Chương 6: Thuở nhỏ vô tư
Mạt Trà Khúc Kỳ
18/07/2015
Biến thành con mèo nhỏ ở bên cạnh Bùi Khuyết suốt hai tháng, hiện tại đột nhiên biến trở về thân thể của mình, nàng quả thực có chút không quen.
Nhìn khuôn mặt xinh xắn đáng yêu trong gương, Ninh Oản ngồi một chỗ ngẩn người, thầm nghĩ : Kỳ thực….làm con mèo nhỏ của Bùi Khuyết cũng không tệ, việc gì cũng không cần lo lắng, bản thân luôn được y cưng chiều, y đối với nàng cũng vô cùng chăm sóc.
Lí do Bùi Khuyết hẹn nàng đến Minh Tú sơn trang, nàng dĩ nhiên biết là vì sao. Nhưng may là hiện tại nàng đã quay về với thân thể của chính mình, vậy thì không cần phải sợ nữa.
Chỉ không ngờ vì Bùi Chiếu quăng nàng một cái, trời xui đất khiến, nàng lại biến trở về thân thể của chính mình, có lẽ chính là ý trời. Thế nhưng…liệu nàng có nên nói chuyện này cho Bùi Khuyết biết không? Dù sao thì việc sống lại rồi biến thành mèo cũng là việc không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu cảm thấy phiền não.
Cứ làm một con mèo nhỏ vô lo, vô nghĩ có khi lại hay.
Minh Tú sơn trang chính là biệt viện ở ngoài cung của Bùi Khuyết. Trước kia, bởi vì thân thể y không tốt nên Minh Nguyên đế đã ban thưởng riêng cho y tòa sơn trang này, để y điều dưỡng thân thể cho tốt. Bùi Khuyết cũng thường xuyên đến đây ở một thời gian.
Minh Tú sơn trang dựa vào núi Bàng Thủy, yên bình tĩnh mịch như thế ngoại đào nguyên.
Ninh Oản dĩ nhiên là đã từng tới nơi này. Khi còn bé, nàng và Bùi Khuyết quan hệ vô cùng thân thiết. Nàng không thích ở trong phủ nhưng phụ thân lại không cho phép nàng đi ra ngoài. Mỗi lần như vậy, nàng sẽ lại kiếm cớ để đến Minh Tú sơn trang tìm Bùi Khuyết. Thế nhưng mỗi lần trông thấy Bùi Khuyết, sắc mặt y đều tái nhợt hình như bị bệnh. Dáng vẻ đó thoạt nhìn như một con chó con vô cùng tội nghiệp nhưng cũng rất đáng yêu. Bây giờ, y đã trưởng thành so với tình hình lúc nhỏ cũng khá hơn rất nhiều, là nhờ công lao của quốc sư Sở Vân Thâm, chỉ cần tiếp tục điều trị, nói không chừng vài năm nữa thân thể Bùi Khuyết sẽ không còn đáng ngại nữa.
Đích thân Thái tử điện hạ đã ngỏ lời mời, phụ thân dĩ nhiên là không dám không nghe theo nhưng đối với chuyện này ông vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc. Tuy rằng quan hệ của hai người bọn họ rất tốt nhưng mấy năm nay cũng không qua lại thân thiết nên hôm nay, y đột nhiên lại ngỏ lời mời như vậy, đúng là rất bất ngờ.
Nhưng chỉ có Ninh Oản là người duy nhất biết được trong lòng Bùi Khuyết đang nghĩ gì.
Hôm nay, nàng gặp y, nhất định sẽ khiến y an tâm.
Nàng chỉ mang theo một nha hoàn, ngồi kiệu mềm đi đến Minh Tú sơn trang. Người dân ở mấy dặm quanh thôn trang đều biết nàng nên từ sớm đã đứng bên ngoài nghênh tiếp.
Sau khi đuổi nha hoàn kia ra chỗ khác, nàng một mình đi về phía chòi nghỉ mát, xung quanh đầy trúc xanh vây kín. Nàng biết Bùi Khuyết nhất định đang ở đó chờ nàng, nàng cũng biết Bùi Khuyết thích yên tĩnh, không thích có người ở bên cạnh quấy rầy.
…..Nàng thậm chí còn cảm thấy hồi hộp.
Mới đây, tuy nàng ở bên cạnh Bùi Khuyết lâu như vậy, y đã từng vuốt ve nàng, ôm nàng….Thậm chí hôn nàng. Thế nhưng hiện tại, nàng dù sao cũng đâu phải là mèo, nghĩ tới nghĩ lui đủ kiểu, cuối cùng trong đầu nàng cũng có một ý nghĩ – nàng nhất định sẽ đối xử thật tốt với Bùi Khuyết.
Nàng không biết bản thân có thích y hay không nhưng bây giờ, nàng chỉ cần y sống thật tốt là được.
Sống lại một lần nữa, Cố Giang Nghiêu đã trở thành mây khói. Nàng cũng không muốn truy cứu điều gì. Giờ đây, Ninh Oản nàng đã không muốn yêu oanh oanh liệt liệt, có thể…cứ như vậy ở bên cạnh Bùi Khuyết mãi như vậy cũng không tệ, chí ít y khiến cho nàng cảm thấy y đối với nàng là thật lòng.
A…Nàng hình như suy nghĩ hơi nhiều rồi. Ninh Oản cảm thấy hai gò má hơi nóng lên. Nàng cúi đầu nhìn vào hồ nước, hình ảnh phản chiếu trong hồ chính là khuôn mặt ửng đỏ như hoa đào tháng ba, nàng theo bản năng lập tức đưa tay che mặt….
Người còn chưa thấy, nàng cảm thấy xấu hổ gì chứ. Ninh Oản âm thầm khinh thường chính mình.
Đợi đến khi nàng đến gần hơn chút nữa thì Bùi Khuyết đang quay lưng về phía nàng cũng quay đầu lại. Vẻ mặt của y so với ba ngày trước thì kém hơn một chút, sắc mặt hơi trắng bệch nhưng cặp mắt đào hoa mê người vẫn rất đẹp, toàn thân y mặc một bộ áo bào trắng, phảng phất như thần tiên.
Nam tử có phong thái như vậy, lại sinh ra trong hoàng thất, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Ninh Oản nhìn y đến ngẩn ngơ, cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi…sao lại toát mồ hôi được nhỉ? Nàng khẽ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Bùi Khuyết, người này vẫn luôn khiêm tốn lễ độ như vậy.
Ninh Oản đi về phía trước, đang định hành lễ thì đã bị y đưa tay cản lại, nàng ngẩng đầu nhìn y, nghi hoặc hỏi : ”Thái tử điện hạ?”
Bùi Khuyết nhìn chằm chằm vào cặp mắt nàng, nhất thời ngây ngốc, sau đó sắc mặt lại bình thản như thường nói : ” Nơi này cũng không phải hoàng cung, Oản Oản không cần giữ lễ tiết, hơn nữa… Từ nhỏ, chúng ta đã lớn lên bên nhau, trước đây, muội cũng đâu có gọi ta như vậy?”
Từ trước đến giờ, ở trước mặt nàng, y đều tự xưng là ”ta”. Nhất thời Ninh Oản cũng không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ có thể cúi mắt xuống, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ : ” Khi còn bé không hiểu tôn ti, giờ muội cũng trưởng thành rồi, nếu như phụ thân biết được, dĩ nhiên sẽ bị trách phạt”.
Gia pháp của Việt quốc công phủ quả thực là rất nghiêm minh.
Có lẽ là nghĩ tới chuyện khi còn bé, sắc mặt của Bùi Khuyết dần dần trở lên ấm áp dịu dàng, thấy tiểu nha đầu ở trước mắt hơi hơi quệt miệng, y bất giác muốn vươn tay xoa xoa đầu nàng…nhưng rồi không dám, Oản Oản để cho y làm vậy mới lạ, nàng cũng đâu phải là A Cửu, muốn vuốt ve lúc nào thì vuốt ve đâu. Vừa nghĩ đến A Cửu, vẻ mặt của Bùi Khuyết lại trở lên trầm ngâm. Bây giờ, con mèo nhỏ của y đang nằm ở trong cái giỏ hấp hối, trông đáng thương cực kỳ.
” Điện hạ! Ngài đang suy nghĩ điều gì vậy?” Thấy y nhíu mày, Ninh Oản không nhịn được hỏi.
Bùi Khuyết nhìn nàng nói : ” Không có gì, chỉ là…” Hiện tại, Oản Oản này chính là người mà y quen thuộc. Nhưng tại sao….?
”Không tiện thì thôi ạ”. Ninh Oản cười cười. Nàng dĩ nhiên là có thể nhìn qua nét mặt của y mà đoán được. Bùi Khuyết ít khi quan tâm những chuyện linh tinh. Có lẽ y đang nghĩ đến, chỉ có thể là con mèo trắng tên A Cửu kia. Hôm nay, nàng đã biến về thân thể của chính mình, không biết hiện tại con mèo kia như thế nào rồi? Dù sao nàng cũng đã mượn thân thể của nó để ở bên cạnh Bùi Khuyết mấy tháng.
”Nhưng….” Ninh Oản nhìn y vẻ do dự, sau đó mới nói tiếp : ” Ngài mời nô tỳ đến Minh Tú sơn trang, thực sự là vì muốn ngắm hoa ư?”
Nàng đột nhiên hỏi vậy, Bùi Khuyết lập tức ngây ngẩn cả người. Ngắm hoa chẳng qua là cái cớ, y muốn khiến cho người đang ở trong thân thể Oản Oản lộ ra kẽ hở, để y có thể dò la được tin tức của Oản Oản thật nhưng lúc này…nàng đúng là Oản Oản mà.
Như vậy…
Trông thấy thiếu nữ trước mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy, cặp mắt long lanh như nước khiến y lại nhớ đến dáng vẻ của A Cửu lúc nũng nịu. Bùi Khuyết…y…đột nhiên đỏ mặt.
Ninh Oản kinh ngạc đến ngây người. Lần đầu tiên nàng trông thấy khuôn mặt Bùi Khuyết ửng đỏ như vậy. Trước đây, người này vẫn luôn giấu kín tâm sự của mình, giấu rất sâu, sâu đến nỗi….vài chục năm cũng không nhìn ra được, nhưng bây giờ…. Nàng đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của Bùi Khuyết như vậy thật là đáng yêu.
Ninh Oản không còn giữ được vẻ hiền hậu mà bật cười thành tiếng.
Bùi Khuyết lúng túng vạn phần, khẽ nghiêng đầu.
Đợi đến khi y quay đầu lại, trên khuôn mặt của Bùi Khuyết đã không còn một chút dấu vết nào. Ninh Oản nhìn y có chút tiếc nuối nhưng bao nhiêu hồi hộp lo lắng lúc vừa rồi đều tan biến hết. Y là Bùi Khuyết mà, nàng hồi hộp gì chứ?
Dĩ nhiên trong hoàn cảnh này, nàng sẽ không truy hỏi đến cùng… Tuy rằng trông thấy Bùi Khuyết đỏ mặt, nàng cảm thấy rất vui mắt vui tai.
Hạ nhân của Minh Tú sơn trang đều đưa từ trong cung đến đây. Nàng thích nhất là đầu bếp ở nơi này. Tuy rằng đồ ăn của Việt quốc công phủ rất ngon nhưng dĩ nhiên là so với ngự trù đứng đầu trong cung vẫn kém hơn nhiều. Lúc trước, nàng thích đến Minh Tú sơn trang thì một trong những nguyên nhân chủ yếu là vì ở đây có đồ ăn ngon.
Bùi Khuyết hiểu nàng rất rõ, dĩ nhiên là đã chuẩn bị xong rất nhiều bánh điểm tâm ngon miệng. Cho nên nàng cũng ăn không hề khách khí.
Có lẽ là do thói quen khi còn làm mèo, bao nhiêu lễ nghi trước kia đã được học, nàng đều quên sạch, sau khi ăn xong mấy miếng mới phát hiện ra… Ninh Oản ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bùi Khuyết, giải thích : ” Muội… bình thường không phải như thế.” Âm cuối càng lúc càng nhỏ, nghe vô cùng êm tai, bao nhiêu vẻ mềm mại đáng yêu đều bộc lộ ra hết.
Bùi Khuyết bỗng bật cười, đã rất lâu không thấy nàng có dáng vẻ trẻ con như vậy, bèn nói : ” Ở trước mặt ta, muội không cần trói buộc bản thân.”
Ninh Oản nhìn y, khẽ cười, nói : ” Vâng”. Lúc còn là A Cửu, nàng đã hình thành thói quen thân thiết với y và cả thói quen bốc đồng làm nũng trước mặt y, hôm nay…lại làm vậy.
Thấy nàng vui vẻ ra mặt, trong lòng Bùi Khuyết cũng thấy rất sung sướng. Y luôn hi vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của nàng mỗi ngày, chẳng qua là… Nàng lại thích Cố Giang Nghiêu. Nghĩ đến đây, ý cười trên môi y dần dần thu lại.
…Nàng thích Cố Giang Nghiêu.
Suy nghĩ trong lòng Bùi Khuyết, Ninh Oản dĩ nhiên là không đoán được. Nhưng lúc này nếu nàng có biểu hiện quá khác biệt so với trước đây thì với thay đổi lớn như vậy, dĩ nhiên là khó mà giải thích. Vậy nên, chỉ có thể là tiến hành từ từ, mọi chuyện rồi sẽ đến. Ninh Oản cắn một miếng bánh ngọc đoàn, trong lòng âm thầm nghĩ.
Nhưng Bùi Khuyết thông minh như vậy, y thực sự sẽ không phát hiện ra điều gì hay sao? Ninh Oản cảm thấy vô cùng khổ não.
” Mấy ngày nay…nghe nói muội khá thân thiết với Cố Giang Nghiêu?”
Quả nhiên là nhắc đến Cố Giang Nghiêu. Bàn tay Ninh Oản đang cầm miếng bánh ngọc đoàn khẽ run lên, không biết nến nói tiếp thế nào. Nhìn cử chỉ và sắc mặt của thiếu nữ ở đối diện, Bùi Khuyết thầm cúi mắt xuống, quả nhiên… Là đã xảy ra chuyện gì đó với Cố Giang Nghiêu, bằng không…sao lại đối xử với y tốt như vậy?
Ninh Oản vừa bực mình vừa buồn cười, rõ ràng y thích nàng, vậy mà còn cố ý ra vẻ giống như huynh trưởng vậy, cũng khó trách sao trước đây nàng lại không phát hiện ra. Nếu không phải nàng sống lại thêm một lần nữa, nàng sao có thể biết được lúc này Bùi Khuyết đang ghen.
Đối với việc y đang ghen. Ninh Oản khẳng định chắc chắn.
” Sao lại hỏi đến hắn vậy?” Ninh Oản giả vờ không hờn không giận.
Vừa rồi cứ nhất định muốn hỏi, giờ đã lập tức đã thay đổi, vẻ mặt Bùi Khuyết vô cùng thản nhiên, nói : ” Chừng hai năm nữa, Oản Oản đã đến tuổi xuất giá rồi. Cố Giang Nghiêu tuấn tú lịch sự, cũng không tệ”.
Ninh Oản thật muốn đem miếng bánh ngọc đoàn nhét vô miệng của y, không ngờ y lại nghĩ một đằng nói một nẻo, vậy mà cũng nói ra được. Đời trước, nàng với Bùi Khuyết có chút xa cách, lời nàng nói với y cũng giống như nói với những người khác nhưng hôm nay nàng đã tâm tâm niệm niệm sẽ là người của y nên nghe thấy y nói vậy, nàng cảm thấy rất chói tai, thật là giận mà.
Nếu như nàng thực sự gả cho Cố Giang Nghiêu, y thực sự không thấy đau lòng hay sao?
”Cố Giang Nghiêu quả thực là không tệ. Hơn nữa hắn tài hoa xuất chúng, cưỡi ngựa cũng giỏi cực kỳ.” Nàng cố ý nói theo ý của y.
Lúc này đến lượt Bùi Khuyết ngẩn người, quả nhiên…Nàng có ấn tượng rất tốt với Cố Giang Nghiêu, y cũng là người rất tài hoa nhưng cưỡi ngựa… ánh mắt của Bùi Khuyết toát lên vẻ cô đơn.
Thời khắc này, Bùi Khuyết nhất định không biết. Lúc này, dáng vẻ của y giống như con chó nhỏ trung thành bị chủ nhân vứt bỏ trông rất tội nghiệp. Ninh Oản không đành lòng nhìn tiếp nữa, ai bảo lời nói và suy nghĩ của y không đồng nhất?
” Như vậy…cũng tốt”. Bùi Khuyết khó nhọc nói ra, vẻ mặt không cách nào ngụy trang được nữa.
Ninh Oản có cảm giác mình quá phận, vội buông miếng bánh ngọt trong tay, lẳng lặng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Bùi Khuyết, tiếp đó, lần đầu tiên…nàng chủ động đưa tay tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay y.
Từ nhỏ, thân thể Bùi Khuyết đã không tốt, không thể tập võ nhưng y viết chữ rất đẹp, bàn tay của y dĩ nhiên là vô cùng đẹp, khớp xương rõ ràng giống như mỹ ngọc nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo.
Mu bàn tay bất ngờ bị một bàn tay nhỏ bé khác đặt lên, Bùi Khuyết cảm giác toàn thân khẽ run lên một cái. Y không dám tin, ngước mắt nhìn thiếu nữ đang ở đối diện, cặp mắt đào hoa xinh đẹp ướt át, thấy Ninh Oản thiếu chút nữa không kiềm chế được định xoa xoa đầu của y.
Ninh Oản ăn xong miếng bánh ngọt, khóe miệng vẫn còn dính vụn, đã nhiều lần y muốn lau giúp nàng nhưng lại không dám làm… Động tác như vậy rất thân thiết. Giây phút này, nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình, hai gò má phúng phính, so với bông hoa thược dược nở rộ nhất Minh Tú sơn trang còn đẹp hơn, trong đôi mắt hiện lên làn hơi nước mờ ảo, khiến y nhìn mãi không rời.
” A Khuyết, thực ra huynh…đang ghen phải không?”
Nhìn khuôn mặt xinh xắn đáng yêu trong gương, Ninh Oản ngồi một chỗ ngẩn người, thầm nghĩ : Kỳ thực….làm con mèo nhỏ của Bùi Khuyết cũng không tệ, việc gì cũng không cần lo lắng, bản thân luôn được y cưng chiều, y đối với nàng cũng vô cùng chăm sóc.
Lí do Bùi Khuyết hẹn nàng đến Minh Tú sơn trang, nàng dĩ nhiên biết là vì sao. Nhưng may là hiện tại nàng đã quay về với thân thể của chính mình, vậy thì không cần phải sợ nữa.
Chỉ không ngờ vì Bùi Chiếu quăng nàng một cái, trời xui đất khiến, nàng lại biến trở về thân thể của chính mình, có lẽ chính là ý trời. Thế nhưng…liệu nàng có nên nói chuyện này cho Bùi Khuyết biết không? Dù sao thì việc sống lại rồi biến thành mèo cũng là việc không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu cảm thấy phiền não.
Cứ làm một con mèo nhỏ vô lo, vô nghĩ có khi lại hay.
Minh Tú sơn trang chính là biệt viện ở ngoài cung của Bùi Khuyết. Trước kia, bởi vì thân thể y không tốt nên Minh Nguyên đế đã ban thưởng riêng cho y tòa sơn trang này, để y điều dưỡng thân thể cho tốt. Bùi Khuyết cũng thường xuyên đến đây ở một thời gian.
Minh Tú sơn trang dựa vào núi Bàng Thủy, yên bình tĩnh mịch như thế ngoại đào nguyên.
Ninh Oản dĩ nhiên là đã từng tới nơi này. Khi còn bé, nàng và Bùi Khuyết quan hệ vô cùng thân thiết. Nàng không thích ở trong phủ nhưng phụ thân lại không cho phép nàng đi ra ngoài. Mỗi lần như vậy, nàng sẽ lại kiếm cớ để đến Minh Tú sơn trang tìm Bùi Khuyết. Thế nhưng mỗi lần trông thấy Bùi Khuyết, sắc mặt y đều tái nhợt hình như bị bệnh. Dáng vẻ đó thoạt nhìn như một con chó con vô cùng tội nghiệp nhưng cũng rất đáng yêu. Bây giờ, y đã trưởng thành so với tình hình lúc nhỏ cũng khá hơn rất nhiều, là nhờ công lao của quốc sư Sở Vân Thâm, chỉ cần tiếp tục điều trị, nói không chừng vài năm nữa thân thể Bùi Khuyết sẽ không còn đáng ngại nữa.
Đích thân Thái tử điện hạ đã ngỏ lời mời, phụ thân dĩ nhiên là không dám không nghe theo nhưng đối với chuyện này ông vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc. Tuy rằng quan hệ của hai người bọn họ rất tốt nhưng mấy năm nay cũng không qua lại thân thiết nên hôm nay, y đột nhiên lại ngỏ lời mời như vậy, đúng là rất bất ngờ.
Nhưng chỉ có Ninh Oản là người duy nhất biết được trong lòng Bùi Khuyết đang nghĩ gì.
Hôm nay, nàng gặp y, nhất định sẽ khiến y an tâm.
Nàng chỉ mang theo một nha hoàn, ngồi kiệu mềm đi đến Minh Tú sơn trang. Người dân ở mấy dặm quanh thôn trang đều biết nàng nên từ sớm đã đứng bên ngoài nghênh tiếp.
Sau khi đuổi nha hoàn kia ra chỗ khác, nàng một mình đi về phía chòi nghỉ mát, xung quanh đầy trúc xanh vây kín. Nàng biết Bùi Khuyết nhất định đang ở đó chờ nàng, nàng cũng biết Bùi Khuyết thích yên tĩnh, không thích có người ở bên cạnh quấy rầy.
…..Nàng thậm chí còn cảm thấy hồi hộp.
Mới đây, tuy nàng ở bên cạnh Bùi Khuyết lâu như vậy, y đã từng vuốt ve nàng, ôm nàng….Thậm chí hôn nàng. Thế nhưng hiện tại, nàng dù sao cũng đâu phải là mèo, nghĩ tới nghĩ lui đủ kiểu, cuối cùng trong đầu nàng cũng có một ý nghĩ – nàng nhất định sẽ đối xử thật tốt với Bùi Khuyết.
Nàng không biết bản thân có thích y hay không nhưng bây giờ, nàng chỉ cần y sống thật tốt là được.
Sống lại một lần nữa, Cố Giang Nghiêu đã trở thành mây khói. Nàng cũng không muốn truy cứu điều gì. Giờ đây, Ninh Oản nàng đã không muốn yêu oanh oanh liệt liệt, có thể…cứ như vậy ở bên cạnh Bùi Khuyết mãi như vậy cũng không tệ, chí ít y khiến cho nàng cảm thấy y đối với nàng là thật lòng.
A…Nàng hình như suy nghĩ hơi nhiều rồi. Ninh Oản cảm thấy hai gò má hơi nóng lên. Nàng cúi đầu nhìn vào hồ nước, hình ảnh phản chiếu trong hồ chính là khuôn mặt ửng đỏ như hoa đào tháng ba, nàng theo bản năng lập tức đưa tay che mặt….
Người còn chưa thấy, nàng cảm thấy xấu hổ gì chứ. Ninh Oản âm thầm khinh thường chính mình.
Đợi đến khi nàng đến gần hơn chút nữa thì Bùi Khuyết đang quay lưng về phía nàng cũng quay đầu lại. Vẻ mặt của y so với ba ngày trước thì kém hơn một chút, sắc mặt hơi trắng bệch nhưng cặp mắt đào hoa mê người vẫn rất đẹp, toàn thân y mặc một bộ áo bào trắng, phảng phất như thần tiên.
Nam tử có phong thái như vậy, lại sinh ra trong hoàng thất, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Ninh Oản nhìn y đến ngẩn ngơ, cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi…sao lại toát mồ hôi được nhỉ? Nàng khẽ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Bùi Khuyết, người này vẫn luôn khiêm tốn lễ độ như vậy.
Ninh Oản đi về phía trước, đang định hành lễ thì đã bị y đưa tay cản lại, nàng ngẩng đầu nhìn y, nghi hoặc hỏi : ”Thái tử điện hạ?”
Bùi Khuyết nhìn chằm chằm vào cặp mắt nàng, nhất thời ngây ngốc, sau đó sắc mặt lại bình thản như thường nói : ” Nơi này cũng không phải hoàng cung, Oản Oản không cần giữ lễ tiết, hơn nữa… Từ nhỏ, chúng ta đã lớn lên bên nhau, trước đây, muội cũng đâu có gọi ta như vậy?”
Từ trước đến giờ, ở trước mặt nàng, y đều tự xưng là ”ta”. Nhất thời Ninh Oản cũng không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ có thể cúi mắt xuống, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ : ” Khi còn bé không hiểu tôn ti, giờ muội cũng trưởng thành rồi, nếu như phụ thân biết được, dĩ nhiên sẽ bị trách phạt”.
Gia pháp của Việt quốc công phủ quả thực là rất nghiêm minh.
Có lẽ là nghĩ tới chuyện khi còn bé, sắc mặt của Bùi Khuyết dần dần trở lên ấm áp dịu dàng, thấy tiểu nha đầu ở trước mắt hơi hơi quệt miệng, y bất giác muốn vươn tay xoa xoa đầu nàng…nhưng rồi không dám, Oản Oản để cho y làm vậy mới lạ, nàng cũng đâu phải là A Cửu, muốn vuốt ve lúc nào thì vuốt ve đâu. Vừa nghĩ đến A Cửu, vẻ mặt của Bùi Khuyết lại trở lên trầm ngâm. Bây giờ, con mèo nhỏ của y đang nằm ở trong cái giỏ hấp hối, trông đáng thương cực kỳ.
” Điện hạ! Ngài đang suy nghĩ điều gì vậy?” Thấy y nhíu mày, Ninh Oản không nhịn được hỏi.
Bùi Khuyết nhìn nàng nói : ” Không có gì, chỉ là…” Hiện tại, Oản Oản này chính là người mà y quen thuộc. Nhưng tại sao….?
”Không tiện thì thôi ạ”. Ninh Oản cười cười. Nàng dĩ nhiên là có thể nhìn qua nét mặt của y mà đoán được. Bùi Khuyết ít khi quan tâm những chuyện linh tinh. Có lẽ y đang nghĩ đến, chỉ có thể là con mèo trắng tên A Cửu kia. Hôm nay, nàng đã biến về thân thể của chính mình, không biết hiện tại con mèo kia như thế nào rồi? Dù sao nàng cũng đã mượn thân thể của nó để ở bên cạnh Bùi Khuyết mấy tháng.
”Nhưng….” Ninh Oản nhìn y vẻ do dự, sau đó mới nói tiếp : ” Ngài mời nô tỳ đến Minh Tú sơn trang, thực sự là vì muốn ngắm hoa ư?”
Nàng đột nhiên hỏi vậy, Bùi Khuyết lập tức ngây ngẩn cả người. Ngắm hoa chẳng qua là cái cớ, y muốn khiến cho người đang ở trong thân thể Oản Oản lộ ra kẽ hở, để y có thể dò la được tin tức của Oản Oản thật nhưng lúc này…nàng đúng là Oản Oản mà.
Như vậy…
Trông thấy thiếu nữ trước mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy, cặp mắt long lanh như nước khiến y lại nhớ đến dáng vẻ của A Cửu lúc nũng nịu. Bùi Khuyết…y…đột nhiên đỏ mặt.
Ninh Oản kinh ngạc đến ngây người. Lần đầu tiên nàng trông thấy khuôn mặt Bùi Khuyết ửng đỏ như vậy. Trước đây, người này vẫn luôn giấu kín tâm sự của mình, giấu rất sâu, sâu đến nỗi….vài chục năm cũng không nhìn ra được, nhưng bây giờ…. Nàng đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của Bùi Khuyết như vậy thật là đáng yêu.
Ninh Oản không còn giữ được vẻ hiền hậu mà bật cười thành tiếng.
Bùi Khuyết lúng túng vạn phần, khẽ nghiêng đầu.
Đợi đến khi y quay đầu lại, trên khuôn mặt của Bùi Khuyết đã không còn một chút dấu vết nào. Ninh Oản nhìn y có chút tiếc nuối nhưng bao nhiêu hồi hộp lo lắng lúc vừa rồi đều tan biến hết. Y là Bùi Khuyết mà, nàng hồi hộp gì chứ?
Dĩ nhiên trong hoàn cảnh này, nàng sẽ không truy hỏi đến cùng… Tuy rằng trông thấy Bùi Khuyết đỏ mặt, nàng cảm thấy rất vui mắt vui tai.
Hạ nhân của Minh Tú sơn trang đều đưa từ trong cung đến đây. Nàng thích nhất là đầu bếp ở nơi này. Tuy rằng đồ ăn của Việt quốc công phủ rất ngon nhưng dĩ nhiên là so với ngự trù đứng đầu trong cung vẫn kém hơn nhiều. Lúc trước, nàng thích đến Minh Tú sơn trang thì một trong những nguyên nhân chủ yếu là vì ở đây có đồ ăn ngon.
Bùi Khuyết hiểu nàng rất rõ, dĩ nhiên là đã chuẩn bị xong rất nhiều bánh điểm tâm ngon miệng. Cho nên nàng cũng ăn không hề khách khí.
Có lẽ là do thói quen khi còn làm mèo, bao nhiêu lễ nghi trước kia đã được học, nàng đều quên sạch, sau khi ăn xong mấy miếng mới phát hiện ra… Ninh Oản ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bùi Khuyết, giải thích : ” Muội… bình thường không phải như thế.” Âm cuối càng lúc càng nhỏ, nghe vô cùng êm tai, bao nhiêu vẻ mềm mại đáng yêu đều bộc lộ ra hết.
Bùi Khuyết bỗng bật cười, đã rất lâu không thấy nàng có dáng vẻ trẻ con như vậy, bèn nói : ” Ở trước mặt ta, muội không cần trói buộc bản thân.”
Ninh Oản nhìn y, khẽ cười, nói : ” Vâng”. Lúc còn là A Cửu, nàng đã hình thành thói quen thân thiết với y và cả thói quen bốc đồng làm nũng trước mặt y, hôm nay…lại làm vậy.
Thấy nàng vui vẻ ra mặt, trong lòng Bùi Khuyết cũng thấy rất sung sướng. Y luôn hi vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của nàng mỗi ngày, chẳng qua là… Nàng lại thích Cố Giang Nghiêu. Nghĩ đến đây, ý cười trên môi y dần dần thu lại.
…Nàng thích Cố Giang Nghiêu.
Suy nghĩ trong lòng Bùi Khuyết, Ninh Oản dĩ nhiên là không đoán được. Nhưng lúc này nếu nàng có biểu hiện quá khác biệt so với trước đây thì với thay đổi lớn như vậy, dĩ nhiên là khó mà giải thích. Vậy nên, chỉ có thể là tiến hành từ từ, mọi chuyện rồi sẽ đến. Ninh Oản cắn một miếng bánh ngọc đoàn, trong lòng âm thầm nghĩ.
Nhưng Bùi Khuyết thông minh như vậy, y thực sự sẽ không phát hiện ra điều gì hay sao? Ninh Oản cảm thấy vô cùng khổ não.
” Mấy ngày nay…nghe nói muội khá thân thiết với Cố Giang Nghiêu?”
Quả nhiên là nhắc đến Cố Giang Nghiêu. Bàn tay Ninh Oản đang cầm miếng bánh ngọc đoàn khẽ run lên, không biết nến nói tiếp thế nào. Nhìn cử chỉ và sắc mặt của thiếu nữ ở đối diện, Bùi Khuyết thầm cúi mắt xuống, quả nhiên… Là đã xảy ra chuyện gì đó với Cố Giang Nghiêu, bằng không…sao lại đối xử với y tốt như vậy?
Ninh Oản vừa bực mình vừa buồn cười, rõ ràng y thích nàng, vậy mà còn cố ý ra vẻ giống như huynh trưởng vậy, cũng khó trách sao trước đây nàng lại không phát hiện ra. Nếu không phải nàng sống lại thêm một lần nữa, nàng sao có thể biết được lúc này Bùi Khuyết đang ghen.
Đối với việc y đang ghen. Ninh Oản khẳng định chắc chắn.
” Sao lại hỏi đến hắn vậy?” Ninh Oản giả vờ không hờn không giận.
Vừa rồi cứ nhất định muốn hỏi, giờ đã lập tức đã thay đổi, vẻ mặt Bùi Khuyết vô cùng thản nhiên, nói : ” Chừng hai năm nữa, Oản Oản đã đến tuổi xuất giá rồi. Cố Giang Nghiêu tuấn tú lịch sự, cũng không tệ”.
Ninh Oản thật muốn đem miếng bánh ngọc đoàn nhét vô miệng của y, không ngờ y lại nghĩ một đằng nói một nẻo, vậy mà cũng nói ra được. Đời trước, nàng với Bùi Khuyết có chút xa cách, lời nàng nói với y cũng giống như nói với những người khác nhưng hôm nay nàng đã tâm tâm niệm niệm sẽ là người của y nên nghe thấy y nói vậy, nàng cảm thấy rất chói tai, thật là giận mà.
Nếu như nàng thực sự gả cho Cố Giang Nghiêu, y thực sự không thấy đau lòng hay sao?
”Cố Giang Nghiêu quả thực là không tệ. Hơn nữa hắn tài hoa xuất chúng, cưỡi ngựa cũng giỏi cực kỳ.” Nàng cố ý nói theo ý của y.
Lúc này đến lượt Bùi Khuyết ngẩn người, quả nhiên…Nàng có ấn tượng rất tốt với Cố Giang Nghiêu, y cũng là người rất tài hoa nhưng cưỡi ngựa… ánh mắt của Bùi Khuyết toát lên vẻ cô đơn.
Thời khắc này, Bùi Khuyết nhất định không biết. Lúc này, dáng vẻ của y giống như con chó nhỏ trung thành bị chủ nhân vứt bỏ trông rất tội nghiệp. Ninh Oản không đành lòng nhìn tiếp nữa, ai bảo lời nói và suy nghĩ của y không đồng nhất?
” Như vậy…cũng tốt”. Bùi Khuyết khó nhọc nói ra, vẻ mặt không cách nào ngụy trang được nữa.
Ninh Oản có cảm giác mình quá phận, vội buông miếng bánh ngọt trong tay, lẳng lặng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Bùi Khuyết, tiếp đó, lần đầu tiên…nàng chủ động đưa tay tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay y.
Từ nhỏ, thân thể Bùi Khuyết đã không tốt, không thể tập võ nhưng y viết chữ rất đẹp, bàn tay của y dĩ nhiên là vô cùng đẹp, khớp xương rõ ràng giống như mỹ ngọc nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo.
Mu bàn tay bất ngờ bị một bàn tay nhỏ bé khác đặt lên, Bùi Khuyết cảm giác toàn thân khẽ run lên một cái. Y không dám tin, ngước mắt nhìn thiếu nữ đang ở đối diện, cặp mắt đào hoa xinh đẹp ướt át, thấy Ninh Oản thiếu chút nữa không kiềm chế được định xoa xoa đầu của y.
Ninh Oản ăn xong miếng bánh ngọt, khóe miệng vẫn còn dính vụn, đã nhiều lần y muốn lau giúp nàng nhưng lại không dám làm… Động tác như vậy rất thân thiết. Giây phút này, nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình, hai gò má phúng phính, so với bông hoa thược dược nở rộ nhất Minh Tú sơn trang còn đẹp hơn, trong đôi mắt hiện lên làn hơi nước mờ ảo, khiến y nhìn mãi không rời.
” A Khuyết, thực ra huynh…đang ghen phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.