Trùng Sinh Lần Nữa: Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh
Chương 7: Vô Tình Hay Cố Ý
Lý Thiên Ân
19/06/2023
Sau ngày hôm đó Tố Yên đã gửi đơn ly hôn lên tòa, từ lúc trở về nhà Mộ Yên Nhi đến hiện tại tâm trạng Tố Yên tồi tệ thấy rõ. Quầng thâm ở mặt cũng dày hơn, tình trạng sức khỏe đi xuống khiến Mộ Yên Nhi không thôi lo lắng cho được.
Hôm nay cũng là ngày cả hai người họ lên tòa hoàn thành thủ tục ly hôn, Mộ Yên Nhi càng lo lắng cho trạng thái của Tố Yên lúc này hơn hết nên trước đó một tiếng Mộ Yên Nhi đã dành thời gian dưỡng da cho Tố Yên.
“Mau mau, rửa mặt xong rồi thì ngồi vào bàn tao trang điểm cho.”
Mộ Yên Nhi vội vã như thế không khỏi khiến cô buồn cười: “Thôi nào, sao mày lại vội vã như thế?”
Chống hai tay lên một cách giận dỗi Mộ Yên Nhi đáp: “Không phải tại cậu sao? Dù sao thì cũng phải xinh đẹp một chút để hắn ta hối hận chứ.”
Biết không nói lại Mộ Yên Nhi nên Tố Yên cũng chỉ cười trừ im lặng để cho cô bạn thân trang điểm cho mình. Mộ Yên Nhi cột cho cô một búi tóc cao để lộ ra xương quai hàm xinh xắn luôn bị mái tóc che đi.
Chọn một bộ đồ giản dị rồi Tố Yên cũng lên xe đi đến nơi hẹn.
Không qua hai tiếng sau thì thủ tục ly hôn cũng được thông qua, cầm trong tay giấy chứng nhận tâm tình Tố Yên dường như nhẹ nhõm hẳn đi, cô hầu như không còn một chút lưu luyến mà rời đi ngay lập tức.
Nhìn bóng hình kiên cường của nữ nhân đang xa dần rồi lại nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay hai mắt Lệnh Khắc dường như có chút đỏ, sống mũi trở nên cay cay. Những lời muốn nói ra đều bị nghẹn ắng lại trong cổ họng.
Hôm nay thật sự có quá nhiều bất ngờ đối với hắn.
Tố Yên bước vào với một bộ dáng xinh đẹp rạng rời, sống mũi cao cùng ngũ quan xinh xắn đều được làm rõ qua lớp trang điểm nhẹ nhàng, bộ váy giản dị nhưng đồng thời cũng làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng ấy.
Khiến hắn cảm thấy dường như trong hai ngày qua Tố Yên đã hoàn toàn trưởng thành hơn nhiều, hình bóng xinh đẹp ấy không ngừng xoay quanh trong đại não của hắn khiến hắn không thể ngừng nhung nhớ.
Những bỗng có một cánh tay nhỏ khoác vào tay của hắn, Lâm Chi với nét đẹp trưởng thành, quyến rũ mỉm cười.
“Anh làm gì mà ngẩn ngơ thế?”
Trầm mặt đôi chút rồi lại trở lại vẻ mặt thường ngày Lệnh Khắc không keo kiệt mà nở một nụ cười công nghiệp: “Không có gì đâu, em nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Chi sớm đã đoán được chuyện gì cũng phối hợp theo: “Vậy chúng ta cùng đi ăn lẩu nha? Con nó thèm lẩu…”
“Được.”
Trên xe Mộ Yên Nhi.
Tố Yên vừa bước vào xe đã thấy cô bạn thân vui vẻ bấm điện thoại như thể đang nhắn tin với người nào đó, với biểu cảm ấy cô cũng biết người đó là ai rồi.
“Nhắn với cậu ta vui đến vậy sao?”
Ôm lấy chiếc điện thoại nhỏ vào lòng Mộ Yên Nhi đáp: “Chỉ cần là anh ấy nhắn dù nhạt đến đâu tao cũng vui vẻ hết.”
“Ngốc.”
Vừa nói Tố Yên vừa cốc vào trán Mộ Yên Nhi một cái khiến cô bạn phồng má giận dỗi.
Cô thở dài bất lực an ủi Mộ Yên Nhi: “Thôi được rồi, không phải hôm bữa cậu muốn ăn lẩu sao? Chúng ta cùng đi ăn được chứ?”
“Tạm tha đấy!”
Tố Yên mỉm cười giúp Mộ Yên Nhi thắt dây an toàn rồi lái xe đến quán lẩu năm xưa cả hai cùng đi ăn.
Mộ Yên Nhi vừa bước vào đã chọn lại bàn ăn mà cả hai người từ thuở nhỏ đến lớn hay đến ngồi, Tố Yên cũng mỉm cười nhẹ cùng với cô bạn nhỏ ngồi xuống.
“Ô! Mấy đứa lâu rồi mới đến đấy.”
Chú Tần từ trong bếp nhìn thấy hai đứa nhóc ngày xưa đã ghé đến liền vội chạy ra ngoài cầm theo tờ menu mà vui vẻ khôn nguôi.
“Nào nào hai tiểu công chúa muốn ăn gì đây? Lâu rồi không đến chú còn tưởng mấy đứa quên luôn chú rồi đấy.”
Mộ Yên Nhi tươi cười tinh nghịch đáp: “Làm sao mà chúng con quên chú Tần được cơ chứ! Tại mấy tháng nay tụi con bận bịu việc riêng thôi.”
Tố Yên cũng vui vẻ hưởng ứng theo cô bạn.
“Đúng đó, chú phải tin tụi con đấy.”
Chú Tần cười lớn, vỗ vai hai đứa nhỏ lâu ngày rồi hối thúc: “Gọi món đi nào! Như cũ đúng không?”
“Chỉ có chú hiểu tụi con.”
“Hai tiểu công chúa chỉ có nịnh là giỏi.”
Cười nói vui vẻ chú Tần liền vào lại bếp làm món ăn dành cho hai công chúa nhỏ.
Sau khi chú Tần rời đi Tố Yên cũng với Mộ Yên Nhi cũng ngừng cười ngay khi cánh cửa quán ăn được mở ra. Bước vào là bóng dáng cao lớn của người đàn ông Tố Yên không muốn gặp nhất hơn nữa bên cạnh lại là nữ nhân Lâm Chi đáng ghét kia.
Mộ Yên Nhi cũng không ưa gì đôi nam nữ kia mấy mà rót cho Tố Yên một cốc trà nói lớn: “Tiểu Yên Yên sau vụ đó có vẻ xinh đẹp hơn nhiều rồi nha, thế này thì không thiếu nam nhân muốn cướp bạn thân của tao đâu đấy.”
“Mày chỉ được cái mồm dẻo miệng.”
Mộ Yên Nhi cũng không dừng lại ở đó mà đưa mắt sang đánh giá Lâm Chi, thân hình thì cũng bình thường nhưng được cái ngũ quan thanh tú tạo cho người khác một cảm giác đi cùng với một tiểu bạch thỏ xinh xắn… thì ra gu của tên này là vậy.
Hôm nay cũng là ngày cả hai người họ lên tòa hoàn thành thủ tục ly hôn, Mộ Yên Nhi càng lo lắng cho trạng thái của Tố Yên lúc này hơn hết nên trước đó một tiếng Mộ Yên Nhi đã dành thời gian dưỡng da cho Tố Yên.
“Mau mau, rửa mặt xong rồi thì ngồi vào bàn tao trang điểm cho.”
Mộ Yên Nhi vội vã như thế không khỏi khiến cô buồn cười: “Thôi nào, sao mày lại vội vã như thế?”
Chống hai tay lên một cách giận dỗi Mộ Yên Nhi đáp: “Không phải tại cậu sao? Dù sao thì cũng phải xinh đẹp một chút để hắn ta hối hận chứ.”
Biết không nói lại Mộ Yên Nhi nên Tố Yên cũng chỉ cười trừ im lặng để cho cô bạn thân trang điểm cho mình. Mộ Yên Nhi cột cho cô một búi tóc cao để lộ ra xương quai hàm xinh xắn luôn bị mái tóc che đi.
Chọn một bộ đồ giản dị rồi Tố Yên cũng lên xe đi đến nơi hẹn.
Không qua hai tiếng sau thì thủ tục ly hôn cũng được thông qua, cầm trong tay giấy chứng nhận tâm tình Tố Yên dường như nhẹ nhõm hẳn đi, cô hầu như không còn một chút lưu luyến mà rời đi ngay lập tức.
Nhìn bóng hình kiên cường của nữ nhân đang xa dần rồi lại nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay hai mắt Lệnh Khắc dường như có chút đỏ, sống mũi trở nên cay cay. Những lời muốn nói ra đều bị nghẹn ắng lại trong cổ họng.
Hôm nay thật sự có quá nhiều bất ngờ đối với hắn.
Tố Yên bước vào với một bộ dáng xinh đẹp rạng rời, sống mũi cao cùng ngũ quan xinh xắn đều được làm rõ qua lớp trang điểm nhẹ nhàng, bộ váy giản dị nhưng đồng thời cũng làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng ấy.
Khiến hắn cảm thấy dường như trong hai ngày qua Tố Yên đã hoàn toàn trưởng thành hơn nhiều, hình bóng xinh đẹp ấy không ngừng xoay quanh trong đại não của hắn khiến hắn không thể ngừng nhung nhớ.
Những bỗng có một cánh tay nhỏ khoác vào tay của hắn, Lâm Chi với nét đẹp trưởng thành, quyến rũ mỉm cười.
“Anh làm gì mà ngẩn ngơ thế?”
Trầm mặt đôi chút rồi lại trở lại vẻ mặt thường ngày Lệnh Khắc không keo kiệt mà nở một nụ cười công nghiệp: “Không có gì đâu, em nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Chi sớm đã đoán được chuyện gì cũng phối hợp theo: “Vậy chúng ta cùng đi ăn lẩu nha? Con nó thèm lẩu…”
“Được.”
Trên xe Mộ Yên Nhi.
Tố Yên vừa bước vào xe đã thấy cô bạn thân vui vẻ bấm điện thoại như thể đang nhắn tin với người nào đó, với biểu cảm ấy cô cũng biết người đó là ai rồi.
“Nhắn với cậu ta vui đến vậy sao?”
Ôm lấy chiếc điện thoại nhỏ vào lòng Mộ Yên Nhi đáp: “Chỉ cần là anh ấy nhắn dù nhạt đến đâu tao cũng vui vẻ hết.”
“Ngốc.”
Vừa nói Tố Yên vừa cốc vào trán Mộ Yên Nhi một cái khiến cô bạn phồng má giận dỗi.
Cô thở dài bất lực an ủi Mộ Yên Nhi: “Thôi được rồi, không phải hôm bữa cậu muốn ăn lẩu sao? Chúng ta cùng đi ăn được chứ?”
“Tạm tha đấy!”
Tố Yên mỉm cười giúp Mộ Yên Nhi thắt dây an toàn rồi lái xe đến quán lẩu năm xưa cả hai cùng đi ăn.
Mộ Yên Nhi vừa bước vào đã chọn lại bàn ăn mà cả hai người từ thuở nhỏ đến lớn hay đến ngồi, Tố Yên cũng mỉm cười nhẹ cùng với cô bạn nhỏ ngồi xuống.
“Ô! Mấy đứa lâu rồi mới đến đấy.”
Chú Tần từ trong bếp nhìn thấy hai đứa nhóc ngày xưa đã ghé đến liền vội chạy ra ngoài cầm theo tờ menu mà vui vẻ khôn nguôi.
“Nào nào hai tiểu công chúa muốn ăn gì đây? Lâu rồi không đến chú còn tưởng mấy đứa quên luôn chú rồi đấy.”
Mộ Yên Nhi tươi cười tinh nghịch đáp: “Làm sao mà chúng con quên chú Tần được cơ chứ! Tại mấy tháng nay tụi con bận bịu việc riêng thôi.”
Tố Yên cũng vui vẻ hưởng ứng theo cô bạn.
“Đúng đó, chú phải tin tụi con đấy.”
Chú Tần cười lớn, vỗ vai hai đứa nhỏ lâu ngày rồi hối thúc: “Gọi món đi nào! Như cũ đúng không?”
“Chỉ có chú hiểu tụi con.”
“Hai tiểu công chúa chỉ có nịnh là giỏi.”
Cười nói vui vẻ chú Tần liền vào lại bếp làm món ăn dành cho hai công chúa nhỏ.
Sau khi chú Tần rời đi Tố Yên cũng với Mộ Yên Nhi cũng ngừng cười ngay khi cánh cửa quán ăn được mở ra. Bước vào là bóng dáng cao lớn của người đàn ông Tố Yên không muốn gặp nhất hơn nữa bên cạnh lại là nữ nhân Lâm Chi đáng ghét kia.
Mộ Yên Nhi cũng không ưa gì đôi nam nữ kia mấy mà rót cho Tố Yên một cốc trà nói lớn: “Tiểu Yên Yên sau vụ đó có vẻ xinh đẹp hơn nhiều rồi nha, thế này thì không thiếu nam nhân muốn cướp bạn thân của tao đâu đấy.”
“Mày chỉ được cái mồm dẻo miệng.”
Mộ Yên Nhi cũng không dừng lại ở đó mà đưa mắt sang đánh giá Lâm Chi, thân hình thì cũng bình thường nhưng được cái ngũ quan thanh tú tạo cho người khác một cảm giác đi cùng với một tiểu bạch thỏ xinh xắn… thì ra gu của tên này là vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.