Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 588:
Y Nhân Vi Hoa
26/03/2024
Cố Cẩm vỗ đầu Đa Đa: “Không còn việc gì nữa thì em về đây.”
“Hai hôm nữa Mẫn Mẫn được nghỉ, có muốn ăn bữa cơm không?” Nhắc tới em gái, nụ cười của Cố Gia Kiệt nhạt dần: “Mấy hôm trước nó còn nói nhớ em đấy.”
“Được, đặt chỗ xong thì gọi em.”
Nói tới Mẫn Mẫn là lại nhớ đến Cầu Cường Hải.
Cố Cẩm hỏi: “Dạo này anh Hải sao rồi?”
Cố Gia Kiệt: “Đã lâu không gặp anh ấy, gần đây anh ấy bận lắm.”
Thân phận bà cụ trong nhà đã thay đổi, hơn nữa cháu trai trở thành người kế nhiệm tiếp theo nên cuộc sống yên ổn của anh ta đã không còn mà bước vào vòng xoáy giữa các thế lực ở Kinh Thành.
Nghĩ tới sức khỏe của anh ta, Cố Cẩm khẽ nhíu mày: “Em đã lâu không gặp anh Hải rồi, anh ấy vẫn khỏe chứ?”
Cố Gia Kiệt gượng cười: “Anh định lần tới sẽ nói cho em, sức khỏe anh Hải không tốt lắm, mấy hôm trước Mẫn Mẫn gặp anh ấy, nghe nói là gầy lắm rồi, còn ho ra máu, bị Mẫn Mẫn phát hiện, thế mà anh ấy còn nghĩ mình giấu kỹ.”
Cố Cẩm kinh ngạc: “Sao lại nghiêm trọng thế?”
Cố Gia Kiệt lắc đầu, nghi hoặc: “Rốt cuộc anh ấy bị bệnh gì vậy?”
Trong lòng anh ta có suy đoán xấu, liệu có phải là bệnh hiểm nghèo không?
Cố Cẩm chỉ biết sau khi Cố Mẫn Mẫn mất tích thì anh Hải suy sụp và trở nên sống nội tâm.
Cô cũng chẳng rõ anh ta bị bệnh gì.
Hai người đoán thế nào cũng không đoán được rằng Cầu Cường Hải mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.
Cố Gia Kiệt nói: “Dạo này Mẫn Mẫn cũng không ổn lắm, năm đó gặp vụ nổ, trong đầu nó có một số mảnh vỡ uy hiếp tính mạng nó, thỉnh thoảng nó lại đau đầu, cứ vậy thì không làm nổi phẫu thuật mất.”
Vì chuyện này mà Cố Gia Kiệt sắp bạc cả tóc, song anh ta vẫn không dám nói với người nhà.
Ngay cả anh Hải cũng không biết.
Sắc mặt Cố Cẩm trở nên khó coi, anh Hải và Mẫn Mẫn đã ràng buộc đủ lâu rồi, nếu không giải quyết thì không biết còn tồi tệ tới đâu.
Cố Cẩm mạnh mẽ nói: “Anh Kiệt, anh xin nghỉ cho Mẫn Mẫn đi, nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật, không thể để nó làm bừa nữa.”
Cố Gia Kiệt cũng muốn lắm, nhưng con nhóc kia không chịu nghe.
“Anh cũng muốn, nhưng nó không nghe lời anh, anh đang định bảo em đi khuyên nó.”
Cố Cẩm hỏi: “Bây giờ Mẫn Mẫn đang ở đâu?”
“Chắc đang ở nhà.”
“Vậy không cần để hôm khác, tối nay luôn đi.”
Cố Cẩm lấy điện thoại gọi thẳng cho Cầu Cường Hải.
Rất nhanh điện thoại đã có người nhận, cô nghe thấy một giọng nói mang ý cười quen thuộc, trong đó còn xen lẫn chút yếu ớt.
“Tiểu Cửu gia, sao lại có thời gian rảnh gọi cho tôi thế này, hết bận rồi à?” Cầu Cường Hải cũng biết chuyện cô và An Minh Tế tới Nhai Châu.
Cố Cẩm cười mở lời: “Anh Hải, chúng ta đã lâu không gặp...”
Cô nhấc chân đi ra ngoài.
Cố Gia Kiệt và Vệ Yến cũng đi theo.
…
Tả Ngạn Thủy Tạ.
Cố Mẫn Mẫn đang ôn tập ở nhà, nghe tiếng động thì biết là anh về, cô ấy bỏ sách xuống đi ra ngoài.
Thấy người bên ngoài, Cố Mẫn Mẫn trố mắt nhìn.
Anh trai thì ngày nào cô ấy cũng gặp.
Cố Cẩm thì cô ấy đã lâu không thấy, cô vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước, trên người có sức hấp dẫn vô cùng vô tận.
Cuối cùng là Cầu Cường Hải, cô ấy mới gặp mấy hôm trước.
Cố Cẩm không dẫn theo Đa Đa và nhóm Linda, cô chỉ lên ngồi một lúc.
Thấy Mẫn Mẫn, cô đi tới, cười nói: “Mẫn Mẫn, nhớ chị không?”
Cố Mẫn Mẫn chạy như bay về phía cô, ôm chặt lấy cô: “Chị Cẩm, em nhớ chị chết đi được!”
Cố Cẩm vỗ vai cô ấy, hai người nắm tay nhau đi về phía sofa.
Cố Gia Kiệt và Cầu Cường Hải im lặng nghe Cố Cẩm hỏi chuyện học hành của Cố Mẫn Mẫn.
Lúc Cầu Cường Hải sốt sắng nhìn đồng hồ liên tục, Cố Cẩm bỗng đổi chủ đề.
“Mẫn Mẫn, hôm nay chị tới để nói với em một chuyện, việc phẫu thuật của em không thể kéo dài nữa.”
Sắc mặt Cố Mẫn Mẫn thay đổi, nhanh chóng nhìn sang Cầu Cường Hải.
Cầu Cường Hải lộ vẻ kinh ngạc: “Phẫu thuật gì?”
Vẻ sốt sắng của anh ta hoàn toàn biến mất.
Cố Mẫn Mẫn nắm chặt tay Cố Cẩm, dường như đang căng thẳng và sợ hãi.
Biết Cố Mẫn Mẫn sẽ không nói, anh ta nhìn Cố Cẩm: “Mẫn Mẫn bị gì vậy?”
Cố Cẩm hất cằm với Cố Gia Kiệt, bảo anh ta nói.
Cố Cẩm hiểu tại sao Cố Mẫn Mẫn lại giấu Cầu Cường Hải, nhưng cứ kéo dài mãi thì họ không thể nuông chiều cô ấy được.
Nghe Cố Gia Kiệt giải thích xong, sắc mặt Cầu Cường Hải âm trầm nhìn chằm chằm Cố Mẫn Mẫn.
Cố Mẫn Mẫn cúi đầu càng ngày càng thấp.
Trong phòng khách rơi vào yên lặng.
Cầu Cường Hải nhắm mắt, che giấu bi thương và bực bội.
Anh ta hỏi: “Đã sắp xếp người phẫu thuật chưa?”
Cố Gia Kiệt trả lời: “Sắp xếp từ năm ngoái rồi, lúc nào cũng có thể làm phẫu thuật.”
“Em không làm!” Cố Mẫn Mẫn xen vào.
Cầu Cường Hải mở mắt nhìn: “Tại sao?”
“Không có tại sao hết!”
“Vậy em cứ đợi chết như vậy à!” Cầu Cường Hải nổi giận.
“Anh dựa vào đâu mà quản em!” Cố Mẫn Mẫn cũng bực bội trợn mắt nhìn anh ta.
Cố Cẩm vỗ tay cô ấy: “Mẫn Mẫn, em đừng như vậy. Anh Hải cũng đang bệnh mà.”
Trên đường đi, cô đã kiểm tra tình hình của Cầu Cường Hải, thân thể anh ta suy yếu nhưng không hề tới mức sẽ ho ra máu.
Có lẽ dạo này bận rộn, ăn uống không quy luật, mắc bệnh dạ dày nên mới ho ra máu, chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ ổn.
“Hai hôm nữa Mẫn Mẫn được nghỉ, có muốn ăn bữa cơm không?” Nhắc tới em gái, nụ cười của Cố Gia Kiệt nhạt dần: “Mấy hôm trước nó còn nói nhớ em đấy.”
“Được, đặt chỗ xong thì gọi em.”
Nói tới Mẫn Mẫn là lại nhớ đến Cầu Cường Hải.
Cố Cẩm hỏi: “Dạo này anh Hải sao rồi?”
Cố Gia Kiệt: “Đã lâu không gặp anh ấy, gần đây anh ấy bận lắm.”
Thân phận bà cụ trong nhà đã thay đổi, hơn nữa cháu trai trở thành người kế nhiệm tiếp theo nên cuộc sống yên ổn của anh ta đã không còn mà bước vào vòng xoáy giữa các thế lực ở Kinh Thành.
Nghĩ tới sức khỏe của anh ta, Cố Cẩm khẽ nhíu mày: “Em đã lâu không gặp anh Hải rồi, anh ấy vẫn khỏe chứ?”
Cố Gia Kiệt gượng cười: “Anh định lần tới sẽ nói cho em, sức khỏe anh Hải không tốt lắm, mấy hôm trước Mẫn Mẫn gặp anh ấy, nghe nói là gầy lắm rồi, còn ho ra máu, bị Mẫn Mẫn phát hiện, thế mà anh ấy còn nghĩ mình giấu kỹ.”
Cố Cẩm kinh ngạc: “Sao lại nghiêm trọng thế?”
Cố Gia Kiệt lắc đầu, nghi hoặc: “Rốt cuộc anh ấy bị bệnh gì vậy?”
Trong lòng anh ta có suy đoán xấu, liệu có phải là bệnh hiểm nghèo không?
Cố Cẩm chỉ biết sau khi Cố Mẫn Mẫn mất tích thì anh Hải suy sụp và trở nên sống nội tâm.
Cô cũng chẳng rõ anh ta bị bệnh gì.
Hai người đoán thế nào cũng không đoán được rằng Cầu Cường Hải mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.
Cố Gia Kiệt nói: “Dạo này Mẫn Mẫn cũng không ổn lắm, năm đó gặp vụ nổ, trong đầu nó có một số mảnh vỡ uy hiếp tính mạng nó, thỉnh thoảng nó lại đau đầu, cứ vậy thì không làm nổi phẫu thuật mất.”
Vì chuyện này mà Cố Gia Kiệt sắp bạc cả tóc, song anh ta vẫn không dám nói với người nhà.
Ngay cả anh Hải cũng không biết.
Sắc mặt Cố Cẩm trở nên khó coi, anh Hải và Mẫn Mẫn đã ràng buộc đủ lâu rồi, nếu không giải quyết thì không biết còn tồi tệ tới đâu.
Cố Cẩm mạnh mẽ nói: “Anh Kiệt, anh xin nghỉ cho Mẫn Mẫn đi, nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật, không thể để nó làm bừa nữa.”
Cố Gia Kiệt cũng muốn lắm, nhưng con nhóc kia không chịu nghe.
“Anh cũng muốn, nhưng nó không nghe lời anh, anh đang định bảo em đi khuyên nó.”
Cố Cẩm hỏi: “Bây giờ Mẫn Mẫn đang ở đâu?”
“Chắc đang ở nhà.”
“Vậy không cần để hôm khác, tối nay luôn đi.”
Cố Cẩm lấy điện thoại gọi thẳng cho Cầu Cường Hải.
Rất nhanh điện thoại đã có người nhận, cô nghe thấy một giọng nói mang ý cười quen thuộc, trong đó còn xen lẫn chút yếu ớt.
“Tiểu Cửu gia, sao lại có thời gian rảnh gọi cho tôi thế này, hết bận rồi à?” Cầu Cường Hải cũng biết chuyện cô và An Minh Tế tới Nhai Châu.
Cố Cẩm cười mở lời: “Anh Hải, chúng ta đã lâu không gặp...”
Cô nhấc chân đi ra ngoài.
Cố Gia Kiệt và Vệ Yến cũng đi theo.
…
Tả Ngạn Thủy Tạ.
Cố Mẫn Mẫn đang ôn tập ở nhà, nghe tiếng động thì biết là anh về, cô ấy bỏ sách xuống đi ra ngoài.
Thấy người bên ngoài, Cố Mẫn Mẫn trố mắt nhìn.
Anh trai thì ngày nào cô ấy cũng gặp.
Cố Cẩm thì cô ấy đã lâu không thấy, cô vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước, trên người có sức hấp dẫn vô cùng vô tận.
Cuối cùng là Cầu Cường Hải, cô ấy mới gặp mấy hôm trước.
Cố Cẩm không dẫn theo Đa Đa và nhóm Linda, cô chỉ lên ngồi một lúc.
Thấy Mẫn Mẫn, cô đi tới, cười nói: “Mẫn Mẫn, nhớ chị không?”
Cố Mẫn Mẫn chạy như bay về phía cô, ôm chặt lấy cô: “Chị Cẩm, em nhớ chị chết đi được!”
Cố Cẩm vỗ vai cô ấy, hai người nắm tay nhau đi về phía sofa.
Cố Gia Kiệt và Cầu Cường Hải im lặng nghe Cố Cẩm hỏi chuyện học hành của Cố Mẫn Mẫn.
Lúc Cầu Cường Hải sốt sắng nhìn đồng hồ liên tục, Cố Cẩm bỗng đổi chủ đề.
“Mẫn Mẫn, hôm nay chị tới để nói với em một chuyện, việc phẫu thuật của em không thể kéo dài nữa.”
Sắc mặt Cố Mẫn Mẫn thay đổi, nhanh chóng nhìn sang Cầu Cường Hải.
Cầu Cường Hải lộ vẻ kinh ngạc: “Phẫu thuật gì?”
Vẻ sốt sắng của anh ta hoàn toàn biến mất.
Cố Mẫn Mẫn nắm chặt tay Cố Cẩm, dường như đang căng thẳng và sợ hãi.
Biết Cố Mẫn Mẫn sẽ không nói, anh ta nhìn Cố Cẩm: “Mẫn Mẫn bị gì vậy?”
Cố Cẩm hất cằm với Cố Gia Kiệt, bảo anh ta nói.
Cố Cẩm hiểu tại sao Cố Mẫn Mẫn lại giấu Cầu Cường Hải, nhưng cứ kéo dài mãi thì họ không thể nuông chiều cô ấy được.
Nghe Cố Gia Kiệt giải thích xong, sắc mặt Cầu Cường Hải âm trầm nhìn chằm chằm Cố Mẫn Mẫn.
Cố Mẫn Mẫn cúi đầu càng ngày càng thấp.
Trong phòng khách rơi vào yên lặng.
Cầu Cường Hải nhắm mắt, che giấu bi thương và bực bội.
Anh ta hỏi: “Đã sắp xếp người phẫu thuật chưa?”
Cố Gia Kiệt trả lời: “Sắp xếp từ năm ngoái rồi, lúc nào cũng có thể làm phẫu thuật.”
“Em không làm!” Cố Mẫn Mẫn xen vào.
Cầu Cường Hải mở mắt nhìn: “Tại sao?”
“Không có tại sao hết!”
“Vậy em cứ đợi chết như vậy à!” Cầu Cường Hải nổi giận.
“Anh dựa vào đâu mà quản em!” Cố Mẫn Mẫn cũng bực bội trợn mắt nhìn anh ta.
Cố Cẩm vỗ tay cô ấy: “Mẫn Mẫn, em đừng như vậy. Anh Hải cũng đang bệnh mà.”
Trên đường đi, cô đã kiểm tra tình hình của Cầu Cường Hải, thân thể anh ta suy yếu nhưng không hề tới mức sẽ ho ra máu.
Có lẽ dạo này bận rộn, ăn uống không quy luật, mắc bệnh dạ dày nên mới ho ra máu, chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.