Trùng Sinh Năm 80 Hãn Thê Đến Nghịch Tập
Chương 43: Đứa Trẻ Quậy Phá 1
Cố Thanh Kỷ
19/11/2024
"Không biết thì phải dạy, lớn từng này rồi mà cái gì được sờ, cái gì không được sờ cũng không biết sao? Con nít không biết thì người lớn cũng không biết sao?" Quách Tương lạnh lùng nói.
"Đúng đấy, sao nó không sờ tôi?" Ông lão ngồi cạnh Quách Tương nói: "Chẳng phải là thấy cô gái người ta xinh đẹp nên mới thế sao?"
"Người ta con gái con dứa, bị sờ soạng như thế làm sao mà không tức cho được?" Cũng có người lên tiếng bênh vực.
"Thì sao chứ? Nó vẫn còn là trẻ con, sờ một chút thì đã sao?" Bà cụ cãi lại: "Nó sờ cô là thích cô, người khác nó còn chẳng thèm sờ kia kìa."
"Hơ..." Quách Tương cười khẩy: "Vậy ra nó sờ tôi là nể mặt tôi sao? Tôi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng sao?"
Nói xong, cô lạnh lùng nói: "Tôi không nuông chiều cái thói xấu này của nó đâu, các người không dạy thì để tôi dạy cho nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm!" Nói xong giơ tay ra.
"Cô muốn làm gì?" Bà cụ hoảng sợ, vội vàng che chở cho cháu trai: "Cứu tôi với, có người đánh trẻ con kìa, cứu với, nhân viên tàu lửa đâu ra đây phân xử đi..."
Những người xung quanh lắc đầu ngao ngán, bảo vệ con như vậy là yêu thương con sao? Đây rõ ràng là hại con!
Thấy không ai giúp mình, bà cụ ngồi bệt xuống đất ăn vạ: "Cô gái này nhỏ tuổi mà độc ác quá, ức hiếp tôi là người già này, còn có các người..."
Bà ta chỉ tay vào những người xung quanh: "Các người đứng đó nhìn thấy chết không cứu, lương tâm để chó gặm hết rồi sao..."
Những người xung quanh lập tức nổi giận: "Bà già này, bà nói chuyện kiểu gì vậy? Cháu bà sai trước, người ta không được phép nói sao? Sao giống như chó dại, thấy ai cũng cắn?"
"Đúng đấy, không tự kiểm điểm bản thân..."
"Người ta con gái con đứa, bị sờ soạng như thế thì sao?"
"Nhỏ thì không biết dạy, lớn rồi còn không biết xấu hổ!"
"Bà già kia ác quá, người già đều như thế sao?" Một cô gái nhỏ nói với bạn mình.
"Không phải người già nào cũng xấu xa, mà là kẻ xấu xa thì lúc già cũng vẫn xấu xa thôi!" Cô bạn bĩu môi về phía bà cụ.
Cô gái nhỏ "phụt" cười: "Có lý!"
Chuyện bên này ồn ào đến nỗi thu hút cả nhân viên tàu lửa đến.
"Có chuyện gì vậy?" Nhân viên tàu lửa hỏi.
Có người kể lại sự việc vừa rồi, nhân viên tàu lửa nhìn Quách Tương, lại nhìn bà cụ đang ngồi bệt trên đất.
Thấy Quách Tương dễ nói chuyện hơn, nói với cô: "Cô gái, tôi thấy hay là thôi đi, đứa trẻ này chắc cũng không cố ý đâu."
"Cố ý hay không cố ý thì ai biết được, nhưng con nít không biết chuyện thì người lớn cũng không biết sao? Bà ta không những không xin lỗi mà còn mắng tôi, lại còn bảo tôi phải xin lỗi bà ta, lý nào lại thế?" Quách Tương nói.
"Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi cô?" Bà cụ đứng bật dậy: "Tôi còn chưa bắt cô bồi thường kia kìa, nhìn xem, nhìn xem, quần áo cháu tôi bị cô đá bẩn hết rồi, còn không biết có bị thương bên trong không, lỡ như đá hỏng thì sao? Cô phải bồi thường!"
"Cô xem..." Quách Tương tức cười, nhìn nhân viên tàu lửa.
Nhân viên tàu lửa cũng đau đầu, gặp phải người không biết lý lẽ như vậy cũng thực sự là bó tay: "Bà à, tôi thấy bà đừng có làm ầm ĩ nữa, đứa trẻ cũng có lỗi, lớn từng này rồi mà còn sờ soạng người khác như vậy sao? Người ta cũng là con gái con đứa. Cô gái này tính tình hiền lành đấy, gặp phải người khác thì không chỉ đơn giản là đánh nó một trận đâu."
"Cô ta dám!" Bà cụ lập tức hét lên: "Cô ta đánh thử xem, cô ta dám đánh cháu tôi thì tôi liều mạng với cô ta!"
"Đúng đấy, sao nó không sờ tôi?" Ông lão ngồi cạnh Quách Tương nói: "Chẳng phải là thấy cô gái người ta xinh đẹp nên mới thế sao?"
"Người ta con gái con dứa, bị sờ soạng như thế làm sao mà không tức cho được?" Cũng có người lên tiếng bênh vực.
"Thì sao chứ? Nó vẫn còn là trẻ con, sờ một chút thì đã sao?" Bà cụ cãi lại: "Nó sờ cô là thích cô, người khác nó còn chẳng thèm sờ kia kìa."
"Hơ..." Quách Tương cười khẩy: "Vậy ra nó sờ tôi là nể mặt tôi sao? Tôi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng sao?"
Nói xong, cô lạnh lùng nói: "Tôi không nuông chiều cái thói xấu này của nó đâu, các người không dạy thì để tôi dạy cho nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm!" Nói xong giơ tay ra.
"Cô muốn làm gì?" Bà cụ hoảng sợ, vội vàng che chở cho cháu trai: "Cứu tôi với, có người đánh trẻ con kìa, cứu với, nhân viên tàu lửa đâu ra đây phân xử đi..."
Những người xung quanh lắc đầu ngao ngán, bảo vệ con như vậy là yêu thương con sao? Đây rõ ràng là hại con!
Thấy không ai giúp mình, bà cụ ngồi bệt xuống đất ăn vạ: "Cô gái này nhỏ tuổi mà độc ác quá, ức hiếp tôi là người già này, còn có các người..."
Bà ta chỉ tay vào những người xung quanh: "Các người đứng đó nhìn thấy chết không cứu, lương tâm để chó gặm hết rồi sao..."
Những người xung quanh lập tức nổi giận: "Bà già này, bà nói chuyện kiểu gì vậy? Cháu bà sai trước, người ta không được phép nói sao? Sao giống như chó dại, thấy ai cũng cắn?"
"Đúng đấy, không tự kiểm điểm bản thân..."
"Người ta con gái con đứa, bị sờ soạng như thế thì sao?"
"Nhỏ thì không biết dạy, lớn rồi còn không biết xấu hổ!"
"Bà già kia ác quá, người già đều như thế sao?" Một cô gái nhỏ nói với bạn mình.
"Không phải người già nào cũng xấu xa, mà là kẻ xấu xa thì lúc già cũng vẫn xấu xa thôi!" Cô bạn bĩu môi về phía bà cụ.
Cô gái nhỏ "phụt" cười: "Có lý!"
Chuyện bên này ồn ào đến nỗi thu hút cả nhân viên tàu lửa đến.
"Có chuyện gì vậy?" Nhân viên tàu lửa hỏi.
Có người kể lại sự việc vừa rồi, nhân viên tàu lửa nhìn Quách Tương, lại nhìn bà cụ đang ngồi bệt trên đất.
Thấy Quách Tương dễ nói chuyện hơn, nói với cô: "Cô gái, tôi thấy hay là thôi đi, đứa trẻ này chắc cũng không cố ý đâu."
"Cố ý hay không cố ý thì ai biết được, nhưng con nít không biết chuyện thì người lớn cũng không biết sao? Bà ta không những không xin lỗi mà còn mắng tôi, lại còn bảo tôi phải xin lỗi bà ta, lý nào lại thế?" Quách Tương nói.
"Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi cô?" Bà cụ đứng bật dậy: "Tôi còn chưa bắt cô bồi thường kia kìa, nhìn xem, nhìn xem, quần áo cháu tôi bị cô đá bẩn hết rồi, còn không biết có bị thương bên trong không, lỡ như đá hỏng thì sao? Cô phải bồi thường!"
"Cô xem..." Quách Tương tức cười, nhìn nhân viên tàu lửa.
Nhân viên tàu lửa cũng đau đầu, gặp phải người không biết lý lẽ như vậy cũng thực sự là bó tay: "Bà à, tôi thấy bà đừng có làm ầm ĩ nữa, đứa trẻ cũng có lỗi, lớn từng này rồi mà còn sờ soạng người khác như vậy sao? Người ta cũng là con gái con đứa. Cô gái này tính tình hiền lành đấy, gặp phải người khác thì không chỉ đơn giản là đánh nó một trận đâu."
"Cô ta dám!" Bà cụ lập tức hét lên: "Cô ta đánh thử xem, cô ta dám đánh cháu tôi thì tôi liều mạng với cô ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.