Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 100: Nhà Họ An.
Y Nhân Vi Hoa
15/03/2024
Cho dù có thừa gạo và bột mì thì cũng thừa được bao nhiêu chứ, bọn họ ở trong huyện ngày thường rất ít ăn gạo và bột mì, đều là ăn cơm ngũ cốc.
Có điều có còn hơn không.
Ông lão nhìn con cả, nói: “Đó là của Tiểu Cẩm cho, con đã hỏi nó chưa?”
Cố Đức Xương lộ ra vẻ xấu hổ.
Ông ta nhìn Cố Cẩm, có lỗi nói: “Nhóc Cẩm, bác không có ý gì đâu, chỉ là lo lắng quá.”
Lúc đầu Cố Cẩm bảo tách hộ khẩu nhận nuôi An Minh Tế, họ còn để cô chia khẩu phần ăn của mình ra, để không tăng thêm gánh nặng cho gia đình.
Bây giờ nhà họ có ăn cũng là nhờ Cố Cẩm, ông ta biết mình đã vượt quyền rồi.
Cố Đức Xươg chỉ không muốn ông Cố khó xử, nên mới chủ động nói thế.
Cố Cẩm cũng nhìn ra ông lão với bác trai muốn giúp đỡ cô út.
Cô thì không có ý kiến gì: “Tất nhiên là được, cô út không phải người ngoài, cháu không có ý kiến gì.”
Thấy cha và anh trai hỏi ý kiến Cố Cẩm, hai vợ chồng Cố Thu Trân đều chẳng hiểu ra làm sao.
Có điều họ không thể lấy không lương thực được.
Cố Thu Trân lấy tiền trong túi ra, nhìn anh chị dâu và ông Cố: “Ba à, con với Hồng Quốc không thể lấy không được, cứ theo giá trước kia để mua ạ.”
“Thu Trân à, em nói gì thế, chúng ta là người một nhà, tiền nong cái gì, em cứ lấy lương thực đi, anh với Gia Kiệt sẽ tới phòng bếp lấy cho em.”
Cố Đức Xương đứng dậy vẫy tay với Cố Gia Kiệt.
Sau khi hai cha con rời đi, ông Cố con giữ im lặng, chỉ lạch cạch hút thuốc.
Trần Hồng cũng im lặng ngồi trên ghế nghịch ngón tay.
Bỗng Hạ Kim Lôi nói: “Mẹ ơi, bánh quy này ngon quá.”
Cậu nhóc giơ bánh cho mẹ xem, nở nụ cười xán lạn.
Một thiếu niên mười hai tuổi, lại có vẻ mặt ngây thơ thế này.
Cố Thu Trân đã thấy đồ cậu bé cầm từ lâu, con trai đã uống sữa kia mấy lần, còn bánh quy thì lần đầu họ thấy.
Bà ấy tới cạnh con trai, hỏi: “Là ai cho con thế?”
“Chị Cẩm ạ.”
Cố Thu Trân nhìn Cố Cẩm: “Cái con bé này, cô cho tiền cháu không cầm, lại còn cho Tiểu Lôi thứ đắt như thế.”
Nói xong, bà ấy lấy năm đồng nhét cho cô: “Cháu cầm lấy số tiền này đi, một năm cô chẳng gặp cháu mấy lần, đừng từ chối.”
Cố Thu Trân mặc kệ Cố Cẩm khước từ, cứ một mực nhét cho cô, rồi kéo Hạ Kim Lôi về chỗ ngồi.
Cố Cẩm dở khóc dở cười, cầm năm đồng.
Cô đưa cho An Minh Tế, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, cầm đi mua kẹo ăn.”
“...”
An Minh Tế khó hiểu.
Mọi người đều thấy cảnh này.
Mấy người nhà họ Cố đều biết Cố Cẩm thương cậu nhóc nhường nào.
Nhưng Cố Thu Trân, Hạ Hồng Quốc và Hạ Kim Lôi lại không biết.
Nhất là Cố Thu Trân, bà ấy cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy số tiền mà mình cho Cố Cẩm lại đưa cho một cậu nhóc mình không quên.
Năm đồng là tiền lương mấy ngày của bà ấy đấy.
Cho dù không vui nhưng bà ấy cũng không lộ ra, chỉ hỏi ông lão: “Ba, đứa nhóc này là ai thế? Sao trông lạ vậy?”
Con mình sao ông Cố lại không hiểu chứ, ông nhìn ra con gái mình có hơi bài xích An Minh Tế.
Ông lão nhìn con gái, cảnh cáo: “Đó là con nhà họ An, đã được Cố Cẩm nhận nuôi, là em trai nó, cũng có tên trên sổ hộ khẩu rồi.”
“...”
Cố Thu Trân ngớ ra một lúc mới hiểu.
Bà ấy trợn to mắt, không thể tin được: “Nó chính là đứa bé con của em trai nhà An Hán Nghĩa kia?”
Lúc bà ấy lấy chồng, An Minh Tế còn chưa ra đời, nhưng bà ấy biết rõ chuyện của nhà họ An.
Nhiều năm về trước, ông cụ An kết hôn với một cô tiểu thư gia cảnh sa sút, người như vậy tất nhiên sẽ bị người trong thôn bài xích, nếu không phải bà cụ An biết làm việc, chỉ sợ người trong thôn đã đưa cả nhà này đi cải tạo lao động rồi.
Dù mang họ An, nhưng nhà này đừng mong được yên ổn.
Cố Thu Trân lấy chồng, thỉnh thoảng cũng về nhà, biết hai vợ chồng này sinh được hai đứa con, hai người con cũng có gia đình riêng và có con của mình.
Tiếc rằng ngày tháng tốt đẹp không được bao lâu, lúc An Minh Tế đã hiểu chuyện, cha của cậu qua đời, mẹ thì chạy trốn với người ta, ngay cả bà cụ An cũng mất không lâu sau đó.
Anh cả nhà họ An – An Hán Nghĩa không những không nhận nuôi An Minh Tế, mà còn ác độc đuổi cậu ra khỏi nhà, chiếm nhà của em mình.
Từ đó cậu nhóc trở thành mồ côi lưu lạc trong thôn, không có nơi ở, thường ngủ trong những căn nhà cỏ cũ nát hoặc đống cỏ trong thôn.
Thậm chí bị người ta bắt nạt, liền đánh trả với thái độ liều mạng.
Cho nên cậu mới có biệt danh con sói nhỏ, đây là một danh xưng sỉ nhục, chẳng tốt đẹp gì.
Mỗi lần Cố Thu Trân về nhà đều thấy An Minh Tế bị lũ trẻ con trong thôn bắt nạt, luôn mang dáng vẻ máu chảy đầm đìa, nhưng chưa bao giờ thấy cậu xin tha.
Trong trí nhớ của bà ấy, An Minh Tế là một cậu nhóc gầy gò, nhỏ bé, bẩn thỉu, đáng thương.
Cho nên bà ấy mới không dám tin mà nhìn cậu.
Đứa bé này giờ đã cao lớn hơn rồi, mặc còn đẹp hơn con trai của bà ấy, khí chất tốt đẹp, khuôn mặt cũng tuấn tú, là một đứa bé rất khiến người ta yêu thích.
Có điều sau khi nghe thấy tin Cố Cẩm nhận nuôi cậu, niềm yêu thích đã mất, chỉ còn lại chút bài xích.
“Ba à, Tiểu Cẩm còn nhỏ, sao ba lại mặc kệ nó làm bừa thế, nó là một đứa con gái, sao có thể nhận nuôi đứa bé lớn như thế này được, sau này sao mà lấy chồng?”
Cố Thu Trân cũng giống Trần Hồng, cho rằng chuyện lớn nhất của đời người phụ nữ là lấy chồng, sinh con, sau đó giữ tiền bạc trong nhà.
Ông Cố nhìn con út của mình: “Tiểu Cẩm là một đứa bé có suy nghĩ riêng, đồ ăn trong nhà bây giờ toàn là do con bé kiếm về, nó sẽ không ở thôn đâu, sau này nó sẽ đi học đại học đấy.”
“Hả? Học đại học?”
Cố Thu Trân kinh hãi, tuy bà ta là một người có suy nghĩ bảo thủ, nhưng cũng biết sự quý giá của việc học đại học.
Có điều có còn hơn không.
Ông lão nhìn con cả, nói: “Đó là của Tiểu Cẩm cho, con đã hỏi nó chưa?”
Cố Đức Xương lộ ra vẻ xấu hổ.
Ông ta nhìn Cố Cẩm, có lỗi nói: “Nhóc Cẩm, bác không có ý gì đâu, chỉ là lo lắng quá.”
Lúc đầu Cố Cẩm bảo tách hộ khẩu nhận nuôi An Minh Tế, họ còn để cô chia khẩu phần ăn của mình ra, để không tăng thêm gánh nặng cho gia đình.
Bây giờ nhà họ có ăn cũng là nhờ Cố Cẩm, ông ta biết mình đã vượt quyền rồi.
Cố Đức Xươg chỉ không muốn ông Cố khó xử, nên mới chủ động nói thế.
Cố Cẩm cũng nhìn ra ông lão với bác trai muốn giúp đỡ cô út.
Cô thì không có ý kiến gì: “Tất nhiên là được, cô út không phải người ngoài, cháu không có ý kiến gì.”
Thấy cha và anh trai hỏi ý kiến Cố Cẩm, hai vợ chồng Cố Thu Trân đều chẳng hiểu ra làm sao.
Có điều họ không thể lấy không lương thực được.
Cố Thu Trân lấy tiền trong túi ra, nhìn anh chị dâu và ông Cố: “Ba à, con với Hồng Quốc không thể lấy không được, cứ theo giá trước kia để mua ạ.”
“Thu Trân à, em nói gì thế, chúng ta là người một nhà, tiền nong cái gì, em cứ lấy lương thực đi, anh với Gia Kiệt sẽ tới phòng bếp lấy cho em.”
Cố Đức Xương đứng dậy vẫy tay với Cố Gia Kiệt.
Sau khi hai cha con rời đi, ông Cố con giữ im lặng, chỉ lạch cạch hút thuốc.
Trần Hồng cũng im lặng ngồi trên ghế nghịch ngón tay.
Bỗng Hạ Kim Lôi nói: “Mẹ ơi, bánh quy này ngon quá.”
Cậu nhóc giơ bánh cho mẹ xem, nở nụ cười xán lạn.
Một thiếu niên mười hai tuổi, lại có vẻ mặt ngây thơ thế này.
Cố Thu Trân đã thấy đồ cậu bé cầm từ lâu, con trai đã uống sữa kia mấy lần, còn bánh quy thì lần đầu họ thấy.
Bà ấy tới cạnh con trai, hỏi: “Là ai cho con thế?”
“Chị Cẩm ạ.”
Cố Thu Trân nhìn Cố Cẩm: “Cái con bé này, cô cho tiền cháu không cầm, lại còn cho Tiểu Lôi thứ đắt như thế.”
Nói xong, bà ấy lấy năm đồng nhét cho cô: “Cháu cầm lấy số tiền này đi, một năm cô chẳng gặp cháu mấy lần, đừng từ chối.”
Cố Thu Trân mặc kệ Cố Cẩm khước từ, cứ một mực nhét cho cô, rồi kéo Hạ Kim Lôi về chỗ ngồi.
Cố Cẩm dở khóc dở cười, cầm năm đồng.
Cô đưa cho An Minh Tế, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, cầm đi mua kẹo ăn.”
“...”
An Minh Tế khó hiểu.
Mọi người đều thấy cảnh này.
Mấy người nhà họ Cố đều biết Cố Cẩm thương cậu nhóc nhường nào.
Nhưng Cố Thu Trân, Hạ Hồng Quốc và Hạ Kim Lôi lại không biết.
Nhất là Cố Thu Trân, bà ấy cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy số tiền mà mình cho Cố Cẩm lại đưa cho một cậu nhóc mình không quên.
Năm đồng là tiền lương mấy ngày của bà ấy đấy.
Cho dù không vui nhưng bà ấy cũng không lộ ra, chỉ hỏi ông lão: “Ba, đứa nhóc này là ai thế? Sao trông lạ vậy?”
Con mình sao ông Cố lại không hiểu chứ, ông nhìn ra con gái mình có hơi bài xích An Minh Tế.
Ông lão nhìn con gái, cảnh cáo: “Đó là con nhà họ An, đã được Cố Cẩm nhận nuôi, là em trai nó, cũng có tên trên sổ hộ khẩu rồi.”
“...”
Cố Thu Trân ngớ ra một lúc mới hiểu.
Bà ấy trợn to mắt, không thể tin được: “Nó chính là đứa bé con của em trai nhà An Hán Nghĩa kia?”
Lúc bà ấy lấy chồng, An Minh Tế còn chưa ra đời, nhưng bà ấy biết rõ chuyện của nhà họ An.
Nhiều năm về trước, ông cụ An kết hôn với một cô tiểu thư gia cảnh sa sút, người như vậy tất nhiên sẽ bị người trong thôn bài xích, nếu không phải bà cụ An biết làm việc, chỉ sợ người trong thôn đã đưa cả nhà này đi cải tạo lao động rồi.
Dù mang họ An, nhưng nhà này đừng mong được yên ổn.
Cố Thu Trân lấy chồng, thỉnh thoảng cũng về nhà, biết hai vợ chồng này sinh được hai đứa con, hai người con cũng có gia đình riêng và có con của mình.
Tiếc rằng ngày tháng tốt đẹp không được bao lâu, lúc An Minh Tế đã hiểu chuyện, cha của cậu qua đời, mẹ thì chạy trốn với người ta, ngay cả bà cụ An cũng mất không lâu sau đó.
Anh cả nhà họ An – An Hán Nghĩa không những không nhận nuôi An Minh Tế, mà còn ác độc đuổi cậu ra khỏi nhà, chiếm nhà của em mình.
Từ đó cậu nhóc trở thành mồ côi lưu lạc trong thôn, không có nơi ở, thường ngủ trong những căn nhà cỏ cũ nát hoặc đống cỏ trong thôn.
Thậm chí bị người ta bắt nạt, liền đánh trả với thái độ liều mạng.
Cho nên cậu mới có biệt danh con sói nhỏ, đây là một danh xưng sỉ nhục, chẳng tốt đẹp gì.
Mỗi lần Cố Thu Trân về nhà đều thấy An Minh Tế bị lũ trẻ con trong thôn bắt nạt, luôn mang dáng vẻ máu chảy đầm đìa, nhưng chưa bao giờ thấy cậu xin tha.
Trong trí nhớ của bà ấy, An Minh Tế là một cậu nhóc gầy gò, nhỏ bé, bẩn thỉu, đáng thương.
Cho nên bà ấy mới không dám tin mà nhìn cậu.
Đứa bé này giờ đã cao lớn hơn rồi, mặc còn đẹp hơn con trai của bà ấy, khí chất tốt đẹp, khuôn mặt cũng tuấn tú, là một đứa bé rất khiến người ta yêu thích.
Có điều sau khi nghe thấy tin Cố Cẩm nhận nuôi cậu, niềm yêu thích đã mất, chỉ còn lại chút bài xích.
“Ba à, Tiểu Cẩm còn nhỏ, sao ba lại mặc kệ nó làm bừa thế, nó là một đứa con gái, sao có thể nhận nuôi đứa bé lớn như thế này được, sau này sao mà lấy chồng?”
Cố Thu Trân cũng giống Trần Hồng, cho rằng chuyện lớn nhất của đời người phụ nữ là lấy chồng, sinh con, sau đó giữ tiền bạc trong nhà.
Ông Cố nhìn con út của mình: “Tiểu Cẩm là một đứa bé có suy nghĩ riêng, đồ ăn trong nhà bây giờ toàn là do con bé kiếm về, nó sẽ không ở thôn đâu, sau này nó sẽ đi học đại học đấy.”
“Hả? Học đại học?”
Cố Thu Trân kinh hãi, tuy bà ta là một người có suy nghĩ bảo thủ, nhưng cũng biết sự quý giá của việc học đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.