Trùng Sinh Mạt Thế Cứu Vớt Boss Phản Diện
Chương 35: Vô đề
Mật Nhii
16/11/2019
Tác giả: Mật Nhii
Tuyết rơi tận ba ngày vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Khang Tứ mấy ngày nay nơi nơi không quên dùng các loại lợi ích lối kéo huynh đệ dưới trướng Hàn Tử Thiên, hắn cũng không định can thiệp hắn muốn xem xem có người nào có ý muốn phản vừa đúng lúc Khang Tứ giúp hắn giải quyết, không nghĩ đến có vài người thế nhưng lại dao động tiết lộ không gian của Việt Bân. Khang Tứ sau khi biết không ngừng tiếp cận Việt Bân buông nhiều lời hứa hẹn, dụ dỗ, đe dọa.
Việt Bân dạo gần đây phiền não muốn chết, chuyện với Minh Viễn hắn còn chưa kịp nghĩ kĩ, hiện tại không gian của hắn bị bại lộ Khang Tứ không ngừng quấn quýt quanh hắn. Việt Bân biết việc này giải quyết không tốt sợ rằng đội ngũ sẽ khó có thể rời khỏi căn cứ này.
Khi biết chuyện không gian của Việt Bân lộ, Minh Viễn tức giận không nhẹ không nghĩ đến anh em vào sinh ra tử bao nhiêu lâu cũng không chỉ như vậy, một chút lợi ích nho nhỏ cũng khiến họ bán huynh đệ. Minh Viễn xung phong xin giết giặc, một là muốn xử lí đám sâu mọt, hai là muốn thể hiện với người thương a, biết đâu chừng Việt Bân cảm động sà vào lòng hắn a. Một mũi tên trúng hai đích ừm buôn bán có lời.
Không đợi Minh Viễn thể hiện chiều ngày hôm đó tuyết bắt đầu ít đi rồi ngừng hẳn, Hàn Tử Thiên để cho mọi người thu dọn đồ đạc sáng hôm sau xuất phát, không gian của Việt Bân sớm hay muốn cũng sẽ bại lộ hiện tại việc lên đường gấp rút mới là quan trọng. Địa phận tỉnh L vô cùng thích hợp tạo lập căn cứ lâu dài nếu không nhanh chân rất có thể sẽ bị đám người khác cùng chủ ý cướp mất.
Trời tối, tuyết bên ngoài cũng đã tan hết xem ra sáng mai có thể xuất phát. Hàn Tử Thiên đang cùng Việt Bân, Minh Viễn bàn lộ tuyến tiếp theo, muốn đến L tỉnh chắc hẳn phải đi qua J thị vừa đúng lúc hợp ý Hàn Tử Thiên, tại J thị có một công xưởng chế tạo các thiết bị công nghệ lớn nhất cả nước.
“Lão đại, không hay rồi.” Một đàn em hốt hoảng chạy qua, cắt đứt cuộc họp, Hàn Tử Thiên nhíu mày có chút không vui.
Đàn em Giáp thấy lão đại nhà mình không vui vội vàng nói: “Lão đại, có vô số tang thi chuẩn bị tập kích căn cứ.”
“Làm sao cậu biết được?” Hàn Tử Thiên nghi hoặc nếu thật vậy chẳng lẽ bên ngoài không phải láo loạn lên sao, yên tĩnh như vậy có chút không giống.
Truyện này mình chỉ viết và đăng trên mê đọc truyện nếu thấy trên các website khác đều là bản copy chưa xin phép nha các bạn. Những trang khác chắc chắn ra chương chậm hơn mong các bạn đọc trên app mê đọc truyện ủng hộ mình.
Đàn em Giáp gãi đầu nói: “Lão đại, dị năng của tôi có thể cảm ứng tang thi, trên đường tôi đã thử qua vài lần.”
Nghe vậy Hàn Tử Thiên cũng không nghi ngờ, dùng người phải tin người không phải sao, Hàn Tử Thiên nhíu mày “Còn bao lâu nữa thì chúng tiến đến.”, hắn còn đang lo ngại làm sao để nhanh chóng rời khỏi căn cứ này không kinh động đến đám người Khang Tứ hiện tại cơ hội tới đương nhiên phải nắm bắt thật tốt vừa có thể rời đi, vừa khiến đám người Khang Tứ một phen sống chết dưới tay tang thi.
“Lão đại, khoảng chừng mười phút nữa.”
“Minh Viễn, cậu mang theo một nửa đội ngũ rời đi trước phải nhanh, đến địa điểm chúng ta đã bàn bạc trước đợi cho tôi.” Rời đi hết ngay sẽ gây động tĩnh lớn dễ khiến Khang Tứ phát hiện khác thường.
“Được, tôi lập tức rời đi.” Minh Viễn đáp ứng, trước khi đi không quên ném ánh mắt thâm ý sang cho Việt Bân. Việt Bân vừa đúng lúc quay sang bị ánh mắt của Minh Viễn chiếu đến làm rùng mình, vội vàng né tránh.
“Việt Bân, cậu cũng nhanh chóng chuẩn bị đi chúng ta thừa cơ lúc căn cứ hỗn loạn chém giết ra ngoài.” Hàn Tử Thiên không chú ý dị trạng giữa hai người vẫn bình tĩnh phân phó nhiệm vụ, thấy Việt Bân không có trả lời, mời ngẩng đầu hỏi lại.
“Việt Bân, sao vậy?”
Việt Bân bị điểm danh lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hàn Tử Thiên, lúc này hắn mới giật mình phát hiện mình thế nhưng lại thất thần “Ân, lão đại.” hắn vội vàng đáp ứng, nhanh chóng rời khỏi.
Minh Viễn rời đi không bao lâu, căn cứ cũng bắt đầu láo loạn lính canh gác đã phát hiện một lượng lớn tang thi tiến lại gần vội vàng chạy qua báo cáo.
Khang Tứ đang thời điểm cao trào, thục mạnh côn thịt vào sâu trong tiểu huyệt của nữ nhân thì “Cộc, cộc.” ngoài cửa điền cuồng gõ khiến Khang Tứ tức giận không nhẹ, nhìn nữ nhân phía dưới vẫn dâm đãng rên rỉ không ngớt, hừ lạnh rút côn thịt ra mặc tạm quần, tiến ra mở cửa nóng giận hỏi “Ngươi tốt nhất là có chuyện quan trọng bẩm báo, nếu không… hừ.”
“Khang lão đại, tang thi, vô số tang thi đang tiến đến, phải làm sao bây giờ.”
Khang Tứ cả kinh. “Mau dẫn ta đi xem nhanh lên.”
Lính gác không nói nhiều vội vàng mang Khang Tứ đến cổng thành, vô số tang thi từ tứ phía gào thét tiến lại, số lượng tang thi cũng đến hơn nghìn.
Tuyết rơi tận ba ngày vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Khang Tứ mấy ngày nay nơi nơi không quên dùng các loại lợi ích lối kéo huynh đệ dưới trướng Hàn Tử Thiên, hắn cũng không định can thiệp hắn muốn xem xem có người nào có ý muốn phản vừa đúng lúc Khang Tứ giúp hắn giải quyết, không nghĩ đến có vài người thế nhưng lại dao động tiết lộ không gian của Việt Bân. Khang Tứ sau khi biết không ngừng tiếp cận Việt Bân buông nhiều lời hứa hẹn, dụ dỗ, đe dọa.
Việt Bân dạo gần đây phiền não muốn chết, chuyện với Minh Viễn hắn còn chưa kịp nghĩ kĩ, hiện tại không gian của hắn bị bại lộ Khang Tứ không ngừng quấn quýt quanh hắn. Việt Bân biết việc này giải quyết không tốt sợ rằng đội ngũ sẽ khó có thể rời khỏi căn cứ này.
Khi biết chuyện không gian của Việt Bân lộ, Minh Viễn tức giận không nhẹ không nghĩ đến anh em vào sinh ra tử bao nhiêu lâu cũng không chỉ như vậy, một chút lợi ích nho nhỏ cũng khiến họ bán huynh đệ. Minh Viễn xung phong xin giết giặc, một là muốn xử lí đám sâu mọt, hai là muốn thể hiện với người thương a, biết đâu chừng Việt Bân cảm động sà vào lòng hắn a. Một mũi tên trúng hai đích ừm buôn bán có lời.
Không đợi Minh Viễn thể hiện chiều ngày hôm đó tuyết bắt đầu ít đi rồi ngừng hẳn, Hàn Tử Thiên để cho mọi người thu dọn đồ đạc sáng hôm sau xuất phát, không gian của Việt Bân sớm hay muốn cũng sẽ bại lộ hiện tại việc lên đường gấp rút mới là quan trọng. Địa phận tỉnh L vô cùng thích hợp tạo lập căn cứ lâu dài nếu không nhanh chân rất có thể sẽ bị đám người khác cùng chủ ý cướp mất.
Trời tối, tuyết bên ngoài cũng đã tan hết xem ra sáng mai có thể xuất phát. Hàn Tử Thiên đang cùng Việt Bân, Minh Viễn bàn lộ tuyến tiếp theo, muốn đến L tỉnh chắc hẳn phải đi qua J thị vừa đúng lúc hợp ý Hàn Tử Thiên, tại J thị có một công xưởng chế tạo các thiết bị công nghệ lớn nhất cả nước.
“Lão đại, không hay rồi.” Một đàn em hốt hoảng chạy qua, cắt đứt cuộc họp, Hàn Tử Thiên nhíu mày có chút không vui.
Đàn em Giáp thấy lão đại nhà mình không vui vội vàng nói: “Lão đại, có vô số tang thi chuẩn bị tập kích căn cứ.”
“Làm sao cậu biết được?” Hàn Tử Thiên nghi hoặc nếu thật vậy chẳng lẽ bên ngoài không phải láo loạn lên sao, yên tĩnh như vậy có chút không giống.
Truyện này mình chỉ viết và đăng trên mê đọc truyện nếu thấy trên các website khác đều là bản copy chưa xin phép nha các bạn. Những trang khác chắc chắn ra chương chậm hơn mong các bạn đọc trên app mê đọc truyện ủng hộ mình.
Đàn em Giáp gãi đầu nói: “Lão đại, dị năng của tôi có thể cảm ứng tang thi, trên đường tôi đã thử qua vài lần.”
Nghe vậy Hàn Tử Thiên cũng không nghi ngờ, dùng người phải tin người không phải sao, Hàn Tử Thiên nhíu mày “Còn bao lâu nữa thì chúng tiến đến.”, hắn còn đang lo ngại làm sao để nhanh chóng rời khỏi căn cứ này không kinh động đến đám người Khang Tứ hiện tại cơ hội tới đương nhiên phải nắm bắt thật tốt vừa có thể rời đi, vừa khiến đám người Khang Tứ một phen sống chết dưới tay tang thi.
“Lão đại, khoảng chừng mười phút nữa.”
“Minh Viễn, cậu mang theo một nửa đội ngũ rời đi trước phải nhanh, đến địa điểm chúng ta đã bàn bạc trước đợi cho tôi.” Rời đi hết ngay sẽ gây động tĩnh lớn dễ khiến Khang Tứ phát hiện khác thường.
“Được, tôi lập tức rời đi.” Minh Viễn đáp ứng, trước khi đi không quên ném ánh mắt thâm ý sang cho Việt Bân. Việt Bân vừa đúng lúc quay sang bị ánh mắt của Minh Viễn chiếu đến làm rùng mình, vội vàng né tránh.
“Việt Bân, cậu cũng nhanh chóng chuẩn bị đi chúng ta thừa cơ lúc căn cứ hỗn loạn chém giết ra ngoài.” Hàn Tử Thiên không chú ý dị trạng giữa hai người vẫn bình tĩnh phân phó nhiệm vụ, thấy Việt Bân không có trả lời, mời ngẩng đầu hỏi lại.
“Việt Bân, sao vậy?”
Việt Bân bị điểm danh lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hàn Tử Thiên, lúc này hắn mới giật mình phát hiện mình thế nhưng lại thất thần “Ân, lão đại.” hắn vội vàng đáp ứng, nhanh chóng rời khỏi.
Minh Viễn rời đi không bao lâu, căn cứ cũng bắt đầu láo loạn lính canh gác đã phát hiện một lượng lớn tang thi tiến lại gần vội vàng chạy qua báo cáo.
Khang Tứ đang thời điểm cao trào, thục mạnh côn thịt vào sâu trong tiểu huyệt của nữ nhân thì “Cộc, cộc.” ngoài cửa điền cuồng gõ khiến Khang Tứ tức giận không nhẹ, nhìn nữ nhân phía dưới vẫn dâm đãng rên rỉ không ngớt, hừ lạnh rút côn thịt ra mặc tạm quần, tiến ra mở cửa nóng giận hỏi “Ngươi tốt nhất là có chuyện quan trọng bẩm báo, nếu không… hừ.”
“Khang lão đại, tang thi, vô số tang thi đang tiến đến, phải làm sao bây giờ.”
Khang Tứ cả kinh. “Mau dẫn ta đi xem nhanh lên.”
Lính gác không nói nhiều vội vàng mang Khang Tứ đến cổng thành, vô số tang thi từ tứ phía gào thét tiến lại, số lượng tang thi cũng đến hơn nghìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.