Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 10: Mèo con sợ chó

Mạt Trà Khúc Kỳ

18/07/2015

Bùi Khuyết dung túng cho Bùi Chiếu, Ninh Oản cũng biết. Nàng biết dù Bùi Khuyết coi trọng mình nhưng dù sao lúc này mình cũng chỉ là một con mèo mà thôi. Nếu như Bùi Chiếu muốn, y vẫn có cơ hội đụng đến nàng. Nàng không thể rơi vào tay của Bùi Chiếu được – tên đó nhất định sẽ giết chết nàng mất.

” Meo meo ”. Ninh Oản cọ cọ vào bàn tay của Bùi Khuyết, làm bộ đáng thương, khẽ kêu lên một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào cặp mắt sáng như cẩm thạch của y, cực kì tủi thân. Hôm đó, rõ ràng là Bùi Chiếu bắt nàng trước, nàng chẳng qua là theo bản năng kháng cự lại một chút thôi mà. Hơn nữa, nàng thiếu chút nữa đã bị hắn giết chết rồi.

Thế nhưng nàng cũng hiểu rõ. Bùi Chiếu là hoàng tử còn nàng chẳng qua là một con mèo, làm gì có thân phận địa vị. Lúc này, nàng không còn sợ hãi nữa. Bùi Khuyết vốn dĩ cảm thấy rất tức giận nhưng trông thấy con mèo nhỏ trong lòng dáng vẻ giống như sợ chết, lòng lại cảm thấy buồn cười. Y khẽ chọc một cái vào đầu nhỏ của nó, ánh mắt ôn hòa. A Cửu là con mèo mà y thích nhất, dĩ nhiên sẽ không đem tặng nó cho Bùi Chiếu, lập tức quay sang nói với Bùi Chiếu : ” A Chiếu. Nếu là cái khác, huynh dĩ nhiên sẽ đáp ứng nhưng A Cửu thì không được. ”

Bùi Chiếu không ngờ y lại cự tuyệt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, nói : ” Ở trong lòng của hoàng huynh, thần đệ lại không sánh bằng một con súc sinh này.”

Có lẽ câu nói vừa rồi của Bùi Chiếu, có lời nào khiến Bùi Khuyết cảm thấy không vui, y khẽ nhíu mày nhìn về phía Bùi Chiếu, vẻ mặt thản nhiên. Vị đệ đệ ruột thịt này kém y hai tuổi, khuôn mặt cũng gần giống y. Hôm nay, hắn bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình, trong đó cũng không có nửa phần tôn trọng.

Từ trước đến giờ, trong mắt Bùi Chiếu đều không có bề trên.

Nhưng hắn càng làm như vậy, phụ hoàng lại càng không thích. Mặc dù y cũng cảm thấy áy náy với Bùi Chiếu nhưng y tự vấn lòng mình, những gì có thể làm được y đều đã làm, chỉ thiếu…chỉ thiếu việc đem ngôi vị thái tử tặng cho hắn. Thế nhưng phụ hoàng lại không đồng ý.

” Có thể ở trong mắt của đệ, A Cửu chẳng qua là một con mèo nhưng đối với ta mà nói lại không giống như vậy. Nó khiến đệ bị thương, ta sẽ xin lỗi thay nó, thậm chí là bồi thường nhưng A Chiếu …Ta sẽ không để cho đệ mang nó đi đâu.”

” Tốt thôi.” Bùi Chiếu chán nản, nhả từng chữ, sau đó lập tức phất tay áo, bước ra khỏi điện.

Hồi lâu.

Ninh Oản vẫn ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Bùi Khuyết không dám nói lời nào, chỉ ngơ ngác ngửa đầu nhìn y. Nàng không ngờ, ở trong lòng y nàng lại quan trọng đến vậy. Vì vậy mà y đã không hề do dự cự tuyệt yêu cầu của Bùi Chiếu. Nàng biết Bùi Khuyết thích mèo nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, y lại thích đến mức này.

Mình cào xước da Bùi Chiếu, y thể hiện sự áy náy với hắn nhưng y vẫn che chở cho con mèo con như mình, không nỡ để mình phải chịu một chút tủi thân nào. Thế nhưng khi mình cào xước da Ninh Oản, y lại quyết bắt con mèo con nhịn đói vài ngày, không hề do dự. Nàng thực sự không hiểu. Nàng và Bùi Khuyết chẳng qua chỉ là thanh mai trúc mã. Hơn nữa từ khi trưởng thành, cả hai đã không còn thân thiết nữa, sao y lại có thể thích nàng đến vậy?

Nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng thích cảm giác được Bùi Khuyết che chở.

” Meo meo”. Ninh Oản cúi đầu cúi đầu liếm liếm bàn tay y.

Bùi Khuyết cúi đầu nhìn con mèo nhỏ ở trong lòng khẽ mỉm cười, sau đó lại tỏ vẻ nghiêm túc, nói : ”Em nhớ kỹ cho ta, sau này không được trêu chọc A Chiếu nữa.” Y biết A Cửu nghe hiểu được, cũng biết nó hiểu rõ được ý của y.

” Meo meo…” Nàng cũng đâu có muốn đi trêu chọc hắn chứ.

Tuy rằng hiện tại, nàng đã ở bên cạnh Bùi Khuyết, không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, thế nhưng nàng vẫn nghĩ đến thân thể thực sự của mình, cũng không biết được tình hình thực sự phát sinh trên người mình. Hơn nữa hiện giờ, nàng đang ở trong hoàng cung, căn bản cũng không có cách nào quay về Việt Quốc Công phủ. Nàng không biết thân thể của mình bây giờ thế nào, đang ngủ say, hay là lại bị người khác chiếm. Nếu là lí do thứ hai… Nàng biết, lúc trước, Ninh Oản giả kia nhất kiến chung tình với Bùi Khuyết, may mắn là Bùi Khuyết liếc mắt đã nhận ra điều bất thường, nếu không… Bùi Khuyết thích mình như vậy. Nếu như Ninh Oản giả kia thể hiện tình cảm với y, Bùi Khuyết khó lòng cự tuyệt. May mắn là Bùi Khuyết có tình cảm sâu nặng với nàng. Mà nàng cũng yêu thương Bùi Khuyết. Nếu không thì…

Trước đây, nàng không thích quốc sư Sở Vân Thâm nhưng hiện tại, nhìn thấy thân thể Bùi Khuyết đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, chung quy lại công lao cũng là nhờ Sở Vân Thâm đã tìm được thuốc tốt, nàng dĩ nhiên sẽ có ấn tượng tốt với vị quốc sư này. Chỉ cần là người đối xử tốt với Bùi Khuyết, nàng tự nhiên sẽ thích người đó.



Nhưng nàng luôn cảm thấy. Mỗi lần, Sở Vân Thâm đến Đông cung gặp Bùi Khuyết, ánh mắt của y nhìn nàng rất lạ. Sở Vân Thâm là quốc sư của Đại Chiêu, dĩ nhiên là có chỗ khác biệt so với người bình thường, thuật bói toán của y lại càng lợi hại. Liệu có phải y đã nhìn thấu sự khác thường của mình hay không?

Nàng không hiểu rõ nên thôi, không suy nghĩ thêm nữa. Dù sao, hiện tại nàng cảm thấy tốt là được.

Ninh Oản không dám chạy loạn. Từ lần gặp chuyện với Bùi Chiếu, nàng đã vô cùng cẩn thận. Tuy rằng Bùi Khuyết che chở cho nàng nhưng nàng không muốn để cho y lo lắng.

Ninh Oản chạy đến chỗ hòn giả sơn – nơi lần đầu tiên gặp Bùi Khuyết, trông thấy nơi này có rất nhiều hoa hải đường đang nở. Nàng lập tức vươn bộ móng vuốt đầy lông nhung, ngắt một đóa hải đường màu hồng nhạt ngậm vào miệng, vẫy vẫy đuôi, tâm tình vô cùng tốt. ” Điện hạ…” Nghe thấy giọng nói mềm mại kia, trái tim của Ninh Oản khẽ đập ”bịch bịch”. Trong lòng thầm nghĩ : ”Nguy rồi, gặp phải người không nên gặp rồi.” Chẳng qua lần này nàng đã thông minh hơn, không hề nhúc nhích đứng im một chỗ, xung quanh nhiều hoa cỏ sắc màu rực rỡ như vậy, thừa sức che được thân thể nhỏ bé như tuyết trắng của nàng.

Có lẽ Cố Tang Chỉ và Bùi Chiếu đang làm chuyện riêng tư ở chỗ hòn giả sơn kia.

Ngẫm lại thì hai người bọn họ quả thực là to gan lớn mật. Bùi Chiếu quả không hổ với lời đồn giữa thanh thiên bạch nhật vẫn không kềm chế được sự phóng đãng.

Tâm trạng Bùi Chiếu vốn không tốt nhưng vừa mới trông thấy thiếu nữ thẹn thùng trước mặt, tinh thần đã thả lỏng không ít. Hắn vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của Cố Tang Chỉ, sau đó lập tức ôm nàng vào lòng.

Thấy hắn hiếm khi dịu dàng với mình như vậy, Cố Tang Chỉ mừng như điên, vẻ mặt ngơ ngác, để mặc cho hắn ôm, hai tay không tự chủ được cũng ôm lấy hông của hắn – nàng thích người đàn ông này, không phải vì thân phận của y.

”Điện hạ! Nếu ngài có chuyện gì không vui, có thể nói với thiếp, chỉ cần… Chỉ cần điện hạ vui lòng.” Nàng biết Bùi Chiếu không thích người khác quan tâm quá nhiều chuyện của hắn nên nàng luôn cẩn thận mọi chuyện, rất sợ khiến hắn không vui. Nam tử ái mộ Cố Tang Chỉ không phải là không có. Thậm chí người đến cầu thân nhiều đến nỗi đạp nát cả cánh cửa phủ nhưng nàng lại thích Bùi Chiều, nguyện ý ở bên cạnh hắn cho dù không danh không phận.

Bùi Chiếu biết tâm ý của nàng với hắn. Chỉ là ở bên cạnh hắn có quá nhiều phụ nữ. Cố Tang Chỉ chỉ là một trong số đó, thậm chí có nhiều người còn xinh đẹp, dịu dàng hơn nàng gấp nhiều lần. Nhưng hắn biết, nàng là người duy nhất đối xử thật lòng với hắn. Nàng vốn là hòn ngọc quý trên tay Cố Uyên. Cho dù nàng có làm Vương phi của hắn cũng đủ tư cách nhưng nàng chưa từng đề cập đến chuyện này với hắn, dù chỉ là một lần.

”Không có chuyện gì, chẳng qua là bị con tiểu súc sinh kia làm cho phiền não thôi. Chỉ nhi! Đừng nói chuyện nữa, để ta ôm nàng một cái. Một tiếng ”Chỉ nhi” dịu dàng kia, quả thực đã khiến cho Cố Tang Chỉ mất hồn.

Rất lâu sau, Cố Tang Chỉ mới hồi phục tinh thần lại, cũng không nói thêm gì nữa, để mặc cho hắn ôm.

Đợi đến khi tâm trạng Bùi Chiếu tốt hơn một chút, hắn mới buông lỏng tay, khẽ cúi người hôn lên mặt người con gái ở trong lòng một cái, trầm giọng nói : ” Mấy ngày nay, nàng tiến cung. Phụ thân nàng liệu có nghi ngờ gì không?”

Cố Tang Chỉ lắc đầu, mỉm cười, nói : ” Điện hạ yên tâm. Thiếp sẽ không để điện hạ gặp phiền phức.” Nàng dĩ nhiên hiểu rõ. Phụ thân của mình không thích Bùi Chiếu. Nếu người biết nàng ở cùng với Bùi Chiếu, nhất định sẽ phản đối.

” Thật là đần”. Tuy rằng Bùi Chiếu nói như vậy nhưng trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn toát lên ý cười. Nữ nhân ngốc này, luôn nghĩ cho hắn đầu tiên, cũng chưa từng nghĩ đến bản thân nàng. Nàng đã là người của hắn rồi nhưng hắn lại chưa từng hứa hẹn gì với nàng. Hơn nữa, toàn bộ thành Định An này đều biết, Nhị hoàng tử Bùi Chiếu kiệt ngạo bất tuân (*), phong lưu thành tính. Hắn ngưng cười, nhìn nàng, nhỏ giọng nói : ”Nàng có từng nghĩ tới, nếu có một ngày, ta không cần nàng nữa…”

(*) – ý muốn chỉ người có tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng

Cố Tang Chỉ hơi hơi dừng lại một chút, sau đó ngửa đầu mỉm cười, nói : ” Không giữ được trái tim của điện hạ là Cố Tang Chỉ vô năng(*).” Từ trước đến giờ, nàng chưa từng trách người khác.

(*) – Không có năng lực, bất lực.

Lần này đến lượt Bùi Chiếu ngây ngẩn cả người. Một lát sau, hắn bật cười sang sảng, cúi đầu, ngậm lấy môi nàng, triền miên quấn quýt một phen, sau đó ôm người con gái nhỏ đang thở thở hổn hển ở trong lòng, nghiêm túc nói : ”Có chí khí, muốn nắm lấy trái tim của bản vương sao?”



Cố Tang Chỉ nở nụ cười, không nói gì, chỉ lẳng lặng rúc vào trong ngực của Bùi Chiếu. Nàng dĩ nhiên không ngốc, thích một người, đương nhiên sẽ tìm mọi biện pháp khiến hắn phải để tâm đến mình. Từ khi gặp Bùi Chiếu, mỗi ngày nàng đều nghĩ phải làm sao mới có thể làm cho hắn thích mình. Đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp. Tuy rằng nhan sắc phai tàn thì tình cũng cạn nhưng nếu một người phụ nữ không có nhan sắc thì ngay cả tư cách được yêu cũng không có.

Nàng thừa nhận bản thân đã từng tính toán nhưng mục đích cuối cùng cũng chỉ có một mà thôi.

”Điện hạ! Thiếp có một biện pháp khiến cho ngài xả hết giận.” Cố Tang Chỉ khẽ cười, thản nhiên nói.

Bùi Chiếu khẽ nhíu mày, ý bảo nàng mau nói tiếp.

”Mèo con sợ chó. Chỉ cần điện hạ nuôi một con chó hung dữ là được.” Cố Tang Chỉ nhỏ giọng, cúi đầu nói. Ngón tay ngọc khẽ miết miết lên lồng ngực của người đàn ông trước mặt, mái tóc đen ở hai bên rủ xuống, tạo thành một dáng vẻ thướt tha rất đặc biệt.

Trông thấy nàng như vậy, Bùi Chiếu nở nụ cười, một tay đưa lên ôm ngang người trong lòng lên, sau đó đặt nàng ở trên bãi cỏ mềm mại, tiếp đó đè lên…

Nhìn xuyên qua bụi hoa, Ninh Oản loáng thoáng thấy được tình hình bên kia. Nhất thời, trong lòng cảm thấy tức giận đến nghiến răng – Quả thực độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, còn muốn đem chó con ra để bắt nạt nàng.

Đập vào trong tai là tiếng thở dốc và rên rỉ kéo dài, Ninh Oản dĩ nhiên muốn bỏ chạy nhưng nàng lại sợ sẽ phát ra tiếng động, bị Bùi Chiếu tóm được. Lần này nếu hắn tóm được nàng, khẳng định là chết chắc… Nàng chỉ có thể nhìn màn xuân cung đồ sống đang trình diễn trước mặt.

Lúc đầu, nàng có chút ngượng ngùng nhưng lại tò mò nên không nhịn được mở mắt nhìn.

Lần đầu tiên nàng biết được thân thể của phụ nữ lại có thể biến thành nhiều… nhiều tư thế đến vậy.

May mà hiện tại nàng là một con mèo. Nếu không nàng nhất định đã mặt đỏ tới mang tai rồi. Đường đường là một thiên kim danh môn, nàng lại có thể lén nhìn trộm người khác làm những chuyện như vậy. Ninh Oản âm thầm khinh bỉ chính mình.

Khoảng hai canh giờ sau, màn uyên ương kia mới coi như xong. Ninh Oản thở dài một hơi, đợi bọn họ đi rồi, mới từ đi ra khỏi bụi hoa, lập tức chạy về phía Đông Cung.

Lúc này, bụng nàng đã đói lả. Trên đường về, Ninh Oản luôn nghĩ xem quay về rồi thì nên ăn cái gì. Nhưng khi nàng đang chạy chạy thì đột nhiên vấp phải một vật gì đó khiến nàng ngã bổ nhào.

” Meo meo…” Ninh Oản ảo não, bò dậy khỏi mặt đất. Thật uổng công Bùi Khuyết nuôi nàng đến béo mập, thân thể này quả thực được cưng chiều hơi quá mức, vừa mới ngã một cái đã cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nghe thấy một tiếng cười nhạo trầm thấp, Ninh Oản khẽ gãi gãi đầu, ngẩng mặt lên, đến khi nhìn thấy người kia, nàng hơi kinh ngạc một chút – May mắn không phải Bùi Chiếu mà là quốc sư Sở Vân Thâm.

Sở Vân Thâm có vóc người cao gầy, khí độ bất phàm, vạt áo bào xanh bay bay, dáng dấp y hệt như một thế ngoại cao nhân. Có lẽ hắn mới từ chỗ Bùi Khuyết đi ra. Nàng vui vẻ hướng về phía hắn ” Meo meo” một tiếng, coi như là chào hỏi. Thế nhưng Sở Vân Thâm cũng nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó mới chậm rãi cúi người, đưa tay xoa xoa lên đầu của nàng.

Ơ? Chẳng lẽ quốc sư cũng thích mèo con sao? Cặp mắt của Ninh Oản mở thật to, chăm chú nhìn nam tử ở trước mắt.

” Bị giam cầm ở trong cơ thể của con mèo này, có phải là tủi thân cho cô lắm không?” Khuôn mặt của Sở Vân Thâm không có bất kỳ một biểu hiện gì, gằn từng chữ, ” …Ninh đại tiểu thư.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Meo Meo Meo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook