Chương 59
Vụ Thỉ Dực
21/10/2016
“Tần Bồng, con mẹ nó đến cùng mày đang làm gì hả?!”
Tiếng gầm lên đầy giận dữ, Nghiêm Cách đỡ Lâu Triển bụng trúng đạn, vẻ mặt không dám tin nhìn Tần Bồng. Anh không ngờ vào thời điểm này, tên đê tiện kia dám nổ súng với Lâu Triển, anh đánh giá thấp độ đê tiện của loại người này.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tần Bồng vẫn là vẻ bất cần đời, miệng nói: “Rất xin lỗi, tôi lỡ tay, có thể vì quá tối, tôi không cẩn thận bắn trúng Lâu Triển.”
Nghiêm Cách tức giận đến mức trực tiếp chĩa họng súng vào hắn, bắn một phát, đáng tiếc bị Tần Bồng nhanh nhẹn dựa vào cách sắp xếp đồ đạc né tránh. Lúc này đồng thời Tần Trăn ra tay, họng súng nhắm vào Lâu Triển, ngăn cản động tác của Nghiêm Cách.
“Dừng tay! Nghiêm tiên sinh, bây giờ không phải là thời điểm nội đấu!” Họng súng Tần Trăn chỉ vào đầu Lâu Triển, ý bảo nếu anh dám bắn Tần Bồng, anh ta cũng nổ súng bắn Lâu Triển.
Nghiêm Cách lạnh lùng cười nói: “Thế nào là nội đấu? Chẳng qua là ngoài ý muốn, tôi bất cẩn thôi.” Dứt lời, anh cất súng, ánh mắt nhìn Tần Bồng cực kì lạnh lẽo.
Thái dương Tần Trăn nổi gân xanh, cũng thu hồi súng.
Sắc mặt Lâu Triển hơi tái, may anh là dị năng giả, thân thể tố chất tốt hơn. Trong tình cảnh không có thuốc mê, anh tự tay dùng dao moi viên đạn ra, sau đó xé quần áo băng chặt miệng vết thương, đề phòng nó đổ máu. Thần sắc Lâu Triển rất lạnh nhạt, không tức giận gầm rống vì vết thương, có điều ánh mắt nhìn về phía Tần Bồng không tốt.
Lúc này, mọi người lại nghe ngoài cửa có tiếng xì xì. Cánh cửa bằng thép đang bị độc của nhện biến dị ăn mòn, không bao lâu nữa, cửa sẽ tan chảy.
Ban nãy cả nhóm chạy trốn, cuối cùng chỉ còn mấy người bình an trốn vào đây, những người khác đều bị con nhện biến dị kia giết chết, nó ăn hết nội tạng và não. Thấy cảnh đó, trong lòng bọn họ lạnh lẽo, tới khi không còn đường để trốn, chỉ có thể vào đây tránh nạn. Khi sắp vào trong thì Lâu Triển đột nhiên trúng đạn lạc, dù Tần Bồng nói lỡ tay nhưng kẻ ngu mới tin lời hắn. Dùng súng cả đời, nhắm mắt cũng bắn trúng hồng tâm, thật sự khiến người khác muốn tẩn cho hắn một trận. Truyện được đăng tại magnolia1314.wp.com
Mọi người nín thở nhìn cánh cửa kia, ai nấy cau mày, thậm chí nghĩ, hoặc hôm nay sẽ bỏ mạng lại đây. Căn phòng chất đầy đồ đạc, ngoài cửa thông gió bé xíu, căn bản không còn đường thoát, mà bên ngoài cửa, nhện biến dị ăn thịt người canh giữ.
Chưa biết có thể bình an ra khỏi chỗ quái quỷ này không, nay Tần Bồng còn làm thế, thậm chí cắt đứt đường sống của họ, bảo sao không làm cho Nghiêm Cách tức giận, suýt nữa định bắn chết hắn.
Cánh cửa kia càng rung lắc mạnh, bốn người càng lùi về sau. Những dụng cụ bị họ lấy chèn cửa rung rung theo, dường như chút nữa cánh cửa sẽ bị phá.
Rất nhanh, cửa bị ăn mòn để lộ một cái lỗ to bằng miệng bát. Sau khi cái lỗ càng ngày càng rộng, tơ nhện chui vào. Đồ đạc chèn cửa càng lắc mạnh, đến khi cửa bị ăn mòn gần hết, giống như đống sắt vụn đổ sập xuống, đống đồ kia cũng bị đẩy ra, con nhện to lớn xuất hiện .
Từ lúc cửa bị ăn mòn, bốn người đã nổ súng, đáng tiếc trong hoàn cảnh bốn phía chằng chịt tơ nhện, viên đạn có thể bắn cơ thể con nhện rất ít. Bốn người đành lui về sau, đến lúc con nhện biến dị hoàn toàn đẩy ra đống đồ chắn cửa, nó phun ra tơ nhện tấn công những người trong phòng.
Bên trong không có nhiều đồ che chắn, hai người Tần gia vừa công kích làm phiền con nhện, vừa dựa vào tường, muốn nhân cơ hội tiến về phía cửa. Chỉ cần có cơ hội thôi, bản năng cầu sinh khiến chúng muốn bắt lấy bất kì cơ hội nhỏ bé nào. Chính vì vết thương trên người Lâu Triển phát tán ra mùi máu tươi nồng hơn, kích thích con nhện biến dị hung tính, đa số đòn tấn công nhắm vào hai người họ, đúng là tạo ra một cơ hội.
Ngay khi hai người Tần Bồng sắp nhích đến cửa, đột nhiên cánh cửa đổ sập kia bay về phía con nhện, một góc cửa trực tiếp đâm vào khoang bụng khổng lồ của nó. Mọi người kinh ngạc, bộ da nhện vô cùng dẻo dai, không ai nghĩ tới người nọ có thể cắm một góc cửa đâm vào bụng nó, có thể thấy sức mạnh cực lớn, hẳn là dị năng giả về sức lực.
Lúc này, một bóng người xông tới, tốc độ của anh rất nhanh, mượn lực từ một số đồ đạc toán loạn trong phòng để nhảy lên, trực tiếp đạp một cái vào lưng con nhện. “Ầm” một tiếng, chịu lực quá mạnh, nó bị đạp nằm bẹp xuống đất. Người nọ rơi xuống theo, lập tức rút đường đao chém một nhát vào cổ, chém cơ thể nó thành hai nửa.
Sau khi quái vật chết, tất cả mọi người thở phào, lúc này nương theo ánh sáng yếu ớt quan sát người nọ.
“Em zai Lâu!” Nghiêm Cách vừa mừng vừa sợ, thật khó miêu tả hết cảm giác này. Vốn dĩ tưởng rằng chắc chắn phải chết, không ngờ có đường sống trong chỗ chết.
Lâu Điện không để ý tới bọn họ mà xoay người qua ra cửa, sau đó ôm một người vào.
“Đại ca, anh Nghiêm, hai anh không sao chứ?”
Lâu Triển trông thấy hai em cũng thở phào, nói: “Anh không sao, các em bình an là tốt rồi.” Vì có đám Tần Bồng, anh không hỏi nhiệm vụ bọn họ như thế nào, nói tiếp: “Chúng ta mau rời khỏi đây, phòng thí nghiệm dưới lòng đất này đã bị thú biến dị chiếm giữ, vô cùng nguy hiểm, đã có rất nhiều dị năng giả chết ở đây.”
Mọi người không nói nữa, đi thẳng ra ngoài.
“Lâu Triển, không ngờ trong Lâu gia mấy người cất giấu nhân vật lợi hại như vậy.” Tần Bồng suy nghĩ sâu xa nhìn Lâu Điện, nhíu mày, hồi tưởng những việc lúc trước, hắn kinh ngạc, giờ mới nhớ, hình như từ đầu đã không thấy hai người Lâu Điện, chẳng lẽ…
Lâu Triển không để ý đến hắn, anh được Nghiêm Cách đỡ, cố gắng không kéo chậm tốc độ cả đội.
Lâu Linh chẳng có hảo cảm gì với người nhà họ Tần, vờ như không thấy, nằm yên trong lòng Lâu Điện, hỏi: “Đại ca, anh bị thương ở đâu?” Cô cũng thấy Nghiêm Cách dìu Lâu Triển, anh ấy cố gắng theo kịp bọn họ.
Lâu Triển chưa mở miệng, Nghiêm Cách đã cười lạnh nói: “Em gái hỏi câu này rất hay, đại ca bị thương thật oan uổng, chắc là có người không vừa mắt đại ca, nhân cơ hội muốn thủ tiêu anh ấy.”
“Này, Nghiêm Cách, thật sự là ngoài ý muốn.” Tần Bồng một mực chắc chắn, “Lúc đó quá tối, chẳng may ngộ thương.”
Nghiêm Cách cười xùy một tiếng khinh bỉ, liếc Lâu Điện, trong lòng nổi lên sát khí. Tần Bồng này lòng dạ hẹp hòi, thích tính toán chi li, theo hắn nghĩ, chi bằng nhân cơ hội này giết Lâu Triển, nếu nhà họ Lâu mất đi Lâu Triển sẽ tổn thất rất lớn, đến lúc đó không phải là vật trong lòng bàn tay Tần gia. Đáng tiếc, hắn tính sót Lâu Điện.
Miễn cưỡng kiềm chế sát ý, Nghiêm Cách lại hỏi người bị Lâu Điện ôm: “Em gái Tiểu Linh sao thế? Bị thương à?”
“Hừm, bị thương nhẹ.” Lâu Linh không nói tỉ mỉ, gặp Lâu Triển đi có chút khó khăn, nhân tiện nói: “Anh, anh cõng đại ca đi, em không sao.”
Lâu Điện ngừng một lúc, chưa nói gì, Nghiêm Cách cắt ngang: “Không cần, để anh cõng đại ca.” Dứt lời, anh cõng Lâu Triển, đuổi kịp hai người.
Lâu Linh xem thường, có cần phản ứng lớn vậy không? Cô đâu nói để anh ta ôm.
Bởi vì có hai người bị thương, cả đội đi không nhanh, Lâu Điện đi trước dẫn đường. Ban đầu vì Lâu Điện đến cứu bốn người, cho nên để anh dẫn đường, theo bản năng mọi người đi theo anh. Đợi đi một đoạn, Tần Bồng mới có phản ứng.
“Lâu tiên sinh, con đường này thông ra đâu?”
“Thông ra tầng một trên mặt đất.”
Tần Bồng khẽ nhíu mày, tầng một căn cứ ngầm quá lớn, các con đường cong cong thẳng thẳng. Ngoài nhân viên sở nghiên cứu, người vào đây rất dễ lạc đường. Hơn nữa, khi bọn họ nhận nhiệm vụ cũng không nhận được bản đồ khu này, rất khó tìm ra lộ tuyến chính xác nên thường bất cẩn rơi vào địa bàn thú biến dị.
Bây giờ nghe ý Lâu Điện hình như sắp quay lại trên mặt đất, làm cho trong lòng hắn hoài nghi có phải bọn họ đã lấy được tư liệu ở tầng hai không.
Đột nhiên, Lâu Điện kêu: “Chạy!” Anh ôm Lâu Linh chạy đầu tiên. Truyện được đăng tại magnolia1314.wp.com
Nghiêm Cách không chút do dự theo sát, hai người Tần gia hơi chần chờ song vẫn chạy theo.
Phía sau vang lên tiếng loài bò sát bò sát, mọi người sởn da gà, đồng thời hơi sợ hãi, chạy bạt mạng.
“Tiểu Linh, cây thanh sắt!” Giọng Lâu Điện vang lên, nghe không rõ.
Lâu Linh không chút do dự lấy ra một hạt mầm cây thanh sắt, thúc đẩy nhanh lập tức.
Đang chạy như điên, Nghiêm Cách đột nhiên cảm thấy một dây mây tựa kim loại lạnh băng cuốn chặt thắt lưng, Lâu Triển ở sau cũng được ghìm lại. Sau đó, Lâu Điện đang chạy đằng trước bật người nhảy lên cao, một tay ôm người, một tay nắm chặt kiếm, dồn lực cắm mạnh vào vách tường. Hai anh chàng kia cũng lơ lửng giữa không trung, từ từ được cây thanh sắt kéo lên.
Đằng sau vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Lâu Triển mượn cơ hội này ngoái lại phía sau. Mặt đất lõm xuống, xuất hiện một lối đi dưới lòng đất, dài mấy mét không rõ thông đi đâu, Tần Bồng không có điểm tựa, chân đạp hụt vào khoảng không ngã xuống, may mắn hai tay cố bám vào mặt đất nên chưa rơi vào bên trong. Tần Trăn chạy ở cuối cùng, bám sát hắn, vội vàng qua kéo hắn lên.
Lúc này, đằng sau một cơn gió tanh tưởi thổi tới, trong ánh sáng le lói, một con rắn biến dị cực lớn tấn công bọn họ. Mắt Tần Bồng đỏ rực, vươn tay kéo Tần Trăn, cùng trượt xuống địa đạo tối đen, con cự xà kia đuổi theo, hai người một rắn biến mất trong lối đi đen kịt.
Bên phía Nghiêm Cách, đối diện Lâu Điện, lúc người không còn đung đưa, vì có cây thanh sắt giữ chắc, tuy rằng phản ứng cực nhanh, nhưng cả người vẫn đập vào vách tường.
“Nghiêm đại ca, anh không sao chứ!” Lâu Linh kinh ngạc kêu lên. Truyện được đăng tại magnolia1314.wp.com
Nghiêm Cách cảm giác gương mặt mình sắp thành mặt phẳng bánh bột mì vì đập vào bức tường cứng rắn, cảm giác hoa mắt choáng váng mắt hoa truyền tới dây thần kinh, cả người hơi lắc lư. Lúc cây thanh sắt nới lỏng trói buộc, Lâu Triển vội xuống đất đỡ lấy anh.
Hai dòng máu mũi chảy xuống, gương mặt đẹp trai nhã nhặn của Nghiêm Cách chẳng còn vẻ tuấn tú, cả khuôn mặt xanh xanh tím tím, không nỡ nhìn.
Đợi khi lỗ mũi anh nhét hai cục bông, Nghiêm Cách xem em gái Tiểu Linh vẻ mặt áy náy nhìn anh, cùng với em trai Lâu – hoàn toàn không hề tội lỗi, lạnh lùng đến mức người khác muốn tẩn một trận – trong lòng thầm than thở xui xẻo.
Chờ Nghiêm Cách nghỉ một lúc, bốn người nhìn về phía lối đi dưới lòng đất hai người Tần Bồng biến mất, Nghiêm Cách mắng “Xứng đáng”, trong lòng sảng khoái.
Chẳng rối rắm hai người sống hay chết, bốn người tiếp tục tiến về phía trước. Tới trước một cánh cửa, Lâu Điện lấy ra thẻ từ mở khóa, cửa điện tử mở, bốn người bước vào.
Tiếng gầm lên đầy giận dữ, Nghiêm Cách đỡ Lâu Triển bụng trúng đạn, vẻ mặt không dám tin nhìn Tần Bồng. Anh không ngờ vào thời điểm này, tên đê tiện kia dám nổ súng với Lâu Triển, anh đánh giá thấp độ đê tiện của loại người này.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tần Bồng vẫn là vẻ bất cần đời, miệng nói: “Rất xin lỗi, tôi lỡ tay, có thể vì quá tối, tôi không cẩn thận bắn trúng Lâu Triển.”
Nghiêm Cách tức giận đến mức trực tiếp chĩa họng súng vào hắn, bắn một phát, đáng tiếc bị Tần Bồng nhanh nhẹn dựa vào cách sắp xếp đồ đạc né tránh. Lúc này đồng thời Tần Trăn ra tay, họng súng nhắm vào Lâu Triển, ngăn cản động tác của Nghiêm Cách.
“Dừng tay! Nghiêm tiên sinh, bây giờ không phải là thời điểm nội đấu!” Họng súng Tần Trăn chỉ vào đầu Lâu Triển, ý bảo nếu anh dám bắn Tần Bồng, anh ta cũng nổ súng bắn Lâu Triển.
Nghiêm Cách lạnh lùng cười nói: “Thế nào là nội đấu? Chẳng qua là ngoài ý muốn, tôi bất cẩn thôi.” Dứt lời, anh cất súng, ánh mắt nhìn Tần Bồng cực kì lạnh lẽo.
Thái dương Tần Trăn nổi gân xanh, cũng thu hồi súng.
Sắc mặt Lâu Triển hơi tái, may anh là dị năng giả, thân thể tố chất tốt hơn. Trong tình cảnh không có thuốc mê, anh tự tay dùng dao moi viên đạn ra, sau đó xé quần áo băng chặt miệng vết thương, đề phòng nó đổ máu. Thần sắc Lâu Triển rất lạnh nhạt, không tức giận gầm rống vì vết thương, có điều ánh mắt nhìn về phía Tần Bồng không tốt.
Lúc này, mọi người lại nghe ngoài cửa có tiếng xì xì. Cánh cửa bằng thép đang bị độc của nhện biến dị ăn mòn, không bao lâu nữa, cửa sẽ tan chảy.
Ban nãy cả nhóm chạy trốn, cuối cùng chỉ còn mấy người bình an trốn vào đây, những người khác đều bị con nhện biến dị kia giết chết, nó ăn hết nội tạng và não. Thấy cảnh đó, trong lòng bọn họ lạnh lẽo, tới khi không còn đường để trốn, chỉ có thể vào đây tránh nạn. Khi sắp vào trong thì Lâu Triển đột nhiên trúng đạn lạc, dù Tần Bồng nói lỡ tay nhưng kẻ ngu mới tin lời hắn. Dùng súng cả đời, nhắm mắt cũng bắn trúng hồng tâm, thật sự khiến người khác muốn tẩn cho hắn một trận. Truyện được đăng tại magnolia1314.wp.com
Mọi người nín thở nhìn cánh cửa kia, ai nấy cau mày, thậm chí nghĩ, hoặc hôm nay sẽ bỏ mạng lại đây. Căn phòng chất đầy đồ đạc, ngoài cửa thông gió bé xíu, căn bản không còn đường thoát, mà bên ngoài cửa, nhện biến dị ăn thịt người canh giữ.
Chưa biết có thể bình an ra khỏi chỗ quái quỷ này không, nay Tần Bồng còn làm thế, thậm chí cắt đứt đường sống của họ, bảo sao không làm cho Nghiêm Cách tức giận, suýt nữa định bắn chết hắn.
Cánh cửa kia càng rung lắc mạnh, bốn người càng lùi về sau. Những dụng cụ bị họ lấy chèn cửa rung rung theo, dường như chút nữa cánh cửa sẽ bị phá.
Rất nhanh, cửa bị ăn mòn để lộ một cái lỗ to bằng miệng bát. Sau khi cái lỗ càng ngày càng rộng, tơ nhện chui vào. Đồ đạc chèn cửa càng lắc mạnh, đến khi cửa bị ăn mòn gần hết, giống như đống sắt vụn đổ sập xuống, đống đồ kia cũng bị đẩy ra, con nhện to lớn xuất hiện .
Từ lúc cửa bị ăn mòn, bốn người đã nổ súng, đáng tiếc trong hoàn cảnh bốn phía chằng chịt tơ nhện, viên đạn có thể bắn cơ thể con nhện rất ít. Bốn người đành lui về sau, đến lúc con nhện biến dị hoàn toàn đẩy ra đống đồ chắn cửa, nó phun ra tơ nhện tấn công những người trong phòng.
Bên trong không có nhiều đồ che chắn, hai người Tần gia vừa công kích làm phiền con nhện, vừa dựa vào tường, muốn nhân cơ hội tiến về phía cửa. Chỉ cần có cơ hội thôi, bản năng cầu sinh khiến chúng muốn bắt lấy bất kì cơ hội nhỏ bé nào. Chính vì vết thương trên người Lâu Triển phát tán ra mùi máu tươi nồng hơn, kích thích con nhện biến dị hung tính, đa số đòn tấn công nhắm vào hai người họ, đúng là tạo ra một cơ hội.
Ngay khi hai người Tần Bồng sắp nhích đến cửa, đột nhiên cánh cửa đổ sập kia bay về phía con nhện, một góc cửa trực tiếp đâm vào khoang bụng khổng lồ của nó. Mọi người kinh ngạc, bộ da nhện vô cùng dẻo dai, không ai nghĩ tới người nọ có thể cắm một góc cửa đâm vào bụng nó, có thể thấy sức mạnh cực lớn, hẳn là dị năng giả về sức lực.
Lúc này, một bóng người xông tới, tốc độ của anh rất nhanh, mượn lực từ một số đồ đạc toán loạn trong phòng để nhảy lên, trực tiếp đạp một cái vào lưng con nhện. “Ầm” một tiếng, chịu lực quá mạnh, nó bị đạp nằm bẹp xuống đất. Người nọ rơi xuống theo, lập tức rút đường đao chém một nhát vào cổ, chém cơ thể nó thành hai nửa.
Sau khi quái vật chết, tất cả mọi người thở phào, lúc này nương theo ánh sáng yếu ớt quan sát người nọ.
“Em zai Lâu!” Nghiêm Cách vừa mừng vừa sợ, thật khó miêu tả hết cảm giác này. Vốn dĩ tưởng rằng chắc chắn phải chết, không ngờ có đường sống trong chỗ chết.
Lâu Điện không để ý tới bọn họ mà xoay người qua ra cửa, sau đó ôm một người vào.
“Đại ca, anh Nghiêm, hai anh không sao chứ?”
Lâu Triển trông thấy hai em cũng thở phào, nói: “Anh không sao, các em bình an là tốt rồi.” Vì có đám Tần Bồng, anh không hỏi nhiệm vụ bọn họ như thế nào, nói tiếp: “Chúng ta mau rời khỏi đây, phòng thí nghiệm dưới lòng đất này đã bị thú biến dị chiếm giữ, vô cùng nguy hiểm, đã có rất nhiều dị năng giả chết ở đây.”
Mọi người không nói nữa, đi thẳng ra ngoài.
“Lâu Triển, không ngờ trong Lâu gia mấy người cất giấu nhân vật lợi hại như vậy.” Tần Bồng suy nghĩ sâu xa nhìn Lâu Điện, nhíu mày, hồi tưởng những việc lúc trước, hắn kinh ngạc, giờ mới nhớ, hình như từ đầu đã không thấy hai người Lâu Điện, chẳng lẽ…
Lâu Triển không để ý đến hắn, anh được Nghiêm Cách đỡ, cố gắng không kéo chậm tốc độ cả đội.
Lâu Linh chẳng có hảo cảm gì với người nhà họ Tần, vờ như không thấy, nằm yên trong lòng Lâu Điện, hỏi: “Đại ca, anh bị thương ở đâu?” Cô cũng thấy Nghiêm Cách dìu Lâu Triển, anh ấy cố gắng theo kịp bọn họ.
Lâu Triển chưa mở miệng, Nghiêm Cách đã cười lạnh nói: “Em gái hỏi câu này rất hay, đại ca bị thương thật oan uổng, chắc là có người không vừa mắt đại ca, nhân cơ hội muốn thủ tiêu anh ấy.”
“Này, Nghiêm Cách, thật sự là ngoài ý muốn.” Tần Bồng một mực chắc chắn, “Lúc đó quá tối, chẳng may ngộ thương.”
Nghiêm Cách cười xùy một tiếng khinh bỉ, liếc Lâu Điện, trong lòng nổi lên sát khí. Tần Bồng này lòng dạ hẹp hòi, thích tính toán chi li, theo hắn nghĩ, chi bằng nhân cơ hội này giết Lâu Triển, nếu nhà họ Lâu mất đi Lâu Triển sẽ tổn thất rất lớn, đến lúc đó không phải là vật trong lòng bàn tay Tần gia. Đáng tiếc, hắn tính sót Lâu Điện.
Miễn cưỡng kiềm chế sát ý, Nghiêm Cách lại hỏi người bị Lâu Điện ôm: “Em gái Tiểu Linh sao thế? Bị thương à?”
“Hừm, bị thương nhẹ.” Lâu Linh không nói tỉ mỉ, gặp Lâu Triển đi có chút khó khăn, nhân tiện nói: “Anh, anh cõng đại ca đi, em không sao.”
Lâu Điện ngừng một lúc, chưa nói gì, Nghiêm Cách cắt ngang: “Không cần, để anh cõng đại ca.” Dứt lời, anh cõng Lâu Triển, đuổi kịp hai người.
Lâu Linh xem thường, có cần phản ứng lớn vậy không? Cô đâu nói để anh ta ôm.
Bởi vì có hai người bị thương, cả đội đi không nhanh, Lâu Điện đi trước dẫn đường. Ban đầu vì Lâu Điện đến cứu bốn người, cho nên để anh dẫn đường, theo bản năng mọi người đi theo anh. Đợi đi một đoạn, Tần Bồng mới có phản ứng.
“Lâu tiên sinh, con đường này thông ra đâu?”
“Thông ra tầng một trên mặt đất.”
Tần Bồng khẽ nhíu mày, tầng một căn cứ ngầm quá lớn, các con đường cong cong thẳng thẳng. Ngoài nhân viên sở nghiên cứu, người vào đây rất dễ lạc đường. Hơn nữa, khi bọn họ nhận nhiệm vụ cũng không nhận được bản đồ khu này, rất khó tìm ra lộ tuyến chính xác nên thường bất cẩn rơi vào địa bàn thú biến dị.
Bây giờ nghe ý Lâu Điện hình như sắp quay lại trên mặt đất, làm cho trong lòng hắn hoài nghi có phải bọn họ đã lấy được tư liệu ở tầng hai không.
Đột nhiên, Lâu Điện kêu: “Chạy!” Anh ôm Lâu Linh chạy đầu tiên. Truyện được đăng tại magnolia1314.wp.com
Nghiêm Cách không chút do dự theo sát, hai người Tần gia hơi chần chờ song vẫn chạy theo.
Phía sau vang lên tiếng loài bò sát bò sát, mọi người sởn da gà, đồng thời hơi sợ hãi, chạy bạt mạng.
“Tiểu Linh, cây thanh sắt!” Giọng Lâu Điện vang lên, nghe không rõ.
Lâu Linh không chút do dự lấy ra một hạt mầm cây thanh sắt, thúc đẩy nhanh lập tức.
Đang chạy như điên, Nghiêm Cách đột nhiên cảm thấy một dây mây tựa kim loại lạnh băng cuốn chặt thắt lưng, Lâu Triển ở sau cũng được ghìm lại. Sau đó, Lâu Điện đang chạy đằng trước bật người nhảy lên cao, một tay ôm người, một tay nắm chặt kiếm, dồn lực cắm mạnh vào vách tường. Hai anh chàng kia cũng lơ lửng giữa không trung, từ từ được cây thanh sắt kéo lên.
Đằng sau vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Lâu Triển mượn cơ hội này ngoái lại phía sau. Mặt đất lõm xuống, xuất hiện một lối đi dưới lòng đất, dài mấy mét không rõ thông đi đâu, Tần Bồng không có điểm tựa, chân đạp hụt vào khoảng không ngã xuống, may mắn hai tay cố bám vào mặt đất nên chưa rơi vào bên trong. Tần Trăn chạy ở cuối cùng, bám sát hắn, vội vàng qua kéo hắn lên.
Lúc này, đằng sau một cơn gió tanh tưởi thổi tới, trong ánh sáng le lói, một con rắn biến dị cực lớn tấn công bọn họ. Mắt Tần Bồng đỏ rực, vươn tay kéo Tần Trăn, cùng trượt xuống địa đạo tối đen, con cự xà kia đuổi theo, hai người một rắn biến mất trong lối đi đen kịt.
Bên phía Nghiêm Cách, đối diện Lâu Điện, lúc người không còn đung đưa, vì có cây thanh sắt giữ chắc, tuy rằng phản ứng cực nhanh, nhưng cả người vẫn đập vào vách tường.
“Nghiêm đại ca, anh không sao chứ!” Lâu Linh kinh ngạc kêu lên. Truyện được đăng tại magnolia1314.wp.com
Nghiêm Cách cảm giác gương mặt mình sắp thành mặt phẳng bánh bột mì vì đập vào bức tường cứng rắn, cảm giác hoa mắt choáng váng mắt hoa truyền tới dây thần kinh, cả người hơi lắc lư. Lúc cây thanh sắt nới lỏng trói buộc, Lâu Triển vội xuống đất đỡ lấy anh.
Hai dòng máu mũi chảy xuống, gương mặt đẹp trai nhã nhặn của Nghiêm Cách chẳng còn vẻ tuấn tú, cả khuôn mặt xanh xanh tím tím, không nỡ nhìn.
Đợi khi lỗ mũi anh nhét hai cục bông, Nghiêm Cách xem em gái Tiểu Linh vẻ mặt áy náy nhìn anh, cùng với em trai Lâu – hoàn toàn không hề tội lỗi, lạnh lùng đến mức người khác muốn tẩn một trận – trong lòng thầm than thở xui xẻo.
Chờ Nghiêm Cách nghỉ một lúc, bốn người nhìn về phía lối đi dưới lòng đất hai người Tần Bồng biến mất, Nghiêm Cách mắng “Xứng đáng”, trong lòng sảng khoái.
Chẳng rối rắm hai người sống hay chết, bốn người tiếp tục tiến về phía trước. Tới trước một cánh cửa, Lâu Điện lấy ra thẻ từ mở khóa, cửa điện tử mở, bốn người bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.