Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 80: Mơ Về Kiếp Trước.
Y Nhân Vi Hoa
14/03/2024
Y thuật của em họ đúng là quá thần kỳ!
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Gia Kiệt có cảm xúc kính nể.
Anh ta đã biết em họ giỏi giang từ lâu rồi, không ngờ còn lợi hại tới mức này.
Xem ra sau này phải bám chặt lấy em họ.
Giống như hai người anh em của anh ta nói vậy, đi theo em họ có thịt ăn!
Cố Gia Kiệt thu tầm mắt lại, sắc mặt trở nên kiên định.
Anh ta gọi với vào trong: “Tiểu Cẩm, ăn cơm thôi.”
Giọng nói vẫn như trước đây, không hề có chút kích động nào.
“Vâng!”
Cố Cẩm và An Minh Tế ra khỏi phòng, đi về phía phòng bếp với anh họ.
Trên bàn ăn, Trần Hồng lại bắt đầu càm ràm về con chuột trong hầm.
Hai anh em nhà họ Cố nghe tới nỗi tai mọc kén, chỉ biết cúi đầu ăn cơm
Ông Cố vẫn có dáng vẻ chẳng thèm quan tâm.
Cố Cẩm và cậu nhóc thì càng không phải nói, hai người trước nay vẫn luôn yên tĩnh, không hề có cảm giác tồn tại.
Chỉ có Cố Đức Xương là hưởng ứng lời nói của vợ.
Nhà họ Cố hôm nay coi như yên bình, có sự ấm áp như trước.
...
Cố Cẩm nằm mơ.
Giấc mơ này không có máu tanh, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn và cô cũng biết là mình đang nằm mơ.
Thiên tai của con người đã tới.
Những xác chết nằm rải rác khắp nơi, không ai chôn cất, ánh mắt tuyệt vọng của già trẻ gái trai, mọi người gầy như que củi khiến Cố Cẩm không khỏi xót xa.
Nếu có thể sống lại, ai muốn bị đói chết chứ?
Còn cả những đứa bé kêu khóc chờ bú, không tìm được mẹ kia.
Cả khu vực phía Bắc Hoa Hạ đều phải chịu thiên tai, vỏ cây, cỏ dại đã là món ăn xa xỉ lắm rồi.
Dã thú trong rừng cũng ra tấn công con người, gặm cắn máu thịt con người.
Cố Cẩm nhìn thấy tất cả, nhìn thấy tình cảnh thảm thiết khắp mọi nơi.
Cho dù kiếp trước cô đã trải qua những chuyện này, nhưng chắc chắn không tàn nhẫn như vậy, có lẽ vì thôn Thanh Sơn chịu ảnh hưởng ít hơn một chút.
Trong mơ, cô còn bay từ nơi này qua nơi khác, thấy khát vọng cầu sinh của con người, nhưng vẫn bị đói chết.
Đôi mắt xinh đẹp mở ra trong bóng đêm.
Cảnh mộng biến mất, Cố Cẩm tỉnh dậy, đáy mắt vẫn còn vẻ xót xa và chấn động.
Thiên tai khiến nhiều người phải chết, đa số là người già và trẻ nhỏ, thi thể thối rữa không ai chôn cất, thậm chí còn có một số người tàn nhẫn ăn thịt đồng loại của mình.
Những chuyện xảy ra trong mơ khiến Cố Cẩm cảm thấy khó chịu.
Cô ngồi dậy nhìn cậu nhóc đang ngủ say.
Bàn tay thon dài vươn ra, sờ vào mặt cậu.
Tay cô đang run rẩy.
Cô thụt tay về, mím môi biến mất tại chỗ.
Cô vào không gian, nơi này không tối như bên ngoài mà sáng bừng.
Cô đứng trong không gian nhìn về phía hai ngọn núi nhỏ không xa, đó là lương thực chất thành đống.
Thu hoạch mấy ngày nay rất khả quan, trước đó Cố Cẩm chỉ để tâm chuyện nhà họ Cố, người dân thôn Thanh Sơn có thể dựa vào những lương thực này mà sống qua nạn đói.
Nhưng người khác ở nơi khác cũng phải gánh chịu cảnh nước sôi lửa bỏng, người già trẻ con bị vứt bỏ, bởi vì họ là gánh nặng.
Giờ đây Cố Cẩm không thể nào bàng quan trước cảnh tượng tàn nhẫn trong mộng cảnh được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Gia Kiệt có cảm xúc kính nể.
Anh ta đã biết em họ giỏi giang từ lâu rồi, không ngờ còn lợi hại tới mức này.
Xem ra sau này phải bám chặt lấy em họ.
Giống như hai người anh em của anh ta nói vậy, đi theo em họ có thịt ăn!
Cố Gia Kiệt thu tầm mắt lại, sắc mặt trở nên kiên định.
Anh ta gọi với vào trong: “Tiểu Cẩm, ăn cơm thôi.”
Giọng nói vẫn như trước đây, không hề có chút kích động nào.
“Vâng!”
Cố Cẩm và An Minh Tế ra khỏi phòng, đi về phía phòng bếp với anh họ.
Trên bàn ăn, Trần Hồng lại bắt đầu càm ràm về con chuột trong hầm.
Hai anh em nhà họ Cố nghe tới nỗi tai mọc kén, chỉ biết cúi đầu ăn cơm
Ông Cố vẫn có dáng vẻ chẳng thèm quan tâm.
Cố Cẩm và cậu nhóc thì càng không phải nói, hai người trước nay vẫn luôn yên tĩnh, không hề có cảm giác tồn tại.
Chỉ có Cố Đức Xương là hưởng ứng lời nói của vợ.
Nhà họ Cố hôm nay coi như yên bình, có sự ấm áp như trước.
...
Cố Cẩm nằm mơ.
Giấc mơ này không có máu tanh, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn và cô cũng biết là mình đang nằm mơ.
Thiên tai của con người đã tới.
Những xác chết nằm rải rác khắp nơi, không ai chôn cất, ánh mắt tuyệt vọng của già trẻ gái trai, mọi người gầy như que củi khiến Cố Cẩm không khỏi xót xa.
Nếu có thể sống lại, ai muốn bị đói chết chứ?
Còn cả những đứa bé kêu khóc chờ bú, không tìm được mẹ kia.
Cả khu vực phía Bắc Hoa Hạ đều phải chịu thiên tai, vỏ cây, cỏ dại đã là món ăn xa xỉ lắm rồi.
Dã thú trong rừng cũng ra tấn công con người, gặm cắn máu thịt con người.
Cố Cẩm nhìn thấy tất cả, nhìn thấy tình cảnh thảm thiết khắp mọi nơi.
Cho dù kiếp trước cô đã trải qua những chuyện này, nhưng chắc chắn không tàn nhẫn như vậy, có lẽ vì thôn Thanh Sơn chịu ảnh hưởng ít hơn một chút.
Trong mơ, cô còn bay từ nơi này qua nơi khác, thấy khát vọng cầu sinh của con người, nhưng vẫn bị đói chết.
Đôi mắt xinh đẹp mở ra trong bóng đêm.
Cảnh mộng biến mất, Cố Cẩm tỉnh dậy, đáy mắt vẫn còn vẻ xót xa và chấn động.
Thiên tai khiến nhiều người phải chết, đa số là người già và trẻ nhỏ, thi thể thối rữa không ai chôn cất, thậm chí còn có một số người tàn nhẫn ăn thịt đồng loại của mình.
Những chuyện xảy ra trong mơ khiến Cố Cẩm cảm thấy khó chịu.
Cô ngồi dậy nhìn cậu nhóc đang ngủ say.
Bàn tay thon dài vươn ra, sờ vào mặt cậu.
Tay cô đang run rẩy.
Cô thụt tay về, mím môi biến mất tại chỗ.
Cô vào không gian, nơi này không tối như bên ngoài mà sáng bừng.
Cô đứng trong không gian nhìn về phía hai ngọn núi nhỏ không xa, đó là lương thực chất thành đống.
Thu hoạch mấy ngày nay rất khả quan, trước đó Cố Cẩm chỉ để tâm chuyện nhà họ Cố, người dân thôn Thanh Sơn có thể dựa vào những lương thực này mà sống qua nạn đói.
Nhưng người khác ở nơi khác cũng phải gánh chịu cảnh nước sôi lửa bỏng, người già trẻ con bị vứt bỏ, bởi vì họ là gánh nặng.
Giờ đây Cố Cẩm không thể nào bàng quan trước cảnh tượng tàn nhẫn trong mộng cảnh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.