Trùng Sinh Mạt Thế Cứu Vớt Boss Phản Diện
Chương 18: Rời đi
Mật Nhii
14/11/2019
Tác giả: Mật Nhii
Bên kia sau khi Nhược Vũ tìm ba ba quay lại tìm Lâm Hạo đi bắt gian nhưng không thấy hắn đâu, ả có dự cảm xấu gọi điện cho bọn người đã thuê cũng không thấy Nhược Khả được đưa đến. Nhược Vũ đành gọi điện hỏi Đinh Hương.
“Hương Hương, cậu mang Nhược Khả đi đâu vậy sao mình không thấy em ấy ở trên phòng.”
Đinh Hương lúc này đang trên đường về nhà, hiện tại cô chỉ muốn về ngủ một chút. “Nhược Khả à lúc mình đỡ em ấy lên phòng thì gặp một người nói là bạn em ấy mình nhờ cậu ta đưa em ấy lên phòng rồi sao thế.”
Nhược Vũ nghe Đinh Hương nói vậy tức không có chỗ phát tác. “Không có gì mình cúp máy trước đây.”
------------
Trở lại biệt thử Đinh Hương liền thay đồ đi ngủ, hôm nay thật sự mệt a.
“Bảo bối mau dậy.”
Sao lại nghe giống giọng Hàn Tử Thiên như vậy, mới hai ngày không gặp chẳng lẽ chưa gì cô đã nhớ hắn rồi.
Hàn Tử Thiên thấy cô vẫn còn cố ngủ lại ôm cô. “Bảo bối, em còn không muốn dậy sao sắp trưa đến nơi rồi đó.”
Lúc này Đinh Hương mới mơ màng mở mắt, “Sao anh lại ở đây.”
“Anh nhớ em đến thăm em không được sao.”
Đinh Hương thấy hắn đến vô cùng vui vẻ, hai người ôm ôm hôn hôn một chút sau đó Đinh Hương thay đồ cùng hắn xuống dùng bữa sáng.
“Bảo bối, hôm nay anh đến đưa em đi ra ngoài một chuyến việc ở đấy em đã làm xong chưa.”
Đinh Hương nghĩ nghĩ hẳn là xong rồi đi cô cũng không muốn can thiệp quá sâu vào cột truyện. “Ân.”
Hai người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Hàn Tử Thiên mang Đinh Hương đến sân bay xuất phát đến W tỉnh. Sau khi xuống máy bay Hàn Tử Thiên lái xe đưa Đinh Hương đến các kho hàng mà Việt Bân, Minh Viễn đã thu thập.
Đinh Hương nhìn những kho hàng lớn vô cùng giật mình, người ta hai ngày thôi mà đã thu thập được nhiều đồ như vậy đến cả trực thăng cũng có vài chiếc, xe Jeep quân đội hơn chục. Đinh Hương cũng không nói nhiều biết hiện tại thời gian cấp bách thu hết mọi thứ vào không gian.
Hàn Tử Thiên lại đem cô đi vài nơi rồi quay về D thị. Trong hai ngày này Hàn Tử Thiên không chỉ thu thập vật tư trong công việc hắn còn tạo ra vài lỗ hổng lớn để cho mấy kẻ có tâm tư tạo phản chui đầu vào, hiện tại đã đến thời gian thu lưới cái bang phái này hiện tại hắn cũng không cần chỉ cần mang theo những anh em trung thành với hắn là được.
Khi trở về tổng bộ, Hàn Tử Thiên thấy trong văn phòng làm việc của hắn chật ních người liền không vui nhíu mày. “Có chuyện gì sao?”
Bên trong phòng các vị trưởng lão thấy Hàn Tử Thiên nhìn qua thì quay mặt đi không dám nhìn thẳng hắn. Việt Bân, Minh Viễn và một số anh em tỏ ra tức giận. Ngoài ra còn một nhóm nhỏ do Ân Triệt cầm đầu vô cùng đắc ý.
“Hàn Tử Thiên, sau này Ám Dạ này là của tôi.” Ân Triệt vênh váo nói.
“Ân Triệt không phải do khi xưa tôi cứu anh hiện tại anh có thể được như bây giờ sao?” Tuy rằng Hàn Tử Thiên hắn đã biết trước nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
“Nói nhiều như vậy làm gì thắng làm vua.” Ân Triệt cũng có chút chột dạ vội vàng nói xen vào.
Hàn Tử Thiên nhìn quanh một lượt, dù sao đấy cũng là cơ nghiệp mà hắn tạo dựng lên không có tình cảm là giả. Hàn Tử Thiên quay sang đối diện với Ân Triệt, khí thế bức người nói. “Hôm nay Hàn Tử Thiên tôi rút khỏi bang phái, ai vẫn trung thành, tin tưởng thì đi theo tôi.”
Nói xong Hàn Tử Thiên nắm tay Đinh Hương bước đi. Việt Bân, Minh Viễn là những người đầu tiên không chút do dự bước theo hắn; tiếp sau đó cũng hơn trăm người cùng Hàn Tử Thiên bước đi.
Đinh Hương lúc này có hơi không phản ứng kịp, đây là tình huống gì a. Cô hiện tại tò mò muốn biết nhưng cũng nhìn ra không phải lúc đành im lặng.
Sau khi rời khỏi Ám Dạ, Hàn Tử Thiên đưa mọi người đến một căn biệt thự của hắn ở gần đó tiến hành họp khẩn cấp. Sau khi an bài một số công việc cần thiết Hàn Tử Thiên nói với tất cả mọi người. “Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi hiện tại thời gian cấp bách mọi người hãy trở về nhà mang người thân đến H thị theo địa chỉ này.” Nói rồi Hàn Tử Thiên đưa địa chỉ biệt thự của Đinh Hương cho mọi người.
Hàn Tử Thiên không quên nhất mạnh. “Nhất định phải mang người thân các cậu đến trước ngày mai biết không.”
“Đã rõ, lão đại.” Tuy bọn họ không hiểu Hàn Tử Thiên có ý gì nhưng mọi người đều lựa chọn tin tưởng anh, nói xong mọi người giải tán.
Hàn Tử Thiên, Đinh Hương, Việt Bân, Minh Viễn và một vài người không có người thân đến H thị trước.
Khi lên máy bay rốt cuộc Đinh Hương không nhịn được nữa hỏi Hàn Tử Thiên. Hắn chỉ nói một câu “Một khi mạt thế đến số lượng nhiều người ngược lại quản lý khó khăn, anh chỉ cần tinh chứ không cần nhiều.”, sau có liền ôm cô bắt cô đi ngủ không cho hỏi nữa. Đinh Hương cô vẫn còn muốn hỏi a sao lại ức hiếp cô như vậy chứ hừ. Đinh Hương bôn ba đi lại cũng mệt mỏi không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
(Cách tận thế còn hơn một ngày.)
Bên kia sau khi Nhược Vũ tìm ba ba quay lại tìm Lâm Hạo đi bắt gian nhưng không thấy hắn đâu, ả có dự cảm xấu gọi điện cho bọn người đã thuê cũng không thấy Nhược Khả được đưa đến. Nhược Vũ đành gọi điện hỏi Đinh Hương.
“Hương Hương, cậu mang Nhược Khả đi đâu vậy sao mình không thấy em ấy ở trên phòng.”
Đinh Hương lúc này đang trên đường về nhà, hiện tại cô chỉ muốn về ngủ một chút. “Nhược Khả à lúc mình đỡ em ấy lên phòng thì gặp một người nói là bạn em ấy mình nhờ cậu ta đưa em ấy lên phòng rồi sao thế.”
Nhược Vũ nghe Đinh Hương nói vậy tức không có chỗ phát tác. “Không có gì mình cúp máy trước đây.”
------------
Trở lại biệt thử Đinh Hương liền thay đồ đi ngủ, hôm nay thật sự mệt a.
“Bảo bối mau dậy.”
Sao lại nghe giống giọng Hàn Tử Thiên như vậy, mới hai ngày không gặp chẳng lẽ chưa gì cô đã nhớ hắn rồi.
Hàn Tử Thiên thấy cô vẫn còn cố ngủ lại ôm cô. “Bảo bối, em còn không muốn dậy sao sắp trưa đến nơi rồi đó.”
Lúc này Đinh Hương mới mơ màng mở mắt, “Sao anh lại ở đây.”
“Anh nhớ em đến thăm em không được sao.”
Đinh Hương thấy hắn đến vô cùng vui vẻ, hai người ôm ôm hôn hôn một chút sau đó Đinh Hương thay đồ cùng hắn xuống dùng bữa sáng.
“Bảo bối, hôm nay anh đến đưa em đi ra ngoài một chuyến việc ở đấy em đã làm xong chưa.”
Đinh Hương nghĩ nghĩ hẳn là xong rồi đi cô cũng không muốn can thiệp quá sâu vào cột truyện. “Ân.”
Hai người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Hàn Tử Thiên mang Đinh Hương đến sân bay xuất phát đến W tỉnh. Sau khi xuống máy bay Hàn Tử Thiên lái xe đưa Đinh Hương đến các kho hàng mà Việt Bân, Minh Viễn đã thu thập.
Đinh Hương nhìn những kho hàng lớn vô cùng giật mình, người ta hai ngày thôi mà đã thu thập được nhiều đồ như vậy đến cả trực thăng cũng có vài chiếc, xe Jeep quân đội hơn chục. Đinh Hương cũng không nói nhiều biết hiện tại thời gian cấp bách thu hết mọi thứ vào không gian.
Hàn Tử Thiên lại đem cô đi vài nơi rồi quay về D thị. Trong hai ngày này Hàn Tử Thiên không chỉ thu thập vật tư trong công việc hắn còn tạo ra vài lỗ hổng lớn để cho mấy kẻ có tâm tư tạo phản chui đầu vào, hiện tại đã đến thời gian thu lưới cái bang phái này hiện tại hắn cũng không cần chỉ cần mang theo những anh em trung thành với hắn là được.
Khi trở về tổng bộ, Hàn Tử Thiên thấy trong văn phòng làm việc của hắn chật ních người liền không vui nhíu mày. “Có chuyện gì sao?”
Bên trong phòng các vị trưởng lão thấy Hàn Tử Thiên nhìn qua thì quay mặt đi không dám nhìn thẳng hắn. Việt Bân, Minh Viễn và một số anh em tỏ ra tức giận. Ngoài ra còn một nhóm nhỏ do Ân Triệt cầm đầu vô cùng đắc ý.
“Hàn Tử Thiên, sau này Ám Dạ này là của tôi.” Ân Triệt vênh váo nói.
“Ân Triệt không phải do khi xưa tôi cứu anh hiện tại anh có thể được như bây giờ sao?” Tuy rằng Hàn Tử Thiên hắn đã biết trước nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
“Nói nhiều như vậy làm gì thắng làm vua.” Ân Triệt cũng có chút chột dạ vội vàng nói xen vào.
Hàn Tử Thiên nhìn quanh một lượt, dù sao đấy cũng là cơ nghiệp mà hắn tạo dựng lên không có tình cảm là giả. Hàn Tử Thiên quay sang đối diện với Ân Triệt, khí thế bức người nói. “Hôm nay Hàn Tử Thiên tôi rút khỏi bang phái, ai vẫn trung thành, tin tưởng thì đi theo tôi.”
Nói xong Hàn Tử Thiên nắm tay Đinh Hương bước đi. Việt Bân, Minh Viễn là những người đầu tiên không chút do dự bước theo hắn; tiếp sau đó cũng hơn trăm người cùng Hàn Tử Thiên bước đi.
Đinh Hương lúc này có hơi không phản ứng kịp, đây là tình huống gì a. Cô hiện tại tò mò muốn biết nhưng cũng nhìn ra không phải lúc đành im lặng.
Sau khi rời khỏi Ám Dạ, Hàn Tử Thiên đưa mọi người đến một căn biệt thự của hắn ở gần đó tiến hành họp khẩn cấp. Sau khi an bài một số công việc cần thiết Hàn Tử Thiên nói với tất cả mọi người. “Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi hiện tại thời gian cấp bách mọi người hãy trở về nhà mang người thân đến H thị theo địa chỉ này.” Nói rồi Hàn Tử Thiên đưa địa chỉ biệt thự của Đinh Hương cho mọi người.
Hàn Tử Thiên không quên nhất mạnh. “Nhất định phải mang người thân các cậu đến trước ngày mai biết không.”
“Đã rõ, lão đại.” Tuy bọn họ không hiểu Hàn Tử Thiên có ý gì nhưng mọi người đều lựa chọn tin tưởng anh, nói xong mọi người giải tán.
Hàn Tử Thiên, Đinh Hương, Việt Bân, Minh Viễn và một vài người không có người thân đến H thị trước.
Khi lên máy bay rốt cuộc Đinh Hương không nhịn được nữa hỏi Hàn Tử Thiên. Hắn chỉ nói một câu “Một khi mạt thế đến số lượng nhiều người ngược lại quản lý khó khăn, anh chỉ cần tinh chứ không cần nhiều.”, sau có liền ôm cô bắt cô đi ngủ không cho hỏi nữa. Đinh Hương cô vẫn còn muốn hỏi a sao lại ức hiếp cô như vậy chứ hừ. Đinh Hương bôn ba đi lại cũng mệt mỏi không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
(Cách tận thế còn hơn một ngày.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.