Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 147: Quỷ giới
Vụ Thỉ Dực
12/09/2017
Các loại hư tuyến vô quy tắc nhanh chóng tiếp cận lại lập tức rời xa,
xếp thành một loại đường cong cầu vòng vặn vẹo mà hỗn độn, không có bất
kỳ quy tắc nào.
Tư Lăng hai mắt chăm chú dõi theo con đường phía trước, sợ mình không chú ý một cái, sẽ bị những hư tuyến cầu vồng nhanh chóng đánh tới kia làm sinh ra sợ hãi, nhịn không được mà bước sai một bước, đến lúc đó thì chờ đợi mình sẽ là lực bạo loạn của Không Gian trực tiếp xoắn nát. Tư Lăng nhớ rõ, lúc không gian quyển trục nổ tung xé rách không gian, bọn họ vừa bị hút vào đường hầm không gian thì còn chưa kịp phản ứng, tên ma tu bị thương kia không có bất kỳ phản kháng nào mà đụng vào lốc xoáy ngầm trong đường hầm không gian, toàn thân bị hút vào không gian vô quy tắc, nháy mắt biến mất trong hư vô.
Thân thể cứng rắn của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà đối mặt với lực Không Gian thì chỉ yếu ớt như đậu hủ, nháy mắt đã bị Lực Không Gian bóp nát thành bột mịn, không lưu một chút dấu vết.
Một màn này tất nhiên làm cho hắn hoảng sợ, tâm tình vốn hỏng bét lại nghiêm trọng thêm vài phần, tinh thần lại thêm cẩn thận mười phần, không thể bước sai một bước.
Tình cảnh của Ma tu khiến Tư Lăng hoàn toàn xốc lại tinh thần, thậm chí không dám chữa thương ở nơi này, chỉ có thể qua quýt uống một lọ Mộc Linh dịch, để linh dịch chậm rãi tẩm bổ thân thể bị thương, chống đỡ một hơi, dự tính sau khi rời khỏi đường hầm không gian này thì lại tìm địa phương an toàn để chữa thương.
Trọng Thiên ghé vào trên bả vai hắn, cái đuôi quấn trên cổ Tư Lăng, như nam châm cố định lại thân thể. Nó cũng biết lúc này Tư Lăng không được phân tâm, cho nên mấy ngày qua nó vẫn an phận ngồi xổm trên vai Tư Lăng, thậm chí không có ồn ào muốn ăn gì đó. Quả nhiên, tên này lúc trước thường quậy phá, một ngày không ăn thì đói bụng đến phát điên là chơi xỏ hắn, giờ không phải có thể nhịn được sao?
Tư Lăng không biết cái đường hầm không gian này thông đến đâu, trước kia tuy rằng nghe nói qua, đường hầm không gian bị sức mạnh cực hạn xé rách thường không ổn định. Nếu nhân phẩm không tốt, tiến vào đường hầm không gian mà gặp phải bão táp không gian, vậy coi như xong, thế nào cũng là "mười tám năm sau lại là một hảo hán". Nếu nhân phẩm tốt, đường hầm không gian tuy rằng không ổn định, nhưng mà lệch khỏi bão táp không gian, chỉ cần có thể thuận lợi đi ra, rời đi đường hầm không gian, thì dù cho có xuất hiện tại chỗ sâu trong Quỷ Giới cũng còn có tia cơ hội sống sót.
Tư Lăng nhân phẩm hiển nhiên cũng không tệ lắm, đường hầm không gian tuy không ổn định, nhưng ít ra không có gặp phải bão táp không gian.
Tại đường hầm không gian không ngủ không nghỉ suốt nửa tháng, rốt cuộc thấy được ngoại trừ đường cong cầu vồng huyền ảo, đằng trước đã xuất hiện một điểm ánh sáng trắng thuần túy.
Ánh sáng trắng là tận cùng của đường hầm không gian này.
Tư Lăng kích động, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy nhân phẩm và vận khí của mình cũng không tệ lắm.
Trọng Thiên cũng thực kích động, nếu không phải biết Tư Lăng phân tâm không được, nó đã sớm cào tóc của hắn kêu gào gào.
Nhìn ánh sáng trắng kia càng lúc càng lớn, Tư Lăng ổn định tâm tình kích động, bước chân vẫn duy trì tần suất vốn có. Mãi đến khi nhìn thấy ánh sáng trắng hư hư thực thực đang ở trước mắt, Tư Lăng chớp ánh mắt mệt mỏi, tuy không biết thế giới sau một một bước này là như thế nào, nhưng ít ra sẽ không kém hơn cái đường hầm không gian không ổn định này.
Tư Lăng vững vàng bước lên phía trước.
******************
Nhìn hoàn cảnh hoang vắng thảm đạm chung quanh, Tư Lăng phun nước mắt như mì sợi, lại một lần nữa ý thức được số mệnh của mình thật sự không tốt, rất không tốt! Chẳng lẽ cái số mệnh của hắn đã bị Lệ Quỷ cắn nát trước khi xuyên việt kiếp trước rồi sao?
Ngọn núi hoang vu vắng lặng màu xám tro không có một hơi thở của người sống, đưa mắt nhìn xa xa, đất trời cũng là một màu tro chán nản, làm người ta nhìn thấy mà tâm tình cũng phiền muộn ức chế. Nhìn đồng bằng vô tận tràn ngập sắc tro tàn, tràn ngập không khí nhàn nhạt thảm đạm, không có một ngọn cỏ, không một chút sinh khí, càng làm cho lòng người tồi tệ khó chịu.
Tiểu Yêu Liên là người đầu tiên cảm giác được sự không thoải mái do hoàn cảnh mang đến, kéo vạt áo Tư Lăng ra, trốn bên trong mệt mỏi nói: "Tư công tử, đây là nơi nào? Tiểu Hồng cảm thấy rất không thoải mái, chỗ này rất không tốt."
Trọng Thiên ngẩng đầu tò mò nhìn hoàn cảnh chung quanh, như là đang xác nhận nơi này là nơi nào.
Tư Lăng trong tay cầm "Biến hình" mang hình dạng Thiêu hỏa côn, "Biến hình" thế này trông như một cây gậy phổ thông, nếu không truyền hồn lực vào biến ảo hình dạng thì nó sẽ trực tiếp ngăn cách khí tức, dù là ai cũng sẽ không biết nó là một pháp bảo bản mạng. Tuy rằng bề ngoài nhìn có chút 囧, lại có thể đánh úp bất ngờ, tấn công khi người ta chưa chuẩn bị, có thể dùng để ra đòn phủ đầu. Lúc này Tư Lăng hai tay rũ xuống, có vẻ không hề phòng bị, kỳ thật cả người đều bị vây trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chỉ cần vừa có tình huống gì liền có thể lập tức tấn công.
Lúc một người hai yêu đều đang nghi hoặc nơi này là địa phương nào thì đột nhiên phát hiện cách đó không xa, từ dưới nền đất chui ra một cái bóng màu trắng. Có lẽ là phát hiện bóng dáng của bọn họ, cái bóng màu trắng kia giống hăng tiết gà, nhanh chóng bay về nơi này. Đến lúc nó tới gần thì Tư Lăng phát hiện đây là một tên Quỷ Tu cấp thấp, đến cả thân thể cũng chưa tu luyện được ngưng thật, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, một đôi tròng mắt phiếm hồng, nhìn có vẻ không có ý tốt.
Tuy rằng không có ý tốt, nhưng Tư Lăng lại cảm thấy hết sức thân thiết, giống như nhìn thấy đồng loại vậy.
Bởi vì tâm tình tốt, Tư Lăng tránh thoát được đòn tấn công của tên Quỷ Tu kia thì cũng không có lập tức giết hắn, mà là dùng linh lực hóa thành một sợi dây thừng, trực tiếp trói hắn thành bánh chưng.
Quỷ Tu kia rốt cuộc cũng biết Tư Lăng là không dễ chọc, đỏ mắt loé qua vẻ sợ hãi, cả thân thể cũng hư ảo thêm vài phần, đã có thể nhìn thấy tro bụi phía dưới thân thể hắn.
Tư Lăng tận lực làm cho mình nhìn có vẻ ôn hoà, hỏi: "Xin hỏi nơi này là nơi nào?"
"Rừng rậm Hoang dã." Quỷ Tu đàng hoàng trả lời, nhìn Tư Lăng tản ra hơi thở người sống, nhịn không được liếm liếm môi của mình. Linh hồn người này toả ra mùi hương hết sức mỹ vị, nếu mà có thể nuốt linh hồn của hắn, tu vi của mình nhất định có thể cao hơn một tầng, nói không chừng có thể trực tiếp tăng lên Trúc Cơ.Đột nhiên, Quỷ Tu phát ra một tiếng hét thảm, đau đến lăn lộn dưới đất, linh hồn giống như bị hỏa thiêu chiên xào, chỉ mong chết đi để tránh được loại cực hình này.
"Trọng Thiên!" Tư Lăng kêu một tiếng, có chút khiếp sợ với thủ đoạn của Trọng Thiên. Cũng chỉ là một chút yêu hoả, Quỷ Tu kia liền thống khổ giống như muốn bị rút hồn luyện phách. Hắn tuy rằng nhìn ra cái tên Quỷ Tu này thèm thuồng linh hồn của mình, nhưng đời trước hắn đã gặp không ít Lệ quỷ ham muốn hồn thể thiện quỷ của mình, nhìn thấy nhiều, tất nhiên không có cảm giác gì.
Bất quá Quỷ Tu thế giới này không giống với kiếp trước. Đời trước lệ quỷ và thiện quỷ có giới hạn rõ ràng, tựa như trắng và đen, sáng và tối, không thể điều hòa. Mà Quỷ Tu nơi này thì không có gì phân biệt, đều là kẻ mạnh là vua, chỉ cần tu vi cao, không phân biệt thiện ác, chỉ có phân chia mạnh yếu.
Trọng Thiên hừ một tiếng, móng vuốt vung lên, Quỷ Tu kia mồ hôi đầm đìa nằm trên mặt đất, suy yếu đến không thể nhúc nhích, trong mắt đều là sợ hãi, tất nhiên cũng không dám mơ ước linh hồn vô cùng mỹ vị trước mắt này nữa.
Kế tiếp, Tư Lăng câu hỏi gì thì Quỷ Tu kia cũng không dám động tâm tư gì nữa, đều đàng hoàng trả lời.
Nghe được Quỷ Tu nói nơi này là Quỷ Giới thì Tư Lăng lần nữa vì sự mốc meo vô địch của mình mà cảm khái một tiếng, quả nhiên hắn không nên ôm bất cứ hy vọng nào với số mệnh của mình. Theo Quỷ Tu nói, nơi này là Rừng rậm hoang dã của Quỷ Giới, là một nơi hoang dã không có bất kỳ hơi thở nào của sinh mệnh. Nơi này ngoại trừ ngẫu nhiên gặp được Quỷ Tu cấp thấp giống bọn họ ra, không có quỷ tu nào nguyện ý đến loại địa phương này, đến cả ma quỷ đều không bằng lòng đến.
Nhận thức của Tư Lăng đối với Quỷ Giới là từ một ngọc giản giới thiệu các loại địa vực, đại lục trong tiệm sách thành Minh Hà, bên trong đều nói sơ lược, không có gì hữu dụng, cho nên lúc mới bắt đầu thật không biết nơi này là Quỷ Giới.
Giờ đầu tiên là phải tìm một nơi an toàn để chữa thương, sau đó lại đi tìm hiểu tin tức, nghĩ biện pháp rời khỏi Quỷ Giới, trở lại đại lục Thương Vũ.
Nghĩ thế, Tư Lăng nhìn về phía Quỷ Tu kia. Quỷ Tu này là một nam tử tuổi trẻ gầy yếu, trước khi chết hẳn là tuổi không lớn, mà tu vi lúc này của hắn ta là Luyện khí tầng bảy, nhỏ yếu đến tùy tiện nâng giơ tay cũng có thể tiêu diệt.
Nên giết luôn hay là giữ lại dùng bây giờ?
Có thể là nhìn ra tâm tư của Tư Lăng, Quỷ Tu kia hoảng sợ trừng lớn đôi mắt đỏ, kêu lên: "Tiền bối, đừng, đừng giết ta, ta biết phương pháp có thể che dấu hơi thở người sống, thậm chí nói cho người biết thông đạo về Nhân Giới!!"
Thấy hắn thức thời như thế, Tư Lăng cực kỳ vừa lòng, vẫn dùng linh lực hóa thành sợi dây thừng buộc hắn ta lại, tựa như chơi diều thả bay giữa không trung, chính mình thì kéo một đầu khác của dây thừng linh lực, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc Phi Thiên thuyền ném về phía không trung, rồi trực tiếp lên Phi Thiên thuyền.
Lên Phi Thiên thuyền, Tư Lăng tuỳ ý thả tên Quỷ Tu kia xuống, sau đó không để ý tới cảm xúc không tình nguyện của linh thức Phi Thiên thuyền, trực tiếp vỗ một tấm Ẩn thân phù lên thân thuyền để ẩn thân. Nơi này là Vùng rừng rậm hoang dã, những Quỷ Tu lợi hại cùng quỷ quái đều sẽ không đặt chân tới nơi đây, tạm thời là một nơi an toàn. Hơn nữa Phi Thiên thuyền có chức năng che chắn thần thức, lại ẩn thân, hắn thật không tin những quỷ kia tu có thể tìm được hắn!
Trở lại Phi Thiên thuyền, không nói Tư Lăng, đến cả Trọng Thiên cùng Tiểu Yêu Liên đều thoải mái hơn không ít, đặc biệt là Tiểu Yêu Liên. Nó vốn là yêu thực, mẫn cảm nhất đối với khí tức sinh mệnh, nhưng nơi rừng rậm hoang dã này tràn đầy một loại tử khí, làm cho không có một ngọn cỏ, là nơi thực vật chán ghét nhất.
Tư Lăng dùng ba ngày thời gian để đả tọa chữa thương, dùng linh lực nuôi dưỡng nội tạng cùng kinh mạch bị thương, sau đó lại dùng mười ngày để củng cố một chút tu vi, xem như thả lỏng nghỉ ngơi.
Một tháng sau, Tư Lăng mặt mày hồng hào xuất quan. Tại đường hầm không gian nửa tháng, không được một chút thả lỏng, so với chiến đấu liên tục với ma vật mấy tháng còn mệt mỏi hơn.
Thời điểm Tư Lăng đi ra liền nhìn thấy đại gia Trọng Thiên lười biếng nằm dài trên tràng kỷ đại sảnh, trước mặt đặt một chậu thịt nướng cắt sẵn, cái đuôi vui sướng đong đưa qua lại, tiết lộ tâm tình vui sướng của chủ nhân. Mà Tiểu Yêu Liên thì ôm linh quả ngồi ở một bên gặm, sau khi Trọng Thiên ăn xong thịt nướng, sẽ tự động đưa thêm cho nó, biểu hiện trọn vẹn là người vợ hiền lương thục đức, hoặc là nói, thật là một thuộc hạ rất có năng lực. Mà thịt nướng Tiểu Yêu Liên đưa tới tự nhiên là do Tư Lăng trước kia nhàn rỗi đã làm sẵn, đem gửi tại chỗ của Tiểu Yêu Liên. Trọng Thiên nếu muốn ăn thì đi tìm nó đòi, cho nên Tiểu Yêu Liên hiện tại không chỉ làm nhà làm vườn, còn phụ trách tiếp thực cho hai con yêu thú.
Tư Lăng nhìn nhìn, phát hiện Tiểu Khôi không được thả ra như mấy lần trước, hắn có chút phân tích đen tối, chỉ e Trọng Thiên sợ Tiểu Khôi sau khi ra ngoài lại cướp thịt nướng với nó, cho nên quyết định tiếp tục để nó ngoan ngoãn ở trong túi linh thú, không chỉ có thể tu luyện, còn có thể giảm đi một khoản thức ăn.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, Tiểu Yêu Liên vui vẻ lăn lại đây, ngẩng đầu,, mềm mềm non nớt hỏi: "Tư công tử, ngài khỏi rồi sao?"
Tư Lăng đưa tay chọc chọc đầu của nó, cười nói: "Tất nhiền là khoẻ rồi. Đúng rồi, cái tên Quỷ Tu kia đâu?"
"Đang nhốt hắn vào phòng tối đó." Tiểu Yêu Liên chỉ vào một gian phòng tu luyện được bố trí đặc biệt trong Phi Thiên thuyền nói.
Tư Lăng kinh ngạc hỏi: "Nhốt hắn làm gì?"
"Chủ nhân nói hắn chướng mắt, làm hỏng khẩu vị cùng thèm ăn của nó, trực tiếp giam vào phòng tối." Tiểu Hồng muội muội vẫn rất thành thực nói như thế.
Tư Lăng khóe miệng co giật. Cả không gian luyện thi thúi như vậy mà còn có thể mặt không đổi sắc chụp mồi, một tên Quỷ Tu nho nhỏ thì có thể ảnh hưởng tâm tình của nó sao? Chỉ sợ là bộ dáng thèm thuồng linh hồn hắn của tên Quỷ Tu này lúc trước đã chọc giận nó, cảm thấy vật sở hữu của mình bị ngấp nghé cho nên mới có thể tức giận nhốt người ta vào phòng tối thôi.
Suy đoán như vậy, nhất thời trong lòng lại có chút khó chịu, âm thầm nắm chặt tay phát thề, chờ sau này hắn trở nên lợi hại, lúc phong thuỷ luân chuyển, hắn chắc chắn phải cưỡi trên người Trọng Thiên đánh nó sưng đầu đầy cục u!
Tư Lăng hai mắt chăm chú dõi theo con đường phía trước, sợ mình không chú ý một cái, sẽ bị những hư tuyến cầu vồng nhanh chóng đánh tới kia làm sinh ra sợ hãi, nhịn không được mà bước sai một bước, đến lúc đó thì chờ đợi mình sẽ là lực bạo loạn của Không Gian trực tiếp xoắn nát. Tư Lăng nhớ rõ, lúc không gian quyển trục nổ tung xé rách không gian, bọn họ vừa bị hút vào đường hầm không gian thì còn chưa kịp phản ứng, tên ma tu bị thương kia không có bất kỳ phản kháng nào mà đụng vào lốc xoáy ngầm trong đường hầm không gian, toàn thân bị hút vào không gian vô quy tắc, nháy mắt biến mất trong hư vô.
Thân thể cứng rắn của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà đối mặt với lực Không Gian thì chỉ yếu ớt như đậu hủ, nháy mắt đã bị Lực Không Gian bóp nát thành bột mịn, không lưu một chút dấu vết.
Một màn này tất nhiên làm cho hắn hoảng sợ, tâm tình vốn hỏng bét lại nghiêm trọng thêm vài phần, tinh thần lại thêm cẩn thận mười phần, không thể bước sai một bước.
Tình cảnh của Ma tu khiến Tư Lăng hoàn toàn xốc lại tinh thần, thậm chí không dám chữa thương ở nơi này, chỉ có thể qua quýt uống một lọ Mộc Linh dịch, để linh dịch chậm rãi tẩm bổ thân thể bị thương, chống đỡ một hơi, dự tính sau khi rời khỏi đường hầm không gian này thì lại tìm địa phương an toàn để chữa thương.
Trọng Thiên ghé vào trên bả vai hắn, cái đuôi quấn trên cổ Tư Lăng, như nam châm cố định lại thân thể. Nó cũng biết lúc này Tư Lăng không được phân tâm, cho nên mấy ngày qua nó vẫn an phận ngồi xổm trên vai Tư Lăng, thậm chí không có ồn ào muốn ăn gì đó. Quả nhiên, tên này lúc trước thường quậy phá, một ngày không ăn thì đói bụng đến phát điên là chơi xỏ hắn, giờ không phải có thể nhịn được sao?
Tư Lăng không biết cái đường hầm không gian này thông đến đâu, trước kia tuy rằng nghe nói qua, đường hầm không gian bị sức mạnh cực hạn xé rách thường không ổn định. Nếu nhân phẩm không tốt, tiến vào đường hầm không gian mà gặp phải bão táp không gian, vậy coi như xong, thế nào cũng là "mười tám năm sau lại là một hảo hán". Nếu nhân phẩm tốt, đường hầm không gian tuy rằng không ổn định, nhưng mà lệch khỏi bão táp không gian, chỉ cần có thể thuận lợi đi ra, rời đi đường hầm không gian, thì dù cho có xuất hiện tại chỗ sâu trong Quỷ Giới cũng còn có tia cơ hội sống sót.
Tư Lăng nhân phẩm hiển nhiên cũng không tệ lắm, đường hầm không gian tuy không ổn định, nhưng ít ra không có gặp phải bão táp không gian.
Tại đường hầm không gian không ngủ không nghỉ suốt nửa tháng, rốt cuộc thấy được ngoại trừ đường cong cầu vồng huyền ảo, đằng trước đã xuất hiện một điểm ánh sáng trắng thuần túy.
Ánh sáng trắng là tận cùng của đường hầm không gian này.
Tư Lăng kích động, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy nhân phẩm và vận khí của mình cũng không tệ lắm.
Trọng Thiên cũng thực kích động, nếu không phải biết Tư Lăng phân tâm không được, nó đã sớm cào tóc của hắn kêu gào gào.
Nhìn ánh sáng trắng kia càng lúc càng lớn, Tư Lăng ổn định tâm tình kích động, bước chân vẫn duy trì tần suất vốn có. Mãi đến khi nhìn thấy ánh sáng trắng hư hư thực thực đang ở trước mắt, Tư Lăng chớp ánh mắt mệt mỏi, tuy không biết thế giới sau một một bước này là như thế nào, nhưng ít ra sẽ không kém hơn cái đường hầm không gian không ổn định này.
Tư Lăng vững vàng bước lên phía trước.
******************
Nhìn hoàn cảnh hoang vắng thảm đạm chung quanh, Tư Lăng phun nước mắt như mì sợi, lại một lần nữa ý thức được số mệnh của mình thật sự không tốt, rất không tốt! Chẳng lẽ cái số mệnh của hắn đã bị Lệ Quỷ cắn nát trước khi xuyên việt kiếp trước rồi sao?
Ngọn núi hoang vu vắng lặng màu xám tro không có một hơi thở của người sống, đưa mắt nhìn xa xa, đất trời cũng là một màu tro chán nản, làm người ta nhìn thấy mà tâm tình cũng phiền muộn ức chế. Nhìn đồng bằng vô tận tràn ngập sắc tro tàn, tràn ngập không khí nhàn nhạt thảm đạm, không có một ngọn cỏ, không một chút sinh khí, càng làm cho lòng người tồi tệ khó chịu.
Tiểu Yêu Liên là người đầu tiên cảm giác được sự không thoải mái do hoàn cảnh mang đến, kéo vạt áo Tư Lăng ra, trốn bên trong mệt mỏi nói: "Tư công tử, đây là nơi nào? Tiểu Hồng cảm thấy rất không thoải mái, chỗ này rất không tốt."
Trọng Thiên ngẩng đầu tò mò nhìn hoàn cảnh chung quanh, như là đang xác nhận nơi này là nơi nào.
Tư Lăng trong tay cầm "Biến hình" mang hình dạng Thiêu hỏa côn, "Biến hình" thế này trông như một cây gậy phổ thông, nếu không truyền hồn lực vào biến ảo hình dạng thì nó sẽ trực tiếp ngăn cách khí tức, dù là ai cũng sẽ không biết nó là một pháp bảo bản mạng. Tuy rằng bề ngoài nhìn có chút 囧, lại có thể đánh úp bất ngờ, tấn công khi người ta chưa chuẩn bị, có thể dùng để ra đòn phủ đầu. Lúc này Tư Lăng hai tay rũ xuống, có vẻ không hề phòng bị, kỳ thật cả người đều bị vây trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chỉ cần vừa có tình huống gì liền có thể lập tức tấn công.
Lúc một người hai yêu đều đang nghi hoặc nơi này là địa phương nào thì đột nhiên phát hiện cách đó không xa, từ dưới nền đất chui ra một cái bóng màu trắng. Có lẽ là phát hiện bóng dáng của bọn họ, cái bóng màu trắng kia giống hăng tiết gà, nhanh chóng bay về nơi này. Đến lúc nó tới gần thì Tư Lăng phát hiện đây là một tên Quỷ Tu cấp thấp, đến cả thân thể cũng chưa tu luyện được ngưng thật, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, một đôi tròng mắt phiếm hồng, nhìn có vẻ không có ý tốt.
Tuy rằng không có ý tốt, nhưng Tư Lăng lại cảm thấy hết sức thân thiết, giống như nhìn thấy đồng loại vậy.
Bởi vì tâm tình tốt, Tư Lăng tránh thoát được đòn tấn công của tên Quỷ Tu kia thì cũng không có lập tức giết hắn, mà là dùng linh lực hóa thành một sợi dây thừng, trực tiếp trói hắn thành bánh chưng.
Quỷ Tu kia rốt cuộc cũng biết Tư Lăng là không dễ chọc, đỏ mắt loé qua vẻ sợ hãi, cả thân thể cũng hư ảo thêm vài phần, đã có thể nhìn thấy tro bụi phía dưới thân thể hắn.
Tư Lăng tận lực làm cho mình nhìn có vẻ ôn hoà, hỏi: "Xin hỏi nơi này là nơi nào?"
"Rừng rậm Hoang dã." Quỷ Tu đàng hoàng trả lời, nhìn Tư Lăng tản ra hơi thở người sống, nhịn không được liếm liếm môi của mình. Linh hồn người này toả ra mùi hương hết sức mỹ vị, nếu mà có thể nuốt linh hồn của hắn, tu vi của mình nhất định có thể cao hơn một tầng, nói không chừng có thể trực tiếp tăng lên Trúc Cơ.Đột nhiên, Quỷ Tu phát ra một tiếng hét thảm, đau đến lăn lộn dưới đất, linh hồn giống như bị hỏa thiêu chiên xào, chỉ mong chết đi để tránh được loại cực hình này.
"Trọng Thiên!" Tư Lăng kêu một tiếng, có chút khiếp sợ với thủ đoạn của Trọng Thiên. Cũng chỉ là một chút yêu hoả, Quỷ Tu kia liền thống khổ giống như muốn bị rút hồn luyện phách. Hắn tuy rằng nhìn ra cái tên Quỷ Tu này thèm thuồng linh hồn của mình, nhưng đời trước hắn đã gặp không ít Lệ quỷ ham muốn hồn thể thiện quỷ của mình, nhìn thấy nhiều, tất nhiên không có cảm giác gì.
Bất quá Quỷ Tu thế giới này không giống với kiếp trước. Đời trước lệ quỷ và thiện quỷ có giới hạn rõ ràng, tựa như trắng và đen, sáng và tối, không thể điều hòa. Mà Quỷ Tu nơi này thì không có gì phân biệt, đều là kẻ mạnh là vua, chỉ cần tu vi cao, không phân biệt thiện ác, chỉ có phân chia mạnh yếu.
Trọng Thiên hừ một tiếng, móng vuốt vung lên, Quỷ Tu kia mồ hôi đầm đìa nằm trên mặt đất, suy yếu đến không thể nhúc nhích, trong mắt đều là sợ hãi, tất nhiên cũng không dám mơ ước linh hồn vô cùng mỹ vị trước mắt này nữa.
Kế tiếp, Tư Lăng câu hỏi gì thì Quỷ Tu kia cũng không dám động tâm tư gì nữa, đều đàng hoàng trả lời.
Nghe được Quỷ Tu nói nơi này là Quỷ Giới thì Tư Lăng lần nữa vì sự mốc meo vô địch của mình mà cảm khái một tiếng, quả nhiên hắn không nên ôm bất cứ hy vọng nào với số mệnh của mình. Theo Quỷ Tu nói, nơi này là Rừng rậm hoang dã của Quỷ Giới, là một nơi hoang dã không có bất kỳ hơi thở nào của sinh mệnh. Nơi này ngoại trừ ngẫu nhiên gặp được Quỷ Tu cấp thấp giống bọn họ ra, không có quỷ tu nào nguyện ý đến loại địa phương này, đến cả ma quỷ đều không bằng lòng đến.
Nhận thức của Tư Lăng đối với Quỷ Giới là từ một ngọc giản giới thiệu các loại địa vực, đại lục trong tiệm sách thành Minh Hà, bên trong đều nói sơ lược, không có gì hữu dụng, cho nên lúc mới bắt đầu thật không biết nơi này là Quỷ Giới.
Giờ đầu tiên là phải tìm một nơi an toàn để chữa thương, sau đó lại đi tìm hiểu tin tức, nghĩ biện pháp rời khỏi Quỷ Giới, trở lại đại lục Thương Vũ.
Nghĩ thế, Tư Lăng nhìn về phía Quỷ Tu kia. Quỷ Tu này là một nam tử tuổi trẻ gầy yếu, trước khi chết hẳn là tuổi không lớn, mà tu vi lúc này của hắn ta là Luyện khí tầng bảy, nhỏ yếu đến tùy tiện nâng giơ tay cũng có thể tiêu diệt.
Nên giết luôn hay là giữ lại dùng bây giờ?
Có thể là nhìn ra tâm tư của Tư Lăng, Quỷ Tu kia hoảng sợ trừng lớn đôi mắt đỏ, kêu lên: "Tiền bối, đừng, đừng giết ta, ta biết phương pháp có thể che dấu hơi thở người sống, thậm chí nói cho người biết thông đạo về Nhân Giới!!"
Thấy hắn thức thời như thế, Tư Lăng cực kỳ vừa lòng, vẫn dùng linh lực hóa thành sợi dây thừng buộc hắn ta lại, tựa như chơi diều thả bay giữa không trung, chính mình thì kéo một đầu khác của dây thừng linh lực, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc Phi Thiên thuyền ném về phía không trung, rồi trực tiếp lên Phi Thiên thuyền.
Lên Phi Thiên thuyền, Tư Lăng tuỳ ý thả tên Quỷ Tu kia xuống, sau đó không để ý tới cảm xúc không tình nguyện của linh thức Phi Thiên thuyền, trực tiếp vỗ một tấm Ẩn thân phù lên thân thuyền để ẩn thân. Nơi này là Vùng rừng rậm hoang dã, những Quỷ Tu lợi hại cùng quỷ quái đều sẽ không đặt chân tới nơi đây, tạm thời là một nơi an toàn. Hơn nữa Phi Thiên thuyền có chức năng che chắn thần thức, lại ẩn thân, hắn thật không tin những quỷ kia tu có thể tìm được hắn!
Trở lại Phi Thiên thuyền, không nói Tư Lăng, đến cả Trọng Thiên cùng Tiểu Yêu Liên đều thoải mái hơn không ít, đặc biệt là Tiểu Yêu Liên. Nó vốn là yêu thực, mẫn cảm nhất đối với khí tức sinh mệnh, nhưng nơi rừng rậm hoang dã này tràn đầy một loại tử khí, làm cho không có một ngọn cỏ, là nơi thực vật chán ghét nhất.
Tư Lăng dùng ba ngày thời gian để đả tọa chữa thương, dùng linh lực nuôi dưỡng nội tạng cùng kinh mạch bị thương, sau đó lại dùng mười ngày để củng cố một chút tu vi, xem như thả lỏng nghỉ ngơi.
Một tháng sau, Tư Lăng mặt mày hồng hào xuất quan. Tại đường hầm không gian nửa tháng, không được một chút thả lỏng, so với chiến đấu liên tục với ma vật mấy tháng còn mệt mỏi hơn.
Thời điểm Tư Lăng đi ra liền nhìn thấy đại gia Trọng Thiên lười biếng nằm dài trên tràng kỷ đại sảnh, trước mặt đặt một chậu thịt nướng cắt sẵn, cái đuôi vui sướng đong đưa qua lại, tiết lộ tâm tình vui sướng của chủ nhân. Mà Tiểu Yêu Liên thì ôm linh quả ngồi ở một bên gặm, sau khi Trọng Thiên ăn xong thịt nướng, sẽ tự động đưa thêm cho nó, biểu hiện trọn vẹn là người vợ hiền lương thục đức, hoặc là nói, thật là một thuộc hạ rất có năng lực. Mà thịt nướng Tiểu Yêu Liên đưa tới tự nhiên là do Tư Lăng trước kia nhàn rỗi đã làm sẵn, đem gửi tại chỗ của Tiểu Yêu Liên. Trọng Thiên nếu muốn ăn thì đi tìm nó đòi, cho nên Tiểu Yêu Liên hiện tại không chỉ làm nhà làm vườn, còn phụ trách tiếp thực cho hai con yêu thú.
Tư Lăng nhìn nhìn, phát hiện Tiểu Khôi không được thả ra như mấy lần trước, hắn có chút phân tích đen tối, chỉ e Trọng Thiên sợ Tiểu Khôi sau khi ra ngoài lại cướp thịt nướng với nó, cho nên quyết định tiếp tục để nó ngoan ngoãn ở trong túi linh thú, không chỉ có thể tu luyện, còn có thể giảm đi một khoản thức ăn.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, Tiểu Yêu Liên vui vẻ lăn lại đây, ngẩng đầu,, mềm mềm non nớt hỏi: "Tư công tử, ngài khỏi rồi sao?"
Tư Lăng đưa tay chọc chọc đầu của nó, cười nói: "Tất nhiền là khoẻ rồi. Đúng rồi, cái tên Quỷ Tu kia đâu?"
"Đang nhốt hắn vào phòng tối đó." Tiểu Yêu Liên chỉ vào một gian phòng tu luyện được bố trí đặc biệt trong Phi Thiên thuyền nói.
Tư Lăng kinh ngạc hỏi: "Nhốt hắn làm gì?"
"Chủ nhân nói hắn chướng mắt, làm hỏng khẩu vị cùng thèm ăn của nó, trực tiếp giam vào phòng tối." Tiểu Hồng muội muội vẫn rất thành thực nói như thế.
Tư Lăng khóe miệng co giật. Cả không gian luyện thi thúi như vậy mà còn có thể mặt không đổi sắc chụp mồi, một tên Quỷ Tu nho nhỏ thì có thể ảnh hưởng tâm tình của nó sao? Chỉ sợ là bộ dáng thèm thuồng linh hồn hắn của tên Quỷ Tu này lúc trước đã chọc giận nó, cảm thấy vật sở hữu của mình bị ngấp nghé cho nên mới có thể tức giận nhốt người ta vào phòng tối thôi.
Suy đoán như vậy, nhất thời trong lòng lại có chút khó chịu, âm thầm nắm chặt tay phát thề, chờ sau này hắn trở nên lợi hại, lúc phong thuỷ luân chuyển, hắn chắc chắn phải cưỡi trên người Trọng Thiên đánh nó sưng đầu đầy cục u!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.