Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 396:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
An Minh Tế khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Vạn Sĩ Nhất Hải: “Ngọn gió nào đưa cậu An tới đây thế? Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vào uống một ly nhé?”
An Minh Tế nhìn chú Đào: “Trước đấy xe của tôi đã đụng phải hai người, hình như là người sau lưng anh đưa đi, họ không sao chứ?”
Vạn Sĩ Nhất Hải ngớ ra, trong nhận thức của anh ta, An Minh Tế không giống người vì đụng vào người khác mà chủ động đi một chuyến.
Anh ta biết rõ thân phận của cậu.
Ở Kinh Thành, chắc cũng chỉ có gia tộc Vạn Sĩ của anh ta biết người thừa kế gia tộc Darwin chính là thiếu niên này.
Cậu tới đây vì hai người qua đường, nghĩ sao cũng thấy kỳ quặc.
Vạn Sĩ Nhất Hải không muốn thăm dò ý của cậu, anh ta hỏi thẳng: “Tôi chưa gặp nên không biết thế nào, nhưng bọn chúng dám giao dịch thứ không nên giao dịch ở địa bàn của tôi, tôi đã nhốt chúng dưới tầng hầm rồi, đang thẩm vấn.”
An Minh Tế khẽ nhướn mày.
Biết họ không có kết cục tốt, đáy lòng cậu cũng bớt giận đi một chút.
Vạn Sĩ Nhất Hải rất biết nhìn sắc mặt người khác, anh ta thấy vẻ hài lòng trên mặt An Minh Tế.
Anh ta hất cằm với chú Đào: “Chú Đào, chú đi trông chừng, tôi đưa cậu An vào trong, nếu thẩm vấn ra kết quả thì báo cho tôi ngay lập tức.”
“Vâng, Lục thiếu.”
Chú Đào nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua An Minh Tế thì cung kính gật đầu với cậu.
Vạn Sĩ Nhất Hải nhấc tay: “Nếu cậu An đã tới, vậy vào trong ngồi một lúc đi.”
An Minh Tế gật đầu, đi theo anh ta vào trong.
Nhóm Alen cũng vào cùng.
Sau khi vào, bọn họ liền tản ra xung quanh.
Nhân viên pha chế thấy Lục thiếu đã đi còn quay lại, thậm chí còn dắt thêm một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, anh ta trợn to mắt.
Chỗ bọn họ không cho phép vị thành niên vào đâu.
Có điều người này do Lục thiếu dẫn tới, họ có thể nói gì chứ.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên pha chế hỏi: “Lục thiếu uống gì?”
Vạn Sĩ Nhất Hải nhìn An Minh Tế: “Cậu An, cậu uống gì?”
“Margarita.”
Vạn Sĩ Nhất Hải: “Cho hai ly margarita.”
Có rất nhiều ánh mắt phụ nữ nhìn về phía hai người.
Nhưng đa số là tập trung vào An Minh Tế.
Thiếu niên ngon miệng thế này chính là món nhắm rượu tốt nhất.
Tuổi còn trẻ, ăn không bị vướng răng, lại còn có một hương vị độc đáo riêng.
Đã thế dù là thân hình hay diện mạo của thiếu niên, cũng đều là cực phẩm!
Vạn Sĩ Nhất Hải nhìn ánh mắt như sói như hổ của đám phụ nữ xung quanh, đáy lòng không khỏi buồn cười.
Nếu họ biết thân phận của thiếu niên, chỉ sợ là mặt cắt không còn giọt máu.
An Minh Tế cũng nhận ra ánh nhìn dính nhớp xung quanh, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhân viên pha chế rất nhanh đã mang margarita tới.
Thiếu niên cầm ly lên, đưa tới bên miệng.
Mỗi một cử động của cậu đều vô cùng tao nhã, toát ra khí chất của công tử quý tộc cao cao tại thượng.
Cũng vì thế mà đám người phụ nữ kia chỉ dám nhìn chứ không dám bước tới.
Thế nhưng cũng có người to gan lớn mật cầm ly rượu đi đến.
Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm An Minh Tế như hổ nhìn con mồi.
“Em trai, uống một ly nhé?”
Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, không nhìn ra được ngũ quan ban đầu, cô ta mặc một chiếc váy bó rất ngắn, tôn lên dáng người nóng bỏng của cô ta.
Giọng nói cô ta ngọt ngấy, có vẻ quyến rũ không nói lên lời.
Thấy An Minh Tế không thèm nhìn mình, người phụ nữ chầm chậm lại gần cậu.
An Minh Tế khẽ nhíu mày, đáy mắt lướt qua vẻ không vui.
Cậu đặt ly rượu xuống, quay đầu liếc một cái.
Ánh mắt thiếu niên nguy hiểm, u ám, khí thế mạnh mẽ ập đến.
Người phụ nữ sợ tới mức biến sắc mặt, trợn to mắt, thân thể không nhịn được mà run lên.
“Cút!” An Minh Tế chậm rãi nhả ra một chữ.
Vẻ mặt người phụ nữ đờ đẫn, cảm giác không thể hít thở, thậm chí chân còn không dịch nổi một centimet nào.
Vạn Sĩ Nhất Hải phất tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa, người kia lập tức kéo cô ta đi.
Sau khi đi một đoạn khá xa, người phụ nữ mới thở hắt ra một hơi.
Thì ra vừa rồi cô ta sợ tới nỗi quên cả hô hấp.
Nếu còn không hô hấp, cô ta sẽ chết vì nghẹt thở!
“Má ơi, dọa chết bà đây rồi!”
Nhân viên phục vụ nở nụ cười như có như không với cô ta.
“Cô này, có một số người cô không thể động vào được đâu, nếu muốn yên ổn thì tốt nhất nên thông minh một chút.”
Cô ta đâu nhịn nổi chuyện bị một nhân viên phục vụ dạy dỗ chứ.
Cô ta hất cằm, châm chọc khinh miệt nhìn anh ta: “Chỉ là một kẻ làm thuê mà thôi, không cần anh lo chuyện bao đồng!”
Nói rồi, cơn bực tức trong lòng cô ta tan đi không ít, cô ta hất mái tóc xoăn của mình, cao ngạo rời đi.
Sắc mặt nhân viên phục vụ đẹp trai không hề thay đổi, chỉ khẽ nhướn mày, nhìn người phụ nữ bước vào trong dòng người nhộn nhịp, rồi quay người đi làm việc.
Trước quầy bar.
Vạn Sĩ Nhất Hải thấy chỉ bằng một ánh mắt mà An Minh Tế có thể dọa người phụ nữ kia chạy mất, anh ta nở nụ cười sâu xa.
Lục thiếu lớn mật hỏi: “Cậu An, cậu vẫn còn là trai tân đúng không?”
An Minh Tế hờ hững liếc anh ta một cái, hừ lạnh.
Nghe ra giọng điệu kiêu ngạo của cậu, Lục thiếu có gì mà không hiểu nữa.
Anh ta cười trêu: “Lúc tôi bằng tuổi cậu An thì đã nếm thử hương vị phụ nữ từ lâu rồi, có điều cũng không tốt đẹp như tưởng tượng đâu. Không có tình cảm, chỉ đơn thuần muốn trải nghiệm, nó nhàm chán lắm luôn.”
Chủ đề của Vạn Sĩ Nhất Hải đã thu hút An Minh Tế, cậu liếc anh ta một cái.
Thế nhưng anh ta lại không nói gì nữa.
An Minh Tế trầm giọng thúc giục: “Tiếp tục.”
“Hả?” Vạn Sĩ Nhất Hải không hiểu.
“Nói tiếp đi.”
Vạn Sĩ Nhất Hải cười: “Cũng chẳng có gì đáng nói cả, tôi chỉ muốn cảm thán rằng dù phụ nữ có đẹp tới đâu mà không phải người mình thích thì cũng đừng đụng vào. Không phải sự kết hợp giữa thân thể và tâm hồn, sẽ không cảm nhận được niềm vui sướng tột đỉnh đâu.”
An Minh Tế híp mắt, như cười như không nhìn anh ta.
“Anh muốn nói gì?”
Vạn Sĩ Nhất Hải cười xun xoe: “Cô Cố đã hơn hai mươi tuổi rồi, số người biết thân phận cô ấy ở Kinh Thành rất ít, nhưng dung mạo cô Cố lại quá đẹp, có vô số đàn ông thèm muốn cô ấy đấy.”
(Editor: tui cạn ngôn với hai ông này :)) )
Vạn Sĩ Nhất Hải: “Ngọn gió nào đưa cậu An tới đây thế? Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vào uống một ly nhé?”
An Minh Tế nhìn chú Đào: “Trước đấy xe của tôi đã đụng phải hai người, hình như là người sau lưng anh đưa đi, họ không sao chứ?”
Vạn Sĩ Nhất Hải ngớ ra, trong nhận thức của anh ta, An Minh Tế không giống người vì đụng vào người khác mà chủ động đi một chuyến.
Anh ta biết rõ thân phận của cậu.
Ở Kinh Thành, chắc cũng chỉ có gia tộc Vạn Sĩ của anh ta biết người thừa kế gia tộc Darwin chính là thiếu niên này.
Cậu tới đây vì hai người qua đường, nghĩ sao cũng thấy kỳ quặc.
Vạn Sĩ Nhất Hải không muốn thăm dò ý của cậu, anh ta hỏi thẳng: “Tôi chưa gặp nên không biết thế nào, nhưng bọn chúng dám giao dịch thứ không nên giao dịch ở địa bàn của tôi, tôi đã nhốt chúng dưới tầng hầm rồi, đang thẩm vấn.”
An Minh Tế khẽ nhướn mày.
Biết họ không có kết cục tốt, đáy lòng cậu cũng bớt giận đi một chút.
Vạn Sĩ Nhất Hải rất biết nhìn sắc mặt người khác, anh ta thấy vẻ hài lòng trên mặt An Minh Tế.
Anh ta hất cằm với chú Đào: “Chú Đào, chú đi trông chừng, tôi đưa cậu An vào trong, nếu thẩm vấn ra kết quả thì báo cho tôi ngay lập tức.”
“Vâng, Lục thiếu.”
Chú Đào nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua An Minh Tế thì cung kính gật đầu với cậu.
Vạn Sĩ Nhất Hải nhấc tay: “Nếu cậu An đã tới, vậy vào trong ngồi một lúc đi.”
An Minh Tế gật đầu, đi theo anh ta vào trong.
Nhóm Alen cũng vào cùng.
Sau khi vào, bọn họ liền tản ra xung quanh.
Nhân viên pha chế thấy Lục thiếu đã đi còn quay lại, thậm chí còn dắt thêm một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, anh ta trợn to mắt.
Chỗ bọn họ không cho phép vị thành niên vào đâu.
Có điều người này do Lục thiếu dẫn tới, họ có thể nói gì chứ.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên pha chế hỏi: “Lục thiếu uống gì?”
Vạn Sĩ Nhất Hải nhìn An Minh Tế: “Cậu An, cậu uống gì?”
“Margarita.”
Vạn Sĩ Nhất Hải: “Cho hai ly margarita.”
Có rất nhiều ánh mắt phụ nữ nhìn về phía hai người.
Nhưng đa số là tập trung vào An Minh Tế.
Thiếu niên ngon miệng thế này chính là món nhắm rượu tốt nhất.
Tuổi còn trẻ, ăn không bị vướng răng, lại còn có một hương vị độc đáo riêng.
Đã thế dù là thân hình hay diện mạo của thiếu niên, cũng đều là cực phẩm!
Vạn Sĩ Nhất Hải nhìn ánh mắt như sói như hổ của đám phụ nữ xung quanh, đáy lòng không khỏi buồn cười.
Nếu họ biết thân phận của thiếu niên, chỉ sợ là mặt cắt không còn giọt máu.
An Minh Tế cũng nhận ra ánh nhìn dính nhớp xung quanh, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhân viên pha chế rất nhanh đã mang margarita tới.
Thiếu niên cầm ly lên, đưa tới bên miệng.
Mỗi một cử động của cậu đều vô cùng tao nhã, toát ra khí chất của công tử quý tộc cao cao tại thượng.
Cũng vì thế mà đám người phụ nữ kia chỉ dám nhìn chứ không dám bước tới.
Thế nhưng cũng có người to gan lớn mật cầm ly rượu đi đến.
Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm An Minh Tế như hổ nhìn con mồi.
“Em trai, uống một ly nhé?”
Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, không nhìn ra được ngũ quan ban đầu, cô ta mặc một chiếc váy bó rất ngắn, tôn lên dáng người nóng bỏng của cô ta.
Giọng nói cô ta ngọt ngấy, có vẻ quyến rũ không nói lên lời.
Thấy An Minh Tế không thèm nhìn mình, người phụ nữ chầm chậm lại gần cậu.
An Minh Tế khẽ nhíu mày, đáy mắt lướt qua vẻ không vui.
Cậu đặt ly rượu xuống, quay đầu liếc một cái.
Ánh mắt thiếu niên nguy hiểm, u ám, khí thế mạnh mẽ ập đến.
Người phụ nữ sợ tới mức biến sắc mặt, trợn to mắt, thân thể không nhịn được mà run lên.
“Cút!” An Minh Tế chậm rãi nhả ra một chữ.
Vẻ mặt người phụ nữ đờ đẫn, cảm giác không thể hít thở, thậm chí chân còn không dịch nổi một centimet nào.
Vạn Sĩ Nhất Hải phất tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa, người kia lập tức kéo cô ta đi.
Sau khi đi một đoạn khá xa, người phụ nữ mới thở hắt ra một hơi.
Thì ra vừa rồi cô ta sợ tới nỗi quên cả hô hấp.
Nếu còn không hô hấp, cô ta sẽ chết vì nghẹt thở!
“Má ơi, dọa chết bà đây rồi!”
Nhân viên phục vụ nở nụ cười như có như không với cô ta.
“Cô này, có một số người cô không thể động vào được đâu, nếu muốn yên ổn thì tốt nhất nên thông minh một chút.”
Cô ta đâu nhịn nổi chuyện bị một nhân viên phục vụ dạy dỗ chứ.
Cô ta hất cằm, châm chọc khinh miệt nhìn anh ta: “Chỉ là một kẻ làm thuê mà thôi, không cần anh lo chuyện bao đồng!”
Nói rồi, cơn bực tức trong lòng cô ta tan đi không ít, cô ta hất mái tóc xoăn của mình, cao ngạo rời đi.
Sắc mặt nhân viên phục vụ đẹp trai không hề thay đổi, chỉ khẽ nhướn mày, nhìn người phụ nữ bước vào trong dòng người nhộn nhịp, rồi quay người đi làm việc.
Trước quầy bar.
Vạn Sĩ Nhất Hải thấy chỉ bằng một ánh mắt mà An Minh Tế có thể dọa người phụ nữ kia chạy mất, anh ta nở nụ cười sâu xa.
Lục thiếu lớn mật hỏi: “Cậu An, cậu vẫn còn là trai tân đúng không?”
An Minh Tế hờ hững liếc anh ta một cái, hừ lạnh.
Nghe ra giọng điệu kiêu ngạo của cậu, Lục thiếu có gì mà không hiểu nữa.
Anh ta cười trêu: “Lúc tôi bằng tuổi cậu An thì đã nếm thử hương vị phụ nữ từ lâu rồi, có điều cũng không tốt đẹp như tưởng tượng đâu. Không có tình cảm, chỉ đơn thuần muốn trải nghiệm, nó nhàm chán lắm luôn.”
Chủ đề của Vạn Sĩ Nhất Hải đã thu hút An Minh Tế, cậu liếc anh ta một cái.
Thế nhưng anh ta lại không nói gì nữa.
An Minh Tế trầm giọng thúc giục: “Tiếp tục.”
“Hả?” Vạn Sĩ Nhất Hải không hiểu.
“Nói tiếp đi.”
Vạn Sĩ Nhất Hải cười: “Cũng chẳng có gì đáng nói cả, tôi chỉ muốn cảm thán rằng dù phụ nữ có đẹp tới đâu mà không phải người mình thích thì cũng đừng đụng vào. Không phải sự kết hợp giữa thân thể và tâm hồn, sẽ không cảm nhận được niềm vui sướng tột đỉnh đâu.”
An Minh Tế híp mắt, như cười như không nhìn anh ta.
“Anh muốn nói gì?”
Vạn Sĩ Nhất Hải cười xun xoe: “Cô Cố đã hơn hai mươi tuổi rồi, số người biết thân phận cô ấy ở Kinh Thành rất ít, nhưng dung mạo cô Cố lại quá đẹp, có vô số đàn ông thèm muốn cô ấy đấy.”
(Editor: tui cạn ngôn với hai ông này :)) )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.