Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 283: Một con yêu thú dẫn đến huyết án
Vụ Thỉ Dực
08/11/2018
Vừa mới ra khỏi cảng, Tư Lăng nhìn ngã tư rộng mở, còn có tu sĩ tới lui
dập dìu trên ngã tư đường, đột nhiên phát giác mình không biết đường.
Bất quá rất nhanh vấn đề này liền giải quyết dễ dàng.
Một nữ tu Hóa Thần kỳ đánh một chiếc xe linh thú kéo lại đây, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, hỏi: "Vị tiên tử này, không biết ngài muốn đi đâu?"
Tư Lăng nhìn linh thú kéo xe, cả người màu trắng tinh, thân hình nhìn rất giống ngựa, bất quá đầu như bò tót, hơn nữa còn có hai cái sừng. Đây là một loại linh thú rất dịu ngoan, tên là Song Giác Mã, tốc độ cực nhanh, ở rất nhiều tiên thành do không thích hợp phi hành thì đều dùng loại linh thú này để làm phương tiện giao thông. Tầm mắt Tư Lăng từ Song Giác Mã chuyển tới nữ tu lái xe, liếc mắt nhìn liền thấy nàng đeo bên hông yêu bài (lệnh bài vắt ở hông). Đó là yêu bài xanh thẫm, đáy có hoa văn màu đỏ, đây là lệnh bài của tu sĩ xuất thân ở Thượng Giới.
Tư Lăng không chần chờ liền lên xe. Trọng Thiên ngồi xổm trên bả vai nàng, tò mò nhìn quanh, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào linh thú kéo xe. Linh thú kia đi ở phía trước, xa giá trùm vào trên người nó, đưa mông về phía bọn họ. Linh thú màu trắng, mông vừa tròn lại mập, Trọng Thiên nhìn nữ tu lái xe phía trước một chút, sau đó lặng lẽ tiết chút uy áp. Song Giác Mã bị uy áp của Đại yêu thú đến từ thời kỳ viễn cổ làm hoảng sợ, hí lên một tiếng, điên cuồng phóng về phía trước. Nó đánh thẳng về phía trước, khiến cho người xe qua lại trên đường đều gặp nạn.
Nữ tu kia hoảng hốt khống chế Song Giác Mã, giữ chặt dây cương, mà Tư Lăng vội vàng dùng Thiên Cân trụy cố định thân thể, sau đó trừng con yêu thú đầu sỏ gây họa kia. Đại gia Trọng Thiên hết sức vô tội nhìn nàng, dùng móng vuốt gãi gãi mặt, run run sợi ria trên mặt, sau đó dùng cặp mắt thú màu tím đen kia nhìn nàng, nhìn giống như là con thú con yếu ớt.
Tư Lăng sắc mặt có chút đen, dù hiện tại có giả vờ đáng yêu thì cũng che dấu không được hành vi tìm chết vừa rồi của nó. Đừng tưởng rằng nàng không cảm nhận được uy áp mà nó đặc biệt lộ ra, khi dễ linh thú kéo xe đơn thuần thì chơi vui lắm sao?
Song Giác Mã bị uy áp đại yêu thú viễn cổ dọa sợ, quả thực liều mạng va chạm khắp nơi. Tư Lăng đã thấy được đằng trước có một chiếc xe kéo bị Song Giác Mã đâm làm thân xe thoát khỏi con Song Giác Mã kia, bay ra ngoài. Tu sĩ trong xe bị đè dưới xe. Ngoài ra bên hông còn có một chiếc xe kéo cũng bị đụng nghiêng, hơn nữa có một vài hàng rong bên đường đều bị xốc tung lên...
Quả thực giống như một con yêu thú dẫn đến huyết án vậy!
Tư Lăng nhìn một màn này, da đầu có chút run lên, lại nhìn con Song Giác Mã bị hoảng sợ làm thế nào cũng không khống chế được kia, đành phải tự thân xuất mã. Nàng kéo nữ tu kia sang bên cạnh, chính mình ngồi xuống bên cạnh càng xe, một tay kéo dây cương, một tay ấn trên lưng con Song Giác Mã, dùng thủy linh lực ôn hòa an ủi nó. Đợi khi nó an tĩnh một chút thì búng ngón tay một cái, đem một quả Ngũ Hoa Song Đồ do Tiểu Yêu Liên cung cấp bắn vào miệng của nó.
Ngũ Hoa Song Đồ quả là Tiểu Yêu Liên trồng riêng cho Trọng Thiên, Tiểu Khôi và Tiểu Bạch. So với Yêu La quả thì càng được yêu thú hoan nghênh. Loại quả là khó tìm, đã tuyệt tích ở thời kỳ viễn cổ. Tiểu Yêu Liên là ở tiên phủ Bảo Hoa tìm được một hạt giống bé nhỏ như vậy, sau này trồng tại không gian Hồng Liên, tỉ mỉ bảo dưỡng một trăm năm, mới bắt đầu nở hoa kết trái.
Song Giác mã ăn Ngũ Hoa Song Đồ quả xong, quả nhiên hoàn toàn bị trấn an, vậy là đến phiên Trọng Thiên mất hứng. Đó là đồ ăn của nó đó. Ngũ Hoa Song Đồ quả trồng hơn một trăm năm, được Mộc linh lực thúc đẩy mới kết quả được một lần, hơn nữa kết trái cũng không nhiều. Tư Lăng luyến tiếc lãng phí, luôn phát rồ mất trí hạn chế số lượng mỗi lần của chúng nó ăn, làm hai con yêu thú thèm tới nỗi mỗi lần nhìn cây Ngũ Hoa Song Đồ đều chảy nước miếng. Lại không nghĩ rằng, Tiểu Lăng Tử lại lớn gan dám lấy đồ ăn của chúng nó đút cho con linh thú hạ đẳng kia ăn.
Tư Lăng không thèm để ý tới con yêu thú mất hứng dùng cái đuôi quấn lấy cổ nàng. Khi rốt cuộc khống chế được xe kéo thì liền nhìn thấy một đám tu sĩ mặc huyền y thuần sắc bước nhịp chỉnh tề đi về hướng bên này. Nhìn bọn họ có trật tự xua tan đám người chung quanh, liền biết những thị vệ này hẳn là thị vệ duy trì trật tự ở Thiên Sơn đảo.
Tu sĩ cầm đầu là một người mang khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt rất không tốt nói: "Ngươi lái xe kiểu gì thế? Song Giác Mã sao lại không khống chế được?"
Tư Lăng trầm mặc, tự nhiên không thể nói cho hắn ta biết, bởi vì một con đại yêu thú viễn cổ nhìn thấy mông người ta thịt nhiều liền bị kích thích, rảnh đến đau "trứng" mà để lộ uy áp, làm kinh hoảng Song Giác mã ôn thuần, khiến nó phát cuồng chứ? Này đáp án thật là CMN làm cho người ta muốn đánh chết tên Trọng Thiên này.
Ngay lúc Tư Lăng định trả lời thì tu sĩ kia sắc mặt càng không tốt, nói: "Lệnh bài của ngươi đâu? Là người ở khu nào? Trước đưa ra lệnh bài, thuận tiện cùng chúng ta đi một chuyến tới đại sảnh khu trực thuộc, báo cáo một chút, về phần tổn thất hôm nay..."
Tư Lăng còn chưa lên tiếng đâu, liền thấy tu sĩ này cao ngạo cằn nhằn nói một đống. Lúc này, nữ tu kia rốt cuộc kịp phản ứng, yếu ớt nói: "Dương tiền bối, vãn bối là người khu Hải Lương, về phần Song Giác mã vì sao mất khống chế, vãn bối cũng không biết..." Nói xong, không khỏi có chút uể oải cùng sợ hãi.
Tu sĩ kia nhìn Tư Lăng ngồi cạnh càng xe, lại nhìn về tu sĩ phía sau, phát hiện lệnh bài bên hông nàng, thần sắc hòa hoãn lại, sau đó lại lạnh lùng nói với Tư Lăng: "Lệnh bài của ngươi đâu?"
Đây là thông lệ kiểm tra, từng đảo nổi đều quản cực nghiêm với tu sĩ tiến vào địa bàn của bọn họ, cũng không phải ai cũng có thể tùy ý ra vào. Nếu không phải tu sĩ thuộc Đảo nổi nọ thì càng không có tư cách vào ở nơi đây, thậm chí ban đêm căn bản không cho phép tu sĩ đi dạo trên đường. Một khi tu sĩ tuần tra phát hiện, sẽ trực tiếp tiến trong thiên lao.
Tư Lăng trước khi tới đã được bổ sung một ít thường thức, tuy rằng không thích thái độ cứng rắn của người này, bất quá tu vi tu sĩ này sâu không lường được làm cho nàng tắt đi những ý niệm khác. Căn cứ vào nhiều chuyện không bằng ít một chuyện, ngoan ngoãn đưa lệnh bài ra.
Dương Trạch nhìn thấy lệnh bài kia, lập tức hiểu thân phận Tư Lăng. Bất quá khi lật đến mặt bên kia lệnh bài, phát hiện vẫn là trống rỗng, liền biết đây là tu sĩ phi thăng hôm nay vừa đến Thiên Sơn đảo, còn chưa có đi đăng ký. Tu sĩ Hạ giới phi thăng lên ở trong mắt tu sĩ Thượng giới, là một loại tồn tại khó có thể tin tưởng. Bọn họ có nhân vật là kinh tài tuyệt diễm đến thương thiên cũng e ngại, cũng có người là phế vật đến sống không nổi mà đành phải đi làm thị thiếp đồ chơi cho người khác, cũng không biết người này tư chất thế nào.
Tư Lăng thu hồi lệnh bài, thực mẫn cảm phát hiện ánh mắt đánh giá của tu sĩ này, có vẻ như đang đánh giá cân lượng của nàng. Nhưng dù sao thì thái độ đã tốt hơn nhiều, lại hỏi thăm một ít tình huống, nữ tu kia đều cung kính đáp lời, cuối cùng vẫn không biết vì sao Song Giác Mã xưa nay ôn thuần lại đột nhiên phát cuồng.
Dương Trạch sắc mặt thực nghiêm túc, đang muốn nói gì đó, thì một bên đột nhiên vang lên một thanh âm tức giận: "Tên khốn kiếp nào làm hại bổn tọa đâm xe?"
Mấy người theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một người nam tu mặc cẩm bào, đầu đội ngọc quan đang phát giận. Người này thon dài, mắt phượng, mặt như quan ngọc, diện mạo rất xuất sắc, trên người càng lộ ra một khí tức kiêu ngạo, vừa nhìn liền biết xuất thân tôn quý. Tu vi của hắn là Đại Thừa sơ kỳ, càng làm hắn tăng thêm một loại uy áp làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tư Lăng lặng lẽ cúi đầu lui về trong xe ngựa, không muốn dính dáng tới vũng nước đục này.
Dương Trạch hơi hơi nhíu mi, nghênh đón, cung kính nói: "Thì ra là thập nhị công tử tới, không có tiếp đón từ xa..."
"Không tiếp đón từ xa cái rắm, đưa cái tên đâm ngã bổn tọa qua, bổn tọa muốn giáo huấn hắn!" Nam tu vừa mở miệng, lời nói lập tức phá hư hình tượng của hắn.
Dương Trạch mắt nhìn hai nữ tu trên xe, ánh mắt chuyển tới trên mặt Tư Lăng, đôi mắt chợt lóe lên. Tư Lăng còn không biết hắn là có ý gì, thì cái tên thập nhị công tử gì đó đã tự mình lại đây, căn bản không làm bộ làm tịch để cấp dưới sang đây nói chuyện.
Làm một tu sĩ Đại Thừa kỳ, gần gũi đời thường như thế thật sự tốt sao?
Càng gần gũi đời thường là, hắn tự mình gạt nữ tu chắn trước xe, làm bóng dáng Tư Lăng hoàn toàn bại lộ ra.
"Ồ, nữ nhân này thật lạ mặt."
"..."
Dương Trạch lạnh lùng nói: "Thập nhị công tử, người này là tu sĩ hạ giới hôm nay mới tới Thiên Sơn đảo."
Thập nhị công tử gật đầu tỏ vẻ hiểu được, lại quét mắt nhìn Tư Lăng, nói thầm nói: "Bộ dạng thật không được tốt lắm." Dứt lời, liền không có hứng thú dời ánh mắt, lại hỏi: "Mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì?"
Dương Trạch không thể không đem chuyện Song Giác Mã mất khống chế nói lại một lần, mà nữ tu lái xe kia cũng đã quỳ xuống xin tội. Tu sĩ Đại Thừa kỳ tương đương với tu sĩ cấp cao, so còn hơn Hóa Thần kỳ ba cấp. Va chạm với tu sĩ Đại Thừa kỳ, quỳ xuống thỉnh tội vẫn là nhẹ.
Đương nhiên, chuyện lúc trước ở trên đường với tu sĩ mà nói, tuy rằng hỗn loạn, nhưng cũng không tạo thành thương vong gì, chỉ là bị đụng xốc xe ngựa, quả thực là quá mất thể diện. Khiến cho vị thập nhị công tử này rất mất hứng, uy áp trên người khiến cho người trên đường đều không thở nổi. Nữ tu quỳ trên đất mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng, Tư Lăng nhìn mà trong lòng rất áy náy.
Lúc này, một giọng nữ thanh linh thanh nhã truyền đến: "Văn Nhân Bạch Cập, bất quá là việc nhỏ mà thôi, cần gì tức giận như thế?"
Rất nhanh, liền nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một chiếc xe trang trí hoa lệ, lớp lớp màn gấm rũ xuống, che lấp dung mạo người trong xe ngựa. Bất quá chỉ đơn thuần nhìn bốn thị nữ dung mạo xinh đẹp đứng hầu hai bên xe kéo, liền biết nữ tử trong xe tất nhiên dung mạo phi phàm, thân phận tôn quý. Thanh âm thanh linh thanh nhã kia càng làm người ta đoán là xinh đẹp hơn người.
Bất quá nghe được cái tên "Văn Nhân Bạch Cập" này, tu sĩ trên đường liền biết hôm nay xe bị va chạm thì ra còn có đệ tử đích hệ nhất mạch của Văn Nhân gia tộc, những người cũng đồng dạng xui xẻo ngược lại bèn không mở miệng.
Văn Nhân Bạch Cập nghe được thanh âm này, cười lạnh một tiếng, nói: "Cũng không biết ba trăm năm trước người bị xốc xe trực tiếp lăn xuống dưới đất, tức giận đến đánh người ta thành hai nữa là ai, hiện tại ngược lại còn không biết xấu hổ mà nói mấy lời nói mát này, quả nhiên là da mặt thật dày, tiên khí đều cắt không rách."
Trong xe ngựa trầm mặc, một trường lăng (dãy lụa dài) màu xanh nhạt bay ra, đánh thẳng vào mặt Văn Nhân Bạch Cập. Văn Nhân Bạch Cập tay áo phất một cái, đỡ đòn tấn công của trường lăng. Sau đó nhẹ nhàng lui về sau vài bước, rời khỏi tầm công kích của trường lăng. Mắt thấy trường lăng sắp đánh vào nữ tu vẫn quỳ trên mặt đất, Tư Lăng cùng Dương Trạch đều hành động.
Tư Lăng bay vút đi qua kéo nữ tu kia vọt sang một bên, mà Dương Trạch ra tay đỡ đòn tấn công của trường lăng.
"Dương Trạch, tránh ra!" Người trong xe ngựa hét một tiếng.
Dương Trạch cung kính nói: "Thập ngũ tiểu thư, Thiên Sơn thành cấm đấu pháp, nếu ngài muốn cùng Thập nhị công tử luận bàn, mời các ngươi đến diễn võ tràng trong thành."
Dương Trạch quá không thức thời như thế, làm cho người trong xe ngựa thật lâu không lên tiếng. Sau một lúc, người nọ cười lạnh nói: "Hôm nay nhìn mặt mũi Dương đạo hữu, coi như xong. Văn Nhân Bạch Cập, một năm sau ở diễn võ tràng, bổn tọa sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết."
Văn Nhân Bạch Cập khinh miệt cười nhạo.
Đợi sau khi chiếc xe ngựa kia rời đi, Văn Nhân Bạch Cập phất tay áo đang muốn rời đi, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Tư Lăng đang mang theo một người, ánh mắt hơi có chút quỷ dị.
Một nữ tu Hóa Thần kỳ đánh một chiếc xe linh thú kéo lại đây, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, hỏi: "Vị tiên tử này, không biết ngài muốn đi đâu?"
Tư Lăng nhìn linh thú kéo xe, cả người màu trắng tinh, thân hình nhìn rất giống ngựa, bất quá đầu như bò tót, hơn nữa còn có hai cái sừng. Đây là một loại linh thú rất dịu ngoan, tên là Song Giác Mã, tốc độ cực nhanh, ở rất nhiều tiên thành do không thích hợp phi hành thì đều dùng loại linh thú này để làm phương tiện giao thông. Tầm mắt Tư Lăng từ Song Giác Mã chuyển tới nữ tu lái xe, liếc mắt nhìn liền thấy nàng đeo bên hông yêu bài (lệnh bài vắt ở hông). Đó là yêu bài xanh thẫm, đáy có hoa văn màu đỏ, đây là lệnh bài của tu sĩ xuất thân ở Thượng Giới.
Tư Lăng không chần chờ liền lên xe. Trọng Thiên ngồi xổm trên bả vai nàng, tò mò nhìn quanh, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào linh thú kéo xe. Linh thú kia đi ở phía trước, xa giá trùm vào trên người nó, đưa mông về phía bọn họ. Linh thú màu trắng, mông vừa tròn lại mập, Trọng Thiên nhìn nữ tu lái xe phía trước một chút, sau đó lặng lẽ tiết chút uy áp. Song Giác Mã bị uy áp của Đại yêu thú đến từ thời kỳ viễn cổ làm hoảng sợ, hí lên một tiếng, điên cuồng phóng về phía trước. Nó đánh thẳng về phía trước, khiến cho người xe qua lại trên đường đều gặp nạn.
Nữ tu kia hoảng hốt khống chế Song Giác Mã, giữ chặt dây cương, mà Tư Lăng vội vàng dùng Thiên Cân trụy cố định thân thể, sau đó trừng con yêu thú đầu sỏ gây họa kia. Đại gia Trọng Thiên hết sức vô tội nhìn nàng, dùng móng vuốt gãi gãi mặt, run run sợi ria trên mặt, sau đó dùng cặp mắt thú màu tím đen kia nhìn nàng, nhìn giống như là con thú con yếu ớt.
Tư Lăng sắc mặt có chút đen, dù hiện tại có giả vờ đáng yêu thì cũng che dấu không được hành vi tìm chết vừa rồi của nó. Đừng tưởng rằng nàng không cảm nhận được uy áp mà nó đặc biệt lộ ra, khi dễ linh thú kéo xe đơn thuần thì chơi vui lắm sao?
Song Giác Mã bị uy áp đại yêu thú viễn cổ dọa sợ, quả thực liều mạng va chạm khắp nơi. Tư Lăng đã thấy được đằng trước có một chiếc xe kéo bị Song Giác Mã đâm làm thân xe thoát khỏi con Song Giác Mã kia, bay ra ngoài. Tu sĩ trong xe bị đè dưới xe. Ngoài ra bên hông còn có một chiếc xe kéo cũng bị đụng nghiêng, hơn nữa có một vài hàng rong bên đường đều bị xốc tung lên...
Quả thực giống như một con yêu thú dẫn đến huyết án vậy!
Tư Lăng nhìn một màn này, da đầu có chút run lên, lại nhìn con Song Giác Mã bị hoảng sợ làm thế nào cũng không khống chế được kia, đành phải tự thân xuất mã. Nàng kéo nữ tu kia sang bên cạnh, chính mình ngồi xuống bên cạnh càng xe, một tay kéo dây cương, một tay ấn trên lưng con Song Giác Mã, dùng thủy linh lực ôn hòa an ủi nó. Đợi khi nó an tĩnh một chút thì búng ngón tay một cái, đem một quả Ngũ Hoa Song Đồ do Tiểu Yêu Liên cung cấp bắn vào miệng của nó.
Ngũ Hoa Song Đồ quả là Tiểu Yêu Liên trồng riêng cho Trọng Thiên, Tiểu Khôi và Tiểu Bạch. So với Yêu La quả thì càng được yêu thú hoan nghênh. Loại quả là khó tìm, đã tuyệt tích ở thời kỳ viễn cổ. Tiểu Yêu Liên là ở tiên phủ Bảo Hoa tìm được một hạt giống bé nhỏ như vậy, sau này trồng tại không gian Hồng Liên, tỉ mỉ bảo dưỡng một trăm năm, mới bắt đầu nở hoa kết trái.
Song Giác mã ăn Ngũ Hoa Song Đồ quả xong, quả nhiên hoàn toàn bị trấn an, vậy là đến phiên Trọng Thiên mất hứng. Đó là đồ ăn của nó đó. Ngũ Hoa Song Đồ quả trồng hơn một trăm năm, được Mộc linh lực thúc đẩy mới kết quả được một lần, hơn nữa kết trái cũng không nhiều. Tư Lăng luyến tiếc lãng phí, luôn phát rồ mất trí hạn chế số lượng mỗi lần của chúng nó ăn, làm hai con yêu thú thèm tới nỗi mỗi lần nhìn cây Ngũ Hoa Song Đồ đều chảy nước miếng. Lại không nghĩ rằng, Tiểu Lăng Tử lại lớn gan dám lấy đồ ăn của chúng nó đút cho con linh thú hạ đẳng kia ăn.
Tư Lăng không thèm để ý tới con yêu thú mất hứng dùng cái đuôi quấn lấy cổ nàng. Khi rốt cuộc khống chế được xe kéo thì liền nhìn thấy một đám tu sĩ mặc huyền y thuần sắc bước nhịp chỉnh tề đi về hướng bên này. Nhìn bọn họ có trật tự xua tan đám người chung quanh, liền biết những thị vệ này hẳn là thị vệ duy trì trật tự ở Thiên Sơn đảo.
Tu sĩ cầm đầu là một người mang khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt rất không tốt nói: "Ngươi lái xe kiểu gì thế? Song Giác Mã sao lại không khống chế được?"
Tư Lăng trầm mặc, tự nhiên không thể nói cho hắn ta biết, bởi vì một con đại yêu thú viễn cổ nhìn thấy mông người ta thịt nhiều liền bị kích thích, rảnh đến đau "trứng" mà để lộ uy áp, làm kinh hoảng Song Giác mã ôn thuần, khiến nó phát cuồng chứ? Này đáp án thật là CMN làm cho người ta muốn đánh chết tên Trọng Thiên này.
Ngay lúc Tư Lăng định trả lời thì tu sĩ kia sắc mặt càng không tốt, nói: "Lệnh bài của ngươi đâu? Là người ở khu nào? Trước đưa ra lệnh bài, thuận tiện cùng chúng ta đi một chuyến tới đại sảnh khu trực thuộc, báo cáo một chút, về phần tổn thất hôm nay..."
Tư Lăng còn chưa lên tiếng đâu, liền thấy tu sĩ này cao ngạo cằn nhằn nói một đống. Lúc này, nữ tu kia rốt cuộc kịp phản ứng, yếu ớt nói: "Dương tiền bối, vãn bối là người khu Hải Lương, về phần Song Giác mã vì sao mất khống chế, vãn bối cũng không biết..." Nói xong, không khỏi có chút uể oải cùng sợ hãi.
Tu sĩ kia nhìn Tư Lăng ngồi cạnh càng xe, lại nhìn về tu sĩ phía sau, phát hiện lệnh bài bên hông nàng, thần sắc hòa hoãn lại, sau đó lại lạnh lùng nói với Tư Lăng: "Lệnh bài của ngươi đâu?"
Đây là thông lệ kiểm tra, từng đảo nổi đều quản cực nghiêm với tu sĩ tiến vào địa bàn của bọn họ, cũng không phải ai cũng có thể tùy ý ra vào. Nếu không phải tu sĩ thuộc Đảo nổi nọ thì càng không có tư cách vào ở nơi đây, thậm chí ban đêm căn bản không cho phép tu sĩ đi dạo trên đường. Một khi tu sĩ tuần tra phát hiện, sẽ trực tiếp tiến trong thiên lao.
Tư Lăng trước khi tới đã được bổ sung một ít thường thức, tuy rằng không thích thái độ cứng rắn của người này, bất quá tu vi tu sĩ này sâu không lường được làm cho nàng tắt đi những ý niệm khác. Căn cứ vào nhiều chuyện không bằng ít một chuyện, ngoan ngoãn đưa lệnh bài ra.
Dương Trạch nhìn thấy lệnh bài kia, lập tức hiểu thân phận Tư Lăng. Bất quá khi lật đến mặt bên kia lệnh bài, phát hiện vẫn là trống rỗng, liền biết đây là tu sĩ phi thăng hôm nay vừa đến Thiên Sơn đảo, còn chưa có đi đăng ký. Tu sĩ Hạ giới phi thăng lên ở trong mắt tu sĩ Thượng giới, là một loại tồn tại khó có thể tin tưởng. Bọn họ có nhân vật là kinh tài tuyệt diễm đến thương thiên cũng e ngại, cũng có người là phế vật đến sống không nổi mà đành phải đi làm thị thiếp đồ chơi cho người khác, cũng không biết người này tư chất thế nào.
Tư Lăng thu hồi lệnh bài, thực mẫn cảm phát hiện ánh mắt đánh giá của tu sĩ này, có vẻ như đang đánh giá cân lượng của nàng. Nhưng dù sao thì thái độ đã tốt hơn nhiều, lại hỏi thăm một ít tình huống, nữ tu kia đều cung kính đáp lời, cuối cùng vẫn không biết vì sao Song Giác Mã xưa nay ôn thuần lại đột nhiên phát cuồng.
Dương Trạch sắc mặt thực nghiêm túc, đang muốn nói gì đó, thì một bên đột nhiên vang lên một thanh âm tức giận: "Tên khốn kiếp nào làm hại bổn tọa đâm xe?"
Mấy người theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một người nam tu mặc cẩm bào, đầu đội ngọc quan đang phát giận. Người này thon dài, mắt phượng, mặt như quan ngọc, diện mạo rất xuất sắc, trên người càng lộ ra một khí tức kiêu ngạo, vừa nhìn liền biết xuất thân tôn quý. Tu vi của hắn là Đại Thừa sơ kỳ, càng làm hắn tăng thêm một loại uy áp làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tư Lăng lặng lẽ cúi đầu lui về trong xe ngựa, không muốn dính dáng tới vũng nước đục này.
Dương Trạch hơi hơi nhíu mi, nghênh đón, cung kính nói: "Thì ra là thập nhị công tử tới, không có tiếp đón từ xa..."
"Không tiếp đón từ xa cái rắm, đưa cái tên đâm ngã bổn tọa qua, bổn tọa muốn giáo huấn hắn!" Nam tu vừa mở miệng, lời nói lập tức phá hư hình tượng của hắn.
Dương Trạch mắt nhìn hai nữ tu trên xe, ánh mắt chuyển tới trên mặt Tư Lăng, đôi mắt chợt lóe lên. Tư Lăng còn không biết hắn là có ý gì, thì cái tên thập nhị công tử gì đó đã tự mình lại đây, căn bản không làm bộ làm tịch để cấp dưới sang đây nói chuyện.
Làm một tu sĩ Đại Thừa kỳ, gần gũi đời thường như thế thật sự tốt sao?
Càng gần gũi đời thường là, hắn tự mình gạt nữ tu chắn trước xe, làm bóng dáng Tư Lăng hoàn toàn bại lộ ra.
"Ồ, nữ nhân này thật lạ mặt."
"..."
Dương Trạch lạnh lùng nói: "Thập nhị công tử, người này là tu sĩ hạ giới hôm nay mới tới Thiên Sơn đảo."
Thập nhị công tử gật đầu tỏ vẻ hiểu được, lại quét mắt nhìn Tư Lăng, nói thầm nói: "Bộ dạng thật không được tốt lắm." Dứt lời, liền không có hứng thú dời ánh mắt, lại hỏi: "Mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì?"
Dương Trạch không thể không đem chuyện Song Giác Mã mất khống chế nói lại một lần, mà nữ tu lái xe kia cũng đã quỳ xuống xin tội. Tu sĩ Đại Thừa kỳ tương đương với tu sĩ cấp cao, so còn hơn Hóa Thần kỳ ba cấp. Va chạm với tu sĩ Đại Thừa kỳ, quỳ xuống thỉnh tội vẫn là nhẹ.
Đương nhiên, chuyện lúc trước ở trên đường với tu sĩ mà nói, tuy rằng hỗn loạn, nhưng cũng không tạo thành thương vong gì, chỉ là bị đụng xốc xe ngựa, quả thực là quá mất thể diện. Khiến cho vị thập nhị công tử này rất mất hứng, uy áp trên người khiến cho người trên đường đều không thở nổi. Nữ tu quỳ trên đất mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng, Tư Lăng nhìn mà trong lòng rất áy náy.
Lúc này, một giọng nữ thanh linh thanh nhã truyền đến: "Văn Nhân Bạch Cập, bất quá là việc nhỏ mà thôi, cần gì tức giận như thế?"
Rất nhanh, liền nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một chiếc xe trang trí hoa lệ, lớp lớp màn gấm rũ xuống, che lấp dung mạo người trong xe ngựa. Bất quá chỉ đơn thuần nhìn bốn thị nữ dung mạo xinh đẹp đứng hầu hai bên xe kéo, liền biết nữ tử trong xe tất nhiên dung mạo phi phàm, thân phận tôn quý. Thanh âm thanh linh thanh nhã kia càng làm người ta đoán là xinh đẹp hơn người.
Bất quá nghe được cái tên "Văn Nhân Bạch Cập" này, tu sĩ trên đường liền biết hôm nay xe bị va chạm thì ra còn có đệ tử đích hệ nhất mạch của Văn Nhân gia tộc, những người cũng đồng dạng xui xẻo ngược lại bèn không mở miệng.
Văn Nhân Bạch Cập nghe được thanh âm này, cười lạnh một tiếng, nói: "Cũng không biết ba trăm năm trước người bị xốc xe trực tiếp lăn xuống dưới đất, tức giận đến đánh người ta thành hai nữa là ai, hiện tại ngược lại còn không biết xấu hổ mà nói mấy lời nói mát này, quả nhiên là da mặt thật dày, tiên khí đều cắt không rách."
Trong xe ngựa trầm mặc, một trường lăng (dãy lụa dài) màu xanh nhạt bay ra, đánh thẳng vào mặt Văn Nhân Bạch Cập. Văn Nhân Bạch Cập tay áo phất một cái, đỡ đòn tấn công của trường lăng. Sau đó nhẹ nhàng lui về sau vài bước, rời khỏi tầm công kích của trường lăng. Mắt thấy trường lăng sắp đánh vào nữ tu vẫn quỳ trên mặt đất, Tư Lăng cùng Dương Trạch đều hành động.
Tư Lăng bay vút đi qua kéo nữ tu kia vọt sang một bên, mà Dương Trạch ra tay đỡ đòn tấn công của trường lăng.
"Dương Trạch, tránh ra!" Người trong xe ngựa hét một tiếng.
Dương Trạch cung kính nói: "Thập ngũ tiểu thư, Thiên Sơn thành cấm đấu pháp, nếu ngài muốn cùng Thập nhị công tử luận bàn, mời các ngươi đến diễn võ tràng trong thành."
Dương Trạch quá không thức thời như thế, làm cho người trong xe ngựa thật lâu không lên tiếng. Sau một lúc, người nọ cười lạnh nói: "Hôm nay nhìn mặt mũi Dương đạo hữu, coi như xong. Văn Nhân Bạch Cập, một năm sau ở diễn võ tràng, bổn tọa sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết."
Văn Nhân Bạch Cập khinh miệt cười nhạo.
Đợi sau khi chiếc xe ngựa kia rời đi, Văn Nhân Bạch Cập phất tay áo đang muốn rời đi, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Tư Lăng đang mang theo một người, ánh mắt hơi có chút quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.