Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 105: Cứu viện ở tận thế (7)

Vụ Thỉ Dực

22/10/2016

Trong lầu hai siêu thị, có tầm một trăm người.

Ngoại trừ hai mươi dị năng giả mà Vương Tân dẫn theo đối phó đám Thu Dung, trong siêu thị còn có mười lăm dị năng giả, tổng cộng ba mươi lăm dị năng giả, còn lại hơn bảy mươi người là người thường. Mà trong nhóm người bình thường này, ngoài thanh niên và thiếu niên, chỉ còn lại phụ nữ, hoàn toàn không có người già và trẻ con.

Trông thấy tình huống này, không cần nghĩ cũng biết, ở tận thế người già và trẻ con đều là đối tượng bị từ bỏ. Từ khi tận thế bùng nổ đến nay, đầu tiên trải qua mùa đông rét buốt tàn khốc, sau đó đến ngày hè nóng khủng khiếp, chết cóng vì rét, zombie giết chết, đồng đội giết chết, đói chết… vô số nguyên nhân. Còn sống đều là thanh niên trai tráng tố chất thân thể tốt hơn, còn phụ nữ, xem bộ dáng những người phụ nữ này hoặc sợ hãi hoặc chết lặng, còn có vết bầm tím trên da, chắc họ cũng phải chịu sự đối xử không bằng con người.

Trong lòng Thu Dung mặc dù cảm thông với người thường nhưng trước ánh mắt của họ, cô làm như không thấy, lập tức xách hai người Vương Tân bị trói chặt như heo vào căn phòng ‘hạng sang’ trong siêu thị.

Trong mười lăm dị năng giả ở lại, có mấy tên là tâm phúc của Vương Tân, thấy hắn bị trói, họ rất sốt ruột, có điều vừa định tấn công đã bị binh lính của Thu Dung trấn áp. Tốc độ bọn họ cực kỳ nhanh, thậm chí không cần sử dụng dị năng đã chế trụ đám người có dị năng mà không biết cách vận dụng thuần thục kia.

Những người thường vốn đã chết lặng bị nhét chung một chỗ trong siêu thị này thấy cảnh tượng đó, ánh mắt lạnh lùng vô thần rốt cục xuất hiện một tia sáng song nhanh chóng vụt tắt. Ở trong lòng bọn họ, dị năng giả không coi người thường là con người, cho dù đội ngũ này trấn áp nhóm Vương Tân thì tình cảnh của bọn họ chẳng thay đổi. Có lẽ đối tượng bắt nạt họ chỉ chuyển từ đám người này sang đám người khác mà thôi, họ không để ý việc đổi ai lên làm đại ca ở siêu thị.

Sau khi vào siêu thị, Thu Dung nhốt Vương Tân và Cam Tĩnh Thành lại, tự mình cử người trông coi, sau đó không quan tâm đến hai người kia. Cô nói thẳng với đám dị năng giả đang rục rịch bạo động: “Hiện tại, thủ lĩnh nơi này là tôi, nếu mấy người không phục, tôi có thể đánh đến khi mấy người phục thì thôi! Âm mưu quỷ kế tôi cũng không sợ! Chẳng qua, tôi nghĩ chắc hẳn mấy người sẽ lo lắng nếu Cam Tĩnh Thành không may ngủm, cho nên tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ chọc tôi mất hứng!”

Nghe lời Thu Dung nói, những dị năng giả kia lập tức do dự. Có lẽ những người thường không biết nhưng dị năng giả ở đây đều biết tác dụng của Cam Tĩnh Thành. Nếu Cam Tĩnh Thành chết, bọn họ tuyệt đối không có thể lực đối phó với zombie bao vây tấn công, kết quả đã rõ ràng.

Thấy bọn họ nghe lời, Thu Dung lắc lắc tay áo, ý bảo Triệu Văn đi xử lý những chuyện khác.

Tiếp đó, Triệu Văn dẫn theo hai người đến tịch thu kho chứa thực phẩm của bọn Vương Tân. Thực phẩm chất đống trong một phòng nghỉ của nhân viên ở lầu hai, có một dị năng giả đứng ra làm chứng, một số khá cất trong không gian của một dị năng giả. Người đó chính là Lưu Hà, cũng bởi vì muốn dựa vào dị năng không gian của cô cất trữ thức ăn, Vương Tân mới trở thành người yêu của cô ta, làm tăng thêm lòng kiêu ngạo của cô ta.

Lưu Hà có dị năng cấp hai, đa phần thực phẩm nhóm Vương Tân thu thập được đều đặt trong không gian của cô. Triệu Văn chẳng hề khách sáo bắt cô ta lấy thức ăn ra, vốn dĩ Lưu Hà còn tức giận quyết không chịu, nhưng bị Triệu Văn dạy bảo một lúc, sợ thủ đoạn đó nên mặc dù không tình nguyện đành phải giao nộp đồ ăn.

Quả thật của bọn họ không còn nhiều, tiết kiệm một chút cũng chỉ đủ người ở đây ăn một tháng. Chẳng qua nghe họ nói, một ngày những người bình thường chỉ được phép ăn một bữa với một miếng nhỏ xíu, ai nấy đói đến độ gầy trơ cả xương.

Cho nên, việc đầu tiên Thu Dung làm là phân phát một ít thức ăn và một chai nước cho những người bình thường kia. Vương Tân và Cam Tĩnh Thành bị giam, không biết Thu Dung lấy thức ăn của bọn họ đi thu mua lòng người, còn đám dị năng giả tuy giận dữ nhưng không dám ho he, chỉ có thể trơ mắt xem Thu Dung chia lương thực cho đám người vô dụng trong lòng họ. Điều an ủi duy nhất là bọn họ cũng có thể lĩnh đồ ăn, hơn nữa rõ ràng cách Thu Dung phân phối thực phẩm dựa trên sức ăn của bọn họ, không giống Vương Tân keo kiệt, mặc dù là đồng đội cũng chỉ được nhận một phần ít ỏi, chẳng đủ no bụng.

Nhưng mà, ăn no một bữa, thế thì sau này nếu hết đồ ăn thì phải làm sao bây giờ?

Đối với vấn đề này, Thu Dung híp mắt liếc một nữ dị năng giả đang đặt câu hỏi. Cô ấy tên là Trần Lệ Lệ, có dị năng tốc độ, dáng người bé nhỏ gầy gò, diện mạo phổ thông, thoạt nhìn hơi sợ sệt. Trần Lệ Lệ thấy Thu Dung nhìn về phía cô, đã giật mình, còn cho là mình hỏi sai, nhất thời có chút luống cuống.

“Hết đồ ăn chẳng lẽ không đi tìm?” Thu Dung cười lạnh nói: “Trong thành phố này to như thế, tận thế còn chưa tới một năm, tin tưởng còn có rất nhiều thực phẩm.”

“Nhưng mà…” Trần Lệ Lệ thấy đồng đội của mình không ai đứng ra với cô, đành cố gắng cứng rắn phản bác: “Trong thành phố này có rất nhiều zombie cấp bậc cao, hơn nữa chúng tôi không thể ra ngoài, đến quả núi cũng có ngày ăn hết, nên tiết kiệm một chút…”

Nghe đến đó, Thu Dung đã hiểu suy nghĩ của những người này. Chính vì họ biết rõ mình không có bản lĩnh khám phá sự quỷ quái ở nơi đây, sẽ bị vây khốn mãi ở chỗ này; cho nên sống được ngày nào hay ngày đấy. Kiểu thái độ rồi sẽ chết chi bằng cứ sống vật vờ là tốt, song quá tiêu cực.

Thu Dung không thèm để ý đến bọn họ, để họ đi nghỉ ngơi, đợi đến chạng vạng sẽ phát đồ ăn lần thứ hai, cam đoan một ngày đoàn người được ăn hai bữa.



Cho hai người gác trước cửa, Thu Dung gọi đám người còn lại bên mình vào phòng. Trong phòng có một cái giường, chẳng qua đã có người nằm trên giường, cộng thêm hai kẻ bị trói gô cổ, Thu Dung vẫn chưa bảo Lâu Linh mở trói cho chúng, để tất cả ngồi xuống bàn bạc.

Thu Dung nói với mọi người: “Hôm nay nghỉ ngơi trước một ngày, ngày mai tôi sắp xếp người vào nội thành thu thập vật tư, mọi người cẩn thận một chút.” Sau đó cô nhìn về phía Lâu Điện, hỏi: “Tiểu Điện có phát hiện gì không?”

Lâu Điện lắc đầu, nói: “Ngày mai em đi dạo trong thành phố thử xem.”

Thu Dung gật đầu, cô cũng không biết trong đây có cái gì đó cổ quái, chẳng qua đường từ chân người đi mà thành. Bất luận kỳ lạ đến mấy cũng có sơ hở, sẽ có một ngày bọn họ phát hiện được.

Đến hoàng hôn, rốt cục Lâu Thượng tỉnh lại. Cả ngày nay Lâu Nghiên chăm sóc anh, cô bé là người đầu tiên phát hiện anh tỉnh lại, mừng rỡ kêu lên: “Anh Hai!”

Lâu Thượng mở to mắt, tầm mắt mờ mờ không rõ, khi hoàn toàn tỉnh táo, anh mới nhận thấy đó là em gái đang canh giữ bên giường, bên cạnh còn có một cô gái xa lạ. Cô ấy yên lặng nhìn anh, nhu thuận như em gái nhà bên, nhưng lúc bật cười thì tỏa sáng như ánh mặt trời, làm cho người ta không nhịn được cũng mỉm cười theo, nghe cô bắt chước em gái Tiểu Nghiên gọi mình là “Anh Hai” thì đầu óc anh còn hỗn loạn.

Rất nhanh, Thu Dung và Lâu Điện cũng xuất hiện trước mặt anh. Mất một lúc Lâu Thượng mới liên hệ chàng trai chín chắn trước mặt với thằng nhóc thối ương bướng, không đáng yêu với nhau.

“Chị dâu, Tiểu Điện… đều ở đây…”

Lâu Nghiên đỡ anh ngồi dậy, cô bé vui sướng không thôi, nếu không phải hiện tại thân thể anh suy yếu, cô đã ôm anh khóc nhè.

Thu Dung kiểm tra cơ thể anh, cơn sốt đã lui, có điều mấy ngày không ăn uống gì nên cơ thể quá yếu, phải chăm sóc thêm mấy ngày. Vừa vặn, tranh thủ mấy ngày này họ tìm phương pháp rời đi thì khiến anh cố gắng bình phục.

Triệu Văn ở bên ngoài phát đồ ăn cho những người đó, trong phòng Lâu Điện trực tiếp lấy ra từ không gian bếp gas mini, nấu cháo trắng cho bệnh nhân Lâu Thượng, trong cháo bỏ thêm táo đỏ, cẩu kỷ bổ huyết. Mùi cháo thơm tỏa ra bốn phía, làm cho Cam Tĩnh Thành và Vương Tân vẫn bị trói không nhịn được ứa nước miếng, chẳng qua cho dù cố rướn cổ lên, cũng chẳng có phần hai người.

“Không ngờ vài năm không gặp, Tiểu Điện cừ thật, lại còn là dị năng không gian, chuẩn bị đầy đủ như thế, đúng là nhân tài cực kỳ quan trọng khi đi du lịch! Qua mấy năm nữa, anh không phải là đối thủ của em!” Khuôn mặt Lâu Thượng tái nhợt nở nụ cười, nhưng hễ mở miệng lại khiến người ta cảm thấy đáng đánh đòn. Điểm này ở anh khác hẳn Lâu Triển nghiêm túc, có vẻ giống anh em của Nghiêm Cách hơn, có lẽ cũng có nguyên nhân là anh và Nghiêm Cách lớn lên cùng nhau.

Lâu Điện tùy ý nói: “Không đến mấy năm, anh không phải là đối thủ của em!”

Lâu Thượng cười, nhìn về phía Lâu Linh, thấy cô im lặng ngồi cạnh Lâu Điện, đang lấy kẹo sữa chia cho Lâu Nghiên, Thu Dung. Anh cười tủm tỉm, rồi cười phá lên nói: “Em gái Tiểu Linh không cho anh Hai đáng thương một viên kẹo à?”

Lâu Linh cười nói: “Chờ thân thể anh khôi phục, em cho anh mười viên!”

Lâu Thượng cười ha ha đáp lại.

*******

Ngày thứ hai, ăn điểm tâm xong, Thu Dung tập hợp hết người có dị năng, chia họ thành ba đội, mỗi đội khoảng mười người, cộng với một đội người bên phe mình; sắp xếp thành hai tổ đi tìm kiếm đồ ăn.

Những dị năng giả này dù không bằng lòng, nhưng hiện tại Thu Dung nắm quyền to nhất ở siêu thị. Nếu không nghe lệnh, cô vô cùng lãnh khốc đuổi họ ra ngoài, cuối cùng đành không tình nguyện bước ra khỏi cửa. Vốn dĩ, Thu Dung không hi vọng họ có thể thu thập được gì, chẳng qua cô chỉ muốn rèn luyện bọn họ, còn bọn họ có thể đi bao xa, tìm ra cái gì thì tùy bản lĩnh của họ. Sau khi hai tổ dị năng giả xuất phát, Lâu Điện và Lâu Linh cũng lên đường.

Đối với thực lực của Lâu Điện, Thu Dung vô cùng yên tâm, hơn nữa anh lại là dị năng giả không gian, để anh đi ra ngoài dò đường và thu thập vật tư là thuận tiện nhất. Cho nên đối với hành vi anh cột Lâu Linh theo người, Thu Dung dặn dò mấy câu rồi nhắm mắt làm ngơ. Trong lòng cô biết rõ, Lâu Điện hận không thể đặt người nọ dưới mí mắt mình, cô đã chết lặng với hành động đi đâu cũng thích kéo em gái theo, em ấy thích thế nào thì tùy vậy.



Chẳng phải Lâu Điện muốn Lâu Linh đi cùng để rèn luyện cô, mà là thuần túy anh không muốn hai người tách khỏi nhau. Đúng như lời anh từng nói, cho dù nguy hiểm, họ cũng phải ở bên nhau, tình nguyện chết cạnh nhau, anh không thể chấp nhận việc cô ở một nơi khác mà anh không biết cô sống hay chết.

Vừa rời khỏi phạm vi siêu thị không lâu, hai anh em nhìn thấy zombie lang thang trên đường lớn ngửi được mùi lao tới tấn công họ. Lâu Điện kéo Lâu Linh trực tiếp chạy, anh không muốn phí thời gian vào chém giết zombie, chuyện này giao cho hai tổ dị năng giả kia.

Hai người xuyên qua thành phố, gặp được zombie đều là cấp hai, cấp ba, Lâu Điện chẳng thèm để chúng vào mắt, kéo Lâu Linh đi thẳng, nếu con nào chặn đường, trực tiếp vung kiếm giải quyết.

Đi dạo một buổi sáng, Lâu Điện chọn một trung tâm thương mại nằm cạnh đường lớn làm chỗ nghỉ ngơi. Sau khi đóng kín cửa, anh thả tinh thần lực ra, đám zombie đang tụ tập ở cửa dễ dàng bị tinh thần lực xua tan, không dám đến gần. Còn zombie bên trong rất ít, hai người xử lý nhanh gọn.

Chọn một khoảng đất trống trên tầng hai để nghỉ tạm, Lâu Linh lấy khăn lông, đổ ít nước ở trên, đến khi khăn ướt, cô lau qua mặt, sau đó cởi áo khoác ngoài, trên người cô chỉ mặc áo lót, hoàn toàn để lộ đường cong. Phát hiện anh nhìn chằm chằm ngực mình, Lâu Linh nguýt anh một cái, thời điểm như thế này đừng nổi lòng biến thái được không?

Lâu Điện cười, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, vô cùng ôn nhu hỏi: “Cơm trưa muốn ăn gì?”

“Tùy tiện.”

“Vậy làm bát mì lạnh nhé.”

“Được, thêm quả trứng chần!”

Mì lạnh:

Quạt thổi vù vù, cô hơi buồn ngủ. Nước trong nồi đặt trên bếp sôi sùng sục, Lâu Điện vớt mì ra, rưới ít tương để bên cạnh vào rồi thả thêm ít rau xanh còn nóng ở bên trên. Sau đó anh thay cái chảo khác, đổ dầu, đập trứng vào rán.

Trời nóng nực được ăn một bát mì lạnh thì tuyệt cú mèo, mặc dù mùi vị bát mì này không chính tông, song ở thời điểm như thế này được ăn một món ăn bình thường đã là vô cùng may mắn. Lâu Linh vừa ăn vừa bàn với anh về điểm kỳ lạ ở thành phố này rồi nhắc đến Lâu Thượng.

“Ngoài dung mạo giống anh Cả, tính cách anh Hai chẳng giống anh ấy gì cả, có vẻ giống anh Nghiêm.”

“Mấy anh ấy lớn lên cùng nhau, đương nhiên tính giống nhau. Hơn nữa, anh cả là người nối nghiệp của bác Cả, bác Cả giáo dục anh ấy nghiêm khắc hơn, đối với anh Hai thì lơi lỏng hơn.” Lâu Điện nói, không nhịn được nhớ tới chuyện kiếp trước. Nếu lần này họ không đi, có lẽ Thu Dung và Lâu Nghiên chết trên đường đi, Lâu Thượng cũng chết trong thành phố này.

Chẳng trách đời trước nhà họ Lâu dễ dàng sụp đổ như vậy. Theo quỹ đạo kiếp trước, Lâu Triển, Nghiêm Cách mất trong nhiệm vụ của sở nghiên cứu, Lâu Thượng mất tích trong khi làm nhiệm vụ, Thu Dung và Lâu Nghiên đi cứu anh, nếu cũng như lần này hai người gặp con sơn dương biến dị trên đường đi thì e rằng trong tình cảnh không đề phòng, cả hai sẽ bỏ mạng trên đường, Lâu Thượng cũng mất mạng trong kho hàng ở siêu thị. Cuối cùng Lâu gia chỉ còn lại bác gái và Lâu Diệp, một già một trẻ, đều là người thường, không có cây đại thụ che chở, kết cục có thể đoán trước.

Nghĩ vậy, kiếp này, bởi vì có anh, những việc anh thay đổi cũng là chuyện anh mong muốn cải biến.

Nghĩ đến đó, lại liếc cô gái ngồi bên cạnh ôm bát mì từ tốn ăn, tư thế ăn cơm vô cùng đoan trang, cách giáo dục ở nhà họ Lâu đã ăn sâu vào xương cốt, bình thường tùy tiện nhưng nó vẫn thể hiện ra ở những chi tiết rất nhỏ, sắc mặt anh không khỏi trở nên mềm mại.

Sau khi ăn mì xong, Lâu Linh dựa vào người anh nghỉ ngơi, tùy ý để anh chầm chậm xoa bụng mình giúp cô tiêu thực, khiến cô cực kì thoải mái như một chú mèo đang nằm phơi nắng vậy.

Nghỉ ngơi nửa tiếng, hai người mới đứng dậy, đi sâu vào bên trong trung tâm thương mại, tìm kiếm hàng hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook