặt hai đứa trẻ xuống, người đàn ông đặt bó hoa bách hợp trên tay lên ngôi mộ, sau đó trực tiếp ngồi xuống mộ.
Nam Nam và Bắc Bắc nhìn ba ba đang ngồi dưới đất, bước chân nhỏ liền chạy qua: "Ba ba, ba ba có chuyện gì sao, có phải khó chịu không?"
"Ba không sao, hai đứa quỳ xuống lạy đi."
"Ồ!" Mặc dù không hiểu tại sao mình phải quỳ xuống lạy nhưng Nam Nam và Bắc Bắc vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống, sau đó cùng nhau lạy.
"Ba ba, tại sao chúng ta lại quỳ xuống lạy vậy ạ?" Bắc Bắc đứng lên, chưa kịp đứng vững liền ngã nhào xuống, người nọ kịp giữ lấy Bắc Bắc ôm vào lòng hỏi: "Làm sao vậy, con có bị thương không?"
Bắc Bắc lắc lắc đầy, chưa kịp nói đã bị một bàn tay to lớn khác bế lên. "Daddy đã nói rồi, ba ba con sức khỏe không tốt, con không được để ba ba bế, có biết chưa?", người kia có giọng nói khá nhẹ nhàng, đôi mắt hoa đào của hắn vẫn vô cùng đẹp.
Đặt đứa bé sang một bên, người đàn ông đưa tay về phía người vẫn đang ngồi trên mặt đất, nhếch mắt lên khẽ cười nói: "Đứa nhỏ còn không ngồi dưới đất, anh còn chưa muốn đứng dậy sao."
"Ở đây thực sự rất đẹp. Ngồi cùng anh một chút đi!" Trước khi người đàn kịp ông trả lời, hai đứa nhỏ Nam Nam và Bắc Bắc đã trực tiếp ngồi xuống.
Người đàn ông đang đứng nhìn thấy cả ba con người đều ngồi dưới đất, bất lực nhíu mày: "Hắc Phong, đủ rồi, đừng dạy hư bọn trẻ."
Vừa nói vừa đưa áo khoát trên tay: "Em chỉ đi về lấy đồ một chút, mà ba người đã như thế đã thế này rồi, thật không nói nổi anh mà."
Người kia đưa tay tháo chiếc kính râm trên gương mặt điển trai của ra, mặt y hơi gầy còn ẩn hiện má lúm đồng tiền. Khuôn mặt có chút ửng hồng sau khi vận động, đó không phải Hắc Phong thì còn là ai nữa chứ.
"Được rồi, được rồi, thật sự giống quản gia khó tính quá đi." Hắc Phong vừa cười vừa đứng dậy.
Đem chiếc áo khoác màu nâu sẫm khoát trên vai người kia, nhẹ nhàng quan tâm hỏi: "Có phải rất mệt không, em đã nói không mang hai đứa nhỏ theo mà anh không chịu nghe.".
"Anh không sao đâu." Hắc Phong quay lại nhìn một cặp vợ chồng đang mỉm cười trên mộ: "Em trông rất giống mẹ nhưng lông mày và mắt lại giống bố hơn." Kỉ Lam Thanh buông Hắc Phong ra, sau đó ngồi xổm trước mộ, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt qua tấm ảnh của hai vợ chồng trên mộ, đôi mắt hoa đào vẫn mềm mại như nước.
"Bố mẹ em rất tình cảm. Khi em còn nhỏ, em luôn nghĩ sau này mình cũng phải một tình yêu giống như họ."
Hắc Phong ngồi xuống bên cạnh Kỉ Lam Thanh, nắm chạy tay người y yêu. Nhìn ngôi mộ kiên định nói: "Hai bác đừng lo lắng, cháu sẽ đối xử tốt với Lam Thanh."
Hắc Phong dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Cháu biết, có thể hai người sẽ phản đối khi nhìn thấy cháu và Lam Thanh bên nhau, bởi vì hai đứa đều là đàn ông."
Kỉ Lam Thanh nhìn Hắc Phong kiên định nói: " Không trách anh, là tại em... "
" Hai bác nếu muốn trách thì trách cháu, là cháu đã ép buộc Lam Thanh. Dù vậy, cháu xin hứa, chỉ cần cháu còn sống một ngày, một ngày đó cháu vẫn sẽ chăm sóc cho Lam Thanh."
Bàn tay càng nắm chặt, càng kiên định hứa: "Cháu đã hứa với Lam Thanh, lần này con nhất định sẽ không rời đi, hai người đừng lo lắng, cháu sẽ chăm sóc em ấy cả đời." "
Em nói xem hai bác có đồng ý với anh không?" Kỉ Lam Thanh nhíu mày, âu yếm nhìn đối phương nói: "Nhất định đồng ý!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau đầy yêu thương.
Trên bầu trời trong veo điểm vài đám mây trắng bồng bềnh, gió nhẹ thoảng qua khiến không khí phảng phất hương hoa.
Trên vùng núi yên tĩnh có một ngôi làng nhỏ, những bông hoa cải dầu màu vàng nhạt, trải khắp cánh đồng, nơi đó có rất nhiều nông dân đang làm ruộng.
Trên con đường núi, một người đàn ông cao lớn cầm bó hoa bách hợp trên tay chậm rãi đi phía trước, theo sau anh là hai đứa bé con cao đến cây cải dầu ven đường.
Hai bé con mặc quần áo giống hệt nhau, nhìn sơ qua thì thấy khá giản dị nhưng đó đều là những bộ trang phục được may riêng, rất khó mua được ở ngoài thị trường.
Đột nhiên, đứa trẻ đi giữa ngã xuống, bé trai phía sau định kéo nó lên.
Cố gắng nửa ngày nhưng sức nhỏ cũng không thể kéo được bé con kia lên, mà còn khiến cả hai đứa nhỏ cùng nhau ngã xuống.
Người đàn ông đi trước không biết chuyện đang xảy ra ở sau nên cứ ung dung đi về phía trước.
Đứa trẻ rơi ngã xuống đầu tiên bĩu môi như muốn khóc nhìn bóng lưng người đàn ông đi phía trước.
Sau đó, đứa nhỏ còn lại chớp mắt mấy cái, liền từ trên mặt đất đứng dậy, nhẹ nhàng đáng yêu nói: "Bắc Bắc, đứng dậy đi, chúng ta nhất định phải đuổi kịp ba ba."
"Ừ! "Bắc Bắc gật đầu, sau đó chống tay đứng dậy, nắm lấy tay bé con còn lại nghiêm túc nói, 'Đúng vậy, Nam Nam nói rất đúng, chúng ta phải đuổi kịp ba ba"
Hai đứa nhỏ cùng nắm tay nhau đi về phía người đàn ông.
Tuy nhiên, những bước chân bé nhỏ đi nhanh được 1 lúc thì lại đi chậm lại.
"Nam Nam, em mệt quá." Bắc Bắc dừng lại nhìn Nam Nam, người mặc bộ quần áo giống hệt mình nũng nịu nói.
"Anh cũng mệt đó, chúng ta muốn ba ba bồng lên cơ." Nam Nam nhìn Bắc Bắc, sau đó đưa mắt về phía người đàn ông đi đằng trước hét lên: "Ba ba, chúng con rất mệt, chúng con muốn ba ba ôm."
"Nhưng mà, ba ba chỉ là một. Làm sao ôm được hai người chúng ta chứ?"
Bắc Bắc suy nghĩ một chút, nắm lấy tay Nam Nam, mạnh mẽ gật đầu: "Tụi mình tự đi đi, ba ba nói nếu là việc riêng của bản thân thì phải tự mình làm."
'Đúng rồi, là một người đàn ông, Bắc Bắc không cần ôm đâu', Nam Nam nắm tay Bắc Bắc, định nhấc chân lên đi thì thấy người đàn ông đi phía trước đã quay lại và ngồi xổm bên cạnh tụi nhỏ.
Chiếc kính râm lớn che đi khuôn mặt của người đàn ông, một khuôn góc cạnh sắc bén, cương nghị và đầy nam tính.
Chiếc cổ trắng nõn lộ ra, xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi, trông vô cùng gợi cảm, mái tóc hơi dài bồng bềnh trên trán càng làm tăng thêm vẻ mềm mại cho người đàn ông.
"Ba ba ôm!" Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, đôi môi mỏng gợi cảm dưới kính râm hơi nhếch lên, thể hiện tâm trạng đang rất tốt của người đàn ông.
"Được rồi, được rồi, ba ba ôm!" Nam Nam và Bắc Bắc cười rạng rỡ, cùng nhau nhào vào lòng người đàn ông.
Người đàn ông đưa hoa bách hợp cho Bắc Bắc, sau đó cúi xuống ôm lấy hai đứa trẻ: "Oa, hai bé con ăn gì mà nặng thế!"
"Không phải, tụi con không nặng chút nào." Nam Nam và Bắc Bắc đồng thanh nói.
"Được rồi, không nặng không nặng, là lỗi của ba ba, là do ba ba không đủ sức nên nghĩ tụi con nặng." Người đàn ông hôn lên má hai đứa nhỏ, sau đó đi tiếp về phía trước..
Người đàn ông ôm hai đứa bé cho đến khi bước vào một nghĩa trang trên sườn núi mới dừng lại.
Đặt hai đứa trẻ xuống, người đàn ông đặt bó hoa bách hợp trên tay lên ngôi mộ, sau đó trực tiếp ngồi xuống mộ.
Nam Nam và Bắc Bắc nhìn ba ba đang ngồi dưới đất, bước chân nhỏ liền chạy qua: "Ba ba, ba ba có chuyện gì sao, có phải khó chịu không?"
"Ba không sao, hai đứa quỳ xuống lạy đi."
"Ồ!" Mặc dù không hiểu tại sao mình phải quỳ xuống lạy nhưng Nam Nam và Bắc Bắc vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống, sau đó cùng nhau lạy.
"Ba ba, tại sao chúng ta lại quỳ xuống lạy vậy ạ?" Bắc Bắc đứng lên, chưa kịp đứng vững liền ngã nhào xuống, người nọ kịp giữ lấy Bắc Bắc ôm vào lòng hỏi: "Làm sao vậy, con có bị thương không?"
Bắc Bắc lắc lắc đầy, chưa kịp nói đã bị một bàn tay to lớn khác bế lên. "Daddy đã nói rồi, ba ba con sức khỏe không tốt, con không được để ba ba bế, có biết chưa?", người kia có giọng nói khá nhẹ nhàng, đôi mắt hoa đào của hắn vẫn vô cùng đẹp.
Đặt đứa bé sang một bên, người đàn ông đưa tay về phía người vẫn đang ngồi trên mặt đất, nhếch mắt lên khẽ cười nói: "Đứa nhỏ còn không ngồi dưới đất, anh còn chưa muốn đứng dậy sao."
"Ở đây thực sự rất đẹp. Ngồi cùng anh một chút đi!" Trước khi người đàn kịp ông trả lời, hai đứa nhỏ Nam Nam và Bắc Bắc đã trực tiếp ngồi xuống.
Người đàn ông đang đứng nhìn thấy cả ba con người đều ngồi dưới đất, bất lực nhíu mày: "Hắc Phong, đủ rồi, đừng dạy hư bọn trẻ."
Vừa nói vừa đưa áo khoát trên tay: "Em chỉ đi về lấy đồ một chút, mà ba người đã như thế đã thế này rồi, thật không nói nổi anh mà."
Người kia đưa tay tháo chiếc kính râm trên gương mặt điển trai của ra, mặt y hơi gầy còn ẩn hiện má lúm đồng tiền. Khuôn mặt có chút ửng hồng sau khi vận động, đó không phải Hắc Phong thì còn là ai nữa chứ.
"Được rồi, được rồi, thật sự giống quản gia khó tính quá đi." Hắc Phong vừa cười vừa đứng dậy.
Đem chiếc áo khoác màu nâu sẫm khoát trên vai người kia, nhẹ nhàng quan tâm hỏi: "Có phải rất mệt không, em đã nói không mang hai đứa nhỏ theo mà anh không chịu nghe.".
"Anh không sao đâu." Hắc Phong quay lại nhìn một cặp vợ chồng đang mỉm cười trên mộ: "Em trông rất giống mẹ nhưng lông mày và mắt lại giống bố hơn." Kỉ Lam Thanh buông Hắc Phong ra, sau đó ngồi xổm trước mộ, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt qua tấm ảnh của hai vợ chồng trên mộ, đôi mắt hoa đào vẫn mềm mại như nước.
"Bố mẹ em rất tình cảm. Khi em còn nhỏ, em luôn nghĩ sau này mình cũng phải một tình yêu giống như họ."
Hắc Phong ngồi xuống bên cạnh Kỉ Lam Thanh, nắm chạy tay người y yêu. Nhìn ngôi mộ kiên định nói: "Hai bác đừng lo lắng, cháu sẽ đối xử tốt với Lam Thanh."
Hắc Phong dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Cháu biết, có thể hai người sẽ phản đối khi nhìn thấy cháu và Lam Thanh bên nhau, bởi vì hai đứa đều là đàn ông."
Kỉ Lam Thanh nhìn Hắc Phong kiên định nói: " Không trách anh, là tại em... "
" Hai bác nếu muốn trách thì trách cháu, là cháu đã ép buộc Lam Thanh. Dù vậy, cháu xin hứa, chỉ cần cháu còn sống một ngày, một ngày đó cháu vẫn sẽ chăm sóc cho Lam Thanh."
Bàn tay càng nắm chặt, càng kiên định hứa: "Cháu đã hứa với Lam Thanh, lần này con nhất định sẽ không rời đi, hai người đừng lo lắng, cháu sẽ chăm sóc em ấy cả đời." "
Em nói xem hai bác có đồng ý với anh không?" Kỉ Lam Thanh nhíu mày, âu yếm nhìn đối phương nói: "Nhất định đồng ý!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau đầy yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.