Chương 1: Càng Là Có Thể Sử Dụng Máu Xương Của Nàng Tẩm Bổ Khí Vận Của Thôi Gia Chúng Ta.
Nhu Nạo Khinh Mạn
15/06/2023
"A Nhu, Kiều Kiều cùng ta có ân, lúc trước ta đi vào kinh thành đi thi, mới vừa vào kinh, chi phí đi đường liền bị kẻ trộm toàn bộ trộm đi, là Kiều Kiều đi ngang qua gọi người giúp ta tìm về chi phí đi đường. Nếu Như không phải Kiều Kiều, ta chắc chắn bởi vì chi phí đi đường bị trộm hết, không cách nào an tâm dừng chân học hành, cuối cùng thi rớt, liền ta lần này có thể thi trúng trạng nguyên, cũng là công lao của Kiều Kiều . Về sau, ta liền ái mộ kiều kiều lương thiện tốt đẹp như thế, hôm nay, ta mang Kiều Kiều trở về, cũng là hi vọng A Nhu thành toàn."
"Tỷ tỷ, ngươi cứ thoải mái tinh thần, ta tuy là vọng tộc quý nữ, lại là tiên đế thân phong Huyện chủ, nhưng tình cảm của ta đối với Lạc Lang đều là thật, ta không cùng tỷ tỷ tranh đoạt vị trí chính thê, ta nguyện làm bình thê hầu hạ Lạc Lang cùng tỷ tỷ cả cuộc đời này."
Chú thích: Bình thê, người vợ thứ 2 sau chính thê, địa vị ngang chính thê.
"Chị dâu, ngươi liền thành toàn ca ca cùng Mục tỷ tỷ đi, ngươi nhìn Mục tỷ tỷ thành tâm biết bao, nàng thân phận cao quý như vậy mà nguyện ý làm bình thê để chăm sóc ngươi cùng ca ca. "
Bên tai rất ồn ào, Thẩm Nhu khẽ nhíu mày, mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là phòng gạch ngói đơn sơ.
Nơi này hẳn là chính đường, toàn bộ trong phòng đồ đạc đều đã có chút cũ cũ, nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Hoàn cảnh quanh mình nhìn rất quen mắt, trừ những đồ đạc đơn sơ này, trước mắt của nàng còn vây quanh mấy người, mà bọn họ đều là đứng thẳng ở trước mắt nàng.
Giống như chỉ có mình là đang ngồi.
Người trước mắt cũng đều là nhìn quen mắt, phía trước nhất là một đôi nam nữ trẻ tuổi cùng một vị phu nhân xinh đẹp.
Nam tử dung mạo tuấn lãng, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt trắng nõn, mặc một thân áo màu tím sậm.
Cô nương bên trái Nam tử, trông chỉ có khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo chỉ có thể coi là thanh tú, cách ăn mặc lại cực kì giàu sang.
Cô ta mặc một chiếc váy áo thêu hình bướm đùa nước, bên ngoài khoác một lớp vải sa mỏng, tay đeo vòng dương chi bạch ngọc, đang thẹn thùng rúc vào người nam tử.
Phía bên phải Nam tử là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, ngũ quan trông khá đẹp, dù là có chút hơi mập đều không ảnh hưởng dung mạo của nàng, dù sao có loại phong vận khác.
Thôi Lạc Thư? Mục Tú Kiều? Diêu thị?
Như thế nào là bọn họ?
Sau khi thấy những người này, Thẩm Nhu liền biết không thích hợp.
Nàng trước một khắc rõ ràng còn đang ở trong phòng luyện đan, luyện chế đan dược, bây giờ lại xuất hiện ở đây, nàng khả năng lại trở về.
Thẩm Nhu không nghĩ tới, sau khi mình tiến về Tiên Hư giới tu luyện năm trăm năm, lại còn có cơ hội trở về kiếp này.
Nghĩ đến đời trước những người này hại chết nàng như thế nào, Thẩm Nhu đều hận không thể nhào tới uống máu ăn thịt những kẻ này.
Trước mắt ba người này, nam tử tuấn lãng là phu quân của nàng, Thôi Lạc Thư.
Người thiếu nữ kế bên là ngươi thôi lạc thư mang về từ kinh thành, sau khi thi đỗ trạng nguyên, ý muốn cưới nàng ta vì bình thê.
Mà phu nhân hơi mập nhưng nhìn khá đẹp là mẹ chồng của Thẩm Nhu, Diêu Trang Thanh.
Đời trước nàng cũng gọi là Thẩm Nhu, sinh ra ở một thôn nhỏ tên là Thủy Vân thôn.
Nàng thuở nhỏ chính là phấn điêu ngọc trác, lúc sinh ra đời thuận thuận lợi lợi, mẹ nàng đau đẻ, chưa tới một canh giờ liền đem nàng sinh ra.
Nghe người nhà họ Thẩm nói, nàng lúc sinh ra đời hào quang đầy trời, tất cả mọi người nói nàng về sau là người có phúc lớn.
Nàng thuở nhỏ liền lương thiện, phi thường nhu thuận nghe lời, liền gặp phải chim ven đường bị gãy cánh, đều sẽ đau lòng khóc thút thít, sẽ đi toàn lực đi cứu giúp.
Về sau nàng trổ mã thành cô gái xinh đẹp nhất của Thủy Vân thôn, dung mạo xinh đẹp, lông mày lá liễu, một đôi mắt trong suốt trong vắt.
Đợi nàng sau khi lớn lên cánh cửa của Thẩm gia đều bị sắp bị bà mối đạp phá.
Mười ba tuổi năm đó, Thôi mẫu Diêu Trang Thanh thay con trai Thôi Lạc Thư tới cửa đi cầu thân.
Thôi Lạc Thư là thanh niên có tài văn chương và dung mạo cũng tuấn tú nhất của Thủy Vân thôn, các cô nương chưa lập gia đình trong Thủy Vân thôn đều muốn gả cho hắn.
Cho nên Thẩm cha đồng ý hôn sự này.
Việc hôn nhân định ra chưa tới nửa năm, khi nàng nàng vừa tròn mười bốn tuổi là đã thành thân với thôi lạc thư.
Chuyện này Là do Thôi mẫu Diêu Trang Thanh mở miệng.
Diêu Trang Thanh khi đó cười tủm tỉm nói, "Lạc Thư năm nay liền muốn thi khoa cử, cho nên muốn sớm một chút để A Nhu gả vào thôi gia chúng ta, a nhu là người có phúc, nói không chừng gả sau khi vào Lạc Thư liền có thể thi đỗ, mà lại Lạc Thư một mực nhắc tới, nói muốn sớm một chút cưới A Nhu, ông bà thông gia các ngươi cũng yên tâm, nhà chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với A Nhu."
Diêu thị khách khí hòa ái, lúc trước đưa sính lễ cũng là thành ý tràn đầy.
Cho nên Thẩm gia cha mẹ dù cảm thấy A Nhu tuổi tác còn hơi nhỏ một chút, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý làm cho nàng sớm gả vào Thôi gia.
Sau khi Thẩm Nhu gả đến Thôi gia.
Thôi Lạc Thư cũng không có lập tức cùng với nàng viên phòng.
Là Diêu thị thông cảm nàng, nói nàng tuổi nhỏ, thể cốt còn không có phát triển tốt, hiện tại viên phòng đối thân thể nàng không tốt, muộn hai năm lại nói.
Cho nên sau khi gả tiến Thôi gia, Thẩm Nhu một mực ngủ cùng cô em chồng, cũng không cùng phòng với Thôi Lạc Thư.
Thẩm gia cũng yên tâm lại, dù sao Thẩm gia cũng cảm thấy nàng đích xác là còn quá nhỏ chút.
Thẩm Nhu gả đến mới nửa năm, Thôi Lạc Thư trong kỳ thi Hương liền trúng giải nguyên.
Lại trong lúc khảo thí, Thôi Lạc Thư gặp may, lúc ấy, trong nước uống của nhiều người đều có chút vấn đề, rất nhiều thí sinh đau bụng, chỉ có thôi lạc thư không sao, thi được thành tích tốt.
Sau khi thi Hương xong, Thôi Lạc Thư liền chuẩn bị lên đường đi kinh thành tham gia thi hội.
một đêm Trước khi đi, Thôi Lạc Thư còn để Thẩm Nhu chỉ một bài văn trong cuốn sách của hắn.
Thẩm Nhu khi đó không biết ý đồ của Thôi Lạc Thư , liền tùy ý chỉ một bài văn.
Về sau, lúc yết bảng Thẩm Nhu mới biết kia là đoán trước đề, bài văn mà nàng tùy tiện chỉ trúng tủ đề thi.
Cho nên Thôi Lạc Thư trúng Hội Nguyên trong kỳ thi hội.
Đợi đến lúc thi đình thì bị khâm điểm thành Trạng Nguyên.
Trúng liền Tam nguyên, khiếp sợ triều chính.
Tin mừng Thôi Lạc Thư trúng liền Tam nguyên rất nhanh bị đưa tới Thủy Vân thôn.
Người nhà họ Thôi vui đến phát khóc, toàn bộ Thủy Vân thôn các thôn dân cũng là vui mừng hớn hở, dù sao thôn của bọn họ nhỏ như vậy, có người cử nhân cũng khó khăn, chớ nói chi là tam nguyên cập đệ trạng nguyên lang, liên đới cả thôn bọn họ có thể đi theo được nhờ.
Từ lúc Thôi Lạc Thư tên đề bảng vàng, các thôn dân nhìn thấy Thẩm Nhu sau cũng nhịn không được trêu chọc nàng một câu.
"A Nhu, chờ ngươi trạng nguyên lang phu quân từ kinh thành trở về, liền sẽ dẫn ngươi đi kinh thành sống yên vui sung sướng đi."
Thẩm Nhu mỗi lần nghe thấy lời này, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sẽ đỏ lên thẹn thùng.
Người nhà họ Thẩm nguyên bản còn lo lắng Thôi Lạc Thư trúng liền Tam nguyên, sợ người nhà họ Thôi lại bởi vậy có chút chướng mắt con gái.
Nhưng người nhà họ Thôi trừ cô em chồng có chút vênh váo tự đắc, những người khác, đặc biệt là Diêu thị, đối đãi Thẩm Nhu ngược lại càng thêm tốt.
Người nhà họ Thẩm cũng triệt để yên tâm lại.
Đợi nửa năm, Thôi Lạc Thư là vào lúc trời sang thu thì trở về.
Tính toán hắn rời nhà đã một năm.
Thôi Lạc Thư hoàn toàn chính xác trở về, lại mang về một vị mỹ kiều nương.
Hắn nói mỹ kiều nương cùng hắn có ân, hi vọng A Nhu thành toàn, mỹ kiều nương nói mình dù là cao quý vọng tộc quý nữ, lại không cùng với nàng tranh vị trí chính thê, nguyện làm bình thê hầu hạ Trạng nguyên lang cùng nàng cả một đời.
Thẩm Nhu khi đó hoang mang lo sợ, là mẹ chồng tới khuyên nàng, nói coi như để Huyện chủ kia vào cửa, cũng sẽ không thật sự xem nàng như con dâu, chỉ nhận thẩm nhu là con dâu duy nhất, nhưng người kia dù sao cũng là cháu gái của các lão, vẫn là tiên đế thân phong Huyện chủ, nếu là không đáp lại đến, chỉ sợ Thôi gia sẽ có tai họa.
Chú thích: Các lão, chức quan lớn nhất trong hệ thống phong kiến, tương đương với tể tướng.
mẹ chồng thậm chí đánh chửi con trai mình một trậm
Thẩm Nhu rốt cục bị mẹ chồng thuyết phục, tiếp nhận Mục Tú Kiều vào cửa, mang theo người nhà họ Thôi, đi theo phu quân cùng Mục Tú Kiều đi vào kinh thành.
Đi vào kinh thành về sau, nàng nhìn xem Thôi Lạc Thư tám nâng đại kiệu cưới Mục Tú Kiều vào cửa, nhìn xem hai người ân ân ái ái, cầm sắt hòa minh.
Không bao lâu, Thôi Lạc Thư cũng muốn động phòng với thẩm nhu đền bù lúc trước.
Nhưng mỗi lần lúc này, đều ở trước khi Thôi Lạc Thư vào phòng nàng, cái mông cũng đều ngồi chưa nóng, nha hoàn của Mục Tú Kiều liền vội vàng hấp tấp chạy tới, thông báo cho bọn hắn, Mục Tú Kiều nơi này khó chịu nơi nào không thoải mái, Thôi Lạc Thư cũng chỉ có thể áy náy nhìn xem nàng, sau đó cùng theo nha hoàn cùng đi phòng của Mục Tú Kiều , mà nàng lại trong phòng ngây ngây dại dại chờ đợi cả đêm.
Mục Tú Kiều dùng nguyên nhân này ngăn cản Thôi Lạc Thư cùng Thẩm Nhu viên phòng.
Bởi vậy, dù là nàng gả cho Thôi Lạc Thư bốn năm, vẫn như cũ chưa thể cùng hắn viên phòng, tự nhiên không có khả năng có con cháu.
Mà Mục Tú Kiều đã sinh hạ con gái.
Đầu mấy năm, Thôi Lạc Thư vẫn là muốn tìm cơ hội cùng nàng viên phòng, nhưng không biết có phải hay không bởi vì nàng luôn lo liệu việc nhà, tâm tư hậm hực, cho nên dung mạo dần dần trở nên tiều tụy, dáng người khô gầy, không còn giống như trước kiều diễm động lòng người, dáng người ôn nhu như thế.
Gặp nàng hiện tại bộ dáng này, Thôi Lạc Thư lại không nói đến chuyện viên phòng nữa.
Đám Kinh thành quý nữ cũng hầu như là ở sau lưng trào phúng nàng chiếm vị trí chính thê của trạng nguyên lang, là con gà mái không biết đẻ trứng.
mẹ chồng lúc này như trước vẫn là che chở nàng.
Thẩm Nhu cảm kích mẹ chồng, đến cùng bỏ đi ý nghĩ muốn mang thai con cái, chuyên tâm vì Thôi phủ lo liệu việc nhà.
Nhưng đến cùng vẫn là hậm hực trong lòng, thân thể càng không tốt, luôn luôn triền miên giường bệnh, không đến ba mươi tuổi, nàng liền buông tay nhân gian, mà khi đó, Thôi Lạc Thư đã là quan cư tam phẩm.
Chờ sau khi Thẩm Nhu chết, nàng cũng không có vào luân hồi, hồn phách phiêu đãng trong Thôi gia.
Nàng trông thấy mẹ chồng cùng trạng nguyên lang phu quân còn có Mục Tú Kiều cùng nhau, đưa nàng thi cốt đều đập ra, máu thịt be bét, nứt xương thịt vụn nằm trong quan tài gỗ.
Đợi đến nàng thi cốt hạ táng về sau, bị chôn ở trong mộ tổ của thôi gia.
Trở lại Thôi phủ, mẹ chồng lui bọn nha hoàn, nói cho Thôi Lạc Thư cùng Mục Tú Kiều, "Nàng bây giờ cuối cùng là chết rồi, ngày sau hai người các ngươi có thể sống an tâm thoải mái, Thôi gia chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng vượng, về sau Lạc Thư ngươi sẽ trở thành người quyền nghiêng triều chính, trước đó liền cùng ngươi đã nói, nàng là khí vận chi nữ, vận đạo vô cùng tốt, trước khi chết có thể vì con ta mang đến vận thế, nhưng nàng kia thân máu xương mới thật sự là cực phẩm, sau khi chết chôn ở mộ tổ của thôi gia chúng ta, càng là có thể sử dụng máu xương của nàng tẩm bổ khí vận của thôi gia chúng ta, cho nên chúng ta Thôi gia về sau còn sẽ có càng lớn khí số."
Mục Tú Kiều do dự nói, "mẹ chồng, nàng đến cùng chết mới không có mấy ngày, lại là chúng ta âm thầm đối nàng hạ độc mới khiến cho nàng chết mất, vẫn là chớ có ở trong phủ nhấc lên lời này, tránh khỏi quấy nhiễu hồn phách của nàng, vạn nhất..."
"Sợ gì, nàng lúc còn sống là cái đồ bỏ đi, chết sau nàng cũng như thường không gây được sóng to gió lớn, nếu thật sự dám đến, ta chắc chắn trấn áp hồn phách của nàng, làm cho nàng vĩnh viễn không được siêu sinh." Diêu Trang Thanh cười lạnh nói, " có thể vì chúng ta Thôi gia tẩm bổ khí vận, nàng cũng coi như chết có ý nghĩa."
Thôi Lạc Thư một mực chưa từng nhiều lời, chỉ cuối cùng trầm thấp thở dài một tiếng.
Thẩm Nhu chảy ra huyết lệ, hóa ra nàng không phải chết bệnh.
Nguyên lai dung mạo của nàng cũng không phải bởi vì lo liệu việc nhà quá mức mệt nhọc mới trở nên xấu xí.
Là các nàng vẫn đối với mình âm thầm hạ độc.
Thẩm Nhu hận không thể nhào tới xé nát các nàng, lại không cách nào chạm đến các nàng.
Diêu Trang Thanh lúc này lại làm cho con trai lui ra khỏi phòng, sau đó nói cho Mục Tú Kiều, "Lạc Thư đến cùng mềm lòng, cũng là đối với nàng có mấy phần chân tình, may mắn ngươi một mực cản trở bọn họ viên phòng, nếu không nàng có Lạc Thư đứa bé, Lạc Thư chỉ sợ còn không nỡ làm cho nàng chết, hiện tại nàng cũng đã chết, ta cũng sẽ không để cho Lạc Thư nạp thiếp, sẽ không để cho những nữ nhân khác đem trong phủ làm chướng khí mù mịt, chỉ cần vợ chồng các ngươi cầm sắt hòa minh, vì Thôi gia khai chi tán diệp, chính là tâm nguyện lớn nhất của ta."
Sau khi Mục Tú Kiều nghe xong, thẹn thùng nói: "Đa tạ mẹ chồng, ngày sau ta định phụng dưỡng mẹ chồng, chiếu cố phu quân."
"Mặt khác còn có một việc ta phân phó ngươi đi làm." Diêu Trang Thanh nhìn về phía song cửa sổ bên ngoài, "Nàng đã hạ táng, ngươi phái người đi đưa người nhà họ Thẩm về Thủy Vân thôn, nhớ phải 'Hậu đãi' người nhà họ Thẩm cho tốt, cho bọn họ đủ Bạc, để bọn hắn có thể ở Thủy Vân thôn sống cuộc sống thoải mái."
Mục Tú Kiều lại lập tức nghe hiểu ý của mẹ chồng .
Thẩm Nhu cũng đã hiểu Diêu Trang Thanh ác độc.
Thẩm Nhu giống như cảm thấy được đau xé tâm can, nàng muốn nhào tới xé Diêu Trang Thanh, nhưng từ thân thể của Diêu Trang Thanh trực tiếp xuyên qua.
Nàng tâm loạn như ma, lại phiêu đãng muốn đi báo tin của người nhà họ thẩm còn đang ở thôi phủ, nhưng mặc cho nàng la to, người nhà họ Thẩm cũng vô pháp nghe được ngôn ngữ của nàng.
Mục Tú Kiều mang theo vạn lượng ngân phiếu tới, nói cho người nhà họ Thẩm, "Tỷ tỷ những năm này một mực vì Thôi gia lo liệu việc nhà, ta cùng phu quân đều rất kính trọng tỷ tỷ, tỷ tỷ chết bệnh, nhất không yên tâm cũng hẳn là các ngươi, đây là một vạn lượng ngân phiếu, nếu như tỷ tỷ vẫn còn, nhất định cũng là hi vọng nhìn thấy các ngươi có thể được sống cuộc sống tốt."
Thẩm cha trực tiếp cự tuyệt một vạn lượng ngân phiếu này, sau khi tế bái con gái, Thẩm cha mang theo người nhà họ Thẩm đau lòng gần chết trở về Thủy Vân thôn.
Nhưng mà Thẩm gia trở về không bao lâu, người khắp kinh thành đều biết Mục Tú Kiều đại nghĩa, coi như thẩm thị dù không sinh được con cái cũng không chịu nhường lại vị trí chính thể kia đã bệnh chết rồi, Thôi gia đều còn nguyện ý hậu đãi người nhà họ Thẩm, cho bọn hắn một vạn lượng ngân phiếu.
Những lời này tự nhiên cũng truyền đến trong tai cường đạo, tiền tài động nhân tâm, những cường đạo này vì tiền bạc tiến về Thủy Vân thôn, lại không từ Thẩm gia tìm tới vạn lượng ngân phiếu này, vì bức bách người nhà họ Thẩm nói ra tung tích của ngân phiếu, cường đạo sát hại cả nhà Thẩm gia.
tâm địa Thật ác độc, cố ý làm cho tất cả mọi người đều biết Thẩm gia vừa được một số tiền lớn, dẫn tới tặc nhân vì tham tiền sát hại tất cả người nhà họ Thẩm.
Thẩm Nhu khi đó tuyệt vọng nghĩ, nếu quả thật có kiếp sau, nàng duy nguyện đời này không còn ngu xuẩn vô tri lương thiện nhu nhược, không còn bị những người này lừa gạt hạ độc chết, nàng nhất định phải lấy máy trả bằng máu, để bọn hắn đền mạng.
Sau đó mấy chục năm, Thẩm Nhu lúc nào cũng còn nghĩ chuyện báo thù, nhưng mà nàng không cách nào báo thù, thậm chí trơ mắt nhìn xem một nhà kẻ thù phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời, bị mười ngàn người kính ngưỡng.
Về sau, Thẩm Nhu rốt cục vào Luân Hồi, nàng không nhìn thấy những người này cuối cùng là thọ hết chết già hay là sẽ bị báo ứng, nàng toại nguyện có kiếp sau, lại không còn là A Nhu của Thủy Vân thôn, nàng trở thành một đứa bé của Tiên Hư giới, cũng bị người nhà lấy tên Thẩm Nhu.
Thế giới này cùng thế giới đời trước hoàn toàn khác biệt, phàm nhân có thể tu luyện.
Thẩm Nhu từ khi còn bé bắt đầu tu hành, trở thành một người y tu luyện chế đan dược.
Đảo mắt mấy trăm năm, nàng cũng thành y tu nổi danh của Tiên Hư giới, đan dược nàng luyện chế ra đến tất cả đều là cực phẩm.
Ngay tại A Nhu dần dần quên mất chuyện cũ trước kia.
Không nghĩ tới vừa mở mắt, nàng lại lại thấy được những người này.
Trước mắt giờ khắc này, nên là sau khi Thôi Lạc Thư trở thành trạng nguyên lang thì, mang theo Mục Tú Kiều về Thủy Vân thôn, đi theo người nhà họ Thôi cùng khuyên nàng tiếp nhận Mục Tú Kiều trở thành bình thê.
Tay Thẩm Nhu gắt gao nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra.
Nàng không rõ ràng đời trước Diêu Trang Thanh là từ đâu biết được nàng là khí vận chi nữ, cũng không biết khí vận chi nữ đến cùng là cái thứ gì, nàng chỉ biết cái gia đình này, vì những mệnh cách hư vô mờ mịt kia hại chết nàng, lại hại cả nhà của nàng, nàng rốt cục có cơ hội báo thù.
Trong Tiên Hư giới, cha mẹ của nàng đều chỉ là phàm nhân, đã thọ hết chết già, chỉ còn một mình nàng, cho nên nàng đối với Tiên Hư giới lại không lưu luyến.
Thẩm Nhu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người trước mắt, trừ ba người này, còn có cô em chồng Thôi Văn Lan cũng ở tại chỗ.
Đời trước nàng cũng không biết Thôi Lạc Thư cùng Mục Tú Kiều hôm qua trong đêm đã trở về, sáng nay ngủ dậy, nàng vừa làm xong điểm tâm, liền bị Diêu Trang Thanh cùng cô em chồng Thôi Văn Lan kéo đến nhà chính, ấn lấy nàng ngồi xuống, sau đó Thôi Lạc Thư mang theo Mục Tú Kiều đi vào nhà chính, lừa gạt nói với nàng những lời kia.
"A Nhu, ngươi chớ có sợ, hết thảy đều có nương thay ngươi làm chủ, coi như nàng vào cửa, nương cũng sẽ không thật sự xem nàng làm con dâu, nương chỉ có con dâu là ngươi, nương cũng chỉ thích ngươi mà thôi. Nhưng nàng dù sao cũng là cháu gái của các lão, lại là huyện chủ mà tiên đế đã phong, nếu là không đồng ý, ta chỉ sợ Lạc Thư ngày sau trở lại kinh thành làm quan cũng sẽ bị liên luỵ... Ai, nói cho cùng vẫn là Lạc Thư không tốt."
Lúc này, người nói chuyện chính là Thôi mẫu Diêu Trang Thanh, cũng nói ra lời nói giống đời trước.
"Tỷ tỷ, ngươi cứ thoải mái tinh thần, ta tuy là vọng tộc quý nữ, lại là tiên đế thân phong Huyện chủ, nhưng tình cảm của ta đối với Lạc Lang đều là thật, ta không cùng tỷ tỷ tranh đoạt vị trí chính thê, ta nguyện làm bình thê hầu hạ Lạc Lang cùng tỷ tỷ cả cuộc đời này."
Chú thích: Bình thê, người vợ thứ 2 sau chính thê, địa vị ngang chính thê.
"Chị dâu, ngươi liền thành toàn ca ca cùng Mục tỷ tỷ đi, ngươi nhìn Mục tỷ tỷ thành tâm biết bao, nàng thân phận cao quý như vậy mà nguyện ý làm bình thê để chăm sóc ngươi cùng ca ca. "
Bên tai rất ồn ào, Thẩm Nhu khẽ nhíu mày, mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là phòng gạch ngói đơn sơ.
Nơi này hẳn là chính đường, toàn bộ trong phòng đồ đạc đều đã có chút cũ cũ, nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Hoàn cảnh quanh mình nhìn rất quen mắt, trừ những đồ đạc đơn sơ này, trước mắt của nàng còn vây quanh mấy người, mà bọn họ đều là đứng thẳng ở trước mắt nàng.
Giống như chỉ có mình là đang ngồi.
Người trước mắt cũng đều là nhìn quen mắt, phía trước nhất là một đôi nam nữ trẻ tuổi cùng một vị phu nhân xinh đẹp.
Nam tử dung mạo tuấn lãng, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt trắng nõn, mặc một thân áo màu tím sậm.
Cô nương bên trái Nam tử, trông chỉ có khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo chỉ có thể coi là thanh tú, cách ăn mặc lại cực kì giàu sang.
Cô ta mặc một chiếc váy áo thêu hình bướm đùa nước, bên ngoài khoác một lớp vải sa mỏng, tay đeo vòng dương chi bạch ngọc, đang thẹn thùng rúc vào người nam tử.
Phía bên phải Nam tử là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, ngũ quan trông khá đẹp, dù là có chút hơi mập đều không ảnh hưởng dung mạo của nàng, dù sao có loại phong vận khác.
Thôi Lạc Thư? Mục Tú Kiều? Diêu thị?
Như thế nào là bọn họ?
Sau khi thấy những người này, Thẩm Nhu liền biết không thích hợp.
Nàng trước một khắc rõ ràng còn đang ở trong phòng luyện đan, luyện chế đan dược, bây giờ lại xuất hiện ở đây, nàng khả năng lại trở về.
Thẩm Nhu không nghĩ tới, sau khi mình tiến về Tiên Hư giới tu luyện năm trăm năm, lại còn có cơ hội trở về kiếp này.
Nghĩ đến đời trước những người này hại chết nàng như thế nào, Thẩm Nhu đều hận không thể nhào tới uống máu ăn thịt những kẻ này.
Trước mắt ba người này, nam tử tuấn lãng là phu quân của nàng, Thôi Lạc Thư.
Người thiếu nữ kế bên là ngươi thôi lạc thư mang về từ kinh thành, sau khi thi đỗ trạng nguyên, ý muốn cưới nàng ta vì bình thê.
Mà phu nhân hơi mập nhưng nhìn khá đẹp là mẹ chồng của Thẩm Nhu, Diêu Trang Thanh.
Đời trước nàng cũng gọi là Thẩm Nhu, sinh ra ở một thôn nhỏ tên là Thủy Vân thôn.
Nàng thuở nhỏ chính là phấn điêu ngọc trác, lúc sinh ra đời thuận thuận lợi lợi, mẹ nàng đau đẻ, chưa tới một canh giờ liền đem nàng sinh ra.
Nghe người nhà họ Thẩm nói, nàng lúc sinh ra đời hào quang đầy trời, tất cả mọi người nói nàng về sau là người có phúc lớn.
Nàng thuở nhỏ liền lương thiện, phi thường nhu thuận nghe lời, liền gặp phải chim ven đường bị gãy cánh, đều sẽ đau lòng khóc thút thít, sẽ đi toàn lực đi cứu giúp.
Về sau nàng trổ mã thành cô gái xinh đẹp nhất của Thủy Vân thôn, dung mạo xinh đẹp, lông mày lá liễu, một đôi mắt trong suốt trong vắt.
Đợi nàng sau khi lớn lên cánh cửa của Thẩm gia đều bị sắp bị bà mối đạp phá.
Mười ba tuổi năm đó, Thôi mẫu Diêu Trang Thanh thay con trai Thôi Lạc Thư tới cửa đi cầu thân.
Thôi Lạc Thư là thanh niên có tài văn chương và dung mạo cũng tuấn tú nhất của Thủy Vân thôn, các cô nương chưa lập gia đình trong Thủy Vân thôn đều muốn gả cho hắn.
Cho nên Thẩm cha đồng ý hôn sự này.
Việc hôn nhân định ra chưa tới nửa năm, khi nàng nàng vừa tròn mười bốn tuổi là đã thành thân với thôi lạc thư.
Chuyện này Là do Thôi mẫu Diêu Trang Thanh mở miệng.
Diêu Trang Thanh khi đó cười tủm tỉm nói, "Lạc Thư năm nay liền muốn thi khoa cử, cho nên muốn sớm một chút để A Nhu gả vào thôi gia chúng ta, a nhu là người có phúc, nói không chừng gả sau khi vào Lạc Thư liền có thể thi đỗ, mà lại Lạc Thư một mực nhắc tới, nói muốn sớm một chút cưới A Nhu, ông bà thông gia các ngươi cũng yên tâm, nhà chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với A Nhu."
Diêu thị khách khí hòa ái, lúc trước đưa sính lễ cũng là thành ý tràn đầy.
Cho nên Thẩm gia cha mẹ dù cảm thấy A Nhu tuổi tác còn hơi nhỏ một chút, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý làm cho nàng sớm gả vào Thôi gia.
Sau khi Thẩm Nhu gả đến Thôi gia.
Thôi Lạc Thư cũng không có lập tức cùng với nàng viên phòng.
Là Diêu thị thông cảm nàng, nói nàng tuổi nhỏ, thể cốt còn không có phát triển tốt, hiện tại viên phòng đối thân thể nàng không tốt, muộn hai năm lại nói.
Cho nên sau khi gả tiến Thôi gia, Thẩm Nhu một mực ngủ cùng cô em chồng, cũng không cùng phòng với Thôi Lạc Thư.
Thẩm gia cũng yên tâm lại, dù sao Thẩm gia cũng cảm thấy nàng đích xác là còn quá nhỏ chút.
Thẩm Nhu gả đến mới nửa năm, Thôi Lạc Thư trong kỳ thi Hương liền trúng giải nguyên.
Lại trong lúc khảo thí, Thôi Lạc Thư gặp may, lúc ấy, trong nước uống của nhiều người đều có chút vấn đề, rất nhiều thí sinh đau bụng, chỉ có thôi lạc thư không sao, thi được thành tích tốt.
Sau khi thi Hương xong, Thôi Lạc Thư liền chuẩn bị lên đường đi kinh thành tham gia thi hội.
một đêm Trước khi đi, Thôi Lạc Thư còn để Thẩm Nhu chỉ một bài văn trong cuốn sách của hắn.
Thẩm Nhu khi đó không biết ý đồ của Thôi Lạc Thư , liền tùy ý chỉ một bài văn.
Về sau, lúc yết bảng Thẩm Nhu mới biết kia là đoán trước đề, bài văn mà nàng tùy tiện chỉ trúng tủ đề thi.
Cho nên Thôi Lạc Thư trúng Hội Nguyên trong kỳ thi hội.
Đợi đến lúc thi đình thì bị khâm điểm thành Trạng Nguyên.
Trúng liền Tam nguyên, khiếp sợ triều chính.
Tin mừng Thôi Lạc Thư trúng liền Tam nguyên rất nhanh bị đưa tới Thủy Vân thôn.
Người nhà họ Thôi vui đến phát khóc, toàn bộ Thủy Vân thôn các thôn dân cũng là vui mừng hớn hở, dù sao thôn của bọn họ nhỏ như vậy, có người cử nhân cũng khó khăn, chớ nói chi là tam nguyên cập đệ trạng nguyên lang, liên đới cả thôn bọn họ có thể đi theo được nhờ.
Từ lúc Thôi Lạc Thư tên đề bảng vàng, các thôn dân nhìn thấy Thẩm Nhu sau cũng nhịn không được trêu chọc nàng một câu.
"A Nhu, chờ ngươi trạng nguyên lang phu quân từ kinh thành trở về, liền sẽ dẫn ngươi đi kinh thành sống yên vui sung sướng đi."
Thẩm Nhu mỗi lần nghe thấy lời này, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sẽ đỏ lên thẹn thùng.
Người nhà họ Thẩm nguyên bản còn lo lắng Thôi Lạc Thư trúng liền Tam nguyên, sợ người nhà họ Thôi lại bởi vậy có chút chướng mắt con gái.
Nhưng người nhà họ Thôi trừ cô em chồng có chút vênh váo tự đắc, những người khác, đặc biệt là Diêu thị, đối đãi Thẩm Nhu ngược lại càng thêm tốt.
Người nhà họ Thẩm cũng triệt để yên tâm lại.
Đợi nửa năm, Thôi Lạc Thư là vào lúc trời sang thu thì trở về.
Tính toán hắn rời nhà đã một năm.
Thôi Lạc Thư hoàn toàn chính xác trở về, lại mang về một vị mỹ kiều nương.
Hắn nói mỹ kiều nương cùng hắn có ân, hi vọng A Nhu thành toàn, mỹ kiều nương nói mình dù là cao quý vọng tộc quý nữ, lại không cùng với nàng tranh vị trí chính thê, nguyện làm bình thê hầu hạ Trạng nguyên lang cùng nàng cả một đời.
Thẩm Nhu khi đó hoang mang lo sợ, là mẹ chồng tới khuyên nàng, nói coi như để Huyện chủ kia vào cửa, cũng sẽ không thật sự xem nàng như con dâu, chỉ nhận thẩm nhu là con dâu duy nhất, nhưng người kia dù sao cũng là cháu gái của các lão, vẫn là tiên đế thân phong Huyện chủ, nếu là không đáp lại đến, chỉ sợ Thôi gia sẽ có tai họa.
Chú thích: Các lão, chức quan lớn nhất trong hệ thống phong kiến, tương đương với tể tướng.
mẹ chồng thậm chí đánh chửi con trai mình một trậm
Thẩm Nhu rốt cục bị mẹ chồng thuyết phục, tiếp nhận Mục Tú Kiều vào cửa, mang theo người nhà họ Thôi, đi theo phu quân cùng Mục Tú Kiều đi vào kinh thành.
Đi vào kinh thành về sau, nàng nhìn xem Thôi Lạc Thư tám nâng đại kiệu cưới Mục Tú Kiều vào cửa, nhìn xem hai người ân ân ái ái, cầm sắt hòa minh.
Không bao lâu, Thôi Lạc Thư cũng muốn động phòng với thẩm nhu đền bù lúc trước.
Nhưng mỗi lần lúc này, đều ở trước khi Thôi Lạc Thư vào phòng nàng, cái mông cũng đều ngồi chưa nóng, nha hoàn của Mục Tú Kiều liền vội vàng hấp tấp chạy tới, thông báo cho bọn hắn, Mục Tú Kiều nơi này khó chịu nơi nào không thoải mái, Thôi Lạc Thư cũng chỉ có thể áy náy nhìn xem nàng, sau đó cùng theo nha hoàn cùng đi phòng của Mục Tú Kiều , mà nàng lại trong phòng ngây ngây dại dại chờ đợi cả đêm.
Mục Tú Kiều dùng nguyên nhân này ngăn cản Thôi Lạc Thư cùng Thẩm Nhu viên phòng.
Bởi vậy, dù là nàng gả cho Thôi Lạc Thư bốn năm, vẫn như cũ chưa thể cùng hắn viên phòng, tự nhiên không có khả năng có con cháu.
Mà Mục Tú Kiều đã sinh hạ con gái.
Đầu mấy năm, Thôi Lạc Thư vẫn là muốn tìm cơ hội cùng nàng viên phòng, nhưng không biết có phải hay không bởi vì nàng luôn lo liệu việc nhà, tâm tư hậm hực, cho nên dung mạo dần dần trở nên tiều tụy, dáng người khô gầy, không còn giống như trước kiều diễm động lòng người, dáng người ôn nhu như thế.
Gặp nàng hiện tại bộ dáng này, Thôi Lạc Thư lại không nói đến chuyện viên phòng nữa.
Đám Kinh thành quý nữ cũng hầu như là ở sau lưng trào phúng nàng chiếm vị trí chính thê của trạng nguyên lang, là con gà mái không biết đẻ trứng.
mẹ chồng lúc này như trước vẫn là che chở nàng.
Thẩm Nhu cảm kích mẹ chồng, đến cùng bỏ đi ý nghĩ muốn mang thai con cái, chuyên tâm vì Thôi phủ lo liệu việc nhà.
Nhưng đến cùng vẫn là hậm hực trong lòng, thân thể càng không tốt, luôn luôn triền miên giường bệnh, không đến ba mươi tuổi, nàng liền buông tay nhân gian, mà khi đó, Thôi Lạc Thư đã là quan cư tam phẩm.
Chờ sau khi Thẩm Nhu chết, nàng cũng không có vào luân hồi, hồn phách phiêu đãng trong Thôi gia.
Nàng trông thấy mẹ chồng cùng trạng nguyên lang phu quân còn có Mục Tú Kiều cùng nhau, đưa nàng thi cốt đều đập ra, máu thịt be bét, nứt xương thịt vụn nằm trong quan tài gỗ.
Đợi đến nàng thi cốt hạ táng về sau, bị chôn ở trong mộ tổ của thôi gia.
Trở lại Thôi phủ, mẹ chồng lui bọn nha hoàn, nói cho Thôi Lạc Thư cùng Mục Tú Kiều, "Nàng bây giờ cuối cùng là chết rồi, ngày sau hai người các ngươi có thể sống an tâm thoải mái, Thôi gia chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng vượng, về sau Lạc Thư ngươi sẽ trở thành người quyền nghiêng triều chính, trước đó liền cùng ngươi đã nói, nàng là khí vận chi nữ, vận đạo vô cùng tốt, trước khi chết có thể vì con ta mang đến vận thế, nhưng nàng kia thân máu xương mới thật sự là cực phẩm, sau khi chết chôn ở mộ tổ của thôi gia chúng ta, càng là có thể sử dụng máu xương của nàng tẩm bổ khí vận của thôi gia chúng ta, cho nên chúng ta Thôi gia về sau còn sẽ có càng lớn khí số."
Mục Tú Kiều do dự nói, "mẹ chồng, nàng đến cùng chết mới không có mấy ngày, lại là chúng ta âm thầm đối nàng hạ độc mới khiến cho nàng chết mất, vẫn là chớ có ở trong phủ nhấc lên lời này, tránh khỏi quấy nhiễu hồn phách của nàng, vạn nhất..."
"Sợ gì, nàng lúc còn sống là cái đồ bỏ đi, chết sau nàng cũng như thường không gây được sóng to gió lớn, nếu thật sự dám đến, ta chắc chắn trấn áp hồn phách của nàng, làm cho nàng vĩnh viễn không được siêu sinh." Diêu Trang Thanh cười lạnh nói, " có thể vì chúng ta Thôi gia tẩm bổ khí vận, nàng cũng coi như chết có ý nghĩa."
Thôi Lạc Thư một mực chưa từng nhiều lời, chỉ cuối cùng trầm thấp thở dài một tiếng.
Thẩm Nhu chảy ra huyết lệ, hóa ra nàng không phải chết bệnh.
Nguyên lai dung mạo của nàng cũng không phải bởi vì lo liệu việc nhà quá mức mệt nhọc mới trở nên xấu xí.
Là các nàng vẫn đối với mình âm thầm hạ độc.
Thẩm Nhu hận không thể nhào tới xé nát các nàng, lại không cách nào chạm đến các nàng.
Diêu Trang Thanh lúc này lại làm cho con trai lui ra khỏi phòng, sau đó nói cho Mục Tú Kiều, "Lạc Thư đến cùng mềm lòng, cũng là đối với nàng có mấy phần chân tình, may mắn ngươi một mực cản trở bọn họ viên phòng, nếu không nàng có Lạc Thư đứa bé, Lạc Thư chỉ sợ còn không nỡ làm cho nàng chết, hiện tại nàng cũng đã chết, ta cũng sẽ không để cho Lạc Thư nạp thiếp, sẽ không để cho những nữ nhân khác đem trong phủ làm chướng khí mù mịt, chỉ cần vợ chồng các ngươi cầm sắt hòa minh, vì Thôi gia khai chi tán diệp, chính là tâm nguyện lớn nhất của ta."
Sau khi Mục Tú Kiều nghe xong, thẹn thùng nói: "Đa tạ mẹ chồng, ngày sau ta định phụng dưỡng mẹ chồng, chiếu cố phu quân."
"Mặt khác còn có một việc ta phân phó ngươi đi làm." Diêu Trang Thanh nhìn về phía song cửa sổ bên ngoài, "Nàng đã hạ táng, ngươi phái người đi đưa người nhà họ Thẩm về Thủy Vân thôn, nhớ phải 'Hậu đãi' người nhà họ Thẩm cho tốt, cho bọn họ đủ Bạc, để bọn hắn có thể ở Thủy Vân thôn sống cuộc sống thoải mái."
Mục Tú Kiều lại lập tức nghe hiểu ý của mẹ chồng .
Thẩm Nhu cũng đã hiểu Diêu Trang Thanh ác độc.
Thẩm Nhu giống như cảm thấy được đau xé tâm can, nàng muốn nhào tới xé Diêu Trang Thanh, nhưng từ thân thể của Diêu Trang Thanh trực tiếp xuyên qua.
Nàng tâm loạn như ma, lại phiêu đãng muốn đi báo tin của người nhà họ thẩm còn đang ở thôi phủ, nhưng mặc cho nàng la to, người nhà họ Thẩm cũng vô pháp nghe được ngôn ngữ của nàng.
Mục Tú Kiều mang theo vạn lượng ngân phiếu tới, nói cho người nhà họ Thẩm, "Tỷ tỷ những năm này một mực vì Thôi gia lo liệu việc nhà, ta cùng phu quân đều rất kính trọng tỷ tỷ, tỷ tỷ chết bệnh, nhất không yên tâm cũng hẳn là các ngươi, đây là một vạn lượng ngân phiếu, nếu như tỷ tỷ vẫn còn, nhất định cũng là hi vọng nhìn thấy các ngươi có thể được sống cuộc sống tốt."
Thẩm cha trực tiếp cự tuyệt một vạn lượng ngân phiếu này, sau khi tế bái con gái, Thẩm cha mang theo người nhà họ Thẩm đau lòng gần chết trở về Thủy Vân thôn.
Nhưng mà Thẩm gia trở về không bao lâu, người khắp kinh thành đều biết Mục Tú Kiều đại nghĩa, coi như thẩm thị dù không sinh được con cái cũng không chịu nhường lại vị trí chính thể kia đã bệnh chết rồi, Thôi gia đều còn nguyện ý hậu đãi người nhà họ Thẩm, cho bọn hắn một vạn lượng ngân phiếu.
Những lời này tự nhiên cũng truyền đến trong tai cường đạo, tiền tài động nhân tâm, những cường đạo này vì tiền bạc tiến về Thủy Vân thôn, lại không từ Thẩm gia tìm tới vạn lượng ngân phiếu này, vì bức bách người nhà họ Thẩm nói ra tung tích của ngân phiếu, cường đạo sát hại cả nhà Thẩm gia.
tâm địa Thật ác độc, cố ý làm cho tất cả mọi người đều biết Thẩm gia vừa được một số tiền lớn, dẫn tới tặc nhân vì tham tiền sát hại tất cả người nhà họ Thẩm.
Thẩm Nhu khi đó tuyệt vọng nghĩ, nếu quả thật có kiếp sau, nàng duy nguyện đời này không còn ngu xuẩn vô tri lương thiện nhu nhược, không còn bị những người này lừa gạt hạ độc chết, nàng nhất định phải lấy máy trả bằng máu, để bọn hắn đền mạng.
Sau đó mấy chục năm, Thẩm Nhu lúc nào cũng còn nghĩ chuyện báo thù, nhưng mà nàng không cách nào báo thù, thậm chí trơ mắt nhìn xem một nhà kẻ thù phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời, bị mười ngàn người kính ngưỡng.
Về sau, Thẩm Nhu rốt cục vào Luân Hồi, nàng không nhìn thấy những người này cuối cùng là thọ hết chết già hay là sẽ bị báo ứng, nàng toại nguyện có kiếp sau, lại không còn là A Nhu của Thủy Vân thôn, nàng trở thành một đứa bé của Tiên Hư giới, cũng bị người nhà lấy tên Thẩm Nhu.
Thế giới này cùng thế giới đời trước hoàn toàn khác biệt, phàm nhân có thể tu luyện.
Thẩm Nhu từ khi còn bé bắt đầu tu hành, trở thành một người y tu luyện chế đan dược.
Đảo mắt mấy trăm năm, nàng cũng thành y tu nổi danh của Tiên Hư giới, đan dược nàng luyện chế ra đến tất cả đều là cực phẩm.
Ngay tại A Nhu dần dần quên mất chuyện cũ trước kia.
Không nghĩ tới vừa mở mắt, nàng lại lại thấy được những người này.
Trước mắt giờ khắc này, nên là sau khi Thôi Lạc Thư trở thành trạng nguyên lang thì, mang theo Mục Tú Kiều về Thủy Vân thôn, đi theo người nhà họ Thôi cùng khuyên nàng tiếp nhận Mục Tú Kiều trở thành bình thê.
Tay Thẩm Nhu gắt gao nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra.
Nàng không rõ ràng đời trước Diêu Trang Thanh là từ đâu biết được nàng là khí vận chi nữ, cũng không biết khí vận chi nữ đến cùng là cái thứ gì, nàng chỉ biết cái gia đình này, vì những mệnh cách hư vô mờ mịt kia hại chết nàng, lại hại cả nhà của nàng, nàng rốt cục có cơ hội báo thù.
Trong Tiên Hư giới, cha mẹ của nàng đều chỉ là phàm nhân, đã thọ hết chết già, chỉ còn một mình nàng, cho nên nàng đối với Tiên Hư giới lại không lưu luyến.
Thẩm Nhu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người trước mắt, trừ ba người này, còn có cô em chồng Thôi Văn Lan cũng ở tại chỗ.
Đời trước nàng cũng không biết Thôi Lạc Thư cùng Mục Tú Kiều hôm qua trong đêm đã trở về, sáng nay ngủ dậy, nàng vừa làm xong điểm tâm, liền bị Diêu Trang Thanh cùng cô em chồng Thôi Văn Lan kéo đến nhà chính, ấn lấy nàng ngồi xuống, sau đó Thôi Lạc Thư mang theo Mục Tú Kiều đi vào nhà chính, lừa gạt nói với nàng những lời kia.
"A Nhu, ngươi chớ có sợ, hết thảy đều có nương thay ngươi làm chủ, coi như nàng vào cửa, nương cũng sẽ không thật sự xem nàng làm con dâu, nương chỉ có con dâu là ngươi, nương cũng chỉ thích ngươi mà thôi. Nhưng nàng dù sao cũng là cháu gái của các lão, lại là huyện chủ mà tiên đế đã phong, nếu là không đồng ý, ta chỉ sợ Lạc Thư ngày sau trở lại kinh thành làm quan cũng sẽ bị liên luỵ... Ai, nói cho cùng vẫn là Lạc Thư không tốt."
Lúc này, người nói chuyện chính là Thôi mẫu Diêu Trang Thanh, cũng nói ra lời nói giống đời trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.