Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 44: Chị A Cẩm Báo Thù Cho Cậu.
Y Nhân Vi Hoa
14/03/2024
Cố Gia Kiệt kéo mấy người kia lên thùng xe đằng sau.
Trước khi đi, anh ta còn nói với ông nội và cha mẹ đang đứng ở cổng rằng họ tới bệnh viện, cứ ăn cơm trước đi, không phải chờ.
Tiểu Lưu cũng lên xe, đi về phía bệnh viện trên huyện.
Tim Trần Hồng đập bình bịch: “Ba nó này, Gia Kiệt và nhóc Cẩm sẽ không sao chứ?”
Cố Đức Xương không nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm chiếc xe đang đi xa, mày nhíu lại thật chặt.
Ông Cố nói: “Có chuyện gì được chứ? Chúng ta về ăn cơm đi!”
...
Lúc tới bệnh viện, bệnh viện còn chưa đóng cửa.
Cố Cẩm dẫn theo An Minh Tế mới ‘tỉnh’ lại kiểm tra hết một lượt.
Còn mấy đứa kia thì cũng cho đi làm xét nghiệm đơn giản.
Sở dĩ xét nghiệm đơn giản là vì bác sĩ thấy chúng khỏe như vâm, xác định chúng không sao cả.
Còn An Minh Tế, sau khi bác sĩ biết tuổi của cậu đã cho đi làm rất nhiều xét nghiệm.
Kết quả cho thấy nội tạng của cậu bị tổn thương nhẹ, nghi ngờ do bị đánh đập mà thành, hơn nữa còn suy dinh dưỡng trầm trọng, thể chất yếu ớt, tinh thần bị tổn thương, phát dục không tốt...
Cố Cẩm nghe kết quả, tay run lên, hai mắt đỏ bừng ứa lệ.
Cô đang rất đau lòng đứa bé này.
Cố Gia Kiệt, Tiểu Lưu và mấy người góa phụ Trần nghe bác sĩ nói, mỗi người có vẻ mặt khác nhau.
Tiểu Lưu lộ ra vẻ thương xót, ánh mắt nhìn góa phụ Trần ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
Cố Gia Kiệt thì kinh ngạc, anh ta còn tưởng là diễn kịch, không ngờ đứa bé này có nhiều bệnh như thế.
Sắc mặt ba người phụ nữ còn lại thì trắng bệch, họ biết nội tạng bị thương có ý nghĩa gì.
Con của họ ngoài vết thương nhẹ trên mặt ra thì chẳng có bệnh gì hết, bác sĩ đã nói là khỏe như vâm rồi.
Còn con sói kia lại mình đầy thương tích, sợ là do con họ gây nên.
“Cho đứa bé ăn nhiều đồ bổ vào, thịt thà, trứng, sữa nữa, tốt nhất là mua một lọ canxi.”
“Vâng, phiền bác sĩ cho cháu hai lọ canxi ạ.”
Bác sĩ lại viết vào trong tờ giấy rồi đưa cho Cố Cẩm: “Đi trả tiền đi, rồi tới chỗ cửa sổ lấy canxi.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Cô cầm tờ giấy, ôm cậu nhóc rời đi.
Sau khi lấy hai lọ canxi, Cố Cẩm tính các loại chi phí phải trả hôm nay, tổng cộng hơn một trăm đồng.
Chủ yếu là mất phí ở chỗ chụp phim, đó là máy móc loại mới nhất.
Cả nhóm người ra khỏi bệnh viện, lúc ở trong hành lang, Cố Cẩm nháy mắt với Cố Gia Kiệt.
Cố Gia Kiệt lập tức đi tới cạnh Tiểu Lưu: “Anh Lưu, em đã nói sẽ đổ đầy xăng cho anh mà, chúng ta đi đổ xăng trước rồi tới đặt họ sau.”
Tiểu Lưu nhìn mấy người kia, thấy chắc không có chuyện gì bèn gật đầu: “Được.”
Sau khi hai người rời khỏi, Cố Cẩm ném hóa đơn cho ba người góa phụ Trần.
Cô dắt đứa nhỏ đứng ở phía đối diện ba người họ: “Các bà phải chịu chi phí kiểm tra, ba người chia đều, hơn nữa, các bà còn phải bồi thường di chứng của thằng bé nhà tôi nữa. Tôi không đòi nhiều, mỗi người đưa tôi năm mươi đồng, nếu không các bà cứ chờ đi cải tạo lao động đi!”
“Tại sao chứ?!” Mắt góa phụ Trần đỏ hết cả lên.
Cố Cẩm lạnh lùng nhìn bà ta chằm chằm: “Tại vì con của bà đánh thằng bé nhà tôi ra nông nỗi này!”
Góa phụ Trần trừng mắt lên: “Cũng đâu phải một mình con nhà tôi đánh.”
Cố Cẩm xoa đầu bé con bên cạnh mình, hờ hững nói: “Cho nên tôi mới bảo các bà chia đều.”
“Nhà tôi không có tiền, cơm còn chẳng có mà ăn, tiền ở đâu ra.” Người phụ nữ cạnh góa phụ Trần nói nhỏ, không còn vẻ ngang ngược như lúc ở nhà họ Cố nữa.
Người phụ nữ khác cũng nói theo: “Nhà tôi cũng không có...”
Hai người phụ nữ đáng thương mở miệng, trong mắt có sự cầu xin.
Cố Cẩm cười lạnh: “Nghĩa là mấy bà muốn đi cải tạo lao động?”
Góa phụ Trần không đồng ý: “Chỉ là trẻ con đánh nhau thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy! Bọn tao có phạm lỗi gì đâu mà bắt bọn tao đi cải tạo lao động?”
“Tôi nói được là được.” Khéo môi Cố Cẩm cong lên một nụ cười tà ác: “Chỉ cần tôi muốn, ba nhà các bà sẽ phải đi cải tạo lao động hết. Có thể các bà không biết hiện tại đã không giống trước đây, chỉ cần bắt được một chút lỗi sai của các bà, tôi nhất định sẽ khiến nó thành lỗi lớn, rồi đưa cả nhà các bà đi cải tạo lao động!”
Ba người phụ nữ không hiểu về chuyện này, chỉ biết đi cải tạo lao động rất khổ, còn không bằng cả súc sinh.
Cố Cẩm đưa giấy bút mượn được của bác sĩ cho ba người họ: “Đây là ba tờ giấy nợ, trên đó viết mỗi bà nợ tôi năm mươi đồng. Chỉ cần ký tên hoặc điểm chỉ thì chuyện hôm nay coi như xong, nhớ lấy, sau này đừng có mà trêu chọc Tiểu An nhà tôi.”
Tuy An Minh Tế không biết chuyện gì, nhưng cậu nhận ra chị A Cẩm đã báo thù cho cậu.
Ba người xấu xa này sợ rồi, ba đứa bé đánh cậu cũng sợ, không dám nhìn cậu lấy một cái.
Chuyện này không khỏi khiến An Minh Tế trở nên sùng bái Cố Cẩm.
“Không ký, không điểm chỉ, cũng không có tiền!” Góa phụ Trần vẫn cứng đầu.
Cố Cẩm đi tới trước mặt bà ta: “Bà tưởng không ký mà được ư?”
Cô nắm tay bà ta, cũng không biết cô làm thế nào mà góa phụ Trần chỉ cảm thấy ngón tay có máu chảy ra, sau đó bị ấn lên mặt tờ giấy.
Bà ta giãy giụa nhưng đã điểm chỉ xong.
Góa phụ Trần hoảng sợ, nhìn máu trên tay, sau đó lại nhìn về tờ giấy nợ trong tay Cố Cẩm, muốn cướp về.
Lúc bà ta xông tới, cô đã giơ chân lên.
Bầu trời đang tối dần, không ai chú ý tới bên này.
Cố Cẩm làm lơ người bị cô đạp ngã xuống đất, đang được con trai bà ta đỡ dậy kia.
Cô quét mắt về phía hai người phụ nữ còn lại, hỏi: “Hai người muốn tự làm hay để tôi giúp?”
“Tôi... tôi tự làm.”
Một người phụ nữ trong đó cắn rách da tay, run rẩy ấn lên tờ giấy.
Người phụ nữ cuối cùng cũng biết sợ, sau khi ấn xong, hai người phụ nữ cùng khóc lên.
Con của họ cũng vô cùng sợ sệt.
“Ế, thế mà là là cô, sao cô lại ở đây?”
Ở chỗ không xa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy có một người đàn ông đầu trọc cao lớn đi tới.
Mấy người góa phụ Trần thấy hắn ta đều lùi lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng.
Thấy người nói là Lưu Tuyền, Cố Cẩm cười: “Là anh à? Tôi đưa thằng bé nhà tôi tới khám bệnh.
Trước khi đi, anh ta còn nói với ông nội và cha mẹ đang đứng ở cổng rằng họ tới bệnh viện, cứ ăn cơm trước đi, không phải chờ.
Tiểu Lưu cũng lên xe, đi về phía bệnh viện trên huyện.
Tim Trần Hồng đập bình bịch: “Ba nó này, Gia Kiệt và nhóc Cẩm sẽ không sao chứ?”
Cố Đức Xương không nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm chiếc xe đang đi xa, mày nhíu lại thật chặt.
Ông Cố nói: “Có chuyện gì được chứ? Chúng ta về ăn cơm đi!”
...
Lúc tới bệnh viện, bệnh viện còn chưa đóng cửa.
Cố Cẩm dẫn theo An Minh Tế mới ‘tỉnh’ lại kiểm tra hết một lượt.
Còn mấy đứa kia thì cũng cho đi làm xét nghiệm đơn giản.
Sở dĩ xét nghiệm đơn giản là vì bác sĩ thấy chúng khỏe như vâm, xác định chúng không sao cả.
Còn An Minh Tế, sau khi bác sĩ biết tuổi của cậu đã cho đi làm rất nhiều xét nghiệm.
Kết quả cho thấy nội tạng của cậu bị tổn thương nhẹ, nghi ngờ do bị đánh đập mà thành, hơn nữa còn suy dinh dưỡng trầm trọng, thể chất yếu ớt, tinh thần bị tổn thương, phát dục không tốt...
Cố Cẩm nghe kết quả, tay run lên, hai mắt đỏ bừng ứa lệ.
Cô đang rất đau lòng đứa bé này.
Cố Gia Kiệt, Tiểu Lưu và mấy người góa phụ Trần nghe bác sĩ nói, mỗi người có vẻ mặt khác nhau.
Tiểu Lưu lộ ra vẻ thương xót, ánh mắt nhìn góa phụ Trần ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
Cố Gia Kiệt thì kinh ngạc, anh ta còn tưởng là diễn kịch, không ngờ đứa bé này có nhiều bệnh như thế.
Sắc mặt ba người phụ nữ còn lại thì trắng bệch, họ biết nội tạng bị thương có ý nghĩa gì.
Con của họ ngoài vết thương nhẹ trên mặt ra thì chẳng có bệnh gì hết, bác sĩ đã nói là khỏe như vâm rồi.
Còn con sói kia lại mình đầy thương tích, sợ là do con họ gây nên.
“Cho đứa bé ăn nhiều đồ bổ vào, thịt thà, trứng, sữa nữa, tốt nhất là mua một lọ canxi.”
“Vâng, phiền bác sĩ cho cháu hai lọ canxi ạ.”
Bác sĩ lại viết vào trong tờ giấy rồi đưa cho Cố Cẩm: “Đi trả tiền đi, rồi tới chỗ cửa sổ lấy canxi.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Cô cầm tờ giấy, ôm cậu nhóc rời đi.
Sau khi lấy hai lọ canxi, Cố Cẩm tính các loại chi phí phải trả hôm nay, tổng cộng hơn một trăm đồng.
Chủ yếu là mất phí ở chỗ chụp phim, đó là máy móc loại mới nhất.
Cả nhóm người ra khỏi bệnh viện, lúc ở trong hành lang, Cố Cẩm nháy mắt với Cố Gia Kiệt.
Cố Gia Kiệt lập tức đi tới cạnh Tiểu Lưu: “Anh Lưu, em đã nói sẽ đổ đầy xăng cho anh mà, chúng ta đi đổ xăng trước rồi tới đặt họ sau.”
Tiểu Lưu nhìn mấy người kia, thấy chắc không có chuyện gì bèn gật đầu: “Được.”
Sau khi hai người rời khỏi, Cố Cẩm ném hóa đơn cho ba người góa phụ Trần.
Cô dắt đứa nhỏ đứng ở phía đối diện ba người họ: “Các bà phải chịu chi phí kiểm tra, ba người chia đều, hơn nữa, các bà còn phải bồi thường di chứng của thằng bé nhà tôi nữa. Tôi không đòi nhiều, mỗi người đưa tôi năm mươi đồng, nếu không các bà cứ chờ đi cải tạo lao động đi!”
“Tại sao chứ?!” Mắt góa phụ Trần đỏ hết cả lên.
Cố Cẩm lạnh lùng nhìn bà ta chằm chằm: “Tại vì con của bà đánh thằng bé nhà tôi ra nông nỗi này!”
Góa phụ Trần trừng mắt lên: “Cũng đâu phải một mình con nhà tôi đánh.”
Cố Cẩm xoa đầu bé con bên cạnh mình, hờ hững nói: “Cho nên tôi mới bảo các bà chia đều.”
“Nhà tôi không có tiền, cơm còn chẳng có mà ăn, tiền ở đâu ra.” Người phụ nữ cạnh góa phụ Trần nói nhỏ, không còn vẻ ngang ngược như lúc ở nhà họ Cố nữa.
Người phụ nữ khác cũng nói theo: “Nhà tôi cũng không có...”
Hai người phụ nữ đáng thương mở miệng, trong mắt có sự cầu xin.
Cố Cẩm cười lạnh: “Nghĩa là mấy bà muốn đi cải tạo lao động?”
Góa phụ Trần không đồng ý: “Chỉ là trẻ con đánh nhau thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy! Bọn tao có phạm lỗi gì đâu mà bắt bọn tao đi cải tạo lao động?”
“Tôi nói được là được.” Khéo môi Cố Cẩm cong lên một nụ cười tà ác: “Chỉ cần tôi muốn, ba nhà các bà sẽ phải đi cải tạo lao động hết. Có thể các bà không biết hiện tại đã không giống trước đây, chỉ cần bắt được một chút lỗi sai của các bà, tôi nhất định sẽ khiến nó thành lỗi lớn, rồi đưa cả nhà các bà đi cải tạo lao động!”
Ba người phụ nữ không hiểu về chuyện này, chỉ biết đi cải tạo lao động rất khổ, còn không bằng cả súc sinh.
Cố Cẩm đưa giấy bút mượn được của bác sĩ cho ba người họ: “Đây là ba tờ giấy nợ, trên đó viết mỗi bà nợ tôi năm mươi đồng. Chỉ cần ký tên hoặc điểm chỉ thì chuyện hôm nay coi như xong, nhớ lấy, sau này đừng có mà trêu chọc Tiểu An nhà tôi.”
Tuy An Minh Tế không biết chuyện gì, nhưng cậu nhận ra chị A Cẩm đã báo thù cho cậu.
Ba người xấu xa này sợ rồi, ba đứa bé đánh cậu cũng sợ, không dám nhìn cậu lấy một cái.
Chuyện này không khỏi khiến An Minh Tế trở nên sùng bái Cố Cẩm.
“Không ký, không điểm chỉ, cũng không có tiền!” Góa phụ Trần vẫn cứng đầu.
Cố Cẩm đi tới trước mặt bà ta: “Bà tưởng không ký mà được ư?”
Cô nắm tay bà ta, cũng không biết cô làm thế nào mà góa phụ Trần chỉ cảm thấy ngón tay có máu chảy ra, sau đó bị ấn lên mặt tờ giấy.
Bà ta giãy giụa nhưng đã điểm chỉ xong.
Góa phụ Trần hoảng sợ, nhìn máu trên tay, sau đó lại nhìn về tờ giấy nợ trong tay Cố Cẩm, muốn cướp về.
Lúc bà ta xông tới, cô đã giơ chân lên.
Bầu trời đang tối dần, không ai chú ý tới bên này.
Cố Cẩm làm lơ người bị cô đạp ngã xuống đất, đang được con trai bà ta đỡ dậy kia.
Cô quét mắt về phía hai người phụ nữ còn lại, hỏi: “Hai người muốn tự làm hay để tôi giúp?”
“Tôi... tôi tự làm.”
Một người phụ nữ trong đó cắn rách da tay, run rẩy ấn lên tờ giấy.
Người phụ nữ cuối cùng cũng biết sợ, sau khi ấn xong, hai người phụ nữ cùng khóc lên.
Con của họ cũng vô cùng sợ sệt.
“Ế, thế mà là là cô, sao cô lại ở đây?”
Ở chỗ không xa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy có một người đàn ông đầu trọc cao lớn đi tới.
Mấy người góa phụ Trần thấy hắn ta đều lùi lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng.
Thấy người nói là Lưu Tuyền, Cố Cẩm cười: “Là anh à? Tôi đưa thằng bé nhà tôi tới khám bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.