Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 402:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
Cô ta híp mắt, đáy mắt tuôn trào cảm xúc sợ hãi và tức giận: “Cậu muốn làm gì?!”
An Minh Tế hờ hững, đánh giá Hình Dĩnh từ trên xuống dưới.
Cho dù cô ta trang điểm lòe loẹt, nhưng cậu có thể chắc chắn đây chính là người cậu đã gặp ở khách sạn Hải Giang.
Cậu mở miệng hỏi: “Cô tên là gì?”
Tấn Bạch, Kiều Văn Minh và Trâu Ngạn Bằng nhìn An Minh Tế với vẻ sâu xa.
Họ tưởng An Minh Tế có hứng thú với cô gái này, đồng thời nghi ngờ có phải mắt cậu có vấn đề không.
Không chỉ họ, ngay cả hai đàn em sau lưng Hình Dĩnh cũng cho là vậy.
Thậm chí họ còn vô cùng đắc ý, nói tên của chị đại mình ra: “Chị đại của chúng tôi tên Hình Dĩnh, trông cậu cũng không tệ, nhưng muốn cua chị đại của chúng tôi thì đúng là mơ mộng hão huyền. Chị đại của chúng tôi có người yêu rồi, nói ra tên người yêu của chị đại chúng tôi, chắc sẽ dọa chết cậu đấy!”
Hình Dĩnh?
An Minh Tế lặp lại cái tên này, rồi ghi nhớ trong lòng.
Cậu quyết định về nhà sẽ nói với Cố Cẩm một tiếng, người nọ nhiều năm qua không thấy mặt, giờ lại xuất hiện, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Nhất là khí tràng màu đen trên người cô ta, nó nồng nặc tới mức khiến người ta buồn nôn, rõ ràng đã nhiễm khí tức khôi sĩ của người nước Oải.
An Minh Tế đã biết những gì mình cần biết, cậu không thèm quan tâm hai đứa con gái như chó đang sủa kia, mà quay đầu nhìn ba người Tấn Bạch, nhấc chân rời đi.
“Cậu là ai?” Hình Dĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng An Minh Tế, lớn tiếng hỏi.
Cô ta muốn biết thiếu niên này là ai, tại sao trong mắt cậu như là quen biết cô ta, khiến lòng cô ta thấy bất an.
An Minh Tế không trả lời, vẫn tiếp tục bước đi.
Tấn Bạch, Kiều Văn Minh, Trâu Ngạn Bằng âm trầm nhìn đám người Hình Dĩnh.
Trâu Ngạn Bằng lạnh lùng nói: “Hôm nay coi như cô gặp may! Sau này còn dám bắt nạt học sinh trường trung học số 1, nếu rơi vào tay tôi, tôi nhất định khiến cô biết thế nào là lễ độ!”
Cậu ta nhắc lại những lời cô ta nói với Viên Hân trước đó.
Dứt lời, cậu ta nở nụ cười lạnh lẽo: “Tôi không chỉ nói cho có thôi đâu, ông đây nói được làm được!”
Hình Dĩnh trợn mắt, tức giận nhìn Trâu Ngạn Bằng, há miệng muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn An Minh Tế, cô ta lại nuốt lời muốn nói xuống.
“Đại Bằng, đi thôi.”
Kiều Văn Minh đi lên, cùng đỡ lấy nữ sinh kia với Trâu Ngạn Bằng.
Trước khi Tấn Bạch rời đi, còn lườm đám người Hình Dĩnh một cái.
“Chị đại?”
Một cô gái trong hai đàn em của Hình Dĩnh bất an cất tiếng
“Chát!”
Đáp lại cô ta là một cái tát.
“Ai bảo mày nói cho bọn họ biết tên của tao hả?”
Cô gái kia che mặt, uất ức trả lời: “Em cũng không biết là hiểu lầm mà.”
Hình Dĩnh lại tát thêm một cái nữa.
“Còn dám cãi à?!”
“Xin lỗi chị đại!” Thấy cô ta tức giận, cô gái kia lập tức xin lỗi.
Hình Dĩnh hừ lạnh, quay người rời đi.
Lòng thầm nghĩ, cô ta nhất định phải bảo anh Kiệt điều tra mấy thiếu niên này.
...
Trâu Ngạn Bằng và Kiều Văn Minh đỡ lấy nữ sinh đi ra khỏi con hẻm, nhìn thấy An Minh Tế đang dựa vào tường cách đó không xa, rõ ràng là không muốn tham dự vào chuyện này.
Tấn Bạch đi tới trước mặt cô gái, hỏi: “Cậu vẫn khỏe chứ?”
Cô gái này tên Viên Hân, học lớp 11 trường trung học số 1, cô ấy không kìm nén nữa mà khóc nức lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông vô cùng đáng thương.
Trước đó cô ấy không dám khóc, bởi vì chỉ cần cô ấy khóc, họ sẽ đánh càng mạnh hơn.
Bây giờ cuối cùng cô ấy cũng có thể thoải mái khóc rồi: “Hu hu hu… cảm ơn các cậu.”
Trâu Ngạn Bằng và Kiều Văn Minh thả tay ra.
“Vết thương trên mặt cậu khá nặng, đi bệnh viện khám rồi bôi thuốc đi.” Trâu Ngạn Bằng nói.
Viên Hân gật đầu, sau khi cảm ơn lần nữa thì loạng choạng rời đi.
Trừ An Minh Tế, ba thiếu niên còn lại đều lo lắng nhìn bóng lưng Viên Hân.
Cho tới khi cô ấy biến mất trong tầm mắt của họ.
An Minh Tế lên tiếng phá vỡ tâm trạng “thương hương tiếc ngọc” của họ.
“Có đi nữa không đây?”
Trâu Ngạn Bằng hoàn hồn đầu tiên, cậu ta vỗ trán, sốt sắng hét lên: “A a a... sắp muộn rồi!”
...
Trong quán trà gần trường trung học số 1, có một cô gái đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
Cô ta chính là bạn gái của Trâu Ngạn Bằng, Chân Linh Linh.
Trâu Ngạn Bằng mở cửa quán trà trước tiên, sau đó lần lượt là An Minh Tế, Kiều Văn Minh và Tấn Bạch.
Bốn thiếu niên cùng đi về phía Chân Linh Linh đang ngồi.
Trước đó, khi ở ngoài, Trâu Ngạn Bằng đã nhìn thấy cô ta.
“Linh Linh!” Cậu ta vui sướng gọi.
Chân Linh Linh mỉm cười, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Khi thấy Kiều Văn Minh và Tấn Bạch, ánh mắt cô ta không hề thay đổi, bởi vì cô ta đã gặp họ rồi.
Cho tới khi nhìn thấy An Minh Tế, đáy mắt cô ta lóe lên vẻ kinh diễm.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp một thiếu niên nho nhã khí thế này.
Chân Linh Linh mím môi nhìn chằm chằm cậu, trái tim run lên.
Dù là vẻ ngoài hay khí chất, nam sinh này cũng khiến người khác khó mà dời mắt được.
Trâu Ngạn Bằng không nhìn thấy vẻ mặt của Chân Linh Linh, cậu ta ngồi xuống cạnh cô ta, ôm vai cô ta, đắc ý nhìn An Minh Tế, giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi, xinh chứ?”
An Minh Tế hờ hững nhìn Chân Linh Linh, cậu có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ với cô ta, cậu khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế trong cùng đối diện hai người họ.
Tiếp đến lần lượt là Kiều Văn Minh và Tấn Bạch.
Hôm nay Chân Linh Linh có hơi kháng cự sự thân phận của Trâu Ngạn Bằng, cô ta lấy tay của cậu ta xuống khỏi vai mình.
Rồi mỉm cười hỏi: “Đây là ai thế? Sao em chưa gặp bao giờ?”
Trâu Ngạn Bằng oang oang giới thiệu: “Đây là bạn thân của anh, An Minh Tế, mới từ nước ngoài về.”
“Thì ra là vậy.” Chân Linh Linh mỉm cười với cậu, giơ tay ra: “Chào anh, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Chân Linh Linh.”
An Minh Tế cứ như không nghe thấy, cậu rũ mắt cầm giấy ăn lên lau từng ngón tay.
Ba người Trâu Ngạn Bằng đã quen với thái độ này của cậu.
Chỉ có Chân Linh Linh là hơi mất tự nhiên.
Cô ta u oán nhìn nam sinh tuấn tú trước mặt, lộ ra vẻ tủi thân.
An Minh Tế hờ hững, đánh giá Hình Dĩnh từ trên xuống dưới.
Cho dù cô ta trang điểm lòe loẹt, nhưng cậu có thể chắc chắn đây chính là người cậu đã gặp ở khách sạn Hải Giang.
Cậu mở miệng hỏi: “Cô tên là gì?”
Tấn Bạch, Kiều Văn Minh và Trâu Ngạn Bằng nhìn An Minh Tế với vẻ sâu xa.
Họ tưởng An Minh Tế có hứng thú với cô gái này, đồng thời nghi ngờ có phải mắt cậu có vấn đề không.
Không chỉ họ, ngay cả hai đàn em sau lưng Hình Dĩnh cũng cho là vậy.
Thậm chí họ còn vô cùng đắc ý, nói tên của chị đại mình ra: “Chị đại của chúng tôi tên Hình Dĩnh, trông cậu cũng không tệ, nhưng muốn cua chị đại của chúng tôi thì đúng là mơ mộng hão huyền. Chị đại của chúng tôi có người yêu rồi, nói ra tên người yêu của chị đại chúng tôi, chắc sẽ dọa chết cậu đấy!”
Hình Dĩnh?
An Minh Tế lặp lại cái tên này, rồi ghi nhớ trong lòng.
Cậu quyết định về nhà sẽ nói với Cố Cẩm một tiếng, người nọ nhiều năm qua không thấy mặt, giờ lại xuất hiện, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Nhất là khí tràng màu đen trên người cô ta, nó nồng nặc tới mức khiến người ta buồn nôn, rõ ràng đã nhiễm khí tức khôi sĩ của người nước Oải.
An Minh Tế đã biết những gì mình cần biết, cậu không thèm quan tâm hai đứa con gái như chó đang sủa kia, mà quay đầu nhìn ba người Tấn Bạch, nhấc chân rời đi.
“Cậu là ai?” Hình Dĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng An Minh Tế, lớn tiếng hỏi.
Cô ta muốn biết thiếu niên này là ai, tại sao trong mắt cậu như là quen biết cô ta, khiến lòng cô ta thấy bất an.
An Minh Tế không trả lời, vẫn tiếp tục bước đi.
Tấn Bạch, Kiều Văn Minh, Trâu Ngạn Bằng âm trầm nhìn đám người Hình Dĩnh.
Trâu Ngạn Bằng lạnh lùng nói: “Hôm nay coi như cô gặp may! Sau này còn dám bắt nạt học sinh trường trung học số 1, nếu rơi vào tay tôi, tôi nhất định khiến cô biết thế nào là lễ độ!”
Cậu ta nhắc lại những lời cô ta nói với Viên Hân trước đó.
Dứt lời, cậu ta nở nụ cười lạnh lẽo: “Tôi không chỉ nói cho có thôi đâu, ông đây nói được làm được!”
Hình Dĩnh trợn mắt, tức giận nhìn Trâu Ngạn Bằng, há miệng muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn An Minh Tế, cô ta lại nuốt lời muốn nói xuống.
“Đại Bằng, đi thôi.”
Kiều Văn Minh đi lên, cùng đỡ lấy nữ sinh kia với Trâu Ngạn Bằng.
Trước khi Tấn Bạch rời đi, còn lườm đám người Hình Dĩnh một cái.
“Chị đại?”
Một cô gái trong hai đàn em của Hình Dĩnh bất an cất tiếng
“Chát!”
Đáp lại cô ta là một cái tát.
“Ai bảo mày nói cho bọn họ biết tên của tao hả?”
Cô gái kia che mặt, uất ức trả lời: “Em cũng không biết là hiểu lầm mà.”
Hình Dĩnh lại tát thêm một cái nữa.
“Còn dám cãi à?!”
“Xin lỗi chị đại!” Thấy cô ta tức giận, cô gái kia lập tức xin lỗi.
Hình Dĩnh hừ lạnh, quay người rời đi.
Lòng thầm nghĩ, cô ta nhất định phải bảo anh Kiệt điều tra mấy thiếu niên này.
...
Trâu Ngạn Bằng và Kiều Văn Minh đỡ lấy nữ sinh đi ra khỏi con hẻm, nhìn thấy An Minh Tế đang dựa vào tường cách đó không xa, rõ ràng là không muốn tham dự vào chuyện này.
Tấn Bạch đi tới trước mặt cô gái, hỏi: “Cậu vẫn khỏe chứ?”
Cô gái này tên Viên Hân, học lớp 11 trường trung học số 1, cô ấy không kìm nén nữa mà khóc nức lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông vô cùng đáng thương.
Trước đó cô ấy không dám khóc, bởi vì chỉ cần cô ấy khóc, họ sẽ đánh càng mạnh hơn.
Bây giờ cuối cùng cô ấy cũng có thể thoải mái khóc rồi: “Hu hu hu… cảm ơn các cậu.”
Trâu Ngạn Bằng và Kiều Văn Minh thả tay ra.
“Vết thương trên mặt cậu khá nặng, đi bệnh viện khám rồi bôi thuốc đi.” Trâu Ngạn Bằng nói.
Viên Hân gật đầu, sau khi cảm ơn lần nữa thì loạng choạng rời đi.
Trừ An Minh Tế, ba thiếu niên còn lại đều lo lắng nhìn bóng lưng Viên Hân.
Cho tới khi cô ấy biến mất trong tầm mắt của họ.
An Minh Tế lên tiếng phá vỡ tâm trạng “thương hương tiếc ngọc” của họ.
“Có đi nữa không đây?”
Trâu Ngạn Bằng hoàn hồn đầu tiên, cậu ta vỗ trán, sốt sắng hét lên: “A a a... sắp muộn rồi!”
...
Trong quán trà gần trường trung học số 1, có một cô gái đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
Cô ta chính là bạn gái của Trâu Ngạn Bằng, Chân Linh Linh.
Trâu Ngạn Bằng mở cửa quán trà trước tiên, sau đó lần lượt là An Minh Tế, Kiều Văn Minh và Tấn Bạch.
Bốn thiếu niên cùng đi về phía Chân Linh Linh đang ngồi.
Trước đó, khi ở ngoài, Trâu Ngạn Bằng đã nhìn thấy cô ta.
“Linh Linh!” Cậu ta vui sướng gọi.
Chân Linh Linh mỉm cười, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Khi thấy Kiều Văn Minh và Tấn Bạch, ánh mắt cô ta không hề thay đổi, bởi vì cô ta đã gặp họ rồi.
Cho tới khi nhìn thấy An Minh Tế, đáy mắt cô ta lóe lên vẻ kinh diễm.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp một thiếu niên nho nhã khí thế này.
Chân Linh Linh mím môi nhìn chằm chằm cậu, trái tim run lên.
Dù là vẻ ngoài hay khí chất, nam sinh này cũng khiến người khác khó mà dời mắt được.
Trâu Ngạn Bằng không nhìn thấy vẻ mặt của Chân Linh Linh, cậu ta ngồi xuống cạnh cô ta, ôm vai cô ta, đắc ý nhìn An Minh Tế, giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi, xinh chứ?”
An Minh Tế hờ hững nhìn Chân Linh Linh, cậu có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ với cô ta, cậu khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế trong cùng đối diện hai người họ.
Tiếp đến lần lượt là Kiều Văn Minh và Tấn Bạch.
Hôm nay Chân Linh Linh có hơi kháng cự sự thân phận của Trâu Ngạn Bằng, cô ta lấy tay của cậu ta xuống khỏi vai mình.
Rồi mỉm cười hỏi: “Đây là ai thế? Sao em chưa gặp bao giờ?”
Trâu Ngạn Bằng oang oang giới thiệu: “Đây là bạn thân của anh, An Minh Tế, mới từ nước ngoài về.”
“Thì ra là vậy.” Chân Linh Linh mỉm cười với cậu, giơ tay ra: “Chào anh, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Chân Linh Linh.”
An Minh Tế cứ như không nghe thấy, cậu rũ mắt cầm giấy ăn lên lau từng ngón tay.
Ba người Trâu Ngạn Bằng đã quen với thái độ này của cậu.
Chỉ có Chân Linh Linh là hơi mất tự nhiên.
Cô ta u oán nhìn nam sinh tuấn tú trước mặt, lộ ra vẻ tủi thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.