Trùng Sinh Mạt Thế Chi Thị Huyết Thiên Hoàng

Chương 7: Đoạt bàn tay vàng

Tỉnh Thượng Nhất Túy

22/02/2017

Điều Tống Lê Nhiên cần phải làm bây giờ là làm suy yếu năng lực của nữ chủ. Nguyên văn, nữ chủ còn là địch thủ duy nhất của cô. Tuy rằng không chống lại nữ chủ nhưng dù sao thì phòng vẫn tốt hơn.

Lãnh Vũ Nhiêu có bao nhiêu lợi hai, trong truyện không có nói rõ, chỉ có thể biết được 8 phần thực lực. Cho nên, hiện tại không thể cứng đối cứng với cô ta, cho dù có xem trước tiểu thuyết hay có chiến thuật tốt đẹp nào đó.

Tống Lê Nhiên đỗ xe, ngoại hình cao 1m7 cùng với đôi chân thon dài, đeo chiếc kính râm màu đen, trông rất lãnh khốc, vô tình vô ý, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Đàn ông thì nhìn với ánh mắt bị mê hoặc còn phụ nữ thì nhìn với ánh mắt ghen tị, như muốn giành xé cô ra. Bất quá, Tống Lê Nhiên vối không hề để ý những ánh mắt đó nên xoay người tiến và Phố Đồ Cổ.

Trong truyện, đương nhiên là có ghi tên của cửa hàng bán ngọc Kỳ Lân đó nên Tống Lê Nhiên vừa đi, vừa dừng lại một chút xem tên. Quả là ông trời không phụ lòng người, công phu tìm kiếm của cô cuối cùng cũng được đền đáp. Gần nửa giờ sau cũng tìm được cửa hàng đó.

Con ngươi Tống Lê Nhiên chợt lóe, che giấu dưới mắt kính râm đen. Quan sát một vòng cửa hàng, có thể nói đây là bệnh nghề nghiệp của cô, thân là một người lính đánh thuê cũng như là một người quân nhân, rất nhanh phải quan sát tình huống, nắm chắc toàn cục, để có thể xử lí nhanh nhất có thể.

Ngọc Kỳ Lân đúng là đặt ở chỗ không dễ thấy được, may mà cô đến nam nhân kia chưa có đến mua. Cửa tiệm không có nhiều khách, nên ông chủ quán rất nhanh chú ý tới cô. Ông ta thấy cô một thân quần áo sang trọng, sành điệu, thu hút ánh mắt mọi người thế này thì làm sao mà bỏ lỡ cơ hội trời cho này chứ?

Nhưng ông chủ quán còn chưa tiếp đón cô thì cô đã đến gần ông chủ quán, hỏi.

"Ngọc Kỳ Lân này bán thế nào?"

Cô trực tiếp chỉ vào mảnh ngọc Kỳ Lân, bân cạnh đó còn có một cái bình cổ đẹp, chạm khắc tinh xảo giống như trên tivi làm cô rất thích nên cũng hỏi giá luôn.

"Cả cái bình kia nữa?"

Chủ quán nhìn Tống Lê Nhiên, cười nói:

"Ánh mắt của vị tiểu thư đây thật tốt, mảnh ngọc Kỳ Lân này chính là được điêu khắc từ phỉ thúy còn chiếc bình ngọc kia được làm ra bởi đá cẩm thạch, rất quý hiếm!"

Tống Lê Nhiên nhíu mày.



"Chủ quán, Ngọc Kỳ Lân này là tôi muốn mua tặng một người còn chiếc bình ngọc đó thì thích là mua, ông sẽ không bán đắt quá đi?"

Cô tuy rằng không quan tâm đến việc nó có làm bằng đá cẩm thạch hay không nhưng cảm giác lúc nhìn thấy ngọc Kỳ Lân so với thấy chiếc bình này không sai biệt cho lắm.

Chủ quán cũng nhíu mày nhìn cô, "Bày ra đây đương nhiên là muốn bán. Thế này nhé, ngọc Kỳ Lân là năm mươi vạn còn chiếc bình cổ thì cô đưa giá thử xem?"

Chủ quán đương nhiên là không nói đúng giá của Ngọc Kỳ Lân bất quá, dù sao cũng là ngọc, nên bán đắt một chút.

Tiện nghi vậy sao? Vậy mà cô còn nghĩ cần tới trăm vạn mới mua được? Dù cho năm mươi vạn đúng là nhiều thật đấy, nhưng vẫn khá là tiện nghi cho cô.

Bàn luận với chủ quán một lúc, cuối cùng cái giá được đưa ra là ba mươi bảy vạn.

"Phiền ông tính tiền giùm tôi." Nói rồi, Tống Lê Nhiên đưa thẻ tín dụng cho ông chủ quán quẹt thẻ. Vậy là ổn, có thể làm suy giảm thực lục của nữ chủ, tỉ lệ sống của cô cao hơn rất nhiều.

Xong xuôi, cô cưỡi chiếc mô tô đi đến nơi làm tóc do Lương Khâm giới thiệu.

Cùng với chỗ hẹn nhuộm xong tóc thành màu đen, cô thấy điện thoại của mình rung rung. Lấy ra thì thấy hiện ra hai chữ " Anh hai" Tống Lê Nhiên hơi nhíu mày.

Anh trai là một người tuyệt với, hoàn hảo. Khác hẳn Nam Cung Thương phong hoa tuyết nguyệt, hắn chỉ sủng một mình em gái. Cho nên, nguyên văn khi nguyên chủ trở thành zombie, hắn đã hắc hóa, trở thành BOSS phản diện- Zombie vương đấu lại nữ chủ. Thực ra cái gọi là BOSS đó không có gì là tốt cả, đối đầu với cả một thế giới loài người. Nếu như Zombie vương không phải là Tống Hi Dạ thì cô thực sự không nghĩ tới ai có thể làm. Dù trong truyện không có nói rõ.

Trong lúc đó, Tống Hi Dạ đang làm việc thì thấy có tin nhắn là đã sử dụng ba mươi vạn nên hắn mới gọi điện hỏi xem em gái mua gì.

"Alô?" Tống Lê Nhiên không để hắn đợi lâu, ngay lập tức nhận cuộc gọi. Nhàn nhã dựa vào thành xe trả lời.

"Tiểu Lê em ra ngoài làm gì vậy?" Dù đã biết em gái ra ngoài vào sáng nay nhưng hắn vẫn không yên tâm. Điều hắn thực sự muốn biết bây giờ là cô đi đâu? Làm cái gì? Lỡ gặp nguy hiểm thì sao?

"Ở nhà chán quá nên em đi dạo, mua vài thứ mà thôi." Anh hai thật ôn nhu a~ Chậc chậc, anh hai lại là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi hào quang Mary Sue của nữ chủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Mạt Thế Chi Thị Huyết Thiên Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook