Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 408:
Y Nhân Vi Hoa
22/03/2024
An Minh Tế đã ăn xong, đang chơi với Đa Đa.
Một người một sói chơi rất vui, nhưng thỉnh thoảng Đa Đa lại phát ra tiếng kêu bực bội.
Nghe thấy tiếng điện thoại kêu, An Minh Tế ngẩng đầu nhìn Cố Cẩm đối diện.
Cậu nhìn thấy cô tỏ ra mắt kiên nhẫn, đôi mắt của cậu trở nên âm u.
“Lại là người nhà họ Chân à?” Cậu hỏi.
Cố Cẩm trông thì ôn hòa, chứ thực ra với ai cũng có một sự xa cách nhất định.
Nhưng cô không bao giờ bộc lộ cảm xúc rõ ràng trên mặt, trừ khi đối diện với người nhà họ Chân.
Cố Cẩm ừ một tiếng: “Mặc kệ họ.”
“Ting!”
Vừa dứt lời, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn tới.
Cố Cẩm gắp một đũa rau, bỏ vào miệng, tùy ý liếc nhìn.
Lúc thấy nội dung bên trên, hai mắt cô trợn to.
“Cố Cẩm, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông cụ, cũng là lễ đính hôn của em gái con, ba mẹ đều mong con có thể tham dự…”
Nội dung đằng sau không thể nhìn thấy hết, bởi vì tin nhắn quá dài, không hiển thị đầy đủ trên màn hình được.
Cố Cẩm híp mắt, đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, cô bỏ đũa xuống, cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn.
“Ba mẹ biết ba mẹ có lỗi với con, nhưng hôm nay thì khác, ba, mẹ con, ông nội, em trai em gái con đều mong con tới.”
Thế mà Chân Linh Linh lại đính hôn?
Kiếp trước Chân Linh Linh có hai đoạn nhân duyên, một là gả cho con trai nhà quan ở Kinh Thành, trải qua một quãng thời gian ngọt ngào.
Thế nhưng tính cách cô ta thích gây sự, chẳng mấy chốc đã gây ra họa, bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, sau đó là ly hôn.
Cuộc hôn nhân thứ hai là gả cho một phú thương, cô ta vẫn gây chuyện vô cớ như trước, nhưng lần này đã biết kiềm chế hơn, coi như vẫn sống được, thỉnh thoảng về nhà khóc lóc ầm ĩ một trận.
Gã phú thương kia là một tên đa tình, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cuộc sống không được như ý lắm.
Kiếp trước dù là kết hôn hay đính hôn thì cũng là sau sinh nhật hai mươi tuổi của Chân Linh Linh.
Bây giờ cô ta mới trưởng thành mà đã tổ chức đính hôn rồi, không biết đối tượng là ai.
Cố Cẩm cầm điện thoại, trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ người chồng có tiếng không có miếng đời trước của mình.
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng cô bỗng trở nên kích động, có sự vui sướng không thể kiềm chế.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ấn gọi đi.
“Alo, Cố Cẩm, ba mẹ đang ở khách sạn Sanno, con có tới không?”
Trong điện thoại vang lên tiếng nói mong đợi của Chân Hữu Chí.
Cố Cẩm khẽ gõ tay lên bàn, hờ hững hỏi: “Chân Linh Linh sắp đính hôn?”
Chân Hữu Chí cứ như không nghe ra vẻ xa cách của cô, ông ta vui mừng nói: “Đúng vậy, Linh Linh không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi đính hôn rồi.”
“Bên phía nhà trai là?”
Hô hấp Cố Cẩm bất giác chậm lại, cô đang chờ đáp án của ông ta.
“Nhà họ Lưu, rất có thực lực ở Kinh Thành.” Chân Hữu Chí không nói rõ, nhưng giọng điệu ông ta rất sung sướng và hài lòng, Cố Cẩm bất giác cong khóe môi lên.
Tốt!
Rất tốt!
Kiếp này Chân Linh Linh bước lên con đường cũ của cô, gả cho nhà họ Lưu.
Kiếp trước cô đã phải chịu dày vò tinh thần hai mươi lăm năm, lần này sẽ cho cô ta trải nghiệm thử.
Giống như chị em Chân Linh Linh từng nói vậy, nhà họ Chân nuôi cô nhiều năm, hưởng phúc nhiều năm, cũng đến lúc phải trả rồi.
Cho dù là một con chó cũng phải biết ơn.
Đời này kiếp này sẽ để Chân Linh Linh trải nghiệm thử cảm giác ấy.
“Cố Cẩm, con có thể tới không? Ông nội con vẫn luôn muốn gặp con đó.” Giọng nói của ông ta kéo Cố Cẩm từ trong suy tư về.
Lúc này, cô bỗng rất muốn gặp Chân Linh Linh.
Muốn xem liệu cô ta có còn hống hách, coi thường người khác như kiếp trước không.
Cố Cẩm biết rất rõ nhà họ Lưu là loại người gì.
Một khi Chân Linh Linh gả tới đó, cuộc đời còn lại của cô ta sẽ phải sống trong địa ngục.
Nhất là với tính cách của cô ta, sợ là sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phát điên.
Cố Cẩm cười tươi: “Đi chứ, tất nhiên là phải đi rồi.”
Cô muốn chứng kiến bước chuyển ngoặt thay đổi số mệnh của kiếp này.
Muốn nhìn thấy thời khắc quan trọng Chân Linh Linh khắc lên dấu ấn của nhà họ Lưu.
“Tốt lắm! Ba chờ con! Cả nhà ở tầng 8... Không, con đến thì gọi cho ba, ba với mẹ con sẽ xuống đón con...”
Cố Cẩm nở nụ cười sâu xa, cô cúp điện thoại, từ đầu tới cuối tâm trạng đều vô cùng vui vẻ.
Cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
“Tiểu An, tối nay chị có chuyện phải ra ngoài, em ở nhà ngoan nhé.”
An Minh Tế nghe giọng cô liền biết cô không định dẫn cậu theo.
Cậu cong môi, nở nụ cười dịu dàng: “Vâng.”
Sau đó cậu không yên tâm hỏi: “Một mình chị đi không sao chứ?”
“Có chuyện gì được.” Cố Cẩm tự tin nói.
Cô đứng dậy đi ra ngoài.
An Minh Tế nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cho tới khi cô biến mất trong tầm mắt, cậu mới thu tầm mắt về.
“À hú…” Đa Đa kêu lên.
Giọng điệu bất mãn và làm nũng truyền vào tai, An Minh Tế rũ mắt, trong đôi mắt sâu thẳm chứa ý cười: “Mày cũng không vui vì chị ấy bỏ lại chúng ta đúng không?”
“Ư ử...” Đa Da lại kêu lên, cứ như đang trả lời cậu.
An Minh Tế sờ đầu nó, vui vẻ nói: “Vậy chúng ta âm thầm đi theo nhé?”
Đa Đa đã trưởng thành, hình thể rất lớn.
Bình thường Cố Cẩm và An Minh Tế rất ít khi dẫn nó ra ngoài vào bàn ngày, sợ dọa mọi người.
An Minh Tế híp mắt, lòng thầm nói, bây giờ là buổi tối, đưa Đa Đa ra ngoài dạo một vòng rất bình thường.
Còn về việc họ dạo ở đâu, thì không nói trước được.
Khóe môi thiếu niên khẽ cong lên, tiếng cười khẽ vang lên trong phòng bếp.
“À hú à hú…”
Ngay cả tiếng kêu của Đa Đa cũng trở nên sung sướng hơn mấy lần.
…
Khách sạn Sanno.
Tối nay, tầng tám đã được nhà họ Chân và nhà họ Lưu bao trọn.
Các khách mời đều biết họ tới tham dự lễ đính hôn của hai nhà Chân - Lưu, còn tiệc mừng thọ thì chỉ là tiện thể.
Đa số người có mặt ở đây đều tới vì nhà họ Lưu.
Hòa Ngọc Xuân ăn mặc sang trọng quý phái, mỉm cười rực rỡ nói chuyện với những phu nhân xung quanh.
Đề tài của phụ nữ chỉ quanh quẩn trong mấy chủ đề như sản nghiệp của chồng, trang sức, xe hơi và sườn xám của Quốc Sắc Thiên Hương.
Dáng người, cách phối đồ cùng khí chất phụ nữ phương Đông tỏa ra từ người họ hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Hòa Ngọc Xuân nhìn những người phụ nữ mặc sườn xám đó, ngoài mặt mỉm cười, trong lòng thì hâm mộ ghen tị tới nghiến chặt răng.
Một người một sói chơi rất vui, nhưng thỉnh thoảng Đa Đa lại phát ra tiếng kêu bực bội.
Nghe thấy tiếng điện thoại kêu, An Minh Tế ngẩng đầu nhìn Cố Cẩm đối diện.
Cậu nhìn thấy cô tỏ ra mắt kiên nhẫn, đôi mắt của cậu trở nên âm u.
“Lại là người nhà họ Chân à?” Cậu hỏi.
Cố Cẩm trông thì ôn hòa, chứ thực ra với ai cũng có một sự xa cách nhất định.
Nhưng cô không bao giờ bộc lộ cảm xúc rõ ràng trên mặt, trừ khi đối diện với người nhà họ Chân.
Cố Cẩm ừ một tiếng: “Mặc kệ họ.”
“Ting!”
Vừa dứt lời, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn tới.
Cố Cẩm gắp một đũa rau, bỏ vào miệng, tùy ý liếc nhìn.
Lúc thấy nội dung bên trên, hai mắt cô trợn to.
“Cố Cẩm, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông cụ, cũng là lễ đính hôn của em gái con, ba mẹ đều mong con có thể tham dự…”
Nội dung đằng sau không thể nhìn thấy hết, bởi vì tin nhắn quá dài, không hiển thị đầy đủ trên màn hình được.
Cố Cẩm híp mắt, đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, cô bỏ đũa xuống, cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn.
“Ba mẹ biết ba mẹ có lỗi với con, nhưng hôm nay thì khác, ba, mẹ con, ông nội, em trai em gái con đều mong con tới.”
Thế mà Chân Linh Linh lại đính hôn?
Kiếp trước Chân Linh Linh có hai đoạn nhân duyên, một là gả cho con trai nhà quan ở Kinh Thành, trải qua một quãng thời gian ngọt ngào.
Thế nhưng tính cách cô ta thích gây sự, chẳng mấy chốc đã gây ra họa, bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, sau đó là ly hôn.
Cuộc hôn nhân thứ hai là gả cho một phú thương, cô ta vẫn gây chuyện vô cớ như trước, nhưng lần này đã biết kiềm chế hơn, coi như vẫn sống được, thỉnh thoảng về nhà khóc lóc ầm ĩ một trận.
Gã phú thương kia là một tên đa tình, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cuộc sống không được như ý lắm.
Kiếp trước dù là kết hôn hay đính hôn thì cũng là sau sinh nhật hai mươi tuổi của Chân Linh Linh.
Bây giờ cô ta mới trưởng thành mà đã tổ chức đính hôn rồi, không biết đối tượng là ai.
Cố Cẩm cầm điện thoại, trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ người chồng có tiếng không có miếng đời trước của mình.
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng cô bỗng trở nên kích động, có sự vui sướng không thể kiềm chế.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ấn gọi đi.
“Alo, Cố Cẩm, ba mẹ đang ở khách sạn Sanno, con có tới không?”
Trong điện thoại vang lên tiếng nói mong đợi của Chân Hữu Chí.
Cố Cẩm khẽ gõ tay lên bàn, hờ hững hỏi: “Chân Linh Linh sắp đính hôn?”
Chân Hữu Chí cứ như không nghe ra vẻ xa cách của cô, ông ta vui mừng nói: “Đúng vậy, Linh Linh không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi đính hôn rồi.”
“Bên phía nhà trai là?”
Hô hấp Cố Cẩm bất giác chậm lại, cô đang chờ đáp án của ông ta.
“Nhà họ Lưu, rất có thực lực ở Kinh Thành.” Chân Hữu Chí không nói rõ, nhưng giọng điệu ông ta rất sung sướng và hài lòng, Cố Cẩm bất giác cong khóe môi lên.
Tốt!
Rất tốt!
Kiếp này Chân Linh Linh bước lên con đường cũ của cô, gả cho nhà họ Lưu.
Kiếp trước cô đã phải chịu dày vò tinh thần hai mươi lăm năm, lần này sẽ cho cô ta trải nghiệm thử.
Giống như chị em Chân Linh Linh từng nói vậy, nhà họ Chân nuôi cô nhiều năm, hưởng phúc nhiều năm, cũng đến lúc phải trả rồi.
Cho dù là một con chó cũng phải biết ơn.
Đời này kiếp này sẽ để Chân Linh Linh trải nghiệm thử cảm giác ấy.
“Cố Cẩm, con có thể tới không? Ông nội con vẫn luôn muốn gặp con đó.” Giọng nói của ông ta kéo Cố Cẩm từ trong suy tư về.
Lúc này, cô bỗng rất muốn gặp Chân Linh Linh.
Muốn xem liệu cô ta có còn hống hách, coi thường người khác như kiếp trước không.
Cố Cẩm biết rất rõ nhà họ Lưu là loại người gì.
Một khi Chân Linh Linh gả tới đó, cuộc đời còn lại của cô ta sẽ phải sống trong địa ngục.
Nhất là với tính cách của cô ta, sợ là sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phát điên.
Cố Cẩm cười tươi: “Đi chứ, tất nhiên là phải đi rồi.”
Cô muốn chứng kiến bước chuyển ngoặt thay đổi số mệnh của kiếp này.
Muốn nhìn thấy thời khắc quan trọng Chân Linh Linh khắc lên dấu ấn của nhà họ Lưu.
“Tốt lắm! Ba chờ con! Cả nhà ở tầng 8... Không, con đến thì gọi cho ba, ba với mẹ con sẽ xuống đón con...”
Cố Cẩm nở nụ cười sâu xa, cô cúp điện thoại, từ đầu tới cuối tâm trạng đều vô cùng vui vẻ.
Cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
“Tiểu An, tối nay chị có chuyện phải ra ngoài, em ở nhà ngoan nhé.”
An Minh Tế nghe giọng cô liền biết cô không định dẫn cậu theo.
Cậu cong môi, nở nụ cười dịu dàng: “Vâng.”
Sau đó cậu không yên tâm hỏi: “Một mình chị đi không sao chứ?”
“Có chuyện gì được.” Cố Cẩm tự tin nói.
Cô đứng dậy đi ra ngoài.
An Minh Tế nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cho tới khi cô biến mất trong tầm mắt, cậu mới thu tầm mắt về.
“À hú…” Đa Đa kêu lên.
Giọng điệu bất mãn và làm nũng truyền vào tai, An Minh Tế rũ mắt, trong đôi mắt sâu thẳm chứa ý cười: “Mày cũng không vui vì chị ấy bỏ lại chúng ta đúng không?”
“Ư ử...” Đa Da lại kêu lên, cứ như đang trả lời cậu.
An Minh Tế sờ đầu nó, vui vẻ nói: “Vậy chúng ta âm thầm đi theo nhé?”
Đa Đa đã trưởng thành, hình thể rất lớn.
Bình thường Cố Cẩm và An Minh Tế rất ít khi dẫn nó ra ngoài vào bàn ngày, sợ dọa mọi người.
An Minh Tế híp mắt, lòng thầm nói, bây giờ là buổi tối, đưa Đa Đa ra ngoài dạo một vòng rất bình thường.
Còn về việc họ dạo ở đâu, thì không nói trước được.
Khóe môi thiếu niên khẽ cong lên, tiếng cười khẽ vang lên trong phòng bếp.
“À hú à hú…”
Ngay cả tiếng kêu của Đa Đa cũng trở nên sung sướng hơn mấy lần.
…
Khách sạn Sanno.
Tối nay, tầng tám đã được nhà họ Chân và nhà họ Lưu bao trọn.
Các khách mời đều biết họ tới tham dự lễ đính hôn của hai nhà Chân - Lưu, còn tiệc mừng thọ thì chỉ là tiện thể.
Đa số người có mặt ở đây đều tới vì nhà họ Lưu.
Hòa Ngọc Xuân ăn mặc sang trọng quý phái, mỉm cười rực rỡ nói chuyện với những phu nhân xung quanh.
Đề tài của phụ nữ chỉ quanh quẩn trong mấy chủ đề như sản nghiệp của chồng, trang sức, xe hơi và sườn xám của Quốc Sắc Thiên Hương.
Dáng người, cách phối đồ cùng khí chất phụ nữ phương Đông tỏa ra từ người họ hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Hòa Ngọc Xuân nhìn những người phụ nữ mặc sườn xám đó, ngoài mặt mỉm cười, trong lòng thì hâm mộ ghen tị tới nghiến chặt răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.